Nắng nhạt trút nhẹ lên thành phố, gió mát rượi tạt lên mặt làm mái tóc đen óng của nó tung vào gió hòa cùng sự tự nhiên của đất trời. Ngày nắng đẹp, không mảy may một gợn mây đen hay bất cứ dấu hiệu thất thường nào của thời tiết. Thế nhưng...
- Lizzie, tớ đóng mui lại nha, mưa rồi. - nó nói
- Trời đẹp thế này mà mưa sao?
- Hả...à...ừ... - nó bối rối nhìn lên trời
- Cậu đang khóc đấy, Ray ạ
- Làm gì có chuyện đó, tớ đâu có kh... - nó chợt dừng lại khi nhận ra má mình đang ướt đẫm
Kitsssss - phanh gấp, nó đưa tay quệt quệt nước mắt trên mặt
- Dừng lại đi! - nhỏ bạn nắm chặt lấy tay nó
- ...Nhìn Lizzie, nó cắm môi cố tỏ ra mình đang rất ổn nhưng nước mắt thì cứ vô thức tuôn như thể vại nước bị thủng.
- Muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ sẽ giữ bí mật mà. - nhỏ nhìn nó thương cảm- Tuy tớ không có gan đến trước mặt Jun đòi công bằng cho cậu, không có khá năng tự vệ hay phản công để giúp cậu đối phó với Hellen, không đủ sức đỡ cậu mỗi khi cậu loạng choạng và không có bờ vai khỏe như Jun để cậu tựa vào mỗi khi khóc nhưng méo mó có hơn không mà. - nhỏ òa lên
- hu..hu... - hai cô bé ngốc tựa vào nhau khóc nức nở
Một lát sau
- Ray, cậu là Giả San San phải vậy không? - Lizzie nhìn nó thắc mắc
- ...
- À mình xin lỗi, thân phận của cậu là một bí mật mà
- Phải! tớ chính là Giả San San.Nhưng sao cậu lại biết?
- Hôn lễ của cậu và Hoàng Nhật Phong lớn thế còn gì, ai mà không biết. Chuyện Jun là Hoàng Nhật Phong thì từ lâu đã không còn là bí mật nữa cùng với hành động và biểu hiện của cậu trong 2 ngày qua thì chỉ có thể cậu là Giả San San - cô nàng lập luận
- Lizzie, cậu tinh mắt thật đó.
- Bù lại mất mác về thân phận của cậu, tớ sẽ giải đáp cho cậu về một số người ở trường.
- Ừ, bắt đầu từ Shin đi
- À, anh ta là Đặng Đức Anh, ngoài thân phận là đại ca trường mình với chiến tích kì cựu ở các quán bar, vũ trường và sàn đấu sinh tử hắn còn là thiếu gia độc nhất vô nhị của Đặng Bách
- ... - nó tỏ vẻ đã hiểu
- Còn Hellen thì...cậu cũng biết nhiều về cô ta rồi- công chúa chảnh chọe của Phạm gia
- Cậu biết nhiều nhỉ?
- Hỳ...chỉ là hay nghe đám \\\"bà tám\\\" nói chuyện thôi mà
- Vậy cậu có biết quan hệ của cô ta với Jun không?
- Chuyện này thì mình không rõ lắm nhưng bắt đầu từ Linda Hà Quyên, cậu biết cô ta không?
- ... - nó lắc đầu nhìn nhỏ
- Đó là người mà Jun từng rất thích,rất dịu dàng, hòa đồng và tốt bụng khác xa với nhỏ em Hellen Hà Quân - Lizzie bĩu môi khi nhắc đến Hellen
- Rồi sao nữa? - nó hỏi
- Nghe nói...vì đỡ 1 đòn cho Jun mà Linda đã mất mạng đó. Có lẽ vì Hellen là em gái Linda nên Jun quan tâm hơn.
