*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Flanty
Mộc Tiểu Nhã ngồi dưới đất, dựa gần vào Bạch Xuyên, nhìn anh nhặt từng mảnh nhỏ chăm chú chơi ghép hình, 5000 động tác giống nhau cứ lặp đi lặp lại, hành vi này vô cùng nhàm chán, nhưng trước mắt là bức tranh đang dần được hoàn thiện, trông có vẻ cực kỳ ngoạn mục[1].
[1] Ngoạn mục: đẹp mắt.
Có người nói, trạng thái nam nữ tốt nhất là đàn ông sủng ái phụ nữ, mà phụ nữ thì sùng bái đàn ông. Giờ khắc này, Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên cảm thấy hôn nhân của mình cũng chính là loại trạng thái tốt nhất này. Cho dù là chỉ đường, xem bản đồ, giải đề toán học, chơi ghép hình... mỗi thứ Bạch Xuyên đều để lộ ra sở trường đặc biệt của riêng mình, cô không khỏi sùng bái anh, Bạch Xuyên so với cô tưởng tượng thì ưu tú hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Bạch Xuyên đem mảnh cuối cùng ghép vào, Mộc Tiểu Nhã lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Bây giờ em sẽ cho Nặc Nặc xem, cô ấy cho rằng 5000 mảnh ghép hình có thể làm khó em, hừ!" Mộc Tiểu Nhã chụp bức tranh ghép hình, phát lên vòng tròn bạn bè, hơn nữa nội dung còn vô cùng khoe khoang:
5000 mảnh ghép trò chơi ghép hình chỉ tốn hai giờ để hoàn thành, thật quá dễ dàng, có còn thứ gì khó khăn hơn nữa không?!
Chỉ một lát sau, phía dưới có một đống tin nhắn lại:
"Mộc Mộc, đây là ảnh cưới à, có sáng tạo."
"Dưa hấu này vừa nhìn đã biết ăn ngon."
"Không không, chú rể nhìn cỏ vẻ càng ngon miệng hơn."
"Cậu muốn chết à, lại dám mơ tưởng chồng của người khác, cận thận Mộc Mộc tới tận cửa tìm cậu PK[2]."
[2] PK là tên viết tắt của cụm từ "Personal Killing", ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ.
Phương Hủy: "Bạch Xuyên hoàn thành."
Mộc Tiểu Nhã nhắn lại Phương Hủy: "Ừ."
Lương Nặc Nặc lập tức bình luận ngay sau: "Có bản lĩnh thì đừng dựa vào chồng cậu."
Mộc Tiểu Nhã phát một hình ảnh trợn tròn mắt, nói dỗi: "Tớ có chồng, tại sao lại không được dựa vào, có bản lĩnh thì cậu cũng đi tìm một người đi."
Lương Nặc Nặc: "Tại hạ thua."
Mộc Tiểu Nhã nhìn thấy Lương Nặc Nặc nhận thua, cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ nhắn lại mấy tin rồi cười hì hì quay đầu nói với Bạch Xuyên: "Các cậu ấy đều hâm mộ em."
"Hâm mộ cái gì?" Bạch Xuyên không hiểu.
"Hâm mộ em có chồng."
Bạch Xuyên sững người, cảm thấy việc này có liên quan đến mình, vì thế không khỏi sáng rực cả mắt lên.
"Không đúng, hẳn là các cậu ấy đều hâm mộ chồng em là anh. Không phải chồng ai cũng đều đẹp trai và thông minh như vậy."
Đôi mắt Bạch Xuyên sáng lấp lánh. Mình đẹp trai và thông minh, khiến cho người khác hâm mộ Tiểu Nhã sao?
"Tôi còn có thể hoàn thành trò chơi ghép hình lớn hơn nữa." Anh càng muốn người khác hâm mộ Tiểu Nhã hơn.
"Em biết, nhưng mà cái này đã rất lớn rồi, trước hết chúng ta đem hình này treo lên đầu giường được không, coi như ảnh cưới của chúng ta?" Thành thật mà nói, bọn họ kết hôn có chút vội vàng, mọi thứ đều không được thực hiện theo đúng quy trình, không có tiệc rượu, cũng không có ảnh cưới, dường như sau khi trùng sinh, cô liền thuận lý thành chương[3] trở thành vợ của Bạch Xuyên, hơn nữa cũng chỉ là vợ chồng trên hình thức.
[3] Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.
Lúc này nhìn thấy bức ảnh của trò chơi ghép hình, Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên muốn đi bổ sung một bộ ảnh cưới.
"Ừm." Bạch Xuyên giơ trò chơi ghép hình lên, nhìn vách tường màu trắng, bắt đầu suy nghĩ xem nên treo như thế nào.
"Em đi tìm chú Lý tới giúp." Mộc Tiểu Nhã ra ngoài tìm chú Lý, chú Lý nghe xong yêu cầu, lập tức xách theo hộp dụng cụ lên lầu. Mộc Tiểu Nhã nghĩ Bạch Xuyên liều mạng chơi ghép hình lâu như vậy chắc là rất khát, vì thế quay người đi sang phòng bếp, chuẩn bị lấy một ly nước cho Bạch Xuyên.
Cầm hai ly nước trong tay, khi Mộc Tiểu Nhã đang muốn xoay người lên, Bạch Tranh bỗng từ bên ngoài đi vào, trong tay cũng cầm một ly không, có vẻ cũng là tới lấy nước.
"Anh cả." Bạch Tranh là một người đàn ông có hào quang của riêng mình, hơn nữa bản nhân anh ta cũng ít khi nói cười, thoạt nhìn không dễ tới gần, điều này khiến cho Mộc Tiểu Nhã mỗi lần gặp đều không khỏi có thêm vài phần câu nệ.
"Ừ." Bạch Tranh gật đầu, sau đó lập tức đi qua, rót cho mình một ly nước.
Mộc Tiểu Nhã cầm ly nước đứng ở cửa phòng bếp một lát, mở miệng nói cảm ơn: "Anh cả, cảm ơn anh."
"?" Bạch Tranh kinh ngạc nhìn Mộc Tiểu Nhã.
"Phòng làm việc, chuyện trang trí." Mộc Tiểu Nhã nhắc nhở.
"Không cần khách khí." Bạch Xuyên bừng tỉnh, nhàn nhạt nói một câu. Việc này anh ta cũng chỉ nói với trợ lý một tiếng, thật ra không quá để tâm, cho nên cũng không cảm thấy mình đã giúp được bao nhiêu.
