"Đứng lại!" Liễu Lan Yên quát to một tiếng ngăn Bành Trăn di động bước chân, "Bành Trăn, ngươi đi đâu đó?"
Bành Trăn ấm ức xoay người, nhanh chóng nhìn sang nụ cười quỷ dị trên mặt Tôn chủ, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta còn có chút việc phải xử lý."
"Không phải là ngươi tới bẩm báo chuyện cho Tôn chủ nhà ngươi sao? Sao mới đó đã bẩm báo xong rồi?" Sắc mặt Liễu Lan Yên không tốt nhìn Bành Trăn chằm chằm.
Lần sau có thể nói dối thông minh hơn chút được không?
Bành Trăn bất đắc dĩ nhìn nhìn Tôn chủ, trong lòng thở dài một tiếng, ánh mắt không tiếng động kể rõ tình cảnh của hắn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không phải hắn không muốn rời đi, mà là phải rời đi như thế nào?
Tôn chủ ngàn vạn lần không được trách hắn mới đúng.
"Ngươi báo cáo tiếp đi." Yêu Thần nhịn cười, nghiêm chỉnh phân phó Bành Trăn.
Chuyện đánh lén này tinh túy ở chỗ vụng trộm.
Đương nhiên phải đánh bất ngờ, tấn công lúc người ta không kịp phòng bị thì sau này có nhiều cơ hội.
Cũng không thể lập tức liền chọc giận Liễu Lan Yên, sau này cũng không dễ xử lý.
Bành Trăn một trận im lặng, nói tiếp? Hắn phải nói gì bây giờ?
Nhìn Yêu Thần với ánh mắt nhờ giúp đỡ, Yêu Thần hơi nhướng mày, nháy mắt ra hiệu nhìn Liễu Lan Yên.
Bành Trăn lập tức tỉnh ngộ, nở nụ cười hỏi "Liễu cô nương, ngài muốn biết cái gì?"
"Không muốn biết cái gì." Liễu Lan Yên tức giận xoay mặt qua một bên, hai người này rõ ràng là đang hát đôi với nàng, đáng ghét.
Bành Trăn bất đắc dĩ nhún vai, Liễu Lan Yên tức giận, dụ dỗ người không phải là việc mà hắn am hiểu.
Hơn nữa, dù cho hắn muốn đi dụ dỗ Liễu Lan Yên thì phải có sự đồng ý của Tôn chủ.
"Người sau lưng Liễu Hâm Nhã muốn diệt trừ Tần Minh." Vừa rồi Yêu Thần trêu đùa Liễu Lan Yên, nhưng cũng không dám trêu chọc sâu, nếu thật sự chọc cho Liễu Lan Yên tức giận thì đó cũng không phải là kết quả hắn muốn thấy.
Liễu Lan Yên im lặng một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Yêu Thần: "Ngươi muốn bắt hết tất cả những người phía sau?"
Câu nói đầu tiên đoán trúng suy nghĩ của Yêu Thần, làm cho Yêu Thần khẽ cười gật đầu: "Đúng."
"Người bên trong Ma giới cũng là có các loại thế lực?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Liễu Lan Yên nghĩ rồi nói ra.
Nếu người phía sau màn là Đế Vương của Ma giới, như vậy quyết định này của Yêu Thần liền vô dụng.
Nhưng nếu người phía sau màn này còn có người khác tới khống chế, như vậy, lần này sẽ có thể dẫn phát một lần "Nội loạn".
Việc Yêu Thần làm đơn giản chỉ là gây xích mích các thế lực khác nhau bên trong Ma giới đấu tranh, tạo cho đối phương một nhược điểm.
Thật đúng là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
"Được rồi, ngươi quả nhiên rất âm hiểm." Liễu Lan Yên đúng trọng tâm cho Yêu Thần một cái định nghĩa, đối với người bình thường mà nói, chắc chắn sẽ phải nghĩ đến hắn sẽ không bỏ qua cho Tần Minh rồi.
Nhưng có thể có mấy người nghĩ đến hắn sẽ không buông tha Tần Minh như vậy?
Thật ra thì, lại nói, chết ở trong tay của kẻ địch, vĩnh viễn không bi ai bằng chết ở trong tay của đồng bạn mình.
Được rồi.
Yêu Thần rất hận Tần Minh.
Nghe Liễu Lan Yên đánh giá hắn, Yêu Thần cũng không có cảm thấy nửa điểm không thoải mái, mà là cười đến cực kỳ ôn hòa nói một câu: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Có thể một lời liền điểm phá tính toán của ta. . . . . . Lan Yên. . . . . ."
Câu nói kế tiếp, Yêu Thần không có nói, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
"Ngươi. . . . . ." Liễu Lan Yên phải gióng lên quai hàm, trợn to hai mắt, tựa như giận dữ nhìn chằm chằm Yêu Thần.
Yêu Thần chờ Liễu Lan Yên cáu giận, lại phát hiện, Liễu Lan Yên đột nhiên nở nụ cười, cười híp mắt nhìn hắn, làm dáng vẻ vô tội: "Sư phụ, phía sau người muốn nói cái gì à?"
Bộ dạng vô tội lại ngây thơ, nhìn thấy Yêu Thần cũng phải đầu hàng im lặng.
Được rồi, nàng lợi hại.
Câu nói kế tiếp vừa rồi, hắn có thể nói ra sao?
Đương nhiên là không thể nào.
"Ừ, không có việc gì, ta là nói, sắc trời không còn sớm, có phải nàng nên đi nghỉ ngơi hay không?" Yêu Thần xoay chuyển ánh mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra nói.
"Ừ, được, ta đi nghỉ trước." Liễu Lan Yên cười nhẹ chào tạm biệt Yêu Thần, còn Yêu Thần thì lại là mặt mày hớn hở mỉm cười đưa tiễn.
Bành Trăn đứng ở một bên nhìn hai người kia, một là thiên chân vô tà khéo léo đáng yêu, một người khác là tao nhã lịch sự tác phong nhanh nhẹn, nhưng mà, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy trên đỉnh đầu của hai người kia lóe ra hai chữ to tướng -- vô sỉ.
Đây là công lực như thế nào a.
Thật có thể nói là Kỳ Phùng Địch Thủ sẽ gặp lương tài.
Đều là cao thủ a!
Đưa mắt nhìn Liễu Lan Yên rời đi, trong lòng Yêu Thần cảm thán một tiếng, nàng, thật là đã thay đổi rất nhiều.
"Nhìn ra ấy là bên người sao?" Yêu Thần đột nhiên nói.
Bành Trăn cũng không trả lời, mà là một giọng nói trầm thấp vang lên: "Kinh vương."
Theo giọng nói vang lên, Ám Nhất hiện thân, quỵ xuống đất.
"Quả nhiên." Yêu Thần cười lạnh một tiếng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mang theo một loại nụ cười tà tứ, "Ma giới còn muốn tới tấn công Yêu Giới, ngay cả hậu viện của mình cũng sắp bốc cháy rồi."
"Tôn chủ, còn phải tiếp tục theo dõi không?" Ám Nhất nhỏ giọng hỏi.
"Để cho bọn họ trở lại, chuyện của Ma giới không liên quan tới chúng ta." Yêu Thần tùy ý nói, sau khi nói xong, lại thích giống như là vang lên cái gì tựa như hỏi, "Thực lực người của Ma giới như thế nào?"
Tuy hắn đã phái người đi diệt trừ người muốn giết hại Tần Minh, nhưng đối với thực lực của Ma giới, hắn cũng muốn hiểu rõ rõ ràng.
Đối với câu hỏi của Yêu Thần, Ám Nhất chỉ dùng bốn chữ để hình dung: "Không chịu nổi một kích."
Giản Đan Minh đâu bốn người, nói ra là Ám Nhất thân là Ám Dạ 13 sát tự tin.
Trước mặt bọn họ, những cái được gọi là cao thủ mai phục ám sát chỉ căn bản là giống như con nít.
Yêu Thần hài lòng cười, gật đầu khen ngợi nói: "Rất tốt."
Không có chỉ thị gì khác, bóng dáng của Ám Nhất liền nhanh chóng biến mất, tiếp tục ẩn núp.
Thì ra là từ lúc vừa bắt đầu, tòa Vô Trần điện cũng không phải chỉ có Yêu Thần và Liễu Lan Yên, mà Ám Nhất vẫn ẩn thân ở chỗ tối ngoài điện Vô Trần.
Bản lĩnh của Liễu Lan Yên như thế mà lại không có phát hiện, có thể thấy được thực lực ẩn dấu của Ám Nhất mạnh bao nhiêu.
"Tôn chủ." Sau khi Ám Nhất ẩn núp thân hình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Bành Trăn cẩn thận kêu một tiếng, có chút lo lắng.
Người của Ma giới là có âm thầm không hợp, cái này cùng Yêu Giới một dạng, mặt ngoài làm như là hoà hợp êm thấm chứ thật ra mỗi người đều có tính toán riêng.
Tôn chủ muốn lợi dụng cơ hội này khích bác quan hệ của Ma giới, không biết có thể thành công hay không?
Nếu bọn họ đột nhiên vì lợi ích lớn hơn nữa kết hợp, cùng đi đối phó Tôn chủ, há không phải là không bù mất?
"Cuối cùng Ma giới và Yêu Giới vẫn cách nhau một khoảng cách. Trước mắt tốt hơn cầm một chút." Yêu Thần căn bản cũng không để ý những người đó sẽ cùng nhau đối phó hắn, nếu giờ không xử lý chuyện Ma giới thì chẳng lẽ đợi đến sau này để cho bọn họ chạy tới đối phó hắn sao?
Loại này chuyện mất nhiều hơn được, những nhân tài này không biết làm đấy.
Bành Trăn muốn nói một câu, lần này chuyện Liễu Hâm Nhã nói thế nào?
Nhưng nhìn vẻ mặt đốc định này của Yêu Thần, những lời này cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Yêu Thần vẫn có tính toán của hắn đi.
Nếu như vậy, hắn cũng không có cái gì dễ nói, vẫn là đem tay mình đầu chuyện làm xong lại nói.
Bành Trăn hành lễ xong rồi rời khỏi điện Vô Trần, Yêu Thần là tự động bỏ qua vẻ mặt nghi ngờ của Bành Trăn, suy nghĩ của Bành Trăn, hắn làm sao mà không hiểu, nhưng, hắn có hắn kế hoạch của hắn, loại chuyện như vậy không cần nói cho người khác.
Chỉ cần kế hoạch tiến hành theo từng bước là được.
Yêu Giới khôi phục hoàn toàn yên tĩnh, mới bắt đầu có hiểu lầm đối với Tôn chủ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tiếng xấu của Tần Minh lan truyền ra giống như bong bóng xà phồng dưới ánh mặt trời, póc một cái vỡ vụn tiêu tán.
Những người tung mấy lời đồn đại kia âm thầm hối hận, tự trách không dứt.
Tại sao có thể hoài nghi Tôn chủ- người vẫn luôn duy trì bảo vệ Yêu Giới như vậy chứ?
Sau đó, rất nhiều người bắt đầu muốn đi tìm ngọn nguồn của lời đồn đại, muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai người trung thương Tôn chủ như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Yêu Giới nổi lên phong trào như vậy, tra tìm người tung tin đồn.
Dư Cận Thước lập tức cảnh giác, nếu thật sự bị tra được thì làm sao hắn còn có thể sống ở Yêu Giới được?
Trong lúc hắn đang tự hỏi có nên cho thủ hạ đi chế tạo chút hiện trường giả thành những thứ này là do Tần Minh âm thầm phái người ra tay hay không thì Yêu Thần chợt đứng dậy.
Không có bất kỳ giải thích gì, cũng không có bất kỳ khuyên can, chỉ là một câu nói thật đơn giản liền lập tức ổn định hiện trường hỗn loạn này bình thường trờ lại.
"Bổn tôn không hy vọng Yêu Giới bị náo động, lời đồn dừng lại ở trí giả."
Lời này vừa nói ra, tất cả người của Yêu Giới đang xôn xao đều ngừng lại, sau đó, đầu đường cuối ngõ rối rít đàm luận một chuyện -- Tôn chủ.
Không hổ là Tôn chủ, chính là lớn tức, bị uất ức như vậy, lại vì sự an bình của Yêu Giới, có thể hào phóng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tướng Yêu giới an bình đặt ở Tôn chủ tự thân ích lợi trước, hành động đại nghĩa như vậy, làm cho bọn họ tự thấy hổ thẹn.
