Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 12 - Chương 12

/42


Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Vĩ Bình bước ra từ một chiếc xe hơi nhỏ, đi đến gõ cửa nhà họ Triệu, Triệu Vinh Quốc vừa mở cửa, ông (Vĩ Bình) liền bị đồ đạc bừa bãi bên trong nhà làm cho hoảng sợ.

Vinh Quốc, nhà ông tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Vợ của ông không phải ưa sạch sẽ sao, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhà của ông biến thành bãi phế liệu như thế này đó. Vĩ Bình đi tới đi lui một vòng, cầm lên một bình rượu to cỡ 1/2 đứa bé, giật mình Đây là rượu trắng, các người không phải là uống hết rượu của cả quán bar đấy chứ? Quá trâu bò rồi!

Triệu Vinh Quốc cũng cảm thấy rất kì lạ, tối qua ông có thể nhấm nháp được hương vị đặc biệt ngon ngọt của rượu, uống một ngụm khiến cho cả người trở nên sảng khoái, thế là cứ một ngụm rồi lại một ngụm, bất tri bất giác liền uống sạch trơn. Uống hết nhiều rượu như vậy, đáng lẽ buổi sáng khi tỉnh dậy đầu ông phải choáng váng, hận không thể ngỏm luôn, nhưng mà sáng nay lúc thức giấc, tinh thần lại sảng khoái, tinh lực (=tinh thần và thể lực) còn dồi dào hơn trước kia, ngay cả chỗ cổ đau nhức ngày thường cũng vô tung vô ảnh biến mất, thật sự là kỳ quái.

Cái này là do có người bạn khó lắm mới ghé chơi, bởi vì vui quá nên cùng nhau ca hát tới nửa đêm, không biết như thế nào lại lấy ra chai rượu trắng to như vậy, ngay cả Kiến Lan và con gái tôi cũng uống vài ly rượu.

Vĩ Bình bị mùi rượu trong bình hấp dẫn, dùng tay quẹt một ít nếm thử, một cỗ hương vị rượu thơm ngát lan tràn trong cơ thể, sau đó tứ chi tê dại, lúc sau lại khiến cho tinh thần chấn động, cảm giác này thật tuyệt vời giống như trăm hoa đang đua nở.

Thực *(CMN) tuyệt vời! Quả là rượu ngon! Vĩ Bình bị tác dụng của rượu làm cho rung động, có lẽ cảm giác này cũng giống như hít thuốc phiện thôi, ông vội vàng nâng cả bình rượu lên uống, một giọt cũng không chịu lãng phí, Đáng tiếc chỉ còn chút ít này, chỗ rượu này làm sao đã ghiền được, Vinh Quốc, chúng ta là bạn bè tốt, ông không thể keo kiệt giữ cho riêng mình, tặng cho tôi một bình đi.

Rượu này thực sự không phải của nhà tôi, là của một người bạn mang tới. Hắn bây giờ còn đang ngủ trên lầu kìa, nếu không, tôi gọi hắn dậy rồi tự ông nói chuyện với hắn nhé. Triệu Vinh Quốc bị Vĩ Bình quầy rầy đến mức không còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy.

Trên lầu Tiểu Lý đang giúp sắp xếp chăn, Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu cũng được Kiến Lan đánh thức rồi.

Triệu Tiểu Chiêu cực kỳ xấu hổ.

Không tin nổi, tối qua vậy mà cùng Ngô Du ngủ! Ngủ! Ngủ!

Không thể chịu được nữa!

Mẹ, tại sao mẹ có thể để con và anh ấy ngủ cùng nhau như thế? ! Triệu Tiểu Chiêu cực kỳ tức giận.

La Kiến Lan lúc này đang vội, rất không kiên nhẫn mà nói: Người tới là khách, chẳng lẽ con muốn cho nó ngủ dưới sàn nhà?

Vậy chú Tiểu Lý cũng là khách, tại sao mẹ không để chú ấy ngủ trên giường, mà để chú ấy ngủ dưới đất! Triệu Tiểu Chiêu tức giận lên thì cũng không chú ý nói bừa.

Một cái gối bay tới, nháy mắt đem Triệu Tiểu Chiêu K.O (=Knock out)!

Rời giường, nhiều lời vô nghĩa như vậy, chẳng muốn cùng con dong dài thêm nữa. La Kiến Lan trợn trừng mắt, nhanh chóng đem phòng dọn dẹp ổn thỏa, mang theo Triệu Tiểu Chiêu đã mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, sau đó vẻ mặt ôn hoà đối với Ngô Du nói, Ngô Du à, cháu cứ từ từ, thời gian còn sớm lắm.