"Ách..." Bạch Tranh trả lời quá mức lãnh đạm, dường như mỗi chữ đều nhấn mạnh rằng anh ta không muốn nói chuyện với Mộc Tiểu Nhã. Mộc Tiểu Nhã có chút xấu hổ, đành phải cầm hai ly nước yên lặng đi ra ngoài.
"Cái kia..." Ai ngờ Mộc Tiểu Nhã vừa mới di chuyển người, Bạch Tranh lại chủ động lên tiếng.
Mộc Tiểu Nhã vội vàng xoay người nhìn về phía Bạch Tranh.
"Cô thật sự muốn cảm ơn tôi?" Bạch Tranh banh mặt hỏi.
"Đương nhiên." Tuy không biết vì sao bỗng nhiên Bạch Tranh lại hỏi như vậy, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn dứt khoát trả lời.
"Vậy... cô có thể giúp tôi một việc được không?" Trên mặt Bạch Tranh hiện lên một chút xấu hổ.
"Việc gì?" Mộc Tiểu Nhã tò mò hỏi.
"Khụ... Cô có thể bảo Tiểu Xuyên, thứ hai tuần sau quay lại công ty đi làm, nó đã nghỉ phép gần một tháng rồi." Ánh mắt Bạch Tranh lập loè, xấu hổ không dám nhìn vào mặt Mộc Tiểu Nhã.
"Được, em sẽ nói với anh ấy." Mộc Tiểu Nhã cười cười, lập tức đồng ý. Cô cũng không hỏi Bạch Tranh vì sao muốn mình bảo Bạch Xuyên quay lại công ty làm việc, bởi vì cô biết, nếu không phải do Bạch Xuyên đã cự tuyệt thì Bạch Tranh cũng sẽ không tới tìm mình. Loại chuyện mất mặt này, Mộc Tiểu Nhã dĩ nhiên sẽ không vạch trần.
"Cảm ơn. Khi nào phòng làm việc của cô khai trương, tôi sẽ cho người đưa lẵng hoa tới." Nói xong, Bạch Tranh nhanh chóng đi qua, rời khỏi phòng bếp trước Mộc Tiểu Nhã một bước. Tấm lưng kia có hơi vội vàng, sinh ra một cảm giác chật vật.
Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua, không nhịn được bật cười một tiếng.
Quay trở lại phòng ngủ, Mộc Tiểu Nhã phát hiện bức ảnh ghép hình vẫn chưa được treo lên, cô có chút ngạc nhiên nhìn chú Lý.
"Nhị thiếu không cho tôi đóng đinh lên đầu giường." Trong tay chú Lý cầm một cái búa, vẻ mặt sầu khổ, "Nhưng không đóng đinh, làm sao mà treo lên được."
Mộc Tiểu Nhã ngẩn người, nhưng thay vì vội vàng hỏi, trước tiên đưa ly nước cho Bạch Xuyên, chờ Bạch Xuyên uống nước xong mới hỏi: "Không muốn treo hình lên sao?"
Bạch Xuyên nhìn vị trí đầu giường, rầu rĩ lắc đầu.
"Vậy vì sao không cho đóng đinh?"
"Khó chịu." Bạch Xuyên nhíu chặt mày, trong âm thanh lộ ra một chút ủy khuất. Anh muốn đem trò chơi ghép hình treo lên, nhưng khi chú Lý vừa nói muốn đóng đinh, đầu anh liền đau. Anh vừa không muốn khiến Mộc Tiểu Nhã thất vọng, lại không muốn mình phát bệnh, lưỡng lự không biết nên làm thế nào cho phải, đã khó chịu lại còn ủy khuất.
Khó chịu? Mộc Tiểu Nhã sửng sốt: "Anh không thích âm thanh đóng đinh?"
Bạch Xuyên lắc đầu.
"Vậy là không thích đầu giường có một cái đinh?"
"Ừ." Bị Mộc Tiểu Nhã đoán trúng tâm tư, Bạch Xuyên càng khó chịu. Anh muốn treo lên, anh đã đồng ý với Tiểu Nhã, anh thật sự rất muốn, nhưng tại sao anh lại không thể chịu đựng được việc có một cái đinh ở đó?
"Tôi không phải cố tình không đồng ý." Bạch Xuyên không biết nên diễn đạt tâm tình của mình như thế nào, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nghẹn ra một câu như vậy.
Anh không cố tình không đồng ý, nhưng anh cũng không rõ lý do vì sao mình lại không đồng ý, cũng may Mộc Tiểu Nhã nghe hiểu.
"Vậy thì chúng ta không đóng đinh nữa." Mộc Tiểu Nhã an ủi, "Không đóng đinh cũng có thể treo lên mà, chỉ là hơi rắc rối một chút, khả năng ngày mai mới làm được. Chú Lý, có thể phiền chú một chút được không, ngày mai giúp chúng tôi đem bức tranh này treo lên, không đóng đinh."
"Có thể, không thành vấn đề." Chú Lý ở Bạch gia đã nhiều năm như vậy, cũng là người nhìn Bạch Xuyên lớn lên, ý tứ trong lời nói Mộc Tiểu Nhã ông có thể ngầm hiểu. Nhị thiếu sẽ khó chịu khi nhìn thấy một cái đinh ở đầu giường, vậy ngày mai ông sẽ tìm một người chuyên nghiệp, không để cho Nhị thiếu nhìn thấy cái đinh là được.
Bạch Xuyên vừa nghe xong, lông mày lập tức buông lỏng, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.
Chú Lý bảo đảm xong, xách theo hộp dụng cụ của mình quay về. Bạch Xuyên đem bức tranh ghép hình làm Mộc Tiểu Nhã tự hào, thật cẩn thận đặt ở trên bàn sách, sợ chỉ không cẩn thận chạm vào một chút sẽ làm rối loạn.
"Tiểu Xuyên." Mộc Tiểu Nhã đi đến bên cạnh Bạch Xuyên, ngữ khí tự nhiên hỏi, "Có phải vừa rồi anh rất rối rắm không?"
"Rối rắm?" Từ này Bạch Xuyên rất ít tiếp xúc đến, nhất thời không thể lý giải được.
"Rối rắm chính là khó xử trong việc đưa ra một quyết định." Mộc Tiểu Nhã kiên nhẫn giải thích, "Vừa rồi anh rất muốn treo bức tranh lên, nhưng lại không muốn nhìn thấy cái đinh, cho nên rất khó chịu phải không?"
"Ừ, đau đầu." Bạch Xuyên thành thật gật đầu.
