Editor: _14thfebruary
Ánh sáng trong phòng rất sáng, ánh sáng cam lơ lửng trên đỉnh đầu, hơi chói mắt.
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, cằm hơi đau, có chút khó chịu.
Cô nhìn Chu Thịnh, muốn tránh bàn tay của anh, nhưng không có kết quả.
Chu Thịnh bây giờ, nhìn vô cùng đáng sợ. Ánh mắt của anh phát ra tia lạnh lẽo, làm cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Bây giờ đang là mùa xuân, nhưng từ lòng bàn chân nhịn không được run lên một cái.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh cười lạnh, cúi đầu nhìn cô, siết chặt cằm của cô, nhíu mày lạnh lùng: "Có phải cưới tôi khiến em cảm thấy rất khó chịu?"
Bắc Bắc sửng sốt, theo bản năng lắc đầu: "Anh nói cái gì?"
Chu Thịnh nhìn phản ứng của cô, cười nhạo một tiếng: "Nếu không khó chịu, vậy hiện tại em trốn tránh tôi vì cái gì?"
Không đợi Bắc Bắc trả lời, anh lại tiếp tục nói: "Nếu không khó chịu, vậy tối nay liền thực hiện trách nhiệm của em đi!"
Bắc Bắc sửng sốt, chưa kịp phản ứng, Chu Thịnh đã cúi đầu hôn cô, có chút tàn nhẫn, anh giữ chặt đầu Bắc Bắc, dùng sức cắn mút môi cô.
Sức lực này làm cho Bắc Bắc đau nhịn không được rên một tiếng. Mà cô vừa lên tiếng, Chu Thịnh càng không thể khống chế được sức lực của mình, hung hăng bắt nạt cô.
"Chu Thịnh, anh bỏ em ra."
Chu Thịnh cười lạnh, cúi đầu tiếp tục hành động của mình.
"Em là vợ của tôi, tôi làm như vậy cũng là hợp pháp."
Bắc Bắc hai mắt rưng rưng, nhìn Chu Thịnh, cô không biết tại sao Chu Thịnh lại biến thành bộ dạng này.
Biết bản thân không có đường lui, cũng chạy không thoát, nháy mắt Bắc Bắc liền không kháng cự, mặc kệ Chu Thịnh.
.....
Một lúc sau, quần áo trên người Bắc Bắc lộn xộn, cô lấy tay che lại quần áo của mình, đáy mắt hiện lên tia sợ hãi, nhìn về phía Chu Thịnh.
Giọng nói Chu Thịnh khàn khàn vang lên bên tai cô: "Bắc Bắc."
"Anh đừng đến đây." Bắc Bắc ngước mắt, hoảng sợ nhìn Chu Thịnh.
Chu Thịnh duỗi tay muốn ôm cô, còn chưa đụng tới mặt Bắc Bắc, đã bị cô tránh đi.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh, thấy anh mấp máy môi ngồi xổm ở một bên, nhìn vô cùng đáng thương.
Chu Thịnh rũ mắt nhìn, đột nhiên hối hận, anh dọa cô sợ rồi, rõ ràng ý anh không phải như vậy, nhưng Chu Thịnh chỉ cần nghĩ đến việc Bắc Bắc chuyển ngành, trong thời gian gần đây gặp người kia, buổi chiều còn đi gặp hắn, anh liền cảm thấy tức giận.
Vì cái gì, anh không đáng tin vậy sao?
Bọn họ đã kết hôn một thời gian, cho dù ban đầu không có tình cảm, nhưng thời gian trôi qua, có phải hay không cũng có một chút cảm giác.
Cho dù không có, đối với chuyện này, Bắc Bắc cũng không nên gạt anh. Huống chi, Chu Thịnh đã hỏi qua một lần, nhưng mỗi lần đều bị cô né tránh.
Nghĩ đến chuyện đó, Chu Thịnh nhịn không được suy nghĩ nhiều, cô muốn làm diễn viên, muốn đi đóng phim, có phải muốn chạy trốn khỏi anh, muốn đi ra cái nhà giam này.
Chu Thịnh cảm thấy có chút thất bại, nhìn những giọt nước mắt trong mắt cô nói: "Xin lỗi."
Bắc Bắc rũ mắt, không nhìn anh. Nhưng lại lùi ra một chút, cách xa Chu Thịnh.
Chu Thịnh nhìn dáng vẻ của cô, không biết nên giải thích như thế nào. Nghĩ mình sẽ nói bởi vì gọi cho giáo viên của cô, mới biết chuyện cô chuyển ngành sang diễn xuất, hay nên nói là buổi chiều biết cô đi gặp Mã Viễn, trước đó còn gặp Lê Tiêu, cho nên ghen tị, trong lòng không thoải mái nên mới như vậy.
Anh không biết nên giải thích mọi chuyện như thế nào.
Anh chỉ nhìn Bắc Bắc, không kịp làm cái gì.
"Anh đừng đến đây."
Chu Thịnh nghẹn họng: "Được."
Bắc Bắc rũ mắt, từ trên sô pha đứng dậy, xoay người nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Ngoài cửa, Chu Thịnh nghe thấy tiếng cửa bị khóa trái, cười nhạo một tiếng.
Chu Thịnh, mày đúng là đồ thất bại.
*
Trong phòng, Bắc Bắc ngồi xuống phía sau cửa, vừa đi vào trong phòng, khóa cửa được một lúc, cả người cô liền không chống đỡ được.