- ...nó tròn mắt ngạc nhiên rồi quay đi buồn bã
- Mình xin lỗi, mình quên mất chuyện cậu và Jun - Lizzie vội vã nói
- Không sao mà. Thật ra...so với Linda, tình cảm mình dành cho Jun thật nhỏ bé
- Cậu đừng nói vậy, cậu đã... - Tớ đã phải cố gắng lắm mới chấp nhận rằng trái tim đã luôn hướng về hắn từ sau cái ngày ở bệnh viện về,phát hiện hắn chính là người mà tớ mong đợi trước giờ, tớ đã vui đến phát điên nhung bên cạnh hắn tớ chỉ gây rắc rối, phiền nhiễu và gieo dắt buồn đau lên hắn. Chút việc cỏn con tớ làm vì hắn đều là gì với Linda... - nó cắt ngang
- Cậu yêu Jun đến vậy sao? - nhỏ hỏi
- Tớ...tớ...
- Là cậu không tự tin mà thôi.
- Lizzie - nó nhìn cô bạn
- ... - nhỏ nhìn nó mỉm cười, gật đầu như thể đồng ý với suy nghĩ của nó
- Được, tớ sẽ bày tỏ, nhất định. Nhưng...bây giờ tớ muốn ăn bún chả cá
- Cậu...
Cả hai dành nguyên buổi chiều cho những quán ăn vỉa hè, trại trẻ mồ côi, thánh đường và cả khu vui chơi của trẻ em đầu đường...mọi thứ đều mang chất bình dân tự nhiên nhất.
Nó về nhà ăn bữa cơm đầm ấm với gia đình và tỏ ra không có chuyện gì xảy ra.
- San San, tay con làm sao vậy? - mẹ lo lắng hỏi
- Dạ...
- ... - hắn liếc nhìn
Cổ tay nó đỏ ửng lên và hơi hơi tím, hắn chợt nhận ra \\\"kiệt tác\\\"của mình nhưng vẫn cố lờ đi
- Con bị ngã nên đập tay vào bậc thang ấy mà, không sao đâu ạ - nó nhìn hắn nói
- Con bất cẩn thật, đã bôi thuốc chưa vậy?
- Cảm ơn mẹ, rồi ạ
- Phong, cháu đi đâu mà để San San ngã đến thâm tim tay thế hả? - ông hỏi
- Cháu...cháu...
- Là cháu ngã trong lúc đi về từ nhà vệ sinh, trong tiết học nên Nhật Phong không biết ạ.
- Thật vậy không? - ông nhìn hắn đính chính lại
- Dạ...
Bữa tối kết thúc, nó dạo quanh vườn hoa một lúc rồi trở về với cảnh vợ chồng bên dãy sách (hắn đề nghị khi xem xong phim \\\"Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài\\\"
Nó chìm vào giấc ngủ thật sớm. Khác với nó, hắn loay hoay cả đêm, mắt cứ mở to và chăm chăm vào cái đồng hồ.
1h sáng, khi nhận ra nó đã chắc chắn yên giấc, hắn rón rén bước xuống giường và lục tung tủ thuốc rồi ngồi bên cạnh bôi cho nó
- Ngốc! Kinh nghiệm nói dối của cô khá đấy. Mới đánh nhau khi sáng, cô đi chơi cả ngày đến không nhận ra vết bầm thì bôi thuốc khi nào chứ.
- \\\"gì chứ, hắn đang nói gì vậy nhỉ?\\\" - nó vẫn còn trao tráo, mắt nhắm nghiền hệt như đã say giấc nhưng mọi dây thần kinh đều hoạt động bình thường
- Cô thật phiền phức, hết làm người khác lo lắng lại gây chuyện khiến người ta khó xử rồi bày ra một loạt hành động khó hiểu. Mà cô chưa đọc bản giao ước đúng không, ý 7 (nhỏ) phần IV (la mã) trong chương III có viết nghiêm cấm việc đánh nhau ở trường kia mà. Kí rồi thì phải đọc và thực hiện đi chứ. Làm ơn đừng gây chuyện nữa có được không? Công...mình nói gì thế nhỉ? chắc cô ta không nghe thấy, thôi đi ngủ vậy. Điên thật.
