Tiên sinh, chào anh. Dụ Thiên Tuyết đè nén tâm tình nói.
Cô đi rồi ?
Lồng ngực Dụ Thiên Tuyết phập phòng, càng nghe giọng nói này càng thấy quen, sự từ tính trêu chọc làm cho lòng cô rối thành một nùi, nhưng hiện giờ cô không quan tâm chuyện này, nhẹ nhàng hít một hơi nói: Vị tiên sinh này, xin thứ lỗi vì tôi không chào mà đi, tôi nghĩ quan hệ thuê mướn giữa chúng ta nên kết thúc, rất xin lỗi vì tôi không thể đảm nhiệm công việc này, Huệ Minh vẫn còn có rất nhiều tư vấn viên muốn đảm nhiệm phần công tác này, cũng không nhất định phải là tôi!
….. Cô rất tốt.
Tôi không cảm thấy tôi làm tốt, tôi không thích cảm giác khó hiểu như vậy, nếu muốn bảo vệ sự riêng tư cá nhân lại đồng thời xâm phạm đến quyền lợi của người khác, phần công tác này tôi không tiếp nhận! Dụ Thiên Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng thật sâu, khó khăn nói.
Tôi xâm phạm đến quyền lợi gì của cô?
Nhân cách! Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng kiên định: Sau khi tôi ngủ anh đã làm cái gì với tôi chính anh biết rõ!
Quản lý Chương đang uống nước thì bị sặc đến ho khan, mắt lóe lên, bị người phụ nữ to gan lớn mật này làm cho sợ tới mức tay chân cũng lạnh ngắt.
Đây chính là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung a, cô dám nói chuyện với anh ấy như vậy? !
….. Đối phương lặng im trầm mặc.
Dụ Thiên Tuyết chờ đợi một hồi lâu, nhẹ giọng nói: Nếu như không có vấn đề gì nữa thì tôi cúp điện thoại, lần tư vấn sau sẽ an bài tư vấn viên khác, hy vọng có thể trợ giúp mọi điều cho anh.
Cô an tĩnh chờ đợi, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền tới: Sau khi ngủ cô kêu muốn uống nước, tôi không rãnh đi lấy giúp cô, nên đã cho cô uống chút rượu đỏ….. Cô còn có nghi vấn gì khác không?
…..! Tức khắc Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, suy nghĩ trong đầu nhất thời rối loạn. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Anh ta không có xâm phạm mình? !
Lúc đó, xác thực là cô ngủ đến mê man khi tỉnh lại cũng không biết đã mấy giờ, căn bản cũng không biết khi mình ngủ mê đã nói cái gì, nhưng thật sự là một chút ấn tượng cô cũng không có! Vả lại..... Một người vốn không quen biết, tại sao lại muốn dùng loại phương thức thấp hèn bỉ ổi này với mình? Nhìn chỗ ở cùng phẩm vị của anh ta mà nói, anh ta hẳn là nhân vật của giới xã hội thượng lưu, càng không thể thiếu phụ nữ!
Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết tỉnh ngộ, khuôn mặt thanh tú trướng đến đỏ hồng, hoàn toàn không biết còn có thể nói gì nữa: Tôi..... Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi vị tiên sinh này, là tôi hiểu lầm, tôi cho là.....
..... Cho rằng cái gì?
Dụ Thiên Tuyết cắn chặt môi, cắn đến đau không chịu nổi, lúc này mới vẫy vẫy đầu, cau mày tiếp tục hỏi: Điện thoại di động của tôi chẳng biết tại sao lại tắt máy, xin hỏi là anh làm sao?
“Cô hi vọng bị quấy rầy khi ngủ à?
Dụ Thiên Tuyết trầm ngâm một lát, biết vấn đề không phải ở chỗ có bị quấy rầy hay không, cô để diện thoại ở chế độ rung, bởi vì tư vấn viên chuyên nghiệp trong thời điểm giao tiếp với khách tuyệt đối không cho phép mở máy, về điểm này, thật sự là cô làm được chưa được thỏa đáng.
