Đừng nói là yêu đương, Kỷ An Trần ngay cả thầm mến người khác phái cũng chưa từng. Cô vẫn còn là cô bé ngây thơ trong sáng.
Vậy mà tối hôm qua và sáng nay…
Tại sao ngay cả quá trình chuyển tiếp cũng không có đã trực tiếp cướp đi sự trong sáng và danh tiết của cô?!
Đầu óc Kỷ An Trần hỗn loạn, ngoại trừ rơi lệ ra không muốn làm gì nữa. Bây giờ bánh bao yêu dấu cũng không trị dứt được, cô ôm bữa sáng lão đại Lam Nhứ mua hộ cho mình, như du hồn bay ra khỏi phòng.
Hôm nay dưới lầu kí túc xá vô cùng náo nhiệt, ồn ào như cái chợ, rất đông người.
Kỷ An Trần nào có tâm tư đoán xem tại sao, nhìn con đường còn chừa ra, vẻ mặt vô cảm lắc lư đi tới.
Kết quả…khi cô đi được nửa đường, cửa xe ngay cạnh cô đột ngột mở ra. Kỷ An Trần suýt chút nữa bị cửa xe va phải, lập tức lui về phía sau một bước.
Người bên trong mở cửa, không vội xuống xe, chìa chân ra đạp lên nền đá đường cạnh xe như cố ý chặn đường. Một tay còn cầm một bó hoa hồng lớn, gác lên đùi đang chìa ra của hắn.
Tư thế kì quái như bại liệt nửa người.
Nhưng vì hắn lái chiếc Maserati và bó hoa hồng bắt mắt trên tay nên tạm thời không có ai so đo, đám người còn xôn xao một trận không nhỏ “Đúng là Trương Viễn!”
Sáng sớm, Wechat* và Weibo của mọi người đều bị càn quét, gần như toàn bộ sinh viên trước khi ra khỏi cửa đều được nge kể về chuyện hot boy khoa Trung văn Trương Viễn lái một chiếc Maserati* đang ôm một bó hoa hồng lớn đợi bạn gái dưới lầu kí túc xá số 11.
Bây giờ ngoài đường xe sang ngày càng nhiều nhưng đó chỉ là người qua đường còn đây là sinh viên trường mình, trong trường có người lái chiếc xe trị giá hơn hai trăm vạn vẫn khá là đáng chiêm ngưỡng. Hơn nữa người này vừa là hot boy vừa là chủ lực của đội bóng rổ, đúng chuẩn bạch mã hoàng tử giàu có đẹp trai.
Trong đám đông có người hâm mộ, ghen tị có người chỉ đơn giản xem náo nhiệt có kẻ lại giơ điện thoại chụp hình…chỉ có Kỷ An Trần vẻ mặt bi phẫn kiểu “mẹ ơi con muốn về nhà”.
Hơn nữa cô còn đang đứng cạnh cửa xe nhìn là thấy liền.
Đám đồng đảng của Trương Viễn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, vả lại sáng sớm bọn họ chặn dưới kí túc xá số 11 là để chỉnh Kỷ An Trần. Những giọng nói quái dị bắt đầu xông tới “Kỷ An Trần, cô cũng không phải vừa mới biết mình bị thất tình, có thể đừng chọn ngày quan trọng như vậy chặn trước xe Trương Viễn được không?”
“Vả lại nhìn mặt cô người không biết chuyện còn tưởng rằng trong lúc Trương Viễn chấp nhận sự theo đuổi của cô, hai người đã có chuyện mờ ám gì.”
“Bình thường không tính, bây giờ đợi bạn gái Trương Viễn xuống đây nếu cô ấy hiểu lầm cô có chịu trách nhiệm được không?”
“Đừng nói lung tung!” Cuối cùng, người đứng bên cạnh nói một câu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kỷ An Trần, giọng eo éo “Tình cảm của Trương Viễn và bạn gái hắn rất tốt, không dễ phá hoại được đâu. Hơn nữa Trương Viễn là hot boy, mỗi ngày có cả đống người theo đuổi, bạn gái của hắn chắc chắn sẽ hiểu.”
Cô, lại, nằm, mà, trúng, đạn, rồi!*
Trong đầu Kỷ An Trần xuất hiện mấy chữ to tướng này, thật sự muốn nổi điên.
Đây là một loại bệnh thần kinh!
Chẳng lẽ vì lúc đó cô không quỳ xuống tạ ơn “Đội ơn trời, đội ơn đất, đội ơn anh đã chịu cho tôi ở bên” sao?
Chuyện đã qua một năm rồi, còn gì nữa sao?!
