Cảm thây bên môi có một dòng chất lỏng ngai ngái tràn ra, biết tâm trạng của mình đang kích động phập phồng, liên lụy đến thương thế nội tạng mới vừa vặn qua giờ hợi, hắn không nên kích động như thế.
Chỉ là sau khi thấy được một màn kia, thử hỏi làm sao hắn có thể không kích động cho được?
Nhớ đến bộ dạng của Liễn Lan Yên trước kia rồi nhìn lại tình cảnh của nàng bây giờ thật la làm cho hắn đau đến không muốn sống.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, yêu Thần lập tức tập trung ý chí ngón tay búng một cái cảnh tượng trước mắt lập tức tiêu tán.
Bành Trăn đẩy cửa vào, liếc mắt liền thấy một vệt đỏ tươi bên môi yêu Thần liền kêu lên một tiếng: "Tôn chủ, vết thương của ngài..."
Còn chưa lành sao?
Lúc trước, vào giờ hợi Tôn chủ chỉ là suy yếu mà thôi, làm sao lại hộc máu?
Chẳng lẽ tối hôm qua thương thế rất nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn?
"không sao." yêu Thần tùy ý nói, vẻ mặt kích động vừa rồi đã sớm bình phục lại, lại khôi phục thành bộ dạng không hề bận tâm, "Chỉ là máu bầm thôi."
"Liễu phủ không có bất kỳ tình huống gì khác thường, chỉ là Dư Cận Thước đã từng thần thần bí bí ra vào nơi đó." Bành Trăn báo cáo lại không sót một chữ tất cả tình huống nghe được cho yêu Thần nghe.
yêu Thần nghe xong, cười nhạt nói: "Dư Cận Thước thế mà cũng bắt đầu hợp tác với Liễu Tấn Lợi rồi sao?"
"Gần đây hắn đi lại với Liễu Tấn Lợi rất thường xuyên." Bành Trăn cau mày nói.
Theo lý thuyết, Dư Cận Thước với thân phận vương gia yêu Giới thì căn bản không cần đi lại quá nhiều với một trưởng lão như thế, huống chi từ lúc mới bắt đầu, Dư Cận Thước đã thấy Liễu Tấn Lợi chướng mắt rồi.
Kết thân với Liễu Hâm Dung chẳng qua cũng là vì mượn một cái danh tiếng Đại Trưởng Lão, hơn nữa tình huống lúc đó vội vã như vậy nên chỉ là tùy cơ ứng biến thôi.
Nhưng sau khi lập gia thất với Liễu Hâm Dung, hắn lại qua lại với Liễu Tấn Lợi thường xuyên, không muốn nói là khác thường thì cũng không được. Nhưng Dư Cận Thước cũng có lí do chính đáng, hai nhà là thân thích, qua lại nhiều một chút cũng sẽ không có ai nói gì.
"Dư Cận Thước đợi không kịp rồi." yêu Thần cười thấu hiểu nói.
Bành Trăn hơi sững sờ, ngay sau đó cũng nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chần chờ hỏi: "Ý của Tôn chủ là..." Dừng một chút, nhỏ giọng phỏng đoán: "Dư Cận Thước muốn cướp rồi thay thế sao?"
"Ừ." yêu Thần rất khẳng định gật đầu, mỉm cười, "Đừng kinh ngạc, Dư Cận Thước đã sớm muốn ngồi trên vị chí yêu Chủ từ lâu rồi."
"Nhưng hắn quá mức phô trương, sợ rằng yêu Chủ đã sớm có đề phòng." Bành Trăn biết Dư Cận Thước từ lúc hắn vừa mới bắt đầu có suy nghĩ đó, chỉ là Dư Cận Thước quá lộ liễu rồi, yêu Chủ đã sớm hiểu rõ tâm tư của hắn.
Làm gì có Vương gia nào mà khắp nơi đối chọi với mình chứ?
Dư Cận Thước chính là trắng trợn, tùy ý trắng trợn ở trước mặt yêu Chủ, còn kém khắc bốn chữ "Ta muốn tạo phản" này vào trên mặt nữa thôi.
Nếu là hắn thật muốn tạo phản, như vậy chẳng lẽ cũng không biết thu liễn một chút sao?
"thật thật giả giả, giả giả thật thật." yêu Thần khẽ cười, "Cuối cùng ai đoán được sự thật, hay chỉ thấy được giả tượng (hiện tượng giả) thì phải xem yêu Chủ và Dư Cận Thước công lực của người nào cao hơn một bậc."
"Chuyện ngày mai tình ngươi đi chuẩn bị, đừng để cho Lan Yên bị thương." yêu Thần thuận miệng phân phó, Bành Trăn hiểu rõ đây là Tôn chủ muốn nghỉ ngơi, đáp một tiếng sau đó lui ra ngoài.
Rời khỏi phòng ngủ của yêu Thần, Bành Trăn vẫn không nhịn được cảm thán ở trong lòng, Tôn chủ đối với Liễu Lan Yên thật là đặc biệt, ở đâu cũng đều nhớ đến nàng.
Hơn nữa còn không phải là cái loại cố tình làm bộ nghĩ đến nàng mà là hoàn toàn quan tâm nàng theo bản năng.
Xem ra, bí mật của Tôn chủ thật nhiều, không biết Liễu Lan Yên có hiểu được phần tâm ý này của Tôn chủ hay không đây?
Nàng ta ngàn vạn, ngàn vạn lần không được tổn thương Tôn chủ.
Bành Trăn rời đi với suy nghĩ như thế nào, yêu Thần cũng không có đi tìm hiểu, trong đầu hắn vẫn như cũ thoáng hiện tình cảnh hắn nhìn thấy vừa rồi.
Lan khói, tình huống của Lan Yên...
yêu Thần khổ sở nhắm hai mắt lại, lông mi dày rậm lưu lại một bóng râm nhàn nhạt trong đôi mắt, thật giống như vằn nước nhẹ nhàng làn ra, cực kì nhạt cực kì nhạt...
hắn muốn mau sớm nghĩ ra cách làm sao để giải quyết vấn đề sức mạnh ánh sáng và thuộc tính cơ thể Liễu Lan Yên xung đột lẫn nhau.
Đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, thật nhức đầu.
yêu Thần nằm ở trên giường, nơi nào còn có ý định đi ngủ, cả đêm trong đầu đều nghĩ tới nghĩ lui làm sao tìm được cách áp chế loại sức mạnh tương trùng này cho bình thường trở lại.
Editor: tyvybutchi
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.
Ngày hôm sau, lúc ra ngoài ăn điểm tâm Liễu Lan Yên cả và yêu Thần đều là thần thái sáng láng, giống như tối hôm qua mất ngủ là người khác vậy. Làm sao cũng không có cách nào tìm ra nửa điểm dấu vết từ trên người hai người bọn họ.
Vô luận là Liễu Lan Yên vả cả yêu Thần đều là bộ dáng tinh thần sung mãn, giống như là cả đêm qua đều mơ thấy mộng đẹp.
Ai mà ngờ được tối hôm qua hai người đã khổ khổ sở sở như thế nào?
Ở trên bàn cơm vừa nói vừa cười, ăn hết sức vui vẻ, ai cũng không muốn làm chuyện đến Liễu phủ thành chuyện lớn gì, chỉ sợ ngay cả một chuyến du lịch cũng không bằng.
Gặp nguy hiểm?
Có bẫy rập?
Có thì có chứ, chẳng lẽ hai người bọn họ ở chung một chỗ còn sợ nguy hiểm gì sao?
Ăn xong điểm tâm, ngồi lên xe ngựa Bành Trăn đã sớm chuẩn bị tốt, chạy thẳng tới Liễu phủ.
Tốc độ xe ngựa của Vô Trần cư rất nhanh, gần trưa đã đến bên ngoài Liễu phủ.
Nhận được tin Liễu Tấn Lợi đã sớm đứng ở trước cửa phủ nghênh đón, nhìn thấy yêu Thần liền vội vàng cung kính hành lễ, khách sáo một phen sau, yêu Thần và Liễu Lan Yên vào trong phủ.
Đương nhiên chủ vị là của yêu Thần, bên cạnh yêu Thần là Liễu Lan Yên, ngay cả chủ nhân cái trong phủ này - Liễu Tấn Lợi cũng phải đến ngồi ở một bên.
Tuy là ngồi ở một bên nhưng Liễu Tấn Lợi một chút cũng không có cảm giác lúng túng khó chịu, ở trước mặt yêu Thần còn có thể có một chỗ ngồi đã là chuyện rất vinh hạnh, vì thế hắn cần gì phải tranh giành?
Sau khi dâng lên trà thơm, Liễu Tấn Lợi khách khí hỏi "Tôn chủ đại nhân, tại sao tiểu nữ Liễu Hâm nhã không có cùng đi theo?"
"Liễu Hâm Nhã?" yêu Thần lặp lại cái tên này một lần nữa, tựa như đang tìm tòi trong trí nhớ một phen mới nhớ được người này là ai: "Bành Trăn, tại sao nàng không có tới?"
yêu Thần tùy ý hỏi, Bành Trăn đứng ở sau lưng yêu Thần lập tức khom lưng, cúi người, cung kính trả lời: "Bẩm Tôn chủ, nàng đã sớm rời đi."
"Ừ." Nghe xong Bành Trăn trả lời, yêu Thần liền không nói nữa.
Ý tứ rất rõ ràng, giọng nói lớn như vậy, Liễu Tấn Lợi hẳn là không thể không nghe được, mà hắn cũng không có nghĩa vụ phải đi lặp lại lời nói cho Liễu Tấn Lợi nghe.
Nghe yêu Thần bọn họ vừa nói như thế, Liễu Tấn Lợi sững sờ, suy nghĩ một hồi liền sửng sốt không biết nên chấp nhận làm sao.
Kế hoạch của hắn hoàn toàn không phải như vậy.
Ít nhất lúc hắn hỏi, yêu Thần sẽ cho hắn một câu trả lời hợp lý.
không phải yêu Thần rất cưng chiều Liễu Lan Yên sao? Tại sao lại đối với hắn như vậy?
Liễu Tấn Lợi trăm mối vẫn không có cách giải, thật ra thì suy nghĩ của hắn đã đi vào ngõ cụt.
Chuyện hắn đi hỏi yêu Thần, lấy được một trả lời đơn giản thì việc cưng chiều Liễu Lan Yên cũng có quan hệ gì tới Liễu Tấn Lợi hắn đâu chứ?
Người nào quy định hắn cưng chiều Liễu Lan Yên thì sẽ phải cho Liễu Tấn Lợi mặt mũi?
Liễu Tấn Lợi cũng không có quan hệ gì với Liễu Lan Yên, trước kia còn khắt khe nàng như thế, yêu Thần không có trực tiếp động thủ giết hắn thì hắn nên đi vui mừng vì mình may mắn chứ còn ở đó mà muốn cầu xin đối xử đặc biệt?
thật là đầu óc có vấn đề.
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào
Đúng Liễu Tấn Lợi đang không biết phải làm sao thì gia đinh lập tức chạy vào bẩm báo, vương gia vương phi đến.
Vừa nghe đến cái tên này, Liễu Tấn Lợi giống như gặp được cứu tinh, vội vàng đi ra ngoài đón, tự mình hầu Dư Cận Thước đi vào, vừa đi vào vừa cười nói: “Các ngài trở về thật là khéo, Tôn chủ đại nhân vừa mới đến.”
“Tôn chủ.” Dù Dư Cận Thước có không phục yêu Thần thế nào thì lễ nghi hắn cũng không thể quên, hành lễ rồi ngồi vào một bên.
Ngược lại Liễu Hâm Dung lại không còn vẻ kiêu căng phách lối thường ngày, không biết là sau khi gả làm vợ người ta thì trở nên trầm ổn, hay là Dư Cận Thước cố ý dặn dò cái gì mới không có lên tiếng quá nhiều.
