Sau khi Cố Thành Viêm đi Khả Lan muốn nghỉ ngơi.
Nhưng Lương Bảo Nhi đến thăm.
Đối với chuyện Khả Lan sinh non Lương Bảo Nhi vẫn luôn để ở trong lòng, cô ta không kịp thời sang nhìn Lâm Khả Lan cũng chỉ bởi vì sau khi Khả Lan sinh non bữa tiệc nhà họ Cố vẫn được tổ chức bình thường.
Lúc này cô Cố cùng cô ta đại diện tới thăm Khả Lan nhưng mà đến bệnh viện cô Cố lại không muốn vào.
Thái độ của người nhà họ Cố đối với Lâm Khả Lan không kém so với dự đoán của Lương Bảo Nhi.
Sau khi mẹ Khả Lan chết, cô ôm tro cốt về quê, không nói lúc đó Cố Thành Thấm nhảy lầu tự tử cả nhà họ Cố đã luống cuống tay chân, Lâm Khả Lan lại bỏ nhà trốn đi khiến Cố Thành Viêm suốt ngày ở quân khu không để ý tới bất cứ chuyện gì.
Nhà họ Cố bị Lâm Khả Lan quậy đến ngổn ngang, bây giờ còn có mặt mũi quay về sao?
Ông Cố tức giận là lẽ đương nhiên.
Theo như lời cô Cố cô sinh non thật đáng đời, trời không cho sinh ra cái mệnh đó còn già mồm cái gì.
Bây giờ sinh non, Lâm Khả Lan không còn đứa bé, mất luôn cả đàn ông thật là vui sướng!
Lúc nãy cô ta còn nghe thấy tin tức từ nhà họ Lãnh, Cố Thành Viêm rời khỏi bệnh viện liền tới nhà họ Lãnh tìm Lâm Bảo Nhi.
Nghe nói nhà họ Lãnh đã công nhận thân phận của Lâm Bảo Nhi.
Cô ta tình nguyện tin Lâm Bảo Nhi cũng không muốn để Lâm Bảo Lan được lợi.
Nhưng mà Lâm Bảo Nhi này thật sự không đủ thông minh, đã được Cố Thành Viêm tin tưởng lại vẫn để Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm xảy ra quan hệ, rốt cuộc là một người có nghề nghiệp không đứng đắn, không thật lòng, lại khiến cho đàn ông si mê.
Nhưng mà không sao, cô ta cho người bỏ thuốc vào đồ ăn của Khả lan, tăng thêm chút hương liệu, chỉ cần ăn một tuần lễ, cô ta đảm bảo cả người Lâm Khả Lan nhất định sẽ ngứa ngáy thối rữa.
Đến lúc đó cô ta muốn xem xem Lâm Khả Lan còn có thể quyến rũ được Cố Thành Viêm không.
Lương Bảo Nhi vào phòng bệnh, buông giỏ trái cây trong tay xuống đi tới trước mặt Khả Lan, lúc nhìn thấy sắc mặt Khả Lan hơi tái nhợt thì khóe miệng nở nụ cười.
Khả Lan ngồi trên giường liếc nhìn Lương Bảo Nhi một cái rồi lại rũ hai mắt chậm rãi nói: “Cô tới đây làm gì? Cười nhạo tôi sao?” Dứt lời Khả Lan kéo chăn trên giường quấn chặt lấy cơ thể mình.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy động tác của Khả Lan trên mặt càng nở nụ cười vui sướng, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Lâm Khả Lan nói: “Chị là chị của em, sao em lại tới cười nhạo chị chứ? Em chỉ muốn tới thăm chị xem chị đỡ hơn chút nào không.” Dứt lời Lương Bảo Nhi ngồi vào mép giường nhìn Khả Lan.
Khả Lan hất mặt không nhìn Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy bộ dáng Khả Lan tâm tình chợt tốt lên, khẽ cười nói: “Tôi nói sao anh Thành Viêm lại có thể đối xử với chị như vậy chứ, chị vừa mới sinh non, anh ấy không ở bên cạnh chị còn chạy tới gặp Lâm Bảo Nhi, haiz......” Lương Bảo Nhi nói tới đây nhìn móng tay mình một chút, cô ta mới làm móng tay nhìn rất thích.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh tràn đầy lửa giận, hai tay nắm chặt tay Lương Bảo Nhi.