Trải qua chuyện này, địa vị của Tôn chủ ở Yêu Giới chẳng những không có bị đả kích mà ngược lại càng lên thêm một tầm cao mới.
Nghe được lời này của Tôn chủ mấy phe nhân mã đều là theo đuổi tâm tư của mình, Dư Hân Dật là thâm sâu khó lường cười cười, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn về phần Dư Cận Thước thì lại là giận đến cắn răng nghiến lợi, hắn thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, quá bị thua thiệt.
Liễu Tấn Lợi cũng là đang ở trong phủ của mình tính toán, có nên mượn danh của Liễu Lan Yên, dựa dẫm vào người Tôn chủ hay không?
Hiện nay địa vị của Tôn chủ càng thêm không có gì phá nổi, nếu hắn có thể leo lên cây to Tôn chủ này thì chẳng phải địa vị của hắn sẽ kiên cố hơn rất nhiều sao?
Dĩ nhiên, điều này cũng chỉ là suy nghĩ của Liễu Tấn Lợi, cho rằng Tôn chủ là người tùy tiện nịnh bợ là có thể nịnh bợ được với sao?
"Vô sỉ." Trong điện Vô Trần, Liễu Lan Yên vừa dùng ngón tay chơi ly trà trống không trước mắt vừa lầu bầu.
Yêu Thần ở một bên buồn cười nhìn, trong điện Vô Trần là hắn cửa hai, ẩn thân ở chỗ tối- Ám Nhất dĩ nhiên không thể định đoạt, câu vô sỉ này là nàng đang nói ai?
Được rồi, hai ngày trước trêu chọc Liễu Lan Yên như thế, tổng không tốt vẫn để cho nàng tức giận, vì vậy Yêu Thần tự mình đưa tới, hỏi một câu: "Lan Yên, nàng là đang nói ai vậy?"
"A, ta không có nói ngươi." Liễu Lan Yên vô tội nhìn Yêu Thần, "Ta đang nói cái tên khốn mua danh chuộc tiếng một bụng đầy ý nghĩ xấu kia. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Rõ ràng lừa hết mọi người trong thiên hạ, còn được người đẩy tới vị trí chí cao, được mọi người tôn kính, ngươi nói xem, sao trên đời lại có người vô sỉ như vậy chứ?"
Gân xanh trên trán Yêu Thần nhảy lên hai cái, đây là ý gì?
Có ngụ ý gì?
Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe?
"Ta thế nào vô sỉ?" Nếu cũng bị người mắng như vậy, Yêu Thần cũng liền thoải mái nhận xuống, dù sao mắng hắn cũng không phải là người khác, Lan Yên mà thôi, không sao cả nói hắn cái gì.
"Tôn chủ ha, thật vĩ đại nha. Muốn duy trì an bình của Yêu Giới." Liễu Lan Yên cười châm biếm ra tiếng, lên lên xuống xuống quan sát Yêu Thần, trong miệng chậc chậc khen ngợi, "Ta nói sao mặt ta lại dầy như thế chứ?"
Yêu Thần sát có chuyện lạ sờ sờ mặt của mình, cười nói: "Coi như tạm được thôi."
Bộ dạng tự nhiên thanh thản, khiến cho Liễu Lan Yên thiếu chút nữa hộc máu.
Hắn còn có thể lại vô sỉ hơn một chút sao?
"Duy trì an bình của Yêu Giới thì có gì sai sao?" Yêu Thần buồn cười nhìn vẻ mặt buồn bực của Liễu Lan Yên, hắn cũng không có cảm giác hắn đã nói sai.
"Dĩ nhiên không có sai, vấn đề mấu chốt là một câu sau -- lời đồn dừng lại ở trí giả." Liễu Lan Yên hung hăng liếc Yêu Thần một cái.
Người khác nghe không hiểu, nàng còn có thể nghe không hiểu sao?
Hắn đây là rõ ràng khuyên, chỉ nên vụng trộm mắng thôi.
"Lời đồn dừng lại ở trí giả, như vậy mới bắt đầu lời đồn đãi ngươi không phải chú ý Yêu Giới lợi ích chuyện lời đồn là thế nào lên? Lại có bao nhiêu người đang truyền?" Liễu Lan Yên hừ lạnh một tiếng, đây không phải là tương đương với mắng mới bắt đầu những thứ kia tùy tiện tin tưởng lời đồn đại người sao?
Dĩ nhiên, cho tới bây giờ, hai câu này của Yêu Thần liên lạc lại với nhau, hình như là đang nói không làm cho mọi người đi đoán bừa người nào mới bắt đầu thả ra tiếng gió, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn muốn nhiễu loạn an bình của Yêu Giới, nhưng thật ra thì, ý tứ chân chính lại là đi mắng mới bắt đầu những người đó.
Được rồi.
Điều này cũng làm cho chỉ có nàng có thể cảm nhận được "Thâm ý" trong lời nói của Yêu Thần, chứ nếu là những người khác, e là cho dù mơ hồ có suy nghĩ này trong đầu thì cũng sẽ lập tức bị đè xuống.
Bọn họ làm sao có thể đi nghi kỵ Tôn chủ- người vô cùng cao thượng trong lòng bọn họ lại đang vòng vèo chửi bọn họ chứ?
Có khả năng sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Cho nên, Liễu Lan Yên chỉ có thể ở đây mắng Yêu Thần vô sỉ.
Quả thực là quá vô sỉ.
Nghe thấy lời Liễu Lan Yên nói, Yêu Thần thật thấp nở nụ cười, hai vai không bị khống chế khẽ lay động, sau đó ngửa đầu cười to, vừa cười vừa đưa tay ôm chầm Liễu Lan Yên, khóa lấy nàng vào trong ngực mình thật chặt, không nhìn nàng giãy giụa chính là không buông tay."Lan Yên, nàng thật đúng là hiểu ta." Yêu Thần hài lòng than nhẹ, hít lấy mùi vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trên người Liễu Lan Yên, vùi đầu vào hõm vai của nàng, "Ta, thật sự rất vui mừng."
Liễu Lan Yên tức đen mặt lại bị Yêu Thần khóa ở trong ngực hắn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn im lặng trợn trắng mắt, thật đúng là chưa từng nghe nói có người sau khi bị mắng vô sỉ, lại còn có thể nói là rất vui mừng?
Quả nhiên, địa vị của Yêu Thần đại nhân khác biệt nên cơ cấu trong đầu cũng khác người bình thường.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng dựa vào ta gần như vậy." Liễu Lan Yên bất mãn từ chối Yêu Thần, hắn vừa nói, này mang theo điểm một cái ướt tính khí nóng tất cả đều thổi tới trên cổ nàng, có chút ngứa tê tê, cảm giác kì lạ không nói được.
Giống như trong lòng có một cảm xúc rất kỳ quái bị lay động, làm cho nàng rất không thích ứng được.
Yêu Thần tức thời buông lỏng Liễu Lan Yên ra, nhìn nàng vụt một cái nhảy ra thật là xa, mặt phòng bị theo dõi hắn, trạng thú đó giống như là thú nhỏ đang hoài nghi nhìn thợ săn vậy, làm cho hắn dở khóc dở cười.
Bộ dạng này của hắn có nguy hiểm sao?
Lần đầu tiên, Yêu Thần đối với dung mạo của mình có chút hoài nghi.
"Về sau nếu ngươi có chuyện thì cứ nói, đừng táy máy tay chân." Liễu Lan Yên nói xong, còn không thoải mái giật giật cổ, giống như trên đó còn lưu lại nhiệt độ làm bỏng da nàng.
"Được, về sau ta nhất định sẽ chú ý." Yêu Thần cười gật đầu, lại rước lấy Liễu Lan Yên tức giận nhìn chằm chằm.
Yêu Thần làm bộ không có nhìn thấy ý tứ trong mắt Liễu Lan Yên, nàng không nói, hắn làm sao mà hiểu được chứ đúng không?
Cho nên, hắn không hiểu.
Liễu Lan Yên tức giận âm thầm cắn răng, còn nói về sau nhất định sẽ chú ý, như vậy lần này là coi như xong sao?
Tên đáng chết, quá vô sỉ!
Sự kiện lần ngày cũng không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người của Liễu Lan Yên và Yêu Thần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đối với bọn họ mà nói thì đây vốn chỉ là chuyện đơn giản có thể xử lý.
Bọn họ là có thể thản nhiên đối mặt, nhưng một mặt khác, người trong cuộc lại không có vận khí tốt như vậy, chẳng hạn như là Tần Minh.
Đem lấy chính mình chính là thủ hạ an trí được, trở lại trong phủ mình, đã là sức cùng lực kiệt.
Lần này đi ra ngoài, vốn cho là sẽ có thu hoạch rất lớn, nào nghĩ đến cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, tàn binh bại tướng, thật là rất đáng buồn.
Kéo hai chân mệt mỏi từ từ lết ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua hành lang vườn hoa uốn khúc, gặp người làm nha hoàn hành lễ thì Tần Minh ngay cả hơi sức nhìn bọn họ một cái cũng không có, cả người giống như mới được vớt từ trong nước ra ngoài, hoàn toàn vô lực.
Từ từ, cuối cùng đã tới cửa phòng ngủ, động tác đẩy cửa dừng lại, cặp mắt vô hồn của Tần Minh lập tức thoáng qua một tia sáng sắc bén, bên trong có người!
Không cần suy nghĩ một cước đá văng cửa, tìm kiếm cảm giác đánh vào bên trong, giơ tay lên định nặng nề đánh xuống, nhưng vừa thấy bóng lưng của người trong phòng thì vội vàng dừng lại.
Người đang đưa lưng về phía Tần Minh cũng nghe được tiếng động liền quay đầu lại, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Thế nào?"
"Phu, phu nhân?" Tần Minh vui mừng nhìn chằm chằm người mà mình vẫn luôn lo lắng, không thể tin được kêu một tiếng.
"Thế nào? Không nhận ra?" Liễu Hâm Nhã oán trách cười, thay vì nói là oán giận còn không bằng nói là làm nũng, làm cho Tần Minh nhìn thấy cũng phải nở nụ cười theo, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn buông cánh tay đang giơ cao xuống.
Xoay người đi ra đóng kỹ cửa phòng ngoài xong, lúc này mới đi về lo lắng hỏi: "Thân thể tốt lên rồi sao? Tại sao trở lại? Có phải do chuyện lần này không làm xong nên trưởng lão Lê tức giận hay không?"
"Trưởng lão Lê nào có dễ giận như vậy." Liễu Hâm Nhã liếc Tần Minh một cái, oán giận hắn đã trách lầm trưởng lão Lê.
"Đúng, đúng ta nghĩ nhiều rồi." Tần Minh gãi mái tóc dài của mình, ngượng ngùng nói.
"Ta còn không phải là sợ chuyện lần này không làm xong, trưởng lão Lê trách tội xuống, nàng khó gánh nổi sao." Tần Minh vừa nói vừa nhìn kĩ vẻ mặt Liễu Hâm Nhã, thận trọng hỏi, "Nàng thật không sao chứ?"
"Thiếp không sao." Liễu Hâm Nhã cười nói, "Thương thế lần này toàn dựa vào trưởng lão Lê, chỉ là thân thể không tốt lắm, còn cần nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian nữa."
"Ừ, đây là đương nhiên." Tần Minh biết lần này Liễu Hâm Nhã bị thương không nhẹ, gật đầu liên tục nói: "Phu nhân nàng tốt nhất nên đi nghỉ ngơi, cần gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ tìm đến cho nàng."
"Thiếp biết." Liễu Hâm Nhã cười nhìn Tần Minh, sau đó vẫy vẫy tay với Tần Minh, "Thiếp có chút chuyện muốn nói với chàng."
Tần Minh liếc mắt nhìn Liễu Hâm Nhã, cũng không có động đậy.
"Chuyện lần này thật sự rất lớn, trưởng lão Lê muốn giữ được chúng ta cho nên chỉ có thể theo đại cục lên đường. . . . . ." Liễu Hâm Nhã vừa nói, vừa ôm lấy Tần Minh, sau đó, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tần Minh cảm nhận được trái tim bị một trận đau nhói.
"Cho nên, dù sao cũng phải có người đến gánh chịu chuyện hậu quả." Liễu Hâm Nhã buông lỏng dao găm trong tay ra, từ từ kéo dài khoảng cách với Tần Minh.
"Thế nào?" Liễu Hâm Nhã kỳ quái hỏi, nhất định nghe lời nàng nói Tần Minh thế nào lần này không quá nghe lời.