"Vậy sau đó, chúng ta đã có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cho vấn đề này đúng không?" Mộc Tiểu Nhã lại hỏi.
"Ừ." Tiểu Nhã tuy rằng học toán không tốt, trí nhớ cũng không tốt, nhưng ở phương diện nào đó vẫn rất thông minh.
"Vì vậy, anh có phát hiện ra không, thật ra chuyện khó xử nào cũng đều có biện pháp giải quyết vẹn cả đôi đường[4]. Lần sau nếu anh gặp phải chuyện gì rối rắm, đừng lo lắng, đừng cảm thấy khó chịu, hãy nghĩ về nó khi anh bình tĩnh lại, có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết. Hơn nữa, như vậy cũng không đau đầu." Mộc Tiểu Nhã cổ vũ nhìn Bạch Xuyên.
[4] Vẹn cả đôi đường: hoàn thành điều gì đó trọn vẹn.
Lời nói của Mộc Tiểu Nhã có hơi dài, quan hệ nhân quả bên trong cũng tương đối phức tạp đối với Bạch Xuyên. Cũng may trí nhớ của Bạch Xuyên vô cùng tốt, anh đem lời nói này suy ngẫm ở trong lòng, thẳng cho đến khi hiểu rõ ràng ý của Mộc Tiểu Nhã.
"Ừ, về sau tôi sẽ nghĩ nhiều hơn." Bạch Xuyên nghiêm túc bảo đảm.
"Giỏi quá!" Mộc Tiểu Nhã không khỏi khen ngợi.
Bạch Xuyên lập tức lộ ra ý cười.
"Cuối tuần chúng ta đến thăm ba mẹ em được không?" Từ khi ở Anh Đào Viên trở về, Mộc Tiểu Nhã đều muốn quay lại thăm cha mẹ, nhưng là giáo viên cao trung, cả hai người đều không có nghỉ hè, mỗi ngày đều ở lại dạy khoá học buổi tối cho học sinh lớp 12, buổi tối 10 giờ mới về đến nhà. Vì vậy Mộc Tiểu Nhã chỉ có thể đến thăm họ vào cuối tuần.
Chỉ cần là đi cùng Mộc Tiểu Nhã, đi đâu Bạch Xuyên cũng không có ý kiến.
"Còn có việc em muốn thương lượng một chút với anh." Mộc Tiểu Nhã nghiêm túc nói, "Lần này đi, em muốn mua chút quà cho ba mẹ, khả năng sẽ phải dùng đến tiền lương của anh."
Tiểu Nhã dùng tiền lương của anh thì cứ dùng. Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã, chờ cô nói tiếp.
Mộc Tiểu Nhã đợi một lát, không thấy Bạch Xuyên tỏ thái độ, mới đột nhiên phản ứng lại, câu nói vừa rồi của mình không phải câu hỏi, có lẽ Bạch Xuyên không biết trả lời thế nào, vì vậy lập tức lại bổ sung: "Có thể dùng không?"
Mặc dù khi Bạch Xuyên đưa thẻ lương cho cô có nói rằng tiền đều cho cô dùng, hơn nữa có khả năng Bạch Xuyên không có khái niệm về tiền bạc, nhưng là vợ chồng với nhau, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy mình có thể tiêu tiền của anh nhưng vẫn nên nói cho Bạch Xuyên mình dùng tiền vào việc gì.
"Đều cho em dùng." Bạch Xuyên trả lời.
"Vậy em sẽ không khách khí." Mộc Tiểu Nhã cười vui vẻ, câu "đều cho em dùng" này, mỗi lần nghe xong, đều không nhịn được cảm thấy hạnh phúc.
Sau đó, hai người rửa mặt chải đầu chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ, Mộc Tiểu Nhã cầm điện thoại, do dự không biết có nên đặt báo thức hay không. Nếu muốn cùng ăn sáng với mọi người trong nhà thì đặt 7 rưỡi là được, nhưng nếu muốn cùng Bạch Xuyên chạy bộ, vậy nhất định phải đặt 5 rưỡi.
5 rưỡi, thật là sớm, Mộc Tiểu Nhã ngẫm đi ngẫm lại thì thấy quá mệt mỏi. Nhưng mà cô đã đồng ý chạy bộ với Bạch Xuyên rồi...
Chờ đã, hình như sáng hôm nay mình cũng không có dậy chạy bộ.
"Tiểu Xuyên, sáng nay anh có chạy bộ không vậy?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
"Chạy." Bạch Xuyên trả lời, "2700 m." Anh không có lười biếng đâu.
"Anh chạy một mình? Sao không gọi em?" Mộc Tiểu Nhã khiếp sợ.
"Em nói em không muốn dậy." Rõ ràng anh đã gọi ba lần.
Cô nói cô không muốn dậy, cho nên Bạch Xuyên không gọi cô, sau đó còn tự mình ra ngoài chạy bộ, điều đó chứng tỏ...
Trong lòng Mộc Tiểu Nhã vui mừng, thuận thế làm nũng: "Vậy về sau buổi sáng, anh tự đi chạy bộ một mình được không?"
"Được." Bạch Xuyên nghe lời gật đầu.
Mộc Tiểu Nhã nhỏ giọng hoan hô một tiếng, sau đó quyết đoán đặt đồng hồ báo thức lúc 7 rưỡi, có thể ngủ thêm 2 tiếng thật là tuyệt biết bao nhiêu.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Bạch Xuyên đúng 6 giờ rời giường, sau đó thay quần áo, ra cửa, ở cửa lại gặp Bạch Tranh, hai anh em cùng nhau chạy bộ. Sau đó Bạch Tranh vui sướng phát hiện, Bạch Xuyên không quay đầu lại ở vị trí ngày hôm qua nữa mà vẫn tiếp tục chạy. Khi mà anh cho rằng hôm nay rốt cuộc cũng có thể chạy tận hứng với Bạch Xuyên, Bạch Xuyên lại chỉ chạy lên phía trước thêm 50 m, sau đó lại lần nữa quyết đoán đi vòng về.
"..." Vui sướng của Bạch Tranh đã nhanh chóng kết thúc.
"Hôm nay em không chạy 2700 m?" Bạch Tranh không nhịn được phải hỏi.
"Hôm nay 2800 m." Bạch Xuyên kiên trì chạy bộ hơn nửa tháng, lúc này đã quen với lượng vận động, việc nói chuyện khi chạy đã dễ dàng hơn. Nhưng dù không cảm thấy mệt, anh cũng chẳng muốn chạy nhiều thêm dù chỉ một mét.
