Cơn gió mát lạnh mạnh mẽ thổi qua, ở trong xe La Tình Uyển cũng phát run một cái.
Tài xế cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng kia, có chút bận tâm nói: Tiểu thư, chúng ta.....
La Tình Uyển rất khó khăn mới chịu đựng được, không muốn sự nhếch nhác quá mức của bản thân không chút che giấu lộ rõ ở trước mặt người khác, cô ta tựa nhẹ vào chỗ ngồi, ánh mắt trong suốt nhìn tài xế, mở miệng hỏi: Chú thấy được cái gì?
Tài xế khẩn trương một hồi, tức cười nửa ngày mới lên tiếng: Tiểu thư, Nam Cung thiếu gia đối xử với cô không tốt, tại sao cô không nói cho lão gia và phu nhân biết? Chính mình chịu đựng thì quá uất ức.
Là tài xế trong nhà nhiều năm, gặp chuyện vẫn phải vì cô ta mà lo nghĩ trước sau.
La Tình Uyển lẳng lặng tự mình ngây người một hồi, trên khuôn mặt tái nhợt nhẹ nhàng tươi cười, hơi thở mong manh nói với tài xế: Chú Lưu, thật ra thì đừng xem thường cái tuổi đã hơn 40 của chú, đàn ông ở cái tuổi tác này có cuộc sống tinh thần cùng thể xác đang ở trên đỉnh cao lần thứ hai, có chút màu sắc thì hao tốn tâm tư để làm cái gì? Đàn ông nào cũng thế mà thôi.
Gương mặt của tài xế có hơi hồng: Tiểu thư, lời nói này..... Những người sống lâu như chúng tôi thì luôn suy nghĩ chuyện về gia đình con cái, sao có thể dằn vặt giống người trẻ tuổi như các cô cậu.....
La Tình Uyển gật đầu, mở cửa kính để gió thổi qua tâm tư phiền loạn của cô ta, rốt cuộc cũng có hơi thanh tỉnh.
Tôi cũng cảm thấy vậy, chính là vì chúng tôi còn chưa kết hôn chưa có gia đình riêng nên mới dễ phạm sai lầm hơn, tùy tiện gặp phải phụ nữ nào cũng đều coi là bảo bối. La Tình Uyển nhẹ nhàng nói một câu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sáng lấp lánh, ưu nhã bước xuống xe, nhìn tài xế cười cười bổ túc một câu: Chú Lưu, chú đừng lo lắng, tôi không sao, chú cũng đừng nói cho ba mẹ của tôi biết, tôi không muốn bọn họ vất vả nữa.
Tài xế gật đầu: Tiểu thư lên đi, tôi chờ tiểu thư ở chỗ này.
La Tình Uyển gật đầu nói: Được , xoay người đi về phía Lịch Viễn.
*****
Đây là quy hoạch anh trù định trong vòng năm năm? Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn một phần bản đồ, ngón tay mảnh khảnh di chuyển qua lại, cẩn thận nhìn kỹ, có chút khó khăn hỏi.
Năm năm có lẽ hơi lâu, theo tiến độ hiện nay thì chỉ hơn ba năm là căn bản có thể hoàn thành. Tầm mắt của Nam Cung Kình Hiên quét qua cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên dưới tầng hai mươi mấy, xoay người nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh trong phòng làm việc, ngẩn ngơ có chút động lòng: Tương lai khai thác thì khu dân cư kia sẽ tọa lạc tại vị trí em vừa thấy, hoàn cảnh cùng giao thông tuyệt đối đẹp mắt thông thuận, thích không? Thích thì nói với anh, hiện tại anh có thể quyết định một căn giúp em.
Lực chú ý của Dụ Thiên Tuyết còn mải miết theo lời hoạch định của anh, mấy ngón tay xanh xao xẹt qua một khu vực phồn hoa, trong lòng hơi ngạc nhiên thú vị, đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, về mặt sự nghiệp thì người đàn ông này có sự sáng suốt kiên quyết cùng gan dạ kinh người.
Tôi muốn nhà cửa để làm cái gì? Cô ngước đôi mắt trong trẻo lên, nghi ngờ nhìn anh. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequyđon
Nam Cung Kình Hiên cười cười: Em cứ nói đi? Tương lai anh cũng không tính trực tiếp cưới em về nhà, không phải em nói là không thích ở biệt thự sao? Hay là, chẳng qua em ghét người ở đó mà thôi?
