Khóe miệng bọn cận vệ rất nhanh đều bị chuột rút, Tùy Dật vẫn còn đang cầm loa, an ủi Lâm Hân đang muốn nổi điên trên lầu: “Thực ra báo cảnh sát tối nay cũng rất có lợi, nghe nói sau khi xem xét mức độ thương vong, công ty bảo hiểm sẽ chi trả tiền điện thoại báo cảnh sát cho khách hàng.”
Bọn cận vệ thực sự muốn khóc: “...Bồi thường bảo hiểm đâu có tính cả mục này.. Hơn nữa gọi 110 cũng được miễn phí...”
Tùy Dật hơi sững lại, tiếc nuối chất vấn: “ Các cậu không hiểu tôi đang nói đùa sao?”
... (┬_┬ ) Trời đã lạnh thế này rồi anh còn nói chuyện cười lạnh kiểu này, đây là chuyện mà người làm sao...
Quan Hành Duệ và Tùy Dật là bạn tốt nhiều năm, đã quen với tính cách hài hước từ Nam cực mới giáng xuống của hắn... Cầ lấy tờ giấy lo già viết tên xong, liếc lạnh một cái, xoay đến hướng Lâm Hân.
Lâm Hân chống tay tay trên sàn nhà, sợ hãi lùi về phía sau từng chút một: “Anh, anh đừng tới đây, tôi không nên báo cảnh sát, cầu, cầu...A”
Quan Hành Duệ đột nhiên ném phía này thứ gì đó, Lâm Hân còn tưởng là đao thương hay gì đó, hét thất thanh.
“Phanh” , vật kia tiếp xúc mạnh với sàn nhà, là một tấm gỗ chắc chắn, trên đó lóe lên ánh bạc của sắt.
Những thanh sắt được đóng thẳng hàng cố định trên tấm gỗ, người thấy không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Một bao bánh quy, tổng cộng tám mươi bảy thanh sắt.”
Quan Hành Duệ ung dung giải thích: “Hanh Hanh chỉ cao bằng nửa người cô, tôi tặng cô thêm gấp đôi, tổng cộng trên tấm gỗ có một trăm bảy mươi bốn thanh sắt.”
Lâm Hân bây giờ mới hiểu chuyện gì bại bộ, còn vờ vô tội: “Tôi, tôi không biết anh...”
Quan Hành Duệ lười nghe cô ta giải thích, giọng điệu bình tĩnh chậm rãi như hồ nước tĩnh lặng ngàn năm, lại hiện lên ý lạnh thấu xương: “Nằm lên đó”
“Tôi không muốn.”
Lâm Hân sợ hãi hét lên một tiếng: “Ngày mai, tôi, tôi còn có buổi quay thử phim, tôi...”
Cô ta nói rồi liều mạng tháo xuống đồ trang sức trên ngươi, muốn dùng tiền hối lộ ngươi đàn ông đáng sợ trước mặt.
Quan Hành Duệ lộ một nụ cười chế giễu trên khóe môi: “Cô cảm thấy mình còn có thể quay thử phim sao?”
Động tác của Lâm Hân cứng đờ, cô ta vốn là nửa đứng lên, quỳ gối dưới đất, hiện tại cả nguời suy sụp ngã ngồi về phía sau.
Thay đổi góc độ, hiện tại cô ta có thể thấy được người này đeo một cái mặt nạ màu bạc.
Nếu như có ý định diệt khẩu, hắn không cần phải che mặt lại, cô ta còn cơ hội nhìn thấy mặt trời.
Vừa rồi hắn nói như vậy,...
Nghĩa là hắn muốn hạ bệ cô ta?
Cô ta về sau không có cơ hội diễn xuất, cho nên không cần thiết quay thử phim?
Trong giới nghệ thuật, các phe phái đối đầu nhau rắc rối phức tạp, không có ai có thể một tay che trời, muốn hạ bệ ai đó, cũng không thể nói suông là có thể làm được.
Khi người đàn ông bình tĩnh này nói ra câu đó , cô lại cảm thấy...
Hắn không phải đang khoác loác
Khí thế cuồng ngạo, ngạo nghễ, kiêu ngao coi là đương nhiên, bởi vì hắn có bản lĩnh thực sự, không hề lo lắng khi nói ra những lời hùng hồn như thế..
Loại cảm giác này, cô không từng thấy qua trong những người mà cô ta đã gặp.
Rốt cuộc cô ta đã chọc phải người nào?
“Anh, anh cùng Nguyên Nguyện có quan hệ như thế nào?”
Vừa rồi cô ta ý thức được người này không phải sát thủ làm thuê, người như vậy vốn dĩ khinh thường bị ai thuê...
Hắn đến để trút giận thay cho Nguyên Nguyện
Hắn rốt cuộc là ai?