Ánh mắt Liễu Lan Yên tò mò quay một vòng ở trên người của Liễu Hâm Dung, rất rõ ràng thấy Liễu Hâm Dung đã nhận ra ánh mắt của nàng, nhưng làm cho Liễu Lam Yên ngạc nhiên là cơ thể Liễu Hâm Dung giật giật một chút sau đó ngồi thẳng lại, giống như không có cảm thấy gì.
Liễu Hâm Dung thế mà lại có thể nhịn được không phát tác?
Đây tuyệt đối không phải là tác phong của Liễu Hâm Dung.
Ngày thường coi như không có chọc tới Liễu Hâm Dung thì nàng cũng sẽ đều nghĩ cách vạch lông tìm vết, nhưng ngày hôm nay thì thế nào?
Ánh mắt Liễu Lam Yên quay một vòng trên người của Liễu Hâm Dung, sau đó chuyển đến trên người của Dư Cận Thước, xem ra vương gia của yêu Giới quả thật rất không đơn giản.
Ngay cả Liễu Hâm Dung cũng thuần phục được rồi, đã vậy nàng ta còn không có đi tìm Liễu Tấn Lợi khóc lóc kể khổ…
Liễu Lam Yên nhanh chóng nhìn Liễu Hâm Dung và Dư Cận Thước, sau đó hơi cúi thấp đầu xuống, tiếp tục diễn bộ dạng nữ tử ngốc nghếch hèn nhát của nàng.
Trong đầu nhưng lại nghĩ nhiều hơn về Dư Cận Thước.
Ngày thường biểu hiện ra bộ dạng liều lĩnh, cái này thật sự là bản chất của Dư Cận Thước hay là hắn cố ý đây?
Chuyện này xem ra còn phải chờ bàn bạc lại.
Sau khi Dư Cận Thước bọn họ vào cửa cũng không có lập tức nhắn tới Liễu Hâm Nhã mà là hàn huyên trước một phen, tùy ý hàn huyên, nói một chút chuyện nhà cửa, cái gì mà dạo này phụ thân có khỏe hay không hoặc gần đây phải chăng Dư Cận Thước có chuyện gì bận rộn v.v… toàn là những chuyện râu ria không quan trọng.
Liễu Lam Yên ngồi ở bên cạnh yêu Thần chơi với hoa văn trên quần áo của mình, dù sao nàng cũng là kẻ ngu, nghe không hiểu chủ đề cao thâm thế kia.
Về phần yêu Thần, cái loại tư thế này còn có thể ngồi đến chừng mấy ngày, nụ cười trên mặt duy trì đến mấy năm không thay đổi cũng chẳng sao, đừng nói là ở trước mặt hắn đàm luận chuyện nhà cửa, cho dù là trực tiếp trình diễn hình ảnh cấm trẻ nhỏ, hắn cũng sẽ không động hạ lông mi.
Bành Trăn thì càng không cần phải nói, hễ đi ra ngoài thì hắn tuyệt đối 100% là hộ vệ trách nhiệm nhất, mặt gỗ.
Hai người Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi “trò chuyện với nhau thật vui vẻ”. Liễu Hâm Dung thì thỉnh thoảng còn có thể phụ họa hai tiếng, chỉ là nhân vật chính mà bọn họ để ý nhất lại không có phản ứng, bọn họ biểu diễn như vậy thật là có chút cảm giác tôm tép nhãi nhép.
Vô cùng…… Tức cười!
nói đến một nửa, cũng nói không nổi nữa.
Có thể tưởng tượng một chút, trong đại sảnh tiếp đãi khách to như vậy, vài người cùng nhau ngồi một chỗ, sau đó chỉ hai người ở nơi nào đó làm bộ thân thiện bàn luận chuyện viễn vông.
Dĩ nhiên, không phải nói hai người không thể nói chuyện trong đại sảnh, vấn đề là yêu Thần ngồi chủ vị này là nhân vật cao cao tại thượng, tự nhiên mà tản mát ra khí thế bề trên, trong lúc vô hình liền làm cho không khí trong đại sảnh bị đè nén rất lớn.
Được rồi, thí dụ này có lẽ không quá thích hợp.
Nhưng có ai lại ở trong tang lễ trang nghiêm nói khoác lác chứ?
Bây giờ Liễu Tấn Lợi và Dư Cận Thước liền có cái loại cảm giác quỷ dị này, vốn là định nói chút đề tài khiến cho yêu Thần hoặc là Liễu Lam Yên không nhịn được chen miệng vào, nhưng mà bọn họ lại nói không nổi nữa.
Dưới khí thế vô hình của yêu Thần kia, bọn họ cứ thế không cách nào tiếp tục được nữa.
Vì vậy, Dư Cận Thước quyết định lựa chọn sáng suốt nhất là ngậm miệng lại.
Dư Cận Thước không nói, Liễu Tấn Lợi càng không cách nào một mình đi diễn kịch hai vai, vội ho một tiếng nói: “Trước dùng cơm trưa đi.”
“Như thế cũng tốt.” Dư Cận Thước lập tức mượn cái bậc này đi xuống.
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.
“Lan Yên con muốn ăn gì?” Hiếm khi Liễu Tấn Lợi chủ động quan tâm khẩu vị của Liễu Lan Yên, chỉ là, ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả khẩu vị của người nhà mình cũng không biết…..thật là một vấn đề không thể không nghiên cứu nha.
“Con không đói bụng……” Liễu Lan Yên nghe thấy mình bị điểm danh, mới từ thế giới của mình lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu, theo bản năng trực tiếp trả lời.
một câu nói làm cho sắc mặt Liễu Tấn Lợi xoẹt một cái liền trầm xuống, có ý tứ gì?
hắn đã chủ động hỏi nàng muốn ăn cái gì rồi?
Vậy mà nàng còn ở đó làm bộ làm tịch?
thật sự cho rằng được yêu Thần thương yêu liền một bước lên trời sao?
Dám không để hắn vào trong mắt?
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng có yêu Thần ngồi ở trên, Liễu Tấn Lợi cũng không dám biểu hiện quá phận, chỉ là nỗ lực nặn ra nụ cười khuyên Liễu Lan Yên: “Lan Yên, cũng đến buổi trưa rồi, sao có thể không ăn cơm được chứ?”
“Con xem, hiếm khi nào con về nhà một chuyến, tỷ tỷ Hâm Dung còn có tỷ phu của con cũng cố ý chạy về gặp con, con cũng không thể không để mọi người ăn cơm đúng chứ?” Ngoài mặt Liễu Tấn Lợi là khuyên, nhưng thật ra thì đã sớm cắn chặt răng.
Nếu không phải là yêu Thần ngồi ở đây thì hắn đã sớm tát cho Lan Yên một cái rồi.
Liễu Lan Yên cho mình là cái thá gì mà dám lên mặt với hắn?
“Hơn nữa chỉ vì con trở về mà ta đã cố ý phân phó phòng bếp, bảo bọn họ dùng nguyên liệu thượng hạng nhất, tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn cho con đó.” Liễu Tấn Lợi đặc biệt ra một nước cờ mà hắn đã chú tâm chuẩn bị, ngoài mặt là vì nghênh đón Liễu Lan Yên, nhưng trên thực tế thì chính là vì đón tiếp nịnh bợ yêu Thần.
Ai mà không biết, bây giờ người yêu Thần thương yêu nhất chính là Liễu Lan Yên, dỗ tốt được Liễu Lan Yên thì yêu Thần cũng sẽ vui vẻ.
Nếu không có yêu Thần ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng, thì Liễu Lan Yên xứng đáng được đối xử như thế này sao?
“Các người ăn đi, tôi không đói bụng.” Giống như là cảm thấy trong lời nói của Liễu Tấn Lợi không có ý tốt, Liễu Lan Yên co rúm lại nhìn yêu Thần ở bên cạnh, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Này có một phần là đùa giỡn để cho người ngoài nhìn, còn một phần là Liễu Lan Yên thật sự xuất phát từ bản năng mà dựa vào yêu Thần.
đã sớm biết Liễu phủ lần này sẽ có bẫy rập, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là bất biến ứng vạn biến mà thôi.
“Hôm nay may mắn được gặp Tôn chủ đại nhân, đúng là vinh hạnh của Tần Minh.” Theo giọng nói sang sảng, một nam tử vạn vỡ đi vào đại sảnh.
Quần áo vừa vặn dán chặt vào trên cơ thể lực lưỡng của hắn, có thể thấy được từng khối bắp thịt cuồn cuộn kia, vóc người hơi thô một chút, giơ tay nhấc chân đều mang sát khí nhàn nhạt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là một chiến tướng cửu kinh sa trường.
Trong tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang làm cho người ta có một loại cảm giác đau như cắt giống như bị gió đao sắc bén quét qua, cả người giống như là một thanh đại đao dính máu tươi, luồng sát khí hiện ra ở trước mắt người đời.
“Chiến tướng Ma giới Tần Minh tham kiến Tôn chủ đại nhân.” Đối với thần của yêu Giới thì dù là chiến tướng Ma giới Tần Minh cũng phải quỳ lạy hành đại lễ.
yêu Thần gật đầu ra hiệu Tần Minh đứng dậy.
Sau khi lần lượt chào hỏi mọi người bên cạnh, Tần Minh mới ngồi xuống, bây giờ không khí bên trong đại sảnh Liễu phủ rất là quái dị.
Bên trong có thần của yêu Giới, có Vương gia của yêu Giới, còn có chiến tướng của Ma giới tiếng tăm lừng lẫy, tuy nói ngoài mặt Ma giới và yêu Giới có các loại quen biết lui tới, thậm chí là các loại quan hệ kết thân.
Nhưng mà, ai cũng biết, ở trong bóng tối, giữa hai giới vẫn luôn có ám lưu, dũng động.
Mọi người trong Ma giới đều là người tu luyện điên cuồng, đối với linh khí trong trời đất có nhu cầu cực lớn.
Mà yêu Giới, bởi vì yêu Thần tạo ra lá chắn bảo vệ mà trừ Tiên giới ra thì trong yêu Giới là có linh khí đất trời dồi dào nhất.
Cho nên người của Ma giới không có suy nghĩ muốn đánh chiếm yêu Giới mới là lạ.
“Phu nhân Hâm Nhã của ta nhờ Tôn chủ đại nhân chiêu đãi, hôm nay cũng nên trở lại.” Tần Minh hỏi thẳng vào trọng điểm.
Tần Minh hỏi xong, cũng không nghe thấy yêu Thần trả lời, hơi không nhịn được cau mày.
hắn đương nhiên biết địa vị của yêu Thần ở yêu Giới, nhưng ngay cả trả lời cũng khinh thường, như vậy có phải thật là có chút quá đáng hay không?
không có người nói chuyện, càng không có người trả lời vấn đề của Tần Minh.
Liễu Tấn Lợi đương nhiên sẽ không nhận lấy đề tài này, bọn họ cũng là muốn nghe câu trả lời từ yêu Thần.
“không phải vừa rồi nhị thúc đã biết, nhị thúc chưa nói với tỷ phu sao?” Liễu Lan Yên nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.
hắn vừa mới hỏi yêu Thần, Liễu Hâm Nhã đã đi đâu xong thì Bành Trăn trả lời là đã sớm rời đi, hắn có thời gian để đi chuyển cáo Tần Minh sao?
Nhưng từ trong miệng Liễu Lan Yên vừa nói ra như thế thì ngược lại có cảm giác khí phách, giống như hắn đã sớm biết mà cố ý không nói cho Tần Minh vậy.
“Lan Yên, không nên nói lung tung, ta cũng là mới vừa biết”. Liễu Tấn Lợi lập tức phản bác Liễu Lan Yên.
