Bóng đêm đen như mực thâm trầm phủ xuống.
Đã trễ thế này, cô ấy có thể dẫn theo con trai đi chỗ nào?
Khớp xương mấy ngón tay thon dài trắng bệch, siết thật chặt, trong kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự nhu tình, chăm chú nhìn bãi biển và thành thị mênh mông bao la phía bên dưới đường cao tốc, đột nhiên cảm thấy vô vọng và mờ mịt.
Vô vọng như thế mờ mịt như thế.
Sao đến bây giờ, mới có thể phát hiện ra lúc còn trẻ mình đã từng làm sai nhiều chuyện như vậy? Lại còn đợi đến khi có người xé toạt vết thương đầm đìa máu tươi này, anh mới biết lỗi lầm của mình có bao nhiêu thái quá.
—— Cho tới lúc này, anh cũng đã biết Tiểu Ảnh là con trai của mình.
—— Anh cũng nên biết, cô, Dụ Thiên Tuyết là một người quật cường như thế, làm sao có thể cho phép bé con của mình bị người ta hủy diệt như vậy.
Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt lại, nhớ tới cái ngày kia vào năm năm trước, sắc trời đều là màu xám trắng, anh tưởng tượng, trong khoảnh khắc sau cùng cô bị đẩy lên bàn mổ một cách quyết tuyệt như thế nào, kìm phẫu thuật sáng bóng lạnh như băng đâm vào trong thịt non trắng như tuyết, máu tươi đầm đìa chảy theo dòng, cô quỳ xuống, cầu xin chút hy vọng sống sót sau cùng cho bé con của mình…..
Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay lái, siết chặt thật chặt, hai bàn tay run rẩy nổi gân xanh.
Nói cho anh biết em đang ở đâu…..
Thiên Tuyết..... Là lỗi của anh..... Nói cho anh biết em ở đâu.....
*****
Sóng biển dâng lên tầng tầng lớp lớp.
Gió thổi tung mái tóc dài của Dụ Thiên Tuyết, trong bóng đêm lờ mờ, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt trong lòng bàn tay mình, đôi mắt vẫn còn nhạt nhòa nước mắt ngồi xổm người xuống nhìn con trai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người của Tiểu Ảnh không có bất kỳ cảm xúc gì.
Tiểu Ảnh, thật xin lỗi..... Có một số việc mẹ vẫn chưa nói cho con biết, mẹ không muốn cho con biết những chuyện kia, đó không phải là chuyện tốt đẹp gì….. Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng giải thích, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, chỉ sợ câu bé không chịu nổi.
Mẹ! Tiểu Ảnh nghiêng đầu qua nhìn cô: Tại sao ba không cần con?
Chóp mũi của Dụ Thiên Tuyết chua xót mãnh liệt một hồi, run rẩy rơi nước mắt, đột nhiên cô nghẹn lời.
Tiểu Ảnh vẫn còn chưa sinh ra, ba cũng không biết Tiểu Ảnh là nam hay nữ, có phải là một đứa bé rất ngoan hay không, có khỏe mạnh hoạt bát đáng yêu hay không, vì sao ba không cần con? Tiểu Ảnh khăng khăng hỏi, nhất định phải hỏi cho ra đáp án .
Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, ôm chặt lấy bóng dáng nhỏ bé, trái tim đau như bị đao cắt. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Tiểu Ảnh bị ôm chặt có chút hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ lên, tất cả tâm tình đè nén trong lòng cũng bạo phát ra, trong đôi mắt trong trẻo có hận ý ngập trời, từ trước tới nay cậu bé cũng không có khóc, bây giờ thì hốc mắt cũng đã đỏ hồng.
Tại sao mẹ không nói cho Tiểu Ảnh biết sớm một chút là ba không cần con? Tiểu Ảnh vẫn luôn cảm thấy mình có ba, cho dù là đã chết không có ở đây giống như ông bà ngoại, so hiện tại cũng tốt hơn! Mẹ là kẻ lường gạt..... Tại sao mẹ lại gạt Tiểu Ảnh! Tiểu Ảnh tránh khỏi ngực của cô, hốc mắt đỏ hồng dâng tràn nước mắt, ngón tay run rẩy kịch liệt chỉ về phía cô, lồng ngực cũng phập phòng dữ dội.
Tiểu Ảnh….. Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết cũng rớt xuống, đưa tay muốn kéo cậu bé lại.
