Cậu bé không nghĩ tới mới sáng sớm lại gặp phải người này ở đây! Ba ba khốn kiếp..... Thế nào lại là chú ấy!
Nhưng Nam Cung Kình Hiên đã sớm thấy được vết thương của cậu bé, cau mày bắt lấy cổ tay nhỏ kéo cậu bé trở lại vào trong khuỷu tay, cẩn thận tránh vết thương của cậu bé, trầm giọng nói: Trầy da rồi sao? Tiểu Ảnh đừng động đậy, chú dẫn cháu đi bệnh viện!
Cháu không cần! Tiểu Ảnh đau đến mức bàn tay cùng đầu gối nóng rát, nhưng vẫn cao giọng cự tuyệt, nhìn chằm chằm anh nói: Cháu không cần chú đưa đi bệnh viện, chú buông cháu ra, cháu không thích chú!
Vẻ mặt của con trai nhìn anh chính là vẻ muốn trốn tránh, đó là sự đề phòng và kiên quyết khước từ anh.
Tiểu Ảnh! Tiểu Ảnh nha! Dì chủ nhà nhìn thấy tình hình này vội vàng chạy đến, nét mặt vô cùng khẩn trương: Cái cậu này, chuyện gì xảy ra hả! Mới sáng sớm sao lại đụng vào trẻ con! Cậu cậu cậu..... Tôi phải ăn nói với Thiên Tuyết thế nào hả!
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên hơi trắng bệch, bị con trai cự tuyệt hành hạ đến đau lòng không chịu nổi, chỉ có thể tùy ý cậu bé quẫy đạp giãy giụa, nhưng không thể để mặc cho cậu bé không băng bó, cứ như vậy mà chạy đến trường học!
Chú buông cháu ra..... Buông ra buông ra, không được đụng vào cháu a! Tiểu Ảnh kích động, nhớ lại chuyện xưa ngày đó, đôi mắt trong suốt toát ra ngọn lửa, hận thấu người cha này, liều mạng giãy giụa rồi lại giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dứt khoát túm lấy bàn tay to của Nam Cung Kình Hiên Ô oa một tiếng rồi hung hăng cắn.
Cậu bé cắn, hung hăng cắn!
Nam Cung Kình Hiên cảm giác được ý nghĩa đau đớn này, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua sự đau lòng kịch liệt, cũng không buông tay, để mặc cho cậu bé cắn, hàm răng non nớt của con trai cắm thật sâu vào thịt của anh, kia là dùng hơi sức lớn nhất, nhưng Nam Cung Kình Hiên lại cảm thấy đó như là một loại giải thoát, sắc mặt hơi trở nên tái nhợt, ánh mắt thê lương chăm chú nhìn con trai trong ngực. manbg truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Tiểu Ảnh….. Tiểu Ảnh mau nhả ra, đừng cắn chú ấy, đi bệnh viện với bà đi! Tiểu Ảnh….. Dì chủ nhà cũng kinh hãi với biểu hiện đột nhiên nổi điên của Tiểu Ảnh, gấp gáp nói.
Rốt cuộc Tiểu Ảnh há miệng, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên.
Chú ấy không tránh..... Ba ba khốn kiếp này lại không tránh!
Tiểu Ảnh, mau nhả ra mau nhả ra, lập tức đi bệnh viện, bà lập tức gọi điện thoại cho mẹ nha......
Nam Cung Kình Hiên nhìn cậu bé cuối cùng cũng chịu há miệng, ôm chặt lấy cậu, giọng nói ám ách vang lên bên lỗ tai cậu bé: Có cáu kỉnh cũng đợi đến bệnh viện băng bó xong rồi tái phát, cháu có rất nhiều cơ hội.
Tiểu Ảnh cau mày, đôi mắt trong suốt lộ vẻ trốn tránh, hướng về phía anh la to: Cháu không cần chú! Mẹ nói không cần chú! Chú cách xa mẹ con cháu ra, cháu bị thương cũng không cần chú giúp đỡ không có quan hệ gì với chú! Nhìn nhìn hoàn cảnh của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Tiểu Ảnh đỏ lên vẫn phản kháng: Chú buông cháu ra!
Đợi đến bệnh viện chú sẽ thả cháu ra….. Mẹ cháu có thể không cần chú, là chú không thể rời bỏ hai mẹ con. Nam Cung Kình Hiên đặt Tiểu Ảnh ở chỗ cạnh tài xế, ánh mắt thâm thúy chứa đựng sự thê lương đau lòng, khàn giọng nói.
Tiểu Ảnh hơi kinh ngạc, lại vẫy vẫy đầu bày tỏ không tin, đôi mắt sáng trong đầy vẻ oán hận: Chú đừng có lừa gạt mẹ cháu nữa! Chú dám bắt nạt mẹ nữa cháu sẽ cắn chết chú!
