Trước mắt đột nhiên vụt qua một bóng đen, người đàn ông vốn đứng đằng sau lấy tốc độ nhanh đến khó tin chắn trước mặt cô, đôi mắt hoa đào bừng sáng lấp lánh cười đẹp đến nỗi khiến người ta đỏ mặt bối rối.
Kỷ An Trần bất giác lùi về phía sau từng bước, không ngờ đằng sau là cửa sổ hành lang không thể lùi tiếp. Sở Mộ Phong nhanh nhẹn dán sát vào, nhưng hành động không quá đáng như lúc trưa cách Kỷ An Trần ba bước chân thì dừng lại. Nhưng cánh tay không chút khách sáo chống lên bệ cửa sổ cạnh người cô không trực tiếp đụng chạm mà cũng không thả cô.
“Thật sự muốn anh khen em? Được, anh nói em nghe.”
Đáy mắt anh không chút che giấu yêu thương và nóng bỏng, đè giọng cực thấp gần như thì thầm khiến bầu không khí trong phút chốc trở nên mờ ám khôn cùng…thái độ bây giờ và thái độ xấu xa lúc nãy cơ bản là không phải một người.
Cuối cùng Kỷ An Trần cũng nhận ra…hình như cô bị hố rồi! Phản ứng đầu tiên của cô là cứ lắc đầu.
Sở Mộ Phong đã tự ý mở miệng “Anh thích đôi mắt của vợ anh, trong trong sáng sáng lúc nào cũng ầng ậng nước giống như em bé vừa vô tội lại vừa ngây thơ khiến anh muốn bảo vệ em cũng muốn xấu xa bắt nạt em.”
“An còn thích cái mũi nhỏ thanh thanh tú tú, thích…”
Sở Mộ Phong nói rất nhanh tựa như những lời này đã nói đi nói lại trong lòng anh trăm ngàn lần. Kỷ An Trần lúc này mới kịp phản ứng thấy tầm mắt anh dời xuống hình như còn muốn khen tiếp vội vàng che môi mình lại.
Sở Mộ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến sắp rỉ máu của cô biết mình không thể dọa vợ sợ, nụ hôn bất ngờ lúc nãy…tốt nhất miễn bàn đi.
Anh để lại trong lòng là được rồi.
Vì vậy anh bỏ qua một đống lời khen môi khiến người ta đỏ mặt bối rối, chuyển tầm mắt “Anh còn thích hai cái lúm đồng tiền ngọt ngọt, mỗi lần nhìn thấy vợ cười đều cảm thấy cả thế giới sáng bừng lên.
Kỷ An Trần “…”
Sau một chuỗi dài những lời buồn nôn, sở Mộ Phong đột nhiên tắt nụ cười nghiêm túc nói “Nhưng anh thích nhất vẫn là lúc có thể thấy bóng mình trong đôi mắt em.”
“Phì…”
Dù bầu không khí lại mờ ám, đỏ mặt bối rối hơn lúc nãy, Kỷ An Trần cũng không nhịn được bật cười “Vì anh đẹp nhất sao?”
Tự kỷ cuồng!
Kết quả vị mỹ nam thê nô nào đó lại đờ ra, không mảy may có ý định cười cùng vợ anh chút nào, vẻ mặt thâm trầm nói “ Vì nếu như em thường xuyên nhìn anh như thế, một ngày nào đó em sẽ hiểu anh thích em nhiều như thế nào.”
“Như vậy vợ anh mới cam tâm tình nguyện gả cho anh, vì vậy đó mới là điều anh thích nhất, muốn nhất.”
Lúc nói, đôi mắt hoa đào sáng bừng vẫn lẳng lặng nhìn cô.
Kỷ An Trần lúc nghe anh nói vốn đã không biết phải nhìn về hướng nào, bây giờ lại càng không có cách nào bình tĩnh đối mặt với cái nhìn chăm chú ẩn chứa muôn ngàn ý nghĩa sâu xa của anh. Bị vây giữa song cửa sổ và ngực anh, cô muốn chạy cũng không được. Kỷ An Trần đành đỏ mặt hốt ha hốt hoảng đẩy người…
Cô vẫn không dám đối diện với Sở Mộ Phong trước mặt đang chờ mình đáp lại. Nhưng áo sơ mi của mỹ nam nào đó…lúc tối xuất hiện đã rộng thùng thình mở ba cúc….Lúc “nhảy”xuống lầu, anh ngồi trên cửa sổ lầu năm cởi tiếp, đặc biệt khi nói chuyện cùng vợ yêu anh lại cúi thấp người, cổ áo mở rộng phô ra hơn nửa lồng ngực rộng.
