Ngày hôm sau, Tần Tụ vẫn vì nhân thủ của vương phủ "không đủ" mà bị điều đi hỗ trợ, Liễu Lan Yên lại phải tự mình vác giỏ trúc lên núi.
Hôm nay, cũng giống như bình thường, không có gì khác biệt, chỉ là, trên núi có thêm một người đang chờ.
"Điện hạ tới thực sớm." Liễu Lan Yên tùy ý đặt giỏ trúc ở bên cạnh, nhìn các ăn mặc gọn gàng linh hoạt của Dư Hân Dật, thật không nghĩ tới hắn nói được làm được, thật sự tới giúp cô nhặt củi.
"Đã hứa với Lan Yên muội muội, sao ta có thể lỡ hẹn được?" Dư Hân Dật cười xách giỏ trúc lên, liền đi đốn củi, hành động tự nhiên quen thuộc như vậy, trái lại khiến cho Liễu Lan Yên nhẹ nhàng nhíu mày, Dư Hân Dật này...... tới cùng là có ý gì?
Nghi hoặc chợt lóe lên trong lòng, bị Liễu Lan Yên nhét xuống đáy lòng.
Cô tương đối để ý, tại sao mỗi ngày ở đây đều có cành khô chứ?
Đừng nói cho cô biết là Thụ Yêu ở nơi này xảy ra nội chiến, có cây cối gặp nạn.
"Tôn chủ........." Ám Nhất không hiểu ra sao quỳ rạp xuống trước mặt chủ nhân, sao đột nhiên chủ nhân lại gọi hắn đến, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?
"Sự tình ngươi làm thế nào rồi?" Nam tử vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường như cũ, ngay cả mí mắt cũng không mở, không chút để ý nói.
Hắn nói không chút để ý, nhưng lọt vào tai Ám Nhất, lại làm lòng hắn căng thẳng, dốc sức suy tư xem gần đây tôn chủ căn dặn chuyện gì, bẩm báo từng cái một.
"Náo loạn của Trùng tộc đã được khống chế, chém giết ba vạn tộc nhân có yêu lực của Trùng tộc, giết chết tộc trưởng của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không dám náo loạn lần nữa."
"Ở Hoàn Hà, Thủy yêu đã cúi đầu."
"Ở Bắc Cương......"
Nếu như có người ở đây nghe được những lời của Ám Nhất, khẳng định sẽ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, bởi vì những sự kiện này đều là những đại sự uy hiếp đến sự an nguy của yêu giới khiến cho yêu chủ đau đầu không thôi.
Ý tức của Ám Nhất là, những tai họa ngầm này đều đã được nhổ bỏ.
Liền ngay cả Yêu chủ, muốn dốc hết binh lực của đại quân Yêu linh để làm việc này, đừng nói là nhiều chuyện như vậy, chỉ riêng một hai chuyện thôi, cũng đủ để khiến đại quân tổn hao quá mức.
Bình ổn một chuyện hai chuyện tất nhiên đã là cực hạn, thê thảm mà về, còn những tai họa ngầm khác, chỉ sợ yêu chủ không có năng lực làm được rồi.
Lúc Bành Trăn đến vừa lúc nghe được mấy chuyện này, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe, chẳng lẽ trong mấy việc này có sơ suất gì đó sao?
Ám Nhất vẫn đang tiếp tục nói, đã thấy nam tử nửa nằm trên giường không kiên nhẫn khoát tay: "Những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, nói đến làm gì?"
Ám Nhất đang nói đến một nửa thiếu chút nữa đã bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.
Tùy tiện lấy ra một chuyện cũng có thể quấy cho yêu giới long trời lở đất, sao đến miệng tôn chủ lại trở thành những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi rồi hả?
Nghe đến đó, trong lòng Bành Trăn cũng căng thẳng, chẳng lẽ, còn có chuyện đại sự gì phát sinh sao?
