Lần nữa gặp Vưu Kỷ Mỹ, khiến Khả Lan cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, Vưu Kỷ Mỹ mặc một chiếc váy tơ lụa màu xám tro, đeo bông tai bằng kim cương quý giá.
Trang phục tham dự lễ hội?
Xem ra lại có vụ làm ăn lớn.
“Thật là trùng hợp.” Khả Lan nhìn Vưu Kỷ Mỹ trả lời.
Mà lúc này Vưu Kỷ Mỹ nở ra một nụ cười, đưa tay kéo tay Khả Lan, đi vào bên trong.
“Vừa may gặp được em, nếu không hôm nay chị không biết phải làm sao, mau cứu giúp.” Vưu Kỷ Mỹ không để ý xem Khả Lan có đồng ý hay không, lôi kéo Khả Lan, muốn cô đi vào.
Mặc dù đây là buổi tối, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Khả Lan sững sờ, còn chưa phản ứng, liền bị Vưu Kỷ Mỹ kéo vào trong “Danh Tước”.
“Hôm nay là ai, chị biết em không đi buổi tối.” Khả Lan cũng không giãy giụa, mà vội vàng hỏi Vưu Kỷ Mỹ, là hoàn cảnh thế nào.
Có thể để cho Vưu Kỷ Mỹ ăn mặc thành ra như vậy, khẳng định không đơn giản.
Nhưng cô không đi tiếp khách buổi tối.
Vưu Kỷ Mỹ nghe thấy Khả Lan hỏi, chợt dừng bước, xoay người nhìn Khả Lan, trên mặt nở nụ cười.
“Đây là quan hệ hữu nghị, thiếu người, Lưu Cục bảo tôi đưa một vài cô gái tới đây lấp kín bên ngoài, nhưng em phải nhớ kỹ, hôm nay có quân nhân tham dự, không thể trèo cao, xong chuyện lập tức rời khỏi đây.” Vưu Kỷ Mỹ nói sau đó lôi kéo Khả Lan đi lên lầu hai.
Khả Lan nghe thấy Vưu Kỷ Mỹ nói như thế, lập tức hiểu rõ ý tứ của chị ta.
Cô tới là để lấp kín bên ngoài, lá xanh phối với hoa hồng!
Hơn nữa còn là quan hệ hữu nghị, rất an toàn.
Vốn dĩ là trách nhiệm của Khả Lan, cô cũng không hỏi nhiều, đi theo Vưu Kỹ Mỹ lên lầu hai.
Ánh đèn trên hành lang ở lầu hai, vẫn giống như ánh hoàng hôn, hết sức xa hoa.
Khả Lan đi theo Vưu Kỹ Mỹ tới trước cửa một căn phòng lớn trên lầu hai.
Đầu tiên là cài hoa lên trước ngực, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trong phòng sáng rõ.
Nhưng.....sau khi vào phòng, Khả Lan liền hối hận.
Trong phòng, đa số đều là quân nhân!
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô, chính là, Cố thủ trưởng có ở đây hay không!
Lúc nãy, cô tận mắt nhìn thấy Cố thủ trưởng đi vào “Danh Tước”.
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngẩng đầu muốn tìm bóng dáng của Cố Thành Viêm.
Nhưng cô còn chưa nhìn tới lần thứ hai, Vưu Kỷ Mỹ đã dẫn cô đi tới bên cạnh một cô gái, nói với Khả Lan, tầm quan trọng của bữa tiệc, cùng với, ở lại một chút, phối hợp, đừng làm cho quân nhân cô đơn.
Nghe thấy Vưu Kỷ Mỹ nói như vậy, Khả Lan gật đầu một cái ngồi xuống, xem xét những người khác, phần nhiều là người của công ty cô.
Ánh mắt của quân nhân nhìn tới nhìn lui những bộ trang phục lộng lẫy.
Thỉnh thoảng còn có những câu thảo luận.
Một vài người có ý với những quân nhân này.
