Khi trong làng liên tiếp xảy ra chuyện dê mất tích một cách thần bí, những người thợ săn có kinh nghiệm phán đoán, gần đó chắc chắn có sói! Thế là dân làng tổ chức một đội đi săn vào núi truy tìm.
Và hôm sau, những con chó săn có khứu giác nhạy bén đã dẫn chúng tôi tới một cái hang đá bí mật ở vách núi. Bật đèn pin lên soi, trong hang có một con sói nhỏ lông vàng, vẫn chưa đầy tháng, vừa mới biết chạy nhảy, không thấy tung tích của sói mẹ, chắc nó đang đi săn bên ngoài.
“Con sói con này lớn lên chắc chắn sẽ bắt trộm dê!” trưởng thôn nói rồi rút ra một con dao dài định chặt đứt cổ của con sói con.
Lão thợ săn già Ba Nông Đinh liền ngăn trưởng thôn lại và nói: “Con sói mẹ quay về nhìn thấy sói con bị giết sẽ lần theo mùi mà tìm đến làng chúng ta báo thù một cách điên cuồng.”
“Vậy nên làm thế nào?”, tôi hỏi.
“Cách tốt nhất là đập gẫy bốn chân của con sói nhỏ, con sói mẹ sẽ không nỡ bỏ đi đứa con gái tàn tật của mình, cũng không dám tiếp tục ở nơi đã mang tới cho nó tai họa, nên sẽ cắp con nhỏ đi một nơi khác thật xa.”
“Không được, không được!” trưởng thôn đột nhiên ngắt lời phản đối, “Làm như thế cho dù chúng ta được yên, thì dê làng khác cũng sẽ gặp nguy, sao chúng ta lại giá họa cho người khác thế được?”
“Còn có một cách nữa, đó là mang con sói nhỏ này về làng, để người nuôi, sói mẹ sẽ không đến tìm được đâu.” Ba Nông Đinh khẳng định chắc nịch.
Thế là chúng tôi lấy dây thừng buộc chặt cổ con sói con, trói lên cái chạc gỗ cạnh lò vôi ngoài thôn. Xung quang đó là đồng không mông quạnh, rất tiện quan sát và nhắm bắn. Đội đi săn chia ra hai người mỗi nhóm, thay nhau trực canh cả ngày lẫn đêm, lên sẵn nòng khẩu súng săn, ngồi rình trên nóc lò nung cách chỗ con sói nhỏ chừng hai chục mét.
Nửa đêm ngày thứ ba, đến lượt tôi và Ba Nông Đinh trực canh. Theo những người trực trước kể lại, hai đêm trước, sói mẹ đã từng đến cái lò nung, nhưng cứ đứng ở khi rừng cách cái chạc khoảng 200 mét mà hú gọi liên hồi, không dám xông tới gần.
Khi tôi và Ba Nông Đinh trèo tới nóc lò, trưởng thôn dặn dò trước khi giao ban: Cách đây khoảng một tiếng, lúc một đám mây đen che khuất mặt trăng, mặt trăng đang sáng tỏ bỗng dưng tối sầm lại, con sói mẹ đột nhiên im bặt và vùng ra khỏi lùm cây, chạy như bay tới chỗ con sói con đang bị trói. Nhưng ngay lúc nó sắp đến nơi, đám mây đen đó lại bị thổi đi, mặt đất lại được ánh trăng chiếu rọi trở lại. Trưởng thôn và một vài tay thợ săn lập tức phát hiện tình huống xấu, vội nhằm về phía con sói mẹ bắn hai phát đạn. Mặc dù trong lúc hoảng loạn không bắn trúng, nhưng con sói mẹ cũng bị tiếng súng nổ làm giật mình, quay người chạy vào rừng sâu. Trưởng thôn nhấn mạnh, ông ta nhìn thấy một cách rõ ràng, đây là một con sói mẹ có bộ lông màu xám đen, hai con mắt sáng như chiếc đèn lồng xanh.
