Tòa nhà Lịch Viễn được sơn màu xám bạc sáng bóng, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên tản ra hơi thở lạnh lẽo âm u đi vào.
Trong phòng làm việc trên tầng đỉnh, có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đã chờ đợi ở đó.
Nhìn thấy anh mang vẻ mặt âm trầm đi tới, bóng dáng kia e ngại lui về sau một bước, sau đó vững vàng đứng yên, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng: “Anh trai..…”
Lúc này, sự chú ý của Nam Cung Kình Hiên đang đặt trên gương mặt đầy nước mắt của Dụ Thiên Tuyết mới thu hồi lại, chậm rãi cau mày: “Dạ Hi? Sao em lại tới đây?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Nam Cung Dạ Hi thoáng hiện nét sợ hãi, hai tay nắm chặt nói: “Em hỏi thăm người giúp việc, bọn họ nói anh gần đây đều ở Lịch Viễn cho nên em đến đây từ sớm chờ anh.” Do dự một chút lại thấp giọng nói: “Ba đang ở nhà, rất đáng sợ em không dám trở về, Dĩ Sênh có phòng ở bên ngoài, nên em tạm thời đến chỗ của anh ấy.”
Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt kiêu căng, âm lãnh vô cùng.
Đứa em gái này, điều kiện gia đình thoải mái như vậy cũng không cần, chạy đi ở trong phòng thuê cùng người đàn ông kia! Đáng chết, cái tin quỷ quái này nếu để giới truyền thông biết được, anh quả thật muốn giết người!
Nới lỏng cà vạt một chút, Nam Cung Kình Hiên không có biểu tình gì ngồi trên ghế xoay, ngón tay thon dài bấm điện thoại nội bộ lệnh cho cấp dưới đưa cà phê lên, lạnh lùng nói: “Tìm anh làm cái gì? Anh bây giờ có thể làm được gì, bắt em cũng không có biện pháp, em muốn như thế nào thì cứ như thế đó, anh cũng không thể nhìn em chết vì tình như vậy, hửm?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo không mang theo bất kỳ cảm xúc nào quét qua mặt của cô.
Đôi mắt của Nam Cung Ân Hi bỗng chốc đỏ lên, cắn môi nén nước mắt, nức nở nói: “Anh trai, anh không thương em sao..…”
Vẻ mặt đáng thương như vậy khiến cho Nam Cung Kình Hiên lần nữa nhớ tới khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết, cũng xinh đẹp động lòng người như nhau, nhưng cô gái nhỏ kia thì vĩnh viễn cũng không học được cách làm nũng như vậy, chịu thua một tý, làm đàn ông thì ít nhiều gì anh cũng sẽ dịu dàng một chút, kỳ thật, vốn cũng không muốn đánh cô, nhìn dáng vẻ bị đau của cô anh cũng đau lòng không kém.
Cau mày, anh lại bấm số điện thoại nội bộ, chỉ đích danh Dụ Thiên Tuyết đưa cà phê lên, đoán chừng cô gái nhỏ kia hiện giờ không muốn gặp em gái mình, nhưng là cố tình, anh rất muốn biết cô sẽ biểu hiện như thế nào.
“Được rồi, đừng khóc..…” Nam Cung Kình Hiên thở dài một tiếng, bóng dáng kiêu căng cao ngất đứng dậy đi vòng qua, ánh mắt trấn an Nam Cung Dạ Hi, lại lạnh nhạt nói: “Anh đi ra ngoài một chút, em ngồi yên ở đây.”
Nam Cung Dạ Hi nhu thuận gật đầu, thật ra cô đến để cầu xin anh trai trợ giúp, cơn giận của ba vẫn chưa tiêu tan, cô nào dám đi cầu xin, chỉ có thể nhờ anh trai đi khuyên dùm, trời mới biết, mỗi ngày ở trong cái phòng đơn sơ bình thường đó, cô uất ức muốn chết!
*****
Thời điểm Dụ Thiên Tuyết mang cà phê lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn dấu tay rất rõ ràng.
Cô xõa một ít tóc che lại, không kiêu ngạo không tự ti đi vào, trong ánh mắt trong trẻo là ý chí chiến đấu không thể khuất phục.
