Bầu trời u ám, hoàng hôn buông xuống.
Khả Lan cùng Cố Thành Viêm tìm một quán trà vào ngồi, không gian yên tĩnh lịch sự tao nhã, tản ra một mùi thơm.
Gọi một bình Mao Tiêm, Khả Lan giúp Cố thủ trưởng rót một ly trà, sau đó ngồi lại vị trí của mình, nhìn Cố Thành Viêm: “Hôm nay anh tìm tôi, là vì muốn cho tôi xem Kim Chính Minh cùng Tô Tô?” Bộ dáng Khả Lan thanh tú mê người, nhưng giọng nói trầm trầm chậm rãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần ngây thơ, bày ra bộ dáng thành thục chững chạc.
Trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy, cô mới vừa bị Kim Hạo uy hiếp, liền có thể nhìn thấy hình ảnh mập mờ của Kim Chính Minh với người tình, làm sao có thể trùng hợp như thế!
“Không tệ.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, nở nụ cười, cũng không phủ nhận.
Cố Thành Viêm dứt lời, Khả Lan hơi trầm xuống, Cố thủ trưởng làm như vậy là giúp cô, nhưng Cố thủ trưởng như vậy, sẽ làm cô cảm thấy đáng sợ.
Từng cử động của cô, hình như đều trong sự giám sát của anh!
Rốt cuộc Cố Thành Viêm muốn làm cái gì?
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngẩng đầu lên, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Cố Thành Viêm.
“Anh......Làm như vậy là vì cái gì?”
Khả Lan hỏi.
Mặc dù cô luôn không hiểu suy nghĩ của Cố Thành Viêm, nhưng cô biết một người đàn ông, giúp một cô gái, tầm nhìn sẽ không đơn giản.
Không phải là chuyện nam nữ.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố thủ trưởng, dưới ánh nắng của trời chiều, giống như thiên thần.
Điều kiện tốt như vậy, tội gì phải làm vậy.
Một lát sau.......
Cố Thành Viêm chợt lấy giấy đăng ký kết hôn màu đỏ trong túi áo ra, để lên bàn, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Khả Lan.
“Quân nhân cưới, không thể ly hôn, cô là vợ tôi?” Khóe miệng anh bắt đầu nở nụ cười, khẽ thở dài, nói nguyên nhân với Khả Lan.
Nhưng Khả Lan nghe những lời này, khiến cho cô cảm thấy buồn cười, cô biết quân nhân không thể tùy tiện ly hôn, nhưng.......cũng không đại biểu không thể ly hôn.
Thật ra thì cô luôn cho rằng, chuyện ly hôn, rất đơn giản; với thân phận của Cố thủ trưởng, cần gì phải tới cục dân chính, kéo dài tới bây giờ, nói cho cùng, đều là vì lòng riêng.
Một loại cảm giác nói không nên lời.
Khả Lan cúi đầu, đưa tay nhận giấy đăng ký kết hôn, mở ra nhìn, hai tấm hình cùng tên rõ ràng và chói mắt.
Cô thở ra một hơi, sau đó ngước mắt, nhìn về phía Cố Thành Viêm, nhìn một lúc lâu, cuối cùng than thở nói: “Cố thủ trưởng thần thông quảng đại, tất nhiên sẽ biết ý nghĩ của tôi.”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, gật đầu, nhìn Khả Lan, nghiêm nghị trầm giọng nói: “Tôi sẽ giúp cô.”
Sau khi Khả Lan tạm biệt Cố thủ trưởng, sắc trời đã đen thui, cô và Cố thủ trưởng đã ra thỏa thuận, biết được không ít chuyện mà cô không đoán được.
Một kế hoạch tỉ mỉ kín đáo, khiến cho cô kinh hồn bạt vía.
Cô đoán được rất nhiều việc, lại không ý thức được nhiều chuyện.
Hôm sau trời vừa sáng, cô liền hẹn gặp Kim Chính Minh, vài tấm hình, vừa đấm vừa xoa, làm cho Kim Chính Minh bỏ qua hạng mục lần này.
Kim Thị chủ động rút lui.
Chỉ còn lại Quật Khởi cùng Lương Thị cạnh tranh, Lương Thị chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, Quật Khởi cũng sẽ không.
Sau khi Khả Lan rời khỏi Kim Thị, ngồi ở trong xe, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng của Diệp Huệ ở bên đường.
Diệp Huệ là con gái của dì Vương. Từng là hàng xóm của Khả Lan.