"Ngày hôm qua 2700, hôm nay 2800, mỗi ngày tăng lên 100 m?" Bạch Tranh nắm bắt quy luật.
"Ừm."
Cho nên, dựa theo tỉ lệ tăng lên này, nếu anh muốn cùng em trai mình chạy sảng khoái một phát 5 km thì phải... tính một chút... 22 ngày?
Còn có... không biết Mộc Tiểu Nhã đã nói với Tiểu Xuyên phải quay trở về đi làm chưa?!
———
Ăn sáng xong, Bạch Xuyên theo thường lệ tiễn Mộc Tiểu Nhã đi làm. Khi Mộc Tiểu Nhã tới văn phòng, Phương Hủy còn đang cầm một chiếc bánh kếp[5] ăn ngon lành.
"Ăn sáng chưa?" Phương Hủy hỏi Mộc Tiểu Nhã.
"Ăn rồi." Mộc Tiểu Nhã trả lời, sau đó mở máy tính nói, "Hôm qua mấy bản sơ yếu lý lịch cậu gửi vào hòm thư, tớ cảm thấy không thành vấn đề, trực tiếp gọi người đến đây phỏng vấn đi."
"Ok, tớ phụ trách phỏng vấn, cậu phụ trách thiết kế sản phẩm mới. Tốt nhất là tải mấy bản thảo thiết kế lên, như vậy vừa nhìn sẽ là biết thương hiệu của chúng ta." Phương Hủy nói.
"Được." Những người học thiết kế cũng tự nhiên hiểu được bản vẽ, giao diện trang Taobao không làm khó được Mộc Tiểu Nhã. Chỉ là loại hình này khá tốn thời gian, một buổi sáng cô mới chỉ chuẩn bị tốt một trang giao diện giày.
Giữa trưa, hai người đi ăn cơm không xa, Phương Hủy đột nhiên hỏi Mộc Tiểu Nhã: "Bạch Xuyên nhà cậu dính người như vậy, mỗi ngày cậu đều chạy đi làm, vậy Bạch Xuyên ở nhà có nháo hay không?"
"Sẽ không, Bạch Xuyên rất an tĩnh, cậu mặc kệ anh ấy, anh ấy cũng có thể yên lặng đọc sách cả ngày." Bạch Xuyên tuy mắc bệnh tự kỷ, nhưng anh cũng không ồn ào.
"Để anh ấy ăn không ngồi rồi cũng không được, không phải lần trước cậu nói, giáo sư kia bảo Bạch Xuyên phải hoạt động nhiều, tiếp xúc tiếp nhiều với thế giới bên ngoài, như vậy sẽ tốt cho việc khôi phục sao? Nếu không cậu đưa anh ấy tới phòng làm việc, yên tâm, tớ không ngại các cậu rải cẩu lương." Phương Hủy rộng lượng nói.
"Ai nói Bạch Xuyên ăn không ngồi rồi, Bạch Xuyên nhà tớ có việc làm." Mộc Tiểu Nhã bất mãn.
"Có việc làm? Làm gì?" Phương Hủy hiếu kỳ.
"Hình như là lập trình, tớ cũng không rõ lắm, lần trước mẹ Bạch Xuyên có vô tình nói qua, tớ không hỏi cẩn thận."
"Ai da, có việc làm tức là có thể kiếm tiền."
"Đương nhiên, thẻ lương của Bạch Xuyên đều đứa cho tớ. Chốc nữa tớ sẽ dùng tiền của Bạch Xuyên đi mua quà cho ba mẹ." Mộc Tiểu Nhã có chút khoe khoang.
Cho các người kỳ thị Bạch Xuyên nhà chúng tôi, Bạch Xuyên nhà chúng tôi rất lợi hại đấy, một chút cũng không kém người bình thường.
"Thẻ lương? Vậy trong thẻ lương của anh ấy có bao nhiêu tiền? Lương một tháng là bao nhiêu?" Phương Hủy không khỏi tò mò.
"Tớ cũng không biết, còn chưa nhìn qua."
"Vậy tí nữa xem chứ?" Phương Hủy đề nghị.
Mộc Tiểu Nhã cũng có chút tò mò, vì thế gật đầu, tốc độ ăn cơm của hai người nhanh hơn, sau đó cùng đi xuống cây ATM ở lầu một để kiểm tra.
Lúc Mộc Tiểu Nhã nhập mật mã, Phương Hủy không đi cùng, cô ấy đứng bên ngoài cây ATM chờ Mộc Tiểu Nhã nói cho mình câu trả lời. Kết quả đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy Mộc Tiểu Nhã có động tĩnh gì, khiến cô ấy còn tưởng rằng máy ATM hỏng rồi.
"Có phải máy hỏng rồi không?" Phương Hủy hỏi.
Mộc Tiểu Nhã không trả lời, cô yên lặng rút lại thẻ ngân hàng, bước ra khỏi cây ATM với vẻ mặt đờ đẫn, sau đó trước mặt Phương Hủy giơ lên 8 ngón tay.
"80 vạn?"
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
"800 vạn?"
"Tám con số." Mộc Tiểu Nhã hít sâu một hơi.
"Nhiều như vậy? Cậu xác định đây là thẻ lương mà không phải là cổ phần Bạch gia phân cho Bạch Xuyên chứ?" Dựa theo tuổi tác của Bạch Xuyên, đi làm chắc cũng chưa được mấy năm, sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Nếu nói là chia hoa hồng cổ phần công ty còn có khả năng.
"Mặc kệ." Mộc Tiểu Nhã nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, hào khí ngút trời nói, "Tớ muốn đi mua cái ghế mát xa 3 vạn tệ tặng cho ba mẹ."
"Tiền đồ." Phương Hủy khinh bỉ nhìn Mộc Tiểu Nhã, tay cầm thẻ lương 8 con số của chồng, mua đồ mất có 3 vạn tệ, vậy mà còn nghiến răng nghiến lợi?
"Đi, đi đặt hàng!" Mộc Tiểu Nhã đi nhanh như gió, đi thẳng đến phòng triển lãm ở lầu một.
———
Vở kịch nhỏ:
Mộc Tiểu Nhã: Em đã mua một món quà, em nói em mua bằng tiền lương của anh.
Bạch Xuyên: Vốn dĩ là thẻ lương của tôi.
Mộc Tiểu Nhã:...
Bạch Xuyên: Đều cho em dùng.