Hai người đều không yên lòng bất an nhìn qua, hi vọng cái vị tôn chủ không ai nắm rõ được tính tình kia có thể nhắc nhở rõ cho bọn họ một chút.
Nam tử nửa nằm trên giường, nghiêng đầu, hai mắt vẫn nhắm lại như cũ, chậm rì rì hỏi: "Củi vẫn còn đủ?"
A?
Ám Nhất và Bành Trăn đồng thời vô thanh há hốc miệng, cả kinh đến cằm thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
Hoàn toàn không để ý đến một câu nói kia của hắn nếu bị truyền ra ngoài sẽ mang đến hiệu quả gì, nam tử tiếp tục nói hết: "Nếu mà thiếu, phải sau giờ ngọ nàng mới có thể về được, chẳng phải sẽ bị phơi nắng thật lâu sao?"
Bành Trăn thật sự là nhịn không được, trợn trắng mắt nhìn lên nóc nhà, ngồi sang một bên không nói một lời.
Cứ thế để cho một người năng ngôn thiện biện như hắn, trở nên á khẩu không trả lời được. (năng ngôn thiện biện có lẽ là muốn nói đến những người giỏi tài ăn nói, hùng biện)
Không thể không nói, tôn chủ đại nhân của hắn quả thật rất tuyệt vời.
Ám Nhất sửng sốt một lúc lâu, lắp ba lắp bắp hồi bẩm: "Củi khô tuyệt đối đủ, huống chi còn có một nam tử cường trắng ở bên hỗ trợ, tuyệt sẽ không kéo dài đến sau giờ ngọ, giữa ngày đã có thể rời đi."
"Nam tử?" Nam tử vẫn nhắm mắt trên giường đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt có vẻ đăm chiêu chuyển đến người Ám Nhất.
Chỉ cần một cái liếc mắt, cũng khiến co Ám Nhất giật mình rùng mình một cái, giống như có một thanh hàn băng xẹt qua người hắn, khiến cho không rét mà run.
"Vâng, nam tử kia là......" Ám Nhất còn chưa nói xong, một mảnh sáng trắng đột nhiên tung bay trước mắt.
Nam tử đứng dậy, ngồi ngay ngắn, ống tay áo thật rộng màu trắng ngăn lại giữa không trung, trượt ra một đạo sáng trắng hư ảo, như ẩn như hiện.
Thần thái và động tác lúc này của nam tử không có chút tương quan nào, tay phải mạnh mẽ vỗ một cái vào không trung, rõ ràng trong không khí không có cái gì vậy mà lại nổi lên gợn sóng, từng vòng từng vòng tinh tế lay động.
Ám Nhất cả kinh trong lòng, năng lực này không phải.....
"Tôn chủ không thể, thân thể người........" Bành Trăn la hét đứng dậy, bước mạnh hai bước về phía trước, muốn ngăn cản, chỉ là, động tác của hắn vẫn là chậm một bước.
Trong không gian hư ảo đã hiện rõ một cảnh tượng, giữa rừng cây xanh um tươi tốt, nữ tử ngồi trên tảng đá đang say sưa vừa ăn vừa hái trái cây, bên cạnh là nam tử đang dốc sức đốn củi, đôi lúc lại quay đầu nói gì đó với nữ tử, khiến cho nữ tử nhếch môi cười yếu ớt.
Đây là một hình ảnh duy mỹ hạnh phúc đến mức nào.
Chỉ là..........
Ám Nhất vụng trộm liếc nhìn nam tử đang cười đến đặc biệt ôn hòa, hình như tâm tình của tôn chủ đại nhân của bọn họ không được tốt lắm.
"Dư Hân Dật....... là vị điện hạ kia đi." Nam tử chậm rãi mở miệng, thanh âm ôn hòa như gió xuân tháng ba, chỉ là nghe vào tai Ám Nhất, lại khiến tóc gáy toàn thân hắn dựng đứng lên, phát lạnh từng đợt, phía sau lưng thiếu chút nữa đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Vâng." Bất chấp khó khăn, Ám Nhất hồi đáp.