Bộ dạng lúc nãy của Chu Thịnh, dọa cô sợ không nhẹ.
Bắc Bắc cũng không biết, nguyên nhân Chu Thịnh bị như vậy là gì. Từ ánh mắt, cho đến hành động của anh, làm cô cảm thấy sợ hãi.
Một Chu Thịnh như vậy, cô hoàn toàn không dám trêu chọc.
Âm thanh nức nở từ trong phòng truyền ra, Bắc Bắc khẽ cắn môi dưới, cố gắng khiến bản thân không phát ra tiếng động, nhưng cô khống chế không được.
Không biết ngồi sau cửa khóc bao lâu, lúc sau Bắc Bắc mệt mỏi, từ chỗ đó, trèo lên giường, đem chính mình cuộn vào trong chăn.
Một lúc sau, Bắc Bắc thở phì phò xốc chăn lên, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen.
Lúc nãy, cô nghĩ đến, vì sao Chu Thịnh lại nói mình bất đắc dĩ trở về.
Bắc Bắc chớp chớp mắt, lấy điện thoại ở trong túi ra xem, quả nhiên, thấy Tiểu Ngư nhắn cho cô không biết bao nhiêu tin.
.....
Tiểu Ngư nhắn nhiều cho cô vậy, lúc đầu hỏi cô đi đâu, còn lại hỏi cô đang làm gì, vì sao không trả lời tin nhắn, còn nói khi nào Bắc Bắc về nhà nhớ nhắn tin lại cho cô ấy.
Bắc Bắc đọc hết tin nhắn, mới nhắn cho cô ấy mình đã về nhà.
Rất nhanh Tiểu Ngư đã nhắn lại.
Lúc sau, Tiểu Ngư nhắn qua, Bắc Bắc cũng chưa có xem.
Cô duỗi tay xoa xoa ấn đường, từ trên giường leo xuống, đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, đèn điện sáng trưng.
Bắc Bắc nhìn mình trong gương, cúi xuống nhìn cổ mình lưu lại dấu hôn vô cùng rõ ràng. Bắc Bắc nhìn đến thất thần.
Cô chần chừ vài giây, duỗi tay chạm vào một chỗ, nơi đó, giống như còn lưu lại hơi ấm của Chu Thịnh.
Thật ra Bắc Bắc cũng không ghét cùng Chu Thịnh thân mật, chỉ là cô ghét chuyện như đêm nay, không hề báo trước, làm cô có chút bất ngờ.
Hơn nữa, những điều Chu Thịnh nói, làm cô cảm thấy khổ sở.
Cô không biết mình có nói, gả cho anh rất khó chịu.
Rõ ràng cô không hề có ý đó.
Từ phòng tắm đi ra, Bắc Bắc cũng không có bật đèn ngủ, trực tiếp bò lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Trải qua một trận vừa rồi, nháy mắt cô không có tâm tình làm cái gì. Thời gian còn sớm, nhưng Bắc Bắc không muốn làm gì cả.
Cô lắng nghe tiếng động bên ngoài, nhưng ngoài đó cũng im lặng.
Băc Bắc hừ lạnh, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Chu Thịnh. Đồ trứng thối, Bắc Bắc thầm mắng ở trong lòng, rõ ràng là không có chuyện gì, tại sao anh lại hiểu lầm.
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng động.
Bắc Bắc mở mắt một hồi, hình như là âm thanh trong phòng bếp vang lên, Bắc Bắc nghe thấy, nhịn không được bĩu môi, dùng đầu ngón chân suy nghĩ, không biết là Chu Thịnh đang làm gì.
Cô nghĩ, đột nhiên duỗi tay xoa xoa bụng mình, buổi tối cô còn chưa ăn cơm, còn nghĩ về nhà sẽ cùng Chu Thịnh cùng nhau ăn, không nghĩ đến, vừa về đến nhà đã bị Chu Thịnh quậy một trận, Bắc Bắc liền quên mất chyện ăn cơm.
Cô trốn trong chăn, than vãn: Thật đói bụng.
Nửa tiếng trôi qua, cửa phòng Bắc Bắc có người gõ gõ, cô không lên tiêng, giọng nói của Chu Thịnh bên ngoài, truyền vào.
"Bắc Bắc."
Cô không nói chuyện.
Chu Thịnh tiếp tục nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi anh kích động quá mức."
Bắc Bắc tiếp tục nghe, trong lòng không ngừng mắng: Hừ, anh cũng biết mình kích động quá mức sao?
Chu Thịnh rũ mắt, đứng đối diện cửa phòng, tiếp tục nói, giải thích cho hành động lúc nãy của mình: "Lúc chiều anh có gọi điện cho giáo viên của trường em."
Bắc Bắc hơi giật mình, nhịn không được cảm thán: Hèn gì.
"Giáo viên nói em chuyên ngành sang diễn xuất có phải không?" Chu Thịnh nhịn không được châm biếm, như trào phúng chính mình: "Thì ra em muốn học diễn xuất, anh thế nhưng cũng không biết."
Chu Thịnh dừng chút, tiếp tục hỏi: "Có phải trước kia em đã muốn học diễn xuất?"
Bắc Bắc nhấp môi, ngước mắt nhìn trần nhà tối đen như mực, không nói chuyện.