Ở đây hai con rể của hắn ai cũng đều là nhân vật không thể đắc tội.
“Nhưng vừa rồi tỷ phu nói Hâm Nhã tỷ tỷ đã làm gì, nhị thúc sao có thể không nói cho tỷ phu biết chứ?” . Liễu Lan Yên kỳ quái nghiêng đầu, lầm bầm lầu bầu nói, hoàn toàn không thấy sắc mặt đột biến của Liễu Tấn Lợi.
Tần Minh quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Tấn Lợi, ánh mắt như dao nhọn nhanh chóng quét qua, khiến Liễu Tấn Lợi rùng mình một cái.
không đợi Tần Minh hỏi tới, Liễu Tấn Lợi lập tức nói:”Vừa rồi ý của Tôn chủ đại nhân là Hâm Nhã đã sớm rời khỏi Vô Trần cư.”
“Rời khỏi Vô Trần cư rồi sao?” Tần Minh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía yêu Thần, “Ta vẫn không thấy nàng trở lại, nàng đi đâu chứ?”
“đi đâu?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônLiễu Lan Yên thay thế yêu Thần trả lời, loại trao đổi này không phải là quá vũ nhục thân phận yêu Thần sao?
hắn cần thiết phải giải thích với một chiến tướng Ma giới sao?
Đừng nói là chiến tướng Ma giới, mà dù là Đế Vương Ma giới có tới đây thì yêu Thần cũng không có hứng thú đi xã giao kia.
Sư phụ có chuyện thì dĩ nhiên là đệ tử thay thế giải quyết rồi, huống chi nàng giải thích loại chuyện này cũng rất là thuận tay.
Liễu Lan Yên hỏi ngược lại thiếu chút nữa làm cho Tần Minh phát điên, đây rốt cuộc là ai hỏi ai chứ?
“Liễu Lan Yên, hình như ta là đang hỏi các người phu nhân của ta đi đâu rồi.” Gương mặt Tần Minh trầm xuống. Diễn Đàn Lê Quý Đônnói chuyện với Liễu Lan Yên đương nhiên không cần thiết phải khách khí giống như với yêu Thần.
“Phu nhân ta đến chỗ của các người, đột nhiên không trở lại, không phải ngươi nên cho ta một một lời giải thích sao?”Diễn Đàn Lê Quý ĐônTần Minh gây sự chất vấn Liễu Lan Yên, nếu câu trả lời của nàng làm cho hắn không hài lòng thì rất có thể hắn đã không chỉ là hỏi một chút chuyện đơn giản như vậy rổi.
Đối mặt với Tần Minh ép hỏi, Liễu Lan yên không hiểu nháy mắt, hỏi một vấn đề không giải thích được:”không phải Hâm Nhã tỷ tỷ lớn hơn ta sao?”
Vấn đề kỳ quái này chọc cho Tần Minh cau mày, phiền não đưa tay vuốt tóc của hắn:”Liễu Lan Yên , đừng có nói một đống chuyện tào lao nhảm nhí, vấn đề ta hỏi, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
hắn tới đây là có mục đích của hắn, chứ nào có nhiều thời gian để mà lãng phí như vậy?
Liễu Lan yên cũng mặc kệ Tần Minh rốt cuộc là để ý cái gì, nànchỉ nói theo ý nghĩ của mình, người khác muốn ảnh hưởng àng, công lực còn chưa đủ.
“Hâm Nhã tỷ tỷ lớn hơn ta, mà ta lại cũng không cần ngươi khác đưa về nhà, vậy mà Hâm Nhã tỷ tỷ còn cần người khác đưa về nhà sao?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônLiễu Lan Yên vô tội hỏi Tần Minh.
Ý tứ rất rõ ràng, chẳng khác gì là đang hỏi trực tiếp Tần Minh, Liễu Hâm Nhã là đứa trẻ ba tuồi cần người khác chăm sóc sao?
Nàng muốn rời khỏi Vô Trần cư, chẳng lẽ bọn họ còn cần phải phái một người đưa nàng về Liễu phủ hoặc là Ma giới sao?
“không ngờ người của Vô Trần cư lại làm việc không cẩn thận như thế, để cho khách tuỳ tuỳ tiện tiện rời đi, cũng không quản an nguy của khách.” Tần Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp châm chọc, . Đối mặt với châm chọc như vậy, chân mày của yêu Thần cũng không có mảy may động đậy, giống như căn bản không có nghe thấy hắn nói vậy.
“Mỗi ngày người muốn đến Vô Trần cư rất nhiều. không giúp được. Tỷ phu, ngươi có thể trợ giúp tiền cho chúng ta mời người làm chứ?” Liễu Lan Yên am hiểu nhất là cái gì?
Kẻ tám lạng người nửa cân.
“Ngươi.. “ Tần Minh đột nhiên phát hiện, cuộc đối thoại của hắn và Liễu Lan Yên căn bản là phát triển không thích hợp. Mà cách suy nghĩ của Liễu Lan yên căn bản cũng không bình thường, kế hoạch của hắn vốn là muốn lợi dụng vấn đề vị trí của Liễu Hâm Nhã, thật tốt tính toán yêu Thần một cái.
không nghĩ tới lại bị vái ba lời Liễu Lan Yên chận cho á khẩu không trả lời được.
rõ là… Làm cho hắn không kịp chuẩn bị.
Chương 79.4
Editor: tyvybutchi.
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.
“Vô Trần cư đương nhiên là không có trách nhiệm quan tâm hành tung của khách , nhưng dù sao Liễu Hâm Nhã cũng là tỷ tỷ của ngươi, không phải Liễu Lan Yên ngươi cũng nên chú ý vị trí của tỷ tỷ mình một chút sao?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônCứ như vậy mặc cho tung tích của nàng không rõ, nếu lỡ xảy ra nguy hiểm gì thì sao?” một bên Dư Cận Thước có ngụ ý mở miệng.
Ý tứ rất rõ ràng, Vô Trần cư có thể không thèm để ý vấn đề của một người khách bình thường. Nhưng Liễu Lan Yên thế mà lại không thèm để ý đến vị trí của Liễu Hâm Nhã, đây cũng không phải là vấn đề khách hay không khách, mà ý nói Liễu Lan Yên là người máu lạnh.
Máu lạnh đến mức không để ý đến an nguy của tỷ tỷ mình, không đề ý đến tung tích của người nhà, thật là máu lạnh đến làm cho người ta giận sôi gan.
Dư Cận Thước vừa dứt lời, Bành Trăn liền không dấu vết khẽ cau mày, cái tên Dư Cận Thước này, tài ăn nói thật là tốt, có thể chuyển cái vấn đề này thành chỉ trích Liễu Lan Yên.
Tình huống lần này có chút phức tạp, không biết Liễu Lan yên sẽ ứng phó như thế nào, Tôn chủ có thể mở miệng giúp nàng giải vây hay không?
Liếc mắt nhìn yêu Thần, phát hiện trên mặt căn bản không có chút phản ứng nào, bình chân như vại ngồi ở chỗ đó, bên môi vẫn là nụ cười lạnh nhạt, nhìn tất cả mọi việc xảy ra trong đại sảnh.
Chẳng lẽ Liễu Lan Yên có cách gì đó sao?
Cái vấn đề này sắc bén như thế, rốt cuộc phải trả lời như thế nào?
Liễu Lan Yên nháy mắt, có chút khó hiểu nhìn Dư Cận Thước, không có trả lời hắn ngay.
“Liễu Lan Yên, cái vấn đề này, có phải ngươi nên trả lời một cái hay không?” Dư Cận Thước từng bước từng bước ép sát, không chút buông lỏng.
“Đúng vậy, Lan Yên. Mặc kệ nói thế nào thì Hâm Nhã cũng là tỷ tỷ của con, nàng rời khỏi Vô Trần cư mà con lại cứ như vậy yên tâm để cho nàng rời con đi sao? Dù sao cũng không phái một người đưa nàng trở lại chứ?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônLiễu Tấn Lợi oán trách nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, mục đích hôm nay của bọn họ chính là muốn bức bách yêu Thần, thừa nhận Liễu Hâm Nhã mất tích có liên quan đến bọn họ, đến lúc đó, Ma giới mới có thể tìm yêu Thần gây phiền toái.
Đến lúc đó, có vấn đề gì thì Dư Cận Thước sẽ xử lý, Dư Cận Thước đã sớm thương lượng tốt với Tần Minh phải làm như thế nào, còn chuyện hắn cần làm đơn giản chỉ là thuận nước đẩy thuyền.
Sau khi xong chuyện, nếu hắn có thể lấy được cam kết tốt từ Dư Cận Thước và Tần Minh thì đến lúc đó, địa vị của hắn sẽ càng thêm kiên cố.
Liễu Lan Yên quay đầu nhìn Liễu Tân Lợi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Lan Yên, coi như ngày thường chúng ta xảy ra chút mâu thuẩn nhỏ thì ngươi cũng không thể trút giận lên người Hâm Nhã tỷ tỷ. ta vẫn luôn nghĩ ngơi là một cô nương thiện lương đơn thuần, thế nào lại biến thành như vậy?” Liễu Hâm Dung vốn biểu hiện rất trầm tĩnh rốt cuộc cũng nói góp vào một câu.
Lập tức bị nhiều người chất vấn như vậy, nếu là người bình thường thì đã sớm bị chất vấn đến bối rối, nhưng thật tiếc người mà bọn họ đang đối mặt lại là Liễu Lan Yên, cho nên kết quả có thể không như bọn họ mong đợi.
“Tại sao các người cảm thấy Hâm Nhã tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm:” Liễu Lan Yên vô tội lại nghi hoặc hỏi ngược lại, “Hâm Nhã tỷ tỷ rời đi lúc nào thì trước đó ngay cả chúng ta cũng không biết, vẫn là Hâm Nhã tỷ tỷ đột nhiên nói lúc đi ra khỏi cửa thì chúng ta mới biết. Sau khi Hâm Nhã tỷ tỷ nói xong là được rồi.”
“yêu Giới có sư phụ ở đây, sẽ không ai nhàm chán như vậy dám quấy rối ở Vô Trần cư đúng chứ?” Liễu Lan Yên tựa như căn bản là không giải thích được vấn đề thắc mắc của bọn họ, “Nhị thúc, Hâm Dung tỷ tỷ, hai vị tỷ phu, tại sao các người biết Hâm Nhã sẽ gặp nguy hiểm?”
một câu hỏi làm bốn người kia á khẩu không trả lời được, trố mắt nhìn Liễu Lan Yên chằm chằm.
“Hoặc là nói gặp nguy hiểm tức là sẽ có người mai phục ở giữa đường tập kích Hâm Nhã tỷ tỷ à?” Liễu Lan Yên cau mày, nghi ngờ nghĩ tới một trường hợp khác có thể xảy ra.
“Đúng, chính là như vậy” Dù Liễu Hâm Dung có diễn nhận vật chững chạc khéo léo đến thế nào thì cũng chỉ là diễn, , bản chất nhiều năm của nàng như vậy có làm sao có thể trong mười ngày ngắn ngủn liền biến hoá như vậy chứ?
Cho nên, Liễu Lan Yên vừa nói xong như thế thì nàng lập tức tiếp lời lanh chanh nói ra.
Sau khi nói xong còn âm thầm hả hê, hoàn toàn không chú ý đến tới sau khi Dư Cận Thước nghe xong lời của nàng thì trong mắt liền loé lên một tia chán ghét.
"Nửa đường tập kích?" Liễu Lan Yên lại hỏi một câu khiến cho nụ cười hả hê trên mặt Liễu Hâm Dung hoàn toàn cứng ngắc, " Làm sao Hâm Dung tỷ tỷ lại biết nửa đường có người tập kích Hâm Nhã tỷ tỷ?"