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng rung động, sau khi phản ứng kịp thì bỗng nhiên lắc lắc đầu, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Có phải anh suy nghĩ quá nhiều quá nhanh hay không? Cưới tôi? Ngày hôm qua, tôi nghĩ anh chỉ nhanh mồm nhanh miệng đưa ra quyết định đột ngột mà thôi, anh thật sự dự định cưới tôi? Lúc đó, nghe anh nói cô chỉ cho là lời đầu môi chót lưỡi, không hề nghĩ anh sẽ làm thật.
Hơn nữa, nhanh như vậy đã nhắc tới tương lai, còn tự mình lên kế hoạch thực hành.
Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút bi thương.....
Nếu không em cho là sao? Anh chỉ nói giỡn để dỗ em vui vẻ? Anh cũng cười yếu ớt hỏi.
Dụ Thiên Tuyết không nhìn anh nữa, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ vẻ vô tội, nhẹ giọng nói: Cưới tôi không phải là chuyện bản thân anh có thể quyết định, tôi chưa bằng lòng, ba của anh cũng không đồng ý, nhà họ La lại càng không đáp ứng, quan trọng nhất —— Tiểu Ảnh cũng chưa ưng thuận, nếu như ngày nào đó, bởi vì khó khăn trắc trở mà một bên tình nguyện dừng lại thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ không nghiêm túc để ở trong lòng.
Cô liếc nhìn bản đồ, không chút để ý, nói.
Nghe qua hình như thật sự rất khó khăn….. Nam Cung Kình Hiên cười nói một câu, đi tới ôm lấy cô từ từ nhốt chặt, cúi đầu thấp giọng hỏi: Chuyện hôn ước anh sẽ tự mình giải quyết, Tiểu Ảnh bên đó thì sao đây? Em có ý định giúp anh hay không?
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt, vẫn trong suốt sáng lấp lánh rất chói mắt.
Việc này tôi cũng không biết, anh phải biết rằng chỉ số IQ của bảo bảo cao hơn tôi, tôi khuyên thằng bé không được, con thật sự rất giỏi, lần trước thằng bé phát triển ra trò chơi nghe nói có một doanh nhân ở Mĩ nhìn trúng, rất ưa thích, muốn hợp tác cùng thằng bé. Dụ Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì nở nụ cười: Trời ơi, vì là
Tài xế cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng kia, có chút bận tâm nói: Tiểu thư, chúng ta.....
La Tình Uyển rất khó khăn mới chịu đựng được, không muốn sự nhếch nhác quá mức của bản thân không chút che giấu lộ rõ ở trước mặt người khác, cô ta tựa nhẹ vào chỗ ngồi, ánh mắt trong suốt nhìn tài xế, mở miệng hỏi: Chú thấy được cái gì?
Tài xế khẩn trương một hồi, tức cười nửa ngày mới lên tiếng: Tiểu thư, Nam Cung thiếu gia đối xử với cô không tốt, tại sao cô không nói cho lão gia và phu nhân biết? Chính mình chịu đựng thì quá uất ức.
Là tài xế trong nhà nhiều năm, gặp chuyện vẫn phải vì cô ta mà lo nghĩ trước sau.
La Tình Uyển lẳng lặng tự mình ngây người một hồi, trên khuôn mặt tái nhợt nhẹ nhàng tươi cười, hơi thở mong manh nói với tài xế: Chú Lưu, thật ra thì đừng xem thường cái tuổi đã hơn 40 của chú, đàn ông ở cái tuổi tác này có cuộc sống tinh thần cùng thể xác đang ở trên đỉnh cao lần thứ hai, có chút màu sắc thì hao tốn tâm tư để làm cái gì? Đàn ông nào cũng thế mà thôi.
Gương mặt của tài xế có hơi hồng: Tiểu thư, lời nói này..... Những người sống lâu như chúng tôi thì luôn suy nghĩ chuyện về gia đình con cái, sao có thể dằn vặt giống người trẻ tuổi như các cô cậu.....
La Tình Uyển gật đầu, mở cửa kính để gió thổi qua tâm tư phiền loạn của cô ta, rốt cuộc cũng có hơi thanh tỉnh.
Tôi cũng cảm thấy vậy, chính là vì chúng tôi còn chưa kết hôn chưa có gia đình riêng nên mới dễ phạm sai lầm hơn, tùy tiện gặp phải phụ nữ nào cũng đều coi là bảo bối. La Tình Uyển nhẹ nhàng nói một câu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sáng lấp lánh, ưu nhã bước xuống xe, nhìn tài xế cười cười bổ túc một câu: Chú Lưu, chú đừng lo lắng, tôi không sao, chú cũng đừng nói cho ba mẹ của tôi biết, tôi không muốn bọn họ vất vả nữa.
