Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút

Chương 688: Nhân vật lớn 'ngưu bức'!

/1296


Chương 688: Nhân vật lớn 'ngưu bức'!

Editor: May

 

Hiển nhiên, phúc lợi thực tế hơn bất kỳ thứ gì, tiền lương gấp đôi gấp ba thậm chí là rất cao, sánh ngang với một hấp dẫn.

 

Lúc trước những người án từng có phàn nàn về chuyện sửa chữa bản vẽ kia, vỗ ngực đảm bảo, nhất định hoàn thành sửa chữa bản vẽ ở trong thời gian quy định.

 

Nghe thư ký báo cáo một chữ không lọt về tình huống phòng thiết kế, Thẩm Chanh ừ một tiếng.

 

Sau đó dặn dò thư ký của mình một chuyện, an bài tốt hành trình công việc xong, rời đi công ty.

 

"Lão Lưu, điều hòa còn có thể lại chỉnh thấp chút nữa không, nóng chết rồi!"

 

Diệp Cẩn ngồi ở ghế xe sau, dùng tạp chí không ngừng quạt gió trên mặt, nhìn những chiếc xe hỗn loạn phía trước mặt, tâm trạng cực kỳ hỏng bét.

 

Đã mười một giờ, xe còn xếp dài ở trên đường, mặt trời nóng trên đầu, dù cho trong xe mở điều hòa thì nhiệt độ cũng đang không ngừng tăng cao.

 

"Phu nhân, điều hòa là tự động điều tiết nhiệt độ, đã là thấp nhất rồi." Tài xế đáp.

 

"Phiền chết rồi!" Diệp Cẩn kiều mỵ nổi giận một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn xe phía sau, thấy cỗ xe càng để lâu càng nhiều, không kiềm được hối hận, "Sớm biết sẽ kẹt xe, liền không đến đâu!"

 

Lúc thu hồi tầm mắt, vừa vặn liếc đến bình giữ ấm bên cạnh, lập tức càng cảm thấy không thoải mái: "Sớm không vào bệnh viện muộn không vào bệnh viện, lại chọn lúc này, thật ghê tởm người!"

 

Lúc cô ta nói lời này có chút nghiến răng, nhưng còn chưa tới mức đánh mất lý trí, cho nên đè giọng xuống cực kỳ thấp.

 

Tài xế Lão Lưu chỉ nghe được cô ta ở phía sau nói thầm một trận, nhưng không nghe được cô ta nói những lời gì, liền hỏi: "Phu nhân, cô mới vừa nói gì?"

 

Diệp Cẩn thuận miệng nói: "Nói ông nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, con người đó, làm việc đừng có nề nếp như vậy. Ông xem phía trước, có 50 chiếc xe đi, nếu ngoan ngoãn chờ đợi, vậy phải đợi tới khi nào? Ông chuyển qua phía bên phải, vượt qua chiếc xe phía trước kia ...."

 

"Phu nhân, vượt xe như vậy rất dễ dàng đụng phải xe khác, nếu xảy ra sự cố thì phiền toái, cho nên chúng ta vẫn là tuân thủ quy tắc giao thông đi."

 

Lão Lưu là một người rất nghiêm cẩn, không bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, hơn nữa ông đã qua lứa tuổi mạo hiểm.

 

Diệp Cẩn lại có một chút từ chối cho ý kiến, "Sợ cái gì, Diệu Quang có giao tình qua lại với đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nếu thật đụng phải xe của người khác, cũng không ai dám làm gì chúng ta."

 

"Nhưng mà ...."

 

"Lão Lưu, không phải tôi nói ông, ông xem ông cũng đã lái xe cho nhà họ Thi ba mươi năm, sao còn không tin kỹ thuật của mình? Chẳng qua chỉ là vượt qua mấy chiếc xe mà thôi, sợ cái gì." Diệp Cẩn nói xong, bắt đầu chỉ huy ông: "Bật đèn vượt qua, ấn còi hai tiếng, chen vào trước mặt chiếc xe bên cạnh đi."

 

Bình thường lúc gặp phải kẹt xe, cũng có người dùng cách này, gặp rỗng liền chui, muốn đi ra ngoài trước khi con đường được khơi thông.

 

Diệp Cẩn cố ý muốn vượt qua, Lão Lưu cũng không có cách nào, vì vậy chỉ có thể làm theo lời cô ta.

 

Ông quan sát khoảng cách xe và chỗ trống trước mặt xe bên cạnh một chút, xác định không sai, lúc này mới bật đèn vượt qua, muốn rẽ ra ngoài.

 

Nhưng ông mới vừa chuyển động tay lái một chút, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy băng băng liền lái tới từ phía sau, song song ở bên cạnh.

 

Lão Lưu phản ứng nhanh, kịp thời bẻ tay lái, lúc này mới tránh khỏi xe thể thao đang chạy băng băng bên cạnh đụng vào

 

"Người nào đó? Có tố chất hay không?"

 

Diệp Cẩn vừa oán trách, vừa quay cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn về phía xe thể thao khoe khoang chạy băng băng bên cạnh.

 

Cô ta cũng muốn nhìn xem, trong xe ngồi nhân vật lớn 'ngưu bức' nào!

 

.

