***
Lấy được sự đồng ý của Văn Mân, Tiếu Đồng phấn khích đến độ ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không còn, xắn tay áo lên muốn lập tức gọi điện thoại báo cho cha mẹ hai bên, để bọn họ nhanh chóng về nước bàn bạc chuyện hôn lễ, nếu không phải Văn Mân dùng ánh mắt ngăn cản, chỉ sợ anh đã sớm nhảy khỏi bàn cơm rồi.
Thật vất vả đợi đến cuối cùng bữa cơm cũng xong, Tiếu Đồng vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Văn cha và Văn mẹ, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào, di động trên tay anh đột nhiên vang lên, nhìn số điện thoại gọi tới, miệng theo bản năng nhếch lên.
“Là ai vậy? Trông cái bộ dáng không tình nguyện đó của anh, không phải là đội trưởng Phạm chứ?”
Văn Mân với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiếu Đồng một cái, lại tiếp tục động tác thu dọn bát đĩa, chậm rãi nói xong lời châm chọc, ai kêu vừa rồi anh còn ra vẻ đắc ý, hừ, đội trưởng Phạm gọi điện tới chặt đứt cái vẻ đắc ý của anh cũng tốt.
“Xí, em thật đúng là cái miệng quạ.” Mặc kệ điện thoại trên tay không ngừng vang, Tiếu Đồng chính là đùa giỡn một chút chưa muốn nhận.
“Giáo sư Tiếu, có thể làm phiền ngài một chuyện được không? Một người đàn ông đừng có xí tới xí lui, em nghe thật ê răng.”
“Xí, xí, xí, anh cứ thích xí đấy thì sao nào? Sau này em chọc anh không vui, anh liền xí cho em nghe, cho em ê răng không được, xem em sau này còn có nghe lời hay không.”
Văn Mân liếc mắt xem thường, không cùng người đàn ông này so đo, cầm bát đĩa đi vào phòng bếp, để lại một mình anh ngồi ở phòng ăn so đo với cái điện thoại di động.
Tiếng chuông di động vang lên một lúc rồi dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục vang lên đầy thách thức.
Tiếu Đồng nhìn chằm chằm di động trong tay, thấy Văn Mân chỉ lo rửa chén trong phòng bếp, không thèm để ý đến hắn, lúc này mới dùng tốc độ vô cùng chậm rãi nhấn nút trò chuyện rồi mở loa ngoài. Hiện tại hễ nghĩ tới Phạm Thành là anh liền thấy nhức đầu, ngay cả năng lực phản ứng cũng biến mất, anh luôn luôn có loại dự cảm, cái người tên Phạm Thành này về sau nhất định sẽ một lần lại một lần phá hỏng chuyện tốt của anh.
“Ông sao lại không biết phân biệt thời gian sớm muộn gì gọi điện thoại cho tôi đây? Tôi cũng không phải cấp dưới của ông, cần phải tùy thời đợi lệnh đâu.”
Không đợi Phạm Thành mở miệng, Tiếu Đồng đã dùng một câu đánh phủ đầu trước, trong lòng anh đang rất khó chịu, cũng phải để cho Phạm Thành biết, không làm cho cái người chuyên phá hỏng chuyện người khác này nơm nớp lo sợ một chút, trong lòng sẽ thấy không thoải mái.
“Ha ha a, giáo sư Tiếu, làm phiền ngài rồi, thật ngại quá, tôi cũng là có chuyện quan trọng muốn tìm ngài báo cáo một tiếng thôi.”
Đầu kia điện thoại Phạm Thành đi đến một góc khuất không người, hạ thấp giọng cười ha hả, trong lòng ông kỳ thật rất không muốn đối với người so với mình còn nhỏ tuổi hơn nhiều kia cúi đầu, thật làm tổn hại tới hình tượng của ông, nhưng người ta là người rất có tài, nên ông cũng chẳng còn cách nào chỉ có thể cúi đầu thôi.
“Được rồi, được rồi, mau nói đi, nói ngắn gọn biết không? Buổi tối tôi với vợ tôi còn có việc muốn làm nha.” Nói đến chữ “vợ”, Tiếu Đồng còn cố ý đề cao giọng, muốn cho Văn Mân ở trong phòng bếp cũng nghe thấy. Buổi tối vừa mới giải quyết xong chuyện hôn sự với Văn Mân, anh phải khoe khoang một chút.
“Ách!? Giáo sư Tiếu, cậu đang nói tới chính là Văn tiểu thư sao?”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm đè nén sự kinh ngạc, Phạm Thành dĩ nhiên không nghĩ tới tiến độ của hai người này lại nhanh như vậy, không phải hai người mới quen biết từ vụ án mạng xác chết trầm dưới hồ thôi sao?
Tiếu Đồng này bề ngoài trông có vẻ không hiểu phong tình, không nghĩ tới lại thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã thu phục được cô vợ xinh đẹp rồi.
“Ngoài cô ấy ra còn có ai, đúng là cô ấy đấy, ha ha ha ha…..A ~ nhóc, sao em lại đánh anh?”
Tiếng cười đầy đắc ý của Tiếu Đồng còn không dứt, sau gáy đã bị đánh một cái, anh bị đau quay đầu lại nhìn chằm chằm bàn tay còn dính đầy bọt xà phòng của Văn Mân, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
“Anh im miệng lại cho em, anh có thể đừng khoe khoang nữa có được không? Còn khoe nữa, em liền đuổi anh ra khỏi nhà.” Văn Mân hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy cảnh cáo cái người đàn ông đang có vẻ mặt hí hửng này.
