Bà cố ngoại lại cười ha ha từ chối” Không cần đâu, bà cũng không có vô dụng như vậy, sẽ không ngã. Tiểu Trần Trần của chúng ta còn đang mang thai chạy lên chạy xuống như vậy mệt chết.”
“…” Bà cố ngoại con đã đủ bi kịch như vậy mà sao bà còn muốn hãm hại con…
Bà bình thường rõ ràng với con đươc không! e(┬┬﹏┬┬)3
Kỷ An Trần cảm thấy hai tay không tốt lắm…Vội vã đi rửa tay, cũng không có nhiều thời gian để giải thích, liền vộ vã nói với Sở Mộ Phong “ Anh giúp đỡ bà cố ngoại em một chút.”
Không ngờ Sở Mộ Phong rất không nể mặt mà cự tuyệt “ Không được.”
Cùng vời thái đô nhiệt tình chiêu đãi bà cố ngoại ngày hôm qua khác một trời một vực.
“…” Kỷ An Trần đang muốn chạy ra ngoài, kinh ngạc quay đầu.
Cho đến giờ phút này Kỷ An Trần mới phát hiện kỳ thực ở trong lòng, ấn tượng của cô với Sở Mộ Phong rất tốt, trực giác mách bảo rằng anh nhất đinh sẽ hảo tâm giúp đỡ.
Mỗ mỹ nam hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đó.
Có lẽ do quá kinh ngạc Kỷ An trần thực sự đi đến đó.
Chỉ là trên mặt vẫn còn vẻ mặt bi phẫn, công thêm hai móng vuốt nhỏ vẫn đang xoắn xít lấy nhau, thoạt nhìn cô cứ như một con vật nhỏ đầu hàng thợ săn, vừa đáng yêu lại vô tội.
Trong lòng mô mỹ nam kích thích vô cùng, mặt mày cười cong cong, đợi đến khi Kỷ An Trần đến gần anh, đến bên tai cô nói nhỏ, thanh âm ôn nhu mà say lòng người.
Lời mà mỗ mỹ nam nói với Kỷ An Trần là—
“Anh không có mặc quần áo.”
Kỷ An Trần:”…”
Oanh một tiếng mặt cô nóng lên, Kỷ An Trần muốn bạo phát.
Không có mặc tại sao còn muốn nói cho cô biết a a a! Cô không muốn biết ! Cũng không muốn nhân cơ hội này nhìn cái gì hết!
…Nhưng mà câu nói cuối cùng cũng không có nói ra a…
Kỷ An Trần chảy lệ phát hiện, thế giới quan thuần khiết của cô có cảm giác như đã thực sự sụp đổ…
Cô muốn chạy, mỗ mỹ nam lại trưng ra vẻ mặt vô tộ nhìn cô;” Cũng không có.”
Anh cũng muốn len lén mặc quần áo vào, thế nhưng ở bên cạnh giường cũng không có…
Kỷ An Trần:”…”
Chẳng lẽ anh bình thường đều trần chuồng xuống giường lấy quần áo sao?
…Thế nhưng vì sao cô lại phải lấy những thứ đó!
Khuôn mặt đỏ bừng cứng lại một giây, Kỷ An Trần đành phải đi qua tủ quần áo bên kia, ở gợi ý của Sở Mộ Phong, tìm quần….lại tìm áo, tùy tiện trong ngăn kéo lấy một cái quần lót, ném lên trên giương của Sở Mộ Phong, liền chảy nước mắt mà chạy trốn.
Ở trong lòng Kỷ An Trần, việc sáng nay gặp phải, cùng sự kiện khăn mặt gà con vàng tối hôm trước là cùng một đẳng cấp…
Cho nên bánh bao yêu dấu cũng không thể chữa khỏi được cho cô.
Cô không có trở lại trường, bánh bao là sáng sớm Lãnh Viêm thuận tiện đi tập từ căng tin mua về.
…Sau đó Lãnh Viêm liền ở lại, theo như hắn nói hắn hiện tại là bạn tốt của Sở Mộ Phong, cũng là hàng xóm cùng một tiểu khu.
Bánh bao ở căng tin rất nổi tiếng, thầy cô giáo và nhân viên trong trường ở trong khu cũng hay đến đó mua bánh bao ăn sáng, Kỷ An Trần chỉ cho rằng Lãnh Viêm chỉ nhân tiện mà thôi, cũng không có nghĩ nhiều.
Cô vừa nấu cháo cho bà cố ngoại vừa gặm bánh bao, cảm thấy nhân sinh chính là một hồi cáo biệt, hôm nay là tạm biệt qua loa, ngày mai là tạm biệt thuần khiết…(T – T )
Vĩnh viễn không có tạm biệt với cô, hình như chỉ có bi kịc... e(┬┬﹏┬┬)3
Cô đã đủ buồn bực rồi, không ngờ trong thời gian ăn cơm, tình huống họa vô đơn chỉ lại xuất hiện.
Cô đang cùng Sở Mộ Phong bưng thức ăn để lên bàn, bà cố ngoại liền đi tới, thần thần bí bí kéo Sở Mộ Phong qua một bên, còn lấy ra một cái túi được bao gói hết sức cẩn thận.