Mộc Tiểu Nhã: (#^.^#)
Edit: Flanty
Mộc Tiểu Nhã ngồi dưới đất, dựa gần vào Bạch Xuyên, nhìn anh nhặt từng mảnh nhỏ chăm chú chơi ghép hình, 5000 động tác giống nhau cứ lặp đi lặp lại, hành vi này vô cùng nhàm chán, nhưng trước mắt là bức tranh đang dần được hoàn thiện, trông có vẻ cực kỳ ngoạn mục[1].
[1] Ngoạn mục: đẹp mắt.
Có người nói, trạng thái nam nữ tốt nhất là đàn ông sủng ái phụ nữ, mà phụ nữ thì sùng bái đàn ông. Giờ khắc này, Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên cảm thấy hôn nhân của mình cũng chính là loại trạng thái tốt nhất này. Cho dù là chỉ đường, xem bản đồ, giải đề toán học, chơi ghép hình... mỗi thứ Bạch Xuyên đều để lộ ra sở trường đặc biệt của riêng mình, cô không khỏi sùng bái anh, Bạch Xuyên so với cô tưởng tượng thì ưu tú hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Bạch Xuyên đem mảnh cuối cùng ghép vào, Mộc Tiểu Nhã lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Bây giờ em sẽ cho Nặc Nặc xem, cô ấy cho rằng 5000 mảnh ghép hình có thể làm khó em, hừ!" Mộc Tiểu Nhã chụp bức tranh ghép hình, phát lên vòng tròn bạn bè, hơn nữa nội dung còn vô cùng khoe khoang:
5000 mảnh ghép trò chơi ghép hình chỉ tốn hai giờ để hoàn thành, thật quá dễ dàng, có còn thứ gì khó khăn hơn nữa không?!
Chỉ một lát sau, phía dưới có một đống tin nhắn lại:
"Mộc Mộc, đây là ảnh cưới à, có sáng tạo."
"Dưa hấu này vừa nhìn đã biết ăn ngon."
"Không không, chú rể nhìn cỏ vẻ càng ngon miệng hơn."
"Cậu muốn chết à, lại dám mơ tưởng chồng của người khác, cận thận Mộc Mộc tới tận cửa tìm cậu PK[2]."
[2] PK là tên viết tắt của cụm từ "Personal Killing", ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ.
Phương Hủy: "Bạch Xuyên hoàn thành."
Mộc Tiểu Nhã nhắn lại Phương Hủy: "Ừ."
Lương Nặc Nặc lập tức bình luận ngay sau: "Có bản lĩnh thì đừng dựa vào chồng cậu."
Mộc Tiểu Nhã phát một hình ảnh trợn tròn mắt, nói dỗi: "Tớ có chồng, tại sao lại không được dựa vào, có bản lĩnh thì cậu cũng đi tìm một người đi."
Lương Nặc Nặc: "Tại hạ thua."
Mộc Tiểu Nhã nhìn thấy Lương Nặc Nặc nhận thua, cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ nhắn lại mấy tin rồi cười hì hì quay đầu nói với Bạch Xuyên: "Các cậu ấy đều hâm mộ em."
"Hâm mộ cái gì?" Bạch Xuyên không hiểu.
"Hâm mộ em có chồng."
Bạch Xuyên sững người, cảm thấy việc này có liên quan đến mình, vì thế không khỏi sáng rực cả mắt lên.
"Không đúng, hẳn là các cậu ấy đều hâm mộ chồng em là anh. Không phải chồng ai cũng đều đẹp trai và thông minh như vậy."
Đôi mắt Bạch Xuyên sáng lấp lánh. Mình đẹp trai và thông minh, khiến cho người khác hâm mộ Tiểu Nhã sao?
"Tôi còn có thể hoàn thành trò chơi ghép hình lớn hơn nữa." Anh càng muốn người khác hâm mộ Tiểu Nhã hơn.
"Em biết, nhưng mà cái này đã rất lớn rồi, trước hết chúng ta đem hình này treo lên đầu giường được không, coi như ảnh cưới của chúng ta?" Thành thật mà nói, bọn họ kết hôn có chút vội vàng, mọi thứ đều không được thực hiện theo đúng quy trình, không có tiệc rượu, cũng không có ảnh cưới, dường như sau khi trùng sinh, cô liền thuận lý thành chương[3] trở thành vợ của Bạch Xuyên, hơn nữa cũng chỉ là vợ chồng trên hình thức.
[3] Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.
Lúc này nhìn thấy bức ảnh của trò chơi ghép hình, Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên muốn đi bổ sung một bộ ảnh cưới.
"Ừm." Bạch Xuyên giơ trò chơi ghép hình lên, nhìn vách tường màu trắng, bắt đầu suy nghĩ xem nên treo như thế nào.
"Em đi tìm chú Lý tới giúp." Mộc Tiểu Nhã ra ngoài tìm chú Lý, chú Lý nghe xong yêu cầu, lập tức xách theo hộp dụng cụ lên lầu. Mộc Tiểu Nhã nghĩ Bạch Xuyên liều mạng chơi ghép hình lâu như vậy chắc là rất khát, vì thế quay người đi sang phòng bếp, chuẩn bị lấy một ly nước cho Bạch Xuyên.
Cầm hai ly nước trong tay, khi Mộc Tiểu Nhã đang muốn xoay người lên, Bạch Tranh bỗng từ bên ngoài đi vào, trong tay cũng cầm một ly không, có vẻ cũng là tới lấy nước.
"Anh cả." Bạch Tranh là một người đàn ông có hào quang của riêng mình, hơn nữa bản nhân anh ta cũng ít khi nói cười, thoạt nhìn không dễ tới gần, điều này khiến cho Mộc Tiểu Nhã mỗi lần gặp đều không khỏi có thêm vài phần câu nệ.
"Ừ." Bạch Tranh gật đầu, sau đó lập tức đi qua, rót cho mình một ly nước.
Mộc Tiểu Nhã cầm ly nước đứng ở cửa phòng bếp một lát, mở miệng nói cảm ơn: "Anh cả, cảm ơn anh."
"?" Bạch Tranh kinh ngạc nhìn Mộc Tiểu Nhã.
"Phòng làm việc, chuyện trang trí." Mộc Tiểu Nhã nhắc nhở.
"Không cần khách khí." Bạch Xuyên bừng tỉnh, nhàn nhạt nói một câu. Việc này anh ta cũng chỉ nói với trợ lý một tiếng, thật ra không quá để tâm, cho nên cũng không cảm thấy mình đã giúp được bao nhiêu.
