Khi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại thì đã chín giờ tối, thời điểm khi cô mở mắt ra thì phát hiện có ba đôi mắt luôn tập trung nhìn mình, làm cô sợ tới mức trực tiếp thét lên một tiếng chói tai. Tiếng thét chói tai vừa ra khõi miệng đã bị Chung Đình vung tay một cái làm cho trở về, nguyên lai là ba người các cô đều đứng ở trước gường của Nguyệt Nguyệt mà nhìn cô.
Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ trái tim đập quá nhanh do bị dọa, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy nhìn ba người trước mắt, mặt đen lên hỏi: “Các cậu làm mình sợ muốn chết a? Có biết hay không người dọa người sẽ hù chết người a?” Vừa tỉnh lại đã bị ba người kia nhìn chầm chầm, vốn còn chút ít buồn ngủ lúc này liền biến mất không hề có tung tích.
Ba người nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đã hoàn toàn thanh tỉnh, một người kéo cái ghế lại trước gường của Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, rồi sau đó Chung Đình nhìn Nguyệt Nguyệt ho khan một cái mới hỏi: “Nguyệt Nguyệt a, cậu không có chuyện gì muốn nói cùng bọn mình hay sao?”
Lời này vừa nói ra thì hai người bên cạnh cũng là chuyên chú nhìn Nguyệt Nguyệt, xem cô có lộ ra biểu tình gì khác lạ hay không. Có chuyện gì muốn cùng bọn họ nói hay không?
Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu, vẫn là không rõ các cô hỏi như vậy có ý tứ gì, đột nhiên ngón tay đang trảo trảo đầu tóc đụng trúng cái gì đó đưa tới cảm giác đau đớn, làm cô rốt cục nhớ tới cô có chuyện muốn cùng bọn họ nói.
Nguyệt Nguyệt vẻ mặt bi phẫn nhìn ba người: “Ô ô —— mình thật sự có sự tình muốn nói!”
Ba người đều kinh ngạc cho rằng Nguyệt Nguyệt nhanh như vậy liền thừa nhận? Ba người trăm miệng một lời nói: “Vậy nói mau đi!” Các cô hiện tại phi thường muốn biết, tin đồn đang bị truyền đi trong trường kia là thật hay giả!
Nguyệt Nguyệt bị ba người đồng thời lên tiếng làm cho hoảng sợ, cô chờ bọn họ im lặng mới nói: “Mình hôm nay bị người ta lừa gạt! Hầu bao của mình xuất rất nhiều huyết, nên chuyện cơm nước tháng này mình đành nhờ vào mọi người!”
Lời chưa kịp nói xong thì đã bị Bảo Nhi ngắt lời: “Bọn mình muốn nghe không phải là chuyện này!”
“Không phải chuyện này, vậy là chuyện gì?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn mọi người.
“Bọn mình muốn biết tin đồn đang lan truyền trong trường có phải là thật hay không?” Nhìn thấy Chung Đình muốn mở miệng nói gì đó, Bảo Nhi trực tiếp rất nhanh đáp.
“Đó là chuyện gì a?” Nguyệt Nguyệt không hiểu ra sao nhìn ba người, trong trường có tin đồn gì sao? Ba người hai mặt nhìn nhau, nghĩ rằng nha đầu này tới giờ vẩn chưa biết đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Chung Đình dùng ánh mắt đồng tình quét qua người cô một cái nói: “Cậu nên biết là, hiện tại cậu trở thành danh nhân của trường rồi đó!”
Ba người các cô buổi tối rời giường thì thấy Nguyệt Nguyệt còn đang ngủ, cũng không có đánh thức cô mà chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn về cùng nhau ăn, cũng không nghĩ là sau khi ra khõi phòng thì nghe được tin bát quái đang lan truyền kia! Cho nên ba người mua xong đồ ăn, hoả tốc chạy về phòng ngủ chuẩn bị tốt một chút để hỏi Nguyệt Nguyệt, tin đồn đan lan truyền bên ngoài là thật hay giả?