"Phu nhân, lần này ta đi ra ngoài, thiếu chút nữa là trở về không được." Tần Minh đột nhiên phun ra một câu như vậy trước sau không đáp bên lời nói.
"Thiếp biết." Liễu Hâm Nhã gật đầu một cái, tiếp tục nói, "Tới đây, thiếp có việc muốn nói với chàng."
Tần Minh gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh Liễu Hâm Nhã.
Dao găm đâm vào rất sâu, chỉ để lại chuôi nắm kim loại ở ngoài cơ thể Tần Minh, còn tất cả lưỡi dao sắc bén đều đâm vào ngực hắn.
"Ừ." Tần Minh giống như căn bản không có cảm thấy mình bị đâm trí mạng, vẫn bình thường gật đầu.
Phản ứng quá mức bình tĩnh khiến Liễu Hâm Nhã hơi cau mày, chuyện này là sao?
"Thật ra thì. . . . . . Từ lúc trên đường về thì ta đã hiểu, dù sao cũng phải có một quả bỏ con." Tần Minh không hổ là chiến tướng Ma giới, dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ một tia hy vọng sống cuối cùng, vẫn là có thể làm được.
Hắn muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng mình ra.
"Ta muốn tới muốn đi, có khả năng nhất trở thành bỏ con đúng là hai người, một là lãnh binh tiến công Yêu Giới ta đây, còn có một chính là thúc đẩy chuyện này dụ nhân ngươi." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tần Minh bình tĩnh nói xong, hoàn toàn không cảm thấy trái tim bị dao găm đâm trúng đau đớn.
Trong lòng của hắn sớm đã có cảm giác đau hơn cái này, hơn nữa cái đau này còn là đã đau đớn hơn nhiều năm, hôm nay chỉ bị một lưỡi đao chút xíu đâm vào thì cảm giác đau lại có là bao?
"Ta cho là, trên đường sẽ có mai phục. Thật ra thì ta đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần để chịu bị phục kích. Còn bộ dạng cẩn thận chẳng qua cũng chỉ là làm cho thủ hạ xem, nhưng. . . . . ." Tần Minh khổ sở run rẩy đôi môi, trong mắt là bi thương không thể nào che giấu, "Không có ai tới phục kích ta. Ta cho là, cho là. . . . . . Nàng bị bọn họ giết rồi."
"Bọn họ giết chết nàng rồi đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người nàng, chuyện này cũng liền có thể không giải quyết được gì." Tần Minh đối mặt chiến trường chém giết, sống chết một đường cũng sẽ không nháy mắt một cái ánh mắt người, thế nhưng lúc này trong mắt lại từ từ dâng lên một tầng hơi nước.
Hít một hơi thật sâu, sửng sốt bức cho tầng kia hơi nước kia trở về: "Ta cho là nàng đã xảy ra chuyện, nhưng lúc vừa gặp lại nàng mạnh khỏe ngồi ở đây thì nàng biết ta có bao nhiêu vui vẻ không?"
"Nàng còn sống. . . . . ." Tần Minh nhẹ nhàng nói xong, cho dù ai cũng không nghĩ ra, dài như vậy cùng tục tằng người của cánh nhiên sẽ có giọng nói và ánh mắt dịu dàng như vậy.
Nếu là ngực của hắn không có từ từ rỉ ra máu tươi thì có lẽ đây sẽ là một hình ảnh trước hoa dưới trăng duy mỹ.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tần Minh chấp nhận cười khổ: "Nói cách khác nàng còn sống, tức là trên đường không phải là không có người mai phục ta, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mà là không biết vì lý do gì bị người khác ngăn trở. Cho nên, nàng đã đến rồi. Đến tiễn ta một đoạn đường cuối cùng."
Dù da mặt của Liễu Hâm Nhã có dầy hơn nữa thì khi nghe được câu này sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên.
"Ta không có trách ý nàng. Thật, có thể nhìn thấy nàng sống, ta rất vui vẻ." Tần Minh nở nụ cười từ trong thâm tâm, chỉ là nụ cười ấy lại khổ sở, lại bi thương như vậy, làm cho người khác nhìn thấy cũng phải chua xót. . . . . .
"Vợ chồng một cuộc, cuối cùng khuyên nàng một câu. . . . . . Vẫn là không nên đi theo trưởng lão Lê nữa. Muốn quyền thế không có sai, nhưng trưởng lão Lê thật sự không phải là người mà ta có thể phó thác." Tần Minh bình tĩnh ngưng mắt nhìn Liễu Hâm Nhã.
Ánh mắt hắn chân thành tha thiết lại thành khẩn như vậy, bên trong bao hàm thiết tha thâm tình khiến cho Liễu Hâm Nhã không dám nhìn thẳng, đành phải dời ánh mắt đi, không nhìn tới Tần Minh.
Nhìn sườn mặt vẫn lạnh lùng như cũ của Liễu Hâm Nhã, Tần Minh than nhẹ một tiếng: "Tự giải quyết cho tốt. . . . . ."
"Nếu có thể lựa chọn, ta thật sự là không biết lúc đầu có nên gặp nàng hay không. . . . . ." Tần Minh nói xong, nhắm mắt, bên môi nâng lên nụ cười hỗn tạp hạnh phúc và khổ sở mâu thuẫn tới cực điểm.
Tiếng nói vừa ngừng, một điểm lực lượng bảo vệ sức sống cuối cùng chủ động tản đi, vết thương không khống chế chợt phun ra lượng lớn máu tươi, làm ướt áo, dần dần thấm đỏ mặt đất.
Không trung tung tóe đỏ tươi, giống như là Tần Minh vĩnh viễn sẽ không rơi nước mắt, bất đắc dĩ than nhẹ, than nhẹ. . . . . .
Liễu Hâm Nhã ngơ ngác nhìn chăm chú vào mọi chuyện diễn ra trước mắt, nhìn Tần Minh ngã ở bên người nàng, mất đi tất cả sức sống mà sững sờ mất hồn.
Sau hồi lâu, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má của Tần Minh, nói nhỏ: "Không phải là của thiếp muốn tất cả đều là, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mà là chàng căn bản chưa từng trải nghiệm cảm giác bị người giẫm ở dưới chân. Thiếp không muốn lại trải nghiệm cảm giác đó nữa."
Nói xong, ôm thi thể Tần Minh đột nhiên đau đớn khóc lên thành tiếng: "Tướng quân, tại sao chàng lại tự vận? Bỏ lại thiếp một mình, thiếp biết làm sao đây?"
Trong viện nghe được tiếng khóc rống của Liễu Hâm Nhã tất cả người làm đều vọt tới, đã xảy ra chuyện gì? Chủ nhân của bọn họ làm sao lại đột nhiên chết?
Mất đi thân thể Tần Minh, một linh hồn gần như trong suốt trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, chân đạp không khí, vẻ mặt phức tạp nhìn tất cả phía dưới.
Nhìn người làm, nha hoàn không ngừng bận rộn ra vào, nhìn nữ nhân hắn thích nhất, vừa khóc thút thít vừa "Lơ đãng" tiết lộ lý do cái chết của hắn.
Bởi vì tư dục của bản thân hắn mà tấn công Yêu Giới, cho nên, hắn mới sẽ tự trách đến từ giết tạ tội.
Tần Minh nhìn, ngơ ngác nhìn chằm chằm, sau đó không có chút phản ứng nào.
Thôi, yêu cũng được, hận cũng được, tất cả đều biến mất không còn.
Bọn họ mình cuối cùng đường về, tử vong, sẽ là kết thúc tất cả.
Cảm thấy một sức mạnh từ từ dẫn dắt hắn, kéo hắn tới một hướng khác.
Đến lúc rồi, nên rời đi.
Dùng sức nhắm hai mắt lại, Tần Minh xoay người không tiếp tục chống cự sức mạnh kia nữa, theo đó rời đi.
Dọc theo đường đi, liền mắt cũng không có tránh ra, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chỉ là toàn thân buông lỏng mặc cho sức mạnh kia bao quanh hắn, mặc cho sức mạnh kia mang hắn đến địa phương nào đi.
Địa phủ, không phải là như vậy sao?
Có gì đáng sợ đât chứ.
Hắn vẫn cho rằng lúc còn sống mình cũng đã là ở trong địa phủ.
Rốt cuộc, đợi đến thân thể không di động nữa, Tần Minh vẫn không có nhúc nhích, hoàn toàn chính là vò đã mẻ lại sứt chờ chuyện về sau, chính hắn căn bản cũng không quan tâm.
"Khổ sở như thế ư?" Giọng nói sâu kín khiến cả người Tần Minh chấn động, không thể tưởng tượng nổi mở mắt, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt cách đó không xa, kinh hô, "Liễu Lan Yên."
Không sai, hắn có thể rất khẳng định, người trước mắt chính là Liễu Lan Yên hắn đã gặp mặt vài lần.
Tại sao, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Không phải hắn đã chết rồi sao?
Đừng nói với hắn, Liễu Lan Yên cũng đã chết rồi nha?
"Làm sao ngươi biết ở chỗ này?" Tần Minh khẩn trương nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, ngay sau đó lại nghĩ đến, lúc này hắn đã là một người chết, còn có cái gì mà khẩn trương chứ?
Từ từ tỉnh táo lại, không tiếng động cười nhạo phản ứng của chính hắn, thật là không có đầu óc, thế mà lại quên mất mình đã là một người chết.
"Tìm ngươi có chuyện hợp tác." Liễu Lan Yên tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Hợp tác?" Tần Minh châm biếm ra tiếng, "Một người đã chết thì có cái gì tốt mà hợp tác chứ?"
"Ta muốn biết kế hoạch của Kinh Vương." Liễu Lan Yên trực tiếp nói thẳng một câu khiến cho mày kiếm của Tần Minh nhíu chặt, cười ha ha, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Liễu Lan Yên, ngươi thật không đơn giản, còn biết được chuyện Kinh Vương."
Liễu Lan Yên cười cười: "Kinh Vương, Đế Vương Ma giới ngồi xuống thực lực mạnh nhất ba vị Vương Gia một trong, muốn không biết cũng khó."
Liễu Lan Yên im lặng nhìn Tần Minh nửa ngày, sau đó gật đầu một cái: "Ta hiểu."
Liễu Lan Yên buông tha nhẹ nhàng như vậy, ngược lại làm cho Tần Minh cảm thấy ngoài ý muốn: "Ta có thể đi rồi chứ?"
"Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu một cái.
Tần Minh xoay người định rời khỏi, chỉ là, lúc sắp rời đi, không nhịn được quay đầu lại hỏi một câu: "Liễu Lan Yên, đến cùng ngươi làm điều này vì cái gì?"
"Cái gì?" Đang đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình- Liễu Lan Yên cũng không có quá chú ý tới câu hỏi của Tần Minh, theo bản năng hỏi ngược một câu.
"Kháng cự sức mạnh của địa phủ khai thông với linh hồn, chuyện này làm rất phí sức lực đúng không. Ngươi tìm đến ta, nên biết đáp án." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tần Minh hỏi Liễu Lan Yên.
Hắn không có cái năng lực này đi tham gia Địa phủ lực lượng, không có năng lực giống nhau thân là Tu Luyện Giả, hắn cũng biết, tham gia trong đó cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Huống chi, hai người bọn họ vẫn xử vu đối địch vị trí, đáp án của hắn cần thiết đi hỏi sao?
Quá rõ ràng rồi.
Cho nên, hắn không hiểu.
Tại sao Liễu Lan Yên phải hao phí tinh lực để hỏi một chuyện tuyệt đối sẽ không có câu trả lời như vậy.
"Tôn chủ." Nghe rõ vấn đề của Tần Minh, Liễu Lan Yên nói rất khẳng định ra ngoài hai người này vẫn quanh quẩn ở trong lòng nàng chữ.
Tần Minh ngẩn người nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, không nói gì, nghe Liễu Lan Yên nói tiếp.
"Tôn chủ bảo vệ Yêu Giới, Ma giới sớm muộn gì cũng sẽ đối với khởi xướng tiến công Yêu Giới. Một ngày đó không biết lúc nào sẽ đến, nhưng càng sớm biết tình hình của Ma giới chừng nào thì càng có thể sớm chuẩn bị chừng đó." Liễu Lan Yên cười nói, "Đừng nói với ta Ma giới số 1 chìm thẳng có tấn công Yêu Giới tính toán."
"Có." Đối với điểm này Tần Minh ngược lại thẳng thắn, loại chuyện như vậy, phàm là người ở Ma giới hoặc là có chút địa vị ở Yêu Giới đều cũng có thể nghĩ tới.