Trong phút chốc, ánh mặt trời hơi chói lóa xẹt qua trong mắt, Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe, mới có thể che giấu chút trong suốt đã không khống chế được nơi đáy mắt kia, hai cánh tay của anh chống cửa xe, bởi vì cố đè nén loại tình tự nào đó,
Nhưng Nam Cung Kình Hiên đã sớm thấy được vết thương của cậu bé, cau mày bắt lấy cổ tay nhỏ kéo cậu bé trở lại vào trong khuỷu tay, cẩn thận tránh vết thương của cậu bé, trầm giọng nói: Trầy da rồi sao? Tiểu Ảnh đừng động đậy, chú dẫn cháu đi bệnh viện!
Cháu không cần! Tiểu Ảnh đau đến mức bàn tay cùng đầu gối nóng rát, nhưng vẫn cao giọng cự tuyệt, nhìn chằm chằm anh nói: Cháu không cần chú đưa đi bệnh viện, chú buông cháu ra, cháu không thích chú!
Vẻ mặt của con trai nhìn anh chính là vẻ muốn trốn tránh, đó là sự đề phòng và kiên quyết khước từ anh.
Tiểu Ảnh! Tiểu Ảnh nha! Dì chủ nhà nhìn thấy tình hình này vội vàng chạy đến, nét mặt vô cùng khẩn trương: Cái cậu này, chuyện gì xảy ra hả! Mới sáng sớm sao lại đụng vào trẻ con! Cậu cậu cậu..... Tôi phải ăn nói với Thiên Tuyết thế nào hả!
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên hơi trắng bệch, bị con trai cự tuyệt hành hạ đến đau lòng không chịu nổi, chỉ có thể tùy ý cậu bé quẫy đạp giãy giụa, nhưng không thể để mặc cho cậu bé không băng bó, cứ như vậy mà chạy đến trường học!
Chú buông cháu ra..... Buông ra buông ra, không được đụng vào cháu a! Tiểu Ảnh kích động, nhớ lại chuyện xưa ngày đó, đôi mắt trong suốt toát ra ngọn lửa, hận thấu người cha này, liều mạng giãy giụa rồi lại giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dứt khoát túm lấy bàn tay to của Nam Cung Kình Hiên Ô oa một tiếng rồi hung hăng cắn.
Cậu bé cắn, hung hăng cắn!
Nam Cung Kình Hiên cảm giác được ý nghĩa đau đớn này, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua sự đau lòng kịch liệt, cũng không buông tay, để mặc cho cậu bé cắn, hàm răng non nớt của con trai cắm thật sâu vào thịt của anh, kia là dùng hơi sức lớn nhất, nhưng Nam Cung Kình Hiên lại cảm thấy đó như là một loại giải thoát, sắc mặt hơi trở nên tái nhợt, ánh mắt thê lương chăm chú nhìn con trai trong ngực. manbg truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Tiểu Ảnh….. Tiểu Ảnh mau nhả ra, đừng cắn chú ấy, đi bệnh viện với bà đi! Tiểu Ảnh….. Dì chủ nhà cũng kinh hãi với biểu hiện đột nhiên nổi điên của Tiểu Ảnh, gấp gáp nói.
Rốt cuộc Tiểu Ảnh há miệng, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên.
Chú ấy không tránh..... Ba ba khốn kiếp này lại không tránh!
Tiểu Ảnh, mau nhả ra mau nhả ra, lập tức đi bệnh viện, bà lập tức gọi điện thoại cho mẹ nha......
Nam Cung Kình Hiên nhìn cậu bé cuối cùng cũng chịu há miệng, ôm chặt lấy cậu, giọng nói ám ách vang lên bên lỗ tai cậu bé: Có cáu kỉnh cũng đợi đến bệnh viện băng bó xong rồi tái phát, cháu có rất nhiều cơ hội.
Tiểu Ảnh cau mày, đôi mắt trong suốt lộ vẻ trốn tránh, hướng về phía anh la to: Cháu không cần chú! Mẹ nói không cần chú! Chú cách xa mẹ con cháu ra, cháu bị thương cũng không cần chú giúp đỡ không có quan hệ gì với chú! Nhìn nhìn hoàn cảnh của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Tiểu Ảnh đỏ lên vẫn phản kháng: Chú buông cháu ra!
Đợi đến bệnh viện chú sẽ thả cháu ra….. Mẹ cháu có thể không cần chú, là chú không thể rời bỏ hai mẹ con. Nam Cung Kình Hiên đặt Tiểu Ảnh ở chỗ cạnh tài xế, ánh mắt thâm thúy chứa đựng sự thê lương đau lòng, khàn giọng nói.
Tiểu Ảnh hơi kinh ngạc, lại vẫy vẫy đầu bày tỏ không tin, đôi mắt sáng trong đầy vẻ oán hận: Chú đừng có lừa gạt mẹ cháu nữa! Chú dám bắt nạt mẹ nữa cháu sẽ cắn chết chú!
Trong phút chốc, ánh mặt trời hơi chói lóa xẹt qua trong mắt, Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe, mới có thể che giấu chút trong suốt đã không khống chế được nơi đáy mắt kia, hai cánh tay của anh chống cửa xe, bởi vì cố đè nén loại tình tự nào đó,
/359
|