Đã đến giờ ăn trưa, bên ngoài cổng bắc A đại có một con phố bán đồ ăn vặt, bây giờ là lúc đông đúc nhất.
Kỷ An Trần vừa bị bế lên liền nhìn thấy một đám bạn học cùng lớp đi về phía này. Cô không muốn bị vây xem đâu…(┬_┬)
Kỷ An Trần bỗng chốc quýnh quáng, theo bản năng trốn vào ngực Sở Mộ Phong. Lần đầu tiên được hưởng thụ vợ mình “chủ động” ôm ấp, trong lòng mỗ mỹ nam kích động aaaa….
Giờ phút này, nhìn vợ khẩn trương vùi vào ngực anh tựa như đang xem anh là thần hộ mệnh, lòng anh thỏa mãn và hạnh phúc không nói nên lời, còn kích động hơn cả các loại xúc động muốn hóa sói trước đây.
Sở Mộ Phong ôm chặt vợ yêu trong lòng, không chút giấu diếm nói với cô “Trần Trần, nếu sau này mỗi ngày anh có thể ôm em như vậy thì tốt biết bao.”
Anh thật mong ngóng có một ngày, vợ anh ỷ lại, tin tưởng anh như thế này.
Thái bà bà vỗ vai anh, hào sảng cao giọng quyết định “Được! Sau này mỗi ngày đều ôm!”
Kỷ An Trần “…”
Thái bà bà, bà bị lãng tai mà…Tạo sao lại cố tình nghe được câu này?!
Người đặc biệt trốn nhà đến đây hãm hại con sao…
Sở Mộ Phong bị dáng vẻ bi phẫn của cô chọc cười, quẹt nhẹ cái mũi nhỏ của cô “Thật đáng yêu.”
Nói xong lại thốt nên một câu từ tận đáy lòng với Thái bà bà bên cạnh “Thái bà bà, con rất thích người.”
Nếu không có bà bà, làm sao anh có cơ hội danh chính ngôn thuận ôm Trần Trần thế này.
Thái bà bà hớn hở trề môi “Cô nương xinh đẹp thế này thích bà làm gì chứ, mau thích con trai đi!”
Sở Mộ Phong “…”
Tình thế đảo ngược, Kỷ An Trần rốt cuộc có thể cười to rồi…
Trông Thái bà bà vô cùng sung sức, hoạt bát hại hai người vất vả nhưng sau khi lên xe liền ngủ thiếp đi. Sở Mộ Phong lái xe rất ổn định, cẩn thận chú ý tình hình giao thông, một tay duỗi ra, đưa áo vest cho Kỷ An Trần. Kỷ An Trần cũng vươn tay cầm lấy, nhẹ nhàng đắp lên người Thái bà bà.
Hai người một câu cũng chưa nói, lại phối hợp ăn ý vô cùng, giống như vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm. Liên tưởng này khiến mặt Kỷ An Trần nóng lên. Sở Mộ Phong tắt điều hòa, bầu không khí trong xe càng yên tĩnh, hô hấp của bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Lúc chờ đèn đỏ, Kỷ An Trần tình cờ ngẩng đầu, trùng hợp bắt gặp ánh mắt Sở Mộ Phong trong kính chiếu hậu.
Anh không giống lúc bình thường, khóe môi cong cong thờ ơ, dáng vẻ khi cười luôn vừa biếng nhác vừa đểu, giờ chỉ yên lặng nhìn cô. Ánh mắt không chút bí hiểm nhưng không nhìn ra cảm xúc gì. Có lẽ không phải nhìn không ra mà là thật sự không có cảm xúc, thật tĩnh lặng nhưng lại rất chăm chú.
Trong khoảnh khắc đối mắt kia, Kỷ An Trần đột nhiên có cảm giác thật bình yên, tĩnh lặng, đáy lòng khẽ gợn sóng, tựa như…đã rung động.
Cô thường nói muốn chia tay kiếp độc thân nhưng thật sự muốn tìm bạn trai thì lại không chút tích cực. Đôi khi thấy người ta yêu đương cũng không hâm mộ lắm. Có lẽ là vì…tình cảm của ba mẹ rất tốt nên mong ước tình yêu của cô có chút lý tưởng hóa.
Cô luôn hy vọng có một mối tình đơn giản, không cần phải trắc trở thăng trầm khắc cốt ghi tâm, cũng không cần xa hoa chấn động khiến người người ao ước, chỉ thầm mong bình yên vượt qua thất niên chi dương*, mười bảy năm, hai mươi bảy năm…Rất nhiều, rất nhiều năm sau hai người vẫn tiếp tục bầu bạn bên nhau.