Tôn chủ muốn làm gì?
"Thật tốt, thật tốt." Ôn hòa lập lại hai chữ hai lần, khiến cho trái tim của Ám Nhất và Bành Trăn không ngừng co lại theo giọng nói của nam tử.
Ánh mắt ôn hòa của nam tử dừng lại ở cảnh tượng giữa không trung, nhẹ cười, tinh tế nhìn, giống như đang ngắm nhìn bảo bối trân quý nhất, thấy thế, trong lòng Ám Nhất và Bành Trăng trở nên sợ hãi.
Không rõ hai câu thật tốt của tôn chủ bọn họ là có ý gì.
"Vị điện hạ này trái lại rất thích giúp người a." Nam tử cười ôn hòa, dừng ở hai người đang cười cười nói nói trong kính tượng.
Ám Nhất á khẩu không trả lời được, hắn phải trả lời câu này thế nào đây?
Đành phải lựa chọn trầm mặc.
"Chuyện yêu chủ nhận lỗi còn chưa chuẩn bị tốt sao?" Đột nhiên nam tử dời trọng tâm đề tài đi khiến cho Ám Nhất thất thần, phản ứng kịp, thần tốc hồi bẩm: "Hình như đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến khi tôn chủ rãnh rỗi, bọn họ sẽ đến........."
Ám Nhất còn chưa nói xong, đã bị thanh âm ôn hòa cắt ngang: "Đã lâu không có đi ra ngoài, vậy đi đến Vương Cung của yêu chủ nhìn xem đi."
A?
Ám Nhất kinh ngạc ngẩng đầu, Tôn chủ muốn đi Vương Cung?
Không đợi Ám Nhất hiểu rõ cách nghĩ của Tôn chủ, chỉ thấy nam tử kia ôn hòa giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vào hư không, kính tượng kia lập tức vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, bay vào không trung.
Không biết có phải do hắn gặp ảo giác hay không, sao hắn lại có cảm giác phần kính tượng chỗ Dư Hân Dật vỡ càng triệt để chứ?
Hôm nay, cũng giống như bình thường, không có gì khác biệt, chỉ là, trên núi có thêm một người đang chờ.
"Điện hạ tới thực sớm." Liễu Lan Yên tùy ý đặt giỏ trúc ở bên cạnh, nhìn các ăn mặc gọn gàng linh hoạt của Dư Hân Dật, thật không nghĩ tới hắn nói được làm được, thật sự tới giúp cô nhặt củi.
"Đã hứa với Lan Yên muội muội, sao ta có thể lỡ hẹn được?" Dư Hân Dật cười xách giỏ trúc lên, liền đi đốn củi, hành động tự nhiên quen thuộc như vậy, trái lại khiến cho Liễu Lan Yên nhẹ nhàng nhíu mày, Dư Hân Dật này...... tới cùng là có ý gì?
Nghi hoặc chợt lóe lên trong lòng, bị Liễu Lan Yên nhét xuống đáy lòng.
Cô tương đối để ý, tại sao mỗi ngày ở đây đều có cành khô chứ?
Đừng nói cho cô biết là Thụ Yêu ở nơi này xảy ra nội chiến, có cây cối gặp nạn.
"Tôn chủ........." Ám Nhất không hiểu ra sao quỳ rạp xuống trước mặt chủ nhân, sao đột nhiên chủ nhân lại gọi hắn đến, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?
"Sự tình ngươi làm thế nào rồi?" Nam tử vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường như cũ, ngay cả mí mắt cũng không mở, không chút để ý nói.
Hắn nói không chút để ý, nhưng lọt vào tai Ám Nhất, lại làm lòng hắn căng thẳng, dốc sức suy tư xem gần đây tôn chủ căn dặn chuyện gì, bẩm báo từng cái một.
"Náo loạn của Trùng tộc đã được khống chế, chém giết ba vạn tộc nhân có yêu lực của Trùng tộc, giết chết tộc trưởng của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không dám náo loạn lần nữa."
