Edit: tieuthu Nhìn Ngạo Thiên thần đao trên tay Nguyệt Nguyệt lóe lên từng trận ngân quang, vượn người Ô ma đột nhiên tràn đầy kích động ngửa mặt lên trời thét vang vài tiếng, rồi sau đó nó lại nhìn về phía nữ nhân cầm đao kia, nhìn một chút.
Nguyệt Nguyệt nhìn trước mắt vượn người Ô ma đang nhìn chằm chằm vũ khí trong tay mình, cô tính thử cầm đao hướng trước mặt nó vung vẩy một chút, chỉ thấy đồng tử của vượn người Ô ma mãnh liệt co rút lại, nó hô hấp dồn dập lui về sau hai bước, cuống lên vừa lui được một bước liền ngã trên mặt đất như một tảng đá mãnh liệt hạ xuống, ‘phanh’ một tiếng sau đó ngã xuống, làm cho bốn người đứng ở phía sau nó hoảng sợ, nhanh chân nhảy lên vài bước, thiếu chút nữa bốn người đã bị nó đè bẹp.
Vù ~~ hoàn hảo là sợ bóng sợ gió một hồi, vỗ vỗ trái tim bị kinh hãi, Nguyệt Nguyệt cùng mấy người bọn họ giống nhau, đầu đầy hắc tuyến nhìn nơi Ô ma vượn người ngã xuống, hơn nữa nó ngã sấp xuống giống như rơi không nhẹ, nó giãy dụa đứng lên dùng sức lắc lắc cái đầu thật to của chính mình. Nguyệt Nguyệt nhìn bộ dáng Ô ma vượn người ngã sấp xuống sau giãy dụa đứng lên, đột nhiên cảm thấy nó không còn đáng sợ như vậy đi.
Ô ma vượn người đứng lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Nguyệt Nguyệt đứng đối diện chính mình, không ngừng hướng về phía cô lớn tiếng phát ra tiếng gầm gừ, vung hai cánh tay của mình nhe răng trợn mắt đe dọa nàng.
Nguyệt Nguyệt nhìn ra nó giống như có điểm sợ hãi đối với vũ khí trên tay mình, nghĩ đến đây trên mặt cô hiện lên một nụ cười gian trá, cô mạnh dạn bước vài bước đi đến phía trước Ô ma vượn người, Ô ma vượn người nhìn Nguyệt Nguyệt hướng nó đi tới, nó cũng bước từng bước lui lại phía sau, điều này càng chứng tỏ điều Nguyệt Nguyệt suy nghĩ là đúng, cô hưng phấn hướng Chung Đình nói: “Nó giống như sợ Ngạo Thiên thần đao, vừa rồi nó nhìn đến vũ khí trên tay tớ, cư nhiên không dám công kích tớ a.”
Chung Đình nhìn trên màn hình, hiện tại cô không biết dùng từ gì để hình dung sự kinh hãi của chính mình. Nhìn Ô ma vượn người kia bị Nguyệt Nguyệt làm cho liên tiếp lui về phía sau, cảm thấy kỳ quái không thể nói được, vì sao Nguyệt Nguyệt ở trong này gặp phải hai quái đều kỳ quái như vậy? Vừa rồi cô có nghe Nguyệt Nguyệt nói cái gì quái vật cùng quái vật hành lễ, tuy rằng cái hình ảnh kia Chung Đình không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hiện tại Ô ma vượn người này, trong ánh mắt nó lộ ra vẻ sợ hãi rõ rệt, hiện tại trò chơi này có thể thiết kế ra quái vật có cảm xúc sao? Vì sao ba người các cô chơi lâu như vậy cũng không phát hiện? Chính là đúng lúc không bị các cô gặp phải sao? Hơn nữa ngay cả máy cảm ứng không phải là mới nghiên cứu phát triển ra sao?? Ngay tại thời điểm Chung Đình ở đó suy nghĩ những vẫn đề phức tạp này, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một màn làm cho người ta chấn kinh.