"Nếu biết rồi, tại sao không nhanh đi giúp Hâm Nhã tỷ tỷ? Hâm Dung tỷ tỷ, Hâm Nhã tỷ tỷ là chị ruột của tỷ, tại sao tỷ có thể tuyệt tình như vậy?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vài ba lời hời hợt đã đá vấn đề về cho bọn Liễu Hâm Dung, không chỉ có như thế còn hung hăng đội cái danh máu lạnh vừa rồi trở lại lên đầu bọn họ.
Giờ thì ai máu lạnh đây?
"Không phải chúng ta biết trước, chúng ta chỉ là đang suy đoán, ngộ nhỡ trên đường gặp nguy hiểm thì làm sao?" Liễu Tấn Lợi vội vàng lên tiếng giúp Liễu Hâm Dung nắm lời nói vừa rồi cho tròn lại.
Chỉ là, hắn vẫn hồn nhiên không hay biết trong lời nói của hắn có chỗ sơ hở bị Liễu Lan Yên bắt được.
"Ngộ nhỡ trên đường gặp nguy hiểm?" Liễu Lan Yên chép chép miệng, nhìn Liễu tấn Lợi gật đầu rồi mới mím môi hỏi, "Nhưng mà, lúc Hâm Nhã tỷ tỷ đến Vô Trần cư, không phải nhị thúc cũng không có phái người đưa đi à? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hâm Nhã tỷ tỷ còn là nữ nhi ruột thịt của nhị thúc đó, nhị thúc cũng không lo lắng sao?"
Một câu nói suýt chút nữa làm cho Liễu Tấn Lợi tức nghẹn họng.
Sau khi nghe xong Liễu Lan Yên nói chuyện, Bành Trăn thiếu điều không có vỗ tay mà trầm trồ khen ngợi.
Hay cho một chiêu mượn lực chống lực, tuyệt vời!
Sau khi nói xong những lời đó, Liễu Lan Yên cũng không có như bọn họ từng bước từng bước ép sát như vừa rồi, mà là khéo léo yên lặng ngồi ở bên cạnh Yêu Thần, chờ đám người Liễu Tấn Lợi giải thích.
"Bây giờ không biết Hâm Nhã đã đi đâu, nhưng luôn là phải có một câu trả lời." Tần Minh liếc mắt nhìn Liễu Tấn Lợi, chuyện này hắn vẫn là muốn một kết quả.
"Như vậy đi. Bổn vương phái người đi xung quanh tìm một chút, dĩ nhiên thế lực mạnh nhất ở Yêu Giới chính là Tôn chủ đại nhân, nếu là Tôn chủ đại nhân chịu phái chút thủ hạ đi tìm thì hẳn là sẽ mau hơn rất nhiều." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dư Cận Thước cả ngày nói cái gì cũng đều là muốn kéo Yêu Thần xuống nước.
"Tôn chủ đại nhân, vậy thì xin nhờ." Tần Minh lập tức hùa theo lời của Dư Cận Thước.
Mặc kệ như thế nào thì trong tính toán của bọn Dư Cận Thước, Yêu Thần chắc chắn phải là đồng ý.
Chỉ cần Yêu Thần nói một tiếng đồng ý giúp đỡ bọn họ tìm kiếm Liễu Hâm Nhã thì bọn họ có thể dựa theo kế hoạch mà làm việc, "Điều tra" ra được Liễu Hâm Nhã là bị Yêu Thần gây thương tích, tung tích không rõ.
Muốn thắng được Yêu Thần, trừ việc phải đánh được trên mặt thực lực ra thì quan trọng hơn là còn phải đánh được thanh danh của Yêu Thần.
Dù sao thì uy danh của Yêu Thần ở trong Yêu Giới quá thịnh vượng, người người đều rất sùng bái e ngại hắn.
Nếu có thể tạo được vết nhơ trên uy danh của hắn, khiến thần của Yêu Giới cao cao tại thượng này rơi xuống phàm trần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn biến thành một tiểu nhân lòng dạ khó lường thì kể từ đó, đối phó với Yêu Thần sẽ có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Rốt cuộc Yêu Thần cũng đã có chút phản ứng, quay đầu, tròng mắt bình tĩnh gợn sóng nhìn bọn Dư Cận Thước, sau đó, hơi cười cong mắt, hỏi một câu: " Không thấy Liễu Hâm Nhã, tại sao người của bổn tôn phải đi tìm?"
Cái gì gọi là không nói đạo lý?
Hôm nay xem như bọn Dư Cận Thước đã thấy được.
Người mất tích ở Vô Trần cư của hắn mà hắn lại vẫn có thể nói đúng tình hợp lý như vậy, rõ là. . . . . . Đủ vô sỉ.
Tần Minh tức giận đến xanh mặt, nén lửa giận nói: "Tôn chủ đại nhân, phu nhân của tại hạ là đến Vô Trần cư rồi tung tích không rõ, chẳng lẽ Tôn chủ đại nhân không nên cho tại hạ một câu trả lời hợp lý sao?"
Đến lúc này, Tần Minh cũng không cần cái gì gọi là khiêm nhường, nói thẳng Liễu Hâm Nhã là phu nhân của hắn, cố ý cường điệu thân phận của Liễu Hâm Nhã, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không phải chỉ là nữ nhi của Đại Trưởng Lão - Liễu Tấn Lợi mà là phu nhân của chiến tướng Ma giới.
"Sẽ không đâu, Tần Minh, không nên gấp gáp. Tôn chủ đại nhân làm sao có thể không cho con một lời giải thích được chứ?" Liễu Tấn Lợi ở một bên lanh chanh dàn xếp, muốn dùng lời nói đi bức bách Yêu Thần thỏa hiệp.
Yêu Thần cười cười, không chút để ý hỏi một câu: "Giải thích? Cho đám. . . . . .các người?" Một chữ ‘đám’, Yêu Thần cố tình tăng cao âm điệu, cái loại âm lượng khẽ đi lên này, lọt vào trong tai mấy người Dư Cận Thước làm cho chói tai khó chịu thế nào.
Đây là có ý tứ gì?
Cái này căn bản là đang nói bọn họ không có tư cách tìm hắn đòi công đạo sao?
"Liễu Hâm Nhã là mất tích ở Vô Trần cư, Tôn chủ đại nhân tốt nhất cho ta lời giải thích chính đáng!" Tần Minh lớn tiếng nói.
Hắn là một chiến tướng, cũng không thích cách nói chuyện vòng tới vòng lui như vậy.
Nếu không phải là nghe người kia phân phó thì làm sao hắn lại có thể kiềm chế tính tình mà ở đây cùng những người này lãng phí nhiều thời gian như vậy?
Nhất là nói đi nói lại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn căn bản cũng không có chiếm được nửa phần tiện nghi, vậy còn nói cái gì nhiệt tình?
"Mất tích?" Yêu Thần cười hỏi, "Làm sao ngươi biết là mất tích ở Vô Trần cư? Là các ngươi có gài người ở Vô Trần cư, hay là giờ giờ phút phút theo dõi ở bên ngoài Vô Trần cư?"
Tốc độ nói của Yêu Thần cũng không nhanh, hay có thể nói là chậm rãi, chỉ là, lời nói nhàn nhạt nhẹ nhàng này lại thật giống như gió xuân tháng ba, làm cho Tần Minh cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Môi mấp máy, không biết nên phản bác hay là thừa nhận mới tốt, vấn đề này là nói thế nào cũng đều là không cân sức.
Chẳng lẽ hắn phải thừa nhận Ma giới bọn họ sắp xếp người ở trong Vô Trần cư hoặc là giờ giờ phút phút theo dõi ở bên ngoài Vô Trần cư sao?
Chỉ bằng thân phận của Yêu Thần, một cái này thôi cũng có thể làm cho hắn giận dữ.
Nhưng trong lúc còn chưa có kéo được Tôn chủ từ địa vị cao cao tại thượng này xuống trước thì hắn vẫn không thể mạo hiểm.
"Tôn chủ đại nhân xin bớt giận, Tần Minh chỉ là quá lo lắng cho Hâm Nhã thôi nên mới lỡ lời không biết nặng nhẹ." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Liễu Tấn Lợi vội vàng giải thích.
Bọn họ đã thương lượng phải dùng ngôn ngữ bức bách Yêu Thần, chứ không có nói là lập tức đắc tội Yêu Thần a?
Cái này nếu thật là sơ ý một chút chọc giận Yêu Thần thì bọn họ tuyệt đối là không gánh nổi.
"Mấy ngày trước. . . . . ." Yêu Thần cũng không để ý tới suy nghĩ của đám người Dư Cận Thước, nói, "Liễu Hâm Nhã rời đi, sau đó rất đúng dịp có người lẻn vào Vô Trần cư đến tập kích bổn tôn. Các ngươi cảm thấy sẽ là ai nào?"
Dư Cận Thước thế nào cũng không nghĩ tới Yêu Thần sẽ tự mình nhắc tới chuyện này.
Lẽ ra, Yêu Thần sẽ để ý rất nhiều thứ, không nên chủ động tiết lộ chuyện này.
"Có người lại dám đến Vô Trần cư quấy rối?" Liễu Tấn Lợi lập tức làm ra bộ dạng khẩn trương, oán giận khiển trách, "Thật là không muốn sống, không biết Tôn chủ đại nhân có thể bắt người này lại hay không?"
"Không bắt được." Yêu Thần khẽ cười nói, "Có người dám can đảm đến quấy rối Vô Trần cư của bổn tôn, tất nhiên không phải là ‘anh hùng’can đảm, thế nào cũng phải dẫn người ở sau lưng hắn đi ra, nhổ cỏ tận gốc mới phải, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngươi nói có đúng không?"
Đối mặt với vấn đề cười như không cười của Yêu Thần, trái tim Liễu Tấn Lợi đột nhiên run lên, chẳng lẽ Yêu Thần đã biết kế hoạch mà mấy người bọn họ thương lượng rồi sao?
Biết vậy lúc đầu hắn đã không đồng ý với Dư Cận Thước rồi, tại sao hắn lại có thể quên mất sức mạnh của Yêu Thần chứ?
Làm cho người sau lưng lộ diện?
Chẳng lẽ là ngay cả hắn cũng muốn diệt trừ tận gốc?
Liễu Tấn Lợi bị sợ đến cái trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, âm thầm cắn chặt hàm răng không nói một lời, không phải là hắn không muốn nói chuyện, mà là không dám nói.
Chỉ sợ vừa mở miệng sẽ khiến cho Yêu Thần nghe được tiếng khanh khách do răng trên răng dưới của hắn đánh nhau, nếu là như vậy thì chẳng khác nào không đánh đã khai cả?
"Cũng vào thời điểm Liễu Hâm Nhã ‘ rời đi ’ kia, các ngươi cảm thấy nàng sẽ đi đâu đây?" Yêu Thần "Khiêm tốn" hỏi ý kiến của Dư Cận Thước bọn họ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ánh mắt quét một vòng qua từng khuôn mặt trắng bệch của mấy người bọn họ, nụ cười trong mắt càng thêm lạnh lẽo.
"Liễu Hâm nhã mới vừa ‘ rời đi ’ thì chuyện có người lẻn vào Vô Trần cư mới xảy ra, sau đó liền nhận được thư, chuyện này rất khéo, khiến bổn tôn không thể không hoài nghi. Chuyến đi lần này của Liễu Hâm Nhã có phải cái âm mưu gì hay không?"
Yêu Thần đang cười, cười đến xuân về hoa nở, chỉ là, trong lúc Yêu Thần đang mỉm cười vui vẻ thì bọn người Dư Cận Thước lại đang khiếp sợ, nhịp tim mất ổn định, tay chân lạnh lẽo, kinh hãi như rơi xuống chín tầng địa ngục.