Tài xế gật đầu: Tiểu thư lên đi, tôi chờ tiểu thư ở chỗ này.
La Tình Uyển gật đầu nói: Được , xoay người đi về phía Lịch Viễn.
*****
Đây là quy hoạch anh trù định trong vòng năm năm? Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn một phần bản đồ, ngón tay mảnh khảnh di chuyển qua lại, cẩn thận nhìn kỹ, có chút khó khăn hỏi.
Năm năm có lẽ hơi lâu, theo tiến độ hiện nay thì chỉ hơn ba năm là căn bản có thể hoàn thành. Tầm mắt của Nam Cung Kình Hiên quét qua cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên dưới tầng hai mươi mấy, xoay người nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh trong phòng làm việc, ngẩn ngơ có chút động lòng: Tương lai khai thác thì khu dân cư kia sẽ tọa lạc tại vị trí em vừa thấy, hoàn cảnh cùng giao thông tuyệt đối đẹp mắt thông thuận, thích không? Thích thì nói với anh, hiện tại anh có thể quyết định một căn giúp em.
Lực chú ý của Dụ Thiên Tuyết còn mải miết theo lời hoạch định của anh, mấy ngón tay xanh xao xẹt qua một khu vực phồn hoa, trong lòng hơi ngạc nhiên thú vị, đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, về mặt sự nghiệp thì người đàn ông này có sự sáng suốt kiên quyết cùng gan dạ kinh người.
Tôi muốn nhà cửa để làm cái gì? Cô ngước đôi mắt trong trẻo lên, nghi ngờ nhìn anh. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequyđon
Nam Cung Kình Hiên cười cười: Em cứ nói đi? Tương lai anh cũng không tính trực tiếp cưới em về nhà, không phải em nói là không thích ở biệt thự sao? Hay là, chẳng qua em ghét người ở đó mà thôi?
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng rung động, sau khi phản ứng kịp thì bỗng nhiên lắc lắc đầu, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Có phải anh suy nghĩ quá nhiều quá nhanh hay không? Cưới tôi? Ngày hôm qua, tôi nghĩ anh chỉ nhanh mồm nhanh miệng đưa ra quyết định đột ngột mà thôi, anh thật sự dự định cưới tôi? Lúc đó, nghe anh nói cô chỉ cho là lời đầu môi chót lưỡi, không hề nghĩ anh sẽ làm thật.
Hơn nữa, nhanh như vậy đã nhắc tới tương lai, còn tự mình lên kế hoạch thực hành.
Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút bi thương.....
Nếu không em cho là sao? Anh chỉ nói giỡn để dỗ em vui vẻ? Anh cũng cười yếu ớt hỏi.
Dụ Thiên Tuyết không nhìn anh nữa, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ vẻ vô tội, nhẹ giọng nói: Cưới tôi không phải là chuyện bản thân anh có thể quyết định, tôi chưa bằng lòng, ba của anh cũng không đồng ý, nhà họ La lại càng không đáp ứng, quan trọng nhất —— Tiểu Ảnh cũng chưa ưng thuận, nếu như ngày nào đó, bởi vì khó khăn trắc trở mà một bên tình nguyện dừng lại thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ không nghiêm túc để ở trong lòng.
Cô liếc nhìn bản đồ, không chút để ý, nói.
Nghe qua hình như thật sự rất khó khăn….. Nam Cung Kình Hiên cười nói một câu, đi tới ôm lấy cô từ từ nhốt chặt, cúi đầu thấp giọng hỏi: Chuyện hôn ước anh sẽ tự mình giải quyết, Tiểu Ảnh bên đó thì sao đây? Em có ý định giúp anh hay không?
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt, vẫn trong suốt sáng lấp lánh rất chói mắt.
Việc này tôi cũng không biết, anh phải biết rằng chỉ số IQ của bảo bảo cao hơn tôi, tôi khuyên thằng bé không được, con thật sự rất giỏi, lần trước thằng bé phát triển ra trò chơi nghe nói có một doanh nhân ở Mĩ nhìn trúng, rất ưa thích, muốn hợp tác cùng thằng bé. Dụ Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì nở nụ cười: Trời ơi, vì là
/359
|