Hôm nay rốt cuộc Trương Viễn đến đón bạn gái hay đến thị uy cô đây?!
Vậy mà tối hôm qua và sáng nay…
Tại sao ngay cả quá trình chuyển tiếp cũng không có đã trực tiếp cướp đi sự trong sáng và danh tiết của cô?!
Đầu óc Kỷ An Trần hỗn loạn, ngoại trừ rơi lệ ra không muốn làm gì nữa. Bây giờ bánh bao yêu dấu cũng không trị dứt được, cô ôm bữa sáng lão đại Lam Nhứ mua hộ cho mình, như du hồn bay ra khỏi phòng.
Hôm nay dưới lầu kí túc xá vô cùng náo nhiệt, ồn ào như cái chợ, rất đông người.
Kỷ An Trần nào có tâm tư đoán xem tại sao, nhìn con đường còn chừa ra, vẻ mặt vô cảm lắc lư đi tới.
Kết quả…khi cô đi được nửa đường, cửa xe ngay cạnh cô đột ngột mở ra. Kỷ An Trần suýt chút nữa bị cửa xe va phải, lập tức lui về phía sau một bước.
Người bên trong mở cửa, không vội xuống xe, chìa chân ra đạp lên nền đá đường cạnh xe như cố ý chặn đường. Một tay còn cầm một bó hoa hồng lớn, gác lên đùi đang chìa ra của hắn.
Tư thế kì quái như bại liệt nửa người.
Nhưng vì hắn lái chiếc Maserati và bó hoa hồng bắt mắt trên tay nên tạm thời không có ai so đo, đám người còn xôn xao một trận không nhỏ “Đúng là Trương Viễn!”
Sáng sớm, Wechat* và Weibo của mọi người đều bị càn quét, gần như toàn bộ sinh viên trước khi ra khỏi cửa đều được nge kể về chuyện hot boy khoa Trung văn Trương Viễn lái một chiếc Maserati* đang ôm một bó hoa hồng lớn đợi bạn gái dưới lầu kí túc xá số 11.
Bây giờ ngoài đường xe sang ngày càng nhiều nhưng đó chỉ là người qua đường còn đây là sinh viên trường mình, trong trường có người lái chiếc xe trị giá hơn hai trăm vạn vẫn khá là đáng chiêm ngưỡng. Hơn nữa người này vừa là hot boy vừa là chủ lực của đội bóng rổ, đúng chuẩn bạch mã hoàng tử giàu có đẹp trai.
Trong đám đông có người hâm mộ, ghen tị có người chỉ đơn giản xem náo nhiệt có kẻ lại giơ điện thoại chụp hình…chỉ có Kỷ An Trần vẻ mặt bi phẫn kiểu “mẹ ơi con muốn về nhà”.
Hơn nữa cô còn đang đứng cạnh cửa xe nhìn là thấy liền.
Đám đồng đảng của Trương Viễn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, vả lại sáng sớm bọn họ chặn dưới kí túc xá số 11 là để chỉnh Kỷ An Trần. Những giọng nói quái dị bắt đầu xông tới “Kỷ An Trần, cô cũng không phải vừa mới biết mình bị thất tình, có thể đừng chọn ngày quan trọng như vậy chặn trước xe Trương Viễn được không?”
“Vả lại nhìn mặt cô người không biết chuyện còn tưởng rằng trong lúc Trương Viễn chấp nhận sự theo đuổi của cô, hai người đã có chuyện mờ ám gì.”
“Bình thường không tính, bây giờ đợi bạn gái Trương Viễn xuống đây nếu cô ấy hiểu lầm cô có chịu trách nhiệm được không?”
“Đừng nói lung tung!” Cuối cùng, người đứng bên cạnh nói một câu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kỷ An Trần, giọng eo éo “Tình cảm của Trương Viễn và bạn gái hắn rất tốt, không dễ phá hoại được đâu. Hơn nữa Trương Viễn là hot boy, mỗi ngày có cả đống người theo đuổi, bạn gái của hắn chắc chắn sẽ hiểu.”
Cô, lại, nằm, mà, trúng, đạn, rồi!*
Trong đầu Kỷ An Trần xuất hiện mấy chữ to tướng này, thật sự muốn nổi điên.
Đây là một loại bệnh thần kinh!
Chẳng lẽ vì lúc đó cô không quỳ xuống tạ ơn “Đội ơn trời, đội ơn đất, đội ơn anh đã chịu cho tôi ở bên” sao?
Chuyện đã qua một năm rồi, còn gì nữa sao?!
Hôm nay rốt cuộc Trương Viễn đến đón bạn gái hay đến thị uy cô đây?!
/136
|