Trước mắt mà nói, hai giới yêu ma vẫn không có xung đột lớn, chẳng qua là sự yên tĩnh trước cơn bão thôi.
Hai bên đều đang chuẩn bị.
Ma giới đang tìm một thời cơ tốt nhất, chờ đi đối phó Yêu Giới.
Về phần Yêu Giới, chỉ sợ Tôn chủ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chờ Ma giới tiến công.
Đây đều là chuyện hai giới yêu ma ngầm hiểu lẫn nhau, hắn cùng với Liễu Lan Yên không phải là người ngu, cũng không có lý do đi giả bộ ngu nên đương nhiên hiểu đạo lý này.
"Cho nên, ta muốn điều tra chuyện của Ma giới." Lúc này đối với Tần Minh, Liễu Lan Yên ngược lại không có gì giấu giếm, thoải mái thừa nhận, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Thế lực của ta cũng không có ở Ma giới, đối với tình hình của Ma giới cũng chỉ là tra xét một cách đại khái, muốn xâm nhập hiểu rõ thì phải tìm được cửa đột phá tốt hơn."
"Tra đại khái liền tra được Kinh Vương có liên quan tới chuyện này sao. . . . . ."
Tần Minh cười lạnh, "Liễu Lan Yên, ta thật đúng là đã xem thường ngươi rồi."
"Cuối cùng ta vẫn không thể bày ra tất cả năng lực, luôn luôn chừa chút hậu thủ để bảo vệ tánh mạng." Liễu Lan Yên tùy ý nhún vai cười nói, cũng không hề để ý lời nói như tán dương lại như châm chọc của Tần Minh, "Huống chi, ai mà không chỉ triển hiện một mặt?"
Nói xong Liễu Lan Yên có điều ngụ ý nhìn Tần Minh một cái.
Tần Minh cam chịu, cũng không có phản bác.
Hắn vẫn mang theo ngụy trang tục tằng, để cho kẻ địch phớt lờ, sơ ý cho rằng hắn là một người tùy tùy tiện tiện chỉ biết là sử dụng vũ lực.
"Cái này rất bình thường." Liễu Lan Yên tùy ý nói, "Ngươi đi đi, thời gian dài, không tốt."
Linh hồn rời khỏi thân thể thời gian dài không được đưa về địa phủ, rất có thể sẽ trở thành Du Hồn.
Thời gian dài, trí nhớ trong linh hồn sẽ biến mất, sẽ trở thành một Du Hồn mang theo sức mạnh, đến lúc đó nếu như bị một người có lòng sĩ thấy, thu, luyện hóa thành sức mạnh, như vậy ngay cả cơ hội chuyển đời cũng không có.
"Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta." Lúc này, Tần Minh cũng không biết mình đang cố chấp cái gì, giống như sau khi chết, trong lòng còn có một tia chấp nhất, muốn tìm kiếm.
Dĩ nhiên, thay vì nói là chấp nhất còn không bằng nói là không cam tâm.
Cuối cùng là không cam lòng, mình bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng, cho dù là tử vong cũng không đổi lấy được một chút xíu, chút xíu nào. . . . . .
Yêu?
Đồng tình?
Cảm kích?
Lúc này Tần Minh đã không biết mình muốn được cái gì từ trên người của Liễu Hâm Nhã nữa rồi.
Chỉ là cảm thấy trong lòng có một loại không cam lòng, giống như là móng vuốt của mèo hoang, có phải cào cấu trái tim của hắn hay không.
Đúng lúc Tần Minh còn đang rối rắm thì Liễu Lan Yên tự nhiên nói ra: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Ngươi có thể vì người ngươi yêu mà đi tìm chết, ta đương nhiên cũng là vì người mà ta để ý, làm một ít chuyện."
"Không phải ngươi thương hắn chứ?" Tần Minh nghe xong lời Liễu Lan Yên nói, phản ứng đầu tiên chính là không rõ ý tứ trong lời nói của Liễu Lan Yên.
"Biết danh hiệu của vương gia Ma giới cũng không khó, khó là khó ở chỗ, ngươi thế nhưng có thể biết chuyện lần này có quan hệ tới Kinh Vương." Tần Minh quan sát Liễu Lan Yên, "Quả nhiên là ta đã khinh thường, ta sớm nên diệt trừ ngươi trước tiên mới đúng."
Nói xong, cũng không đợi Liễu Lan Yên nói chuyện, Tần Minh liền tự nói: "Chỉ là dù ta có muốn diệt trừ ngươi thì sợ rằng thực lực cũng không đủ."
Liễu Lan Yên cười cười, cũng không nói gì nữa.
"Liễu Lan Yên, ngươi không phải dùng cua ta rồi, ta sẽ không phản bội." Tần Minh cũng không có nói ra hắn muốn phản bội người nào, chỉ là lập lờ nước đôi như vậy.
Cái gì gọi là để ý?
Liễu Lan Yên chậm rãi lắc đầu: "Yêu đã không đủ để hình dung quan hệ giữa ta và Tôn chủ nữa rồi."
Mấy ngày nay chung đụng, Liễu Lan Yên phát hiện rất nhiều chuyện kinh người.
Nói thí dụ như, độ phù hợp trong sinh hoạt của nàng và Tôn chủ, vô luận là thói quen sinh hoạt hay là khẩu vị mà nói thì hai người bọn họ đều là giống nhau đến kinh người.
Không biết vì sao, có lúc nàng có một loại ý nghĩ rất kì quái, bọn họ là đang phối hợp.
Ừ, hoặc là nói dùng cái từ phối hợp này cũng không chính xác lắm.
Nàng có thể còn đuổi theo nhất định sẽ có gì đó cũng không phải nàng hết sức thích ăn, nhưng nàng vẫn là ưa thích, loại cảm giác này rất quái lạ, hoặc là nói, hình dung rất quái lạ.
Giống như là có một món cũng không phải là nàng thích ăn, nhưng lại đột nhiên thích ăn.
Nói như vậy có phải rất quỷ dị hay không, nhưng nghĩ lại thấy có thể hiểu, nàng cũng không thích một thứ gì đó, nhưng vì người khác lại thích.
Hoặc là nói, một số vật gì đó là người thích nào đó, cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng cũng thích thứ đó luôn.
Sự phát hiện này cũng không đáng sợ, trước kia lúc Liễu Lan Yên chưa gặp Tôn chủ thì cũng đã có cảm giác kỳ quái đó rồi, nhưng lại không có cố ý đi tìm hiểu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chỉ là chi tiết nhỏ trong sinh hoạt thường ngày mà thôi, nàng cần gì phải để ý chứ?
Nhưng sau khi gặp được Tôn chủ, nhất là sau đó hai người lại cùng ăn cùng ở, ăn trên cùng một bàn cơm, cùng ở trong Vô Trần điện, thời gian dài, cảm giác của nàng biểu hiện ra ngoài cũng từ từ không được bình thường.
Dưới thí nghiệm từ từ phát hiện, những thứ đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng kia, vậy mà giờ lại thích, vừa vặn đó cũng là món Yêu Thần thích.
Ban đầu khi phát hiện được chuyện này thì thật sự là nàng đã giật mình, loại cảm giác đó bây giờ còn trong ký ức của nàng hãy còn mới mẻ.
Thật là, thật là sống gặp quỷ.
Chỉ là, sau một thời gian dài, nàng cũng thành thói quen.
Nhưng khẳng định một chuyện, trước kia tuyệt đối 100% nàng và Tôn chủ đã từng có quan hệ rất sâu sắc.
Bởi vì khi làm chuyện gì cho Tôn chủ thì nàng đã không cần suy nghĩ nữa rồi, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.
Cho nên, nàng cảm thấy một chữ yêu thật đơn giản, tuyệt đối không đủ để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
"Thì ra cũng là một người ngu dại vì tình." Tần Minh nở nụ cười vui mừng xen lẫn đắng chát như nhìn thấy đồng loại.
"Nhưng ngươi may mắn hơn ta, ít nhất Tôn chủ rất thương ngươi." Tần Minh nghĩ tới Liễu Hâm Nhã đã lợi dụng hắn đến cuối cùng kia, trái tim mơ hồ đau đớn như bị Liễu Hâm Nhã đâm một nhát.
Thật ra thì cản bổn cũng không cần bổ túc như vậy một đao thì tim của hắn đã sắp muốn ở một ngày lại một ngày trong khổ sở chết đi.
"Ngày ta quen Liễu Hâm Nhã, lúc đó ta chẳng qua mới chỉ là người đứng đầu trong một quân đội nho nhỏ, khi đó không biết vì sao Liễu Hâm Nhã lại thích ta." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lần đầu tiên Tần Minh thổ lộ tiếng lòng của mình trước mặt người bên ngoài hơn nữa còn là một người đối địch với hắn.
Chắc là đã bị đè nén quá mức rồi đi, nếu không nói ra, hắn thật sẽ lại đau chết một lần.
"Khi đó nàng còn không phải là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, chỉ là thân thích của Đại Trưởng Lão thôi. Sau đó cứ như vậy ở cùng một chỗ, đi theo ta tới Ma giới." Tần Minh nhớ lại mọi chuyện lúc đầu, tất cả đều rõ mồn một ở trước mắt giống như chỉ mới xảy ra hôm qua.
"Khi đó ta không nghĩ quá nhiều, nàng rất đẹp, liếc mắt nhìn ta liền lõm vào. Nàng nói, ta ở đâu nàng liền ở đó; nàng nói, nàng hi vọng ta có thể tiến bộ, ta liền nỗ lực bò lên trên; nàng nói, muốn cùng đối với chủ tử, vì vậy ta liền đầu nhập vào dưới trướng Kinh Vương. . . . . ."
Tần Minh càng nói sắc mặt càng tối tăm.
Tất cả đều là nói về Liễu Hâm Nhã, hắn đang làm.
Sau khi chết nghe được lời Liễu Hâm Nhã nói, hắn mới hiểu rõ ràng, thì ra ngay từ lúc đầu gặp nhau thì cũng chỉ là một mưu kế của Liễu Hâm Nhã.
Nếu đối tượng không phải hắn, chỉ sợ cũng là những người đứng đầu khác của Ma giới.
Nàng không phải muốn đuổi theo hắn tới Ma giới, mà chỉ là muốn thoát khỏi thân phận lúng túng của nàng Yêu Giới, nàng không muốn bị thân thích của mình giẫm ở dưới chân.
Nàng không phải hi vọng hắn tiến bộ, mà là hi vọng phu quân của nàng là một người có năng lực, về phần phu quân là ai, sợ rằng nàng cũng không quan tâm.
Đầu nhập vào làm thủ hạ của Kinh Vương, còn là Liễu Hâm Nhã mơ hồ đáp ngại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn sợ rằng, nàng cũng sớm đã là thủ hạ của Kinh Vương, đang làm việc vì Kinh Vương.
Hắn, không phải là một con cờ trong tay nàng, thuận tiện dẫn tiến cho trưởng lão Lê thôi.
Tất cả cũng chỉ là một cuộc cục, nhưng cuối cùng chỉ có chính hắn rơi vào.
Nên nói là mình quá ngu xuẩn hay là Liễu Hâm Nhã quá thông minh?
Hắn không biết, cũng không muốn biết, loại chuyện như vậy làm sao nói được rõ ràng là ai đúng ai sai chứ?
"Ta cho ngươi một lời khuyên, nếu là Tôn chủ cũng không có ý với ngươi thì ngươi nên kịp thời rút ra đi." Trước kia Tần Minh tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một ngày hắn và người đối địch lại thành thật với nhau như thế.
"Ngươi nên hiểu, loại chuyện như vậy không phải nghĩ là có thể làm được." Liễu Lan Yên bất đắc dĩ cười nói nhỏ.
"Ừ." Tần Minh gật đầu, hắn không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Mạng cũng bị mất, còn là khăng khăng một mực.
"Ta không giống ngươi." Liễu Lan Yên hơi nhướng mày, "Tính tình của ta cũng không tốt. Nếu là Tôn chủ dám đối với ta như vậy, hừ hừ. . . . . ."
Liễu Lan Yên cười quái dị hai tiếng, lạnh lẽo nói: "Nếu hắn dám đối với ta như vậy...ta sẽ làm cho hắn biết cái gì gọi là hối hận không kịp."
Tần Minh nổi da gà rùng mình một cái, cẩn thận lui về phía sau hai bước, thế nào Liễu Lan Yên lại xem ra còn đáng sợ hơn ở trên chiến trường?
