Editor: _14thfebruary
Tất cả phóng viên và fans ở hiện trường nhìn chằm chằm Bắc Bắc, ánh mắt toát lên vẻ tò mò rất rõ ràng.
Bắc Bắc nhanh chóng phục hồi tinh thần, Trần Tĩnh bảo cô nhớ chú ý, vấn đề này bất kể như thế nào đều phải trả lời, cho dù hôm nay không nói thì lát nữa trên mạng cũng sẽ có bài phân tích.
Cô mím môi nhìn đèn flash máy ảnh chụp liên hồi, hơi mỉm cười hỏi: “Không biết vị phóng viên này nghe được chuyện này ở đâu, nếu tôi nhớ không nhầm thì chuyện tôi có phải con của Đồng gia hay không, thân phận của tôi không phải mọi người đều biết rồi hả? Bây giờ anh lại hỏi như vậy là muốn đánh lừa mọi người? Hay là do quan hệ của Đồng thị và Chu thị.”
Cô mỉm cười rất tươi, tóm lại vấn đề này bị Bắc Bắc bỏ qua.
Vừa hay đây là câu hỏi cuối cùng trước khi kết thúc, lúc sau nhân viên công tác lên sân khấu nói vài câu với Bắc Bắc rồi rời đi, công việc hôm nay hoàn thành thuận lợi.
Trần Tĩnh hít sâu nhìn Bắc Bắc: “Chắc chắc lát nữa trên mạng sẽ nói về chuyện này.”
Bắc Bắc gật đầu, “Em đi thay quần áo trước, lát nữa nói tiếp.”
“Được.”
Thay quần áo xong, sắc mặt của Trần Tĩnh không tốt đưa điện thoại cho Bắc Bắc: “Chưa gì đã có video rồi.”
Bắc Bắc cúi đầu xem, xem xong thì im lặng hỏi: “Thân phận của em ngoài Chu Thịnh biết ra thì chỉ có Đồng gia, Chu Thịnh sẽ không nói, còn về bọn họ thì em không chắc lắm.”
Cô không dám chắn chắn Đồng gia có nói chuyện này ra hay không, cho dù không phải Đồng gia thì cũng là những người có liên quan.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhìn Trần Tĩnh: “Chị đưa em về nhà đi.”
Bắc Bắc khựng lại nói tiếp: “Đồng gia.”
Trần Tĩnh giật mình: “Em chắc chứ?”
“Vâng, về xem một chút.” Từ lúc bà Đồng bị bắt đi, cô không để ý đến Đồng gia nữa, cô không thích bọn họ nhưng cô rất cảm kích công ơn nuôi dưỡng của Đồng gia, chuyện này sẽ khiến Chu Thịnh không ra tay độc ác với bọn họ, và khiến bọn họ không được nói ra chuyện này, chẳng qua Bắc Bắc không ngờ tới chuyện này bị tung ra.
Trên mạng đang rất rắc rối, cô cảm thấy mình nên về nhà một chuyến.
“Ừ, nhưng phải cho chị đi vào với em.”
Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tĩnh, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng được, chúng ta cùng vào.”
“Ok.”
Hai người nhanh chóng đi đến Đồng gia, dọc đường đi Bắc Bắc đọc bình luận của cư dân mạng, chuyện của cô bây giờ ở trên mạng xuất hiện rất nhiều giả thuyết, nào là Bắc Bắc thật sự là con nuôi của Đồng gia, hay mẹ của cô không phải là người vợ chính thức, nếu không tại sao Đồng gia lại đối xử với cô kém như vậy, tóm lại, các giả thuyết đều được cư dân mạng phân tích rất thuyết phục, Bắc Bắc không có cách nào phản bác.
Cô cười khổ, đặt điện thoại sang một bên nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ thở dài: “Thật muốn giải quyết chuyện này cho xong.”
Trần Tĩnh nhìn cô, “Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi.”
Bắc Bắc gật đầu, thấp giọng ừ một tiếng: “Thật ra em thấy khá chán, em muốn nước sông không phạm nước giếng với Đồng gia.” Công nuôi dưỡng của Đồng gia cô nhất định sẽ báo đáp, nhưng sẽ không để bọn họ muốn làm gì thì làm.
