Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chương 5

/31


Hoảng sợ cuống quít nhặt chỗ tiền Wagner vung, Spark run rẩy kính sợ tuân lệnh: “Dạ.”

Wagner nhìn Spark cầm tiền trong tay mà vẫn chưa trút bỏ được vẻ mặt sợ hãi, bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, anh giống như một người bạn hoà ái, thực thân thiết vỗ vỗ cái đùi cứng đơ của Spark. “Tiền còn thừa, ông anh cứ giữ lấy mà dùng, nghe rõ chưa? Toàn bộ nhờ ông anh đấy.” Anh cười nhạt. “Tôi cảm thấy đứa con trai của ông anh vẫn nên tiếp tục độc thân thì hơn.” Nụ cười nhẹ biến thành nụ cười chế nhạo. “Nếu không, anh ta cũng sẽ tiếp tục ly hôn thôi.”

“Tôi không thể ở lại tự mình lo hậu sự cho ông nội sao?” Chân Chân dụi dụi mắt, hấp hấp cánh mũi hồng hồng.

“Không thể.”

“Vì sao?”

“Tôi không có nhiều thời gian ở đây.” Ra khỏi quán lẩu, Wagner kéo Chân Chân, sải bước đi trước. “Nhưng cô cũng có thể yên tâm, bác Spark kia của cô nhất định sẽ lo hậu sự cho ông nội cô ổn thoả.”

“Anh nghĩ bác Spark sẽ thật sự hết lòng lo hậu sự cho ông nội tôi?” Cũng chẳng phải người thân, bạn thân, chỉ là một thực khách thường xuyên đến quán nhà cô ăn lẩu, tám chuyện làng xóm, cô không thể không nghi ngờ, anh chỉ mới thấy mặt đối phương lần đầu, sao dám khẳng định chắc nịch như vậy?

“Đương nhiên, nhìn mặt ông ta thì biết, loại người này tuyệt đối sẽ không dám không nghe theo lời tôi.”

Câu trả lời của Wagner làm Chân Chân cảm thấy khó có thể tưởng tượng, song cô cũng chẳng còn tâm tư truy đến cùng, mím môi, cô lại hỏi han vấn đề khác: “Anh muốn dẫn tôi đi khỏi đây có phải nên để tôi về nhà thu thập hành lí một chút, như quần áo chẳng hạn, rồi lại đi với anh?” Bằng không hai bàn tay trắng, về sau cô sẽ mặc cái gì, dùng cái gì?

“Không cần, quần áo của cô sau này tôi sẽ mua lại cho.”

“Anh này, anh cũng không thể nói cho tôi biết những người đó vì sao muốn đuổi giết anh ư?” Hai người đang chìm trong im lặng, Chân Chân vẫn nhịn không được mà tò mò, đem thắc mắc mình muốn hỏi nhất xuất ra miệng.

“Không thể.”

“Vì sao không thể?” Sao lại vẫn là những lời này? Tiết lộ nguyên nhân một chút cũng không được à?

“Biết nguyên nhân đối với cô chẳng chỗ nào có lợi cả.” Chẳng thà cái gì cũng đừng biết.

“Không lẽ anh trộm tiền của bọn họ, đốt nhà của bọn họ, cướp vợ của bọn họ, bắt cóc con của bọn họ, bọn họ mới không thể không giết anh?”

“Cô nhóc kia, sức tưởng tượng của cô cũng quá phong phú đấy nhỉ?” Anh dừng bước, híp mắt chăm chú nhìn cô.

Trộm tiền mấy tên đó, đốt nhà mấy tên đó, cướp vợ mấy tên đó, bắt con mấy tên đó? Anh là một hoàng tử tôn quý, đáng đi làm mấy chuyện này ư? Wagner quả thực dở khóc dở cười.

“Anh không chịu nói cho tôi biết, tôi dĩ nhiên phải suy đoán linh tinh thôi!” Trên TV không phải đều vậy à? Thù sâu như biển, không đội trời chung mới có thể không khoan không nhượng, thấy là phải giết!

“Biết những người đó muốn giết tôi rồi, cô đi theo tôi có thấy sợ hãi không?”

Nếu bởi cô nhát gan, chủ động quyết định không cần cùng nhân vật nguy hiểm như anh ở chung một chỗ, thế thì sẽ không tính là anh bội tín với lão Kiều chứ? Wagner mong số mình đỏ.

“Vậy anh sợ à?” Chân Chân hỏi ngược lại anh.

“Sợ?” Anh hừ lạnh một tiếng. “Mấy tên đó còn không xứng để tôi cho vào mắt.” Ngữ khí cuồng ngạo, biểu hiện hết mức lòng tự kiêu của anh.

Được xem là đối thủ của anh, đến nay quả vẫn chưa sinh ra.

“Anh là đương sự còn không sợ thì tôi đây sợ cái gì?” Chân Chân trước sau ngây thơ đáp, làm cho Wagner không khỏi nghĩ đến câu châm ngôn “kẻ không biết thì không sợ”.

Wagner xác thực không sợ, anh sống gần 30 năm cũng không biết từ “sợ hãi” viết như thế nào, vậy mà đối mặt với “của nợ” vướng víu, lộn xộn, rắc rối này, anh lại rùng mình? Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Đáng ghét, đáng ghét, rốt cuộc vẫn phải bó tay chịu trói!

“Cô gọi là Kiều Chân Chân, phải không?” Wagner thản nhiên lái vấn đề sang hướng khác.

“Không phải, tên tôi là Kiều Chân, chỉ là mọi người đều thích gọi tôi là Chân Chân thôi.” Gọi, gọi, khách đều có thói quen gọi cô như vậy, cũng không còn bao nhiêu người nhớ rõ tên thật của cô nữa.