“Không phải cô thích Thành Viêm sao? Bây giờ Thành Viêm bị Lâm Bảo Nhi cướp mất cô không muốn cướp về sao?” Dứt lời bàn tay Khả Lan càng nắm chặt hơn.
Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan nói như vậy khuôn mặt khó có thể che giấu sự hưng phấn cùng hả hê.
Xem ra Lâm Khả Lan đã sớm phát hiện ra chuyện Cố Thành Viêm và Lâm Bảo Nhi!
Lúc người đàn ông kia đối tốt với cô thì cưng chiều cô lên tới tận trời; lúc không dùng nữa thì vứt đi như vứt giày.
Nghĩ đến đây Lương Bảo Nhi đưa tay lạnh lùng kéo tay Khả Lan ra, rồi sau đó đứng thẳng người nói: “Tôi suy nghĩ thông suốt rồi, Cố Thành Viêm không thích tôi......tôi cũng không cưỡng cầu” Lương Bảo Nhi nói tới đây dừng một chút, hai tay khoanh trước ngực lại nói: “Bây giờ tôi là thiếu tá, tuýp đàn ông thế nào chẳng tìm được.”
Cô ta không thể có được Cố Thành Viêm thì ít nhất cô ta còn có thân phận, muốn loại đàn ông thế nào mà chẳng có.
Nhưng Lâm Khả Lan thì sao? Thân tàn danh bại, sẽ cô đơn tới già!
Sau khi Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói sắc mặt tối sầm, cơ thể dựa vào đầu giường, hai mắt khép lại.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy bộ dáng của Lâm Khả Lan, trái tim cảm thấy vui sướng, chần chừ, bỗng nhiên thò tay nâng cằm Khả Lan, hả hê nhìn bộ dáng Khả Lan lúc này.
Đầu tóc rối bời, sắc mặt tối sầm, hai mắt vốn dĩ sáng ngời đã trở nên u ám.
“Lại nói thật là buồn cười, lúc đầu cô ỷ vào sự cưng chiều của Cố Thành Viêm, phách lối cuồng vọng, bây giờ thì sao? Bộ dáng cô lúc này người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Lương Bảo Nhi càng nói càng vui vẻ, thầm nghĩ bây giờ Lâm Khả Lan không có khả năng quyến rũ đàn ông sẽ phải lưu lạc đầu đường.
Khả Lan bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt Lương Bảo Nhi, nghe thấy lời Lương Bảo Nhi nói trái tim bỗng nhiên trầm xuống.
Mặc dù cô biết, hiện tại tất cả mọi thứ cũng chỉ vì muốn dụ Lương Tú Ly sa lưới nhưng lời nói của Lương Bảo Nhi cũng rất hợp lý.
Ỷ vào sự cưng chiều của Cố Thành Viêm mà phách lối cuồng vọng.
Những thứ mà cô có được đều do Cố Thành Viêm cho, mà Cố Thành Viêm cho cô không phải bởi vì cưng chiều cô.
Nếu như có một ngày không còn cưng chiều nữa thì sao? Những chuyện diễn ra ngày hôm nay sẽ trở thành sự thật.
Nghĩ đến đây Lâm Khả Lan khẽ run, hai mắt rũ xuống, không trả lời Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi cảm thấy ánh mắt sợ hãi của Khả Lan, khuôn mặt càng trở nên vui sướng, thu tay lại, cười cười tiếp tục nói: “Lúc đầu mẹ tôi đã nhắc nhở chị nhưng mà chị lại không nghe. Bây giờ cũng chỉ là nhân quả mà thôi; vậy......Tôi lại nhắc nhở chị một câu, dùng cơ thể để quyến rũ đàn ông là lựa chọn không sáng suốt nhất.” Dứt lời Lương Bảo Nhi càng cảm thấy vui sướng hơn.
Rất nhanh Lâm Khả Lan sẽ không còn lại gì.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói cũng không trả lời tựa vào mép giường, ánh mắt ưu tư.
