- Ái đi ăn ké, hihi, anh Thiên Anh mới là quen_Khả Ái chỉ tay người con trai đang cầm củ cà rốt.
Thiên Anh bắt tín hiệu, nhe răng cười.
Khánh An nhìn theo phía tay Khả Ái chỉ liền thấy người con trai đó nhìn mình toe miệng cười, Khánh An cũng cười đồng thời gật đầu đáp lại xem như lời chào.
Chí Đại đứng gần, tay đang xem xem vài quả cà chua trong rổ, thấy Khánh An nhìn về hướng này miệng cũng nhoẻn cười đưa tay lên chào, như kiểu báo danh mình có mặt. Khánh An thân thiện bèn đáp lại bằng cái chỉ tay hai ngón trỏ và giữa, kiểu giương súng, cách chào hỏi của hai người đã quen biết từ lâu. Đằng kia Chí Đại bắt tín hiệu, trỏ tay lại, khóe miệng thì cười, đồng thời làm hành động bắn lên. Khánh An phía này cũng vậy. Hai người vốn đã thân nhau lâu rồi mà...
- Hey! Nhớ anh là ai không bé? Người con trai em yêu đây!
Ân Vũ đang xỏ chân con mực vào xiên nướng, ngó thấy màn chào hỏi nãy giờ của vợ chủ nhà với mấy người kia, mình ở phía sau thì giống như bị bỏ quên. Không chấp nhận được điều đó, Ân Vũ tự nhào lên bắt chuyện.
Đã nhiều năm rồi không gặp, trong ấn tượng của Ân Vũ, Khánh An chính là cô bé hậu bối năm lớp 12 ở trước cổng trường dám thẳng thừng chỉ mặt Minh Ý mà tuyên bố, em thích anh . Cái dáng người bé bé nhỏ nhỏ Ân Vũ nhìn đã thấy đáng yêu rồi, lại còn kiểu bá đạo tỏ tình nên Ân Vũ càng thấy thích. Nhưng thích là thích, có tình cảm thì không dám, Ân Vũ chỉ thích cô bé hậu bối đó trên danh nghĩa là đàn anh mến đàn em, nhìn cái nét dễ thương mà phán đoán, cô bé khá là cá tính. Ân Vũ chỉ muốn bắt ngay về nhà mà nuôi, vì luôn tưởng tượng, cô em gái mình chắc chắn sẽ là cái nét tinh nghịch đáng yêu này.
Khánh An nheo mắt nhìn người con trai đứng trước mặt, nhìn thì lạ, nhưng lại có nét quen, nhưng rốt cục tên vẫn không nhớ kỹ, bởi vì nếu như so với Hải Nam, ngày nào cũng quấn lấy Bảo Yên, nhà mình xem ra ở còn ít hơn ở nhà Minh Ý, cho nên một trong ba người bạn của Minh Ý, Khánh An biết và thân nhất chỉ có mỗi Hải Nam. Còn hai người kia...
Lại còn người con trai em yêu . Gì chứ, ngoài Minh Ý ra, bộ còn người khác sao hả?
Khánh An nhíu mày suy nghĩ, cố nặn ra cái tên của người đối diện. Rõ ràng là Minh Ý có nhắc, nếu là một trong ba người bạn của Minh Ý thời trung học, chỉ tại, Khánh An nghe rồi lại chẳng mấy để tâm.
Miệng nhỏ chu ra một cái bất lực, không nhớ nỗi. Bạn cũng là bạn của chồng, mình cũng đâu nhất thiết phải nhớ nhiều. Khánh An sau vài phút suy nghĩ, cuối cùng cười một cái chống chế, nụ cười tạ lỗi cho câu trả lời mình tiếp theo, thẳng thắn đáp:
- Em không nhớ.
Mặt Ân Vũ đanh lại, suy nghĩ lâu như vậy hóa ra câu trả lời lại là không nhớ. Vậy có cần tốn thời gian quá không, mất hơn ba phút.
Đứng sau lưng vợ, Minh Ý lén cười, những người kia cũng quay mặt đi giấu xuống nụ cười. Vợ chủ nhà quá đáng quá rồi, Ân Vũ còn đang vuốt vuốt tóc tạo nét cho Khánh An nhớ, vậy mà cô nỡ, phũ phàng quá.