Nhưng không nghĩ tới Nam Cung Kình Hiên lại không có ở trong phòng, nghênh đón cô, là một cô gái xinh đẹp động lòng người, lúc cô bước vào thì thấy cô ấy vừa vuốt vuốt những lọn tóc quăn của mình vừa lật giở tài liệu trên bàn của Nam Cung Kình Hiên, gương mặt tuyệt mỹ kia, hơn một tháng trước, Dụ Thiên Tuyết đã gặp qua tại bữa tiệc của nhà Nam Cung.
Nam Cung Dạ Hi.
Dụ Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ tới cô ấy đã cùng Trình Dĩ Sênh thề sống chết cũng phải ở chung một chỗ, không nói gì, đi tới đặt cà phê lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.
“Này, cô chờ một chút!” Nam Cung Dạ Hi nhạy cảm chụp được bóng dáng của cô.
Dụ Thiên Tuyết dừng lại, trên người mặc chiếc váy trắng tinh ưu nhã càng làm nỗi bật vẻ đẹp rung động lòng người của cô, nhẹ giọng nói: “Nam Cung tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Nam Cung Dạ Hi cũng không ngờ là có thể nhìn thấy cô ở chỗ này, trong mắt chợt hiện lên sự ghen ghét, nhớ tới Trình Dĩ Sênh đã từng ở chung với cô năm năm, trong lòng mơ hồ không thoải mái, nhưng bây giờ có thể so sánh được sao? Bọn họ hiện sống cùng nhau, tương thân tương ái, cô còn đang mang thai đứa con của Trình Dĩ Sênh!
“Cô là Dụ Thiên Tuyết sao?” Nam Cung Dạ Hi đi vòng qua, quan sát cô một chút rồi nhìn sang ly cà phê, cười tươi lộ rõ má lúm đồng tiền: “Cô cư nhiên làm việc trong công ty của anh tôi, nếu đã nhận ra tôi vì sao lại không chào hỏi, hả? Tại sao anh trai tôi có thể chấp nhận một nhân viên không biết lễ phép như cô vậy?
Hết chương 50
Tìm kiếm với từ khoá: 1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Hoalala về bài viết trên: Candy2110 Rất Cần Giúp BETA!!! Cần Giúp BETA!!! 06.11.2016, 22:19 Hoalala Tiểu Thần Hỏa Xà Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 29.05.2016, 14:54
Bài viết: 140
Được thanks: 310 lần
Điểm: 8.56
Re: [Hiện đại] Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên - Điểm: 11 Chương 51: Dụ Thiên Tuyết, cô có biết xấu hổ hay không?
Dụ Thiên Tuyết nhạy cảm nhận ra được sự châm chọc trong lời nói của cô ta.
Lông mi nhẹ nhàng rủ xuống che giấu ánh sáng lấp lánh trong mắt, cô nhỏ nhẹ nói: “Nếu như anh ấy trở lại làm phiền cô nói cho anh ấy biết là cà phê đã đưa đến, không có việc gì tôi đi ra ngoài trước, Nam Cung tiểu thư ngồi thong thả.”
Mắt thấy bóng dáng mảnh khảnh trắng như tuyết của cô muốn đi, Nam Cung Dạ Hi thoáng tức giận: “Cô thật càn rỡ! Tôi chưa cho cô đi sao cô dám đi! Đây là phòng làm việc của anh trai tôi, anh tôi có thân phận gì cô không phải không biết! Một tiếng tổng giám đốc cũng không biết gọi, loại cấp dưới như cô có ích lợi gì!”
Tay đặt lên trên tay nắm cửa, trong mắt Dụ Thiên Tuyết đã mờ sương, trong đầu vẫn còn lưu lại tiếng gầm nhẹ cùng cái bạt tai hung ác thô bạo của Nam Cung Kình Hiên lúc ở trên xe, khóe môi dịu dàng khẽ nhếch, âm thầm trào phúng, nguyên lai là cô vô dụng, không thể mang đến niềm vui cho đàn ông.
Thấy cô thanh lãnh cao ngạo không thèm để ý tới mình, Nam Cung Dạ Hi càng thêm thiếu kiên nhẫn, nhíu mày lạnh lùng nói: “Tôi nói cho cô biết, Dụ Thiên Tuyết, hôm nay cô sẽ bị sa thải! Chờ anh trai tôi trở lại tôi sẽ kêu anh ấy đuổi việc cô!”
Giọng nói hùng hồn nện thẳng vào lòng Dụ Thiên Tuyết, rốt cuộc đã khơi lại uất ức cùng u oán trong lòng cô.
