“Dụ Thiên Tuyết!” Nam Cung Dạ Hi khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, sức lực đang cầm tay cô cũng mạnh hơn: “Chị Tình Uyển, chị biết em gặp được cô ta ở chỗ nào không? Phụ khoa đó, em khám phụ khoa còn nhiều hơn cô ta! Chị nói….. Chị nói cô ta có thể có thai con của anh trai em hay không vì vậy mới đến phụ khoa kiểm tra? Nếu không có bệnh gì sao lại khám ở đó…..”
Nụ cười trên bờ môi của La Tình Uyển thoáng cứng lại.
“Hazi, cái đó, chị không cần phải sốt ruột lo lắng như vậy nha, chị Tình Uyển, lúc thấy cô ta ở bệnh viện em cũng bị hù sợ, trong lòng cũng suy đoán lung tung, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút thì có thể cũng không phải, cô ta là loại đàn bà không sạch sẽ, nói không chừng có bệnh lây qua đường sinh dục nha, hay bệnh phụ khoa gì đó muốn gạt người khác nên tới chữa trị, cũng không nhất định là mang thai nha!” Lời nói của Nam Cung Dạ Hi có chút không mạch lạc lắm, nắm tay La Tình Uyển nói.
Bầu không khí trong phòng sách có hơi ồn ào, La Tình Uyển ngửa đầu lên một lần nữa, cảm thấy có chút hít thở không thông.
“Cũng đúng, nói không chừng không phải vậy.” Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt như có như không quét qua cái bụng đã nhô lên rất lớn của Nam Cung Dạ Hi: “Nhưng nếu đúng là như vậy, chị nên làm gì bây giờ?”
Nam Cung Dạ Hi cũng bắt đầy nóng nảy, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt ngọt ngào hiện ra mấy phần ác độc: “Chị Tình Uyển, chị không cần lo lắng, chuyện này em không nói cho anh trai biết..... Ai nha, nhưng mà con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó nhất định sẽ dùng đứa nhỏ tới uy hiếp anh trai, không để cho anh trai rời khỏi cô ta! Chị Tình Uyển, làm sao bây giờ!”
La Tình Uyển trầm tĩnh, trên mặt không có vẻ gì hốt hoảng, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi rời khỏi khoảng không nào đó, mở miệng nói: “Cái này phải nhìn lựa chọn của anh trai em, Dạ Hi, điểm này chị không quyết định được.”
“Hàaa…..! Làm gì có chuyện đó? !” Đôi mắt của Nam Cung Dạ Hi trở nên ác độc, giận đến cả người run rẩy: “Con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó thật sự cho rằng mang thai đứa bé nên muốn cái gì cũng đều được hay sao! Cô ta cho rằng mang thai thì sẽ không có ai dám động tới cô ta sao? ! Nghiệt chủng mà thôi, anh trai em cũng đâu có nói muốn, cô ta có thể diễu võ dương oai cái gì! Chị Tình Uyển, chị đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để con đàn bà kia có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng ta, chuyện lần này là anh trai em có lỗi với chị, em nhất định nhất định phải làm cho Dụ Thiên Tuyết trả giá thật lớn!”
Sắc mặt La Tình Uyển hơi trở nên tái nhợt, suy tư chốc lát rồi lắc đầu.
“Khuya lắm rồi, Dạ Hi, em đi ngủ trước đi, lúc nào cũng tức giận không tốt đối với cục cưng.” La Tình Uyển sờ lên mặt cô ta: “Chị ở đây chờ Kình Hiên về, có chuyện gì thì bọn chị sẽ nói với nhau, bản thân em không nên quyết định gì hết, nghe chưa?”
“Chị Tình Uyển!” Nam Cung Dạ Hi giận đến rơi nước mắt: “Chị làm sao vậy, con đàn bà kia sắp cưỡi lên đầu tới nơi chị còn hào phóng như vậy làm gì! Chị không còn yêu anh trai em nữa à!”
Trong mắt La Tình Uyển có một tia mê mang, từ từ trở nên kiên định, nhẹ giọng nói: “Chị yêu Kình Hiên, cho nên tạm thời chị không muốn anh ấy bị áp lực quá lớn, trước tiên hãy để cho anh ấy tự mình xử lý, nếu không có năng lực xử lý tốt thì anh ấy cũng không có tư cách làm chồng của chị, phải hay không?”
Nam Cung Dạ Hi ngẩn ra: “Nhưng mà, nhưng nếu Dụ Thiên Tuyết…..”