“Năm nay cô 17, tôi không nói sai chứ?” Đúng là không gì sánh bằng với tuổi trẻ, quãng thời gian đẹp nhất đời người.

“Làm sao anh biết?” Chân Chân thảng thốt giật mình, đôi mắt mở tròn cực tròn, đồng tử đen láy, sáng ngời, lông mi cong cong còn lơ thơ vương vài giọt nước mắt vẫn chưa khô.

“Tôi nghe Spark cùng ông nội cô nói chuyện.” Wagner lại sải bước, bước đi như bay, hai bước thành một bước, Chân Chân phải cố đi dài thêm bốn, năm bước nữa mới có thể bắt kịp tốc độ của anh.

“Cô có biết con trai của Spark không?”

“Con bác Spark? Có gặp qua vài lần, cũng chẳng có ấn tượng gì lắm; tôi nghe hàng xóm nói, anh ta đã ly hôn 2 lần, đều là vợ không chịu được anh ta bất tài vô năng, chơi bời lêu lổng, còn có chút khuynh hướng bạo lực gia đình.”

“Bác Spark của cô muốn ông nội cô gả cô cho con trai mình, trở thành con dâu thứ ba trong nhà ông ta.” Wagner quan sát vẻ mặt Kiều Chân trong giây lát trở nên cực kỳ khó tin, lại tiếp: “Nhưng ông nội cô không đồng ý lời gạ hỏi của Spark.” Thính giác của anh trước nay luôn rất tốt, tuy có rất nhiều chuyện không nên nghe, nhưng bất đắc dĩ anh vẫn lỡ nghe được; khả năng này cả anh và người nào đó đều đã có từ lúc mới chào đời.

Chân Chân cúi đầu, nước mắt liền lập tức chậm rãi chảy ra.

“Sao cô khóc?” Đúng là một con quỷ khóc nhè! Nước mắt muốn chảy liền chảy, so với hệ thống cung cấp nước giá rẻ còn lẹ hơn.

“Tôi nhớ ông nội tôi quá… Nếu ông đừng chết thì tốt quá rồi…”

“Chết là chết, làm sao có cái gì gọi là ‘nếu’?” Trẻ con quả nhiên là trẻ con, suy nghĩ cũng ngây thơ như vậy.

“Anh ơi, anh là người tốt hay người xấu thế?” Nếu nói anh là người tốt, mấy người kia sao còn đuổi giết anh? Nếu nói anh là người xấu, vì sao chỉ bằng một lời hứa với ông nội, anh liền cam tâm tình nguyện mang một người chẳng có tiền đồ gì như cô bên người? Không nói đến chuyện đang yên đang lành bỗng bị bắt thêm một gánh nặng, hơn nữa bất cứ lúc nào cô cũng có thể khiến mình vướng chân vướng tay.

“Vấn đề này không dễ trả lời đâu, cô nhóc.” Chỉ có trẻ con không hiểu sự đời mới có thể đơn thuần đem con người phân thành “người tốt” với “người xấu”.

Bạn bè của anh đương nhiên đều cho rằng anh là người tốt, hào phóng, ngay thẳng, đầy nghĩa khí; nhưng phụ nữ thì lại cho rằng anh là người xấu xa nhất trên thế giới này, người đàn ông tệ bạc nhất, ác độc nhất, phóng đãng, trăng hoa, song chẳng có gan nào dám nói thành lời.

“Anh này, về sau tôi phải xưng hô với anh thế nào? Cứ kêu là “anh này” sao?”

“Tuỳ cô.” Wagner lại nói tiếp: “Nhưng mà nếu về sau cô muốn tiếp tục cùng đi với tôi, có một số việc tôi nhất định phải công khai nói rõ với cô trước.”

“Anh nói đi.” Cô nghiêm túc thẳng lưng, dỏng tai nghe.

“Con người tôi tính tình không tốt lắm, giận lên liền thích đạp đổ này nọ, nên cô mà nhìn thấy tôi lên cơn, tốt nhất nên chạy nhanh, trốn xa một chút.”

“A?”

“Nếu ngày nào đó cô bất hạnh bị tôi đả thương, trăm nghìn lần đừng oán tôi không nhắc trước.”

“Anh ơi, anh… anh… anh…” Khoé miệng Chân Chân run rẩy. “Anh ngoại trừ chỉ thích nổi điên khi lên cơn giận, đạp đổ này nọ… vậy… vậy… với người chắc cũng sẽ không… thế đi?” Cô hơi sợ, có chút kinh hoàng dò hỏi.

“Cũng chả chắc lắm.” Wagner đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ sâu xa một lát. “Nếu mà tôi nổi nóng, trong tay đúng lúc chẳng có gì để đập, hay cũng chẳng có đồ gì để tôi trút giận, người bên cạnh tôi cũng có khả năng sẽ…”

Chân Chân sợ tới mức cả người lập tức run bắn, thân thủ của anh không phải cô chưa từng chứng kiến qua, nếu thật bị anh đánh, dù chỉ chút xíu thôi, cô không chết thì chắc chắn cũng sẽ mất đến nửa cái mạng!

“Anh… anh yên tâm đi!” Khuôn mặt cô trắng bệch, hít sâu một hơi. “ Chỉ cần nhìn thấy anh tức giận, tôi sẽ lập tức lẩn đi thật xa, tuyệt sẽ không để anh đánh tới tôi đâu!”

Không thể chọc vào anh, cô còn không biết đường trốn đi thật xa sao?

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status