Tổng kết lại, những gì Đồng gia làm với Bắc Bắc có thể nói là quá đáng nhưng không thể phủ nhận rằng Đồng gia đã nuôi nấng cô, Bắc Bắc đau đầu xoa giữa chân mày, đúng là không biết giải quyết chuyện này như thế nào.
Suy nghĩ một lát, Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh hỏi: “Tĩnh tỷ, chị nói em nên làm sao bây giờ?”
Trần Tĩnh liếc cô: “Em muốn làm như thế nào?”
“Không biết.” Bắc Bắc dứt lời, Chu Thịnh đã gọi điện đến.
“Chồng em à?”
“Dạ.”
Trần Tĩnh cười: “Chắc là thấy tin tức rồi, em nghe đi, chị lái xe.”
Bắc Bắc: “…..”
Cô hắng giọng nghe điện thoại của Chu Thịnh.
“Alo.”
“Em đang ở đâu?”
Bắc Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết.”
Chu Thịnh: “… Trần Tĩnh đang lái xe à?”
Bắc Bắc trả lời ậm ừ: “Vâng, có phải anh thấy tin tức trên mạng rồi không?”
“Ừ, không sao chứ?”
Bắc Bắc trả lời: “Em không sao, chỉ là bây giờ muốn đến Đồng gia.”
Chu Thịnh nhíu mày: “Đến đâu rồi?”
Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh rồi nói tên đường cho anh. Một lúc sau Chu Thịnh cúp điện thoại.
“Sao rồi?”
Bắc Bắc sống không còn gì luyến tiếc nhìn Trần Tĩnh: “Anh ấy nói tí sẽ đến đây.”
Trần Tĩnh bật cười: “Chị cũng định nói em bảo Chu tổng đến đây, nếu không hai người phụ nữ chúng ta không thể xử lý được Đồng gia.”
Bắc Bắc nghe vậy câm nín nhìn chị ấy: “Cũng không phải đi đánh nhau.”
Trần Tĩnh khẽ ừ: “Có lẽ sẽ đánh nhau, em cứ xem đi.”
Bắc Bắc: “… Đừng, em không muốn đánh nhau, cũng không đánh lại bọn họ.” Chuyện này rất rõ ràng, Bắc Bắc thấy không cần thiết phải đánh nhau, và cô ấy cũng không phải một người cuồng đánh nhau.
Trần Tĩnh: “Em cứ chờ mà xem.”
Bắc Bắc: “… Ok.”
Cô bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Lúc Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến Đồng gia, xe của Chu Thịnh đã đậu ở đó.
“Chu Thịnh đến rồi, chị vè nhà trước đi.”
Trần Tĩnh gạt đầu: “Ừ, sáng mai chị sẽ đến đón em, nhớ kĩ, ngày mai phải đi đóng phim.”
Bắc Bắc: “Em biết rồi mà.”
Sau khi nhìn Trần Tĩnh rời đi, cô mới quay đầu lại nhìn Chu Thịnh: “Anh chào hỏi chưa?”
Chu Thịnh lắc đầu: “Chưa, anh vừa mới đến.”
Bắc Bắc gật đầu: “Chúng ta vào thôi.”
“Vâng.”
Là dì ra mở cửa, nhìn thấy Bắc Bắc vẫn đối xử thân thiết với cô, giống như cô rất thường xuyên tới, vẫn luôn nhiệt tình, quan tâm.
Hơi ấm duy nhất Bắc Bắc cảm nhận được trong ngôi nhà này là từ dì.
“Ba con có ở nhà không dì?”
Dì gật đầu: “Ở thư phòng, hình như đang tức giận.”
Bắc Bắc nghe vậy gật đầu, nhìn dì nói: “Vâng, con biết rồi, con đến thư phòng đây.”
“Cô chủ có ăn cơm tối ở nhà không?”
“Không ạ, lát nữa con phải về rồi.”
Dì nhìn Bắc Bắc, có chút không đành lòng: “Con vào nhớ cẩn thận nhé.”
“Vâng.” Bắc Bắc cong khóe miệng: “Dì nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì đâu.”
“Ừ ừ.”