Kỷ An Trần bất giác lùi về phía sau từng bước, không ngờ đằng sau là cửa sổ hành lang không thể lùi tiếp. Sở Mộ Phong nhanh nhẹn dán sát vào, nhưng hành động không quá đáng như lúc trưa cách Kỷ An Trần ba bước chân thì dừng lại. Nhưng cánh tay không chút khách sáo chống lên bệ cửa sổ cạnh người cô không trực tiếp đụng chạm mà cũng không thả cô.
“Thật sự muốn anh khen em? Được, anh nói em nghe.”
Đáy mắt anh không chút che giấu yêu thương và nóng bỏng, đè giọng cực thấp gần như thì thầm khiến bầu không khí trong phút chốc trở nên mờ ám khôn cùng…thái độ bây giờ và thái độ xấu xa lúc nãy cơ bản là không phải một người.
Cuối cùng Kỷ An Trần cũng nhận ra…hình như cô bị hố rồi! Phản ứng đầu tiên của cô là cứ lắc đầu.
Sở Mộ Phong đã tự ý mở miệng “Anh thích đôi mắt của vợ anh, trong trong sáng sáng lúc nào cũng ầng ậng nước giống như em bé vừa vô tội lại vừa ngây thơ khiến anh muốn bảo vệ em cũng muốn xấu xa bắt nạt em.”
“An còn thích cái mũi nhỏ thanh thanh tú tú, thích…”
Sở Mộ Phong nói rất nhanh tựa như những lời này đã nói đi nói lại trong lòng anh trăm ngàn lần. Kỷ An Trần lúc này mới kịp phản ứng thấy tầm mắt anh dời xuống hình như còn muốn khen tiếp vội vàng che môi mình lại.
Sở Mộ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến sắp rỉ máu của cô biết mình không thể dọa vợ sợ, nụ hôn bất ngờ lúc nãy…tốt nhất miễn bàn đi.
Anh để lại trong lòng là được rồi.
Vì vậy anh bỏ qua một đống lời khen môi khiến người ta đỏ mặt bối rối, chuyển tầm mắt “Anh còn thích hai cái lúm đồng tiền ngọt ngọt, mỗi lần nhìn thấy vợ cười đều cảm thấy cả thế giới sáng bừng lên.
Kỷ An Trần “…”
Sau một chuỗi dài những lời buồn nôn, sở Mộ Phong đột nhiên tắt nụ cười nghiêm túc nói “Nhưng anh thích nhất vẫn là lúc có thể thấy bóng mình trong đôi mắt em.”
“Phì…”
Dù bầu không khí lại mờ ám, đỏ mặt bối rối hơn lúc nãy, Kỷ An Trần cũng không nhịn được bật cười “Vì anh đẹp nhất sao?”
Tự kỷ cuồng!
Kết quả vị mỹ nam thê nô nào đó lại đờ ra, không mảy may có ý định cười cùng vợ anh chút nào, vẻ mặt thâm trầm nói “ Vì nếu như em thường xuyên nhìn anh như thế, một ngày nào đó em sẽ hiểu anh thích em nhiều như thế nào.”
“Như vậy vợ anh mới cam tâm tình nguyện gả cho anh, vì vậy đó mới là điều anh thích nhất, muốn nhất.”
Lúc nói, đôi mắt hoa đào sáng bừng vẫn lẳng lặng nhìn cô.
Kỷ An Trần lúc nghe anh nói vốn đã không biết phải nhìn về hướng nào, bây giờ lại càng không có cách nào bình tĩnh đối mặt với cái nhìn chăm chú ẩn chứa muôn ngàn ý nghĩa sâu xa của anh. Bị vây giữa song cửa sổ và ngực anh, cô muốn chạy cũng không được. Kỷ An Trần đành đỏ mặt hốt ha hốt hoảng đẩy người…
Cô vẫn không dám đối diện với Sở Mộ Phong trước mặt đang chờ mình đáp lại. Nhưng áo sơ mi của mỹ nam nào đó…lúc tối xuất hiện đã rộng thùng thình mở ba cúc….Lúc “nhảy”xuống lầu, anh ngồi trên cửa sổ lầu năm cởi tiếp, đặc biệt khi nói chuyện cùng vợ yêu anh lại cúi thấp người, cổ áo mở rộng phô ra hơn nửa lồng ngực rộng.
/136
|