- Lizzie, tớ đóng mui lại nha, mưa rồi. - nó nói
- Trời đẹp thế này mà mưa sao?
- Hả...à...ừ... - nó bối rối nhìn lên trời
- Cậu đang khóc đấy, Ray ạ
- Làm gì có chuyện đó, tớ đâu có kh... - nó chợt dừng lại khi nhận ra má mình đang ướt đẫm
Kitsssss - phanh gấp, nó đưa tay quệt quệt nước mắt trên mặt
- Dừng lại đi! - nhỏ bạn nắm chặt lấy tay nó
- ...Nhìn Lizzie, nó cắm môi cố tỏ ra mình đang rất ổn nhưng nước mắt thì cứ vô thức tuôn như thể vại nước bị thủng.
- Muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ sẽ giữ bí mật mà. - nhỏ nhìn nó thương cảm- Tuy tớ không có gan đến trước mặt Jun đòi công bằng cho cậu, không có khá năng tự vệ hay phản công để giúp cậu đối phó với Hellen, không đủ sức đỡ cậu mỗi khi cậu loạng choạng và không có bờ vai khỏe như Jun để cậu tựa vào mỗi khi khóc nhưng méo mó có hơn không mà. - nhỏ òa lên
- hu..hu... - hai cô bé ngốc tựa vào nhau khóc nức nở
Một lát sau
- Ray, cậu là Giả San San phải vậy không? - Lizzie nhìn nó thắc mắc
- ...
- À mình xin lỗi, thân phận của cậu là một bí mật mà
- Phải! tớ chính là Giả San San.Nhưng sao cậu lại biết?
- Hôn lễ của cậu và Hoàng Nhật Phong lớn thế còn gì, ai mà không biết. Chuyện Jun là Hoàng Nhật Phong thì từ lâu đã không còn là bí mật nữa cùng với hành động và biểu hiện của cậu trong 2 ngày qua thì chỉ có thể cậu là Giả San San - cô nàng lập luận
- Lizzie, cậu tinh mắt thật đó.
- Bù lại mất mác về thân phận của cậu, tớ sẽ giải đáp cho cậu về một số người ở trường.
- Ừ, bắt đầu từ Shin đi
- À, anh ta là Đặng Đức Anh, ngoài thân phận là đại ca trường mình với chiến tích kì cựu ở các quán bar, vũ trường và sàn đấu sinh tử hắn còn là thiếu gia độc nhất vô nhị của Đặng Bách
- ... - nó tỏ vẻ đã hiểu
- Còn Hellen thì...cậu cũng biết nhiều về cô ta rồi- công chúa chảnh chọe của Phạm gia
- Cậu biết nhiều nhỉ?
- Hỳ...chỉ là hay nghe đám \\\"bà tám\\\" nói chuyện thôi mà
- Vậy cậu có biết quan hệ của cô ta với Jun không?
- Chuyện này thì mình không rõ lắm nhưng bắt đầu từ Linda Hà Quyên, cậu biết cô ta không?
- ... - nó lắc đầu nhìn nhỏ
- Đó là người mà Jun từng rất thích,rất dịu dàng, hòa đồng và tốt bụng khác xa với nhỏ em Hellen Hà Quân - Lizzie bĩu môi khi nhắc đến Hellen
- Rồi sao nữa? - nó hỏi
- Nghe nói...vì đỡ 1 đòn cho Jun mà Linda đã mất mạng đó. Có lẽ vì Hellen là em gái Linda nên Jun quan tâm hơn.