Lúc này Diệp Huệ đang đứng ở bên đường bán hàng, khuôn mặt như đưa đám, có thể thấy, hôm nay cô ta buôn bán không tốt lắm.
Quan hệ của Khả Lan cùng Diệp Huệ cũng không tốt, Khả Lan cũng hiểu Diệp Huệ là người thông minh, có đầu óc, nhưng tính tình lại quái gỡ.
Nghĩ tới đây, Khả Lan xem xét Diệp Huệ bán sản phẩm, nhớ kỹ số điện thoại, thay vì Lan Thư phải tìm một người không quen làm thư ký cho cô, chẳng bằng tìm một người quen, ví dụ như Diệp Huệ.
Rồi sau đó, Khả Lan đi tới bệnh viện mà Lương Bảo Nhi nằm.
Lầu dưới có không ít phóng viên muốn phỏng vấn Lương Bảo Nhi, lấy tin tức mới nhất.
Khả Lan đi bằng cửa sau, đi tới phòng bệnh của Lương Bảo Nhi.
Còn chưa vào trong, Khả Lan liền nghe thấy Lương Bảo Nhi đang nói chuyện với mấy chị em tốt của cô ta, mấy người trò chuyện ồn ào, đề tài cũng rất đơn giản.
Từng cái miệng mắng Khả Lan không biết điều.
Nghe thấy tiếng mắng, Khả Lan khẽ cười.
Cốc......Cốc.......Gõ cửa, đứng ở ngoài, thần thái bình tình nhìn thẳng Lương Bảo Nhi.
Sự xuất hiện của cô, khiến âm thanh trong phòng đột nhiên ngừng lại, mấy cô gái con nhà giàu kia, từng người một nheo mắt nhìn cô, cũng không hoan nghênh Khả Lan.
Chỉ có Lương Bảo Nhi khẽ cười.
“Chị Lâm, chị đến rồi.” Lương Bảo Nhi há miệng gọi Khả Lan, cười như hoa, xinh đẹp và quyến rũ.
Lương Bảo Nhi dứt lời, Khả Lan liền đi vào trong nhà, cô chậm rãi đi tới trước mặt Lương Bảo Nhi, trong tay cầm giỏ trái cây. Ánh mắt tối tăm, quét mắt nhìn những người ở đây.
“Lâu như vậy, em còn tưởng rằng chị Lâm sẽ không tới thăm em.”Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan đi tới gần, khẽ cười.
Cô ta nhìn thấy Khả Lan cầm trái cây thì khẽ cười muốn đưa tay nhận lấy, Khả Lan lại ném xuống đất.
Giỏ trái cây bị ném nát, nước bên trong quả, từng cái một bắn ra.
Trái cây đầy đất, làm cho những người ở đây đều ngây ngẩn, làm cái gì vậy?
Khả Lan khẽ hít một hơi.
Có người đang muốn há miệng chỉ trích Khả Lan, Khả Lan lại lạnh giọng nói: “Tôi đem trái cây tới là muốn cảm ơn cô Lương đã cứu tôi, nhưng giờ phút này tôi trịnh trọng xin cô Lương, kịp thời giải thích trước truyền thông chuyện mẹ tôi là người thứ ba nhúng tay vào.”
Khả Lan không muốn chơi trò chơi cô đoán tôi đoán với Lương Bảo Nhi.
Một mặt Lương Bảo Nhi cứu cô, mặt khác lại đổi trắng thay đen trước truyền thông. Chẳng lẽ, cô còn phải thiết kế một kế hoạch, biểu đạt cảm ơn cùng cảm kích với Lương Bảo Nhi?
Thân phận của cô cùng mẹ là cái gì, Lương Bảo Nhi rõ ràng nhất, ai mới là người thứ ba.
Sau khi Khả Lan dứt lời, ánh mắt Lương Bảo Nhi hoảng sợ, nhìn thẳng Khả Lan, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Rồi sau đó......
Ánh mắt Lương Bảo Nhi cụp xuống, nhìn Khả Lan một chút, lại cúi đầu, lông mày nhíu lại, đôi môi hơi run rẩy nói: “Chị Lâm, em làm gì sai?” Lúc nói chuyện Lương Bảo Nhi còn khóc, bộ dáng uất ức, làm cho người ta thấy càng thêm thương.
Khả Lan khẽ cười, xoay người nói: “Không hiểu sao? Ngay bây giờ tôi sẽ ra bên ngoài giải thích.” Khả Lan nói xong, xoay người muốn rời đi, Lương Bảo Nhi nóng vội, cất giọng nói.