Chỉ là sau khi thấy được một màn kia, thử hỏi làm sao hắn có thể không kích động cho được?
Nhớ đến bộ dạng của Liễn Lan Yên trước kia rồi nhìn lại tình cảnh của nàng bây giờ thật la làm cho hắn đau đến không muốn sống.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, yêu Thần lập tức tập trung ý chí ngón tay búng một cái cảnh tượng trước mắt lập tức tiêu tán.
Bành Trăn đẩy cửa vào, liếc mắt liền thấy một vệt đỏ tươi bên môi yêu Thần liền kêu lên một tiếng: "Tôn chủ, vết thương của ngài..."
Còn chưa lành sao?
Lúc trước, vào giờ hợi Tôn chủ chỉ là suy yếu mà thôi, làm sao lại hộc máu?
Chẳng lẽ tối hôm qua thương thế rất nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn?
"không sao." yêu Thần tùy ý nói, vẻ mặt kích động vừa rồi đã sớm bình phục lại, lại khôi phục thành bộ dạng không hề bận tâm, "Chỉ là máu bầm thôi."
"Liễu phủ không có bất kỳ tình huống gì khác thường, chỉ là Dư Cận Thước đã từng thần thần bí bí ra vào nơi đó." Bành Trăn báo cáo lại không sót một chữ tất cả tình huống nghe được cho yêu Thần nghe.
yêu Thần nghe xong, cười nhạt nói: "Dư Cận Thước thế mà cũng bắt đầu hợp tác với Liễu Tấn Lợi rồi sao?"
"Gần đây hắn đi lại với Liễu Tấn Lợi rất thường xuyên." Bành Trăn cau mày nói.
Theo lý thuyết, Dư Cận Thước với thân phận vương gia yêu Giới thì căn bản không cần đi lại quá nhiều với một trưởng lão như thế, huống chi từ lúc mới bắt đầu, Dư Cận Thước đã thấy Liễu Tấn Lợi chướng mắt rồi.
Kết thân với Liễu Hâm Dung chẳng qua cũng là vì mượn một cái danh tiếng Đại Trưởng Lão, hơn nữa tình huống lúc đó vội vã như vậy nên chỉ là tùy cơ ứng biến thôi.
Nhưng sau khi lập gia thất với Liễu Hâm Dung, hắn lại qua lại với Liễu Tấn Lợi thường xuyên, không muốn nói là khác thường thì cũng không được. Nhưng Dư Cận Thước cũng có lí do chính đáng, hai nhà là thân thích, qua lại nhiều một chút cũng sẽ không có ai nói gì.
"Dư Cận Thước đợi không kịp rồi." yêu Thần cười thấu hiểu nói.
Bành Trăn hơi sững sờ, ngay sau đó cũng nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chần chờ hỏi: "Ý của Tôn chủ là..." Dừng một chút, nhỏ giọng phỏng đoán: "Dư Cận Thước muốn cướp rồi thay thế sao?"
"Ừ." yêu Thần rất khẳng định gật đầu, mỉm cười, "Đừng kinh ngạc, Dư Cận Thước đã sớm muốn ngồi trên vị chí yêu Chủ từ lâu rồi."
"Nhưng hắn quá mức phô trương, sợ rằng yêu Chủ đã sớm có đề phòng." Bành Trăn biết Dư Cận Thước từ lúc hắn vừa mới bắt đầu có suy nghĩ đó, chỉ là Dư Cận Thước quá lộ liễu rồi, yêu Chủ đã sớm hiểu rõ tâm tư của hắn.
Làm gì có Vương gia nào mà khắp nơi đối chọi với mình chứ?
Dư Cận Thước chính là trắng trợn, tùy ý trắng trợn ở trước mặt yêu Chủ, còn kém khắc bốn chữ "Ta muốn tạo phản" này vào trên mặt nữa thôi.
Nếu là hắn thật muốn tạo phản, như vậy chẳng lẽ cũng không biết thu liễn một chút sao?
"thật thật giả giả, giả giả thật thật." yêu Thần khẽ cười, "Cuối cùng ai đoán được sự thật, hay chỉ thấy được giả tượng (hiện tượng giả) thì phải xem yêu Chủ và Dư Cận Thước công lực của người nào cao hơn một bậc."
"Chuyện ngày mai tình ngươi đi chuẩn bị, đừng để cho Lan Yên bị thương." yêu Thần thuận miệng phân phó, Bành Trăn hiểu rõ đây là Tôn chủ muốn nghỉ ngơi, đáp một tiếng sau đó lui ra ngoài.
Rời khỏi phòng ngủ của yêu Thần, Bành Trăn vẫn không nhịn được cảm thán ở trong lòng, Tôn chủ đối với Liễu Lan Yên thật là đặc biệt, ở đâu cũng đều nhớ đến nàng.
Hơn nữa còn không phải là cái loại cố tình làm bộ nghĩ đến nàng mà là hoàn toàn quan tâm nàng theo bản năng.
Xem ra, bí mật của Tôn chủ thật nhiều, không biết Liễu Lan Yên có hiểu được phần tâm ý này của Tôn chủ hay không đây?
Nàng ta ngàn vạn, ngàn vạn lần không được tổn thương Tôn chủ.
Bành Trăn rời đi với suy nghĩ như thế nào, yêu Thần cũng không có đi tìm hiểu, trong đầu hắn vẫn như cũ thoáng hiện tình cảnh hắn nhìn thấy vừa rồi.
Lan khói, tình huống của Lan Yên...
yêu Thần khổ sở nhắm hai mắt lại, lông mi dày rậm lưu lại một bóng râm nhàn nhạt trong đôi mắt, thật giống như vằn nước nhẹ nhàng làn ra, cực kì nhạt cực kì nhạt...
hắn muốn mau sớm nghĩ ra cách làm sao để giải quyết vấn đề sức mạnh ánh sáng và thuộc tính cơ thể Liễu Lan Yên xung đột lẫn nhau.
Đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, thật nhức đầu.
yêu Thần nằm ở trên giường, nơi nào còn có ý định đi ngủ, cả đêm trong đầu đều nghĩ tới nghĩ lui làm sao tìm được cách áp chế loại sức mạnh tương trùng này cho bình thường trở lại.
Editor: tyvybutchi
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.
Ngày hôm sau, lúc ra ngoài ăn điểm tâm Liễu Lan Yên cả và yêu Thần đều là thần thái sáng láng, giống như tối hôm qua mất ngủ là người khác vậy. Làm sao cũng không có cách nào tìm ra nửa điểm dấu vết từ trên người hai người bọn họ.
Vô luận là Liễu Lan Yên vả cả yêu Thần đều là bộ dáng tinh thần sung mãn, giống như là cả đêm qua đều mơ thấy mộng đẹp.
Ai mà ngờ được tối hôm qua hai người đã khổ khổ sở sở như thế nào?
Ở trên bàn cơm vừa nói vừa cười, ăn hết sức vui vẻ, ai cũng không muốn làm chuyện đến Liễu phủ thành chuyện lớn gì, chỉ sợ ngay cả một chuyến du lịch cũng không bằng.
Gặp nguy hiểm?
Có bẫy rập?
Có thì có chứ, chẳng lẽ hai người bọn họ ở chung một chỗ còn sợ nguy hiểm gì sao?
Ăn xong điểm tâm, ngồi lên xe ngựa Bành Trăn đã sớm chuẩn bị tốt, chạy thẳng tới Liễu phủ.
Tốc độ xe ngựa của Vô Trần cư rất nhanh, gần trưa đã đến bên ngoài Liễu phủ.
Nhận được tin Liễu Tấn Lợi đã sớm đứng ở trước cửa phủ nghênh đón, nhìn thấy yêu Thần liền vội vàng cung kính hành lễ, khách sáo một phen sau, yêu Thần và Liễu Lan Yên vào trong phủ.
Đương nhiên chủ vị là của yêu Thần, bên cạnh yêu Thần là Liễu Lan Yên, ngay cả chủ nhân cái trong phủ này - Liễu Tấn Lợi cũng phải đến ngồi ở một bên.
Tuy là ngồi ở một bên nhưng Liễu Tấn Lợi một chút cũng không có cảm giác lúng túng khó chịu, ở trước mặt yêu Thần còn có thể có một chỗ ngồi đã là chuyện rất vinh hạnh, vì thế hắn cần gì phải tranh giành?
Sau khi dâng lên trà thơm, Liễu Tấn Lợi khách khí hỏi "Tôn chủ đại nhân, tại sao tiểu nữ Liễu Hâm nhã không có cùng đi theo?"
"Liễu Hâm Nhã?" yêu Thần lặp lại cái tên này một lần nữa, tựa như đang tìm tòi trong trí nhớ một phen mới nhớ được người này là ai: "Bành Trăn, tại sao nàng không có tới?"
yêu Thần tùy ý hỏi, Bành Trăn đứng ở sau lưng yêu Thần lập tức khom lưng, cúi người, cung kính trả lời: "Bẩm Tôn chủ, nàng đã sớm rời đi."
"Ừ." Nghe xong Bành Trăn trả lời, yêu Thần liền không nói nữa.
Ý tứ rất rõ ràng, giọng nói lớn như vậy, Liễu Tấn Lợi hẳn là không thể không nghe được, mà hắn cũng không có nghĩa vụ phải đi lặp lại lời nói cho Liễu Tấn Lợi nghe.
Nghe yêu Thần bọn họ vừa nói như thế, Liễu Tấn Lợi sững sờ, suy nghĩ một hồi liền sửng sốt không biết nên chấp nhận làm sao.
Kế hoạch của hắn hoàn toàn không phải như vậy.
Ít nhất lúc hắn hỏi, yêu Thần sẽ cho hắn một câu trả lời hợp lý.
không phải yêu Thần rất cưng chiều Liễu Lan Yên sao? Tại sao lại đối với hắn như vậy?
Liễu Tấn Lợi trăm mối vẫn không có cách giải, thật ra thì suy nghĩ của hắn đã đi vào ngõ cụt.
Chuyện hắn đi hỏi yêu Thần, lấy được một trả lời đơn giản thì việc cưng chiều Liễu Lan Yên cũng có quan hệ gì tới Liễu Tấn Lợi hắn đâu chứ?
Người nào quy định hắn cưng chiều Liễu Lan Yên thì sẽ phải cho Liễu Tấn Lợi mặt mũi?
Liễu Tấn Lợi cũng không có quan hệ gì với Liễu Lan Yên, trước kia còn khắt khe nàng như thế, yêu Thần không có trực tiếp động thủ giết hắn thì hắn nên đi vui mừng vì mình may mắn chứ còn ở đó mà muốn cầu xin đối xử đặc biệt?
thật là đầu óc có vấn đề.
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào
Đúng Liễu Tấn Lợi đang không biết phải làm sao thì gia đinh lập tức chạy vào bẩm báo, vương gia vương phi đến.
Vừa nghe đến cái tên này, Liễu Tấn Lợi giống như gặp được cứu tinh, vội vàng đi ra ngoài đón, tự mình hầu Dư Cận Thước đi vào, vừa đi vào vừa cười nói: “Các ngài trở về thật là khéo, Tôn chủ đại nhân vừa mới đến.”
“Tôn chủ.” Dù Dư Cận Thước có không phục yêu Thần thế nào thì lễ nghi hắn cũng không thể quên, hành lễ rồi ngồi vào một bên.
Ngược lại Liễu Hâm Dung lại không còn vẻ kiêu căng phách lối thường ngày, không biết là sau khi gả làm vợ người ta thì trở nên trầm ổn, hay là Dư Cận Thước cố ý dặn dò cái gì mới không có lên tiếng quá nhiều.