Bắc Bắc nhìn dì rời đi rồi cùng Chu Thịnh lên lầu đến thư phòng. Hôm nay Đồng gia rất yên tĩnh, mấy người con hôm nay không có ở nhà, cho nên chuyến đi của Bắc Bắc có thể nói rất thuận lợi, ít nhất … Cô không phải cãi nhau với đám Đồng Xuân.
Khi đến thư phòng, Bắc Bắc dừng một chút rồi mới gõ cửa, nghe thấy được giọng nói truyền ra cô mới đẩy của đi vào, ba Đồng thấy hai người xuất hiện thì hơi giật mình.
“Sao hai người lại đến đây?”
Bắc Bắc mím mối: “Không thể đến à?”
Ba Đồng trầm mặc, ánh mắt không vui nhìn Chu Thịnh: “Không biết cơn gió nào mang Chu tổng đến đây, nhà tôi không có gì để chiêu đãi.”
Chu Thịnh mỉm cười: “Hôm nay đến đây không phải lấy thân phận của Chu thị, mà là chồng của Bắc Bắc.”
Ba Đồng nhìn hai người: “Vào đi.”
Bắc Bắc gật đầu, đi vào.
“Muốn hỏi cái gì?” Hai người vừa ngồi xuống, ba Đồng đã hỏi.
Bắc Bắc nghe vậy thì nhướng mày nhìn ba Đồng, trong trí nhớ của cô không có ký ức của người này, ông ta không quan tâm đến Bắc Bắc, cho dù có quan tâm cũng là có chuyện cần Bắc Bắc giúp đỡ.
Cho nên người này đối với Bắc Bắc không có quan trọng.
Chỉ là cô muốn biết, ông ta biết cô không phải là con gái của mình khi nào, nếu không phải vì chuyện này, Bắc Bắc cho rằng ba Đồng sẽ không đối xử với mình vô lý như vậy.
“Ông biết đấy.” Bắc Bắc im lặng rồi hỏi: “Mẹ ruột của tôi là ai?”
Ba Đồng cười nhạo: “Vẫn là chuyện này à?”
Bắc Bắc gật đầu: “Tôi rất muốn biết, nếu như ông không nói tôi sẽ tiếp tục hỏi, cũng có thể lần gặp mặt tiếp theo tôi sẽ phát hiện ra.”
Ba Đồng nhìn cô, khẽ cười: “Vậy à.”
“Đương nhiên.”
Hai người nhìn nhau, ba Đồng cười nhạt nói: “Xin lỗi, không thể nói được.”
Bắc Bắc nhấp môi, mỉm cười: “Vậy sao, vậy tôi hỏi ông câu này.” Cô nhìn vào mắt ba Đồng gàn từng chữ: “Ba ruột của tôi là ai?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của ba Đồng thay đổi.
Dù chỉ bối rối một lúc, nhưng Bắc Bắc và Chu Thịnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Sao nào? Thắc mắc vì sao tôi biết đúng không?” Bắc Bắc hơi mỉm cười: “Không nói một chút à? Ông không nói cho tôi biết mẹ tôi là ai,thì cũng phải nói ba tôi là ai chứ? Không nói được à?”
Ba Đồng im lặng, nắm chặt tay dưới gầm bàn, gân xanh nổi trên mu bàn tay. Nhìn qua rất đáng sợ.
Bắc Bắc cười lạnh: “Còn không nói sao?”
Cô thong thả nói: “Tôi không biết lúc ông mang tôi về nhà nuôi có biết chuyện này hay không. Nhưng mà…” Bắc Bắc nhìn vào mắt ông ta, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông đã nuôi nấng tôi, nhưng ngoài chuyện này ra, tôi không cần phải cảm ơn Đồng gia cái gì, bây giờ ông không nói cũng không sao, tôi tin sớm muộn gì tôi cũng biết mà thôi, chỉ không biết…. Đồng gia có thể chờ đợi được không.”
Cô mỉm cười: “Chắc ông chưa đọc tin tức trên mạng, có người tung tin về thân thế của tôi, tôi tin không đến một tháng, cư dân mạng sẽ sẽ tìm được những thông tin về cuộc sống của tôi.”
Cô cúi người, chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm ba Đồng: “Ông cảm thấy tôi nói có đúng không?”
Hết chương 106.