"Ở Hoàn Hà, Thủy yêu đã cúi đầu."
"Ở Bắc Cương......"
Nếu như có người ở đây nghe được những lời của Ám Nhất, khẳng định sẽ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, bởi vì những sự kiện này đều là những đại sự uy hiếp đến sự an nguy của yêu giới khiến cho yêu chủ đau đầu không thôi.
Ý tức của Ám Nhất là, những tai họa ngầm này đều đã được nhổ bỏ.
Liền ngay cả Yêu chủ, muốn dốc hết binh lực của đại quân Yêu linh để làm việc này, đừng nói là nhiều chuyện như vậy, chỉ riêng một hai chuyện thôi, cũng đủ để khiến đại quân tổn hao quá mức.
Bình ổn một chuyện hai chuyện tất nhiên đã là cực hạn, thê thảm mà về, còn những tai họa ngầm khác, chỉ sợ yêu chủ không có năng lực làm được rồi.
Lúc Bành Trăn đến vừa lúc nghe được mấy chuyện này, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe, chẳng lẽ trong mấy việc này có sơ suất gì đó sao?
Ám Nhất vẫn đang tiếp tục nói, đã thấy nam tử nửa nằm trên giường không kiên nhẫn khoát tay: "Những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, nói đến làm gì?"
Ám Nhất đang nói đến một nửa thiếu chút nữa đã bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.
Tùy tiện lấy ra một chuyện cũng có thể quấy cho yêu giới long trời lở đất, sao đến miệng tôn chủ lại trở thành những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi rồi hả?
Nghe đến đó, trong lòng Bành Trăn cũng căng thẳng, chẳng lẽ, còn có chuyện đại sự gì phát sinh sao?
Hai người đều không yên lòng bất an nhìn qua, hi vọng cái vị tôn chủ không ai nắm rõ được tính tình kia có thể nhắc nhở rõ cho bọn họ một chút.
Nam tử nửa nằm trên giường, nghiêng đầu, hai mắt vẫn nhắm lại như cũ, chậm rì rì hỏi: "Củi vẫn còn đủ?"
A?
Ám Nhất và Bành Trăn đồng thời vô thanh há hốc miệng, cả kinh đến cằm thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
Hoàn toàn không để ý đến một câu nói kia của hắn nếu bị truyền ra ngoài sẽ mang đến hiệu quả gì, nam tử tiếp tục nói hết: "Nếu mà thiếu, phải sau giờ ngọ nàng mới có thể về được, chẳng phải sẽ bị phơi nắng thật lâu sao?"
Bành Trăn thật sự là nhịn không được, trợn trắng mắt nhìn lên nóc nhà, ngồi sang một bên không nói một lời.
Cứ thế để cho một người năng ngôn thiện biện như hắn, trở nên á khẩu không trả lời được. (năng ngôn thiện biện có lẽ là muốn nói đến những người giỏi tài ăn nói, hùng biện)
Không thể không nói, tôn chủ đại nhân của hắn quả thật rất tuyệt vời.
Ám Nhất sửng sốt một lúc lâu, lắp ba lắp bắp hồi bẩm: "Củi khô tuyệt đối đủ, huống chi còn có một nam tử cường trắng ở bên hỗ trợ, tuyệt sẽ không kéo dài đến sau giờ ngọ, giữa ngày đã có thể rời đi."
"Nam tử?" Nam tử vẫn nhắm mắt trên giường đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt có vẻ đăm chiêu chuyển đến người Ám Nhất.
Chỉ cần một cái liếc mắt, cũng khiến co Ám Nhất giật mình rùng mình một cái, giống như có một thanh hàn băng xẹt qua người hắn, khiến cho không rét mà run.
"Vâng, nam tử kia là......" Ám Nhất còn chưa nói xong, một mảnh sáng trắng đột nhiên tung bay trước mắt.
