Anh không có mang theo thẻ vào hội diễn tấu mà La Tình Uyển đã đưa cho anh, quên mất, chắc là vứt trên bàn viết rồi.
Cho nên, có thể không đi được không?
Nam Cung Kình Hiên đi tới cửa, ngẫm nghĩ một chút rồi dừng lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho La Tình Uyển.
“Kình Hiên, thế nào?” Đang loay hoay sứt đầu mẻ trán ở phía sau, La Tình Uyển tranh thủ chút thời gian nghe điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
“Thẻ em đưa cho anh quên mang theo, hôm nay không có biện pháp đi, em nghe một mình vui vẻ.”
“Khôngcó….. Không có mang?” Trong lòng La Tình Uyển một trời thất vọng, cắn cắn môi, tránh né tiếng động ồn ào xung quanh, đến trong góc nói điện thoại với anh: “Vậy anh đợi chút, bên này cực kỳ nghiêm ngặt không thể tùy tiện dẫn người vào, em đi mượn thẻ giúp anh là được.”
“Vậy cũng được sao?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt hỏi, biết một thẻ loại này mấy triệu một tấm thật sự là không có ai dễ dàng cho mượn như vậy: “Em không cần phiền phức, anh cảm thấy cũng không hứng thú lắm với Piano.”
“Anh đừng nói những lời như thế có được hay không? Em chuẩn bị toàn bộ hơn hai tháng, làm đủ loại tuyên truyền, chính là vì để có thể cùng anh nghe âm nhạc mà em thích nhất, Kình Hiên, anh chờ một chút, em lập tức nghĩ biện pháp.” La Tình Uyển cúp điện thoại.
Trên gương mặt tuấn tú trầm tĩnh của Nam Cung Kình Hiên không lộ vẻ gì, cũng cúp điện thoại. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Chỉ có thể tạm thời chờ đợi.
Tầm mắt của anh từ từ quét nhìn trong đại sảnh, bỗng nhiên một bóng dáng nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt anh, đứa bé trai có đôi mắt to đen bóng như kim cương kia, trong suốt sáng ngời, mặc trên người bộ lễ phục nhỏ lộ ra quý khí, thế nhưng cậu bé lại đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai không tương xứng, che kín nửa bên mặt, chỉ thấy trước ngực đeo một tấm thẻ VIP trị giá ngàn vàng đang tỏa sáng lấp lánh.
Rất kỳ quái, ngũ quan của đứa bé kia quen thuộc mà thân thiết như là dấu ấn khắc ở
Cho nên, có thể không đi được không?
Nam Cung Kình Hiên đi tới cửa, ngẫm nghĩ một chút rồi dừng lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho La Tình Uyển.
“Kình Hiên, thế nào?” Đang loay hoay sứt đầu mẻ trán ở phía sau, La Tình Uyển tranh thủ chút thời gian nghe điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
“Thẻ em đưa cho anh quên mang theo, hôm nay không có biện pháp đi, em nghe một mình vui vẻ.”
“Khôngcó….. Không có mang?” Trong lòng La Tình Uyển một trời thất vọng, cắn cắn môi, tránh né tiếng động ồn ào xung quanh, đến trong góc nói điện thoại với anh: “Vậy anh đợi chút, bên này cực kỳ nghiêm ngặt không thể tùy tiện dẫn người vào, em đi mượn thẻ giúp anh là được.”
“Vậy cũng được sao?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt hỏi, biết một thẻ loại này mấy triệu một tấm thật sự là không có ai dễ dàng cho mượn như vậy: “Em không cần phiền phức, anh cảm thấy cũng không hứng thú lắm với Piano.”
“Anh đừng nói những lời như thế có được hay không? Em chuẩn bị toàn bộ hơn hai tháng, làm đủ loại tuyên truyền, chính là vì để có thể cùng anh nghe âm nhạc mà em thích nhất, Kình Hiên, anh chờ một chút, em lập tức nghĩ biện pháp.” La Tình Uyển cúp điện thoại.
Trên gương mặt tuấn tú trầm tĩnh của Nam Cung Kình Hiên không lộ vẻ gì, cũng cúp điện thoại. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Chỉ có thể tạm thời chờ đợi.
Tầm mắt của anh từ từ quét nhìn trong đại sảnh, bỗng nhiên một bóng dáng nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt anh, đứa bé trai có đôi mắt to đen bóng như kim cương kia, trong suốt sáng ngời, mặc trên người bộ lễ phục nhỏ lộ ra quý khí, thế nhưng cậu bé lại đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai không tương xứng, che kín nửa bên mặt, chỉ thấy trước ngực đeo một tấm thẻ VIP trị giá ngàn vàng đang tỏa sáng lấp lánh.
Rất kỳ quái, ngũ quan của đứa bé kia quen thuộc mà thân thiết như là dấu ấn khắc ở
/359
|