Song thân phận lại không xứng.
Khả Lan quét những quân nhân kia một vòng.
Cô theo bản năng tìm bóng dáng Cố thủ trưởng, trong lòng mong đợi, hôm nay Cố thủ trưởng ngàn vạn lần đừng tham gia!
Nhưng......Chỉ trong nháy mắt, trong một đám quân nhân Khả Lan liền có thể nhìn thấy được Cố thủ trưởng.
Bóng dáng anh cao ráo, đứng trong đám người, tuy cả người mặc quân phục; lại sáng chói giữa đám người, giống như bầu trời đầy sao ở Bắc Cực.
Thấy Cố thủ trưởng, trong lòng Khả Lan run sợ, nghiêng đầu nhìn Vưu Kỷ Mỹ nói: “Hôm nay em còn có việc, không thể cứu giúp, em đi trước đây.” Khả Lan dứt lời, liền đứng dậy, nhanh chóng muốn rời đi.
Nhưng Vưu Kỷ Mỹ lại kéo tay cô nói: “Đây là công việc, hợp đồng của em và công ty chưa hết hạn, bây giờ em có thể có chuyện gì gấp?” Vưu Kỷ Mỹ nói xong, vẻ mặt lạnh lùng, hôn may nếu không phải Lưu Cục muốn cô thêm người, cô ta lại vừa đúng lúc gặp Lâm Khả Lan, cô ta cũng sẽ không cho Lâm Khả Lan tham gia.
Chính xác, đối với những người đàn ông độc thân cao quý này, các cô không thể với cao.
Nhưng......Không làm vợ được, làm bạn, làm hồng nhan, cũng được!
Huống chi, vào giờ phút quan trọng này, Khả Lan lại phải đi, cô ta đi đâu tìm người.
Chuyện này nếu không khống chế tốt, chọc cho Lưu Cục mất hứng, cô ta sẽ xui xẻo.
Lâm Khả Lan muốn đi, nhưng tuyệt đối không thể.
Lúc này, Vưu Kỷ Mỹ mặc một chiếc váy tơ lụa màu xám tro, đeo bông tai bằng kim cương quý giá.
Trang phục tham dự lễ hội?
Xem ra lại có vụ làm ăn lớn.
“Thật là trùng hợp.” Khả Lan nhìn Vưu Kỷ Mỹ trả lời.
Mà lúc này Vưu Kỷ Mỹ nở ra một nụ cười, đưa tay kéo tay Khả Lan, đi vào bên trong.
“Vừa may gặp được em, nếu không hôm nay chị không biết phải làm sao, mau cứu giúp.” Vưu Kỷ Mỹ không để ý xem Khả Lan có đồng ý hay không, lôi kéo Khả Lan, muốn cô đi vào.
Mặc dù đây là buổi tối, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Khả Lan sững sờ, còn chưa phản ứng, liền bị Vưu Kỷ Mỹ kéo vào trong “Danh Tước”.
“Hôm nay là ai, chị biết em không đi buổi tối.” Khả Lan cũng không giãy giụa, mà vội vàng hỏi Vưu Kỷ Mỹ, là hoàn cảnh thế nào.
Có thể để cho Vưu Kỷ Mỹ ăn mặc thành ra như vậy, khẳng định không đơn giản.
Nhưng cô không đi tiếp khách buổi tối.
Vưu Kỷ Mỹ nghe thấy Khả Lan hỏi, chợt dừng bước, xoay người nhìn Khả Lan, trên mặt nở nụ cười.
“Đây là quan hệ hữu nghị, thiếu người, Lưu Cục bảo tôi đưa một vài cô gái tới đây lấp kín bên ngoài, nhưng em phải nhớ kỹ, hôm nay có quân nhân tham dự, không thể trèo cao, xong chuyện lập tức rời khỏi đây.” Vưu Kỷ Mỹ nói sau đó lôi kéo Khả Lan đi lên lầu hai.