"Ách..." Bạch Tranh trả lời quá mức lãnh đạm, dường như mỗi chữ đều nhấn mạnh rằng anh ta không muốn nói chuyện với Mộc Tiểu Nhã. Mộc Tiểu Nhã có chút xấu hổ, đành phải cầm hai ly nước yên lặng đi ra ngoài.
"Cái kia..." Ai ngờ Mộc Tiểu Nhã vừa mới di chuyển người, Bạch Tranh lại chủ động lên tiếng.
Mộc Tiểu Nhã vội vàng xoay người nhìn về phía Bạch Tranh.
"Cô thật sự muốn cảm ơn tôi?" Bạch Tranh banh mặt hỏi.
"Đương nhiên." Tuy không biết vì sao bỗng nhiên Bạch Tranh lại hỏi như vậy, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn dứt khoát trả lời.
"Vậy... cô có thể giúp tôi một việc được không?" Trên mặt Bạch Tranh hiện lên một chút xấu hổ.
"Việc gì?" Mộc Tiểu Nhã tò mò hỏi.
"Khụ... Cô có thể bảo Tiểu Xuyên, thứ hai tuần sau quay lại công ty đi làm, nó đã nghỉ phép gần một tháng rồi." Ánh mắt Bạch Tranh lập loè, xấu hổ không dám nhìn vào mặt Mộc Tiểu Nhã.
"Được, em sẽ nói với anh ấy." Mộc Tiểu Nhã cười cười, lập tức đồng ý. Cô cũng không hỏi Bạch Tranh vì sao muốn mình bảo Bạch Xuyên quay lại công ty làm việc, bởi vì cô biết, nếu không phải do Bạch Xuyên đã cự tuyệt thì Bạch Tranh cũng sẽ không tới tìm mình. Loại chuyện mất mặt này, Mộc Tiểu Nhã dĩ nhiên sẽ không vạch trần.
"Cảm ơn. Khi nào phòng làm việc của cô khai trương, tôi sẽ cho người đưa lẵng hoa tới." Nói xong, Bạch Tranh nhanh chóng đi qua, rời khỏi phòng bếp trước Mộc Tiểu Nhã một bước. Tấm lưng kia có hơi vội vàng, sinh ra một cảm giác chật vật.
Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua, không nhịn được bật cười một tiếng.
Quay trở lại phòng ngủ, Mộc Tiểu Nhã phát hiện bức ảnh ghép hình vẫn chưa được treo lên, cô có chút ngạc nhiên nhìn chú Lý.
"Nhị thiếu không cho tôi đóng đinh lên đầu giường." Trong tay chú Lý cầm một cái búa, vẻ mặt sầu khổ, "Nhưng không đóng đinh, làm sao mà treo lên được."
Mộc Tiểu Nhã ngẩn người, nhưng thay vì vội vàng hỏi, trước tiên đưa ly nước cho Bạch Xuyên, chờ Bạch Xuyên uống nước xong mới hỏi: "Không muốn treo hình lên sao?"
Bạch Xuyên nhìn vị trí đầu giường, rầu rĩ lắc đầu.
"Vậy vì sao không cho đóng đinh?"
"Khó chịu." Bạch Xuyên nhíu chặt mày, trong âm thanh lộ ra một chút ủy khuất. Anh muốn đem trò chơi ghép hình treo lên, nhưng khi chú Lý vừa nói muốn đóng đinh, đầu anh liền đau. Anh vừa không muốn khiến Mộc Tiểu Nhã thất vọng, lại không muốn mình phát bệnh, lưỡng lự không biết nên làm thế nào cho phải, đã khó chịu lại còn ủy khuất.
Khó chịu? Mộc Tiểu Nhã sửng sốt: "Anh không thích âm thanh đóng đinh?"
Bạch Xuyên lắc đầu.
"Vậy là không thích đầu giường có một cái đinh?"
"Ừ." Bị Mộc Tiểu Nhã đoán trúng tâm tư, Bạch Xuyên càng khó chịu. Anh muốn treo lên, anh đã đồng ý với Tiểu Nhã, anh thật sự rất muốn, nhưng tại sao anh lại không thể chịu đựng được việc có một cái đinh ở đó?
"Tôi không phải cố tình không đồng ý." Bạch Xuyên không biết nên diễn đạt tâm tình của mình như thế nào, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nghẹn ra một câu như vậy.
Anh không cố tình không đồng ý, nhưng anh cũng không rõ lý do vì sao mình lại không đồng ý, cũng may Mộc Tiểu Nhã nghe hiểu.
"Vậy thì chúng ta không đóng đinh nữa." Mộc Tiểu Nhã an ủi, "Không đóng đinh cũng có thể treo lên mà, chỉ là hơi rắc rối một chút, khả năng ngày mai mới làm được. Chú Lý, có thể phiền chú một chút được không, ngày mai giúp chúng tôi đem bức tranh này treo lên, không đóng đinh."
"Có thể, không thành vấn đề." Chú Lý ở Bạch gia đã nhiều năm như vậy, cũng là người nhìn Bạch Xuyên lớn lên, ý tứ trong lời nói Mộc Tiểu Nhã ông có thể ngầm hiểu. Nhị thiếu sẽ khó chịu khi nhìn thấy một cái đinh ở đầu giường, vậy ngày mai ông sẽ tìm một người chuyên nghiệp, không để cho Nhị thiếu nhìn thấy cái đinh là được.
Bạch Xuyên vừa nghe xong, lông mày lập tức buông lỏng, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.
Chú Lý bảo đảm xong, xách theo hộp dụng cụ của mình quay về. Bạch Xuyên đem bức tranh ghép hình làm Mộc Tiểu Nhã tự hào, thật cẩn thận đặt ở trên bàn sách, sợ chỉ không cẩn thận chạm vào một chút sẽ làm rối loạn.
"Tiểu Xuyên." Mộc Tiểu Nhã đi đến bên cạnh Bạch Xuyên, ngữ khí tự nhiên hỏi, "Có phải vừa rồi anh rất rối rắm không?"
"Rối rắm?" Từ này Bạch Xuyên rất ít tiếp xúc đến, nhất thời không thể lý giải được.
"Rối rắm chính là khó xử trong việc đưa ra một quyết định." Mộc Tiểu Nhã kiên nhẫn giải thích, "Vừa rồi anh rất muốn treo bức tranh lên, nhưng lại không muốn nhìn thấy cái đinh, cho nên rất khó chịu phải không?"
"Ừ, đau đầu." Bạch Xuyên thành thật gật đầu.