Nghe được lời Chung Đình nói, Nguyệt Nguyệt đáy lòng dâng lên một chút dự cảm bất tường, cô kinh hoảng quay đầu, cầm lấy tay Bảo Nhi hỏi: “Mau nói cho mình biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Bảo Nhi nhìn bộ dạng của Nguyệt Nguyệt cũng không biết làm như thế nào nói cho cô biết, cô ấy hiện tại đã trở thành tình địch của tất cả nử sinh rồi, nhất là những người kia tuy háo sắc, còn hay chảy nước miếng đối với An học trưởng nhưng bọn họ chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Bảo Nhi trấn an vỗ vỗ tay cô nói: “Hôm nay cậu có phải cùng An học trưởng đi ăn cơm hay không? Hai người các ngươi làm sao có thể quen biết nhau thế?” Buổi sáng hôm đó Nguyện Nguyệt không phải là vẩn chưa biết vị kia sao, tại sao lại đi ăn cùng nhau chứ?
Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn cô: “Ý của cậu là, chuyện này cùng hắn ta có liên quan đến nhau sao?” lời vừa nói ra, ba người nhất trí gật đầu! Nguyệt Nguyệt bi phẫn quay về giường của mình, cô buồn bực nói: “Các cậu nói đi, trực tiếp nói cho mình biết mọi người trong trường đã nói gì!”
“Trong trường mọi người nói là cậu dùng mỹ nhân kế giả bộ ngất xỉu để dụ dỗ An học trưởng, sau đó còn quấn lấy hắn bắt hắn mời đi ăn cơm!” Thôi tuyết nói nói mấy câu đơn giản, trực tiếp đem tin đồn trong trường nói ra.
Nghe xong lý do, Nguyệt Nguyệt bả đầu tiến vào trong chăn dùng sức vỗ chăn, còn buồn bực quát: “Mình oan uổng a! Rõ ràng là hắn lừa gạt mình, như thế nào lại thành mình quấn lấy hắn, rồi bắt hắn dẫn mình đi ăn cơm chứ?”
Di ——? Bảo Nhi có ngửi được mừi Bát Quái nha, cô ngồi vào bên giường đẩy ghé vào trong chăn Nguyệt Nguyệt hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cậu nói cho bọn mình biết đi, nếu có thể giúp được gì bọn mình sẽ giúp!” Bảo Nhi trong lời nói để lộ ra một chút dụ dỗ.
Quả nhiên Nguyệt Nguyệt bị lừa, chỉ thấy cô buồn bực hiểu rõ ngẩng đầu: “Thật sự sao?”
Thôi Tuyết vừa thấy bộ dáng Bảo Nhi kia chính là muốn thám thính Bát Quái, cô không thú vị cong miệng, xách ghế đến trước bàn ăn chuẩn bị ăn tối.
Mà Chung Đình cùng Bảo Nhi còn tại trước giường Nguyệt Nguyệt chuẩn bị nghe một chút tin tức bát quái.
Nguyệt Nguyệt vẻ mặt cầu xin, ủy khuất nói: “Buổi sáng mình có bảo là ra ngoài mua đồ ăn sáng, ai ngờ đi tới sân thể dục thì bị người ta làm cho ngất xỉu, chờ khi mình…tỉnh lại thì đã ở phòng y tế rồi! Mà cái tên kia nói hắn không mang ví tiền, lại là bởi vì mình nên cơm trưa vẩn chưa có ăn, cứng rắn kéo bắt mình mời hắn ăn cơm! Càng quá đáng là, cái tên trứng thối kia toàn gọi món mắc tiền nhất làm hại hầu bao của mình xuất huyết thật nhiều nha.” Nguyệt Nguyệt nói hai câu cuối thì răng hàm liền đang và vào nhau kêu cộp cộp vậy!
Chung Đình nhíu mày nhìn cô: “Cho nên nói, kỳ thật cậu mới là người bị quấn lấy?” Nghe xong lời Nguyệt Nguyệt nói cô cảm thấy An Lạc Phi không giống như lời mọi người đồn đãi. Mọi người không phải nói là hắn không cho bất kỳ cô gái nào đứng gần hắn trong phạm vi một thước hay sao? Vì sao hắn đối với Nguyệt Nguyệt… nghĩ đến đây ánh mắt Chung Đình lại quét về phía Nguyệt Nguyệt nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, thấy thế nào cũng không giống như tin đồn trong trường là cô ấy dùng mỹ nhân kế đi? Ách —— không phải Chung Đình có ý bảo là Nguyệt Nguyệt không xinh đẹp, chính là cô ấy thật sự cũng không có thể sử dụng mỹ nhân kế trình độ kia đi!