Quả nhiên, nữ nhân là một sinh vật không thể tưởng tượng nổi.
Bành Trăn ấm ức xoay người, nhanh chóng nhìn sang nụ cười quỷ dị trên mặt Tôn chủ, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta còn có chút việc phải xử lý."
"Không phải là ngươi tới bẩm báo chuyện cho Tôn chủ nhà ngươi sao? Sao mới đó đã bẩm báo xong rồi?" Sắc mặt Liễu Lan Yên không tốt nhìn Bành Trăn chằm chằm.
Lần sau có thể nói dối thông minh hơn chút được không?
Bành Trăn bất đắc dĩ nhìn nhìn Tôn chủ, trong lòng thở dài một tiếng, ánh mắt không tiếng động kể rõ tình cảnh của hắn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không phải hắn không muốn rời đi, mà là phải rời đi như thế nào?
Tôn chủ ngàn vạn lần không được trách hắn mới đúng.
"Ngươi báo cáo tiếp đi." Yêu Thần nhịn cười, nghiêm chỉnh phân phó Bành Trăn.
Chuyện đánh lén này tinh túy ở chỗ vụng trộm.
Đương nhiên phải đánh bất ngờ, tấn công lúc người ta không kịp phòng bị thì sau này có nhiều cơ hội.
Cũng không thể lập tức liền chọc giận Liễu Lan Yên, sau này cũng không dễ xử lý.
Bành Trăn một trận im lặng, nói tiếp? Hắn phải nói gì bây giờ?
Nhìn Yêu Thần với ánh mắt nhờ giúp đỡ, Yêu Thần hơi nhướng mày, nháy mắt ra hiệu nhìn Liễu Lan Yên.
Bành Trăn lập tức tỉnh ngộ, nở nụ cười hỏi "Liễu cô nương, ngài muốn biết cái gì?"
"Không muốn biết cái gì." Liễu Lan Yên tức giận xoay mặt qua một bên, hai người này rõ ràng là đang hát đôi với nàng, đáng ghét.
Bành Trăn bất đắc dĩ nhún vai, Liễu Lan Yên tức giận, dụ dỗ người không phải là việc mà hắn am hiểu.
Hơn nữa, dù cho hắn muốn đi dụ dỗ Liễu Lan Yên thì phải có sự đồng ý của Tôn chủ.
"Người sau lưng Liễu Hâm Nhã muốn diệt trừ Tần Minh." Vừa rồi Yêu Thần trêu đùa Liễu Lan Yên, nhưng cũng không dám trêu chọc sâu, nếu thật sự chọc cho Liễu Lan Yên tức giận thì đó cũng không phải là kết quả hắn muốn thấy.
Liễu Lan Yên im lặng một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Yêu Thần: "Ngươi muốn bắt hết tất cả những người phía sau?"
Câu nói đầu tiên đoán trúng suy nghĩ của Yêu Thần, làm cho Yêu Thần khẽ cười gật đầu: "Đúng."
"Người bên trong Ma giới cũng là có các loại thế lực?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Liễu Lan Yên nghĩ rồi nói ra.
Nếu người phía sau màn là Đế Vương của Ma giới, như vậy quyết định này của Yêu Thần liền vô dụng.
Nhưng nếu người phía sau màn này còn có người khác tới khống chế, như vậy, lần này sẽ có thể dẫn phát một lần "Nội loạn".
Việc Yêu Thần làm đơn giản chỉ là gây xích mích các thế lực khác nhau bên trong Ma giới đấu tranh, tạo cho đối phương một nhược điểm.
Thật đúng là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
"Được rồi, ngươi quả nhiên rất âm hiểm." Liễu Lan Yên đúng trọng tâm cho Yêu Thần một cái định nghĩa, đối với người bình thường mà nói, chắc chắn sẽ phải nghĩ đến hắn sẽ không bỏ qua cho Tần Minh rồi.
Nhưng có thể có mấy người nghĩ đến hắn sẽ không buông tha Tần Minh như vậy?
Thật ra thì, lại nói, chết ở trong tay của kẻ địch, vĩnh viễn không bi ai bằng chết ở trong tay của đồng bạn mình.
Được rồi.
Yêu Thần rất hận Tần Minh.
Nghe Liễu Lan Yên đánh giá hắn, Yêu Thần cũng không có cảm thấy nửa điểm không thoải mái, mà là cười đến cực kỳ ôn hòa nói một câu: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Có thể một lời liền điểm phá tính toán của ta. . . . . . Lan Yên. . . . . ."
Câu nói kế tiếp, Yêu Thần không có nói, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
"Ngươi. . . . . ." Liễu Lan Yên phải gióng lên quai hàm, trợn to hai mắt, tựa như giận dữ nhìn chằm chằm Yêu Thần.
Yêu Thần chờ Liễu Lan Yên cáu giận, lại phát hiện, Liễu Lan Yên đột nhiên nở nụ cười, cười híp mắt nhìn hắn, làm dáng vẻ vô tội: "Sư phụ, phía sau người muốn nói cái gì à?"
Bộ dạng vô tội lại ngây thơ, nhìn thấy Yêu Thần cũng phải đầu hàng im lặng.
Được rồi, nàng lợi hại.
Câu nói kế tiếp vừa rồi, hắn có thể nói ra sao?
Đương nhiên là không thể nào.
"Ừ, không có việc gì, ta là nói, sắc trời không còn sớm, có phải nàng nên đi nghỉ ngơi hay không?" Yêu Thần xoay chuyển ánh mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra nói.
"Ừ, được, ta đi nghỉ trước." Liễu Lan Yên cười nhẹ chào tạm biệt Yêu Thần, còn Yêu Thần thì lại là mặt mày hớn hở mỉm cười đưa tiễn.
Bành Trăn đứng ở một bên nhìn hai người kia, một là thiên chân vô tà khéo léo đáng yêu, một người khác là tao nhã lịch sự tác phong nhanh nhẹn, nhưng mà, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy trên đỉnh đầu của hai người kia lóe ra hai chữ to tướng -- vô sỉ.
Đây là công lực như thế nào a.
Thật có thể nói là Kỳ Phùng Địch Thủ sẽ gặp lương tài.
Đều là cao thủ a!
Đưa mắt nhìn Liễu Lan Yên rời đi, trong lòng Yêu Thần cảm thán một tiếng, nàng, thật là đã thay đổi rất nhiều.
"Nhìn ra ấy là bên người sao?" Yêu Thần đột nhiên nói.
Bành Trăn cũng không trả lời, mà là một giọng nói trầm thấp vang lên: "Kinh vương."
Theo giọng nói vang lên, Ám Nhất hiện thân, quỵ xuống đất.
"Quả nhiên." Yêu Thần cười lạnh một tiếng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mang theo một loại nụ cười tà tứ, "Ma giới còn muốn tới tấn công Yêu Giới, ngay cả hậu viện của mình cũng sắp bốc cháy rồi."
"Tôn chủ, còn phải tiếp tục theo dõi không?" Ám Nhất nhỏ giọng hỏi.
"Để cho bọn họ trở lại, chuyện của Ma giới không liên quan tới chúng ta." Yêu Thần tùy ý nói, sau khi nói xong, lại thích giống như là vang lên cái gì tựa như hỏi, "Thực lực người của Ma giới như thế nào?"
Tuy hắn đã phái người đi diệt trừ người muốn giết hại Tần Minh, nhưng đối với thực lực của Ma giới, hắn cũng muốn hiểu rõ rõ ràng.
Đối với câu hỏi của Yêu Thần, Ám Nhất chỉ dùng bốn chữ để hình dung: "Không chịu nổi một kích."
Giản Đan Minh đâu bốn người, nói ra là Ám Nhất thân là Ám Dạ 13 sát tự tin.
Trước mặt bọn họ, những cái được gọi là cao thủ mai phục ám sát chỉ căn bản là giống như con nít.
Yêu Thần hài lòng cười, gật đầu khen ngợi nói: "Rất tốt."
Không có chỉ thị gì khác, bóng dáng của Ám Nhất liền nhanh chóng biến mất, tiếp tục ẩn núp.
Thì ra là từ lúc vừa bắt đầu, tòa Vô Trần điện cũng không phải chỉ có Yêu Thần và Liễu Lan Yên, mà Ám Nhất vẫn ẩn thân ở chỗ tối ngoài điện Vô Trần.
Bản lĩnh của Liễu Lan Yên như thế mà lại không có phát hiện, có thể thấy được thực lực ẩn dấu của Ám Nhất mạnh bao nhiêu.
"Tôn chủ." Sau khi Ám Nhất ẩn núp thân hình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Bành Trăn cẩn thận kêu một tiếng, có chút lo lắng.
Người của Ma giới là có âm thầm không hợp, cái này cùng Yêu Giới một dạng, mặt ngoài làm như là hoà hợp êm thấm chứ thật ra mỗi người đều có tính toán riêng.
Tôn chủ muốn lợi dụng cơ hội này khích bác quan hệ của Ma giới, không biết có thể thành công hay không?
Nếu bọn họ đột nhiên vì lợi ích lớn hơn nữa kết hợp, cùng đi đối phó Tôn chủ, há không phải là không bù mất?
"Cuối cùng Ma giới và Yêu Giới vẫn cách nhau một khoảng cách. Trước mắt tốt hơn cầm một chút." Yêu Thần căn bản cũng không để ý những người đó sẽ cùng nhau đối phó hắn, nếu giờ không xử lý chuyện Ma giới thì chẳng lẽ đợi đến sau này để cho bọn họ chạy tới đối phó hắn sao?
Loại này chuyện mất nhiều hơn được, những nhân tài này không biết làm đấy.
Bành Trăn muốn nói một câu, lần này chuyện Liễu Hâm Nhã nói thế nào?
Nhưng nhìn vẻ mặt đốc định này của Yêu Thần, những lời này cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Yêu Thần vẫn có tính toán của hắn đi.
Nếu như vậy, hắn cũng không có cái gì dễ nói, vẫn là đem tay mình đầu chuyện làm xong lại nói.
Bành Trăn hành lễ xong rồi rời khỏi điện Vô Trần, Yêu Thần là tự động bỏ qua vẻ mặt nghi ngờ của Bành Trăn, suy nghĩ của Bành Trăn, hắn làm sao mà không hiểu, nhưng, hắn có hắn kế hoạch của hắn, loại chuyện như vậy không cần nói cho người khác.
Chỉ cần kế hoạch tiến hành theo từng bước là được.
Yêu Giới khôi phục hoàn toàn yên tĩnh, mới bắt đầu có hiểu lầm đối với Tôn chủ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tiếng xấu của Tần Minh lan truyền ra giống như bong bóng xà phồng dưới ánh mặt trời, póc một cái vỡ vụn tiêu tán.
Những người tung mấy lời đồn đại kia âm thầm hối hận, tự trách không dứt.
Tại sao có thể hoài nghi Tôn chủ- người vẫn luôn duy trì bảo vệ Yêu Giới như vậy chứ?
Sau đó, rất nhiều người bắt đầu muốn đi tìm ngọn nguồn của lời đồn đại, muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai người trung thương Tôn chủ như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Yêu Giới nổi lên phong trào như vậy, tra tìm người tung tin đồn.
Dư Cận Thước lập tức cảnh giác, nếu thật sự bị tra được thì làm sao hắn còn có thể sống ở Yêu Giới được?
Trong lúc hắn đang tự hỏi có nên cho thủ hạ đi chế tạo chút hiện trường giả thành những thứ này là do Tần Minh âm thầm phái người ra tay hay không thì Yêu Thần chợt đứng dậy.
Không có bất kỳ giải thích gì, cũng không có bất kỳ khuyên can, chỉ là một câu nói thật đơn giản liền lập tức ổn định hiện trường hỗn loạn này bình thường trờ lại.
"Bổn tôn không hy vọng Yêu Giới bị náo động, lời đồn dừng lại ở trí giả."
Lời này vừa nói ra, tất cả người của Yêu Giới đang xôn xao đều ngừng lại, sau đó, đầu đường cuối ngõ rối rít đàm luận một chuyện -- Tôn chủ.
Không hổ là Tôn chủ, chính là lớn tức, bị uất ức như vậy, lại vì sự an bình của Yêu Giới, có thể hào phóng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tướng Yêu giới an bình đặt ở Tôn chủ tự thân ích lợi trước, hành động đại nghĩa như vậy, làm cho bọn họ tự thấy hổ thẹn.
Trải qua chuyện này, địa vị của Tôn chủ ở Yêu Giới chẳng những không có bị đả kích mà ngược lại càng lên thêm một tầm cao mới.