Minh Ý xoa xoa đầu Khánh An, vợ nhỏ chính là đang đùa hay sao vậy. Mới vài tuần trước, khi hỏi anh Ân Vũ bạn anh, anh ấy thích chị hai em, chắc chắn sẽ chăm sóc chị hai em cẩn thận. Em còn nhớ Ân Vũ không? Khánh An liền gật đầu nói nhớ. Bây giờ cả con người bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt, là giả vờ hay là cố ý không nhận ra người mình đã từng bảo là còn nhớ vậy. Minh Ý giấu xuống nụ cười ngượng ngùng, đưa tay xoa đầu vợ, trách:
- Quá đáng quá rồi vợ. Em có cần làm bẻ mặt bạn anh vậy không hả?
- Em không nhớ thật mà. Yêu ai đâu chứ...
Khánh An ngước mặt vô tội, nhưng lại vội cúi đầu lí nhí. Rõ ràng không phải gu của cô, người con trai cô yêu thì ngoài Minh Ý ra còn ai nữa.
Minh Ý bậm môi, sắp cười ra thành tiếng. Con bé này nghiêm túc quá rồi.
Ân Vũ bị cho ăn bơ nãy giờ, nghe đến câu yêu ai đâu mới ngớ ra, thì ra là do nơi cậu, đoạn ký ức cậu thêm vào phía sau câu hỏi kia có vẻ không hợp tình, hơi quá đáng rồi, làm chị chủ nhà nghiêm túc suy nghĩ quá. Lỗi lớn. Cậu sai rồi, sai rồi.
- Cậu có tình cảm với con bé chưa vậy? Mau tranh thủ đi. Dễ thương quá rồi_Ân Vũ trỏ tay chọc chọc má Khánh An, nghiêm túc với câu đùa của cậu quá, ký ức có nhớ ra chắc cũng quên sạch trong năm giây.
Mà đúng thiệt, có yêu gì đâu.
Khánh An phụng mặt khi Ân Vũ chọc chọc má mình, muốn dỗi hết sức biết. Kiểu gì mà đùa như thật, làm Khánh An cho dù không có cũng giống như bị dọa cho giật mình, lập tức vắt não tìm tên. Tiền bối đúng là giỡn nhây.
Minh Ý kéo một bên má của vợ nhỏ, khom người nói vào tai:
- Anh Ân Vũ.
Khánh An có dữ liệu, liền quay mắt nhìn người đối diện, người mà nãy giờ Khánh An đang cố dùng đầu đối chiếu các dữ kiện xem có phải thật sự là người đó không, người cô hay thấy trên tivi với những tin vặt người nổi tiếng, hotboy hotgirl gì đó, người được mời làm mẫu ảnh, diễn viên, ca sĩ gì đó, rồi cái gì trở về Việt Nam gì gì đó...tóm lại Khánh An không nhớ hết, giới của người nổi tiếng chính là giống như nghề của Bảo Yên, phức tạp.
Ân Vũ tuy không phải là người làm nghệ thuật, nhưng nổi tiếng là người tốt nghiệp từ trường Đại học Harvard, lại có gương mặt điển trai nên báo chí bắt đầu chú ý, nhiều đạo diễn cũng có lời mời anh tham gia diễn xuất, các trang báo nổi tiếng mời làm mẫu ảnh, làm gương mặt đại diện, Ân Vũ từ chối từ Mỹ về Việt Nam với lý do, tôi về tìm nhân duyên mình để lỡ ...
Điển trai, học giỏi, lại thêm là người có gia thế, tốt nghiệp trường Đại học Harvard. Khánh An có xem tin, mấy cái đó cô đương nhiên cũng để ý, thật là có đẹp trai mà, Khánh An thích trai đẹp, vậy thì xem thôi.
Khoan đã, Đại học Harvard? Harvard???
Khánh An trợn tròn mắt, nếu đúng là người đó vậy thì tài năng đang đứng trước mặt rồi, Chàng hotboy Việt Nam với nhiều tấm bằng Đại học, đi tìm nhân duyên . Tốt nghiệp Đại học Harvard với tấm bằng Thạc sĩ khi chỉ mới 23 tuổi.
Là thật?