Chu Thịnh cũng không để ý cô không nói gì, nói tiếp: "Giáo viên của em lúc sau nói với anh, anh có chút giật mình, nhưng cũng không cảm thấy tức giận, cho đến khi anh nhờ trợ lý điều tra một chút, gần đây em đi những đâu, mới biết em cùng Mã Viễn có liên lạc với nhau." Dừng vài giây, Chu Thịnh đột nhiên hỏi cô: "Em có phải còn thích Lê Tiêu không? Ngày đó anh từ chối Mã Viễn cho em, có phải em thấy hối hận không?"
Sau khi nói xong, trong phòng thật lâu cũng không có đáp lại.
Chu Thịnh nhìn cửa phòng, lần đầu tiên cảm thấy mình thất bại vô cùng.
Anh đứng ở cửa hồi lâu, Bắc Bắc vẫn không có phản ứng, Chu Thịnh dừng một chút, thấp giọng nói: "Anh về phòng trước." Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, Bắc Bắc ngước mắt, nhìn về phía Chu Thịnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Bắc Bắc cười lạnh một tiếng: "Cho nên, anh cảm thấy tôi ngoại tình?"
"Anh không....." Chu Thịnh còn chưa nói xong, đã bị Bắc Bắc ngắt lời.
Bắc Bắc tiếp tục cười nhạo, nhướng mày hỏi: "Không cảm thấy tôi ngoại tình, vậy vừa rồi anh đã làm gì với tôi?" Nói rồi, cô đem cổ áo kéo xuống, ở cổ toàn là dấu hôn, toàn bộ đều lộ ra trước mặt Chu Thịnh.
Anh nhìn, ánh mắt trầm xuống, yết hầu di chuyển.
Bắc Bắc nhìn một loạt phản ứng của anh, mắng một câu: "Lưu manh."
Nói xong, cảm thấy không đủ, lại mắng thêm lần nữa: "Sắc lang."
Chu Thịnh: "....." Anh á khẩu không nói được câu nào, đem hai cái danh hiệu kia ghi nhận.
Bắc Bắc khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên nhìn Chu Thịnh nói: "Chu Thịnh, vừa rồi là anh có ý gì? Anh cho rằng nói xin lỗi xong là xong việc sao?"
Chu Thịnh nghẹn họng, muốn giả thích một chút: "Anh không có ý đó."
"Vậy anh có ý gì? Giọng nói Bắc Bắc nháy mắt lạnh xuống, nhìn qua đều thấy không muốn nhiều lời với anh. Đối diện tầm mắt của Chu Thịnh, Bắc Bắc cười nhạo: "Anh vừa rồi chính là có ý này."
Chu Thịnh: "......"
Bắc Bắc tiếp tục nói: "Anh không cần thấy nên làm gì nữa sao, chỉ xin lỗi là đủ rồi?"
Chu Thịnh dừng chút, nhìn Bắc Bắc trước mặt, cẩn thận hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới đủ?"
Bắc Bắc nhìn bộ dạng anh như vậy, kiềm chế khóe miệng đang cười, lạnh lùng nói: "Như thế nào cũng không đủ, tạm thời em không muốn nhìn thấy anh, anh trở về phòng đi."
Nghe vậy, Chu Thịnh vội vàng đáp: "Được, anh lập tức đi."
Nói xong, không đợi Bắc Bắc trả lời, Chu Thịnh liền xoay người đi đến phòng bên cạnh, ở phía trước, còn cố ý quay lại nói xin lỗi với Bắc Bắc: "Thật xin lỗi, mong em tha thứ cho anh."
Bắc Bắc:......"
Lúc sau nhìn Chu Thịnh trở về phòng, Bắc Bắc mới nhịn không được bật cười, kỳ thật lúc nghe Chu Thịnh giải thích, cô cũng đã không còn thức giận, chẳng qua cô muốn cho Chu Thịnh một bài học nhỏ.
Cô chưa làm chuyện gì, anh đã ghen như vậy, Bắc Bắc thật sự không biết, sau này mà cô đóng phim, cùng bạn diễn thân mật, Chu Thịnh sẽ có phản ứng gì.
Huống hồ, trong việc này, cô cũng sai.
Nếu cô nói sớm với Chu Thịnh, có lẽ sẽ không có hiểu lầm như ngày hôm nay.
May mắn thay, cả hai đều không thể kìm nén mọi thứ, Chu Thịnh cũng không giữ trong lòng, không nói ra, ngược lại còn giải thích với cô, buổi tối hôm nay Chu Thịnh tức giận, Bắc Bắc hiểu rõ.
Cô nhìn sang cửa phòng bên cạnh, suy nghĩ một lúc, đi đến phòng bếp.
Mặc dù cô đang tức giận, nhưng cũng phải lấp đầy bụng đói này đã.
*
Vừa vào phòng bếp, Bắc Bắc bị một cảnh hỗn độn trước mắt dọa sợ, trong phòng bếp rất lộn xộn, dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ lúc trước đã biến mất.
Bắc Bắc đi một vòng, cúi đầu nhìn vỏ trứng trong thùng rác, có chút không nói nên lời.
Lúc nãy Chu Thịnh, hẳn là tới phòng bếp, chẳng qua....Kết thúc trong thất bại. Bắc Bắc nhìn, nhịn không được cong cong khóe môi, xem ra anh, cơm tối cũng chưa ăn.
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó nấu cho mình một tô mì, đến trứng gà cũng không có, lúc nãy đã đều bị Chu Thịnh lãng phí.
Bắc Bắc nhìn tô mì trước mặt, suy nghĩ vài giây, từ bỏ suy nghĩ làm một phần cho Chu Thịnh, cô không thể nhanh như vậy hết giận anh.