Trong lúc Khả Lan không nói chuyện với Lương Bảo Nhi, Kim Hạo đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Anh ta mặc áo khoác đi tới trước giường bệnh của Khả Lan, không vội nói chuyện với Khả Lan mà xoay người nhìn về phía Lương Bảo Nhi.
“Ít nhất có ít người còn có thể tiếp nhận, mà có vài người lại không muốn đụng tới.” Giọng nói của Kim Hạo trong trẻo, khóe miệng khẽ nở nụ cười, lúc nhìn Lương Bảo Nhi ánh mắt không che giấu vẻ khinh thường.
Lương Bảo Nhi thấy Kim Hạo đột nhiên xuất hiện chỉ một câu nói xuyên thẳng trái tim cô ta.
Ban đầu nếu như không phải Cố Thành Viêm không muốn cô ta thì hôn sự của cô ta cùng Cố Thành Viêm không thể cứ kéo dài mãi.
Chính bởi vì hôn sự cứ kéo dài mãi mới có thể khiến Lâm Khả Lan có cơ hội.
Cuối cùng cô ta không thể trở thành cháu dâu nhà họ Cố, Lâm Khả Lan lại có thể làm được.
Bị một người phụ nữ mà từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn xem thường cướp mất người đàn ông của mình, làm sao cô ta có thể nuốt được cơn tức này.
Kim Hạo thấy sắc mặt Lương Bảo Nhi thay đổi lại nói: “Thẩm mỹ của mỗi người đàn ông lại không giống nhau, giống như có người được phong là mỹ nữ đẹp nhất thành phố nhưng lại luôn cho rằng mình là phượng hoàng trong mắt đàn ông.” Giọng nói Kim Hạo chậm chạp trong trẻo, không che giấu chút nào sự châm chọc với Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi nghe thấy Kim Hạo nhắc tới phượng hoàng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ bừng, đưa tay chỉ Kim Hạo đang muốn chửi nhưng chần chừ hồi lâu cuối cùng Lương Bảo Nhi thu tay lại cắn môi, xoay người chỉ để lại một câu nói: “Chờ xem.”
Lương Bảo Nhi bỏ đi, ánh mắt Khả Lan nhìn theo bóng dáng của Lương Bảo Nhi, nhìn một lúc lâu lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dừng trên người Kim Hạo.
“Sao hôm nay tổng giám đốc Kim cũng tới đây?” Dứt lời ánh mắt của Khả Lan nhìn Kim Hạo từ trên xuống dưới.
Quần áo bình thường, sắc mặt lại không sáng rỡ như ngày xưa, có vẻ chán chường hơn mọi ngày.
“Nghe nói cô sinh non, tôi tới đây thăm cô.” Kim Hao nghe Khả Lan hỏi trầm giọng trả lời Khả Lan, quan tâm tới Khả Lan.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói như vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, không trả lời Kim Hạo cũng đã là tương đương với cam chịu.
Bốp......
Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt của Khả Lan, bỗng nhiên đưa tay đập xuống hộc tủ trước giường bệnh, vẻ mặt trở nên cực kỳ u ám.
Khả Lan bị Kim Hạo dọa sợ hết hồn, ngước mắt nhìn Kim Hạo, há miệng muốn hỏi nhưng lời chưa ra khỏi miệng Kim Hạo đã mở miệng trước.
“Đồ khốn kiếp, làm người ta lớn bụng lại còn làm như vậy thật là không đáng mặt đàn ông.” Kim Hạo bất bình thay Khả Lan.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói vẻ mặt ngẩn ra, không ngờ Kim Hạo sẽ bất bình thay cô.
Nghĩ đến đây Khả Lan cúi đầu lên tiếng, không có ý định nói cho Kim Hạo biết kế hoạch của bọn họ.
Kim Hạo thấy Khả Lan không lên tiếng, càng thêm giận dữ, lúc này đôi chân đá vào cái bàn.
Buồn bực.....Bốp một tiếng, có thể tưởng tượng được lúc này tâm tình Kim Hạo cực kỳ không tốt.
“Cố Thành Viêm kia không muốn cô nữa nhưng tôi vẫn muốn có cô.” Giọng nói Kim Hạo đảm bảo với Khả Lan, xem như Cố Thành Viêm không cần cô nhưng anh ta vần muốn có cô.