Tất cả phóng viên và fans ở hiện trường nhìn chằm chằm Bắc Bắc, ánh mắt toát lên vẻ tò mò rất rõ ràng.
Bắc Bắc nhanh chóng phục hồi tinh thần, Trần Tĩnh bảo cô nhớ chú ý, vấn đề này bất kể như thế nào đều phải trả lời, cho dù hôm nay không nói thì lát nữa trên mạng cũng sẽ có bài phân tích.
Cô mím môi nhìn đèn flash máy ảnh chụp liên hồi, hơi mỉm cười hỏi: “Không biết vị phóng viên này nghe được chuyện này ở đâu, nếu tôi nhớ không nhầm thì chuyện tôi có phải con của Đồng gia hay không, thân phận của tôi không phải mọi người đều biết rồi hả? Bây giờ anh lại hỏi như vậy là muốn đánh lừa mọi người? Hay là do quan hệ của Đồng thị và Chu thị.”
Cô mỉm cười rất tươi, tóm lại vấn đề này bị Bắc Bắc bỏ qua.
Vừa hay đây là câu hỏi cuối cùng trước khi kết thúc, lúc sau nhân viên công tác lên sân khấu nói vài câu với Bắc Bắc rồi rời đi, công việc hôm nay hoàn thành thuận lợi.
Trần Tĩnh hít sâu nhìn Bắc Bắc: “Chắc chắc lát nữa trên mạng sẽ nói về chuyện này.”
Bắc Bắc gật đầu, “Em đi thay quần áo trước, lát nữa nói tiếp.”
“Được.”
Thay quần áo xong, sắc mặt của Trần Tĩnh không tốt đưa điện thoại cho Bắc Bắc: “Chưa gì đã có video rồi.”
Bắc Bắc cúi đầu xem, xem xong thì im lặng hỏi: “Thân phận của em ngoài Chu Thịnh biết ra thì chỉ có Đồng gia, Chu Thịnh sẽ không nói, còn về bọn họ thì em không chắc lắm.”
Cô không dám chắn chắn Đồng gia có nói chuyện này ra hay không, cho dù không phải Đồng gia thì cũng là những người có liên quan.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhìn Trần Tĩnh: “Chị đưa em về nhà đi.”
Bắc Bắc khựng lại nói tiếp: “Đồng gia.”
Trần Tĩnh giật mình: “Em chắc chứ?”
“Vâng, về xem một chút.” Từ lúc bà Đồng bị bắt đi, cô không để ý đến Đồng gia nữa, cô không thích bọn họ nhưng cô rất cảm kích công ơn nuôi dưỡng của Đồng gia, chuyện này sẽ khiến Chu Thịnh không ra tay độc ác với bọn họ, và khiến bọn họ không được nói ra chuyện này, chẳng qua Bắc Bắc không ngờ tới chuyện này bị tung ra.
Trên mạng đang rất rắc rối, cô cảm thấy mình nên về nhà một chuyến.
“Ừ, nhưng phải cho chị đi vào với em.”
Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tĩnh, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng được, chúng ta cùng vào.”
“Ok.”
Hai người nhanh chóng đi đến Đồng gia, dọc đường đi Bắc Bắc đọc bình luận của cư dân mạng, chuyện của cô bây giờ ở trên mạng xuất hiện rất nhiều giả thuyết, nào là Bắc Bắc thật sự là con nuôi của Đồng gia, hay mẹ của cô không phải là người vợ chính thức, nếu không tại sao Đồng gia lại đối xử với cô kém như vậy, tóm lại, các giả thuyết đều được cư dân mạng phân tích rất thuyết phục, Bắc Bắc không có cách nào phản bác.
Cô cười khổ, đặt điện thoại sang một bên nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ thở dài: “Thật muốn giải quyết chuyện này cho xong.”
Trần Tĩnh nhìn cô, “Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi.”
Bắc Bắc gật đầu, thấp giọng ừ một tiếng: “Thật ra em thấy khá chán, em muốn nước sông không phạm nước giếng với Đồng gia.” Công nuôi dưỡng của Đồng gia cô nhất định sẽ báo đáp, nhưng sẽ không để bọn họ muốn làm gì thì làm.