Lúc ăn mì, Chu Thịnh cũng không có đi ra ngoài, Bắc Bắc ăn xong, đến phòng bếp rửa chén, rồi đi ra phòng khách tắt đèn, trở về phòng ngủ.
Cô đứng ở trong phòng một lúc trước khi chuẩn bị lên giường nằm.
Vừa cầm điện thoại lên, Bắc Bắc bị dọa sợ vì tin nhắn hiển thị trên giao diện điện thoại, cô nhận được 99 tin nhắn WeChat.
Cô sửng sốt, vội vàng mở khóa bấm vào WeChat, sau khi thấy người gửi đến là ai, Bắc Bắc nhịn không được bật cười.
99 tin nhắn, đều là của Chu Thịnh.
Bắc Bắc nhướng mày, thong thả nhấn mở, lướt lên đầu xem từng cái một.
Bắc Bắc nhìn từ trên xuống dưới, đều là Chu Thịnh xin lỗi, cũng nói một ít lời ngon tiếng ngọt dỗ cô, thuận tiện giải thích nguyên nhân anh ghen, thì ra lúc trước Bắc Bắc thích Lê Tiêu, chuyện này, Chu Thịnh biết được, vì vậy sau khi biết Bắc Bắc gặp Lê Tiêu, vô cùng tức giận.
Lúc đầu, tin nhắn có nội dung được gửi qua, cuối cùng, tin nhắn của anh gửi cho cô lại trở thành biểu tượng cảm xúc.
....
Bắc Bắc nhìn thấy, bật cười, điện thoạt từ trong tay rớt trúng mặt, có chút đau, nhưng cũng không ngăn được tâm trạng vui sướng của Bắc Bắc.
Chu Thịnh đúng là, dùng tất cả mọi cách.
Cô nhướng mày, nhìn lại tin nhắn của Chu Thịnh gửi cho mình, trả lời anh.
Tin nhắn được gửi đi năm phút, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, Bắc Bắc dừng một chút, hỏi: "Có chuyện gì."
Chu Thịnh cầm bàn phím đứng trước cửa, tủi thân nói: "Vợ ơi, anh đem bàn phím đến rồi."
Bắc Bắc: "....."
Cô chần chừ vài giây, mở cửa nhìn người đàn ông tội nghiệp đang đứng ở bên ngoài, nhướng mày nói: "Sau đó?"
Chu Thịnh vội vàng nói: "Bây giờ anh sẽ quỳ, có phải em sẽ tha thứ cho anh không?"
Bắc Bắc nhướng mày cười nhạt, gằn từng chữ: "Trong mấy biểu tượng cảm xúc anh vừa gửi, không chỉ có quỳ bàn phím, mà còn có cả sầu riêng phải không?"
Chu Thịnh: "....."
Khóe môi Bắc Bắc nhẹ cong, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh vẫn nên đem đồ đạc chuẩn bị đầy đủ hết lại đây, em sẽ tha thứ cho anh."
Nói xong, Bắc Bắc định đóng cửa, Chu Thịnh liền duỗi chân ra, ngăn cản hành động của cô, anh nhìn Bắc Bắc, nghiêm túc dò hỏi: "Nếu anh làm được hết, có phải em sẽ tha thứ cho anh?"
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẩn người, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh.
Cô suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chu Thịnh, anh biết mình sai ở đâu không?" Cô trầm ngâm giây lát, nói từng câu từng chữ: "Không phải em không tha thứ cho anh, mà là anh hoàn toàn không tin tưởng em."
Bắc Bắc tiếp tục nói: "Nếu sau này có lúc sẽ hiểu lầm, có phải anh cũng sẽ một câu cũng không hỏi, không nghe em giải thích, liền làm chuyện như lúc nãy với em, thậm chí còn quá đáng hơn?"
Chu Thịnh sửng sốt, vội vàng nói: "Không có."
Bắc Bắc lắc đầu, thất vọng nhìn anh: "Vốn dĩ em cũng không nghĩ là sẽ gạt anh, chẳng qua không tìm được dịp thích hợp để nói chuyện này." Cô dừng lại, nói tiếp: "Nhưng em không nghĩ tới, anh đối với em không tin tưởng như vậy."
Tuy rằng tình cảm của hai người vẫn chưa nhiều, nhưng Bắc Bắc vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Cảm giác không được tin tưởng này thực sự rất khó chịu.
Chu Thịnh á khẩu không trả lời được, anh hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh: "Chu Thịnh."
"Hả?" Chu Thịnh nhìn cô, đối diện ánh mắt của cô, không hề né tránh.
Bắc Bắc trầm giọng nói, có chút nghiêm túc: "Chúng ta nên nghiêm túc suy nghĩ, hôn nhân của hai người, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?"
Cô dừng lại, tiếp tục nói: "Em không muốn đến một thời gian nào đó, hai người chúng ta sẽ hối hận, rất nhiều chuyện, chỉ bắt đầu từ một chút hiểu lầm, anh đối với em không tin tưởng, mà em, trong chuyện này cũng có lỗi." Cô suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Chúng ta nghiêm túc suy nghĩ thật tốt, đừng làm bản thân thấy hối tiếc."
Chu Thịnh vội vàng kéo cổ tay cô nói: "Bắc Bắc, anh sẽ không đồng ý ly hôn."
Hết chương 21.