Giọng Quan Hành Duệ đột nhiên dịu dàng hơn, thậm chí có thể nói là sung sướng, tâm trạng cực kì tốt trả lời: “Là người mà Nguyên Ngyện thích nhất”
Vệ sĩ ở tầng dưới, cầm lấy máy theo dõi, cũng có thể nghe cuộc đối thoại trên lầu, nghe đến đó sắp phun máu tập thể.
Bọn cận vệ thực sự muốn khóc: “...Bồi thường bảo hiểm đâu có tính cả mục này.. Hơn nữa gọi 110 cũng được miễn phí...”
Tùy Dật hơi sững lại, tiếc nuối chất vấn: “ Các cậu không hiểu tôi đang nói đùa sao?”
... (┬_┬ ) Trời đã lạnh thế này rồi anh còn nói chuyện cười lạnh kiểu này, đây là chuyện mà người làm sao...
Quan Hành Duệ và Tùy Dật là bạn tốt nhiều năm, đã quen với tính cách hài hước từ Nam cực mới giáng xuống của hắn... Cầ lấy tờ giấy lo già viết tên xong, liếc lạnh một cái, xoay đến hướng Lâm Hân.
Lâm Hân chống tay tay trên sàn nhà, sợ hãi lùi về phía sau từng chút một: “Anh, anh đừng tới đây, tôi không nên báo cảnh sát, cầu, cầu...A”
Quan Hành Duệ đột nhiên ném phía này thứ gì đó, Lâm Hân còn tưởng là đao thương hay gì đó, hét thất thanh.
“Phanh” , vật kia tiếp xúc mạnh với sàn nhà, là một tấm gỗ chắc chắn, trên đó lóe lên ánh bạc của sắt.
Những thanh sắt được đóng thẳng hàng cố định trên tấm gỗ, người thấy không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Một bao bánh quy, tổng cộng tám mươi bảy thanh sắt.”
Quan Hành Duệ ung dung giải thích: “Hanh Hanh chỉ cao bằng nửa người cô, tôi tặng cô thêm gấp đôi, tổng cộng trên tấm gỗ có một trăm bảy mươi bốn thanh sắt.”
Lâm Hân bây giờ mới hiểu chuyện gì bại bộ, còn vờ vô tội: “Tôi, tôi không biết anh...”
Quan Hành Duệ lười nghe cô ta giải thích, giọng điệu bình tĩnh chậm rãi như hồ nước tĩnh lặng ngàn năm, lại hiện lên ý lạnh thấu xương: “Nằm lên đó”
“Tôi không muốn.”
Lâm Hân sợ hãi hét lên một tiếng: “Ngày mai, tôi, tôi còn có buổi quay thử phim, tôi...”
Cô ta nói rồi liều mạng tháo xuống đồ trang sức trên ngươi, muốn dùng tiền hối lộ ngươi đàn ông đáng sợ trước mặt.
Quan Hành Duệ lộ một nụ cười chế giễu trên khóe môi: “Cô cảm thấy mình còn có thể quay thử phim sao?”
Động tác của Lâm Hân cứng đờ, cô ta vốn là nửa đứng lên, quỳ gối dưới đất, hiện tại cả nguời suy sụp ngã ngồi về phía sau.
Thay đổi góc độ, hiện tại cô ta có thể thấy được người này đeo một cái mặt nạ màu bạc.
Nếu như có ý định diệt khẩu, hắn không cần phải che mặt lại, cô ta còn cơ hội nhìn thấy mặt trời.
Vừa rồi hắn nói như vậy,...
Nghĩa là hắn muốn hạ bệ cô ta?
Cô ta về sau không có cơ hội diễn xuất, cho nên không cần thiết quay thử phim?
Trong giới nghệ thuật, các phe phái đối đầu nhau rắc rối phức tạp, không có ai có thể một tay che trời, muốn hạ bệ ai đó, cũng không thể nói suông là có thể làm được.
Khi người đàn ông bình tĩnh này nói ra câu đó , cô lại cảm thấy...
Hắn không phải đang khoác loác
Khí thế cuồng ngạo, ngạo nghễ, kiêu ngao coi là đương nhiên, bởi vì hắn có bản lĩnh thực sự, không hề lo lắng khi nói ra những lời hùng hồn như thế..
Loại cảm giác này, cô không từng thấy qua trong những người mà cô ta đã gặp.
Rốt cuộc cô ta đã chọc phải người nào?
“Anh, anh cùng Nguyên Nguyện có quan hệ như thế nào?”
Vừa rồi cô ta ý thức được người này không phải sát thủ làm thuê, người như vậy vốn dĩ khinh thường bị ai thuê...
Hắn đến để trút giận thay cho Nguyên Nguyện
Hắn rốt cuộc là ai?
Giọng Quan Hành Duệ đột nhiên dịu dàng hơn, thậm chí có thể nói là sung sướng, tâm trạng cực kì tốt trả lời: “Là người mà Nguyên Ngyện thích nhất”
Vệ sĩ ở tầng dưới, cầm lấy máy theo dõi, cũng có thể nghe cuộc đối thoại trên lầu, nghe đến đó sắp phun máu tập thể.
/256
|