Ở chỗ cái chạc, con sói nhỏ không ngừng kêu hổn hển. Suốt mấy ngày nay, chúng tôi chỉ cho nó uống một ít cháo gạo, con sói gầy đến mức da bọc xương, có lẽ sắp chết rồi.
Tôi nằm trên nóc lò, nhìn chằm chằm trên trời. Hãy còn may, trời đêm càng lúc càng sáng rõ, không nhìn thấy một đám mây nào lớn cả, cũng có nghĩa, sẽ không xảy ra khả năng con sói mẹ tranh thủ lúc trời sập tối mà tấn công.
Gà gáy ba lần, sao mai đã mọc. Xem ra, con sói mẹ giảo hoạt biết rằng nơi này có mai phục, sẽ không đến đây cắn càn nữa. Tôi gỡ bỏ súng, co người làm một giấc.
“Đừng chủ quan, con sói con sắp chết rồi, đêm nay bằng giá nào sói mẹ cũng đến cứu nó đấy.” Ba Nông Đinh nhắc.
“Nó không ngu thế đâu, đến đây chỉ có chết thôi.” Tôi gạt đi.
Vừa nói xong, đột nhiên phía dưới chòi canh phát ra tiếng động lạ. Ba Nông Đinh và tôi lập tức giương súng nhắm về góc phát ra tiếng động, ngón tay đặt lên cò súng.
Một lúc sau, dưới bóng chòi canh có một con chó trắng trườn đến. Dưới ánh trăng, chúng tôi nhìn rõ, đích thực là một con chó lông trắng như tuyết, trắng đến mức không có một sợi lông nào khác màu, trắng đến mức lóa cả mắt.
Ba Nông Đinh đặt súng xuống, càu nhàu: “Chó nhà ai mà canh ba khuy khoắt còn đến đây làm loạn!”
Tôi cũng bỏ súng xuống, ngoẹo đầu vào vai, định làm một giấc nữa.
Con chó trắng dưới tầm mắt của chúng tôi, từ từ bò ra chỗ cái chạc.
“Xuy, xuy, cút ra, đừng có ra đó!” Ba Nông Đinh khua tay đuổi con chó trắng.
Con chó trắng quay đầu liếc nhìn Ba Nông Đinh, rồi lại chạy tiếp tới chỗ cái chạc gỗ. Trong khoảnh khắc nó quay đầu lại, tôi cảm thấy mặt mình bị hai luồng sáng xanh lét từ mắt nó quét qua, bất giác toát mồ hôi lạnh. Tôi chưa từng nhìn thấy con mắt chó nào dữ tợn như vậy. Tôi muốn kể cảm giác của mình cho Ba Nông Đinh, nhưng lại sợ anh ta cười tôi nhát gan như thỏ đế, đến con chó mà cũng sợ, liền nuốt luôn mấy câu định nói vào trong bụng.
Con chó trắng đến chỗ cái chạc gỗ, cúi đầu xuống làm cái gì đó, quay lưng về phía chúng tôi. Chúng tôi không nhìn rõ rút cục nó đang làm gì, nhưng con sói nhỏ đột nhiên ngừng kêu.
“Mẹ nó, không phải là con chó trắng cắn chết con sói nhỏ rồi chứ?” Ba Nông Đinh bỏ súng xuống, chạy khỏi chỗ canh, bám vào một cành cây, “Tao đánh gẫy chân mày, đánh vỡ mồm mày!”
Ba Nông Đinh chạy tới chỗ chạc gỗ, đột nhiên hét toáng lên sợ hãi: “Nó đang nhằn dây thừng, con sói con đang bú sữa nó. Nó không phải là chó, mà là sói! Mau, mau bắn đi!”