Ánh mắt Liễu Lan Yên tò mò quay một vòng ở trên người của Liễu Hâm Dung, rất rõ ràng thấy Liễu Hâm Dung đã nhận ra ánh mắt của nàng, nhưng làm cho Liễu Lam Yên ngạc nhiên là cơ thể Liễu Hâm Dung giật giật một chút sau đó ngồi thẳng lại, giống như không có cảm thấy gì.
Liễu Hâm Dung thế mà lại có thể nhịn được không phát tác?
Đây tuyệt đối không phải là tác phong của Liễu Hâm Dung.
Ngày thường coi như không có chọc tới Liễu Hâm Dung thì nàng cũng sẽ đều nghĩ cách vạch lông tìm vết, nhưng ngày hôm nay thì thế nào?
Ánh mắt Liễu Lam Yên quay một vòng trên người của Liễu Hâm Dung, sau đó chuyển đến trên người của Dư Cận Thước, xem ra vương gia của yêu Giới quả thật rất không đơn giản.
Ngay cả Liễu Hâm Dung cũng thuần phục được rồi, đã vậy nàng ta còn không có đi tìm Liễu Tấn Lợi khóc lóc kể khổ…
Liễu Lam Yên nhanh chóng nhìn Liễu Hâm Dung và Dư Cận Thước, sau đó hơi cúi thấp đầu xuống, tiếp tục diễn bộ dạng nữ tử ngốc nghếch hèn nhát của nàng.
Trong đầu nhưng lại nghĩ nhiều hơn về Dư Cận Thước.
Ngày thường biểu hiện ra bộ dạng liều lĩnh, cái này thật sự là bản chất của Dư Cận Thước hay là hắn cố ý đây?
Chuyện này xem ra còn phải chờ bàn bạc lại.
Sau khi Dư Cận Thước bọn họ vào cửa cũng không có lập tức nhắn tới Liễu Hâm Nhã mà là hàn huyên trước một phen, tùy ý hàn huyên, nói một chút chuyện nhà cửa, cái gì mà dạo này phụ thân có khỏe hay không hoặc gần đây phải chăng Dư Cận Thước có chuyện gì bận rộn v.v… toàn là những chuyện râu ria không quan trọng.
Liễu Lam Yên ngồi ở bên cạnh yêu Thần chơi với hoa văn trên quần áo của mình, dù sao nàng cũng là kẻ ngu, nghe không hiểu chủ đề cao thâm thế kia.
Về phần yêu Thần, cái loại tư thế này còn có thể ngồi đến chừng mấy ngày, nụ cười trên mặt duy trì đến mấy năm không thay đổi cũng chẳng sao, đừng nói là ở trước mặt hắn đàm luận chuyện nhà cửa, cho dù là trực tiếp trình diễn hình ảnh cấm trẻ nhỏ, hắn cũng sẽ không động hạ lông mi.
Bành Trăn thì càng không cần phải nói, hễ đi ra ngoài thì hắn tuyệt đối 100% là hộ vệ trách nhiệm nhất, mặt gỗ.
Hai người Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi “trò chuyện với nhau thật vui vẻ”. Liễu Hâm Dung thì thỉnh thoảng còn có thể phụ họa hai tiếng, chỉ là nhân vật chính mà bọn họ để ý nhất lại không có phản ứng, bọn họ biểu diễn như vậy thật là có chút cảm giác tôm tép nhãi nhép.
Vô cùng…… Tức cười!
nói đến một nửa, cũng nói không nổi nữa.
Có thể tưởng tượng một chút, trong đại sảnh tiếp đãi khách to như vậy, vài người cùng nhau ngồi một chỗ, sau đó chỉ hai người ở nơi nào đó làm bộ thân thiện bàn luận chuyện viễn vông.
Dĩ nhiên, không phải nói hai người không thể nói chuyện trong đại sảnh, vấn đề là yêu Thần ngồi chủ vị này là nhân vật cao cao tại thượng, tự nhiên mà tản mát ra khí thế bề trên, trong lúc vô hình liền làm cho không khí trong đại sảnh bị đè nén rất lớn.
Được rồi, thí dụ này có lẽ không quá thích hợp.
Nhưng có ai lại ở trong tang lễ trang nghiêm nói khoác lác chứ?
Bây giờ Liễu Tấn Lợi và Dư Cận Thước liền có cái loại cảm giác quỷ dị này, vốn là định nói chút đề tài khiến cho yêu Thần hoặc là Liễu Lam Yên không nhịn được chen miệng vào, nhưng mà bọn họ lại nói không nổi nữa.
Dưới khí thế vô hình của yêu Thần kia, bọn họ cứ thế không cách nào tiếp tục được nữa.
Vì vậy, Dư Cận Thước quyết định lựa chọn sáng suốt nhất là ngậm miệng lại.
Dư Cận Thước không nói, Liễu Tấn Lợi càng không cách nào một mình đi diễn kịch hai vai, vội ho một tiếng nói: “Trước dùng cơm trưa đi.”
“Như thế cũng tốt.” Dư Cận Thước lập tức mượn cái bậc này đi xuống.
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.
“Lan Yên con muốn ăn gì?” Hiếm khi Liễu Tấn Lợi chủ động quan tâm khẩu vị của Liễu Lan Yên, chỉ là, ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả khẩu vị của người nhà mình cũng không biết…..thật là một vấn đề không thể không nghiên cứu nha.
“Con không đói bụng……” Liễu Lan Yên nghe thấy mình bị điểm danh, mới từ thế giới của mình lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu, theo bản năng trực tiếp trả lời.
một câu nói làm cho sắc mặt Liễu Tấn Lợi xoẹt một cái liền trầm xuống, có ý tứ gì?
hắn đã chủ động hỏi nàng muốn ăn cái gì rồi?
Vậy mà nàng còn ở đó làm bộ làm tịch?
thật sự cho rằng được yêu Thần thương yêu liền một bước lên trời sao?
Dám không để hắn vào trong mắt?
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng có yêu Thần ngồi ở trên, Liễu Tấn Lợi cũng không dám biểu hiện quá phận, chỉ là nỗ lực nặn ra nụ cười khuyên Liễu Lan Yên: “Lan Yên, cũng đến buổi trưa rồi, sao có thể không ăn cơm được chứ?”
“Con xem, hiếm khi nào con về nhà một chuyến, tỷ tỷ Hâm Dung còn có tỷ phu của con cũng cố ý chạy về gặp con, con cũng không thể không để mọi người ăn cơm đúng chứ?” Ngoài mặt Liễu Tấn Lợi là khuyên, nhưng thật ra thì đã sớm cắn chặt răng.
Nếu không phải là yêu Thần ngồi ở đây thì hắn đã sớm tát cho Lan Yên một cái rồi.
Liễu Lan Yên cho mình là cái thá gì mà dám lên mặt với hắn?
“Hơn nữa chỉ vì con trở về mà ta đã cố ý phân phó phòng bếp, bảo bọn họ dùng nguyên liệu thượng hạng nhất, tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn cho con đó.” Liễu Tấn Lợi đặc biệt ra một nước cờ mà hắn đã chú tâm chuẩn bị, ngoài mặt là vì nghênh đón Liễu Lan Yên, nhưng trên thực tế thì chính là vì đón tiếp nịnh bợ yêu Thần.
Ai mà không biết, bây giờ người yêu Thần thương yêu nhất chính là Liễu Lan Yên, dỗ tốt được Liễu Lan Yên thì yêu Thần cũng sẽ vui vẻ.
Nếu không có yêu Thần ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng, thì Liễu Lan Yên xứng đáng được đối xử như thế này sao?
“Các người ăn đi, tôi không đói bụng.” Giống như là cảm thấy trong lời nói của Liễu Tấn Lợi không có ý tốt, Liễu Lan Yên co rúm lại nhìn yêu Thần ở bên cạnh, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Này có một phần là đùa giỡn để cho người ngoài nhìn, còn một phần là Liễu Lan Yên thật sự xuất phát từ bản năng mà dựa vào yêu Thần.
đã sớm biết Liễu phủ lần này sẽ có bẫy rập, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là bất biến ứng vạn biến mà thôi.
“Hôm nay may mắn được gặp Tôn chủ đại nhân, đúng là vinh hạnh của Tần Minh.” Theo giọng nói sang sảng, một nam tử vạn vỡ đi vào đại sảnh.
Quần áo vừa vặn dán chặt vào trên cơ thể lực lưỡng của hắn, có thể thấy được từng khối bắp thịt cuồn cuộn kia, vóc người hơi thô một chút, giơ tay nhấc chân đều mang sát khí nhàn nhạt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là một chiến tướng cửu kinh sa trường.
Trong tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang làm cho người ta có một loại cảm giác đau như cắt giống như bị gió đao sắc bén quét qua, cả người giống như là một thanh đại đao dính máu tươi, luồng sát khí hiện ra ở trước mắt người đời.
“Chiến tướng Ma giới Tần Minh tham kiến Tôn chủ đại nhân.” Đối với thần của yêu Giới thì dù là chiến tướng Ma giới Tần Minh cũng phải quỳ lạy hành đại lễ.
yêu Thần gật đầu ra hiệu Tần Minh đứng dậy.
Sau khi lần lượt chào hỏi mọi người bên cạnh, Tần Minh mới ngồi xuống, bây giờ không khí bên trong đại sảnh Liễu phủ rất là quái dị.
Bên trong có thần của yêu Giới, có Vương gia của yêu Giới, còn có chiến tướng của Ma giới tiếng tăm lừng lẫy, tuy nói ngoài mặt Ma giới và yêu Giới có các loại quen biết lui tới, thậm chí là các loại quan hệ kết thân.
Nhưng mà, ai cũng biết, ở trong bóng tối, giữa hai giới vẫn luôn có ám lưu, dũng động.
Mọi người trong Ma giới đều là người tu luyện điên cuồng, đối với linh khí trong trời đất có nhu cầu cực lớn.
Mà yêu Giới, bởi vì yêu Thần tạo ra lá chắn bảo vệ mà trừ Tiên giới ra thì trong yêu Giới là có linh khí đất trời dồi dào nhất.
Cho nên người của Ma giới không có suy nghĩ muốn đánh chiếm yêu Giới mới là lạ.
“Phu nhân Hâm Nhã của ta nhờ Tôn chủ đại nhân chiêu đãi, hôm nay cũng nên trở lại.” Tần Minh hỏi thẳng vào trọng điểm.
Tần Minh hỏi xong, cũng không nghe thấy yêu Thần trả lời, hơi không nhịn được cau mày.
hắn đương nhiên biết địa vị của yêu Thần ở yêu Giới, nhưng ngay cả trả lời cũng khinh thường, như vậy có phải thật là có chút quá đáng hay không?
không có người nói chuyện, càng không có người trả lời vấn đề của Tần Minh.
Liễu Tấn Lợi đương nhiên sẽ không nhận lấy đề tài này, bọn họ cũng là muốn nghe câu trả lời từ yêu Thần.
“không phải vừa rồi nhị thúc đã biết, nhị thúc chưa nói với tỷ phu sao?” Liễu Lan Yên nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.
hắn vừa mới hỏi yêu Thần, Liễu Hâm Nhã đã đi đâu xong thì Bành Trăn trả lời là đã sớm rời đi, hắn có thời gian để đi chuyển cáo Tần Minh sao?
Nhưng từ trong miệng Liễu Lan Yên vừa nói ra như thế thì ngược lại có cảm giác khí phách, giống như hắn đã sớm biết mà cố ý không nói cho Tần Minh vậy.
“Lan Yên, không nên nói lung tung, ta cũng là mới vừa biết”. Liễu Tấn Lợi lập tức phản bác Liễu Lan Yên.
Ở đây hai con rể của hắn ai cũng đều là nhân vật không thể đắc tội.