Chỉ thấy trên màn hình Nguyệt Nguyệt đem Ô ma vượn người dồn đến một góc tường, nó nhìn thấy chính mình đã không còn đường lui, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi nhìn Nguyệt Nguyệt đang dần dần tới gần nó, mà đe dọa của nó lúc này đối với Nguyệt Nguyệt mà nói đều đã hoàn toàn không có hiệu quả, nhìn Ngạo Thiên thần đao đang hướng đến chính mình, vẻ mặt đấu tranh một lúc, cuối cùng nó cúi đầu ánh mắt cầu xin nhìn Nguyệt Nguyệt.
Lúc này không riêng gì Nguyệt Nguyệt cảm thấy buồn bực, ngay cả Chung Đình ở sau lưng cô cũng thật sự không hiểu được Ô ma vượn người như thế nào lại như vậy. Vừa rồi Jack cùng Ngao bị Ô ma vượn người đuổi theo hơn nữa ngày, vẻ mặt quái thú nhìn Nguyệt Nguyệt, vì sao quái vật vừa rồi đuổi theo chính mình đến nửa ngày, lúc này lại giống như tiểu Cẩu phạm sai lầm, biểu tình đáng thương nhìn chủ nhân cầu xin tha thứ?
Tiểu Kim ngốc nghếch nhìn một màn trước mắt này một chút sau đối Nguyệt Nguyệt cười đùa nói:
[ đội ngũ ] <>: ta nói Nguyệt Nguyệt tiểu thư a, ngươi rốt cuộc lớn lên thực khủng bố? Chính là như thế sao? Vì sao ngươi người gặp người sợ, hiện tại ngay cả quái vật thấy ngươi cũng giống gặp quỷ a?
Tiểu Kim nghĩ đến lúc mới bắt đầu đang chuẩn bị sống chết với mấy người muốn cướp địa bàn luyện cấp của bọn họ, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt, nếu hắn không nhìn lầm, trong đối phương có một người vẫn đang đánh giá Nguyệt Nguyệt, sau lại không biết bọn hắn ở nơi đó nói những gì, bị một câu của Nguyệt Nguyệt dọa chạy hết sạch. Hơn nữa nhìn mấy người kia bộ dạng bị dọa không nhẹ, trong đó có người ngay cả lý do cho con ăn cũng lấy ra. Chính cô dọa người chạy đã thực khoa trương, vấn đề là hiện tại còn hù BOSS ngã? Đây là không phải là có điểm quá mức a?? Hơn nữa lúc trước không phải cô mãnh liệu hô nó đuổi theo cô sao? Lúc này như thế nào liền đổi vai rồi??
Nghe lời nói của Tiểu Kim, Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy tay nắm Ngạo Thiên thần đao đột nhiên run lên, cô quan sát Ô ma vượn người trước mắt mình, chẳng lẽ chính mình thật sự người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sợ, ngay cả quái vật thấy cũng sợ hãi sao?
Nguyệt Nguyệt khoa tay múa chân nửa ngày, nhìn ánh mắt của nó cô cảm thấy không thể hạ thủ, bất đắc dĩ quay đầu hỏi Chung Đình: “Làm sao bây giờ? Ta không thể hạ thủ a.”
Không riêng gì Nguyệt Nguyệt cảm thấy không thể hạ thủ, mấy người nhìn đến biểu tình của Ô ma vượn người, đều cảm thấy nếu xuống tay với nó là chuyện phi thường tàn nhẫn, nó lúc đầu vẻ mặt dữ tợn lúc này ủy khuất thoáng hiện nét cầu xin tha thứ, cặp mắt không mí kia cư nhiên còn hội tinh quang lòe lòe, thân thể thật lớn hiện tại ủy khuất co lại thành một khối, hơn nữa còn không ngừng run rẩy, Nguyệt Nguyệt không biết nên nói gì.
Run rẩy cái gì mà run rẩy a? Mới vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy muốn nện cô! Nó ủy khuất cái gì a? Cô mới ủy khuất a? Bị một quái vật quái dị lừa đến nơi đây, lại bị đại gia hỏa này truy giết, đuổi theo cả nửa ngày, lúc này nó còn giả bộ ủy khuất?
Lúc này ở thành phố C, đại tá B thoạt nhìn là ông lão hơn sáu mươi tuổi, vẻ mặt hiền lành nhìn vị nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện với mình hoà ái cười hỏi: “Ba cháu gần đây sức khoẻ có tốt không?”