(*)“Thất niên chi dương “ nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời. Nếu không được thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Kỷ An Trần vừa bị bế lên liền nhìn thấy một đám bạn học cùng lớp đi về phía này. Cô không muốn bị vây xem đâu…(┬_┬)
Kỷ An Trần bỗng chốc quýnh quáng, theo bản năng trốn vào ngực Sở Mộ Phong. Lần đầu tiên được hưởng thụ vợ mình “chủ động” ôm ấp, trong lòng mỗ mỹ nam kích động aaaa….
Giờ phút này, nhìn vợ khẩn trương vùi vào ngực anh tựa như đang xem anh là thần hộ mệnh, lòng anh thỏa mãn và hạnh phúc không nói nên lời, còn kích động hơn cả các loại xúc động muốn hóa sói trước đây.
Sở Mộ Phong ôm chặt vợ yêu trong lòng, không chút giấu diếm nói với cô “Trần Trần, nếu sau này mỗi ngày anh có thể ôm em như vậy thì tốt biết bao.”
Anh thật mong ngóng có một ngày, vợ anh ỷ lại, tin tưởng anh như thế này.
Thái bà bà vỗ vai anh, hào sảng cao giọng quyết định “Được! Sau này mỗi ngày đều ôm!”
Kỷ An Trần “…”
Thái bà bà, bà bị lãng tai mà…Tạo sao lại cố tình nghe được câu này?!
Người đặc biệt trốn nhà đến đây hãm hại con sao…
Sở Mộ Phong bị dáng vẻ bi phẫn của cô chọc cười, quẹt nhẹ cái mũi nhỏ của cô “Thật đáng yêu.”
Nói xong lại thốt nên một câu từ tận đáy lòng với Thái bà bà bên cạnh “Thái bà bà, con rất thích người.”
Nếu không có bà bà, làm sao anh có cơ hội danh chính ngôn thuận ôm Trần Trần thế này.
Thái bà bà hớn hở trề môi “Cô nương xinh đẹp thế này thích bà làm gì chứ, mau thích con trai đi!”
Sở Mộ Phong “…”
Tình thế đảo ngược, Kỷ An Trần rốt cuộc có thể cười to rồi…
Trông Thái bà bà vô cùng sung sức, hoạt bát hại hai người vất vả nhưng sau khi lên xe liền ngủ thiếp đi. Sở Mộ Phong lái xe rất ổn định, cẩn thận chú ý tình hình giao thông, một tay duỗi ra, đưa áo vest cho Kỷ An Trần. Kỷ An Trần cũng vươn tay cầm lấy, nhẹ nhàng đắp lên người Thái bà bà.
Hai người một câu cũng chưa nói, lại phối hợp ăn ý vô cùng, giống như vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm. Liên tưởng này khiến mặt Kỷ An Trần nóng lên. Sở Mộ Phong tắt điều hòa, bầu không khí trong xe càng yên tĩnh, hô hấp của bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Lúc chờ đèn đỏ, Kỷ An Trần tình cờ ngẩng đầu, trùng hợp bắt gặp ánh mắt Sở Mộ Phong trong kính chiếu hậu.
Anh không giống lúc bình thường, khóe môi cong cong thờ ơ, dáng vẻ khi cười luôn vừa biếng nhác vừa đểu, giờ chỉ yên lặng nhìn cô. Ánh mắt không chút bí hiểm nhưng không nhìn ra cảm xúc gì. Có lẽ không phải nhìn không ra mà là thật sự không có cảm xúc, thật tĩnh lặng nhưng lại rất chăm chú.
Trong khoảnh khắc đối mắt kia, Kỷ An Trần đột nhiên có cảm giác thật bình yên, tĩnh lặng, đáy lòng khẽ gợn sóng, tựa như…đã rung động.
Cô thường nói muốn chia tay kiếp độc thân nhưng thật sự muốn tìm bạn trai thì lại không chút tích cực. Đôi khi thấy người ta yêu đương cũng không hâm mộ lắm. Có lẽ là vì…tình cảm của ba mẹ rất tốt nên mong ước tình yêu của cô có chút lý tưởng hóa.
Cô luôn hy vọng có một mối tình đơn giản, không cần phải trắc trở thăng trầm khắc cốt ghi tâm, cũng không cần xa hoa chấn động khiến người người ao ước, chỉ thầm mong bình yên vượt qua thất niên chi dương*, mười bảy năm, hai mươi bảy năm…Rất nhiều, rất nhiều năm sau hai người vẫn tiếp tục bầu bạn bên nhau.
(*)“Thất niên chi dương “ nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời. Nếu không được thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
/136
|