_14thfebruary: Chương này thực sự rất dài luôn.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, ánh sáng cam lơ lửng trên đỉnh đầu, hơi chói mắt.
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, cằm hơi đau, có chút khó chịu.
Cô nhìn Chu Thịnh, muốn tránh bàn tay của anh, nhưng không có kết quả.
Chu Thịnh bây giờ, nhìn vô cùng đáng sợ. Ánh mắt của anh phát ra tia lạnh lẽo, làm cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Bây giờ đang là mùa xuân, nhưng từ lòng bàn chân nhịn không được run lên một cái.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh cười lạnh, cúi đầu nhìn cô, siết chặt cằm của cô, nhíu mày lạnh lùng: "Có phải cưới tôi khiến em cảm thấy rất khó chịu?"
Bắc Bắc sửng sốt, theo bản năng lắc đầu: "Anh nói cái gì?"
Chu Thịnh nhìn phản ứng của cô, cười nhạo một tiếng: "Nếu không khó chịu, vậy hiện tại em trốn tránh tôi vì cái gì?"
Không đợi Bắc Bắc trả lời, anh lại tiếp tục nói: "Nếu không khó chịu, vậy tối nay liền thực hiện trách nhiệm của em đi!"
Bắc Bắc sửng sốt, chưa kịp phản ứng, Chu Thịnh đã cúi đầu hôn cô, có chút tàn nhẫn, anh giữ chặt đầu Bắc Bắc, dùng sức cắn mút môi cô.
Sức lực này làm cho Bắc Bắc đau nhịn không được rên một tiếng. Mà cô vừa lên tiếng, Chu Thịnh càng không thể khống chế được sức lực của mình, hung hăng bắt nạt cô.
"Chu Thịnh, anh bỏ em ra."
Chu Thịnh cười lạnh, cúi đầu tiếp tục hành động của mình.
"Em là vợ của tôi, tôi làm như vậy cũng là hợp pháp."
Bắc Bắc hai mắt rưng rưng, nhìn Chu Thịnh, cô không biết tại sao Chu Thịnh lại biến thành bộ dạng này.
Biết bản thân không có đường lui, cũng chạy không thoát, nháy mắt Bắc Bắc liền không kháng cự, mặc kệ Chu Thịnh.
.....
Một lúc sau, quần áo trên người Bắc Bắc lộn xộn, cô lấy tay che lại quần áo của mình, đáy mắt hiện lên tia sợ hãi, nhìn về phía Chu Thịnh.
Giọng nói Chu Thịnh khàn khàn vang lên bên tai cô: "Bắc Bắc."
"Anh đừng đến đây." Bắc Bắc ngước mắt, hoảng sợ nhìn Chu Thịnh.
Chu Thịnh duỗi tay muốn ôm cô, còn chưa đụng tới mặt Bắc Bắc, đã bị cô tránh đi.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh, thấy anh mấp máy môi ngồi xổm ở một bên, nhìn vô cùng đáng thương.
Chu Thịnh rũ mắt nhìn, đột nhiên hối hận, anh dọa cô sợ rồi, rõ ràng ý anh không phải như vậy, nhưng Chu Thịnh chỉ cần nghĩ đến việc Bắc Bắc chuyển ngành, trong thời gian gần đây gặp người kia, buổi chiều còn đi gặp hắn, anh liền cảm thấy tức giận.
Vì cái gì, anh không đáng tin vậy sao?
Bọn họ đã kết hôn một thời gian, cho dù ban đầu không có tình cảm, nhưng thời gian trôi qua, có phải hay không cũng có một chút cảm giác.
Cho dù không có, đối với chuyện này, Bắc Bắc cũng không nên gạt anh. Huống chi, Chu Thịnh đã hỏi qua một lần, nhưng mỗi lần đều bị cô né tránh.
Nghĩ đến chuyện đó, Chu Thịnh nhịn không được suy nghĩ nhiều, cô muốn làm diễn viên, muốn đi đóng phim, có phải muốn chạy trốn khỏi anh, muốn đi ra cái nhà giam này.
Chu Thịnh cảm thấy có chút thất bại, nhìn những giọt nước mắt trong mắt cô nói: "Xin lỗi."
Bắc Bắc rũ mắt, không nhìn anh. Nhưng lại lùi ra một chút, cách xa Chu Thịnh.
Chu Thịnh nhìn dáng vẻ của cô, không biết nên giải thích như thế nào. Nghĩ mình sẽ nói bởi vì gọi cho giáo viên của cô, mới biết chuyện cô chuyển ngành sang diễn xuất, hay nên nói là buổi chiều biết cô đi gặp Mã Viễn, trước đó còn gặp Lê Tiêu, cho nên ghen tị, trong lòng không thoải mái nên mới như vậy.
Anh không biết nên giải thích mọi chuyện như thế nào.
Anh chỉ nhìn Bắc Bắc, không kịp làm cái gì.
"Anh đừng đến đây."
Chu Thịnh nghẹn họng: "Được."
Bắc Bắc rũ mắt, từ trên sô pha đứng dậy, xoay người nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Ngoài cửa, Chu Thịnh nghe thấy tiếng cửa bị khóa trái, cười nhạo một tiếng.
Chu Thịnh, mày đúng là đồ thất bại.
*
Trong phòng, Bắc Bắc ngồi xuống phía sau cửa, vừa đi vào trong phòng, khóa cửa được một lúc, cả người cô liền không chống đỡ được.