Nghe được lời này của Tôn chủ mấy phe nhân mã đều là theo đuổi tâm tư của mình, Dư Hân Dật là thâm sâu khó lường cười cười, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn về phần Dư Cận Thước thì lại là giận đến cắn răng nghiến lợi, hắn thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, quá bị thua thiệt.
Liễu Tấn Lợi cũng là đang ở trong phủ của mình tính toán, có nên mượn danh của Liễu Lan Yên, dựa dẫm vào người Tôn chủ hay không?
Hiện nay địa vị của Tôn chủ càng thêm không có gì phá nổi, nếu hắn có thể leo lên cây to Tôn chủ này thì chẳng phải địa vị của hắn sẽ kiên cố hơn rất nhiều sao?
Dĩ nhiên, điều này cũng chỉ là suy nghĩ của Liễu Tấn Lợi, cho rằng Tôn chủ là người tùy tiện nịnh bợ là có thể nịnh bợ được với sao?
"Vô sỉ." Trong điện Vô Trần, Liễu Lan Yên vừa dùng ngón tay chơi ly trà trống không trước mắt vừa lầu bầu.
Yêu Thần ở một bên buồn cười nhìn, trong điện Vô Trần là hắn cửa hai, ẩn thân ở chỗ tối- Ám Nhất dĩ nhiên không thể định đoạt, câu vô sỉ này là nàng đang nói ai?
Được rồi, hai ngày trước trêu chọc Liễu Lan Yên như thế, tổng không tốt vẫn để cho nàng tức giận, vì vậy Yêu Thần tự mình đưa tới, hỏi một câu: "Lan Yên, nàng là đang nói ai vậy?"
"A, ta không có nói ngươi." Liễu Lan Yên vô tội nhìn Yêu Thần, "Ta đang nói cái tên khốn mua danh chuộc tiếng một bụng đầy ý nghĩ xấu kia. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Rõ ràng lừa hết mọi người trong thiên hạ, còn được người đẩy tới vị trí chí cao, được mọi người tôn kính, ngươi nói xem, sao trên đời lại có người vô sỉ như vậy chứ?"
Gân xanh trên trán Yêu Thần nhảy lên hai cái, đây là ý gì?
Có ngụ ý gì?
Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe?
"Ta thế nào vô sỉ?" Nếu cũng bị người mắng như vậy, Yêu Thần cũng liền thoải mái nhận xuống, dù sao mắng hắn cũng không phải là người khác, Lan Yên mà thôi, không sao cả nói hắn cái gì.
"Tôn chủ ha, thật vĩ đại nha. Muốn duy trì an bình của Yêu Giới." Liễu Lan Yên cười châm biếm ra tiếng, lên lên xuống xuống quan sát Yêu Thần, trong miệng chậc chậc khen ngợi, "Ta nói sao mặt ta lại dầy như thế chứ?"
Yêu Thần sát có chuyện lạ sờ sờ mặt của mình, cười nói: "Coi như tạm được thôi."
Bộ dạng tự nhiên thanh thản, khiến cho Liễu Lan Yên thiếu chút nữa hộc máu.
Hắn còn có thể lại vô sỉ hơn một chút sao?
"Duy trì an bình của Yêu Giới thì có gì sai sao?" Yêu Thần buồn cười nhìn vẻ mặt buồn bực của Liễu Lan Yên, hắn cũng không có cảm giác hắn đã nói sai.
"Dĩ nhiên không có sai, vấn đề mấu chốt là một câu sau -- lời đồn dừng lại ở trí giả." Liễu Lan Yên hung hăng liếc Yêu Thần một cái.
Người khác nghe không hiểu, nàng còn có thể nghe không hiểu sao?
Hắn đây là rõ ràng khuyên, chỉ nên vụng trộm mắng thôi.
"Lời đồn dừng lại ở trí giả, như vậy mới bắt đầu lời đồn đãi ngươi không phải chú ý Yêu Giới lợi ích chuyện lời đồn là thế nào lên? Lại có bao nhiêu người đang truyền?" Liễu Lan Yên hừ lạnh một tiếng, đây không phải là tương đương với mắng mới bắt đầu những thứ kia tùy tiện tin tưởng lời đồn đại người sao?
Dĩ nhiên, cho tới bây giờ, hai câu này của Yêu Thần liên lạc lại với nhau, hình như là đang nói không làm cho mọi người đi đoán bừa người nào mới bắt đầu thả ra tiếng gió, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn muốn nhiễu loạn an bình của Yêu Giới, nhưng thật ra thì, ý tứ chân chính lại là đi mắng mới bắt đầu những người đó.
Được rồi.
Điều này cũng làm cho chỉ có nàng có thể cảm nhận được "Thâm ý" trong lời nói của Yêu Thần, chứ nếu là những người khác, e là cho dù mơ hồ có suy nghĩ này trong đầu thì cũng sẽ lập tức bị đè xuống.
Bọn họ làm sao có thể đi nghi kỵ Tôn chủ- người vô cùng cao thượng trong lòng bọn họ lại đang vòng vèo chửi bọn họ chứ?
Có khả năng sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Cho nên, Liễu Lan Yên chỉ có thể ở đây mắng Yêu Thần vô sỉ.
Quả thực là quá vô sỉ.
Nghe thấy lời Liễu Lan Yên nói, Yêu Thần thật thấp nở nụ cười, hai vai không bị khống chế khẽ lay động, sau đó ngửa đầu cười to, vừa cười vừa đưa tay ôm chầm Liễu Lan Yên, khóa lấy nàng vào trong ngực mình thật chặt, không nhìn nàng giãy giụa chính là không buông tay."Lan Yên, nàng thật đúng là hiểu ta." Yêu Thần hài lòng than nhẹ, hít lấy mùi vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trên người Liễu Lan Yên, vùi đầu vào hõm vai của nàng, "Ta, thật sự rất vui mừng."
Liễu Lan Yên tức đen mặt lại bị Yêu Thần khóa ở trong ngực hắn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn im lặng trợn trắng mắt, thật đúng là chưa từng nghe nói có người sau khi bị mắng vô sỉ, lại còn có thể nói là rất vui mừng?
Quả nhiên, địa vị của Yêu Thần đại nhân khác biệt nên cơ cấu trong đầu cũng khác người bình thường.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng dựa vào ta gần như vậy." Liễu Lan Yên bất mãn từ chối Yêu Thần, hắn vừa nói, này mang theo điểm một cái ướt tính khí nóng tất cả đều thổi tới trên cổ nàng, có chút ngứa tê tê, cảm giác kì lạ không nói được.
Giống như trong lòng có một cảm xúc rất kỳ quái bị lay động, làm cho nàng rất không thích ứng được.
Yêu Thần tức thời buông lỏng Liễu Lan Yên ra, nhìn nàng vụt một cái nhảy ra thật là xa, mặt phòng bị theo dõi hắn, trạng thú đó giống như là thú nhỏ đang hoài nghi nhìn thợ săn vậy, làm cho hắn dở khóc dở cười.
Bộ dạng này của hắn có nguy hiểm sao?
Lần đầu tiên, Yêu Thần đối với dung mạo của mình có chút hoài nghi.
"Về sau nếu ngươi có chuyện thì cứ nói, đừng táy máy tay chân." Liễu Lan Yên nói xong, còn không thoải mái giật giật cổ, giống như trên đó còn lưu lại nhiệt độ làm bỏng da nàng.
"Được, về sau ta nhất định sẽ chú ý." Yêu Thần cười gật đầu, lại rước lấy Liễu Lan Yên tức giận nhìn chằm chằm.
Yêu Thần làm bộ không có nhìn thấy ý tứ trong mắt Liễu Lan Yên, nàng không nói, hắn làm sao mà hiểu được chứ đúng không?
Cho nên, hắn không hiểu.
Liễu Lan Yên tức giận âm thầm cắn răng, còn nói về sau nhất định sẽ chú ý, như vậy lần này là coi như xong sao?
Tên đáng chết, quá vô sỉ!
Sự kiện lần ngày cũng không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người của Liễu Lan Yên và Yêu Thần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đối với bọn họ mà nói thì đây vốn chỉ là chuyện đơn giản có thể xử lý.
Bọn họ là có thể thản nhiên đối mặt, nhưng một mặt khác, người trong cuộc lại không có vận khí tốt như vậy, chẳng hạn như là Tần Minh.
Đem lấy chính mình chính là thủ hạ an trí được, trở lại trong phủ mình, đã là sức cùng lực kiệt.
Lần này đi ra ngoài, vốn cho là sẽ có thu hoạch rất lớn, nào nghĩ đến cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, tàn binh bại tướng, thật là rất đáng buồn.
Kéo hai chân mệt mỏi từ từ lết ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua hành lang vườn hoa uốn khúc, gặp người làm nha hoàn hành lễ thì Tần Minh ngay cả hơi sức nhìn bọn họ một cái cũng không có, cả người giống như mới được vớt từ trong nước ra ngoài, hoàn toàn vô lực.
Từ từ, cuối cùng đã tới cửa phòng ngủ, động tác đẩy cửa dừng lại, cặp mắt vô hồn của Tần Minh lập tức thoáng qua một tia sáng sắc bén, bên trong có người!
Không cần suy nghĩ một cước đá văng cửa, tìm kiếm cảm giác đánh vào bên trong, giơ tay lên định nặng nề đánh xuống, nhưng vừa thấy bóng lưng của người trong phòng thì vội vàng dừng lại.
Người đang đưa lưng về phía Tần Minh cũng nghe được tiếng động liền quay đầu lại, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Thế nào?"
"Phu, phu nhân?" Tần Minh vui mừng nhìn chằm chằm người mà mình vẫn luôn lo lắng, không thể tin được kêu một tiếng.
"Thế nào? Không nhận ra?" Liễu Hâm Nhã oán trách cười, thay vì nói là oán giận còn không bằng nói là làm nũng, làm cho Tần Minh nhìn thấy cũng phải nở nụ cười theo, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn buông cánh tay đang giơ cao xuống.
Xoay người đi ra đóng kỹ cửa phòng ngoài xong, lúc này mới đi về lo lắng hỏi: "Thân thể tốt lên rồi sao? Tại sao trở lại? Có phải do chuyện lần này không làm xong nên trưởng lão Lê tức giận hay không?"
"Trưởng lão Lê nào có dễ giận như vậy." Liễu Hâm Nhã liếc Tần Minh một cái, oán giận hắn đã trách lầm trưởng lão Lê.
"Đúng, đúng ta nghĩ nhiều rồi." Tần Minh gãi mái tóc dài của mình, ngượng ngùng nói.
"Ta còn không phải là sợ chuyện lần này không làm xong, trưởng lão Lê trách tội xuống, nàng khó gánh nổi sao." Tần Minh vừa nói vừa nhìn kĩ vẻ mặt Liễu Hâm Nhã, thận trọng hỏi, "Nàng thật không sao chứ?"
"Thiếp không sao." Liễu Hâm Nhã cười nói, "Thương thế lần này toàn dựa vào trưởng lão Lê, chỉ là thân thể không tốt lắm, còn cần nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian nữa."
"Ừ, đây là đương nhiên." Tần Minh biết lần này Liễu Hâm Nhã bị thương không nhẹ, gật đầu liên tục nói: "Phu nhân nàng tốt nhất nên đi nghỉ ngơi, cần gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ tìm đến cho nàng."
"Thiếp biết." Liễu Hâm Nhã cười nhìn Tần Minh, sau đó vẫy vẫy tay với Tần Minh, "Thiếp có chút chuyện muốn nói với chàng."
Tần Minh liếc mắt nhìn Liễu Hâm Nhã, cũng không có động đậy.
"Chuyện lần này thật sự rất lớn, trưởng lão Lê muốn giữ được chúng ta cho nên chỉ có thể theo đại cục lên đường. . . . . ." Liễu Hâm Nhã vừa nói, vừa ôm lấy Tần Minh, sau đó, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tần Minh cảm nhận được trái tim bị một trận đau nhói.
"Cho nên, dù sao cũng phải có người đến gánh chịu chuyện hậu quả." Liễu Hâm Nhã buông lỏng dao găm trong tay ra, từ từ kéo dài khoảng cách với Tần Minh.
"Thế nào?" Liễu Hâm Nhã kỳ quái hỏi, nhất định nghe lời nàng nói Tần Minh thế nào lần này không quá nghe lời.
"Phu nhân, lần này ta đi ra ngoài, thiếu chút nữa là trở về không được." Tần Minh đột nhiên phun ra một câu như vậy trước sau không đáp bên lời nói.