Mà Khả Lan nghe thấy Kim Hạo nói như vậy liền giật mình, Kim Hạo bất bình nhưng mà bất bình lại quá mức rồi!
Cân nhắc, Khả Lan đang muốn nói với Kim Hạo những việc này không liên quan đến anh ta.
Nhưng lúc này ngoài cửa phòng bệnh có hai bóng dáng quen thuộc đi vào là Dương Tử Sở và Dương Nghi Giai.
Nhìn thấy là người nhà họ Dương, trong nháy mắt Khả Lan cảm thấy phức tạp.
Tuy nói cô cùng người nhà họ Dương chảy chung một dòng máu nhưng cô vẫn có chút đố kỵ với người nhà họ Dương.
“Chị Khả Lan, chị khỏe chứ, em nghe nói chuyện xảy ra ở nhà họ Cố, cũng lo lắng cho chị.” Dương Nghi Giai vừa vào cửa liền chạy tới trước mặt Khả Lan, hai tay nắm chặt tay Khả Lan lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Khả Lan nghe Dương Nghi Giai nói vẻ mặt hơi dừng lại, khẽ cười trả lời: “Tôi không sao.” Dứt lời Khả Lan há miệng muốn hỏi.
Dương Tử Sở đột nhiên đi tới nhìn Khả Lan dịu dàng nói: “Nếu đau lòng hãy khóc ra đi, khóc rồi sẽ không khổ sở nữa.” Dứt lời Dương Tử Sở nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Khả Lan nghe Dương Tử Sở nói, hơi ngừng lại, mím môi lắc đầu một cái “Không còn đứa bé, sau này lại có thể có.”
“Nhưng chị còn muốn quay về nhà họ Cố sao?” Dương Nghi Giai nắm chặt tay Khả Lan, không hy vọng Khả Lan quay về.
Khả Lan nghe Dương Nghi Giai nói như vậy trái tim nhói đau lắc đầu nói: “Chị tin tưởng, anh ấy yêu chị, chị nhất định sẽ không rời khỏi nhà họ Cố.” Khả Lan nói tới đây khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt kiên định.
Nhưng Lương Bảo Nhi đến thăm.
Đối với chuyện Khả Lan sinh non Lương Bảo Nhi vẫn luôn để ở trong lòng, cô ta không kịp thời sang nhìn Lâm Khả Lan cũng chỉ bởi vì sau khi Khả Lan sinh non bữa tiệc nhà họ Cố vẫn được tổ chức bình thường.
Lúc này cô Cố cùng cô ta đại diện tới thăm Khả Lan nhưng mà đến bệnh viện cô Cố lại không muốn vào.
Thái độ của người nhà họ Cố đối với Lâm Khả Lan không kém so với dự đoán của Lương Bảo Nhi.
Sau khi mẹ Khả Lan chết, cô ôm tro cốt về quê, không nói lúc đó Cố Thành Thấm nhảy lầu tự tử cả nhà họ Cố đã luống cuống tay chân, Lâm Khả Lan lại bỏ nhà trốn đi khiến Cố Thành Viêm suốt ngày ở quân khu không để ý tới bất cứ chuyện gì.
Nhà họ Cố bị Lâm Khả Lan quậy đến ngổn ngang, bây giờ còn có mặt mũi quay về sao?
Ông Cố tức giận là lẽ đương nhiên.
Theo như lời cô Cố cô sinh non thật đáng đời, trời không cho sinh ra cái mệnh đó còn già mồm cái gì.
Bây giờ sinh non, Lâm Khả Lan không còn đứa bé, mất luôn cả đàn ông thật là vui sướng!
Lúc nãy cô ta còn nghe thấy tin tức từ nhà họ Lãnh, Cố Thành Viêm rời khỏi bệnh viện liền tới nhà họ Lãnh tìm Lâm Bảo Nhi.
Nghe nói nhà họ Lãnh đã công nhận thân phận của Lâm Bảo Nhi.
Cô ta tình nguyện tin Lâm Bảo Nhi cũng không muốn để Lâm Bảo Lan được lợi.