Bộ dạng lúc nãy của Chu Thịnh, dọa cô sợ không nhẹ.
Bắc Bắc cũng không biết, nguyên nhân Chu Thịnh bị như vậy là gì. Từ ánh mắt, cho đến hành động của anh, làm cô cảm thấy sợ hãi.
Một Chu Thịnh như vậy, cô hoàn toàn không dám trêu chọc.
Âm thanh nức nở từ trong phòng truyền ra, Bắc Bắc khẽ cắn môi dưới, cố gắng khiến bản thân không phát ra tiếng động, nhưng cô khống chế không được.
Không biết ngồi sau cửa khóc bao lâu, lúc sau Bắc Bắc mệt mỏi, từ chỗ đó, trèo lên giường, đem chính mình cuộn vào trong chăn.
Một lúc sau, Bắc Bắc thở phì phò xốc chăn lên, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen.
Lúc nãy, cô nghĩ đến, vì sao Chu Thịnh lại nói mình bất đắc dĩ trở về.
Bắc Bắc chớp chớp mắt, lấy điện thoại ở trong túi ra xem, quả nhiên, thấy Tiểu Ngư nhắn cho cô không biết bao nhiêu tin.
.....
Tiểu Ngư nhắn nhiều cho cô vậy, lúc đầu hỏi cô đi đâu, còn lại hỏi cô đang làm gì, vì sao không trả lời tin nhắn, còn nói khi nào Bắc Bắc về nhà nhớ nhắn tin lại cho cô ấy.
Bắc Bắc đọc hết tin nhắn, mới nhắn cho cô ấy mình đã về nhà.
Rất nhanh Tiểu Ngư đã nhắn lại.
Lúc sau, Tiểu Ngư nhắn qua, Bắc Bắc cũng chưa có xem.
Cô duỗi tay xoa xoa ấn đường, từ trên giường leo xuống, đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, đèn điện sáng trưng.
Bắc Bắc nhìn mình trong gương, cúi xuống nhìn cổ mình lưu lại dấu hôn vô cùng rõ ràng. Bắc Bắc nhìn đến thất thần.
Cô chần chừ vài giây, duỗi tay chạm vào một chỗ, nơi đó, giống như còn lưu lại hơi ấm của Chu Thịnh.
Thật ra Bắc Bắc cũng không ghét cùng Chu Thịnh thân mật, chỉ là cô ghét chuyện như đêm nay, không hề báo trước, làm cô có chút bất ngờ.
Hơn nữa, những điều Chu Thịnh nói, làm cô cảm thấy khổ sở.
Cô không biết mình có nói, gả cho anh rất khó chịu.
Rõ ràng cô không hề có ý đó.
Từ phòng tắm đi ra, Bắc Bắc cũng không có bật đèn ngủ, trực tiếp bò lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Trải qua một trận vừa rồi, nháy mắt cô không có tâm tình làm cái gì. Thời gian còn sớm, nhưng Bắc Bắc không muốn làm gì cả.
Cô lắng nghe tiếng động bên ngoài, nhưng ngoài đó cũng im lặng.
Băc Bắc hừ lạnh, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Chu Thịnh. Đồ trứng thối, Bắc Bắc thầm mắng ở trong lòng, rõ ràng là không có chuyện gì, tại sao anh lại hiểu lầm.
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng động.
Bắc Bắc mở mắt một hồi, hình như là âm thanh trong phòng bếp vang lên, Bắc Bắc nghe thấy, nhịn không được bĩu môi, dùng đầu ngón chân suy nghĩ, không biết là Chu Thịnh đang làm gì.
Cô nghĩ, đột nhiên duỗi tay xoa xoa bụng mình, buổi tối cô còn chưa ăn cơm, còn nghĩ về nhà sẽ cùng Chu Thịnh cùng nhau ăn, không nghĩ đến, vừa về đến nhà đã bị Chu Thịnh quậy một trận, Bắc Bắc liền quên mất chyện ăn cơm.
Cô trốn trong chăn, than vãn: Thật đói bụng.
Nửa tiếng trôi qua, cửa phòng Bắc Bắc có người gõ gõ, cô không lên tiêng, giọng nói của Chu Thịnh bên ngoài, truyền vào.
"Bắc Bắc."
Cô không nói chuyện.
Chu Thịnh tiếp tục nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi anh kích động quá mức."
Bắc Bắc tiếp tục nghe, trong lòng không ngừng mắng: Hừ, anh cũng biết mình kích động quá mức sao?
Chu Thịnh rũ mắt, đứng đối diện cửa phòng, tiếp tục nói, giải thích cho hành động lúc nãy của mình: "Lúc chiều anh có gọi điện cho giáo viên của trường em."
Bắc Bắc hơi giật mình, nhịn không được cảm thán: Hèn gì.
"Giáo viên nói em chuyên ngành sang diễn xuất có phải không?" Chu Thịnh nhịn không được châm biếm, như trào phúng chính mình: "Thì ra em muốn học diễn xuất, anh thế nhưng cũng không biết."
Chu Thịnh dừng chút, tiếp tục hỏi: "Có phải trước kia em đã muốn học diễn xuất?"
Bắc Bắc nhấp môi, ngước mắt nhìn trần nhà tối đen như mực, không nói chuyện.