Bảo Nhi không dám tin nhìn Nguyệt Nguyệt: “Thiệt hay giả a? Nếu không phải bởi vì là cậu nói, mình tuyệt đối không thể tin được việc này là sự thật!” Bởi vì toàn bộ trường học mọi người không khả năng tưởng tượng việc này, An học trưởng bình thường chán ghét nữ sinh tiếp cận, vẻ mặt lạnh lùng lại đưa Nguyệt Nguyệt đến phòng y tế, ở nơi đó ngây người mấy giờ cũng đã đủ kỳ quái, lại còn kéo Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài còn bắt cô ấy mời cơm nữa! Đúng là An Lạc Phi mà mọi người biết sao?
Nguyệt Nguyệt đáng thương nhìn Chung Đình cùng Bảo Nhi hỏi: “Mình làm sao bây giờ a? Mình cùng hắn thật sự không quan hệ a, mình phải giải thích như thế nào với đám con gái điên cuồng kia a?”
Thấy cô bộ dáng đáng thương, Chung Đình mềm lòng trấn an nói: “Chọc không được thì trốn đi thôi. Về sau nơi nào hắn xuất hiện thì câu đừng ló ra, thời gian lâu dài mọi người sẽ hiểu được hai người các cậu không có quan hệ gì!” Nhưng là chỉ sợ người ta không cho cái nha đầu này trốn a, bởi vì nghe được Nguyệt Nguyệt kể lại thì người cô ấy nói cùng người mọi người biết là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hiện tại có làm thế nào cũng như vậy, Chung Đình trấn an kéo Nguyệt Nguyệt qua bàn ăn cơm, sau đó tùy ý nói: “Tốt lắm cậu đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện bọn mình sẽ cố gắng giúp cậu, cơm nước xong đi chơi game thả lỏng người tý đi!”
Nghe thấy nhắc tới trò chơi, Nguyệt Nguyệt đột nhiên vang lên, ngày hôm qua giống như cùng đại thần nói qua hôm nay sẽ online a! Nghĩ đến đâyNguyệt Nguyệt rất nhanh cơm nước xong bỏ chạy đi chơi game.
Vừa vào game Nguyệt Nguyệt liền liếc nhìn thời gian một cái, phát hiện đã mười giờ rưỡi! Cô vừa vào tới thì màn xuất hiên rất nhiều tin lóe ra không ngừng, cô run run mở ra, trực tiếp nhìn thấy đại thần phát tới một câu:
: “phu nhân, nàng đến muộn!”
Lúc Nguyệt Nguyệt nhìn những lời này, cũng cảm giác đại thần là đứng bên cạnh mình, ngữ khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo gằn từng tiếng mới nói ra được! Làm cô cảm thấy cả người lạnh tới phát run.
Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ trái tim đập quá nhanh do bị dọa, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy nhìn ba người trước mắt, mặt đen lên hỏi: “Các cậu làm mình sợ muốn chết a? Có biết hay không người dọa người sẽ hù chết người a?” Vừa tỉnh lại đã bị ba người kia nhìn chầm chầm, vốn còn chút ít buồn ngủ lúc này liền biến mất không hề có tung tích.
Ba người nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đã hoàn toàn thanh tỉnh, một người kéo cái ghế lại trước gường của Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, rồi sau đó Chung Đình nhìn Nguyệt Nguyệt ho khan một cái mới hỏi: “Nguyệt Nguyệt a, cậu không có chuyện gì muốn nói cùng bọn mình hay sao?”
Lời này vừa nói ra thì hai người bên cạnh cũng là chuyên chú nhìn Nguyệt Nguyệt, xem cô có lộ ra biểu tình gì khác lạ hay không. Có chuyện gì muốn cùng bọn họ nói hay không?
Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu, vẫn là không rõ các cô hỏi như vậy có ý tứ gì, đột nhiên ngón tay đang trảo trảo đầu tóc đụng trúng cái gì đó đưa tới cảm giác đau đớn, làm cô rốt cục nhớ tới cô có chuyện muốn cùng bọn họ nói.
Nguyệt Nguyệt vẻ mặt bi phẫn nhìn ba người: “Ô ô —— mình thật sự có sự tình muốn nói!”
Ba người đều kinh ngạc cho rằng Nguyệt Nguyệt nhanh như vậy liền thừa nhận? Ba người trăm miệng một lời nói: “Vậy nói mau đi!” Các cô hiện tại phi thường muốn biết, tin đồn đang bị truyền đi trong trường kia là thật hay giả!
Nguyệt Nguyệt bị ba người đồng thời lên tiếng làm cho hoảng sợ, cô chờ bọn họ im lặng mới nói: “Mình hôm nay bị người ta lừa gạt! Hầu bao của mình xuất rất nhiều huyết, nên chuyện cơm nước tháng này mình đành nhờ vào mọi người!”