Vị nam tử trẻ tuổi đối diện ông, buông chén trà trong tay xuống sau mới nhẹ giọng nói: “Sức khoẻ ba cháu tốt lắm, trước mắt cùng mẹ cháu đi vòng quanh thế giới, ông nói lao lực cả đời, giờ nghỉ ngơi tốt một chút.”
Nghe được câu trả lời của nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn buông xuống một tiếng thở dài, ông dùng ngữ khí cảm thán nói: “Chúng ta đã có nhiều năm không gặp đi? Ta còn nhớ rõ lần trước gặp cháu là cùng ba cháu đi đón cháu về nhà. Ai ~!! Thoáng một cái đã lớn như vậy rồi? Năm nay đã hai mươi sáu đi?” Nhớ năm đó hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, hiện tại đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi? Hơn nữa đã có thể một mình đảm đương công việc rồi, lão Lý này tuy rằng không có một đứa con ruột nào, nhưng có thể nhận nuôi đứa trẻ trước mắt này cũng coi như may mắn, dù sao xã hội bây giờ, rất nhiều đứa nhỏ do chính mình sinh ra cũng không hẳn là tốt. Ông nghĩ đến đứa nghịch tử trong nhà kia, thở dài thật sâu.
“Chú Đổng, nhìn chú rất mệt mỏi, có chuyện gì phiền lòng sao?” Hắn nhìn trước mắt lão nhân sáu mươi này vệ sĩ hai bên, lúc này đầu đầy tóc bạc cùng nếp nhăn che kín khuôn mặt, hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, hắn vừa rồi nhìn thấy trên mặt ông hiện lên một tia mất mát.
Ông lão cười khổ lắc đầu nói: “Không nói chuyện này nữa, lần này cháu ngoài trừ đến thăm chú Đổng ta, có phải hay không còn có chuyện gì muốn làm?” Ông khoé léo chuyển đề tài, việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, hơn nữa nhìn đến đứa bé này, ngược lại càng cảm thấy đứa nghịch tử kia càng ngỗ nghịch thôi.
Nhìn dáng vẻ của ông, nam tử trẻ tuổi cũng không tiếp tục truy vấn, hắn nhã nhặn cười, vẻ mặt vui đùa nhìn ông nói : “Đúng vậy, cháu nhớ đến thói quen đọc sách của chú Đổng lúc còn trong trường học, chú Đổng người về sau cần phải chiếu cố cháu a.”
Nghe được lời của hắn, ông lão ngạc nhiên nở nụ cười nói: “Đứa nhỏ này còn nhớ lúc cháu cùng chú Lưu vui đùa sao? Cháu là thiên tài, mười tám tuổi đã tốt nghiệp trường danh tiếng của nước ngoài, cháu còn cần đọc sách gì a? Hơn nữa cháu năm nay đã hai mươi sáu tuổi a?”
Vị nam tử trẻ tuổi nghe ông nói xong cũng không giận, hắn vô tội cười cười nói : “Ai bảo ba đem công ty cùng gia tộc đều bỏ lại cho cháu, thật sự mệt chết đi a, hơn nữa cháu đột nhiên cảm thấy thử cuộc sống nhà trường trong nước cũng không tồi a. Còn chuyện tuổi tác~~ chú xem khuôn mặt cháu giống hai mươi sáu tuổi sao? Chỉ cần chú không nói cháu không nói, ai biết được?”
Nghe lời nói của nam tử trẻ tuổi, ông lão cười lắc đầu nói : “Vậy cháu chạy đến đây chơi đùa, bỏ mặc công ty cùng gia tộc sao?”
“Chuyện này chú không cần lo lắng, cháu đã tìm được một vài thủ hạ tốt.” Cái gọi là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ, đây là phương châm sống của hắn. Giao cho mấy người bọn họ, hắn tuyệt đối yên tâm.
“Xem ra ta không có biện pháp cự tuyệt cháu a, cần chú Đổng giúp cháu an bài cái gì không?”
“Không cần, cháu có thể tự mình xử lý, chuyện đến trường phiền toái chú Đổng a.”
