Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Ninh Tịch mới phát hiện cô đã khóc trong lòng Lục Đình Kiêu gần nửa tiếng đồng hồ.
Như bị ma nhập…
Trừ những lúc quay phim yêu cầu ra thì hình như 5 năm nay cô chưa hề rơi nước mắt thì phải?
"Ặc, xin lỗi, tôi làm bẩn áo anh mất rồi..." Ninh Tịch thấy áo sơ mi của Lục Đình Kiêu bị cô khóc ướt một mảng, ngượng ngùng xin lỗi.
Khóe miệng Lục Đình Kiêu nhếch lên: "Đó là vinh hạnh của nó."
Tim Ninh Tịch bỗng đập thình thịch, cô chết sốc mất thôi. Cô vẫn luôn nghĩ Lục Đình Kiêu là người có IQ cao nhưng EQ thấp.
Ai mà ngờ đại ma vương một khi đã giở kĩ năng tán gái ra thì đúng là nghịch thiên mà.
Ghen tị ghê! Không ngờ còn tán giỏi hơn cả cô!
Lục Đình Kiêu thản nhiên vươn tay chỉnh lại mái tóc bù xù của cô: "Tiếp theo cô định thế nào? Tìm bắp đùi ai đó à?"
Ninh Tịch chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu: "Hả? Tìm bắp đùi làm gì?"
"Tối qua cô nói muốn tìm một cái bắp đùi to để ôm, còn chê của tôi không đủ to nữa mà."
"Khụ khụ khụ khụ..." Ninh Tịch suýt nữa thì bị nước bọt của chính mình sặc chết.
Đệch, tối qua rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện thần kì thế....
"Ngài Lục, ngài đừng nghe tôi nói bậy, tôi say đến mụ mị đầu óc rồi, đùi của ngài sao có thể không to cho được, cả cái Kinh Thành này, người có cặp đùi to nhất chính là ngài đấy!" Vẻ mặt Ninh Tịch tràn đầy vẻ nịnh nọt, nói rồi mới phát hiện hình như ý tứ có chút vặn vẹo thì phải?
Lục Đình Kiêu khá là vui vẻ, trong con ngươi dập dờn ý cười: "Thế tại sao cô lại không ôm?"
"Tôi tôi tôi..." Ninh Tịch "tôi tôi" đến nửa ngày vẫn không nói tiếp được.
Lục Đình Kiêu vò đầu cô, cuối cùng cũng tha cho cô: "Được rồi, trêu cô thôi. Xuống xe về phòng ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt mới có tinh thần chiến đấu. Hay cô vẫn còn muốn ở lại với tiểu bảo bối của cô thêm lát nữa?"
"Không cần đâu! Không cần đâu, tôi về phòng là được rồi!” Ninh Tịch giờ chỉ mong sao thoát được khỏi chỗ này.
Vừa xuống xe, Lục Đình Kiêu liền đứng ngay lại.
Ninh Tịch vò vò đầu: "Sao thế?"
Lục Đình Kiêu sải bước đi về phía bụi cỏ.
Ninh Tịch hiếu kì đi theo, sau đó liền thấy... Lục Nhị thiếu đang ôm một cái máy ảnh nằm ngủ chỏng vó trong bụi cỏ.
Cô biết dưới trướng Thịnh Thế không chỉ có một công ty quản lí, mà còn có hơn ba trăm công ty truyền thông, Lục Nhị thiếu cũng xem như là đại ca của đám chó săn.
Nhưng tên này cũng hơi quá rồi đấy, ngay đến chuyện của anh trai mình mà cũng không buông tha….....
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Nhị thiếu... Có cần phải gọi anh ấy dậy không? Ngủ như vậy sẽ bị cảm đấy?"
Lục Đình Kiêu gật đầu, sau đó đạp một phát.
Lục Cảnh Lễ "ai ui" một tiếng, tỉnh dậy.
Vừa tỉnh đã bắt đầu khóc lóc: "Quá đáng, sao cửa kính cái xe đó lại phản khoa học thế, em làm cách nào cũng không thể nhìn thấu vào trong được!”
Lục Đình Kiêu nhìn thằng em hài hước của mình từ trên cao: "Lát nữa vào phòng làm việc, anh có chuyện muốn giao cho em."
"Dạ ~" Lục Cảnh Lễ dụi mắt bò dậy, sau đó đảo mắt qua lại giữa hai người, lẩm bẩm: "Tại sao xe không lắc! Chẳng lẽ nhẹ đến nỗi không phát hiện ra! Không thể nào! Với thể lực của ông anh mình, ít nhất cũng phải lắc cả một đêm mới đúng chứ..."
Ninh Tịch: "Sao anh biết rõ thể lực và thời gian của anh ấy quá vậy..."
Dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đấy có biết không hả!
Lục Cảnh Lễ vò đầu: "Vì anh ấy mà đánh tôi thì đánh nguyên cả một đêm luôn đấy!"
Ninh Tịch: "......."
Được rồi, anh thắng!
Sau khi vào căn phòng mà Lục Đình Kiêu đã chuẩn bị cho cô, Ninh Tịch cũng muốn cạn lời.
Chỉ mới nửa ngày với thêm một buổi tối, vậy mà anh đã sửa sang lại hết tất cả mọi thứ trong phòng rồi.
Vốn dĩ căn phòng này có gam màu lạnh sạch sẽ, gọn gàng, giờ lại chuyển sang gam màu ấm, không chỉ có vậy, trong tủ còn đầy ắp quần áo, tất cả đều đúng số đo của cô, từ đồ ngủ, đồ mặc ở nhà cho đến lễ phục và trang sức, túi xách đi kèm, tất cả đều là hàng số lượng có hạn...