Nhưng mà Lâm Bảo Nhi này thật sự không đủ thông minh, đã được Cố Thành Viêm tin tưởng lại vẫn để Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm xảy ra quan hệ, rốt cuộc là một người có nghề nghiệp không đứng đắn, không thật lòng, lại khiến cho đàn ông si mê.
Nhưng mà không sao, cô ta cho người bỏ thuốc vào đồ ăn của Khả lan, tăng thêm chút hương liệu, chỉ cần ăn một tuần lễ, cô ta đảm bảo cả người Lâm Khả Lan nhất định sẽ ngứa ngáy thối rữa.
Đến lúc đó cô ta muốn xem xem Lâm Khả Lan còn có thể quyến rũ được Cố Thành Viêm không.
Lương Bảo Nhi vào phòng bệnh, buông giỏ trái cây trong tay xuống đi tới trước mặt Khả Lan, lúc nhìn thấy sắc mặt Khả Lan hơi tái nhợt thì khóe miệng nở nụ cười.
Khả Lan ngồi trên giường liếc nhìn Lương Bảo Nhi một cái rồi lại rũ hai mắt chậm rãi nói: “Cô tới đây làm gì? Cười nhạo tôi sao?” Dứt lời Khả Lan kéo chăn trên giường quấn chặt lấy cơ thể mình.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy động tác của Khả Lan trên mặt càng nở nụ cười vui sướng, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Lâm Khả Lan nói: “Chị là chị của em, sao em lại tới cười nhạo chị chứ? Em chỉ muốn tới thăm chị xem chị đỡ hơn chút nào không.” Dứt lời Lương Bảo Nhi ngồi vào mép giường nhìn Khả Lan.
Khả Lan hất mặt không nhìn Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy bộ dáng Khả Lan tâm tình chợt tốt lên, khẽ cười nói: “Tôi nói sao anh Thành Viêm lại có thể đối xử với chị như vậy chứ, chị vừa mới sinh non, anh ấy không ở bên cạnh chị còn chạy tới gặp Lâm Bảo Nhi, haiz......” Lương Bảo Nhi nói tới đây nhìn móng tay mình một chút, cô ta mới làm móng tay nhìn rất thích.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh tràn đầy lửa giận, hai tay nắm chặt tay Lương Bảo Nhi.
“Không phải cô thích Thành Viêm sao? Bây giờ Thành Viêm bị Lâm Bảo Nhi cướp mất cô không muốn cướp về sao?” Dứt lời bàn tay Khả Lan càng nắm chặt hơn.
Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan nói như vậy khuôn mặt khó có thể che giấu sự hưng phấn cùng hả hê.
Xem ra Lâm Khả Lan đã sớm phát hiện ra chuyện Cố Thành Viêm và Lâm Bảo Nhi!
Lúc người đàn ông kia đối tốt với cô thì cưng chiều cô lên tới tận trời; lúc không dùng nữa thì vứt đi như vứt giày.
Nghĩ đến đây Lương Bảo Nhi đưa tay lạnh lùng kéo tay Khả Lan ra, rồi sau đó đứng thẳng người nói: “Tôi suy nghĩ thông suốt rồi, Cố Thành Viêm không thích tôi......tôi cũng không cưỡng cầu” Lương Bảo Nhi nói tới đây dừng một chút, hai tay khoanh trước ngực lại nói: “Bây giờ tôi là thiếu tá, tuýp đàn ông thế nào chẳng tìm được.”
Cô ta không thể có được Cố Thành Viêm thì ít nhất cô ta còn có thân phận, muốn loại đàn ông thế nào mà chẳng có.
Nhưng Lâm Khả Lan thì sao? Thân tàn danh bại, sẽ cô đơn tới già!
Sau khi Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói sắc mặt tối sầm, cơ thể dựa vào đầu giường, hai mắt khép lại.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy bộ dáng của Lâm Khả Lan, trái tim cảm thấy vui sướng, chần chừ, bỗng nhiên thò tay nâng cằm Khả Lan, hả hê nhìn bộ dáng Khả Lan lúc này.
Đầu tóc rối bời, sắc mặt tối sầm, hai mắt vốn dĩ sáng ngời đã trở nên u ám.