“…” Bà cố ngoại con đã đủ bi kịch như vậy mà sao bà còn muốn hãm hại con…
Bà bình thường rõ ràng với con đươc không! e(┬┬﹏┬┬)3
Kỷ An Trần cảm thấy hai tay không tốt lắm…Vội vã đi rửa tay, cũng không có nhiều thời gian để giải thích, liền vộ vã nói với Sở Mộ Phong “ Anh giúp đỡ bà cố ngoại em một chút.”
Không ngờ Sở Mộ Phong rất không nể mặt mà cự tuyệt “ Không được.”
Cùng vời thái đô nhiệt tình chiêu đãi bà cố ngoại ngày hôm qua khác một trời một vực.
“…” Kỷ An Trần đang muốn chạy ra ngoài, kinh ngạc quay đầu.
Cho đến giờ phút này Kỷ An Trần mới phát hiện kỳ thực ở trong lòng, ấn tượng của cô với Sở Mộ Phong rất tốt, trực giác mách bảo rằng anh nhất đinh sẽ hảo tâm giúp đỡ.
Mỗ mỹ nam hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đó.
Có lẽ do quá kinh ngạc Kỷ An trần thực sự đi đến đó.
Chỉ là trên mặt vẫn còn vẻ mặt bi phẫn, công thêm hai móng vuốt nhỏ vẫn đang xoắn xít lấy nhau, thoạt nhìn cô cứ như một con vật nhỏ đầu hàng thợ săn, vừa đáng yêu lại vô tội.
Trong lòng mô mỹ nam kích thích vô cùng, mặt mày cười cong cong, đợi đến khi Kỷ An Trần đến gần anh, đến bên tai cô nói nhỏ, thanh âm ôn nhu mà say lòng người.
Lời mà mỗ mỹ nam nói với Kỷ An Trần là—
“Anh không có mặc quần áo.”
Kỷ An Trần:”…”
Oanh một tiếng mặt cô nóng lên, Kỷ An Trần muốn bạo phát.
Không có mặc tại sao còn muốn nói cho cô biết a a a! Cô không muốn biết ! Cũng không muốn nhân cơ hội này nhìn cái gì hết!
…Nhưng mà câu nói cuối cùng cũng không có nói ra a…
Kỷ An Trần chảy lệ phát hiện, thế giới quan thuần khiết của cô có cảm giác như đã thực sự sụp đổ…
Cô muốn chạy, mỗ mỹ nam lại trưng ra vẻ mặt vô tộ nhìn cô;” Cũng không có.”
Anh cũng muốn len lén mặc quần áo vào, thế nhưng ở bên cạnh giường cũng không có…
Kỷ An Trần:”…”
Chẳng lẽ anh bình thường đều trần chuồng xuống giường lấy quần áo sao?
…Thế nhưng vì sao cô lại phải lấy những thứ đó!
Khuôn mặt đỏ bừng cứng lại một giây, Kỷ An Trần đành phải đi qua tủ quần áo bên kia, ở gợi ý của Sở Mộ Phong, tìm quần….lại tìm áo, tùy tiện trong ngăn kéo lấy một cái quần lót, ném lên trên giương của Sở Mộ Phong, liền chảy nước mắt mà chạy trốn.
Ở trong lòng Kỷ An Trần, việc sáng nay gặp phải, cùng sự kiện khăn mặt gà con vàng tối hôm trước là cùng một đẳng cấp…
Cho nên bánh bao yêu dấu cũng không thể chữa khỏi được cho cô.
Cô không có trở lại trường, bánh bao là sáng sớm Lãnh Viêm thuận tiện đi tập từ căng tin mua về.
…Sau đó Lãnh Viêm liền ở lại, theo như hắn nói hắn hiện tại là bạn tốt của Sở Mộ Phong, cũng là hàng xóm cùng một tiểu khu.
Bánh bao ở căng tin rất nổi tiếng, thầy cô giáo và nhân viên trong trường ở trong khu cũng hay đến đó mua bánh bao ăn sáng, Kỷ An Trần chỉ cho rằng Lãnh Viêm chỉ nhân tiện mà thôi, cũng không có nghĩ nhiều.
Cô vừa nấu cháo cho bà cố ngoại vừa gặm bánh bao, cảm thấy nhân sinh chính là một hồi cáo biệt, hôm nay là tạm biệt qua loa, ngày mai là tạm biệt thuần khiết…(T – T )
Vĩnh viễn không có tạm biệt với cô, hình như chỉ có bi kịc... e(┬┬﹏┬┬)3
Cô đã đủ buồn bực rồi, không ngờ trong thời gian ăn cơm, tình huống họa vô đơn chỉ lại xuất hiện.
Cô đang cùng Sở Mộ Phong bưng thức ăn để lên bàn, bà cố ngoại liền đi tới, thần thần bí bí kéo Sở Mộ Phong qua một bên, còn lấy ra một cái túi được bao gói hết sức cẩn thận.
/136
|