“Chị muốn em làm gì?”
Khả Lan cùng Cố Thành Viêm tìm một quán trà vào ngồi, không gian yên tĩnh lịch sự tao nhã, tản ra một mùi thơm.
Gọi một bình Mao Tiêm, Khả Lan giúp Cố thủ trưởng rót một ly trà, sau đó ngồi lại vị trí của mình, nhìn Cố Thành Viêm: “Hôm nay anh tìm tôi, là vì muốn cho tôi xem Kim Chính Minh cùng Tô Tô?” Bộ dáng Khả Lan thanh tú mê người, nhưng giọng nói trầm trầm chậm rãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần ngây thơ, bày ra bộ dáng thành thục chững chạc.
Trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy, cô mới vừa bị Kim Hạo uy hiếp, liền có thể nhìn thấy hình ảnh mập mờ của Kim Chính Minh với người tình, làm sao có thể trùng hợp như thế!
“Không tệ.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, nở nụ cười, cũng không phủ nhận.
Cố Thành Viêm dứt lời, Khả Lan hơi trầm xuống, Cố thủ trưởng làm như vậy là giúp cô, nhưng Cố thủ trưởng như vậy, sẽ làm cô cảm thấy đáng sợ.
Từng cử động của cô, hình như đều trong sự giám sát của anh!
Rốt cuộc Cố Thành Viêm muốn làm cái gì?
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngẩng đầu lên, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Cố Thành Viêm.
“Anh......Làm như vậy là vì cái gì?”
Khả Lan hỏi.
Mặc dù cô luôn không hiểu suy nghĩ của Cố Thành Viêm, nhưng cô biết một người đàn ông, giúp một cô gái, tầm nhìn sẽ không đơn giản.
Không phải là chuyện nam nữ.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố thủ trưởng, dưới ánh nắng của trời chiều, giống như thiên thần.
Điều kiện tốt như vậy, tội gì phải làm vậy.
Một lát sau.......
Cố Thành Viêm chợt lấy giấy đăng ký kết hôn màu đỏ trong túi áo ra, để lên bàn, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Khả Lan.
“Quân nhân cưới, không thể ly hôn, cô là vợ tôi?” Khóe miệng anh bắt đầu nở nụ cười, khẽ thở dài, nói nguyên nhân với Khả Lan.
Nhưng Khả Lan nghe những lời này, khiến cho cô cảm thấy buồn cười, cô biết quân nhân không thể tùy tiện ly hôn, nhưng.......cũng không đại biểu không thể ly hôn.
Thật ra thì cô luôn cho rằng, chuyện ly hôn, rất đơn giản; với thân phận của Cố thủ trưởng, cần gì phải tới cục dân chính, kéo dài tới bây giờ, nói cho cùng, đều là vì lòng riêng.
Một loại cảm giác nói không nên lời.
Khả Lan cúi đầu, đưa tay nhận giấy đăng ký kết hôn, mở ra nhìn, hai tấm hình cùng tên rõ ràng và chói mắt.
Cô thở ra một hơi, sau đó ngước mắt, nhìn về phía Cố Thành Viêm, nhìn một lúc lâu, cuối cùng than thở nói: “Cố thủ trưởng thần thông quảng đại, tất nhiên sẽ biết ý nghĩ của tôi.”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, gật đầu, nhìn Khả Lan, nghiêm nghị trầm giọng nói: “Tôi sẽ giúp cô.”
Sau khi Khả Lan tạm biệt Cố thủ trưởng, sắc trời đã đen thui, cô và Cố thủ trưởng đã ra thỏa thuận, biết được không ít chuyện mà cô không đoán được.
Một kế hoạch tỉ mỉ kín đáo, khiến cho cô kinh hồn bạt vía.
Cô đoán được rất nhiều việc, lại không ý thức được nhiều chuyện.
Hôm sau trời vừa sáng, cô liền hẹn gặp Kim Chính Minh, vài tấm hình, vừa đấm vừa xoa, làm cho Kim Chính Minh bỏ qua hạng mục lần này.
Kim Thị chủ động rút lui.
Chỉ còn lại Quật Khởi cùng Lương Thị cạnh tranh, Lương Thị chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, Quật Khởi cũng sẽ không.
Sau khi Khả Lan rời khỏi Kim Thị, ngồi ở trong xe, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng của Diệp Huệ ở bên đường.
Diệp Huệ là con gái của dì Vương. Từng là hàng xóm của Khả Lan.