“Lại nói thật là buồn cười, lúc đầu cô ỷ vào sự cưng chiều của Cố Thành Viêm, phách lối cuồng vọng, bây giờ thì sao? Bộ dáng cô lúc này người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Lương Bảo Nhi càng nói càng vui vẻ, thầm nghĩ bây giờ Lâm Khả Lan không có khả năng quyến rũ đàn ông sẽ phải lưu lạc đầu đường.
Khả Lan bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt Lương Bảo Nhi, nghe thấy lời Lương Bảo Nhi nói trái tim bỗng nhiên trầm xuống.
Mặc dù cô biết, hiện tại tất cả mọi thứ cũng chỉ vì muốn dụ Lương Tú Ly sa lưới nhưng lời nói của Lương Bảo Nhi cũng rất hợp lý.
Ỷ vào sự cưng chiều của Cố Thành Viêm mà phách lối cuồng vọng.
Những thứ mà cô có được đều do Cố Thành Viêm cho, mà Cố Thành Viêm cho cô không phải bởi vì cưng chiều cô.
Nếu như có một ngày không còn cưng chiều nữa thì sao? Những chuyện diễn ra ngày hôm nay sẽ trở thành sự thật.
Nghĩ đến đây Lâm Khả Lan khẽ run, hai mắt rũ xuống, không trả lời Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi cảm thấy ánh mắt sợ hãi của Khả Lan, khuôn mặt càng trở nên vui sướng, thu tay lại, cười cười tiếp tục nói: “Lúc đầu mẹ tôi đã nhắc nhở chị nhưng mà chị lại không nghe. Bây giờ cũng chỉ là nhân quả mà thôi; vậy......Tôi lại nhắc nhở chị một câu, dùng cơ thể để quyến rũ đàn ông là lựa chọn không sáng suốt nhất.” Dứt lời Lương Bảo Nhi càng cảm thấy vui sướng hơn.
Rất nhanh Lâm Khả Lan sẽ không còn lại gì.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói cũng không trả lời tựa vào mép giường, ánh mắt ưu tư.
Trong lúc Khả Lan không nói chuyện với Lương Bảo Nhi, Kim Hạo đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Anh ta mặc áo khoác đi tới trước giường bệnh của Khả Lan, không vội nói chuyện với Khả Lan mà xoay người nhìn về phía Lương Bảo Nhi.
“Ít nhất có ít người còn có thể tiếp nhận, mà có vài người lại không muốn đụng tới.” Giọng nói của Kim Hạo trong trẻo, khóe miệng khẽ nở nụ cười, lúc nhìn Lương Bảo Nhi ánh mắt không che giấu vẻ khinh thường.
Lương Bảo Nhi thấy Kim Hạo đột nhiên xuất hiện chỉ một câu nói xuyên thẳng trái tim cô ta.
Ban đầu nếu như không phải Cố Thành Viêm không muốn cô ta thì hôn sự của cô ta cùng Cố Thành Viêm không thể cứ kéo dài mãi.
Chính bởi vì hôn sự cứ kéo dài mãi mới có thể khiến Lâm Khả Lan có cơ hội.
Cuối cùng cô ta không thể trở thành cháu dâu nhà họ Cố, Lâm Khả Lan lại có thể làm được.
Bị một người phụ nữ mà từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn xem thường cướp mất người đàn ông của mình, làm sao cô ta có thể nuốt được cơn tức này.
Kim Hạo thấy sắc mặt Lương Bảo Nhi thay đổi lại nói: “Thẩm mỹ của mỗi người đàn ông lại không giống nhau, giống như có người được phong là mỹ nữ đẹp nhất thành phố nhưng lại luôn cho rằng mình là phượng hoàng trong mắt đàn ông.” Giọng nói Kim Hạo chậm chạp trong trẻo, không che giấu chút nào sự châm chọc với Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi nghe thấy Kim Hạo nhắc tới phượng hoàng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ bừng, đưa tay chỉ Kim Hạo đang muốn chửi nhưng chần chừ hồi lâu cuối cùng Lương Bảo Nhi thu tay lại cắn môi, xoay người chỉ để lại một câu nói: “Chờ xem.”
Lương Bảo Nhi bỏ đi, ánh mắt Khả Lan nhìn theo bóng dáng của Lương Bảo Nhi, nhìn một lúc lâu lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dừng trên người Kim Hạo.