"Thiếp biết." Liễu Hâm Nhã gật đầu một cái, tiếp tục nói, "Tới đây, thiếp có việc muốn nói với chàng."
Tần Minh gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh Liễu Hâm Nhã.
Dao găm đâm vào rất sâu, chỉ để lại chuôi nắm kim loại ở ngoài cơ thể Tần Minh, còn tất cả lưỡi dao sắc bén đều đâm vào ngực hắn.
"Ừ." Tần Minh giống như căn bản không có cảm thấy mình bị đâm trí mạng, vẫn bình thường gật đầu.
Phản ứng quá mức bình tĩnh khiến Liễu Hâm Nhã hơi cau mày, chuyện này là sao?
"Thật ra thì. . . . . . Từ lúc trên đường về thì ta đã hiểu, dù sao cũng phải có một quả bỏ con." Tần Minh không hổ là chiến tướng Ma giới, dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ một tia hy vọng sống cuối cùng, vẫn là có thể làm được.
Hắn muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng mình ra.
"Ta muốn tới muốn đi, có khả năng nhất trở thành bỏ con đúng là hai người, một là lãnh binh tiến công Yêu Giới ta đây, còn có một chính là thúc đẩy chuyện này dụ nhân ngươi." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tần Minh bình tĩnh nói xong, hoàn toàn không cảm thấy trái tim bị dao găm đâm trúng đau đớn.
Trong lòng của hắn sớm đã có cảm giác đau hơn cái này, hơn nữa cái đau này còn là đã đau đớn hơn nhiều năm, hôm nay chỉ bị một lưỡi đao chút xíu đâm vào thì cảm giác đau lại có là bao?
"Ta cho là, trên đường sẽ có mai phục. Thật ra thì ta đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần để chịu bị phục kích. Còn bộ dạng cẩn thận chẳng qua cũng chỉ là làm cho thủ hạ xem, nhưng. . . . . ." Tần Minh khổ sở run rẩy đôi môi, trong mắt là bi thương không thể nào che giấu, "Không có ai tới phục kích ta. Ta cho là, cho là. . . . . . Nàng bị bọn họ giết rồi."
"Bọn họ giết chết nàng rồi đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người nàng, chuyện này cũng liền có thể không giải quyết được gì." Tần Minh đối mặt chiến trường chém giết, sống chết một đường cũng sẽ không nháy mắt một cái ánh mắt người, thế nhưng lúc này trong mắt lại từ từ dâng lên một tầng hơi nước.
Hít một hơi thật sâu, sửng sốt bức cho tầng kia hơi nước kia trở về: "Ta cho là nàng đã xảy ra chuyện, nhưng lúc vừa gặp lại nàng mạnh khỏe ngồi ở đây thì nàng biết ta có bao nhiêu vui vẻ không?"
"Nàng còn sống. . . . . ." Tần Minh nhẹ nhàng nói xong, cho dù ai cũng không nghĩ ra, dài như vậy cùng tục tằng người của cánh nhiên sẽ có giọng nói và ánh mắt dịu dàng như vậy.
Nếu là ngực của hắn không có từ từ rỉ ra máu tươi thì có lẽ đây sẽ là một hình ảnh trước hoa dưới trăng duy mỹ.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tần Minh chấp nhận cười khổ: "Nói cách khác nàng còn sống, tức là trên đường không phải là không có người mai phục ta, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mà là không biết vì lý do gì bị người khác ngăn trở. Cho nên, nàng đã đến rồi. Đến tiễn ta một đoạn đường cuối cùng."
Dù da mặt của Liễu Hâm Nhã có dầy hơn nữa thì khi nghe được câu này sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên.
"Ta không có trách ý nàng. Thật, có thể nhìn thấy nàng sống, ta rất vui vẻ." Tần Minh nở nụ cười từ trong thâm tâm, chỉ là nụ cười ấy lại khổ sở, lại bi thương như vậy, làm cho người khác nhìn thấy cũng phải chua xót. . . . . .
"Vợ chồng một cuộc, cuối cùng khuyên nàng một câu. . . . . . Vẫn là không nên đi theo trưởng lão Lê nữa. Muốn quyền thế không có sai, nhưng trưởng lão Lê thật sự không phải là người mà ta có thể phó thác." Tần Minh bình tĩnh ngưng mắt nhìn Liễu Hâm Nhã.
Ánh mắt hắn chân thành tha thiết lại thành khẩn như vậy, bên trong bao hàm thiết tha thâm tình khiến cho Liễu Hâm Nhã không dám nhìn thẳng, đành phải dời ánh mắt đi, không nhìn tới Tần Minh.
Nhìn sườn mặt vẫn lạnh lùng như cũ của Liễu Hâm Nhã, Tần Minh than nhẹ một tiếng: "Tự giải quyết cho tốt. . . . . ."
"Nếu có thể lựa chọn, ta thật sự là không biết lúc đầu có nên gặp nàng hay không. . . . . ." Tần Minh nói xong, nhắm mắt, bên môi nâng lên nụ cười hỗn tạp hạnh phúc và khổ sở mâu thuẫn tới cực điểm.
Tiếng nói vừa ngừng, một điểm lực lượng bảo vệ sức sống cuối cùng chủ động tản đi, vết thương không khống chế chợt phun ra lượng lớn máu tươi, làm ướt áo, dần dần thấm đỏ mặt đất.
Không trung tung tóe đỏ tươi, giống như là Tần Minh vĩnh viễn sẽ không rơi nước mắt, bất đắc dĩ than nhẹ, than nhẹ. . . . . .
Liễu Hâm Nhã ngơ ngác nhìn chăm chú vào mọi chuyện diễn ra trước mắt, nhìn Tần Minh ngã ở bên người nàng, mất đi tất cả sức sống mà sững sờ mất hồn.
Sau hồi lâu, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má của Tần Minh, nói nhỏ: "Không phải là của thiếp muốn tất cả đều là, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mà là chàng căn bản chưa từng trải nghiệm cảm giác bị người giẫm ở dưới chân. Thiếp không muốn lại trải nghiệm cảm giác đó nữa."
Nói xong, ôm thi thể Tần Minh đột nhiên đau đớn khóc lên thành tiếng: "Tướng quân, tại sao chàng lại tự vận? Bỏ lại thiếp một mình, thiếp biết làm sao đây?"
Trong viện nghe được tiếng khóc rống của Liễu Hâm Nhã tất cả người làm đều vọt tới, đã xảy ra chuyện gì? Chủ nhân của bọn họ làm sao lại đột nhiên chết?
Mất đi thân thể Tần Minh, một linh hồn gần như trong suốt trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, chân đạp không khí, vẻ mặt phức tạp nhìn tất cả phía dưới.
Nhìn người làm, nha hoàn không ngừng bận rộn ra vào, nhìn nữ nhân hắn thích nhất, vừa khóc thút thít vừa "Lơ đãng" tiết lộ lý do cái chết của hắn.
Bởi vì tư dục của bản thân hắn mà tấn công Yêu Giới, cho nên, hắn mới sẽ tự trách đến từ giết tạ tội.
Tần Minh nhìn, ngơ ngác nhìn chằm chằm, sau đó không có chút phản ứng nào.
Thôi, yêu cũng được, hận cũng được, tất cả đều biến mất không còn.
Bọn họ mình cuối cùng đường về, tử vong, sẽ là kết thúc tất cả.
Cảm thấy một sức mạnh từ từ dẫn dắt hắn, kéo hắn tới một hướng khác.
Đến lúc rồi, nên rời đi.
Dùng sức nhắm hai mắt lại, Tần Minh xoay người không tiếp tục chống cự sức mạnh kia nữa, theo đó rời đi.
Dọc theo đường đi, liền mắt cũng không có tránh ra, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chỉ là toàn thân buông lỏng mặc cho sức mạnh kia bao quanh hắn, mặc cho sức mạnh kia mang hắn đến địa phương nào đi.
Địa phủ, không phải là như vậy sao?
Có gì đáng sợ đât chứ.
Hắn vẫn cho rằng lúc còn sống mình cũng đã là ở trong địa phủ.
Rốt cuộc, đợi đến thân thể không di động nữa, Tần Minh vẫn không có nhúc nhích, hoàn toàn chính là vò đã mẻ lại sứt chờ chuyện về sau, chính hắn căn bản cũng không quan tâm.
"Khổ sở như thế ư?" Giọng nói sâu kín khiến cả người Tần Minh chấn động, không thể tưởng tượng nổi mở mắt, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt cách đó không xa, kinh hô, "Liễu Lan Yên."
Không sai, hắn có thể rất khẳng định, người trước mắt chính là Liễu Lan Yên hắn đã gặp mặt vài lần.
Tại sao, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Không phải hắn đã chết rồi sao?
Đừng nói với hắn, Liễu Lan Yên cũng đã chết rồi nha?
"Làm sao ngươi biết ở chỗ này?" Tần Minh khẩn trương nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, ngay sau đó lại nghĩ đến, lúc này hắn đã là một người chết, còn có cái gì mà khẩn trương chứ?
Từ từ tỉnh táo lại, không tiếng động cười nhạo phản ứng của chính hắn, thật là không có đầu óc, thế mà lại quên mất mình đã là một người chết.
"Tìm ngươi có chuyện hợp tác." Liễu Lan Yên tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Hợp tác?" Tần Minh châm biếm ra tiếng, "Một người đã chết thì có cái gì tốt mà hợp tác chứ?"
"Ta muốn biết kế hoạch của Kinh Vương." Liễu Lan Yên trực tiếp nói thẳng một câu khiến cho mày kiếm của Tần Minh nhíu chặt, cười ha ha, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Liễu Lan Yên, ngươi thật không đơn giản, còn biết được chuyện Kinh Vương."
Liễu Lan Yên cười cười: "Kinh Vương, Đế Vương Ma giới ngồi xuống thực lực mạnh nhất ba vị Vương Gia một trong, muốn không biết cũng khó."
Liễu Lan Yên im lặng nhìn Tần Minh nửa ngày, sau đó gật đầu một cái: "Ta hiểu."
Liễu Lan Yên buông tha nhẹ nhàng như vậy, ngược lại làm cho Tần Minh cảm thấy ngoài ý muốn: "Ta có thể đi rồi chứ?"
"Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu một cái.
Tần Minh xoay người định rời khỏi, chỉ là, lúc sắp rời đi, không nhịn được quay đầu lại hỏi một câu: "Liễu Lan Yên, đến cùng ngươi làm điều này vì cái gì?"
"Cái gì?" Đang đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình- Liễu Lan Yên cũng không có quá chú ý tới câu hỏi của Tần Minh, theo bản năng hỏi ngược một câu.
"Kháng cự sức mạnh của địa phủ khai thông với linh hồn, chuyện này làm rất phí sức lực đúng không. Ngươi tìm đến ta, nên biết đáp án." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tần Minh hỏi Liễu Lan Yên.
Hắn không có cái năng lực này đi tham gia Địa phủ lực lượng, không có năng lực giống nhau thân là Tu Luyện Giả, hắn cũng biết, tham gia trong đó cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Huống chi, hai người bọn họ vẫn xử vu đối địch vị trí, đáp án của hắn cần thiết đi hỏi sao?
Quá rõ ràng rồi.
Cho nên, hắn không hiểu.
Tại sao Liễu Lan Yên phải hao phí tinh lực để hỏi một chuyện tuyệt đối sẽ không có câu trả lời như vậy.
"Tôn chủ." Nghe rõ vấn đề của Tần Minh, Liễu Lan Yên nói rất khẳng định ra ngoài hai người này vẫn quanh quẩn ở trong lòng nàng chữ.
Tần Minh ngẩn người nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, không nói gì, nghe Liễu Lan Yên nói tiếp.
"Tôn chủ bảo vệ Yêu Giới, Ma giới sớm muộn gì cũng sẽ đối với khởi xướng tiến công Yêu Giới. Một ngày đó không biết lúc nào sẽ đến, nhưng càng sớm biết tình hình của Ma giới chừng nào thì càng có thể sớm chuẩn bị chừng đó." Liễu Lan Yên cười nói, "Đừng nói với ta Ma giới số 1 chìm thẳng có tấn công Yêu Giới tính toán."
"Có." Đối với điểm này Tần Minh ngược lại thẳng thắn, loại chuyện như vậy, phàm là người ở Ma giới hoặc là có chút địa vị ở Yêu Giới đều cũng có thể nghĩ tới.