Lạc Ân Vũ?
Khả Ái thấy Khánh An nhíu mày nghi hoặc thì đưa ngón tay cái làm biểu tượng thích từ đằng xa, ý đồng tình với suy nghĩ của Khánh An, suy nghĩ của Khánh An là đúng.
Khánh An trố mắt hiểu ra vấn đề xong ngước nhìn Ân Vũ cười cười, thiếu hiệp xin được chỉ giáo.
- Nè, bé lùn! Anh là Thiên Anh, bạn của Minh Ý. Anh là cảnh sát, chuyên bắt cướp. Em trộm trái tim Minh Ý giấu kỹ quá nên chẳng còn đối xử với tụi anh tốt nữa. Rồi sao, em định khi nào trả?
Thiên Anh gọt vỏ củ cà rốt, tay còn cầm dao với cả cà rốt, thấy Ân Vũ đùa được chị chủ nhà một vố liền bắt chớn khều vai Khánh An trêu chọc tiếp.
Chị chủ nhà ngây thơ bị lừa nhiều lần trong hôm nay rồi nên có chút khôn ra, ban đầu còn ái ngại thẹn thẹn mặt, sau bèn tươi tỉnh nhìn Thiên Anh cười, xong thùy mị đáp:
- Vậy chứ, anh cảnh sát một mình trốn vào tim Khả Ái, rồi ở lỳ trong đó, không chịu ra. Anh cũng ăn trộm tình cảm của người ta rồi, anh làm người ta đau rồi. Anh định khi nào anh trả?
Thiên Anh giật giật khóe môi. Đánh người lại bị người đánh, còn gì là cách mạng nữa. Thiên Anh trợn mắt nhìn đi hướng khác chống chế cái quê. Xem như Minh Ý lợi hại, tôi luyện vợ đạt đến kỹ năng xỉa lại bạn mình, hoặc cứ cho là, chị chủ nhà cao tay đi vậy.
Không sao, quen biết nhau rồi sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau. Thiên Anh cố gắng về nhà luyện thêm để nâng cao trình độ. Chứ kiểu này, với Bảo Bảo đôi lúc còn nói thua mà. Không sao, Thiên Anh không hề thấy buồn...
Thiên Anh bắt tín hiệu, nhe răng cười.
Khánh An nhìn theo phía tay Khả Ái chỉ liền thấy người con trai đó nhìn mình toe miệng cười, Khánh An cũng cười đồng thời gật đầu đáp lại xem như lời chào.
Chí Đại đứng gần, tay đang xem xem vài quả cà chua trong rổ, thấy Khánh An nhìn về hướng này miệng cũng nhoẻn cười đưa tay lên chào, như kiểu báo danh mình có mặt. Khánh An thân thiện bèn đáp lại bằng cái chỉ tay hai ngón trỏ và giữa, kiểu giương súng, cách chào hỏi của hai người đã quen biết từ lâu. Đằng kia Chí Đại bắt tín hiệu, trỏ tay lại, khóe miệng thì cười, đồng thời làm hành động bắn lên. Khánh An phía này cũng vậy. Hai người vốn đã thân nhau lâu rồi mà...
- Hey! Nhớ anh là ai không bé? Người con trai em yêu đây!
Ân Vũ đang xỏ chân con mực vào xiên nướng, ngó thấy màn chào hỏi nãy giờ của vợ chủ nhà với mấy người kia, mình ở phía sau thì giống như bị bỏ quên. Không chấp nhận được điều đó, Ân Vũ tự nhào lên bắt chuyện.
Đã nhiều năm rồi không gặp, trong ấn tượng của Ân Vũ, Khánh An chính là cô bé hậu bối năm lớp 12 ở trước cổng trường dám thẳng thừng chỉ mặt Minh Ý mà tuyên bố, em thích anh . Cái dáng người bé bé nhỏ nhỏ Ân Vũ nhìn đã thấy đáng yêu rồi, lại còn kiểu bá đạo tỏ tình nên Ân Vũ càng thấy thích. Nhưng thích là thích, có tình cảm thì không dám, Ân Vũ chỉ thích cô bé hậu bối đó trên danh nghĩa là đàn anh mến đàn em, nhìn cái nét dễ thương mà phán đoán, cô bé khá là cá tính. Ân Vũ chỉ muốn bắt ngay về nhà mà nuôi, vì luôn tưởng tượng, cô em gái mình chắc chắn sẽ là cái nét tinh nghịch đáng yêu này.