Tổng kết lại, những gì Đồng gia làm với Bắc Bắc có thể nói là quá đáng nhưng không thể phủ nhận rằng Đồng gia đã nuôi nấng cô, Bắc Bắc đau đầu xoa giữa chân mày, đúng là không biết giải quyết chuyện này như thế nào.
Suy nghĩ một lát, Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh hỏi: “Tĩnh tỷ, chị nói em nên làm sao bây giờ?”
Trần Tĩnh liếc cô: “Em muốn làm như thế nào?”
“Không biết.” Bắc Bắc dứt lời, Chu Thịnh đã gọi điện đến.
“Chồng em à?”
“Dạ.”
Trần Tĩnh cười: “Chắc là thấy tin tức rồi, em nghe đi, chị lái xe.”
Bắc Bắc: “…..”
Cô hắng giọng nghe điện thoại của Chu Thịnh.
“Alo.”
“Em đang ở đâu?”
Bắc Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết.”
Chu Thịnh: “… Trần Tĩnh đang lái xe à?”
Bắc Bắc trả lời ậm ừ: “Vâng, có phải anh thấy tin tức trên mạng rồi không?”
“Ừ, không sao chứ?”
Bắc Bắc trả lời: “Em không sao, chỉ là bây giờ muốn đến Đồng gia.”
Chu Thịnh nhíu mày: “Đến đâu rồi?”
Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh rồi nói tên đường cho anh. Một lúc sau Chu Thịnh cúp điện thoại.
“Sao rồi?”
Bắc Bắc sống không còn gì luyến tiếc nhìn Trần Tĩnh: “Anh ấy nói tí sẽ đến đây.”
Trần Tĩnh bật cười: “Chị cũng định nói em bảo Chu tổng đến đây, nếu không hai người phụ nữ chúng ta không thể xử lý được Đồng gia.”
Bắc Bắc nghe vậy câm nín nhìn chị ấy: “Cũng không phải đi đánh nhau.”
Trần Tĩnh khẽ ừ: “Có lẽ sẽ đánh nhau, em cứ xem đi.”
Bắc Bắc: “… Đừng, em không muốn đánh nhau, cũng không đánh lại bọn họ.” Chuyện này rất rõ ràng, Bắc Bắc thấy không cần thiết phải đánh nhau, và cô ấy cũng không phải một người cuồng đánh nhau.
Trần Tĩnh: “Em cứ chờ mà xem.”
Bắc Bắc: “… Ok.”
Cô bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Lúc Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến Đồng gia, xe của Chu Thịnh đã đậu ở đó.
“Chu Thịnh đến rồi, chị vè nhà trước đi.”
Trần Tĩnh gạt đầu: “Ừ, sáng mai chị sẽ đến đón em, nhớ kĩ, ngày mai phải đi đóng phim.”
Bắc Bắc: “Em biết rồi mà.”
Sau khi nhìn Trần Tĩnh rời đi, cô mới quay đầu lại nhìn Chu Thịnh: “Anh chào hỏi chưa?”
Chu Thịnh lắc đầu: “Chưa, anh vừa mới đến.”
Bắc Bắc gật đầu: “Chúng ta vào thôi.”
“Vâng.”
Là dì ra mở cửa, nhìn thấy Bắc Bắc vẫn đối xử thân thiết với cô, giống như cô rất thường xuyên tới, vẫn luôn nhiệt tình, quan tâm.
Hơi ấm duy nhất Bắc Bắc cảm nhận được trong ngôi nhà này là từ dì.
“Ba con có ở nhà không dì?”
Dì gật đầu: “Ở thư phòng, hình như đang tức giận.”
Bắc Bắc nghe vậy gật đầu, nhìn dì nói: “Vâng, con biết rồi, con đến thư phòng đây.”
“Cô chủ có ăn cơm tối ở nhà không?”
“Không ạ, lát nữa con phải về rồi.”
Dì nhìn Bắc Bắc, có chút không đành lòng: “Con vào nhớ cẩn thận nhé.”
“Vâng.” Bắc Bắc cong khóe miệng: “Dì nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì đâu.”
“Ừ ừ.”