Chu Thịnh cũng không để ý cô không nói gì, nói tiếp: "Giáo viên của em lúc sau nói với anh, anh có chút giật mình, nhưng cũng không cảm thấy tức giận, cho đến khi anh nhờ trợ lý điều tra một chút, gần đây em đi những đâu, mới biết em cùng Mã Viễn có liên lạc với nhau." Dừng vài giây, Chu Thịnh đột nhiên hỏi cô: "Em có phải còn thích Lê Tiêu không? Ngày đó anh từ chối Mã Viễn cho em, có phải em thấy hối hận không?"
Sau khi nói xong, trong phòng thật lâu cũng không có đáp lại.
Chu Thịnh nhìn cửa phòng, lần đầu tiên cảm thấy mình thất bại vô cùng.
Anh đứng ở cửa hồi lâu, Bắc Bắc vẫn không có phản ứng, Chu Thịnh dừng một chút, thấp giọng nói: "Anh về phòng trước." Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, Bắc Bắc ngước mắt, nhìn về phía Chu Thịnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Bắc Bắc cười lạnh một tiếng: "Cho nên, anh cảm thấy tôi ngoại tình?"
"Anh không....." Chu Thịnh còn chưa nói xong, đã bị Bắc Bắc ngắt lời.
Bắc Bắc tiếp tục cười nhạo, nhướng mày hỏi: "Không cảm thấy tôi ngoại tình, vậy vừa rồi anh đã làm gì với tôi?" Nói rồi, cô đem cổ áo kéo xuống, ở cổ toàn là dấu hôn, toàn bộ đều lộ ra trước mặt Chu Thịnh.
Anh nhìn, ánh mắt trầm xuống, yết hầu di chuyển.
Bắc Bắc nhìn một loạt phản ứng của anh, mắng một câu: "Lưu manh."
Nói xong, cảm thấy không đủ, lại mắng thêm lần nữa: "Sắc lang."
Chu Thịnh: "....." Anh á khẩu không nói được câu nào, đem hai cái danh hiệu kia ghi nhận.
Bắc Bắc khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên nhìn Chu Thịnh nói: "Chu Thịnh, vừa rồi là anh có ý gì? Anh cho rằng nói xin lỗi xong là xong việc sao?"
Chu Thịnh nghẹn họng, muốn giả thích một chút: "Anh không có ý đó."
"Vậy anh có ý gì? Giọng nói Bắc Bắc nháy mắt lạnh xuống, nhìn qua đều thấy không muốn nhiều lời với anh. Đối diện tầm mắt của Chu Thịnh, Bắc Bắc cười nhạo: "Anh vừa rồi chính là có ý này."
Chu Thịnh: "......"
Bắc Bắc tiếp tục nói: "Anh không cần thấy nên làm gì nữa sao, chỉ xin lỗi là đủ rồi?"
Chu Thịnh dừng chút, nhìn Bắc Bắc trước mặt, cẩn thận hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới đủ?"
Bắc Bắc nhìn bộ dạng anh như vậy, kiềm chế khóe miệng đang cười, lạnh lùng nói: "Như thế nào cũng không đủ, tạm thời em không muốn nhìn thấy anh, anh trở về phòng đi."
Nghe vậy, Chu Thịnh vội vàng đáp: "Được, anh lập tức đi."
Nói xong, không đợi Bắc Bắc trả lời, Chu Thịnh liền xoay người đi đến phòng bên cạnh, ở phía trước, còn cố ý quay lại nói xin lỗi với Bắc Bắc: "Thật xin lỗi, mong em tha thứ cho anh."
Bắc Bắc:......"
Lúc sau nhìn Chu Thịnh trở về phòng, Bắc Bắc mới nhịn không được bật cười, kỳ thật lúc nghe Chu Thịnh giải thích, cô cũng đã không còn thức giận, chẳng qua cô muốn cho Chu Thịnh một bài học nhỏ.
Cô chưa làm chuyện gì, anh đã ghen như vậy, Bắc Bắc thật sự không biết, sau này mà cô đóng phim, cùng bạn diễn thân mật, Chu Thịnh sẽ có phản ứng gì.
Huống hồ, trong việc này, cô cũng sai.
Nếu cô nói sớm với Chu Thịnh, có lẽ sẽ không có hiểu lầm như ngày hôm nay.
May mắn thay, cả hai đều không thể kìm nén mọi thứ, Chu Thịnh cũng không giữ trong lòng, không nói ra, ngược lại còn giải thích với cô, buổi tối hôm nay Chu Thịnh tức giận, Bắc Bắc hiểu rõ.
Cô nhìn sang cửa phòng bên cạnh, suy nghĩ một lúc, đi đến phòng bếp.
Mặc dù cô đang tức giận, nhưng cũng phải lấp đầy bụng đói này đã.
*
Vừa vào phòng bếp, Bắc Bắc bị một cảnh hỗn độn trước mắt dọa sợ, trong phòng bếp rất lộn xộn, dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ lúc trước đã biến mất.
Bắc Bắc đi một vòng, cúi đầu nhìn vỏ trứng trong thùng rác, có chút không nói nên lời.
Lúc nãy Chu Thịnh, hẳn là tới phòng bếp, chẳng qua....Kết thúc trong thất bại. Bắc Bắc nhìn, nhịn không được cong cong khóe môi, xem ra anh, cơm tối cũng chưa ăn.
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó nấu cho mình một tô mì, đến trứng gà cũng không có, lúc nãy đã đều bị Chu Thịnh lãng phí.
Bắc Bắc nhìn tô mì trước mặt, suy nghĩ vài giây, từ bỏ suy nghĩ làm một phần cho Chu Thịnh, cô không thể nhanh như vậy hết giận anh.