Khánh An nheo mắt nhìn người con trai đứng trước mặt, nhìn thì lạ, nhưng lại có nét quen, nhưng rốt cục tên vẫn không nhớ kỹ, bởi vì nếu như so với Hải Nam, ngày nào cũng quấn lấy Bảo Yên, nhà mình xem ra ở còn ít hơn ở nhà Minh Ý, cho nên một trong ba người bạn của Minh Ý, Khánh An biết và thân nhất chỉ có mỗi Hải Nam. Còn hai người kia...
Lại còn người con trai em yêu . Gì chứ, ngoài Minh Ý ra, bộ còn người khác sao hả?
Khánh An nhíu mày suy nghĩ, cố nặn ra cái tên của người đối diện. Rõ ràng là Minh Ý có nhắc, nếu là một trong ba người bạn của Minh Ý thời trung học, chỉ tại, Khánh An nghe rồi lại chẳng mấy để tâm.
Miệng nhỏ chu ra một cái bất lực, không nhớ nỗi. Bạn cũng là bạn của chồng, mình cũng đâu nhất thiết phải nhớ nhiều. Khánh An sau vài phút suy nghĩ, cuối cùng cười một cái chống chế, nụ cười tạ lỗi cho câu trả lời mình tiếp theo, thẳng thắn đáp:
- Em không nhớ.
Mặt Ân Vũ đanh lại, suy nghĩ lâu như vậy hóa ra câu trả lời lại là không nhớ. Vậy có cần tốn thời gian quá không, mất hơn ba phút.
Đứng sau lưng vợ, Minh Ý lén cười, những người kia cũng quay mặt đi giấu xuống nụ cười. Vợ chủ nhà quá đáng quá rồi, Ân Vũ còn đang vuốt vuốt tóc tạo nét cho Khánh An nhớ, vậy mà cô nỡ, phũ phàng quá.
Minh Ý xoa xoa đầu Khánh An, vợ nhỏ chính là đang đùa hay sao vậy. Mới vài tuần trước, khi hỏi anh Ân Vũ bạn anh, anh ấy thích chị hai em, chắc chắn sẽ chăm sóc chị hai em cẩn thận. Em còn nhớ Ân Vũ không? Khánh An liền gật đầu nói nhớ. Bây giờ cả con người bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt, là giả vờ hay là cố ý không nhận ra người mình đã từng bảo là còn nhớ vậy. Minh Ý giấu xuống nụ cười ngượng ngùng, đưa tay xoa đầu vợ, trách:
- Quá đáng quá rồi vợ. Em có cần làm bẻ mặt bạn anh vậy không hả?
- Em không nhớ thật mà. Yêu ai đâu chứ...
Khánh An ngước mặt vô tội, nhưng lại vội cúi đầu lí nhí. Rõ ràng không phải gu của cô, người con trai cô yêu thì ngoài Minh Ý ra còn ai nữa.
Minh Ý bậm môi, sắp cười ra thành tiếng. Con bé này nghiêm túc quá rồi.
Ân Vũ bị cho ăn bơ nãy giờ, nghe đến câu yêu ai đâu mới ngớ ra, thì ra là do nơi cậu, đoạn ký ức cậu thêm vào phía sau câu hỏi kia có vẻ không hợp tình, hơi quá đáng rồi, làm chị chủ nhà nghiêm túc suy nghĩ quá. Lỗi lớn. Cậu sai rồi, sai rồi.
- Cậu có tình cảm với con bé chưa vậy? Mau tranh thủ đi. Dễ thương quá rồi_Ân Vũ trỏ tay chọc chọc má Khánh An, nghiêm túc với câu đùa của cậu quá, ký ức có nhớ ra chắc cũng quên sạch trong năm giây.
Mà đúng thiệt, có yêu gì đâu.
Khánh An phụng mặt khi Ân Vũ chọc chọc má mình, muốn dỗi hết sức biết. Kiểu gì mà đùa như thật, làm Khánh An cho dù không có cũng giống như bị dọa cho giật mình, lập tức vắt não tìm tên. Tiền bối đúng là giỡn nhây.