- ...nó tròn mắt ngạc nhiên rồi quay đi buồn bã
- Mình xin lỗi, mình quên mất chuyện cậu và Jun - Lizzie vội vã nói
- Không sao mà. Thật ra...so với Linda, tình cảm mình dành cho Jun thật nhỏ bé
- Cậu đừng nói vậy, cậu đã... - Tớ đã phải cố gắng lắm mới chấp nhận rằng trái tim đã luôn hướng về hắn từ sau cái ngày ở bệnh viện về,phát hiện hắn chính là người mà tớ mong đợi trước giờ, tớ đã vui đến phát điên nhung bên cạnh hắn tớ chỉ gây rắc rối, phiền nhiễu và gieo dắt buồn đau lên hắn. Chút việc cỏn con tớ làm vì hắn đều là gì với Linda... - nó cắt ngang
- Cậu yêu Jun đến vậy sao? - nhỏ hỏi
- Tớ...tớ...
- Là cậu không tự tin mà thôi.
- Lizzie - nó nhìn cô bạn
- ... - nhỏ nhìn nó mỉm cười, gật đầu như thể đồng ý với suy nghĩ của nó
- Được, tớ sẽ bày tỏ, nhất định. Nhưng...bây giờ tớ muốn ăn bún chả cá
- Cậu...
Cả hai dành nguyên buổi chiều cho những quán ăn vỉa hè, trại trẻ mồ côi, thánh đường và cả khu vui chơi của trẻ em đầu đường...mọi thứ đều mang chất bình dân tự nhiên nhất.
Nó về nhà ăn bữa cơm đầm ấm với gia đình và tỏ ra không có chuyện gì xảy ra.
- San San, tay con làm sao vậy? - mẹ lo lắng hỏi
- Dạ...
- ... - hắn liếc nhìn
Cổ tay nó đỏ ửng lên và hơi hơi tím, hắn chợt nhận ra \\\"kiệt tác\\\"của mình nhưng vẫn cố lờ đi
- Con bị ngã nên đập tay vào bậc thang ấy mà, không sao đâu ạ - nó nhìn hắn nói
- Con bất cẩn thật, đã bôi thuốc chưa vậy?
- Cảm ơn mẹ, rồi ạ
- Phong, cháu đi đâu mà để San San ngã đến thâm tim tay thế hả? - ông hỏi
- Cháu...cháu...
- Là cháu ngã trong lúc đi về từ nhà vệ sinh, trong tiết học nên Nhật Phong không biết ạ.
- Thật vậy không? - ông nhìn hắn đính chính lại
- Dạ...
Bữa tối kết thúc, nó dạo quanh vườn hoa một lúc rồi trở về với cảnh vợ chồng bên dãy sách (hắn đề nghị khi xem xong phim \\\"Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài\\\"
Nó chìm vào giấc ngủ thật sớm. Khác với nó, hắn loay hoay cả đêm, mắt cứ mở to và chăm chăm vào cái đồng hồ.
1h sáng, khi nhận ra nó đã chắc chắn yên giấc, hắn rón rén bước xuống giường và lục tung tủ thuốc rồi ngồi bên cạnh bôi cho nó
- Ngốc! Kinh nghiệm nói dối của cô khá đấy. Mới đánh nhau khi sáng, cô đi chơi cả ngày đến không nhận ra vết bầm thì bôi thuốc khi nào chứ.
- \\\"gì chứ, hắn đang nói gì vậy nhỉ?\\\" - nó vẫn còn trao tráo, mắt nhắm nghiền hệt như đã say giấc nhưng mọi dây thần kinh đều hoạt động bình thường
- Cô thật phiền phức, hết làm người khác lo lắng lại gây chuyện khiến người ta khó xử rồi bày ra một loạt hành động khó hiểu. Mà cô chưa đọc bản giao ước đúng không, ý 7 (nhỏ) phần IV (la mã) trong chương III có viết nghiêm cấm việc đánh nhau ở trường kia mà. Kí rồi thì phải đọc và thực hiện đi chứ. Làm ơn đừng gây chuyện nữa có được không? Công...mình nói gì thế nhỉ? chắc cô ta không nghe thấy, thôi đi ngủ vậy. Điên thật.
/37
|