Rốt cuộc các người làm ba mẹ như thế nào! Không cần con vì sao
Đã trễ thế này, cô ấy có thể dẫn theo con trai đi chỗ nào?
Khớp xương mấy ngón tay thon dài trắng bệch, siết thật chặt, trong kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự nhu tình, chăm chú nhìn bãi biển và thành thị mênh mông bao la phía bên dưới đường cao tốc, đột nhiên cảm thấy vô vọng và mờ mịt.
Vô vọng như thế mờ mịt như thế.
Sao đến bây giờ, mới có thể phát hiện ra lúc còn trẻ mình đã từng làm sai nhiều chuyện như vậy? Lại còn đợi đến khi có người xé toạt vết thương đầm đìa máu tươi này, anh mới biết lỗi lầm của mình có bao nhiêu thái quá.
—— Cho tới lúc này, anh cũng đã biết Tiểu Ảnh là con trai của mình.
—— Anh cũng nên biết, cô, Dụ Thiên Tuyết là một người quật cường như thế, làm sao có thể cho phép bé con của mình bị người ta hủy diệt như vậy.
Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt lại, nhớ tới cái ngày kia vào năm năm trước, sắc trời đều là màu xám trắng, anh tưởng tượng, trong khoảnh khắc sau cùng cô bị đẩy lên bàn mổ một cách quyết tuyệt như thế nào, kìm phẫu thuật sáng bóng lạnh như băng đâm vào trong thịt non trắng như tuyết, máu tươi đầm đìa chảy theo dòng, cô quỳ xuống, cầu xin chút hy vọng sống sót sau cùng cho bé con của mình…..
Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay lái, siết chặt thật chặt, hai bàn tay run rẩy nổi gân xanh.
Nói cho anh biết em đang ở đâu…..
Thiên Tuyết..... Là lỗi của anh..... Nói cho anh biết em ở đâu.....
*****
Sóng biển dâng lên tầng tầng lớp lớp.
Gió thổi tung mái tóc dài của Dụ Thiên Tuyết, trong bóng đêm lờ mờ, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt trong lòng bàn tay mình, đôi mắt vẫn còn nhạt nhòa nước mắt ngồi xổm người xuống nhìn con trai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người của Tiểu Ảnh không có bất kỳ cảm xúc gì.
Tiểu Ảnh, thật xin lỗi..... Có một số việc mẹ vẫn chưa nói cho con biết, mẹ không muốn cho con biết những chuyện kia, đó không phải là chuyện tốt đẹp gì….. Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng giải thích, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, chỉ sợ câu bé không chịu nổi.
Mẹ! Tiểu Ảnh nghiêng đầu qua nhìn cô: Tại sao ba không cần con?
Chóp mũi của Dụ Thiên Tuyết chua xót mãnh liệt một hồi, run rẩy rơi nước mắt, đột nhiên cô nghẹn lời.
Tiểu Ảnh vẫn còn chưa sinh ra, ba cũng không biết Tiểu Ảnh là nam hay nữ, có phải là một đứa bé rất ngoan hay không, có khỏe mạnh hoạt bát đáng yêu hay không, vì sao ba không cần con? Tiểu Ảnh khăng khăng hỏi, nhất định phải hỏi cho ra đáp án .
Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, ôm chặt lấy bóng dáng nhỏ bé, trái tim đau như bị đao cắt. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Tiểu Ảnh bị ôm chặt có chút hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ lên, tất cả tâm tình đè nén trong lòng cũng bạo phát ra, trong đôi mắt trong trẻo có hận ý ngập trời, từ trước tới nay cậu bé cũng không có khóc, bây giờ thì hốc mắt cũng đã đỏ hồng.
Tại sao mẹ không nói cho Tiểu Ảnh biết sớm một chút là ba không cần con? Tiểu Ảnh vẫn luôn cảm thấy mình có ba, cho dù là đã chết không có ở đây giống như ông bà ngoại, so hiện tại cũng tốt hơn! Mẹ là kẻ lường gạt..... Tại sao mẹ lại gạt Tiểu Ảnh! Tiểu Ảnh tránh khỏi ngực của cô, hốc mắt đỏ hồng dâng tràn nước mắt, ngón tay run rẩy kịch liệt chỉ về phía cô, lồng ngực cũng phập phòng dữ dội.
Tiểu Ảnh….. Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết cũng rớt xuống, đưa tay muốn kéo cậu bé lại.
Rốt cuộc các người làm ba mẹ như thế nào! Không cần con vì sao
/359
|