Lời chưa kịp nói xong thì đã bị Bảo Nhi ngắt lời: “Bọn mình muốn nghe không phải là chuyện này!”
“Không phải chuyện này, vậy là chuyện gì?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn mọi người.
“Bọn mình muốn biết tin đồn đang lan truyền trong trường có phải là thật hay không?” Nhìn thấy Chung Đình muốn mở miệng nói gì đó, Bảo Nhi trực tiếp rất nhanh đáp.
“Đó là chuyện gì a?” Nguyệt Nguyệt không hiểu ra sao nhìn ba người, trong trường có tin đồn gì sao? Ba người hai mặt nhìn nhau, nghĩ rằng nha đầu này tới giờ vẩn chưa biết đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Chung Đình dùng ánh mắt đồng tình quét qua người cô một cái nói: “Cậu nên biết là, hiện tại cậu trở thành danh nhân của trường rồi đó!”
Ba người các cô buổi tối rời giường thì thấy Nguyệt Nguyệt còn đang ngủ, cũng không có đánh thức cô mà chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn về cùng nhau ăn, cũng không nghĩ là sau khi ra khõi phòng thì nghe được tin bát quái đang lan truyền kia! Cho nên ba người mua xong đồ ăn, hoả tốc chạy về phòng ngủ chuẩn bị tốt một chút để hỏi Nguyệt Nguyệt, tin đồn đan lan truyền bên ngoài là thật hay giả?
Nghe được lời Chung Đình nói, Nguyệt Nguyệt đáy lòng dâng lên một chút dự cảm bất tường, cô kinh hoảng quay đầu, cầm lấy tay Bảo Nhi hỏi: “Mau nói cho mình biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Bảo Nhi nhìn bộ dạng của Nguyệt Nguyệt cũng không biết làm như thế nào nói cho cô biết, cô ấy hiện tại đã trở thành tình địch của tất cả nử sinh rồi, nhất là những người kia tuy háo sắc, còn hay chảy nước miếng đối với An học trưởng nhưng bọn họ chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Bảo Nhi trấn an vỗ vỗ tay cô nói: “Hôm nay cậu có phải cùng An học trưởng đi ăn cơm hay không? Hai người các ngươi làm sao có thể quen biết nhau thế?” Buổi sáng hôm đó Nguyện Nguyệt không phải là vẩn chưa biết vị kia sao, tại sao lại đi ăn cùng nhau chứ?
Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn cô: “Ý của cậu là, chuyện này cùng hắn ta có liên quan đến nhau sao?” lời vừa nói ra, ba người nhất trí gật đầu! Nguyệt Nguyệt bi phẫn quay về giường của mình, cô buồn bực nói: “Các cậu nói đi, trực tiếp nói cho mình biết mọi người trong trường đã nói gì!”
“Trong trường mọi người nói là cậu dùng mỹ nhân kế giả bộ ngất xỉu để dụ dỗ An học trưởng, sau đó còn quấn lấy hắn bắt hắn mời đi ăn cơm!” Thôi tuyết nói nói mấy câu đơn giản, trực tiếp đem tin đồn trong trường nói ra.
Nghe xong lý do, Nguyệt Nguyệt bả đầu tiến vào trong chăn dùng sức vỗ chăn, còn buồn bực quát: “Mình oan uổng a! Rõ ràng là hắn lừa gạt mình, như thế nào lại thành mình quấn lấy hắn, rồi bắt hắn dẫn mình đi ăn cơm chứ?”
Di ——? Bảo Nhi có ngửi được mừi Bát Quái nha, cô ngồi vào bên giường đẩy ghé vào trong chăn Nguyệt Nguyệt hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cậu nói cho bọn mình biết đi, nếu có thể giúp được gì bọn mình sẽ giúp!” Bảo Nhi trong lời nói để lộ ra một chút dụ dỗ.
Quả nhiên Nguyệt Nguyệt bị lừa, chỉ thấy cô buồn bực hiểu rõ ngẩng đầu: “Thật sự sao?”
Thôi Tuyết vừa thấy bộ dáng Bảo Nhi kia chính là muốn thám thính Bát Quái, cô không thú vị cong miệng, xách ghế đến trước bàn ăn chuẩn bị ăn tối.
Mà Chung Đình cùng Bảo Nhi còn tại trước giường Nguyệt Nguyệt chuẩn bị nghe một chút tin tức bát quái.