"Vậy sau đó, chúng ta đã có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cho vấn đề này đúng không?" Mộc Tiểu Nhã lại hỏi.
"Ừ." Tiểu Nhã tuy rằng học toán không tốt, trí nhớ cũng không tốt, nhưng ở phương diện nào đó vẫn rất thông minh.
"Vì vậy, anh có phát hiện ra không, thật ra chuyện khó xử nào cũng đều có biện pháp giải quyết vẹn cả đôi đường[4]. Lần sau nếu anh gặp phải chuyện gì rối rắm, đừng lo lắng, đừng cảm thấy khó chịu, hãy nghĩ về nó khi anh bình tĩnh lại, có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết. Hơn nữa, như vậy cũng không đau đầu." Mộc Tiểu Nhã cổ vũ nhìn Bạch Xuyên.
[4] Vẹn cả đôi đường: hoàn thành điều gì đó trọn vẹn.
Lời nói của Mộc Tiểu Nhã có hơi dài, quan hệ nhân quả bên trong cũng tương đối phức tạp đối với Bạch Xuyên. Cũng may trí nhớ của Bạch Xuyên vô cùng tốt, anh đem lời nói này suy ngẫm ở trong lòng, thẳng cho đến khi hiểu rõ ràng ý của Mộc Tiểu Nhã.
"Ừ, về sau tôi sẽ nghĩ nhiều hơn." Bạch Xuyên nghiêm túc bảo đảm.
"Giỏi quá!" Mộc Tiểu Nhã không khỏi khen ngợi.
Bạch Xuyên lập tức lộ ra ý cười.
"Cuối tuần chúng ta đến thăm ba mẹ em được không?" Từ khi ở Anh Đào Viên trở về, Mộc Tiểu Nhã đều muốn quay lại thăm cha mẹ, nhưng là giáo viên cao trung, cả hai người đều không có nghỉ hè, mỗi ngày đều ở lại dạy khoá học buổi tối cho học sinh lớp 12, buổi tối 10 giờ mới về đến nhà. Vì vậy Mộc Tiểu Nhã chỉ có thể đến thăm họ vào cuối tuần.
Chỉ cần là đi cùng Mộc Tiểu Nhã, đi đâu Bạch Xuyên cũng không có ý kiến.
"Còn có việc em muốn thương lượng một chút với anh." Mộc Tiểu Nhã nghiêm túc nói, "Lần này đi, em muốn mua chút quà cho ba mẹ, khả năng sẽ phải dùng đến tiền lương của anh."
Tiểu Nhã dùng tiền lương của anh thì cứ dùng. Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã, chờ cô nói tiếp.
Mộc Tiểu Nhã đợi một lát, không thấy Bạch Xuyên tỏ thái độ, mới đột nhiên phản ứng lại, câu nói vừa rồi của mình không phải câu hỏi, có lẽ Bạch Xuyên không biết trả lời thế nào, vì vậy lập tức lại bổ sung: "Có thể dùng không?"
Mặc dù khi Bạch Xuyên đưa thẻ lương cho cô có nói rằng tiền đều cho cô dùng, hơn nữa có khả năng Bạch Xuyên không có khái niệm về tiền bạc, nhưng là vợ chồng với nhau, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy mình có thể tiêu tiền của anh nhưng vẫn nên nói cho Bạch Xuyên mình dùng tiền vào việc gì.
"Đều cho em dùng." Bạch Xuyên trả lời.
"Vậy em sẽ không khách khí." Mộc Tiểu Nhã cười vui vẻ, câu "đều cho em dùng" này, mỗi lần nghe xong, đều không nhịn được cảm thấy hạnh phúc.
Sau đó, hai người rửa mặt chải đầu chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ, Mộc Tiểu Nhã cầm điện thoại, do dự không biết có nên đặt báo thức hay không. Nếu muốn cùng ăn sáng với mọi người trong nhà thì đặt 7 rưỡi là được, nhưng nếu muốn cùng Bạch Xuyên chạy bộ, vậy nhất định phải đặt 5 rưỡi.
5 rưỡi, thật là sớm, Mộc Tiểu Nhã ngẫm đi ngẫm lại thì thấy quá mệt mỏi. Nhưng mà cô đã đồng ý chạy bộ với Bạch Xuyên rồi...
Chờ đã, hình như sáng hôm nay mình cũng không có dậy chạy bộ.
"Tiểu Xuyên, sáng nay anh có chạy bộ không vậy?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
"Chạy." Bạch Xuyên trả lời, "2700 m." Anh không có lười biếng đâu.
"Anh chạy một mình? Sao không gọi em?" Mộc Tiểu Nhã khiếp sợ.
"Em nói em không muốn dậy." Rõ ràng anh đã gọi ba lần.
Cô nói cô không muốn dậy, cho nên Bạch Xuyên không gọi cô, sau đó còn tự mình ra ngoài chạy bộ, điều đó chứng tỏ...
Trong lòng Mộc Tiểu Nhã vui mừng, thuận thế làm nũng: "Vậy về sau buổi sáng, anh tự đi chạy bộ một mình được không?"
"Được." Bạch Xuyên nghe lời gật đầu.
Mộc Tiểu Nhã nhỏ giọng hoan hô một tiếng, sau đó quyết đoán đặt đồng hồ báo thức lúc 7 rưỡi, có thể ngủ thêm 2 tiếng thật là tuyệt biết bao nhiêu.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Bạch Xuyên đúng 6 giờ rời giường, sau đó thay quần áo, ra cửa, ở cửa lại gặp Bạch Tranh, hai anh em cùng nhau chạy bộ. Sau đó Bạch Tranh vui sướng phát hiện, Bạch Xuyên không quay đầu lại ở vị trí ngày hôm qua nữa mà vẫn tiếp tục chạy. Khi mà anh cho rằng hôm nay rốt cuộc cũng có thể chạy tận hứng với Bạch Xuyên, Bạch Xuyên lại chỉ chạy lên phía trước thêm 50 m, sau đó lại lần nữa quyết đoán đi vòng về.
"..." Vui sướng của Bạch Tranh đã nhanh chóng kết thúc.
"Hôm nay em không chạy 2700 m?" Bạch Tranh không nhịn được phải hỏi.
"Hôm nay 2800 m." Bạch Xuyên kiên trì chạy bộ hơn nửa tháng, lúc này đã quen với lượng vận động, việc nói chuyện khi chạy đã dễ dàng hơn. Nhưng dù không cảm thấy mệt, anh cũng chẳng muốn chạy nhiều thêm dù chỉ một mét.