“Chỉ dùng đứa bé để giữ chân đàn ông là loại phụ nữ không có đầu óc nhất.” La Tình Uyển cười hơi yếu ớt: “Nhưng cô ấy rất thông minh, đây là con đường tắt, cô ấy đi đúng rồi.”
Nam Cung
Nụ cười trên bờ môi của La Tình Uyển thoáng cứng lại.
“Hazi, cái đó, chị không cần phải sốt ruột lo lắng như vậy nha, chị Tình Uyển, lúc thấy cô ta ở bệnh viện em cũng bị hù sợ, trong lòng cũng suy đoán lung tung, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút thì có thể cũng không phải, cô ta là loại đàn bà không sạch sẽ, nói không chừng có bệnh lây qua đường sinh dục nha, hay bệnh phụ khoa gì đó muốn gạt người khác nên tới chữa trị, cũng không nhất định là mang thai nha!” Lời nói của Nam Cung Dạ Hi có chút không mạch lạc lắm, nắm tay La Tình Uyển nói.
Bầu không khí trong phòng sách có hơi ồn ào, La Tình Uyển ngửa đầu lên một lần nữa, cảm thấy có chút hít thở không thông.
“Cũng đúng, nói không chừng không phải vậy.” Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt như có như không quét qua cái bụng đã nhô lên rất lớn của Nam Cung Dạ Hi: “Nhưng nếu đúng là như vậy, chị nên làm gì bây giờ?”
Nam Cung Dạ Hi cũng bắt đầy nóng nảy, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt ngọt ngào hiện ra mấy phần ác độc: “Chị Tình Uyển, chị không cần lo lắng, chuyện này em không nói cho anh trai biết..... Ai nha, nhưng mà con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó nhất định sẽ dùng đứa nhỏ tới uy hiếp anh trai, không để cho anh trai rời khỏi cô ta! Chị Tình Uyển, làm sao bây giờ!”
La Tình Uyển trầm tĩnh, trên mặt không có vẻ gì hốt hoảng, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi rời khỏi khoảng không nào đó, mở miệng nói: “Cái này phải nhìn lựa chọn của anh trai em, Dạ Hi, điểm này chị không quyết định được.”
“Hàaa…..! Làm gì có chuyện đó? !” Đôi mắt của Nam Cung Dạ Hi trở nên ác độc, giận đến cả người run rẩy: “Con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó thật sự cho rằng mang thai đứa bé nên muốn cái gì cũng đều được hay sao! Cô ta cho rằng mang thai thì sẽ không có ai dám động tới cô ta sao? ! Nghiệt chủng mà thôi, anh trai em cũng đâu có nói muốn, cô ta có thể diễu võ dương oai cái gì! Chị Tình Uyển, chị đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để con đàn bà kia có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng ta, chuyện lần này là anh trai em có lỗi với chị, em nhất định nhất định phải làm cho Dụ Thiên Tuyết trả giá thật lớn!”
Sắc mặt La Tình Uyển hơi trở nên tái nhợt, suy tư chốc lát rồi lắc đầu.
“Khuya lắm rồi, Dạ Hi, em đi ngủ trước đi, lúc nào cũng tức giận không tốt đối với cục cưng.” La Tình Uyển sờ lên mặt cô ta: “Chị ở đây chờ Kình Hiên về, có chuyện gì thì bọn chị sẽ nói với nhau, bản thân em không nên quyết định gì hết, nghe chưa?”
“Chị Tình Uyển!” Nam Cung Dạ Hi giận đến rơi nước mắt: “Chị làm sao vậy, con đàn bà kia sắp cưỡi lên đầu tới nơi chị còn hào phóng như vậy làm gì! Chị không còn yêu anh trai em nữa à!”
Trong mắt La Tình Uyển có một tia mê mang, từ từ trở nên kiên định, nhẹ giọng nói: “Chị yêu Kình Hiên, cho nên tạm thời chị không muốn anh ấy bị áp lực quá lớn, trước tiên hãy để cho anh ấy tự mình xử lý, nếu không có năng lực xử lý tốt thì anh ấy cũng không có tư cách làm chồng của chị, phải hay không?”
Nam Cung Dạ Hi ngẩn ra: “Nhưng mà, nhưng nếu Dụ Thiên Tuyết…..”
“Chỉ dùng đứa bé để giữ chân đàn ông là loại phụ nữ không có đầu óc nhất.” La Tình Uyển cười hơi yếu ớt: “Nhưng cô ấy rất thông minh, đây là con đường tắt, cô ấy đi đúng rồi.”
Nam Cung
/359
|