Lúc ăn mì, Chu Thịnh cũng không có đi ra ngoài, Bắc Bắc ăn xong, đến phòng bếp rửa chén, rồi đi ra phòng khách tắt đèn, trở về phòng ngủ.
Cô đứng ở trong phòng một lúc trước khi chuẩn bị lên giường nằm.
Vừa cầm điện thoại lên, Bắc Bắc bị dọa sợ vì tin nhắn hiển thị trên giao diện điện thoại, cô nhận được 99 tin nhắn WeChat.
Cô sửng sốt, vội vàng mở khóa bấm vào WeChat, sau khi thấy người gửi đến là ai, Bắc Bắc nhịn không được bật cười.
99 tin nhắn, đều là của Chu Thịnh.
Bắc Bắc nhướng mày, thong thả nhấn mở, lướt lên đầu xem từng cái một.
Bắc Bắc nhìn từ trên xuống dưới, đều là Chu Thịnh xin lỗi, cũng nói một ít lời ngon tiếng ngọt dỗ cô, thuận tiện giải thích nguyên nhân anh ghen, thì ra lúc trước Bắc Bắc thích Lê Tiêu, chuyện này, Chu Thịnh biết được, vì vậy sau khi biết Bắc Bắc gặp Lê Tiêu, vô cùng tức giận.
Lúc đầu, tin nhắn có nội dung được gửi qua, cuối cùng, tin nhắn của anh gửi cho cô lại trở thành biểu tượng cảm xúc.
....
Bắc Bắc nhìn thấy, bật cười, điện thoạt từ trong tay rớt trúng mặt, có chút đau, nhưng cũng không ngăn được tâm trạng vui sướng của Bắc Bắc.
Chu Thịnh đúng là, dùng tất cả mọi cách.
Cô nhướng mày, nhìn lại tin nhắn của Chu Thịnh gửi cho mình, trả lời anh.
Tin nhắn được gửi đi năm phút, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, Bắc Bắc dừng một chút, hỏi: "Có chuyện gì."
Chu Thịnh cầm bàn phím đứng trước cửa, tủi thân nói: "Vợ ơi, anh đem bàn phím đến rồi."
Bắc Bắc: "....."
Cô chần chừ vài giây, mở cửa nhìn người đàn ông tội nghiệp đang đứng ở bên ngoài, nhướng mày nói: "Sau đó?"
Chu Thịnh vội vàng nói: "Bây giờ anh sẽ quỳ, có phải em sẽ tha thứ cho anh không?"
Bắc Bắc nhướng mày cười nhạt, gằn từng chữ: "Trong mấy biểu tượng cảm xúc anh vừa gửi, không chỉ có quỳ bàn phím, mà còn có cả sầu riêng phải không?"
Chu Thịnh: "....."
Khóe môi Bắc Bắc nhẹ cong, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh vẫn nên đem đồ đạc chuẩn bị đầy đủ hết lại đây, em sẽ tha thứ cho anh."
Nói xong, Bắc Bắc định đóng cửa, Chu Thịnh liền duỗi chân ra, ngăn cản hành động của cô, anh nhìn Bắc Bắc, nghiêm túc dò hỏi: "Nếu anh làm được hết, có phải em sẽ tha thứ cho anh?"
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẩn người, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh.
Cô suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chu Thịnh, anh biết mình sai ở đâu không?" Cô trầm ngâm giây lát, nói từng câu từng chữ: "Không phải em không tha thứ cho anh, mà là anh hoàn toàn không tin tưởng em."
Bắc Bắc tiếp tục nói: "Nếu sau này có lúc sẽ hiểu lầm, có phải anh cũng sẽ một câu cũng không hỏi, không nghe em giải thích, liền làm chuyện như lúc nãy với em, thậm chí còn quá đáng hơn?"
Chu Thịnh sửng sốt, vội vàng nói: "Không có."
Bắc Bắc lắc đầu, thất vọng nhìn anh: "Vốn dĩ em cũng không nghĩ là sẽ gạt anh, chẳng qua không tìm được dịp thích hợp để nói chuyện này." Cô dừng lại, nói tiếp: "Nhưng em không nghĩ tới, anh đối với em không tin tưởng như vậy."
Tuy rằng tình cảm của hai người vẫn chưa nhiều, nhưng Bắc Bắc vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Cảm giác không được tin tưởng này thực sự rất khó chịu.
Chu Thịnh á khẩu không trả lời được, anh hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh: "Chu Thịnh."
"Hả?" Chu Thịnh nhìn cô, đối diện ánh mắt của cô, không hề né tránh.
Bắc Bắc trầm giọng nói, có chút nghiêm túc: "Chúng ta nên nghiêm túc suy nghĩ, hôn nhân của hai người, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?"
Cô dừng lại, tiếp tục nói: "Em không muốn đến một thời gian nào đó, hai người chúng ta sẽ hối hận, rất nhiều chuyện, chỉ bắt đầu từ một chút hiểu lầm, anh đối với em không tin tưởng, mà em, trong chuyện này cũng có lỗi." Cô suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Chúng ta nghiêm túc suy nghĩ thật tốt, đừng làm bản thân thấy hối tiếc."
Chu Thịnh vội vàng kéo cổ tay cô nói: "Bắc Bắc, anh sẽ không đồng ý ly hôn."
Hết chương 21.
_14thfebruary: Chương này thực sự rất dài luôn.
/128
|