Nguyệt Nguyệt vẻ mặt cầu xin, ủy khuất nói: “Buổi sáng mình có bảo là ra ngoài mua đồ ăn sáng, ai ngờ đi tới sân thể dục thì bị người ta làm cho ngất xỉu, chờ khi mình…tỉnh lại thì đã ở phòng y tế rồi! Mà cái tên kia nói hắn không mang ví tiền, lại là bởi vì mình nên cơm trưa vẩn chưa có ăn, cứng rắn kéo bắt mình mời hắn ăn cơm! Càng quá đáng là, cái tên trứng thối kia toàn gọi món mắc tiền nhất làm hại hầu bao của mình xuất huyết thật nhiều nha.” Nguyệt Nguyệt nói hai câu cuối thì răng hàm liền đang và vào nhau kêu cộp cộp vậy!
Chung Đình nhíu mày nhìn cô: “Cho nên nói, kỳ thật cậu mới là người bị quấn lấy?” Nghe xong lời Nguyệt Nguyệt nói cô cảm thấy An Lạc Phi không giống như lời mọi người đồn đãi. Mọi người không phải nói là hắn không cho bất kỳ cô gái nào đứng gần hắn trong phạm vi một thước hay sao? Vì sao hắn đối với Nguyệt Nguyệt… nghĩ đến đây ánh mắt Chung Đình lại quét về phía Nguyệt Nguyệt nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, thấy thế nào cũng không giống như tin đồn trong trường là cô ấy dùng mỹ nhân kế đi? Ách —— không phải Chung Đình có ý bảo là Nguyệt Nguyệt không xinh đẹp, chính là cô ấy thật sự cũng không có thể sử dụng mỹ nhân kế trình độ kia đi!
Bảo Nhi không dám tin nhìn Nguyệt Nguyệt: “Thiệt hay giả a? Nếu không phải bởi vì là cậu nói, mình tuyệt đối không thể tin được việc này là sự thật!” Bởi vì toàn bộ trường học mọi người không khả năng tưởng tượng việc này, An học trưởng bình thường chán ghét nữ sinh tiếp cận, vẻ mặt lạnh lùng lại đưa Nguyệt Nguyệt đến phòng y tế, ở nơi đó ngây người mấy giờ cũng đã đủ kỳ quái, lại còn kéo Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài còn bắt cô ấy mời cơm nữa! Đúng là An Lạc Phi mà mọi người biết sao?
Nguyệt Nguyệt đáng thương nhìn Chung Đình cùng Bảo Nhi hỏi: “Mình làm sao bây giờ a? Mình cùng hắn thật sự không quan hệ a, mình phải giải thích như thế nào với đám con gái điên cuồng kia a?”
Thấy cô bộ dáng đáng thương, Chung Đình mềm lòng trấn an nói: “Chọc không được thì trốn đi thôi. Về sau nơi nào hắn xuất hiện thì câu đừng ló ra, thời gian lâu dài mọi người sẽ hiểu được hai người các cậu không có quan hệ gì!” Nhưng là chỉ sợ người ta không cho cái nha đầu này trốn a, bởi vì nghe được Nguyệt Nguyệt kể lại thì người cô ấy nói cùng người mọi người biết là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hiện tại có làm thế nào cũng như vậy, Chung Đình trấn an kéo Nguyệt Nguyệt qua bàn ăn cơm, sau đó tùy ý nói: “Tốt lắm cậu đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện bọn mình sẽ cố gắng giúp cậu, cơm nước xong đi chơi game thả lỏng người tý đi!”
Nghe thấy nhắc tới trò chơi, Nguyệt Nguyệt đột nhiên vang lên, ngày hôm qua giống như cùng đại thần nói qua hôm nay sẽ online a! Nghĩ đến đâyNguyệt Nguyệt rất nhanh cơm nước xong bỏ chạy đi chơi game.
Vừa vào game Nguyệt Nguyệt liền liếc nhìn thời gian một cái, phát hiện đã mười giờ rưỡi! Cô vừa vào tới thì màn xuất hiên rất nhiều tin lóe ra không ngừng, cô run run mở ra, trực tiếp nhìn thấy đại thần phát tới một câu:
Lúc Nguyệt Nguyệt nhìn những lời này, cũng cảm giác đại thần là đứng bên cạnh mình, ngữ khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo gằn từng tiếng mới nói ra được! Làm cô cảm thấy cả người lạnh tới phát run.
/63
|