Một lát sau, một vị nam tử trẻ tuổi đi ra từ phòng hiệu trưởng, nhìn đám học sinh đi ngang qua, hắn nở nụ cười khe khẽ. Ta sẽ dùng phương pháp đem chính mình làm kỵ sĩ bảo hộ ngươi!
Đi ngang qua một nữ sinh mặt đỏ trước mắt vị nam tử trẻ tuổi cười cười rời đi.
Nữ sinh kia vẻ mặt kích động nhìn hắn rời đi miệng không ngừng nói: “Chính Thái a ~~~~ thật sự rất đẹp trai a, vì sao lại đẹp như vậy? Thật sự rất tốt a ~!!”
Mà lúc này trong Phá Thiên, Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ buông đao đang chỉ vào Ô ma vượn người xuống mở miệng nói:
[ đội ngũ ] <>: chúng ta đi thôi, ta không hạ thủ.
[ đội ngũ ] <>: ai ~ nữ nhân các ngươi làm sao lại mềm lòng như vậy?
Nghe được lời nói của Tiểu Kim, <> lạnh lùng nhìn về phía hắn, trực tiếp làm hắn đóng băng.
[ đội ngũ ] <>: vậy ngươi đi lên giết nó đi.
Tiểu Kim tràn đầy xấu hổ bĩu môi, nếu thực bắt hắn đi giết, hắn cũng rất khó ra tay đi, dù sao Ô ma vượn người này trước sau phản ứng thay đổi cũng quá lớn đi.
[ đội ngũ ] <<Đao Đao Kiến Cốt>>: vậy bây giờ tính làm sao?
[ đội ngũ ] <<Đại Nhạn Nam Phi>>: chúng ta đi thôi, dù sao các ngươi cũng không có ý định giết nó, còn ở nơi này ngẩn người làm cái gì?
Mấy người Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua trong góc Ô ma vượn người đang run lên, xoay người chuẩn bị rời đi, cũng không nghĩ rằng, Ô ma vượn người kia vốn phát run trong mắt đột nhiên hiện lên một tia gian trá. Tay phải của nó lặng lẽ ngưng tụ một khối quang cầu màu trắng ngà, giơ tay lên ném về hướng mấy người đang đưa lưng về phía nó rời đi.
Lúc này mấy người bọn họ đều không hề phát giác, chỉ có Chung Đình đang đứng bên cạnh Nguyệt Nguyệt vẫn chú ý đến Ô ma vượn người, thấy trong mắt nó chợt lóe lên tia gian trá, cô kinh hoảng hô: “Nguyệt Nguyệt, cẩn thận sau lưng của cậu.”
Nguyệt Nguyệt nhìn trước mắt vượn người Ô ma đang nhìn chằm chằm vũ khí trong tay mình, cô tính thử cầm đao hướng trước mặt nó vung vẩy một chút, chỉ thấy đồng tử của vượn người Ô ma mãnh liệt co rút lại, nó hô hấp dồn dập lui về sau hai bước, cuống lên vừa lui được một bước liền ngã trên mặt đất như một tảng đá mãnh liệt hạ xuống, ‘phanh’ một tiếng sau đó ngã xuống, làm cho bốn người đứng ở phía sau nó hoảng sợ, nhanh chân nhảy lên vài bước, thiếu chút nữa bốn người đã bị nó đè bẹp.
Vù ~~ hoàn hảo là sợ bóng sợ gió một hồi, vỗ vỗ trái tim bị kinh hãi, Nguyệt Nguyệt cùng mấy người bọn họ giống nhau, đầu đầy hắc tuyến nhìn nơi Ô ma vượn người ngã xuống, hơn nữa nó ngã sấp xuống giống như rơi không nhẹ, nó giãy dụa đứng lên dùng sức lắc lắc cái đầu thật to của chính mình. Nguyệt Nguyệt nhìn bộ dáng Ô ma vượn người ngã sấp xuống sau giãy dụa đứng lên, đột nhiên cảm thấy nó không còn đáng sợ như vậy đi.
Ô ma vượn người đứng lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Nguyệt Nguyệt đứng đối diện chính mình, không ngừng hướng về phía cô lớn tiếng phát ra tiếng gầm gừ, vung hai cánh tay của mình nhe răng trợn mắt đe dọa nàng.
