Đang suy nghĩ... Rất hy vọng mình là con lạc đà a...
(┬_┬) sau lưng có bướu lạc đà, cũng sẽ không cách hắn gần như vậy, cô nhất định cũng sẽ không suy nghĩ loạn lên a!
Sở Mộ Phong sửng sốt, lập tức cười ha ha, cười đến hơn nửa ngày cũng không dừng được.
Kỷ An Trần cũng không ngờ chính mình bật thốt liền nói ra lời đang nghĩ trong lòng...
Thật mất thể diện! Cô che khuôn mặt đang nóng lên của mình, yên lặng rơi lệ.
Nam nhân phía sau một chút cũng không khách khí, cười ha ha tiếp tục.
Không biết đau lòng, không ga lăng gì cả, đồ đáng ghét!
Kỷ An Trần cảm thấy cực kỳ ai oán, tức giận cắn răng, muốn lén đánh hắn một chút để trả thù.
Tìm một lúc lâu cũng tìm không được chỗ đánh xuống, nhưng bởi vì tìm quá chuyên tâm, rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, ở sau lưng cô, cùng nhịp tim của cô đập gần như vậy.
Hắn cười to một thời gian mới dừng lại, hai người cũng không nói gì nữa, thời gian yên tĩnh trôi qua, tiếng tim đập của hai người dần dần đập cùng một nhịp.
Phát hiện như vậy làm khóe môi Kỷ An Trần nhịn không được giương lên.
Cô không nói rõ cái này thì có gì tốt mà cười, nhưng chính cô lại cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp vui sướng.
Lần đầu tiên cô tin, hai người ở chung một chỗ không nói lời nào, thực sự cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.
Khẽ cúi đầu, cô còn đang cảm thụ tiếng tim đập của hai người.
Một bên đang đập, một bên khác lấy tần suất giống vậy đập theo, im lặng, thật dài thật lâu làm bạn cùng nhau.
Qua một lúc lâu, Sở Mộ Phong mới nhẹ vuốt sợi tóc của cô, Cảm giác thật hạnh phúc.
Nói xong, lại đột nhiên chuyển giọng, Cho nên bà xã, em bao nuôi anh có được không?
Bầu không khí ôn nhu chân thành đột nhiên liền biến thành không biết xấu hổ, Kỷ An Trần đỏ mặt, nổi giận, “Em không…”
Nếu không anh sợ em không cần anh. Mỗ mỹ nam đột nhiên cắt ngang lời cô.
Trán của hắn đặt trên vai cô, giọng điệu có chút uể oải, “Bà xã, anh chưa từng thích người khác, anh cũng chưa từng theo đuổi ai, chưa từng yêu đương, thật ra cũng không biết chăm sóc người khác.”
“Anh có nghe một người bạn nói, tình yêu không cần phải học, chỉ cần trong lòng thực sự có người đó, có chuyện gì đó, nếu đúng thì không sao, nhưng anh lo lắng chính mình không chú ý tới chỗ nào đó, tích lũy nhiều ngày, sẽ làm cho em có hiểu lầm.”
Đêm nay nghe lão phu nhân gọi điện thoại, anh mới biết ngày đó Kỷ Mỹ Lan đã nói gì với em, sau này bà ta nhất định sẽ tiếp tục gây xích mích, chỉ sợ khi đó chúng ta có hiểu lầm, em tức giận sẽ tin lời bà ta.”
Cho nên, Trần Trần, tiền rất tục khí nhưng rất thực tế, anh đem toàn bộ tiền bạc giao cho em, chỉ là muốn nói cho em biết đoạn tình cảm này đối với anh rất quan trọng.”
Nếu có một ngày, anh làm chuyện gì khiến cho em hoàn toàn thất vọng, đừng vội phán tử hình cho anh, ít nhất hãy cho anh một cơ hội giải thích có được không?”
(┬_┬) sau lưng có bướu lạc đà, cũng sẽ không cách hắn gần như vậy, cô nhất định cũng sẽ không suy nghĩ loạn lên a!
Sở Mộ Phong sửng sốt, lập tức cười ha ha, cười đến hơn nửa ngày cũng không dừng được.
Kỷ An Trần cũng không ngờ chính mình bật thốt liền nói ra lời đang nghĩ trong lòng...
Thật mất thể diện! Cô che khuôn mặt đang nóng lên của mình, yên lặng rơi lệ.
Nam nhân phía sau một chút cũng không khách khí, cười ha ha tiếp tục.
Không biết đau lòng, không ga lăng gì cả, đồ đáng ghét!
Kỷ An Trần cảm thấy cực kỳ ai oán, tức giận cắn răng, muốn lén đánh hắn một chút để trả thù.
Tìm một lúc lâu cũng tìm không được chỗ đánh xuống, nhưng bởi vì tìm quá chuyên tâm, rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, ở sau lưng cô, cùng nhịp tim của cô đập gần như vậy.
Hắn cười to một thời gian mới dừng lại, hai người cũng không nói gì nữa, thời gian yên tĩnh trôi qua, tiếng tim đập của hai người dần dần đập cùng một nhịp.
Phát hiện như vậy làm khóe môi Kỷ An Trần nhịn không được giương lên.
Cô không nói rõ cái này thì có gì tốt mà cười, nhưng chính cô lại cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp vui sướng.
Lần đầu tiên cô tin, hai người ở chung một chỗ không nói lời nào, thực sự cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.
Khẽ cúi đầu, cô còn đang cảm thụ tiếng tim đập của hai người.
Một bên đang đập, một bên khác lấy tần suất giống vậy đập theo, im lặng, thật dài thật lâu làm bạn cùng nhau.
Qua một lúc lâu, Sở Mộ Phong mới nhẹ vuốt sợi tóc của cô, Cảm giác thật hạnh phúc.
Nói xong, lại đột nhiên chuyển giọng, Cho nên bà xã, em bao nuôi anh có được không?
Bầu không khí ôn nhu chân thành đột nhiên liền biến thành không biết xấu hổ, Kỷ An Trần đỏ mặt, nổi giận, “Em không…”
Nếu không anh sợ em không cần anh. Mỗ mỹ nam đột nhiên cắt ngang lời cô.
Trán của hắn đặt trên vai cô, giọng điệu có chút uể oải, “Bà xã, anh chưa từng thích người khác, anh cũng chưa từng theo đuổi ai, chưa từng yêu đương, thật ra cũng không biết chăm sóc người khác.”
“Anh có nghe một người bạn nói, tình yêu không cần phải học, chỉ cần trong lòng thực sự có người đó, có chuyện gì đó, nếu đúng thì không sao, nhưng anh lo lắng chính mình không chú ý tới chỗ nào đó, tích lũy nhiều ngày, sẽ làm cho em có hiểu lầm.”
Đêm nay nghe lão phu nhân gọi điện thoại, anh mới biết ngày đó Kỷ Mỹ Lan đã nói gì với em, sau này bà ta nhất định sẽ tiếp tục gây xích mích, chỉ sợ khi đó chúng ta có hiểu lầm, em tức giận sẽ tin lời bà ta.”
Cho nên, Trần Trần, tiền rất tục khí nhưng rất thực tế, anh đem toàn bộ tiền bạc giao cho em, chỉ là muốn nói cho em biết đoạn tình cảm này đối với anh rất quan trọng.”
Nếu có một ngày, anh làm chuyện gì khiến cho em hoàn toàn thất vọng, đừng vội phán tử hình cho anh, ít nhất hãy cho anh một cơ hội giải thích có được không?”
/136
|