“Nhưng vừa rồi tỷ phu nói Hâm Nhã tỷ tỷ đã làm gì, nhị thúc sao có thể không nói cho tỷ phu biết chứ?” . Liễu Lan Yên kỳ quái nghiêng đầu, lầm bầm lầu bầu nói, hoàn toàn không thấy sắc mặt đột biến của Liễu Tấn Lợi.
Tần Minh quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Tấn Lợi, ánh mắt như dao nhọn nhanh chóng quét qua, khiến Liễu Tấn Lợi rùng mình một cái.
không đợi Tần Minh hỏi tới, Liễu Tấn Lợi lập tức nói:”Vừa rồi ý của Tôn chủ đại nhân là Hâm Nhã đã sớm rời khỏi Vô Trần cư.”
“Rời khỏi Vô Trần cư rồi sao?” Tần Minh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía yêu Thần, “Ta vẫn không thấy nàng trở lại, nàng đi đâu chứ?”
“đi đâu?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônLiễu Lan Yên thay thế yêu Thần trả lời, loại trao đổi này không phải là quá vũ nhục thân phận yêu Thần sao?
hắn cần thiết phải giải thích với một chiến tướng Ma giới sao?
Đừng nói là chiến tướng Ma giới, mà dù là Đế Vương Ma giới có tới đây thì yêu Thần cũng không có hứng thú đi xã giao kia.
Sư phụ có chuyện thì dĩ nhiên là đệ tử thay thế giải quyết rồi, huống chi nàng giải thích loại chuyện này cũng rất là thuận tay.
Liễu Lan Yên hỏi ngược lại thiếu chút nữa làm cho Tần Minh phát điên, đây rốt cuộc là ai hỏi ai chứ?
“Liễu Lan Yên, hình như ta là đang hỏi các người phu nhân của ta đi đâu rồi.” Gương mặt Tần Minh trầm xuống. Diễn Đàn Lê Quý Đônnói chuyện với Liễu Lan Yên đương nhiên không cần thiết phải khách khí giống như với yêu Thần.
“Phu nhân ta đến chỗ của các người, đột nhiên không trở lại, không phải ngươi nên cho ta một một lời giải thích sao?”Diễn Đàn Lê Quý ĐônTần Minh gây sự chất vấn Liễu Lan Yên, nếu câu trả lời của nàng làm cho hắn không hài lòng thì rất có thể hắn đã không chỉ là hỏi một chút chuyện đơn giản như vậy rổi.
Đối mặt với Tần Minh ép hỏi, Liễu Lan yên không hiểu nháy mắt, hỏi một vấn đề không giải thích được:”không phải Hâm Nhã tỷ tỷ lớn hơn ta sao?”
Vấn đề kỳ quái này chọc cho Tần Minh cau mày, phiền não đưa tay vuốt tóc của hắn:”Liễu Lan Yên , đừng có nói một đống chuyện tào lao nhảm nhí, vấn đề ta hỏi, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
hắn tới đây là có mục đích của hắn, chứ nào có nhiều thời gian để mà lãng phí như vậy?
Liễu Lan yên cũng mặc kệ Tần Minh rốt cuộc là để ý cái gì, nànchỉ nói theo ý nghĩ của mình, người khác muốn ảnh hưởng àng, công lực còn chưa đủ.
“Hâm Nhã tỷ tỷ lớn hơn ta, mà ta lại cũng không cần ngươi khác đưa về nhà, vậy mà Hâm Nhã tỷ tỷ còn cần người khác đưa về nhà sao?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônLiễu Lan Yên vô tội hỏi Tần Minh.
Ý tứ rất rõ ràng, chẳng khác gì là đang hỏi trực tiếp Tần Minh, Liễu Hâm Nhã là đứa trẻ ba tuồi cần người khác chăm sóc sao?
Nàng muốn rời khỏi Vô Trần cư, chẳng lẽ bọn họ còn cần phải phái một người đưa nàng về Liễu phủ hoặc là Ma giới sao?
“không ngờ người của Vô Trần cư lại làm việc không cẩn thận như thế, để cho khách tuỳ tuỳ tiện tiện rời đi, cũng không quản an nguy của khách.” Tần Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp châm chọc, . Đối mặt với châm chọc như vậy, chân mày của yêu Thần cũng không có mảy may động đậy, giống như căn bản không có nghe thấy hắn nói vậy.
“Mỗi ngày người muốn đến Vô Trần cư rất nhiều. không giúp được. Tỷ phu, ngươi có thể trợ giúp tiền cho chúng ta mời người làm chứ?” Liễu Lan Yên am hiểu nhất là cái gì?
Kẻ tám lạng người nửa cân.
“Ngươi.. “ Tần Minh đột nhiên phát hiện, cuộc đối thoại của hắn và Liễu Lan Yên căn bản là phát triển không thích hợp. Mà cách suy nghĩ của Liễu Lan yên căn bản cũng không bình thường, kế hoạch của hắn vốn là muốn lợi dụng vấn đề vị trí của Liễu Hâm Nhã, thật tốt tính toán yêu Thần một cái.
không nghĩ tới lại bị vái ba lời Liễu Lan Yên chận cho á khẩu không trả lời được.
rõ là… Làm cho hắn không kịp chuẩn bị.
Chương 79.4
Editor: tyvybutchi.
Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.
“Vô Trần cư đương nhiên là không có trách nhiệm quan tâm hành tung của khách , nhưng dù sao Liễu Hâm Nhã cũng là tỷ tỷ của ngươi, không phải Liễu Lan Yên ngươi cũng nên chú ý vị trí của tỷ tỷ mình một chút sao?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônCứ như vậy mặc cho tung tích của nàng không rõ, nếu lỡ xảy ra nguy hiểm gì thì sao?” một bên Dư Cận Thước có ngụ ý mở miệng.
Ý tứ rất rõ ràng, Vô Trần cư có thể không thèm để ý vấn đề của một người khách bình thường. Nhưng Liễu Lan Yên thế mà lại không thèm để ý đến vị trí của Liễu Hâm Nhã, đây cũng không phải là vấn đề khách hay không khách, mà ý nói Liễu Lan Yên là người máu lạnh.
Máu lạnh đến mức không để ý đến an nguy của tỷ tỷ mình, không đề ý đến tung tích của người nhà, thật là máu lạnh đến làm cho người ta giận sôi gan.
Dư Cận Thước vừa dứt lời, Bành Trăn liền không dấu vết khẽ cau mày, cái tên Dư Cận Thước này, tài ăn nói thật là tốt, có thể chuyển cái vấn đề này thành chỉ trích Liễu Lan Yên.
Tình huống lần này có chút phức tạp, không biết Liễu Lan yên sẽ ứng phó như thế nào, Tôn chủ có thể mở miệng giúp nàng giải vây hay không?
Liếc mắt nhìn yêu Thần, phát hiện trên mặt căn bản không có chút phản ứng nào, bình chân như vại ngồi ở chỗ đó, bên môi vẫn là nụ cười lạnh nhạt, nhìn tất cả mọi việc xảy ra trong đại sảnh.
Chẳng lẽ Liễu Lan Yên có cách gì đó sao?
Cái vấn đề này sắc bén như thế, rốt cuộc phải trả lời như thế nào?
Liễu Lan Yên nháy mắt, có chút khó hiểu nhìn Dư Cận Thước, không có trả lời hắn ngay.
“Liễu Lan Yên, cái vấn đề này, có phải ngươi nên trả lời một cái hay không?” Dư Cận Thước từng bước từng bước ép sát, không chút buông lỏng.
“Đúng vậy, Lan Yên. Mặc kệ nói thế nào thì Hâm Nhã cũng là tỷ tỷ của con, nàng rời khỏi Vô Trần cư mà con lại cứ như vậy yên tâm để cho nàng rời con đi sao? Dù sao cũng không phái một người đưa nàng trở lại chứ?” Diễn Đàn Lê Quý ĐônLiễu Tấn Lợi oán trách nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, mục đích hôm nay của bọn họ chính là muốn bức bách yêu Thần, thừa nhận Liễu Hâm Nhã mất tích có liên quan đến bọn họ, đến lúc đó, Ma giới mới có thể tìm yêu Thần gây phiền toái.
Đến lúc đó, có vấn đề gì thì Dư Cận Thước sẽ xử lý, Dư Cận Thước đã sớm thương lượng tốt với Tần Minh phải làm như thế nào, còn chuyện hắn cần làm đơn giản chỉ là thuận nước đẩy thuyền.
Sau khi xong chuyện, nếu hắn có thể lấy được cam kết tốt từ Dư Cận Thước và Tần Minh thì đến lúc đó, địa vị của hắn sẽ càng thêm kiên cố.
Liễu Lan Yên quay đầu nhìn Liễu Tân Lợi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Lan Yên, coi như ngày thường chúng ta xảy ra chút mâu thuẩn nhỏ thì ngươi cũng không thể trút giận lên người Hâm Nhã tỷ tỷ. ta vẫn luôn nghĩ ngơi là một cô nương thiện lương đơn thuần, thế nào lại biến thành như vậy?” Liễu Hâm Dung vốn biểu hiện rất trầm tĩnh rốt cuộc cũng nói góp vào một câu.
Lập tức bị nhiều người chất vấn như vậy, nếu là người bình thường thì đã sớm bị chất vấn đến bối rối, nhưng thật tiếc người mà bọn họ đang đối mặt lại là Liễu Lan Yên, cho nên kết quả có thể không như bọn họ mong đợi.
“Tại sao các người cảm thấy Hâm Nhã tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm:” Liễu Lan Yên vô tội lại nghi hoặc hỏi ngược lại, “Hâm Nhã tỷ tỷ rời đi lúc nào thì trước đó ngay cả chúng ta cũng không biết, vẫn là Hâm Nhã tỷ tỷ đột nhiên nói lúc đi ra khỏi cửa thì chúng ta mới biết. Sau khi Hâm Nhã tỷ tỷ nói xong là được rồi.”
“yêu Giới có sư phụ ở đây, sẽ không ai nhàm chán như vậy dám quấy rối ở Vô Trần cư đúng chứ?” Liễu Lan Yên tựa như căn bản là không giải thích được vấn đề thắc mắc của bọn họ, “Nhị thúc, Hâm Dung tỷ tỷ, hai vị tỷ phu, tại sao các người biết Hâm Nhã sẽ gặp nguy hiểm?”
một câu hỏi làm bốn người kia á khẩu không trả lời được, trố mắt nhìn Liễu Lan Yên chằm chằm.
“Hoặc là nói gặp nguy hiểm tức là sẽ có người mai phục ở giữa đường tập kích Hâm Nhã tỷ tỷ à?” Liễu Lan Yên cau mày, nghi ngờ nghĩ tới một trường hợp khác có thể xảy ra.
“Đúng, chính là như vậy” Dù Liễu Hâm Dung có diễn nhận vật chững chạc khéo léo đến thế nào thì cũng chỉ là diễn, , bản chất nhiều năm của nàng như vậy có làm sao có thể trong mười ngày ngắn ngủn liền biến hoá như vậy chứ?
Cho nên, Liễu Lan Yên vừa nói xong như thế thì nàng lập tức tiếp lời lanh chanh nói ra.
Sau khi nói xong còn âm thầm hả hê, hoàn toàn không chú ý đến tới sau khi Dư Cận Thước nghe xong lời của nàng thì trong mắt liền loé lên một tia chán ghét.
"Nửa đường tập kích?" Liễu Lan Yên lại hỏi một câu khiến cho nụ cười hả hê trên mặt Liễu Hâm Dung hoàn toàn cứng ngắc, " Làm sao Hâm Dung tỷ tỷ lại biết nửa đường có người tập kích Hâm Nhã tỷ tỷ?"