Nguyệt Nguyệt nhìn ra nó giống như có điểm sợ hãi đối với vũ khí trên tay mình, nghĩ đến đây trên mặt cô hiện lên một nụ cười gian trá, cô mạnh dạn bước vài bước đi đến phía trước Ô ma vượn người, Ô ma vượn người nhìn Nguyệt Nguyệt hướng nó đi tới, nó cũng bước từng bước lui lại phía sau, điều này càng chứng tỏ điều Nguyệt Nguyệt suy nghĩ là đúng, cô hưng phấn hướng Chung Đình nói: “Nó giống như sợ Ngạo Thiên thần đao, vừa rồi nó nhìn đến vũ khí trên tay tớ, cư nhiên không dám công kích tớ a.”
Chung Đình nhìn trên màn hình, hiện tại cô không biết dùng từ gì để hình dung sự kinh hãi của chính mình. Nhìn Ô ma vượn người kia bị Nguyệt Nguyệt làm cho liên tiếp lui về phía sau, cảm thấy kỳ quái không thể nói được, vì sao Nguyệt Nguyệt ở trong này gặp phải hai quái đều kỳ quái như vậy? Vừa rồi cô có nghe Nguyệt Nguyệt nói cái gì quái vật cùng quái vật hành lễ, tuy rằng cái hình ảnh kia Chung Đình không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hiện tại Ô ma vượn người này, trong ánh mắt nó lộ ra vẻ sợ hãi rõ rệt, hiện tại trò chơi này có thể thiết kế ra quái vật có cảm xúc sao? Vì sao ba người các cô chơi lâu như vậy cũng không phát hiện? Chính là đúng lúc không bị các cô gặp phải sao? Hơn nữa ngay cả máy cảm ứng không phải là mới nghiên cứu phát triển ra sao?? Ngay tại thời điểm Chung Đình ở đó suy nghĩ những vẫn đề phức tạp này, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một màn làm cho người ta chấn kinh.
Chỉ thấy trên màn hình Nguyệt Nguyệt đem Ô ma vượn người dồn đến một góc tường, nó nhìn thấy chính mình đã không còn đường lui, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi nhìn Nguyệt Nguyệt đang dần dần tới gần nó, mà đe dọa của nó lúc này đối với Nguyệt Nguyệt mà nói đều đã hoàn toàn không có hiệu quả, nhìn Ngạo Thiên thần đao đang hướng đến chính mình, vẻ mặt đấu tranh một lúc, cuối cùng nó cúi đầu ánh mắt cầu xin nhìn Nguyệt Nguyệt.
Lúc này không riêng gì Nguyệt Nguyệt cảm thấy buồn bực, ngay cả Chung Đình ở sau lưng cô cũng thật sự không hiểu được Ô ma vượn người như thế nào lại như vậy. Vừa rồi Jack cùng Ngao bị Ô ma vượn người đuổi theo hơn nữa ngày, vẻ mặt quái thú nhìn Nguyệt Nguyệt, vì sao quái vật vừa rồi đuổi theo chính mình đến nửa ngày, lúc này lại giống như tiểu Cẩu phạm sai lầm, biểu tình đáng thương nhìn chủ nhân cầu xin tha thứ?
Tiểu Kim ngốc nghếch nhìn một màn trước mắt này một chút sau đối Nguyệt Nguyệt cười đùa nói:
[ đội ngũ ] <
Tiểu Kim nghĩ đến lúc mới bắt đầu đang chuẩn bị sống chết với mấy người muốn cướp địa bàn luyện cấp của bọn họ, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt, nếu hắn không nhìn lầm, trong đối phương có một người vẫn đang đánh giá Nguyệt Nguyệt, sau lại không biết bọn hắn ở nơi đó nói những gì, bị một câu của Nguyệt Nguyệt dọa chạy hết sạch. Hơn nữa nhìn mấy người kia bộ dạng bị dọa không nhẹ, trong đó có người ngay cả lý do cho con ăn cũng lấy ra. Chính cô dọa người chạy đã thực khoa trương, vấn đề là hiện tại còn hù BOSS ngã? Đây là không phải là có điểm quá mức a?? Hơn nữa lúc trước không phải cô mãnh liệu hô nó đuổi theo cô sao? Lúc này như thế nào liền đổi vai rồi??
