Mời vào. Dụ Thiên Tuyết đặt tư liệu sắp xếp ổn thỏa vào trong ngăn kéo phía sau mình, lễ phép nhẹ giọng nói: Trung tâm Huệ Minh chào mừng quý khách đến tư vấn, xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách?
Cô xoay người, thấy được người đàn ông cao ngất một thân màu đen.
Anh….. Dụ Thiên Tuyết cau mày, có phần không rõ ràng lắm, sao Nam Cung Kình Hiên lại đột ngột xuất hiện ở đây, người đàn ông này..... Anh đúng là âm hồn bất tán sao? !
Tư vấn tâm lý, có thể phục vụ không? Nam Cung Kình Hiên không nhìn ánh mắt của cô, đi tới trước bàn kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Dụ Thiên Tuyết cau mày suy nghĩ mấy giây, không thể nào hiểu được, nhưng mà nghề nghiệp của cô cần sự chuyên nghiệp, vẫn là ngồi vào bàn làm việc thoáng suy nghĩ rồi nói: Có thể, xin hỏi anh cần tư vấn về phương diện nào? Hoàn cảnh chung quanh như thế này được không? Có cần tôi kéo rèm cửa sổ hoặc ghi âm cái gì không? Hay anh chỉ muốn hỗ trợ về tâm lý mà thôi?
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn mặt cô, giọng khàn khàn nói: Kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn.
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, không biết anh muốn làm cái gì, nhưng mà yêu cầu biến thái như thế này khiến trong lòng cô muốn vùng vẫy một cái biết bao nhiêu, cô vẫn đứng dậy, theo yêu cầu kéo rèm cửa sổ lại, đèn cũng tắt, đang là ban ngày nên còn có thể lộ ra ánh sáng le lói, vì vậy cũng không phải là rất tối, Dụ Thiên Tuyết vẫn có thể chấp nhận.
Tiên sinh, anh có thể bắt đầu. Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi xuống.
Anh rất nhớ em. Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn: Chỉ cách một buổi tối, anh đã nhớ em đến mức không biết phải làm gì bây giờ.
Dụ Thiên Tuyết như đứng trong đống lửa, cau mày nói: Nam Cung Kình Hiên, tôi đang làm việc, anh có thể đừng quấy rối?
Nơi này không phải có một loại phục vụ mà bất kể người bệnh nói cái gì thì cũng không được phép chen ngang, chẳng qua họ chỉ là dốc bầu tâm sự mà thôi, không cần các người đề nghị gì hết. Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lấp lánh ánh sáng ở trong bóng tối.
Dụ Thiên Tuyết cau mày chặt hơn, rất không muốn làm, cầm chặt cây viết trong tay, cuối cùng vẫn buông ra.
Được, anh nói, tôi nghe.
Nam Cung Kình Hiên yên lặng trong chốc lát.
Em thật sự hận anh sao? Anh biết rõ em nhất định rất hận anh, ròng rã năm năm, anh luôn suy nghĩ nếu như anh có thể gặp lại em lần nữa, anh có thể làm gì để cho em đừng hận anh như thế này, anh vẫn luôn suy nghĩ. Giọng anh trầm thấp tựa như ma chú, cúi đầu thì thầm lẩn quẩn ở bên trong phòng: Nhưng hình như anh không thể làm gì, em quá bài xích anh, hận không thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh, ngay cả con trai của anh, em cũng không chịu thừa nhận, lại càng không chịu nói rốt cuộc chính mình đã từng chịu bao nhiêu khổ cực.....
Đó không phải là con của anh!
Đừng ngắt ngang.
Gương mặt tuấn lãng như điêu khắc
Cô xoay người, thấy được người đàn ông cao ngất một thân màu đen.
Anh….. Dụ Thiên Tuyết cau mày, có phần không rõ ràng lắm, sao Nam Cung Kình Hiên lại đột ngột xuất hiện ở đây, người đàn ông này..... Anh đúng là âm hồn bất tán sao? !
Tư vấn tâm lý, có thể phục vụ không? Nam Cung Kình Hiên không nhìn ánh mắt của cô, đi tới trước bàn kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Dụ Thiên Tuyết cau mày suy nghĩ mấy giây, không thể nào hiểu được, nhưng mà nghề nghiệp của cô cần sự chuyên nghiệp, vẫn là ngồi vào bàn làm việc thoáng suy nghĩ rồi nói: Có thể, xin hỏi anh cần tư vấn về phương diện nào? Hoàn cảnh chung quanh như thế này được không? Có cần tôi kéo rèm cửa sổ hoặc ghi âm cái gì không? Hay anh chỉ muốn hỗ trợ về tâm lý mà thôi?
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn mặt cô, giọng khàn khàn nói: Kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn.
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, không biết anh muốn làm cái gì, nhưng mà yêu cầu biến thái như thế này khiến trong lòng cô muốn vùng vẫy một cái biết bao nhiêu, cô vẫn đứng dậy, theo yêu cầu kéo rèm cửa sổ lại, đèn cũng tắt, đang là ban ngày nên còn có thể lộ ra ánh sáng le lói, vì vậy cũng không phải là rất tối, Dụ Thiên Tuyết vẫn có thể chấp nhận.
Tiên sinh, anh có thể bắt đầu. Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi xuống.
Anh rất nhớ em. Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn: Chỉ cách một buổi tối, anh đã nhớ em đến mức không biết phải làm gì bây giờ.
Dụ Thiên Tuyết như đứng trong đống lửa, cau mày nói: Nam Cung Kình Hiên, tôi đang làm việc, anh có thể đừng quấy rối?
Nơi này không phải có một loại phục vụ mà bất kể người bệnh nói cái gì thì cũng không được phép chen ngang, chẳng qua họ chỉ là dốc bầu tâm sự mà thôi, không cần các người đề nghị gì hết. Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lấp lánh ánh sáng ở trong bóng tối.
Dụ Thiên Tuyết cau mày chặt hơn, rất không muốn làm, cầm chặt cây viết trong tay, cuối cùng vẫn buông ra.
Được, anh nói, tôi nghe.
Nam Cung Kình Hiên yên lặng trong chốc lát.
Em thật sự hận anh sao? Anh biết rõ em nhất định rất hận anh, ròng rã năm năm, anh luôn suy nghĩ nếu như anh có thể gặp lại em lần nữa, anh có thể làm gì để cho em đừng hận anh như thế này, anh vẫn luôn suy nghĩ. Giọng anh trầm thấp tựa như ma chú, cúi đầu thì thầm lẩn quẩn ở bên trong phòng: Nhưng hình như anh không thể làm gì, em quá bài xích anh, hận không thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh, ngay cả con trai của anh, em cũng không chịu thừa nhận, lại càng không chịu nói rốt cuộc chính mình đã từng chịu bao nhiêu khổ cực.....
Đó không phải là con của anh!
Đừng ngắt ngang.
Gương mặt tuấn lãng như điêu khắc
/359
|