"Nếu biết rồi, tại sao không nhanh đi giúp Hâm Nhã tỷ tỷ? Hâm Dung tỷ tỷ, Hâm Nhã tỷ tỷ là chị ruột của tỷ, tại sao tỷ có thể tuyệt tình như vậy?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vài ba lời hời hợt đã đá vấn đề về cho bọn Liễu Hâm Dung, không chỉ có như thế còn hung hăng đội cái danh máu lạnh vừa rồi trở lại lên đầu bọn họ.
Giờ thì ai máu lạnh đây?
"Không phải chúng ta biết trước, chúng ta chỉ là đang suy đoán, ngộ nhỡ trên đường gặp nguy hiểm thì làm sao?" Liễu Tấn Lợi vội vàng lên tiếng giúp Liễu Hâm Dung nắm lời nói vừa rồi cho tròn lại.
Chỉ là, hắn vẫn hồn nhiên không hay biết trong lời nói của hắn có chỗ sơ hở bị Liễu Lan Yên bắt được.
"Ngộ nhỡ trên đường gặp nguy hiểm?" Liễu Lan Yên chép chép miệng, nhìn Liễu tấn Lợi gật đầu rồi mới mím môi hỏi, "Nhưng mà, lúc Hâm Nhã tỷ tỷ đến Vô Trần cư, không phải nhị thúc cũng không có phái người đưa đi à? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hâm Nhã tỷ tỷ còn là nữ nhi ruột thịt của nhị thúc đó, nhị thúc cũng không lo lắng sao?"
Một câu nói suýt chút nữa làm cho Liễu Tấn Lợi tức nghẹn họng.
Sau khi nghe xong Liễu Lan Yên nói chuyện, Bành Trăn thiếu điều không có vỗ tay mà trầm trồ khen ngợi.
Hay cho một chiêu mượn lực chống lực, tuyệt vời!
Sau khi nói xong những lời đó, Liễu Lan Yên cũng không có như bọn họ từng bước từng bước ép sát như vừa rồi, mà là khéo léo yên lặng ngồi ở bên cạnh Yêu Thần, chờ đám người Liễu Tấn Lợi giải thích.
"Bây giờ không biết Hâm Nhã đã đi đâu, nhưng luôn là phải có một câu trả lời." Tần Minh liếc mắt nhìn Liễu Tấn Lợi, chuyện này hắn vẫn là muốn một kết quả.
"Như vậy đi. Bổn vương phái người đi xung quanh tìm một chút, dĩ nhiên thế lực mạnh nhất ở Yêu Giới chính là Tôn chủ đại nhân, nếu là Tôn chủ đại nhân chịu phái chút thủ hạ đi tìm thì hẳn là sẽ mau hơn rất nhiều." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dư Cận Thước cả ngày nói cái gì cũng đều là muốn kéo Yêu Thần xuống nước.
"Tôn chủ đại nhân, vậy thì xin nhờ." Tần Minh lập tức hùa theo lời của Dư Cận Thước.
Mặc kệ như thế nào thì trong tính toán của bọn Dư Cận Thước, Yêu Thần chắc chắn phải là đồng ý.
Chỉ cần Yêu Thần nói một tiếng đồng ý giúp đỡ bọn họ tìm kiếm Liễu Hâm Nhã thì bọn họ có thể dựa theo kế hoạch mà làm việc, "Điều tra" ra được Liễu Hâm Nhã là bị Yêu Thần gây thương tích, tung tích không rõ.
Muốn thắng được Yêu Thần, trừ việc phải đánh được trên mặt thực lực ra thì quan trọng hơn là còn phải đánh được thanh danh của Yêu Thần.
Dù sao thì uy danh của Yêu Thần ở trong Yêu Giới quá thịnh vượng, người người đều rất sùng bái e ngại hắn.
Nếu có thể tạo được vết nhơ trên uy danh của hắn, khiến thần của Yêu Giới cao cao tại thượng này rơi xuống phàm trần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn biến thành một tiểu nhân lòng dạ khó lường thì kể từ đó, đối phó với Yêu Thần sẽ có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Rốt cuộc Yêu Thần cũng đã có chút phản ứng, quay đầu, tròng mắt bình tĩnh gợn sóng nhìn bọn Dư Cận Thước, sau đó, hơi cười cong mắt, hỏi một câu: " Không thấy Liễu Hâm Nhã, tại sao người của bổn tôn phải đi tìm?"
Cái gì gọi là không nói đạo lý?
Hôm nay xem như bọn Dư Cận Thước đã thấy được.
Người mất tích ở Vô Trần cư của hắn mà hắn lại vẫn có thể nói đúng tình hợp lý như vậy, rõ là. . . . . . Đủ vô sỉ.
Tần Minh tức giận đến xanh mặt, nén lửa giận nói: "Tôn chủ đại nhân, phu nhân của tại hạ là đến Vô Trần cư rồi tung tích không rõ, chẳng lẽ Tôn chủ đại nhân không nên cho tại hạ một câu trả lời hợp lý sao?"
Đến lúc này, Tần Minh cũng không cần cái gì gọi là khiêm nhường, nói thẳng Liễu Hâm Nhã là phu nhân của hắn, cố ý cường điệu thân phận của Liễu Hâm Nhã, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không phải chỉ là nữ nhi của Đại Trưởng Lão - Liễu Tấn Lợi mà là phu nhân của chiến tướng Ma giới.
"Sẽ không đâu, Tần Minh, không nên gấp gáp. Tôn chủ đại nhân làm sao có thể không cho con một lời giải thích được chứ?" Liễu Tấn Lợi ở một bên lanh chanh dàn xếp, muốn dùng lời nói đi bức bách Yêu Thần thỏa hiệp.
Yêu Thần cười cười, không chút để ý hỏi một câu: "Giải thích? Cho đám. . . . . .các người?" Một chữ ‘đám’, Yêu Thần cố tình tăng cao âm điệu, cái loại âm lượng khẽ đi lên này, lọt vào trong tai mấy người Dư Cận Thước làm cho chói tai khó chịu thế nào.
Đây là có ý tứ gì?
Cái này căn bản là đang nói bọn họ không có tư cách tìm hắn đòi công đạo sao?
"Liễu Hâm Nhã là mất tích ở Vô Trần cư, Tôn chủ đại nhân tốt nhất cho ta lời giải thích chính đáng!" Tần Minh lớn tiếng nói.
Hắn là một chiến tướng, cũng không thích cách nói chuyện vòng tới vòng lui như vậy.
Nếu không phải là nghe người kia phân phó thì làm sao hắn lại có thể kiềm chế tính tình mà ở đây cùng những người này lãng phí nhiều thời gian như vậy?
Nhất là nói đi nói lại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn căn bản cũng không có chiếm được nửa phần tiện nghi, vậy còn nói cái gì nhiệt tình?
"Mất tích?" Yêu Thần cười hỏi, "Làm sao ngươi biết là mất tích ở Vô Trần cư? Là các ngươi có gài người ở Vô Trần cư, hay là giờ giờ phút phút theo dõi ở bên ngoài Vô Trần cư?"
Tốc độ nói của Yêu Thần cũng không nhanh, hay có thể nói là chậm rãi, chỉ là, lời nói nhàn nhạt nhẹ nhàng này lại thật giống như gió xuân tháng ba, làm cho Tần Minh cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Môi mấp máy, không biết nên phản bác hay là thừa nhận mới tốt, vấn đề này là nói thế nào cũng đều là không cân sức.
Chẳng lẽ hắn phải thừa nhận Ma giới bọn họ sắp xếp người ở trong Vô Trần cư hoặc là giờ giờ phút phút theo dõi ở bên ngoài Vô Trần cư sao?
Chỉ bằng thân phận của Yêu Thần, một cái này thôi cũng có thể làm cho hắn giận dữ.
Nhưng trong lúc còn chưa có kéo được Tôn chủ từ địa vị cao cao tại thượng này xuống trước thì hắn vẫn không thể mạo hiểm.
"Tôn chủ đại nhân xin bớt giận, Tần Minh chỉ là quá lo lắng cho Hâm Nhã thôi nên mới lỡ lời không biết nặng nhẹ." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Liễu Tấn Lợi vội vàng giải thích.
Bọn họ đã thương lượng phải dùng ngôn ngữ bức bách Yêu Thần, chứ không có nói là lập tức đắc tội Yêu Thần a?
Cái này nếu thật là sơ ý một chút chọc giận Yêu Thần thì bọn họ tuyệt đối là không gánh nổi.
"Mấy ngày trước. . . . . ." Yêu Thần cũng không để ý tới suy nghĩ của đám người Dư Cận Thước, nói, "Liễu Hâm Nhã rời đi, sau đó rất đúng dịp có người lẻn vào Vô Trần cư đến tập kích bổn tôn. Các ngươi cảm thấy sẽ là ai nào?"
Dư Cận Thước thế nào cũng không nghĩ tới Yêu Thần sẽ tự mình nhắc tới chuyện này.
Lẽ ra, Yêu Thần sẽ để ý rất nhiều thứ, không nên chủ động tiết lộ chuyện này.
"Có người lại dám đến Vô Trần cư quấy rối?" Liễu Tấn Lợi lập tức làm ra bộ dạng khẩn trương, oán giận khiển trách, "Thật là không muốn sống, không biết Tôn chủ đại nhân có thể bắt người này lại hay không?"
"Không bắt được." Yêu Thần khẽ cười nói, "Có người dám can đảm đến quấy rối Vô Trần cư của bổn tôn, tất nhiên không phải là ‘anh hùng’can đảm, thế nào cũng phải dẫn người ở sau lưng hắn đi ra, nhổ cỏ tận gốc mới phải, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngươi nói có đúng không?"
Đối mặt với vấn đề cười như không cười của Yêu Thần, trái tim Liễu Tấn Lợi đột nhiên run lên, chẳng lẽ Yêu Thần đã biết kế hoạch mà mấy người bọn họ thương lượng rồi sao?
Biết vậy lúc đầu hắn đã không đồng ý với Dư Cận Thước rồi, tại sao hắn lại có thể quên mất sức mạnh của Yêu Thần chứ?
Làm cho người sau lưng lộ diện?
Chẳng lẽ là ngay cả hắn cũng muốn diệt trừ tận gốc?
Liễu Tấn Lợi bị sợ đến cái trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, âm thầm cắn chặt hàm răng không nói một lời, không phải là hắn không muốn nói chuyện, mà là không dám nói.
Chỉ sợ vừa mở miệng sẽ khiến cho Yêu Thần nghe được tiếng khanh khách do răng trên răng dưới của hắn đánh nhau, nếu là như vậy thì chẳng khác nào không đánh đã khai cả?
"Cũng vào thời điểm Liễu Hâm Nhã ‘ rời đi ’ kia, các ngươi cảm thấy nàng sẽ đi đâu đây?" Yêu Thần "Khiêm tốn" hỏi ý kiến của Dư Cận Thước bọn họ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ánh mắt quét một vòng qua từng khuôn mặt trắng bệch của mấy người bọn họ, nụ cười trong mắt càng thêm lạnh lẽo.
"Liễu Hâm nhã mới vừa ‘ rời đi ’ thì chuyện có người lẻn vào Vô Trần cư mới xảy ra, sau đó liền nhận được thư, chuyện này rất khéo, khiến bổn tôn không thể không hoài nghi. Chuyến đi lần này của Liễu Hâm Nhã có phải cái âm mưu gì hay không?"
Yêu Thần đang cười, cười đến xuân về hoa nở, chỉ là, trong lúc Yêu Thần đang mỉm cười vui vẻ thì bọn người Dư Cận Thước lại đang khiếp sợ, nhịp tim mất ổn định, tay chân lạnh lẽo, kinh hãi như rơi xuống chín tầng địa ngục.
/85
|