Nghe lời nói của Tiểu Kim, Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy tay nắm Ngạo Thiên thần đao đột nhiên run lên, cô quan sát Ô ma vượn người trước mắt mình, chẳng lẽ chính mình thật sự người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sợ, ngay cả quái vật thấy cũng sợ hãi sao?
Nguyệt Nguyệt khoa tay múa chân nửa ngày, nhìn ánh mắt của nó cô cảm thấy không thể hạ thủ, bất đắc dĩ quay đầu hỏi Chung Đình: “Làm sao bây giờ? Ta không thể hạ thủ a.”
Không riêng gì Nguyệt Nguyệt cảm thấy không thể hạ thủ, mấy người nhìn đến biểu tình của Ô ma vượn người, đều cảm thấy nếu xuống tay với nó là chuyện phi thường tàn nhẫn, nó lúc đầu vẻ mặt dữ tợn lúc này ủy khuất thoáng hiện nét cầu xin tha thứ, cặp mắt không mí kia cư nhiên còn hội tinh quang lòe lòe, thân thể thật lớn hiện tại ủy khuất co lại thành một khối, hơn nữa còn không ngừng run rẩy, Nguyệt Nguyệt không biết nên nói gì.
Run rẩy cái gì mà run rẩy a? Mới vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy muốn nện cô! Nó ủy khuất cái gì a? Cô mới ủy khuất a? Bị một quái vật quái dị lừa đến nơi đây, lại bị đại gia hỏa này truy giết, đuổi theo cả nửa ngày, lúc này nó còn giả bộ ủy khuất?
Lúc này ở thành phố C, đại tá B thoạt nhìn là ông lão hơn sáu mươi tuổi, vẻ mặt hiền lành nhìn vị nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện với mình hoà ái cười hỏi: “Ba cháu gần đây sức khoẻ có tốt không?”
Vị nam tử trẻ tuổi đối diện ông, buông chén trà trong tay xuống sau mới nhẹ giọng nói: “Sức khoẻ ba cháu tốt lắm, trước mắt cùng mẹ cháu đi vòng quanh thế giới, ông nói lao lực cả đời, giờ nghỉ ngơi tốt một chút.”
Nghe được câu trả lời của nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn buông xuống một tiếng thở dài, ông dùng ngữ khí cảm thán nói: “Chúng ta đã có nhiều năm không gặp đi? Ta còn nhớ rõ lần trước gặp cháu là cùng ba cháu đi đón cháu về nhà. Ai ~!! Thoáng một cái đã lớn như vậy rồi? Năm nay đã hai mươi sáu đi?” Nhớ năm đó hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, hiện tại đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi? Hơn nữa đã có thể một mình đảm đương công việc rồi, lão Lý này tuy rằng không có một đứa con ruột nào, nhưng có thể nhận nuôi đứa trẻ trước mắt này cũng coi như may mắn, dù sao xã hội bây giờ, rất nhiều đứa nhỏ do chính mình sinh ra cũng không hẳn là tốt. Ông nghĩ đến đứa nghịch tử trong nhà kia, thở dài thật sâu.
“Chú Đổng, nhìn chú rất mệt mỏi, có chuyện gì phiền lòng sao?” Hắn nhìn trước mắt lão nhân sáu mươi này vệ sĩ hai bên, lúc này đầu đầy tóc bạc cùng nếp nhăn che kín khuôn mặt, hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, hắn vừa rồi nhìn thấy trên mặt ông hiện lên một tia mất mát.
Ông lão cười khổ lắc đầu nói: “Không nói chuyện này nữa, lần này cháu ngoài trừ đến thăm chú Đổng ta, có phải hay không còn có chuyện gì muốn làm?” Ông khoé léo chuyển đề tài, việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, hơn nữa nhìn đến đứa bé này, ngược lại càng cảm thấy đứa nghịch tử kia càng ngỗ nghịch thôi.