Xin lỗi, tiên sinh, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới trò chuyện, có rất nhiều điều tôi làm được chưa tốt, hi vọng anh thông cảm bỏ qua, lần sau tôi sẽ chú ý. Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, dũng cảm thừa nhận tất cả sai lầm của mình, thật sự là cô vẫn chưa thích ứng đảm nhiệm công việc này.
Lần sau rồi hãy nói. Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt lưu lại một câu, cúp điện thoại.
Dụ Thiên Tuyết hơi lúng túng nhìn chằm chằm ống nghe, một lát sau mới đưa lại cho quản lý Chương.
Thế nào rồi? Đối phương tỏ thái độ thế nào?..... Thiên Tuyết, có phải cô hiểu lầm cái gì hay không? Sao mặt đỏ như vậy? Quản lý Chương chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp rung động lòng người trước mắt, cười yếu ớt hỏi.
Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết khựng lại, đôi mắt trong suốt chớp chớp quét đi tất cả cảm xúc, chỉ còn lại sự thông suốt sáng ngời, một hơi thở quật cường vọt lên sống lưng của cô, cô mở miệng, giọng nói mát rượi: Xin lỗi quản lý Chương, lần này tôi làm không xong, lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như thế nữa, tôi bảo đảm.
Trong đôi mắt trong suốt trong tràn đầy sự thành khẩn.
Quản lý Chương đưa tay chống đỡ môi, ánh mắt mập mờ chăm chú nhìn cô, giơ một ngón tay lên quơ quơ: Đi ra ngoài đi.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cầm túi xách của mình lên đi ra cửa.
Mở laptop ra gõ vào dòng chữ đã viết kia, quả thật là lung tung mà xấu xí, cô khép lại, lần đầu tiên cảm giác được công việc của mình có tính khiêu chiến vài phần, nhưng mà tại sao, rõ ràng cô cảm thấy suy nghĩ của người kia có logic chính
Cô đi rồi ?
Lồng ngực Dụ Thiên Tuyết phập phòng, càng nghe giọng nói này càng thấy quen, sự từ tính trêu chọc làm cho lòng cô rối thành một nùi, nhưng hiện giờ cô không quan tâm chuyện này, nhẹ nhàng hít một hơi nói: Vị tiên sinh này, xin thứ lỗi vì tôi không chào mà đi, tôi nghĩ quan hệ thuê mướn giữa chúng ta nên kết thúc, rất xin lỗi vì tôi không thể đảm nhiệm công việc này, Huệ Minh vẫn còn có rất nhiều tư vấn viên muốn đảm nhiệm phần công tác này, cũng không nhất định phải là tôi!
….. Cô rất tốt.
Tôi không cảm thấy tôi làm tốt, tôi không thích cảm giác khó hiểu như vậy, nếu muốn bảo vệ sự riêng tư cá nhân lại đồng thời xâm phạm đến quyền lợi của người khác, phần công tác này tôi không tiếp nhận! Dụ Thiên Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng thật sâu, khó khăn nói.
Tôi xâm phạm đến quyền lợi gì của cô?
Nhân cách! Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng kiên định: Sau khi tôi ngủ anh đã làm cái gì với tôi chính anh biết rõ!
Quản lý Chương đang uống nước thì bị sặc đến ho khan, mắt lóe lên, bị người phụ nữ to gan lớn mật này làm cho sợ tới mức tay chân cũng lạnh ngắt.
Đây chính là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung a, cô dám nói chuyện với anh ấy như vậy? !
….. Đối phương lặng im trầm mặc.
Dụ Thiên Tuyết chờ đợi một hồi lâu, nhẹ giọng nói: Nếu như không có vấn đề gì nữa thì tôi cúp điện thoại, lần tư vấn sau sẽ an bài tư vấn viên khác, hy vọng có thể trợ giúp mọi điều cho anh.