"Ngày hôm qua 2700, hôm nay 2800, mỗi ngày tăng lên 100 m?" Bạch Tranh nắm bắt quy luật.
"Ừm."
Cho nên, dựa theo tỉ lệ tăng lên này, nếu anh muốn cùng em trai mình chạy sảng khoái một phát 5 km thì phải... tính một chút... 22 ngày?
Còn có... không biết Mộc Tiểu Nhã đã nói với Tiểu Xuyên phải quay trở về đi làm chưa?!
———
Ăn sáng xong, Bạch Xuyên theo thường lệ tiễn Mộc Tiểu Nhã đi làm. Khi Mộc Tiểu Nhã tới văn phòng, Phương Hủy còn đang cầm một chiếc bánh kếp[5] ăn ngon lành.
"Ăn sáng chưa?" Phương Hủy hỏi Mộc Tiểu Nhã.
"Ăn rồi." Mộc Tiểu Nhã trả lời, sau đó mở máy tính nói, "Hôm qua mấy bản sơ yếu lý lịch cậu gửi vào hòm thư, tớ cảm thấy không thành vấn đề, trực tiếp gọi người đến đây phỏng vấn đi."
"Ok, tớ phụ trách phỏng vấn, cậu phụ trách thiết kế sản phẩm mới. Tốt nhất là tải mấy bản thảo thiết kế lên, như vậy vừa nhìn sẽ là biết thương hiệu của chúng ta." Phương Hủy nói.
"Được." Những người học thiết kế cũng tự nhiên hiểu được bản vẽ, giao diện trang Taobao không làm khó được Mộc Tiểu Nhã. Chỉ là loại hình này khá tốn thời gian, một buổi sáng cô mới chỉ chuẩn bị tốt một trang giao diện giày.
Giữa trưa, hai người đi ăn cơm không xa, Phương Hủy đột nhiên hỏi Mộc Tiểu Nhã: "Bạch Xuyên nhà cậu dính người như vậy, mỗi ngày cậu đều chạy đi làm, vậy Bạch Xuyên ở nhà có nháo hay không?"
"Sẽ không, Bạch Xuyên rất an tĩnh, cậu mặc kệ anh ấy, anh ấy cũng có thể yên lặng đọc sách cả ngày." Bạch Xuyên tuy mắc bệnh tự kỷ, nhưng anh cũng không ồn ào.
"Để anh ấy ăn không ngồi rồi cũng không được, không phải lần trước cậu nói, giáo sư kia bảo Bạch Xuyên phải hoạt động nhiều, tiếp xúc tiếp nhiều với thế giới bên ngoài, như vậy sẽ tốt cho việc khôi phục sao? Nếu không cậu đưa anh ấy tới phòng làm việc, yên tâm, tớ không ngại các cậu rải cẩu lương." Phương Hủy rộng lượng nói.
"Ai nói Bạch Xuyên ăn không ngồi rồi, Bạch Xuyên nhà tớ có việc làm." Mộc Tiểu Nhã bất mãn.
"Có việc làm? Làm gì?" Phương Hủy hiếu kỳ.
"Hình như là lập trình, tớ cũng không rõ lắm, lần trước mẹ Bạch Xuyên có vô tình nói qua, tớ không hỏi cẩn thận."
"Ai da, có việc làm tức là có thể kiếm tiền."
"Đương nhiên, thẻ lương của Bạch Xuyên đều đứa cho tớ. Chốc nữa tớ sẽ dùng tiền của Bạch Xuyên đi mua quà cho ba mẹ." Mộc Tiểu Nhã có chút khoe khoang.
Cho các người kỳ thị Bạch Xuyên nhà chúng tôi, Bạch Xuyên nhà chúng tôi rất lợi hại đấy, một chút cũng không kém người bình thường.
"Thẻ lương? Vậy trong thẻ lương của anh ấy có bao nhiêu tiền? Lương một tháng là bao nhiêu?" Phương Hủy không khỏi tò mò.
"Tớ cũng không biết, còn chưa nhìn qua."
"Vậy tí nữa xem chứ?" Phương Hủy đề nghị.
Mộc Tiểu Nhã cũng có chút tò mò, vì thế gật đầu, tốc độ ăn cơm của hai người nhanh hơn, sau đó cùng đi xuống cây ATM ở lầu một để kiểm tra.
Lúc Mộc Tiểu Nhã nhập mật mã, Phương Hủy không đi cùng, cô ấy đứng bên ngoài cây ATM chờ Mộc Tiểu Nhã nói cho mình câu trả lời. Kết quả đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy Mộc Tiểu Nhã có động tĩnh gì, khiến cô ấy còn tưởng rằng máy ATM hỏng rồi.
"Có phải máy hỏng rồi không?" Phương Hủy hỏi.
Mộc Tiểu Nhã không trả lời, cô yên lặng rút lại thẻ ngân hàng, bước ra khỏi cây ATM với vẻ mặt đờ đẫn, sau đó trước mặt Phương Hủy giơ lên 8 ngón tay.
"80 vạn?"
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
"800 vạn?"
"Tám con số." Mộc Tiểu Nhã hít sâu một hơi.
"Nhiều như vậy? Cậu xác định đây là thẻ lương mà không phải là cổ phần Bạch gia phân cho Bạch Xuyên chứ?" Dựa theo tuổi tác của Bạch Xuyên, đi làm chắc cũng chưa được mấy năm, sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Nếu nói là chia hoa hồng cổ phần công ty còn có khả năng.
"Mặc kệ." Mộc Tiểu Nhã nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, hào khí ngút trời nói, "Tớ muốn đi mua cái ghế mát xa 3 vạn tệ tặng cho ba mẹ."
"Tiền đồ." Phương Hủy khinh bỉ nhìn Mộc Tiểu Nhã, tay cầm thẻ lương 8 con số của chồng, mua đồ mất có 3 vạn tệ, vậy mà còn nghiến răng nghiến lợi?
"Đi, đi đặt hàng!" Mộc Tiểu Nhã đi nhanh như gió, đi thẳng đến phòng triển lãm ở lầu một.
———
Vở kịch nhỏ:
Mộc Tiểu Nhã: Em đã mua một món quà, em nói em mua bằng tiền lương của anh.
Bạch Xuyên: Vốn dĩ là thẻ lương của tôi.
Mộc Tiểu Nhã:...
Bạch Xuyên: Đều cho em dùng.
Mộc Tiểu Nhã: (#^.^#)
/53
|