Nhìn dáng vẻ của ông, nam tử trẻ tuổi cũng không tiếp tục truy vấn, hắn nhã nhặn cười, vẻ mặt vui đùa nhìn ông nói : “Đúng vậy, cháu nhớ đến thói quen đọc sách của chú Đổng lúc còn trong trường học, chú Đổng người về sau cần phải chiếu cố cháu a.”
Nghe được lời của hắn, ông lão ngạc nhiên nở nụ cười nói: “Đứa nhỏ này còn nhớ lúc cháu cùng chú Lưu vui đùa sao? Cháu là thiên tài, mười tám tuổi đã tốt nghiệp trường danh tiếng của nước ngoài, cháu còn cần đọc sách gì a? Hơn nữa cháu năm nay đã hai mươi sáu tuổi a?”
Vị nam tử trẻ tuổi nghe ông nói xong cũng không giận, hắn vô tội cười cười nói : “Ai bảo ba đem công ty cùng gia tộc đều bỏ lại cho cháu, thật sự mệt chết đi a, hơn nữa cháu đột nhiên cảm thấy thử cuộc sống nhà trường trong nước cũng không tồi a. Còn chuyện tuổi tác~~ chú xem khuôn mặt cháu giống hai mươi sáu tuổi sao? Chỉ cần chú không nói cháu không nói, ai biết được?”
Nghe lời nói của nam tử trẻ tuổi, ông lão cười lắc đầu nói : “Vậy cháu chạy đến đây chơi đùa, bỏ mặc công ty cùng gia tộc sao?”
“Chuyện này chú không cần lo lắng, cháu đã tìm được một vài thủ hạ tốt.” Cái gọi là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ, đây là phương châm sống của hắn. Giao cho mấy người bọn họ, hắn tuyệt đối yên tâm.
“Xem ra ta không có biện pháp cự tuyệt cháu a, cần chú Đổng giúp cháu an bài cái gì không?”
“Không cần, cháu có thể tự mình xử lý, chuyện đến trường phiền toái chú Đổng a.”
Một lát sau, một vị nam tử trẻ tuổi đi ra từ phòng hiệu trưởng, nhìn đám học sinh đi ngang qua, hắn nở nụ cười khe khẽ. Ta sẽ dùng phương pháp đem chính mình làm kỵ sĩ bảo hộ ngươi!
Đi ngang qua một nữ sinh mặt đỏ trước mắt vị nam tử trẻ tuổi cười cười rời đi.
Nữ sinh kia vẻ mặt kích động nhìn hắn rời đi miệng không ngừng nói: “Chính Thái a ~~~~ thật sự rất đẹp trai a, vì sao lại đẹp như vậy? Thật sự rất tốt a ~!!”
Mà lúc này trong Phá Thiên, Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ buông đao đang chỉ vào Ô ma vượn người xuống mở miệng nói:
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
Nghe được lời nói của Tiểu Kim, <
[ đội ngũ ] <
Tiểu Kim tràn đầy xấu hổ bĩu môi, nếu thực bắt hắn đi giết, hắn cũng rất khó ra tay đi, dù sao Ô ma vượn người này trước sau phản ứng thay đổi cũng quá lớn đi.
[ đội ngũ ] <<Đao Đao Kiến Cốt>>: vậy bây giờ tính làm sao?
[ đội ngũ ] <<Đại Nhạn Nam Phi>>: chúng ta đi thôi, dù sao các ngươi cũng không có ý định giết nó, còn ở nơi này ngẩn người làm cái gì?
Mấy người Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua trong góc Ô ma vượn người đang run lên, xoay người chuẩn bị rời đi, cũng không nghĩ rằng, Ô ma vượn người kia vốn phát run trong mắt đột nhiên hiện lên một tia gian trá. Tay phải của nó lặng lẽ ngưng tụ một khối quang cầu màu trắng ngà, giơ tay lên ném về hướng mấy người đang đưa lưng về phía nó rời đi.
Lúc này mấy người bọn họ đều không hề phát giác, chỉ có Chung Đình đang đứng bên cạnh Nguyệt Nguyệt vẫn chú ý đến Ô ma vượn người, thấy trong mắt nó chợt lóe lên tia gian trá, cô kinh hoảng hô: “Nguyệt Nguyệt, cẩn thận sau lưng của cậu.”
/63
|