Cô an tĩnh chờ đợi, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền tới: Sau khi ngủ cô kêu muốn uống nước, tôi không rãnh đi lấy giúp cô, nên đã cho cô uống chút rượu đỏ….. Cô còn có nghi vấn gì khác không?
…..! Tức khắc Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, suy nghĩ trong đầu nhất thời rối loạn. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Anh ta không có xâm phạm mình? !
Lúc đó, xác thực là cô ngủ đến mê man khi tỉnh lại cũng không biết đã mấy giờ, căn bản cũng không biết khi mình ngủ mê đã nói cái gì, nhưng thật sự là một chút ấn tượng cô cũng không có! Vả lại..... Một người vốn không quen biết, tại sao lại muốn dùng loại phương thức thấp hèn bỉ ổi này với mình? Nhìn chỗ ở cùng phẩm vị của anh ta mà nói, anh ta hẳn là nhân vật của giới xã hội thượng lưu, càng không thể thiếu phụ nữ!
Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết tỉnh ngộ, khuôn mặt thanh tú trướng đến đỏ hồng, hoàn toàn không biết còn có thể nói gì nữa: Tôi..... Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi vị tiên sinh này, là tôi hiểu lầm, tôi cho là.....
..... Cho rằng cái gì?
Dụ Thiên Tuyết cắn chặt môi, cắn đến đau không chịu nổi, lúc này mới vẫy vẫy đầu, cau mày tiếp tục hỏi: Điện thoại di động của tôi chẳng biết tại sao lại tắt máy, xin hỏi là anh làm sao?
“Cô hi vọng bị quấy rầy khi ngủ à?
Dụ Thiên Tuyết trầm ngâm một lát, biết vấn đề không phải ở chỗ có bị quấy rầy hay không, cô để diện thoại ở chế độ rung, bởi vì tư vấn viên chuyên nghiệp trong thời điểm giao tiếp với khách tuyệt đối không cho phép mở máy, về điểm này, thật sự là cô làm được chưa được thỏa đáng.
Xin lỗi, tiên sinh, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới trò chuyện, có rất nhiều điều tôi làm được chưa tốt, hi vọng anh thông cảm bỏ qua, lần sau tôi sẽ chú ý. Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, dũng cảm thừa nhận tất cả sai lầm của mình, thật sự là cô vẫn chưa thích ứng đảm nhiệm công việc này.
Lần sau rồi hãy nói. Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt lưu lại một câu, cúp điện thoại.
Dụ Thiên Tuyết hơi lúng túng nhìn chằm chằm ống nghe, một lát sau mới đưa lại cho quản lý Chương.
Thế nào rồi? Đối phương tỏ thái độ thế nào?..... Thiên Tuyết, có phải cô hiểu lầm cái gì hay không? Sao mặt đỏ như vậy? Quản lý Chương chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp rung động lòng người trước mắt, cười yếu ớt hỏi.
Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết khựng lại, đôi mắt trong suốt chớp chớp quét đi tất cả cảm xúc, chỉ còn lại sự thông suốt sáng ngời, một hơi thở quật cường vọt lên sống lưng của cô, cô mở miệng, giọng nói mát rượi: Xin lỗi quản lý Chương, lần này tôi làm không xong, lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như thế nữa, tôi bảo đảm.
Trong đôi mắt trong suốt trong tràn đầy sự thành khẩn.
Quản lý Chương đưa tay chống đỡ môi, ánh mắt mập mờ chăm chú nhìn cô, giơ một ngón tay lên quơ quơ: Đi ra ngoài đi.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cầm túi xách của mình lên đi ra cửa.
Mở laptop ra gõ vào dòng chữ đã viết kia, quả thật là lung tung mà xấu xí, cô khép lại, lần đầu tiên cảm giác được công việc của mình có tính khiêu chiến vài phần, nhưng mà tại sao, rõ ràng cô cảm thấy suy nghĩ của người kia có logic chính
/359
|