Lúc này Diệp Huệ đang đứng ở bên đường bán hàng, khuôn mặt như đưa đám, có thể thấy, hôm nay cô ta buôn bán không tốt lắm.
Quan hệ của Khả Lan cùng Diệp Huệ cũng không tốt, Khả Lan cũng hiểu Diệp Huệ là người thông minh, có đầu óc, nhưng tính tình lại quái gỡ.
Nghĩ tới đây, Khả Lan xem xét Diệp Huệ bán sản phẩm, nhớ kỹ số điện thoại, thay vì Lan Thư phải tìm một người không quen làm thư ký cho cô, chẳng bằng tìm một người quen, ví dụ như Diệp Huệ.
Rồi sau đó, Khả Lan đi tới bệnh viện mà Lương Bảo Nhi nằm.
Lầu dưới có không ít phóng viên muốn phỏng vấn Lương Bảo Nhi, lấy tin tức mới nhất.
Khả Lan đi bằng cửa sau, đi tới phòng bệnh của Lương Bảo Nhi.
Còn chưa vào trong, Khả Lan liền nghe thấy Lương Bảo Nhi đang nói chuyện với mấy chị em tốt của cô ta, mấy người trò chuyện ồn ào, đề tài cũng rất đơn giản.
Từng cái miệng mắng Khả Lan không biết điều.
Nghe thấy tiếng mắng, Khả Lan khẽ cười.
Cốc......Cốc.......Gõ cửa, đứng ở ngoài, thần thái bình tình nhìn thẳng Lương Bảo Nhi.
Sự xuất hiện của cô, khiến âm thanh trong phòng đột nhiên ngừng lại, mấy cô gái con nhà giàu kia, từng người một nheo mắt nhìn cô, cũng không hoan nghênh Khả Lan.
Chỉ có Lương Bảo Nhi khẽ cười.
“Chị Lâm, chị đến rồi.” Lương Bảo Nhi há miệng gọi Khả Lan, cười như hoa, xinh đẹp và quyến rũ.
Lương Bảo Nhi dứt lời, Khả Lan liền đi vào trong nhà, cô chậm rãi đi tới trước mặt Lương Bảo Nhi, trong tay cầm giỏ trái cây. Ánh mắt tối tăm, quét mắt nhìn những người ở đây.
“Lâu như vậy, em còn tưởng rằng chị Lâm sẽ không tới thăm em.”Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan đi tới gần, khẽ cười.
Cô ta nhìn thấy Khả Lan cầm trái cây thì khẽ cười muốn đưa tay nhận lấy, Khả Lan lại ném xuống đất.
Giỏ trái cây bị ném nát, nước bên trong quả, từng cái một bắn ra.
Trái cây đầy đất, làm cho những người ở đây đều ngây ngẩn, làm cái gì vậy?
Khả Lan khẽ hít một hơi.
Có người đang muốn há miệng chỉ trích Khả Lan, Khả Lan lại lạnh giọng nói: “Tôi đem trái cây tới là muốn cảm ơn cô Lương đã cứu tôi, nhưng giờ phút này tôi trịnh trọng xin cô Lương, kịp thời giải thích trước truyền thông chuyện mẹ tôi là người thứ ba nhúng tay vào.”
Khả Lan không muốn chơi trò chơi cô đoán tôi đoán với Lương Bảo Nhi.
Một mặt Lương Bảo Nhi cứu cô, mặt khác lại đổi trắng thay đen trước truyền thông. Chẳng lẽ, cô còn phải thiết kế một kế hoạch, biểu đạt cảm ơn cùng cảm kích với Lương Bảo Nhi?
Thân phận của cô cùng mẹ là cái gì, Lương Bảo Nhi rõ ràng nhất, ai mới là người thứ ba.
Sau khi Khả Lan dứt lời, ánh mắt Lương Bảo Nhi hoảng sợ, nhìn thẳng Khả Lan, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Rồi sau đó......
Ánh mắt Lương Bảo Nhi cụp xuống, nhìn Khả Lan một chút, lại cúi đầu, lông mày nhíu lại, đôi môi hơi run rẩy nói: “Chị Lâm, em làm gì sai?” Lúc nói chuyện Lương Bảo Nhi còn khóc, bộ dáng uất ức, làm cho người ta thấy càng thêm thương.
Khả Lan khẽ cười, xoay người nói: “Không hiểu sao? Ngay bây giờ tôi sẽ ra bên ngoài giải thích.” Khả Lan nói xong, xoay người muốn rời đi, Lương Bảo Nhi nóng vội, cất giọng nói.
“Chị muốn em làm gì?”
/112
|