Trước mắt mà nói, hai giới yêu ma vẫn không có xung đột lớn, chẳng qua là sự yên tĩnh trước cơn bão thôi.
Hai bên đều đang chuẩn bị.
Ma giới đang tìm một thời cơ tốt nhất, chờ đi đối phó Yêu Giới.
Về phần Yêu Giới, chỉ sợ Tôn chủ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chờ Ma giới tiến công.
Đây đều là chuyện hai giới yêu ma ngầm hiểu lẫn nhau, hắn cùng với Liễu Lan Yên không phải là người ngu, cũng không có lý do đi giả bộ ngu nên đương nhiên hiểu đạo lý này.
"Cho nên, ta muốn điều tra chuyện của Ma giới." Lúc này đối với Tần Minh, Liễu Lan Yên ngược lại không có gì giấu giếm, thoải mái thừa nhận, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Thế lực của ta cũng không có ở Ma giới, đối với tình hình của Ma giới cũng chỉ là tra xét một cách đại khái, muốn xâm nhập hiểu rõ thì phải tìm được cửa đột phá tốt hơn."
"Tra đại khái liền tra được Kinh Vương có liên quan tới chuyện này sao. . . . . ."
Tần Minh cười lạnh, "Liễu Lan Yên, ta thật đúng là đã xem thường ngươi rồi."
"Cuối cùng ta vẫn không thể bày ra tất cả năng lực, luôn luôn chừa chút hậu thủ để bảo vệ tánh mạng." Liễu Lan Yên tùy ý nhún vai cười nói, cũng không hề để ý lời nói như tán dương lại như châm chọc của Tần Minh, "Huống chi, ai mà không chỉ triển hiện một mặt?"
Nói xong Liễu Lan Yên có điều ngụ ý nhìn Tần Minh một cái.
Tần Minh cam chịu, cũng không có phản bác.
Hắn vẫn mang theo ngụy trang tục tằng, để cho kẻ địch phớt lờ, sơ ý cho rằng hắn là một người tùy tùy tiện tiện chỉ biết là sử dụng vũ lực.
"Cái này rất bình thường." Liễu Lan Yên tùy ý nói, "Ngươi đi đi, thời gian dài, không tốt."
Linh hồn rời khỏi thân thể thời gian dài không được đưa về địa phủ, rất có thể sẽ trở thành Du Hồn.
Thời gian dài, trí nhớ trong linh hồn sẽ biến mất, sẽ trở thành một Du Hồn mang theo sức mạnh, đến lúc đó nếu như bị một người có lòng sĩ thấy, thu, luyện hóa thành sức mạnh, như vậy ngay cả cơ hội chuyển đời cũng không có.
"Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta." Lúc này, Tần Minh cũng không biết mình đang cố chấp cái gì, giống như sau khi chết, trong lòng còn có một tia chấp nhất, muốn tìm kiếm.
Dĩ nhiên, thay vì nói là chấp nhất còn không bằng nói là không cam tâm.
Cuối cùng là không cam lòng, mình bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng, cho dù là tử vong cũng không đổi lấy được một chút xíu, chút xíu nào. . . . . .
Yêu?
Đồng tình?
Cảm kích?
Lúc này Tần Minh đã không biết mình muốn được cái gì từ trên người của Liễu Hâm Nhã nữa rồi.
Chỉ là cảm thấy trong lòng có một loại không cam lòng, giống như là móng vuốt của mèo hoang, có phải cào cấu trái tim của hắn hay không.
Đúng lúc Tần Minh còn đang rối rắm thì Liễu Lan Yên tự nhiên nói ra: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Ngươi có thể vì người ngươi yêu mà đi tìm chết, ta đương nhiên cũng là vì người mà ta để ý, làm một ít chuyện."
"Không phải ngươi thương hắn chứ?" Tần Minh nghe xong lời Liễu Lan Yên nói, phản ứng đầu tiên chính là không rõ ý tứ trong lời nói của Liễu Lan Yên.
"Biết danh hiệu của vương gia Ma giới cũng không khó, khó là khó ở chỗ, ngươi thế nhưng có thể biết chuyện lần này có quan hệ tới Kinh Vương." Tần Minh quan sát Liễu Lan Yên, "Quả nhiên là ta đã khinh thường, ta sớm nên diệt trừ ngươi trước tiên mới đúng."
Nói xong, cũng không đợi Liễu Lan Yên nói chuyện, Tần Minh liền tự nói: "Chỉ là dù ta có muốn diệt trừ ngươi thì sợ rằng thực lực cũng không đủ."
Liễu Lan Yên cười cười, cũng không nói gì nữa.
"Liễu Lan Yên, ngươi không phải dùng cua ta rồi, ta sẽ không phản bội." Tần Minh cũng không có nói ra hắn muốn phản bội người nào, chỉ là lập lờ nước đôi như vậy.
Cái gì gọi là để ý?
Liễu Lan Yên chậm rãi lắc đầu: "Yêu đã không đủ để hình dung quan hệ giữa ta và Tôn chủ nữa rồi."
Mấy ngày nay chung đụng, Liễu Lan Yên phát hiện rất nhiều chuyện kinh người.
Nói thí dụ như, độ phù hợp trong sinh hoạt của nàng và Tôn chủ, vô luận là thói quen sinh hoạt hay là khẩu vị mà nói thì hai người bọn họ đều là giống nhau đến kinh người.
Không biết vì sao, có lúc nàng có một loại ý nghĩ rất kì quái, bọn họ là đang phối hợp.
Ừ, hoặc là nói dùng cái từ phối hợp này cũng không chính xác lắm.
Nàng có thể còn đuổi theo nhất định sẽ có gì đó cũng không phải nàng hết sức thích ăn, nhưng nàng vẫn là ưa thích, loại cảm giác này rất quái lạ, hoặc là nói, hình dung rất quái lạ.
Giống như là có một món cũng không phải là nàng thích ăn, nhưng lại đột nhiên thích ăn.
Nói như vậy có phải rất quỷ dị hay không, nhưng nghĩ lại thấy có thể hiểu, nàng cũng không thích một thứ gì đó, nhưng vì người khác lại thích.
Hoặc là nói, một số vật gì đó là người thích nào đó, cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng cũng thích thứ đó luôn.
Sự phát hiện này cũng không đáng sợ, trước kia lúc Liễu Lan Yên chưa gặp Tôn chủ thì cũng đã có cảm giác kỳ quái đó rồi, nhưng lại không có cố ý đi tìm hiểu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chỉ là chi tiết nhỏ trong sinh hoạt thường ngày mà thôi, nàng cần gì phải để ý chứ?
Nhưng sau khi gặp được Tôn chủ, nhất là sau đó hai người lại cùng ăn cùng ở, ăn trên cùng một bàn cơm, cùng ở trong Vô Trần điện, thời gian dài, cảm giác của nàng biểu hiện ra ngoài cũng từ từ không được bình thường.
Dưới thí nghiệm từ từ phát hiện, những thứ đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng kia, vậy mà giờ lại thích, vừa vặn đó cũng là món Yêu Thần thích.
Ban đầu khi phát hiện được chuyện này thì thật sự là nàng đã giật mình, loại cảm giác đó bây giờ còn trong ký ức của nàng hãy còn mới mẻ.
Thật là, thật là sống gặp quỷ.
Chỉ là, sau một thời gian dài, nàng cũng thành thói quen.
Nhưng khẳng định một chuyện, trước kia tuyệt đối 100% nàng và Tôn chủ đã từng có quan hệ rất sâu sắc.
Bởi vì khi làm chuyện gì cho Tôn chủ thì nàng đã không cần suy nghĩ nữa rồi, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.
Cho nên, nàng cảm thấy một chữ yêu thật đơn giản, tuyệt đối không đủ để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
"Thì ra cũng là một người ngu dại vì tình." Tần Minh nở nụ cười vui mừng xen lẫn đắng chát như nhìn thấy đồng loại.
"Nhưng ngươi may mắn hơn ta, ít nhất Tôn chủ rất thương ngươi." Tần Minh nghĩ tới Liễu Hâm Nhã đã lợi dụng hắn đến cuối cùng kia, trái tim mơ hồ đau đớn như bị Liễu Hâm Nhã đâm một nhát.
Thật ra thì cản bổn cũng không cần bổ túc như vậy một đao thì tim của hắn đã sắp muốn ở một ngày lại một ngày trong khổ sở chết đi.
"Ngày ta quen Liễu Hâm Nhã, lúc đó ta chẳng qua mới chỉ là người đứng đầu trong một quân đội nho nhỏ, khi đó không biết vì sao Liễu Hâm Nhã lại thích ta." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lần đầu tiên Tần Minh thổ lộ tiếng lòng của mình trước mặt người bên ngoài hơn nữa còn là một người đối địch với hắn.
Chắc là đã bị đè nén quá mức rồi đi, nếu không nói ra, hắn thật sẽ lại đau chết một lần.
"Khi đó nàng còn không phải là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, chỉ là thân thích của Đại Trưởng Lão thôi. Sau đó cứ như vậy ở cùng một chỗ, đi theo ta tới Ma giới." Tần Minh nhớ lại mọi chuyện lúc đầu, tất cả đều rõ mồn một ở trước mắt giống như chỉ mới xảy ra hôm qua.
"Khi đó ta không nghĩ quá nhiều, nàng rất đẹp, liếc mắt nhìn ta liền lõm vào. Nàng nói, ta ở đâu nàng liền ở đó; nàng nói, nàng hi vọng ta có thể tiến bộ, ta liền nỗ lực bò lên trên; nàng nói, muốn cùng đối với chủ tử, vì vậy ta liền đầu nhập vào dưới trướng Kinh Vương. . . . . ."
Tần Minh càng nói sắc mặt càng tối tăm.
Tất cả đều là nói về Liễu Hâm Nhã, hắn đang làm.
Sau khi chết nghe được lời Liễu Hâm Nhã nói, hắn mới hiểu rõ ràng, thì ra ngay từ lúc đầu gặp nhau thì cũng chỉ là một mưu kế của Liễu Hâm Nhã.
Nếu đối tượng không phải hắn, chỉ sợ cũng là những người đứng đầu khác của Ma giới.
Nàng không phải muốn đuổi theo hắn tới Ma giới, mà chỉ là muốn thoát khỏi thân phận lúng túng của nàng Yêu Giới, nàng không muốn bị thân thích của mình giẫm ở dưới chân.
Nàng không phải hi vọng hắn tiến bộ, mà là hi vọng phu quân của nàng là một người có năng lực, về phần phu quân là ai, sợ rằng nàng cũng không quan tâm.
Đầu nhập vào làm thủ hạ của Kinh Vương, còn là Liễu Hâm Nhã mơ hồ đáp ngại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn sợ rằng, nàng cũng sớm đã là thủ hạ của Kinh Vương, đang làm việc vì Kinh Vương.
Hắn, không phải là một con cờ trong tay nàng, thuận tiện dẫn tiến cho trưởng lão Lê thôi.
Tất cả cũng chỉ là một cuộc cục, nhưng cuối cùng chỉ có chính hắn rơi vào.
Nên nói là mình quá ngu xuẩn hay là Liễu Hâm Nhã quá thông minh?
Hắn không biết, cũng không muốn biết, loại chuyện như vậy làm sao nói được rõ ràng là ai đúng ai sai chứ?
"Ta cho ngươi một lời khuyên, nếu là Tôn chủ cũng không có ý với ngươi thì ngươi nên kịp thời rút ra đi." Trước kia Tần Minh tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một ngày hắn và người đối địch lại thành thật với nhau như thế.
"Ngươi nên hiểu, loại chuyện như vậy không phải nghĩ là có thể làm được." Liễu Lan Yên bất đắc dĩ cười nói nhỏ.
"Ừ." Tần Minh gật đầu, hắn không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Mạng cũng bị mất, còn là khăng khăng một mực.
"Ta không giống ngươi." Liễu Lan Yên hơi nhướng mày, "Tính tình của ta cũng không tốt. Nếu là Tôn chủ dám đối với ta như vậy, hừ hừ. . . . . ."
Liễu Lan Yên cười quái dị hai tiếng, lạnh lẽo nói: "Nếu hắn dám đối với ta như vậy...ta sẽ làm cho hắn biết cái gì gọi là hối hận không kịp."
Tần Minh nổi da gà rùng mình một cái, cẩn thận lui về phía sau hai bước, thế nào Liễu Lan Yên lại xem ra còn đáng sợ hơn ở trên chiến trường?
Quả nhiên, nữ nhân là một sinh vật không thể tưởng tượng nổi.
/85
|