286. Chương 286: Thật sự là vưu vật nhân gian.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Thật sự là vưu vật nhân gian.
Tất cả trong lòng đàn ông đều đang âm thầm than thở.
Chỉ là, xinh đẹp thì xinh đẹp, hoàn toàn không có người dám mơ ước người phụ nữ tuyệt vời này.
Bởi vì bọn họ đều biết đó là người phụ nữ của Thi Vực, là người mà bọn họ tuyệt đối không thể tùy tiện nghị luận, hoặc là có ý đồ không an phận gì.
Đối với Thi Vực mà nói, Thẩm Chanh là trái tim của anh, bất kể là ai, cũng không được vọng tưởng tới gần trái tim của anh, dù chỉ là một phân một hào, cũng tuyệt không cho phép.
Nhìn hai người trong sàn nhảy, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, sợ mình phá vỡ hình ảnh duy mỹ lại lãng mạn này.
Quả nhiên là xứng đôi!
Tần Cận thầm khen trong lòng, đồng thời nhìn về phía Diệp Tử ngồi ở một bên, cô đang nhìn phương hướng sàn nhảy, cười đến rất ngọt ngào.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tần Cận, Diệp Tử nghiêng đầu sang, thấy anh đang dùng ánh mắt lộ liễu nhìn mình, không kiềm được đỏ mặt lên, ngay sau đó cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh.
Ngay tại lúc buổi tiệc chuẩn bị kết thúc, một chiếc xe sang trọng dừng ở bên ngoài hội trường.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ một thân váy bó sát người, thong thả xuống xe.
Trong bóng đêm, cô ta nhìn phương hướng hội trường híp híp mắt, như là ngửi được hơi thở con mồi.
Mà trong hội trường, rất nhanh có người thông báo tin tức cô ta đến với Tần Cận.
"Nhị thiếu, Mạc tiểu thư đến rồi, xe đã đến cửa ra vào."
"Hả? Không phải nói không rảnh sao?" Tần Cận nhíu mày, ly rượu đỏ trong tay lắc lư một chút, "Chú trước dẫn người đi đón cô ta."
Dặn dò thủ hạ xong, lông mày nhíu lại của Tần Cận cũng không có giãn ra, anh lại gọi thủ hạ khác đưa tới hai chai rượu đỏ thượng đẳng.
Thi Vực chỉ là hời hợt quét mắt nhìn anh ta một cái, cũng không có hỏi nhiều, mà là đốt một điếu thuốc hút.
Không bao lâu, cửa lớn tiệc rượu mở ra.
Rất nhiều người ngừng nói chuyện, đều quay đầu nhìn người phụ nữ đến muộn kia.
Cô ta tô son môi diễm lệ, đỏ tươi như hoa hồng, dáng người được bó đến hiện rõ đường cong nóng bỏng, trên cổ trắng nõn là sợi dây chuyền giá trị xa xỉ, lòe lòe tỏa sáng ở trong ánh đèn mờ tối.
Cô ta như là đang hưởng thụ ánh mắt chú mục của toàn hội trường, rồi lại giống như hoàn toàn không thèm để ý, bởi vì bắt đầu từ khi vào cửa, cô ta đã khóa một phương hướng, trực tiếp đi tới.
Mà vị trí này, chính là chỗ của Thi Vực và Tần Cận.
Tham gia trong buổi tiệc này, phần lớn đều là nhân vật có mặt mũi, nhưng đã đến từ rất sớm, dù sao có Thi Vực và Tần Cận ở đây, ai dám tự cao tự đại ở trước mặt bọn họ?
Cho nên người phụ nữ thoạt nhìn địa vị không tầm thường này vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm.
Có người nhận ra cô ta, len lén châu đầu ghé tai .
Mà rất nhiều người không biết thân phận của cô ta, đều nhỏ giọng suy đoán, xem ra là nhân vật có lai lịch lớn muốn tiến vào trong vòng thượng tầng này rôi.
Người phụ nữ đó thu hút ánh mắt toàn hội trường, một đường đi tới vị trí của Thi Vực và Tần Cận.
Cô ta dẫn tới oanh động như vậy, nhưng lại giống như không có được hiệu quả như cô ta dự đoán.
Tần Cận đứng dậy lên tiếng chào hỏi với cô ta, nhưng Thi Vực vẫn lạnh lùng, ánh mắt luôn ngừng ở trên người Thẩm Chanh bên cạnh.
Tầm mắt như là mê muội không dịch chuyển đi được, dù cho có một người phụ nữ kinh động toàn hội trường xuất hiện, anh cũng không có ngẩn mắt lên nhìn cô.
Người phụ nữ thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Thi Vực, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Tần Cận đứng dậy nghênh đón cô ta, cười nhạt một tiếng, "Tần nhị thiếu thật là người bận rộn, biết tôi tới cũng không nghênh một chút?"
"Không phải tôi đã phái người đi rồi sao?" Tần Cận trêu chọc, ngón tay suông dài vuốt ve nắp gỗ chai rượu đỏ.
/1296
|