Khả Lan nghe thấy Vưu Kỷ Mỹ nói như thế, lập tức hiểu rõ ý tứ của chị ta.
Cô tới là để lấp kín bên ngoài, lá xanh phối với hoa hồng!
Hơn nữa còn là quan hệ hữu nghị, rất an toàn.
Vốn dĩ là trách nhiệm của Khả Lan, cô cũng không hỏi nhiều, đi theo Vưu Kỹ Mỹ lên lầu hai.
Ánh đèn trên hành lang ở lầu hai, vẫn giống như ánh hoàng hôn, hết sức xa hoa.
Khả Lan đi theo Vưu Kỹ Mỹ tới trước cửa một căn phòng lớn trên lầu hai.
Đầu tiên là cài hoa lên trước ngực, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trong phòng sáng rõ.
Nhưng.....sau khi vào phòng, Khả Lan liền hối hận.
Trong phòng, đa số đều là quân nhân!
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô, chính là, Cố thủ trưởng có ở đây hay không!
Lúc nãy, cô tận mắt nhìn thấy Cố thủ trưởng đi vào “Danh Tước”.
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngẩng đầu muốn tìm bóng dáng của Cố Thành Viêm.
Nhưng cô còn chưa nhìn tới lần thứ hai, Vưu Kỷ Mỹ đã dẫn cô đi tới bên cạnh một cô gái, nói với Khả Lan, tầm quan trọng của bữa tiệc, cùng với, ở lại một chút, phối hợp, đừng làm cho quân nhân cô đơn.
Nghe thấy Vưu Kỷ Mỹ nói như vậy, Khả Lan gật đầu một cái ngồi xuống, xem xét những người khác, phần nhiều là người của công ty cô.
Ánh mắt của quân nhân nhìn tới nhìn lui những bộ trang phục lộng lẫy.
Thỉnh thoảng còn có những câu thảo luận.
Một vài người có ý với những quân nhân này.
Song thân phận lại không xứng.
Khả Lan quét những quân nhân kia một vòng.
Cô theo bản năng tìm bóng dáng Cố thủ trưởng, trong lòng mong đợi, hôm nay Cố thủ trưởng ngàn vạn lần đừng tham gia!
Nhưng......Chỉ trong nháy mắt, trong một đám quân nhân Khả Lan liền có thể nhìn thấy được Cố thủ trưởng.
Bóng dáng anh cao ráo, đứng trong đám người, tuy cả người mặc quân phục; lại sáng chói giữa đám người, giống như bầu trời đầy sao ở Bắc Cực.
Thấy Cố thủ trưởng, trong lòng Khả Lan run sợ, nghiêng đầu nhìn Vưu Kỷ Mỹ nói: “Hôm nay em còn có việc, không thể cứu giúp, em đi trước đây.” Khả Lan dứt lời, liền đứng dậy, nhanh chóng muốn rời đi.
Nhưng Vưu Kỷ Mỹ lại kéo tay cô nói: “Đây là công việc, hợp đồng của em và công ty chưa hết hạn, bây giờ em có thể có chuyện gì gấp?” Vưu Kỷ Mỹ nói xong, vẻ mặt lạnh lùng, hôn may nếu không phải Lưu Cục muốn cô thêm người, cô ta lại vừa đúng lúc gặp Lâm Khả Lan, cô ta cũng sẽ không cho Lâm Khả Lan tham gia.
Chính xác, đối với những người đàn ông độc thân cao quý này, các cô không thể với cao.
Nhưng......Không làm vợ được, làm bạn, làm hồng nhan, cũng được!
Huống chi, vào giờ phút quan trọng này, Khả Lan lại phải đi, cô ta đi đâu tìm người.
Chuyện này nếu không khống chế tốt, chọc cho Lưu Cục mất hứng, cô ta sẽ xui xẻo.
Lâm Khả Lan muốn đi, nhưng tuyệt đối không thể.
/112
|