Bắc Bắc nhìn dì rời đi rồi cùng Chu Thịnh lên lầu đến thư phòng. Hôm nay Đồng gia rất yên tĩnh, mấy người con hôm nay không có ở nhà, cho nên chuyến đi của Bắc Bắc có thể nói rất thuận lợi, ít nhất … Cô không phải cãi nhau với đám Đồng Xuân.
Khi đến thư phòng, Bắc Bắc dừng một chút rồi mới gõ cửa, nghe thấy được giọng nói truyền ra cô mới đẩy của đi vào, ba Đồng thấy hai người xuất hiện thì hơi giật mình.
“Sao hai người lại đến đây?”
Bắc Bắc mím mối: “Không thể đến à?”
Ba Đồng trầm mặc, ánh mắt không vui nhìn Chu Thịnh: “Không biết cơn gió nào mang Chu tổng đến đây, nhà tôi không có gì để chiêu đãi.”
Chu Thịnh mỉm cười: “Hôm nay đến đây không phải lấy thân phận của Chu thị, mà là chồng của Bắc Bắc.”
Ba Đồng nhìn hai người: “Vào đi.”
Bắc Bắc gật đầu, đi vào.
“Muốn hỏi cái gì?” Hai người vừa ngồi xuống, ba Đồng đã hỏi.
Bắc Bắc nghe vậy thì nhướng mày nhìn ba Đồng, trong trí nhớ của cô không có ký ức của người này, ông ta không quan tâm đến Bắc Bắc, cho dù có quan tâm cũng là có chuyện cần Bắc Bắc giúp đỡ.
Cho nên người này đối với Bắc Bắc không có quan trọng.
Chỉ là cô muốn biết, ông ta biết cô không phải là con gái của mình khi nào, nếu không phải vì chuyện này, Bắc Bắc cho rằng ba Đồng sẽ không đối xử với mình vô lý như vậy.
“Ông biết đấy.” Bắc Bắc im lặng rồi hỏi: “Mẹ ruột của tôi là ai?”
Ba Đồng cười nhạo: “Vẫn là chuyện này à?”
Bắc Bắc gật đầu: “Tôi rất muốn biết, nếu như ông không nói tôi sẽ tiếp tục hỏi, cũng có thể lần gặp mặt tiếp theo tôi sẽ phát hiện ra.”
Ba Đồng nhìn cô, khẽ cười: “Vậy à.”
“Đương nhiên.”
Hai người nhìn nhau, ba Đồng cười nhạt nói: “Xin lỗi, không thể nói được.”
Bắc Bắc nhấp môi, mỉm cười: “Vậy sao, vậy tôi hỏi ông câu này.” Cô nhìn vào mắt ba Đồng gàn từng chữ: “Ba ruột của tôi là ai?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của ba Đồng thay đổi.
Dù chỉ bối rối một lúc, nhưng Bắc Bắc và Chu Thịnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Sao nào? Thắc mắc vì sao tôi biết đúng không?” Bắc Bắc hơi mỉm cười: “Không nói một chút à? Ông không nói cho tôi biết mẹ tôi là ai,thì cũng phải nói ba tôi là ai chứ? Không nói được à?”
Ba Đồng im lặng, nắm chặt tay dưới gầm bàn, gân xanh nổi trên mu bàn tay. Nhìn qua rất đáng sợ.
Bắc Bắc cười lạnh: “Còn không nói sao?”
Cô thong thả nói: “Tôi không biết lúc ông mang tôi về nhà nuôi có biết chuyện này hay không. Nhưng mà…” Bắc Bắc nhìn vào mắt ông ta, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông đã nuôi nấng tôi, nhưng ngoài chuyện này ra, tôi không cần phải cảm ơn Đồng gia cái gì, bây giờ ông không nói cũng không sao, tôi tin sớm muộn gì tôi cũng biết mà thôi, chỉ không biết…. Đồng gia có thể chờ đợi được không.”
Cô mỉm cười: “Chắc ông chưa đọc tin tức trên mạng, có người tung tin về thân thế của tôi, tôi tin không đến một tháng, cư dân mạng sẽ sẽ tìm được những thông tin về cuộc sống của tôi.”
Cô cúi người, chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm ba Đồng: “Ông cảm thấy tôi nói có đúng không?”
Hết chương 106.
/128
|