 

689. Chương 689: Cháu thắng kiện, thím cũng có mặt mũi

Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

 

Cửa sổ xe Mercedes đầu tiên là đang đóng, có thể là bởi vì thấy được Diệp Cẩn, liền hạ cửa sổ xe xuống.

 

Là cô?

 

Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Cẩn liền nhận ra người trên xe.

 

Dưới ánh mặt trời, gương mặt tinh xảo trở nên rực rỡ chói lọi, diễm lệ chói mắt. Đôi mắt bức bách tâm hồn người, nụ cười nhạt nhẽo như nước, rung động hồn phách.

 

Tay thon dài nắm ở trên tay lái, tư thái hờ hững, đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.

 

"Là thiếu phu nhân?"

 

Trước đó tài xế Lão Lưu từng thấy Thẩm Chanh một lần, cho nên cũng nhận ra cô.

 

Diệp Cẩn không nói chuyện, bởi vì cô ta không thích người phụ nữ tự cho là đúng này, dựa vào mình có đàn ông cưng chiều, có đàn ông quan tâm, thậm chí không để trưởng bối vào mắt.

 

Phụ nữ không hiểu quy củ giống như vậy, đâu xứng đôi với Tiểu Vực?

 

Cô ta giả bộ như không nhìn thấy Thẩm Chanh, sau khi nâng cửa sổ lên, căn dặn Lão Lưu tiến sang bên trái một chút, duy trì khoảng cách nhất định với xe Thẩm Chanh.

 

Lão Lưu lái xe ở nhà họ Thi mấy chục năm, không tính là người ngoài, tất cả chuyện nhà họ Thi, ông đều biết rõ một phần.

 

Quan hệ giữa tiên sinh phu nhân và thiếu gia thiếu phu nhân, vẫn luôn rất bất hòa, không chào hỏi lẫn nhau cũng là chuyện rất bình thường.

 

Huống hồ, ông chỉ là một người làm, có một số việc chỉ có thể mắt điếc tai ngơ.

 

Vì vậy theo như ý của Diệp Cẩn, nhích xe sang bên trái.

 

Con đường vẫn chưa được khơi thông, bởi vì xe càng đến gần càng ép sát, xe chạy thong thả phía trước cũng dừng tại chỗ.

 

Mặt trời trên đầu, nhiệt độ bên ngoài lại lên cao hơn rất nhiều.

 

Ánh sáng nóng hừng hực xuyên vào thông qua cửa sổ xe, khiến nhiệt độ trong xe cũng tăng lên vài độ theo.

 

Diệp Cẩn đổi một vị trí khuất sáng, ngay sau đó lấy từ trong túi xách ra khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán một chút, trong lòng càng ngày càng nóng nảy.

 

Lại nói, phụ nữ sống an nhàn sung sướng như cô ta, sao chống lại mặt trời phơi nắng?

 

Cốc cốc cốc....

 

Đúng lúc đó, cửa sổ xe bên trái ghế sau bị người gõ vang.

 

Diệp Cẩn nghe tiếng, vô thức quay đầu nhìn.

 

"Thím nhỏ, thật là trùng hợp, kẹt xe cũng có thể gặp gỡ thím."

 

Cách cửa sổ xe, giọng nói Thi Khả Nhi vẫn truyền vào.

 

Xe của Thi Khả Nhi cũng là xen lẫn ở phía sau, hiện tại đã ngừng ở bên cạnh. Bởi vì nhận ra bảng số xe, cho nên 'Lễ phép' xuống xe đến lên tiếng chào hỏi với Diệp Cẩn.

 

Lúc quay cửa kính xe xuống, Diệp Cẩn có chút không tình nguyện, nhưng trên mặt lại là cười đến véo mị: "Khả Nhi à, hôm nay không có đi làm sao? Tối hôm qua nghe cha mẹ cháu nói hôm nay cháu phải đánh một vụ kiện lớn, đánh thế nào? Thua hay thắng?"

 

"Thím nhỏ người hy vọng cháu thua hay thắng đây." Thi Khả Nhi giống như nữ lưu manh dựa vào trên cửa sổ xe, cười đến tà khí: "Nếu thím hy vọng cháu thua...."

 

Cố ý dừng lại một hồi, mới không nhanh không chậm bồi thêm một câu: "Vậy có lẽ cháu sẽ thắng."

 

"Khả Nhi cháu cũng không nên nghĩ thím xấu như vậy, cháu là cháu gái của thím, thím đương nhiên hy vọng cháu tốt. Cháu thắng kiện, người làm thím như ta cũng có mặt mũi đúng không?"

 

Diệp Cẩn rõ ràng đang nói lời trái lương tâm, nhưng cô ta che dấu tâm tình mình vô cùng tốt, không lộ ra một chút đầu mối.

 

"Thím nhỏ người cũng đừng trêu chọc cháu, thím gả cho chú nhỏ cháu đã có đủ mặt mũi, chút ít thành tựu này của cháu, chỉ sợ không cho thím được sĩ diện. Hơn nữa thím xem thím, trẻ tuổi lại xinh đẹp, nơi nào giống như thím của người ta? Gọi thím là thím 'nhỏ', cháu liền cảm thấy không thể mở miệng nổi."

 

Diệp Cẩn nghe được hàm ý khác trong lời nói của cô, chỉ có thể cười qua loa cho qua: "Không hổ là đại luật sư, rất biết nói chuyện."

 


/1296

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status