Nam tử đứng dậy, ngồi ngay ngắn, ống tay áo thật rộng màu trắng ngăn lại giữa không trung, trượt ra một đạo sáng trắng hư ảo, như ẩn như hiện.
Thần thái và động tác lúc này của nam tử không có chút tương quan nào, tay phải mạnh mẽ vỗ một cái vào không trung, rõ ràng trong không khí không có cái gì vậy mà lại nổi lên gợn sóng, từng vòng từng vòng tinh tế lay động.
Ám Nhất cả kinh trong lòng, năng lực này không phải.....
"Tôn chủ không thể, thân thể người........" Bành Trăn la hét đứng dậy, bước mạnh hai bước về phía trước, muốn ngăn cản, chỉ là, động tác của hắn vẫn là chậm một bước.
Trong không gian hư ảo đã hiện rõ một cảnh tượng, giữa rừng cây xanh um tươi tốt, nữ tử ngồi trên tảng đá đang say sưa vừa ăn vừa hái trái cây, bên cạnh là nam tử đang dốc sức đốn củi, đôi lúc lại quay đầu nói gì đó với nữ tử, khiến cho nữ tử nhếch môi cười yếu ớt.
Đây là một hình ảnh duy mỹ hạnh phúc đến mức nào.
Chỉ là..........
Ám Nhất vụng trộm liếc nhìn nam tử đang cười đến đặc biệt ôn hòa, hình như tâm tình của tôn chủ đại nhân của bọn họ không được tốt lắm.
"Dư Hân Dật....... là vị điện hạ kia đi." Nam tử chậm rãi mở miệng, thanh âm ôn hòa như gió xuân tháng ba, chỉ là nghe vào tai Ám Nhất, lại khiến tóc gáy toàn thân hắn dựng đứng lên, phát lạnh từng đợt, phía sau lưng thiếu chút nữa đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Vâng." Bất chấp khó khăn, Ám Nhất hồi đáp.
Tôn chủ muốn làm gì?
"Thật tốt, thật tốt." Ôn hòa lập lại hai chữ hai lần, khiến cho trái tim của Ám Nhất và Bành Trăn không ngừng co lại theo giọng nói của nam tử.
Ánh mắt ôn hòa của nam tử dừng lại ở cảnh tượng giữa không trung, nhẹ cười, tinh tế nhìn, giống như đang ngắm nhìn bảo bối trân quý nhất, thấy thế, trong lòng Ám Nhất và Bành Trăng trở nên sợ hãi.
Không rõ hai câu thật tốt của tôn chủ bọn họ là có ý gì.
"Vị điện hạ này trái lại rất thích giúp người a." Nam tử cười ôn hòa, dừng ở hai người đang cười cười nói nói trong kính tượng.
Ám Nhất á khẩu không trả lời được, hắn phải trả lời câu này thế nào đây?
Đành phải lựa chọn trầm mặc.
"Chuyện yêu chủ nhận lỗi còn chưa chuẩn bị tốt sao?" Đột nhiên nam tử dời trọng tâm đề tài đi khiến cho Ám Nhất thất thần, phản ứng kịp, thần tốc hồi bẩm: "Hình như đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến khi tôn chủ rãnh rỗi, bọn họ sẽ đến........."
Ám Nhất còn chưa nói xong, đã bị thanh âm ôn hòa cắt ngang: "Đã lâu không có đi ra ngoài, vậy đi đến Vương Cung của yêu chủ nhìn xem đi."
A?
Ám Nhất kinh ngạc ngẩng đầu, Tôn chủ muốn đi Vương Cung?
Không đợi Ám Nhất hiểu rõ cách nghĩ của Tôn chủ, chỉ thấy nam tử kia ôn hòa giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vào hư không, kính tượng kia lập tức vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, bay vào không trung.
Không biết có phải do hắn gặp ảo giác hay không, sao hắn lại có cảm giác phần kính tượng chỗ Dư Hân Dật vỡ càng triệt để chứ?
/85
|