234. Chương 234: Màu đen!
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Nhân viên làm việc vừa bị cô sẵng giọng như vậy, thể diện không nén được giận, "Đụng người rồi mà vẫn cứ lẽ thẳng khí hùng, vị tiểu thư này, cô cũng quá không có lễ phép rồi!"
Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên lướt mắt nhìn anh ta, môi mỏng rất nhỏ vừa động, "Mẹ anh mới là tiểu thư."
Giọng của cô không cao không thấp, vừa vặn để cho tất cả mọi người nghe được rất rõ ràng.
Một câu, liền chận đối phương đến á khẩu không trả lời được, người nọ há to miệng, qua một lúc lâu cũng không nói được một chữ thành lời.
Thi Vực cúi đầu liếc nhìn Thẩm Chanh, cô điềm nhiên bình tĩnh, thấy biến không loạn, khiến anh không nhịn được giơ khóe môi lên, cười như không cười.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Thẩm Chanh ngẩng đầu, "Nhìn tôi làm gì?"
"Xinh đẹp!"
Từ trong môi và răng anh tràn ra hai chữ này, nghe thế nào cũng mang theo vài phần cảm giác ngả ngớn.
Thẩm Chanh: "...."
Những lúc thế này còn có tâm tư thưởng thức cô có xinh đẹp hay không, người đàn ông này, đúng thật là ....
Có nhân viên làm việc tiến lên, nhỏ giọng nói mấy câu gì đó ở bên tai Tô San, sắc mặt của cô ta liền thay đổi: "Gì! Không muốn nói xin lỗi?"
"Chị Tô San, nếu không coi như thôi đi, nếu chị thật sự không muốn chụp, vậy thì nghỉ ngơi hai ngày."
"Không được!" Tô San có chút tức giận khó bình ổn, đưa tay liền đẩy nhân viên làm việc trước mặt ra....
Giày cao gót va chạm mặt đất, phát ra âm thanh cạch cạch, ở trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Thẩm Chanh nghe tiếng, nghiêng mắt sang bên đó, thấy Tô San đang hung hăng hùng hổ đi về phía cô.
Cô khẽ híp mắt lại, đợi cho Tô San đến gần rồi, cô mới giống như nghiền ngẫm lên tiếng: "Ngôi sao lớn, ngực của cô lộ ra rồi."
Nghe được giọng nói của cô, Tô San chợt dừng bước lại, theo bản năng cúi đầu.
Áo trước ngực vẫn rất tốt, vốn không hề lộ ra!
Cô ta có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chanh ....
Người phụ nữ này, không phải là người phụ nữ ngày đó cố ý làm cô ta khó chịu ở Thẩm thị sao!
Sao lại là cô ta?
Nghĩ tới đây, Tô San càng thêm cảm thấy tức giận: "Vừa rồi cô là cố ý đụng tôi!"
"Cô không có bệnh chứ?" Thẩm Chanh sắc bén mở miệng: "Cô thật cho mình là vạn người mê, là một người khiến người ta nhìn thấy liền muốn bổ nhào lên người cô sao."
"Cô!" Mới vừa rồi Tô San còn đang hưởng thụ chế độ sao quanh trăng sáng, giống như là ngã vào địa ngục.
"Tôi làm sao?" Thẩm Chanh câu môi, "Có phải cảm thấy ở trước mặt tôi, cô liền muốn độn thổ cho xong không."
"Cô!" Sắc mặt Tô San một mảnh tái nhợt.
"Hôm nay cô có mặc quần lót không?"
Mọi người đỏ mặt: "...." Sao lại kéo đến trên đề tài quần lót xấu hổ này rồi.
Tô San tức giận đến dậm chân một cái: "Cô ở đây nói hưu nói vượn gì đấy!"
Thẩm Chanh nén cười, đặc biệt nghiêm túc nói: "Vậy cô nói cho tôi biết, hôm nay mặc hay không mặc?"
"Mặc rồi!" Tô San cũng không biết có phải là bị giận đến hồ đồ không, lại có thể trả lời vấn đề này.
Mọi người tiếp tục đỏ mặt: "...."
Thẩm Chanh làm ra một bộ dáng tôi không tin: "Trời nóng như vậy, cô nhất định không mặc."
Tô San nghẹn đỏ mặt: "Tôi nói thẳng ra là đã mặc rồi, cô đừng có nói lung tung!"
Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Thẩm Chanh ra vẻ lạnh nhạt, thuận miệng hỏi một câu: "À, màu gì ? Loại gì ?"
"Màu đen! Lace (viền tơ)!"
Mọi người đỏ mặt giống như mông khỉ. Suy nghĩ: "...." Ngôi sao lẳng lơ chính là ngôi sao lẳng lơ, ở trước mặt mọi người cũng có thể hào phóng như vậy.
Tô San sốt ruột giải thích, sau khi nói xong mới ý thức được lời mình vừa nói, cô ta chỉ vào Thẩm Chanh, đôi môi đỏ mọng không kiềm chế được run rẩy, "Cô! Cô ...."
Nhìn thấy cử động của cô ta, Thẩm Chanh nâng lên nụ cười: "Không tệ, rất gợi cảm!"
/1296
|