Lấy được sự đồng ý của Văn Mân, Tiếu Đồng phấn khích đến độ ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không còn, xắn tay áo lên muốn lập tức gọi điện thoại báo cho cha mẹ hai bên, để bọn họ nhanh chóng về nước bàn bạc chuyện hôn lễ, nếu không phải Văn Mân dùng ánh mắt ngăn cản, chỉ sợ anh đã sớm nhảy khỏi bàn cơm rồi.
Thật vất vả đợi đến cuối cùng bữa cơm cũng xong, Tiếu Đồng vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Văn cha và Văn mẹ, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào, di động trên tay anh đột nhiên vang lên, nhìn số điện thoại gọi tới, miệng theo bản năng nhếch lên.
“Là ai vậy? Trông cái bộ dáng không tình nguyện đó của anh, không phải là đội trưởng Phạm chứ?”
Văn Mân với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiếu Đồng một cái, lại tiếp tục động tác thu dọn bát đĩa, chậm rãi nói xong lời châm chọc, ai kêu vừa rồi anh còn ra vẻ đắc ý, hừ, đội trưởng Phạm gọi điện tới chặt đứt cái vẻ đắc ý của anh cũng tốt.
“Xí, em thật đúng là cái miệng quạ.” Mặc kệ điện thoại trên tay không ngừng vang, Tiếu Đồng chính là đùa giỡn một chút chưa muốn nhận.
“Giáo sư Tiếu, có thể làm phiền ngài một chuyện được không? Một người đàn ông đừng có xí tới xí lui, em nghe thật ê răng.”
“Xí, xí, xí, anh cứ thích xí đấy thì sao nào? Sau này em chọc anh không vui, anh liền xí cho em nghe, cho em ê răng không được, xem em sau này còn có nghe lời hay không.”
Văn Mân liếc mắt xem thường, không cùng người đàn ông này so đo, cầm bát đĩa đi vào phòng bếp, để lại một mình anh ngồi ở phòng ăn so đo với cái điện thoại di động.
Tiếng chuông di động vang lên một lúc rồi dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục vang lên đầy thách thức.
Tiếu Đồng nhìn chằm chằm di động trong tay, thấy Văn Mân chỉ lo rửa chén trong phòng bếp, không thèm để ý đến hắn, lúc này mới dùng tốc độ vô cùng chậm rãi nhấn nút trò chuyện rồi mở loa ngoài. Hiện tại hễ nghĩ tới Phạm Thành là anh liền thấy nhức đầu, ngay cả năng lực phản ứng cũng biến mất, anh luôn luôn có loại dự cảm, cái người tên Phạm Thành này về sau nhất định sẽ một lần lại một lần phá hỏng chuyện tốt của anh.
“Ông sao lại không biết phân biệt thời gian sớm muộn gì gọi điện thoại cho tôi đây? Tôi cũng không phải cấp dưới của ông, cần phải tùy thời đợi lệnh đâu.”
Không đợi Phạm Thành mở miệng, Tiếu Đồng đã dùng một câu đánh phủ đầu trước, trong lòng anh đang rất khó chịu, cũng phải để cho Phạm Thành biết, không làm cho cái người chuyên phá hỏng chuyện người khác này nơm nớp lo sợ một chút, trong lòng sẽ thấy không thoải mái.
“Ha ha a, giáo sư Tiếu, làm phiền ngài rồi, thật ngại quá, tôi cũng là có chuyện quan trọng muốn tìm ngài báo cáo một tiếng thôi.”
Đầu kia điện thoại Phạm Thành đi đến một góc khuất không người, hạ thấp giọng cười ha hả, trong lòng ông kỳ thật rất không muốn đối với người so với mình còn nhỏ tuổi hơn nhiều kia cúi đầu, thật làm tổn hại tới hình tượng của ông, nhưng người ta là người rất có tài, nên ông cũng chẳng còn cách nào chỉ có thể cúi đầu thôi.
“Được rồi, được rồi, mau nói đi, nói ngắn gọn biết không? Buổi tối tôi với vợ tôi còn có việc muốn làm nha.” Nói đến chữ “vợ”, Tiếu Đồng còn cố ý đề cao giọng, muốn cho Văn Mân ở trong phòng bếp cũng nghe thấy. Buổi tối vừa mới giải quyết xong chuyện hôn sự với Văn Mân, anh phải khoe khoang một chút.
“Ách!? Giáo sư Tiếu, cậu đang nói tới chính là Văn tiểu thư sao?”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm đè nén sự kinh ngạc, Phạm Thành dĩ nhiên không nghĩ tới tiến độ của hai người này lại nhanh như vậy, không phải hai người mới quen biết từ vụ án mạng xác chết trầm dưới hồ thôi sao?
Tiếu Đồng này bề ngoài trông có vẻ không hiểu phong tình, không nghĩ tới lại thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã thu phục được cô vợ xinh đẹp rồi.
“Ngoài cô ấy ra còn có ai, đúng là cô ấy đấy, ha ha ha ha…..A ~ nhóc, sao em lại đánh anh?”
Tiếng cười đầy đắc ý của Tiếu Đồng còn không dứt, sau gáy đã bị đánh một cái, anh bị đau quay đầu lại nhìn chằm chằm bàn tay còn dính đầy bọt xà phòng của Văn Mân, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
“Anh im miệng lại cho em, anh có thể đừng khoe khoang nữa có được không? Còn khoe nữa, em liền đuổi anh ra khỏi nhà.” Văn Mân hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy cảnh cáo cái người đàn ông đang có vẻ mặt hí hửng này.
/201
|