“Sao hôm nay tổng giám đốc Kim cũng tới đây?” Dứt lời ánh mắt của Khả Lan nhìn Kim Hạo từ trên xuống dưới.
Quần áo bình thường, sắc mặt lại không sáng rỡ như ngày xưa, có vẻ chán chường hơn mọi ngày.
“Nghe nói cô sinh non, tôi tới đây thăm cô.” Kim Hao nghe Khả Lan hỏi trầm giọng trả lời Khả Lan, quan tâm tới Khả Lan.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói như vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, không trả lời Kim Hạo cũng đã là tương đương với cam chịu.
Bốp......
Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt của Khả Lan, bỗng nhiên đưa tay đập xuống hộc tủ trước giường bệnh, vẻ mặt trở nên cực kỳ u ám.
Khả Lan bị Kim Hạo dọa sợ hết hồn, ngước mắt nhìn Kim Hạo, há miệng muốn hỏi nhưng lời chưa ra khỏi miệng Kim Hạo đã mở miệng trước.
“Đồ khốn kiếp, làm người ta lớn bụng lại còn làm như vậy thật là không đáng mặt đàn ông.” Kim Hạo bất bình thay Khả Lan.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói vẻ mặt ngẩn ra, không ngờ Kim Hạo sẽ bất bình thay cô.
Nghĩ đến đây Khả Lan cúi đầu lên tiếng, không có ý định nói cho Kim Hạo biết kế hoạch của bọn họ.
Kim Hạo thấy Khả Lan không lên tiếng, càng thêm giận dữ, lúc này đôi chân đá vào cái bàn.
Buồn bực.....Bốp một tiếng, có thể tưởng tượng được lúc này tâm tình Kim Hạo cực kỳ không tốt.
“Cố Thành Viêm kia không muốn cô nữa nhưng tôi vẫn muốn có cô.” Giọng nói Kim Hạo đảm bảo với Khả Lan, xem như Cố Thành Viêm không cần cô nhưng anh ta vần muốn có cô.
Mà Khả Lan nghe thấy Kim Hạo nói như vậy liền giật mình, Kim Hạo bất bình nhưng mà bất bình lại quá mức rồi!
Cân nhắc, Khả Lan đang muốn nói với Kim Hạo những việc này không liên quan đến anh ta.
Nhưng lúc này ngoài cửa phòng bệnh có hai bóng dáng quen thuộc đi vào là Dương Tử Sở và Dương Nghi Giai.
Nhìn thấy là người nhà họ Dương, trong nháy mắt Khả Lan cảm thấy phức tạp.
Tuy nói cô cùng người nhà họ Dương chảy chung một dòng máu nhưng cô vẫn có chút đố kỵ với người nhà họ Dương.
“Chị Khả Lan, chị khỏe chứ, em nghe nói chuyện xảy ra ở nhà họ Cố, cũng lo lắng cho chị.” Dương Nghi Giai vừa vào cửa liền chạy tới trước mặt Khả Lan, hai tay nắm chặt tay Khả Lan lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Khả Lan nghe Dương Nghi Giai nói vẻ mặt hơi dừng lại, khẽ cười trả lời: “Tôi không sao.” Dứt lời Khả Lan há miệng muốn hỏi.
Dương Tử Sở đột nhiên đi tới nhìn Khả Lan dịu dàng nói: “Nếu đau lòng hãy khóc ra đi, khóc rồi sẽ không khổ sở nữa.” Dứt lời Dương Tử Sở nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Khả Lan nghe Dương Tử Sở nói, hơi ngừng lại, mím môi lắc đầu một cái “Không còn đứa bé, sau này lại có thể có.”
“Nhưng chị còn muốn quay về nhà họ Cố sao?” Dương Nghi Giai nắm chặt tay Khả Lan, không hy vọng Khả Lan quay về.
Khả Lan nghe Dương Nghi Giai nói như vậy trái tim nhói đau lắc đầu nói: “Chị tin tưởng, anh ấy yêu chị, chị nhất định sẽ không rời khỏi nhà họ Cố.” Khả Lan nói tới đây khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt kiên định.
/112
|