Minh Ý kéo một bên má của vợ nhỏ, khom người nói vào tai:
- Anh Ân Vũ.
Khánh An có dữ liệu, liền quay mắt nhìn người đối diện, người mà nãy giờ Khánh An đang cố dùng đầu đối chiếu các dữ kiện xem có phải thật sự là người đó không, người cô hay thấy trên tivi với những tin vặt người nổi tiếng, hotboy hotgirl gì đó, người được mời làm mẫu ảnh, diễn viên, ca sĩ gì đó, rồi cái gì trở về Việt Nam gì gì đó...tóm lại Khánh An không nhớ hết, giới của người nổi tiếng chính là giống như nghề của Bảo Yên, phức tạp.
Ân Vũ tuy không phải là người làm nghệ thuật, nhưng nổi tiếng là người tốt nghiệp từ trường Đại học Harvard, lại có gương mặt điển trai nên báo chí bắt đầu chú ý, nhiều đạo diễn cũng có lời mời anh tham gia diễn xuất, các trang báo nổi tiếng mời làm mẫu ảnh, làm gương mặt đại diện, Ân Vũ từ chối từ Mỹ về Việt Nam với lý do, tôi về tìm nhân duyên mình để lỡ ...
Điển trai, học giỏi, lại thêm là người có gia thế, tốt nghiệp trường Đại học Harvard. Khánh An có xem tin, mấy cái đó cô đương nhiên cũng để ý, thật là có đẹp trai mà, Khánh An thích trai đẹp, vậy thì xem thôi.
Khoan đã, Đại học Harvard? Harvard???
Khánh An trợn tròn mắt, nếu đúng là người đó vậy thì tài năng đang đứng trước mặt rồi, Chàng hotboy Việt Nam với nhiều tấm bằng Đại học, đi tìm nhân duyên . Tốt nghiệp Đại học Harvard với tấm bằng Thạc sĩ khi chỉ mới 23 tuổi.
Là thật?
Lạc Ân Vũ?
Khả Ái thấy Khánh An nhíu mày nghi hoặc thì đưa ngón tay cái làm biểu tượng thích từ đằng xa, ý đồng tình với suy nghĩ của Khánh An, suy nghĩ của Khánh An là đúng.
Khánh An trố mắt hiểu ra vấn đề xong ngước nhìn Ân Vũ cười cười, thiếu hiệp xin được chỉ giáo.
- Nè, bé lùn! Anh là Thiên Anh, bạn của Minh Ý. Anh là cảnh sát, chuyên bắt cướp. Em trộm trái tim Minh Ý giấu kỹ quá nên chẳng còn đối xử với tụi anh tốt nữa. Rồi sao, em định khi nào trả?
Thiên Anh gọt vỏ củ cà rốt, tay còn cầm dao với cả cà rốt, thấy Ân Vũ đùa được chị chủ nhà một vố liền bắt chớn khều vai Khánh An trêu chọc tiếp.
Chị chủ nhà ngây thơ bị lừa nhiều lần trong hôm nay rồi nên có chút khôn ra, ban đầu còn ái ngại thẹn thẹn mặt, sau bèn tươi tỉnh nhìn Thiên Anh cười, xong thùy mị đáp:
- Vậy chứ, anh cảnh sát một mình trốn vào tim Khả Ái, rồi ở lỳ trong đó, không chịu ra. Anh cũng ăn trộm tình cảm của người ta rồi, anh làm người ta đau rồi. Anh định khi nào anh trả?
Thiên Anh giật giật khóe môi. Đánh người lại bị người đánh, còn gì là cách mạng nữa. Thiên Anh trợn mắt nhìn đi hướng khác chống chế cái quê. Xem như Minh Ý lợi hại, tôi luyện vợ đạt đến kỹ năng xỉa lại bạn mình, hoặc cứ cho là, chị chủ nhà cao tay đi vậy.
Không sao, quen biết nhau rồi sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau. Thiên Anh cố gắng về nhà luyện thêm để nâng cao trình độ. Chứ kiểu này, với Bảo Bảo đôi lúc còn nói thua mà. Không sao, Thiên Anh không hề thấy buồn...
/37
|