Hít sâu một hơi, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng xoay người, đôi mắt trong veo mang vẻ quật cường không chịu thua nói: “Nam Cung tiểu thư, khuyên cô phải có lòng khoan dung, tôi không có có chỗ nào đắc tội với cô, xin cô đừng nhằm vào tôi như vậy được không? Trình Dĩ Sênh bây giờ là của cô, tôi không cần! Cô có cần thiết phải tước đoạt luôn công việc cùng quyền lợi của tôi không?”
Hai anh em này, tính tình cùng thủ đoạn rất giống nhau, giống đến mức làm cho người ta không chịu nổi.
“Cô không cần?” Đôi mắt đẹp của Nam Cung Dạ Hi trợn tròn, lửa giận lan tràn, vốn là không muốn cùng cô nói chuyện này, nhưng lại bị câu nói của cô kích thích, đi tới trước mặt cô nghiến răng hét: “Dụ Thiên Tuyết, con tiện nhân này, đừng tưởng rằng tôi không biết, anh ấy bỏ trốn cùng tôi, nhưng ngày đầu tiên sau khi trở về đã đến tìm cô rồi! ! Tôi và anh đã lên giường với nhau cô không phải không biết? Trong bụng tôi có con của anh cô không biết sao? ! Làm sao cô có thể hèn hạ đến nỗi ngay cả đàn ông như vậy cũng đi quyến rũ, cô có biết xấu hổ hay không! !”
Vừa nhắc tới Trình Dĩ Sênh, thanh âm của Nam Cung Dạ Hi cũng trở nên bén nhọn khàn khàn, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Thân thể của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, đôi mắt trong veo chỉ còn lại tro tàn tuyệt vọng, không hề có lý do gì lại cứ vũ nhục cô, dựa vào cái gì bắt cô phải chịu đựng?
Hờ hững nhìn Nam Cung Dạ Hi một cái, cô xoay người muốn chạy ra ngoài.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Nam Cung Dạ Hi thống hận nhất là bị người khác coi thường, nắm chặt cánh tay của cô kéo cô trở về: “Tôi còn chưa nói xong ai cho cô đi! Cô phải rời khỏi thành phố Z cho tôi có nghe thấy không? Cô không đi tôi có rất nhiều biện pháp ép cô phải cút xéo!”
“Á…..” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới cô ta lại mạnh như vậy, cánh tay bị cô ta bấu chặt, kéo sướt tạo thành vài dấu đỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chịu đựng đau nhức, Dụ Thiên Tuyết cố nén khuất nhục, lần cuối cùng lễ phép cảnh cáo: “Nam Cung tiểu thư xin đừng quá đáng, tôi là nhân viên của Lịch Viễn, chứ không phải là người làm trong biệt thự của các người, cô muốn hành hạ thế nào thì hành hạ thế đó!”
“Nếu như cô thật là người làm ở biệt thự, tôi có giết chết cô cũng không có người nào quản, cô nghe cho rõ!” Nam Cung Dạ Hi bị sự ghen ghét làm choáng váng đầu óc, hung hăng nói: “Hôm nay tôi không phải chỉ dạy dỗ suông, để xem cô còn dám quyến rũ chồng tôi nữa hay không!”
Dụ Thiên Tuyết bất ngờ bị cô ta hất ra không kịp chuẩn bị nên hơi lảo đảo, cau mày than nhẹ một tiếng.
Nam Cung Dạ Hi cầm tách cà phê nóng hổi trên bàn rồi dội thẳng lên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tức khắc tái nhợt, động tác nhanh chóng tránh ra, không ngờ vẫn tránh không kịp, cà phê nóng hổi lướt qua một đường vòng cung trúng ngay bả vai cô, mà Nam Cung Dạ Hi cũng bị cái tách nóng làm bỏng kêu đau
“Á!” Nam Cung Dạ Hi kêu lên, ‘Xoảng’ cái tách rớt bể dưới sàn, cô ta sợ tới mức giậm chân, trợn mắt trừng Dụ Thiên Tuyết: “Cô muốn mưu sát tôi phải hay không? Cô muốn giết tôi à!”
Cửa phòng làm việc mở ra, Nam Cung Kình Hiên đang nghiêng đầu nói gì đó cùng cấp dưới, ánh mắt lẫm liệt quét qua gian phòng, thấy hai cô gái giằng co, trong nháy mắt ngẩn ra, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng khóc vì bị kinh hãi tới cực điểm của Nam Cung Dạ Hi.
“Làm sao vậy?” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau xót, nhíu mày vội vàng đi về phía cô ta.
/359
|