Đúng là... giàu đến vô nhân tính.....
Như bị ma nhập…
Trừ những lúc quay phim yêu cầu ra thì hình như 5 năm nay cô chưa hề rơi nước mắt thì phải?
"Ặc, xin lỗi, tôi làm bẩn áo anh mất rồi..." Ninh Tịch thấy áo sơ mi của Lục Đình Kiêu bị cô khóc ướt một mảng, ngượng ngùng xin lỗi.
Khóe miệng Lục Đình Kiêu nhếch lên: "Đó là vinh hạnh của nó."
Tim Ninh Tịch bỗng đập thình thịch, cô chết sốc mất thôi. Cô vẫn luôn nghĩ Lục Đình Kiêu là người có IQ cao nhưng EQ thấp.
Ai mà ngờ đại ma vương một khi đã giở kĩ năng tán gái ra thì đúng là nghịch thiên mà.
Ghen tị ghê! Không ngờ còn tán giỏi hơn cả cô!
Lục Đình Kiêu thản nhiên vươn tay chỉnh lại mái tóc bù xù của cô: "Tiếp theo cô định thế nào? Tìm bắp đùi ai đó à?"
Ninh Tịch chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu: "Hả? Tìm bắp đùi làm gì?"
"Tối qua cô nói muốn tìm một cái bắp đùi to để ôm, còn chê của tôi không đủ to nữa mà."
"Khụ khụ khụ khụ..." Ninh Tịch suýt nữa thì bị nước bọt của chính mình sặc chết.
Đệch, tối qua rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện thần kì thế....
"Ngài Lục, ngài đừng nghe tôi nói bậy, tôi say đến mụ mị đầu óc rồi, đùi của ngài sao có thể không to cho được, cả cái Kinh Thành này, người có cặp đùi to nhất chính là ngài đấy!" Vẻ mặt Ninh Tịch tràn đầy vẻ nịnh nọt, nói rồi mới phát hiện hình như ý tứ có chút vặn vẹo thì phải?
Lục Đình Kiêu khá là vui vẻ, trong con ngươi dập dờn ý cười: "Thế tại sao cô lại không ôm?"
"Tôi tôi tôi..." Ninh Tịch "tôi tôi" đến nửa ngày vẫn không nói tiếp được.
Lục Đình Kiêu vò đầu cô, cuối cùng cũng tha cho cô: "Được rồi, trêu cô thôi. Xuống xe về phòng ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt mới có tinh thần chiến đấu. Hay cô vẫn còn muốn ở lại với tiểu bảo bối của cô thêm lát nữa?"
"Không cần đâu! Không cần đâu, tôi về phòng là được rồi!” Ninh Tịch giờ chỉ mong sao thoát được khỏi chỗ này.
Vừa xuống xe, Lục Đình Kiêu liền đứng ngay lại.
Ninh Tịch vò vò đầu: "Sao thế?"
Lục Đình Kiêu sải bước đi về phía bụi cỏ.
Ninh Tịch hiếu kì đi theo, sau đó liền thấy... Lục Nhị thiếu đang ôm một cái máy ảnh nằm ngủ chỏng vó trong bụi cỏ.
Cô biết dưới trướng Thịnh Thế không chỉ có một công ty quản lí, mà còn có hơn ba trăm công ty truyền thông, Lục Nhị thiếu cũng xem như là đại ca của đám chó săn.
Nhưng tên này cũng hơi quá rồi đấy, ngay đến chuyện của anh trai mình mà cũng không buông tha….....
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Nhị thiếu... Có cần phải gọi anh ấy dậy không? Ngủ như vậy sẽ bị cảm đấy?"
Lục Đình Kiêu gật đầu, sau đó đạp một phát.
Lục Cảnh Lễ "ai ui" một tiếng, tỉnh dậy.
Vừa tỉnh đã bắt đầu khóc lóc: "Quá đáng, sao cửa kính cái xe đó lại phản khoa học thế, em làm cách nào cũng không thể nhìn thấu vào trong được!”
Lục Đình Kiêu nhìn thằng em hài hước của mình từ trên cao: "Lát nữa vào phòng làm việc, anh có chuyện muốn giao cho em."
"Dạ ~" Lục Cảnh Lễ dụi mắt bò dậy, sau đó đảo mắt qua lại giữa hai người, lẩm bẩm: "Tại sao xe không lắc! Chẳng lẽ nhẹ đến nỗi không phát hiện ra! Không thể nào! Với thể lực của ông anh mình, ít nhất cũng phải lắc cả một đêm mới đúng chứ..."
Ninh Tịch: "Sao anh biết rõ thể lực và thời gian của anh ấy quá vậy..."
Dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đấy có biết không hả!
Lục Cảnh Lễ vò đầu: "Vì anh ấy mà đánh tôi thì đánh nguyên cả một đêm luôn đấy!"
Ninh Tịch: "......."
Được rồi, anh thắng!
Sau khi vào căn phòng mà Lục Đình Kiêu đã chuẩn bị cho cô, Ninh Tịch cũng muốn cạn lời.
Chỉ mới nửa ngày với thêm một buổi tối, vậy mà anh đã sửa sang lại hết tất cả mọi thứ trong phòng rồi.
Vốn dĩ căn phòng này có gam màu lạnh sạch sẽ, gọn gàng, giờ lại chuyển sang gam màu ấm, không chỉ có vậy, trong tủ còn đầy ắp quần áo, tất cả đều đúng số đo của cô, từ đồ ngủ, đồ mặc ở nhà cho đến lễ phục và trang sức, túi xách đi kèm, tất cả đều là hàng số lượng có hạn...
Đúng là... giàu đến vô nhân tính.....
/2168
|