Ngô Du nhìn hai mẹ con tương thân tương ái, chỉ cảm thấy đặc biệt ấm áp, một gia đình bình thường sẽ giống như vậy chăng. Vừa nói vừa cười, cãi nhau ầm ĩ, đáng tiếc, hắn kiếp trước, trước khi kết hôn gia đình đã tan đàn xẻ nghé, sau khi kết hôn cũng chỉ là đồng sàng dị mộng, cho nên hắn có chút hâm mộ hình thức ở chung của gia đình Triệu Tiểu Chiêu.

Cùng Ngô Du đi xuống lầu, Triệu Vinh Quốc đã chuẩn bị xong bữa sáng, cháo loãng dưa muối, lại sợ Ngô Du ăn không quen, cho nên ông đã đặc biệt ra ngoài mua về một chút bánh quẩy, bánh bao hấp và bánh trẻo rán.

Triệu Tiểu Chiêu muốn hóa giải căm phẫn bằng cách ăn ngấu nghiến.

La Kiến Lan kêu mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, 6 người ngồi xung quanh một cái bàn nhỏ hơi chật, nhưng không khí hòa hợp, mọi người chẳng ai cảm thấy chật chội cả.

Ngô Du kia chính là người bạn mà Vinh Quốc ông nói hả? Sau khi bữa sáng kết thúc, Vĩ Bình kéo Triệu Vinh Quốc qua một bên.

Triệu Vinh Quốc gật đầu.

Vĩ Bình kinh ngạc trừng lớn hai mắt: Cũng chính là ông chủ nói chuyện làm ăn, đồng ý nhượng ông một nửa cổ phần?

Triệu Vinh Quốc lại gật gật đầu.

Vĩ Bình đã không còn kinh ngạc, mà là hoảng hốt: Người anh em, tôi thấy ông đây là gặp tà, thằng nhóc này mới nhiêu tuổi, ông cứ như vậy mà tin tưởng nó, tôi khuyên ông nên nhanh chóng bỏ vụ này đi, chờ sau này ông vừa lãng phí thời gian, lại vừa không kiếm được chút tiền nào, có người khóc đó.

Triệu Vinh Quốc trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ cuối cùng có kiếm được tiền không, ông cũng muốn thử liều lĩnh một lần, nếu lại thất bại, ông sẽ từ bỏ, dù sao ông cũng muốn chờ thêm mấy năm nữa để dành đồ cười cho Triệu Tiểu Chiêu, tạo cho Kiến Lan một cuộc sống yên ổn, bà ấy đi theo ông vẫn chưa một ngày được hưởng phúc, lại luôn luôn gánh vác trách nhiệm thật lớn muốn cùng ông vất vả xây dựng sự nghiệp.

Vĩ Bình ông không cần khuyên tôi nữa, tôi và Kiến Lan đã thương lượng xong rồi.

Vĩ Bình thấy tính tình Triệu Vinh Quốc một khi chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định (kiểu như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?), cho dù mình có khuyên như thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nói: Vậy ông cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Chiêu, ông có thể an tâm phấn đấu cho sự nghiệp.

Triệu Vinh Quốc nắm chặt tay Vĩ Bình, toàn bộ lời nói đều không diễn tả được...

Sau khi nhà họ Triệu thu thập ổn thỏa, Tiểu Lý giữ nhiệm vụ đưa Triệu Vinh Quốc và La Kiến Lan ra bến xe, ngược lại Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu thì đi theo Vĩ Bình, cùng nhau đem hành lý đã thu xếp của Triệu Tiểu Chiêu chuyển đến nơi ở của Vĩ Bình.

Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, hai người mới an tâm đi học.

Triệu Tiểu Chiêu, em tính như thế nào?

Triệu Tiểu Chiêu chạy một hồi, thở hổn hển, ngược lại Ngô Du ở bên cạnh rất là thoải mái, thậm chí còn có thời gian thảnh thơi cùng cô nói chuyện phiếm.

Tính cái gì cơ?

Chuyện của ba mẹ em. Ngô Du thấy Triệu Tiểu Chiêu chạy theo đến cả khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là thể lực không tốt, anh từ từ thả chậm bước đi cho đến khi dừng lại, Nghỉ một lát, uống nước.

Dạ, cám ơn. Triệu Tiểu Chiêu dừng lại thở hồng hộc, nhận lấy bình nước trong tay

/42

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status