Tôi rợn cả tóc gáy, vội vàng giương súng lên ngắm. Trời ạ, cái ông Ba Nông Đinh đang cuống quýt kia cũng nằm trong tầm ngắm của tôi, tôi không thể tống tiễn cả người cả sói về Tây Thiên được. Khó khăn lắm mới bảo được Ba Nông Đinh dẹp sang một bên, con chó trắng, à không, con sói trắng đó đã cắn đứt dây thừng, cắp con sói nhỏ chạy như bay vào rừng.
“Rõ ràng là một con sói đen mà, làm sao lại biến toàn thân thành màu trắng được?” Ba Nông Đinh nghi hoặc.
Đúng rồi, tôi chỉ nghe người ta nói ở Bắc Cực mới có giống sói trắng, chứ cả vùng Chấn Nam này không phải sói đen thì là sói vàng, chưa từng nghe nói lại có sói trắng.
Tôi và Ba Nông Đinh bật đèn pin lên, soi kỹ đám cỏ phía trước chạc gỗ. Trên đám cỏ phủ một lớp vôi, vậy là chúng tôi đã đoán ra bí quyết đổi màu lông của con sói mẹ. Thì ra nó đã nhảy vào lò vôi, bọc lên người một lớp vôi sống, cải trang một cách khéo léo thành một con chó, đánh lừa con mắt của cả hai chúng tôi, cứu thoát được đứa con của mình. Đúng là một con sói mẹ vừa dũng cảm, vừa thông minh tuyệt đỉnh.
Và hôm sau, những con chó săn có khứu giác nhạy bén đã dẫn chúng tôi tới một cái hang đá bí mật ở vách núi. Bật đèn pin lên soi, trong hang có một con sói nhỏ lông vàng, vẫn chưa đầy tháng, vừa mới biết chạy nhảy, không thấy tung tích của sói mẹ, chắc nó đang đi săn bên ngoài.
“Con sói con này lớn lên chắc chắn sẽ bắt trộm dê!” trưởng thôn nói rồi rút ra một con dao dài định chặt đứt cổ của con sói con.
Lão thợ săn già Ba Nông Đinh liền ngăn trưởng thôn lại và nói: “Con sói mẹ quay về nhìn thấy sói con bị giết sẽ lần theo mùi mà tìm đến làng chúng ta báo thù một cách điên cuồng.”
“Vậy nên làm thế nào?”, tôi hỏi.
“Cách tốt nhất là đập gẫy bốn chân của con sói nhỏ, con sói mẹ sẽ không nỡ bỏ đi đứa con gái tàn tật của mình, cũng không dám tiếp tục ở nơi đã mang tới cho nó tai họa, nên sẽ cắp con nhỏ đi một nơi khác thật xa.”
“Không được, không được!” trưởng thôn đột nhiên ngắt lời phản đối, “Làm như thế cho dù chúng ta được yên, thì dê làng khác cũng sẽ gặp nguy, sao chúng ta lại giá họa cho người khác thế được?”
“Còn có một cách nữa, đó là mang con sói nhỏ này về làng, để người nuôi, sói mẹ sẽ không đến tìm được đâu.” Ba Nông Đinh khẳng định chắc nịch.
Thế là chúng tôi lấy dây thừng buộc chặt cổ con sói con, trói lên cái chạc gỗ cạnh lò vôi ngoài thôn. Xung quang đó là đồng không mông quạnh, rất tiện quan sát và nhắm bắn. Đội đi săn chia ra hai người mỗi nhóm, thay nhau trực canh cả ngày lẫn đêm, lên sẵn nòng khẩu súng săn, ngồi rình trên nóc lò nung cách chỗ con sói nhỏ chừng hai chục mét.
Nửa đêm ngày thứ ba, đến lượt tôi và Ba Nông Đinh trực canh. Theo những người trực trước kể lại, hai đêm trước, sói mẹ đã từng đến cái lò nung, nhưng cứ đứng ở khi rừng cách cái chạc khoảng 200 mét mà hú gọi liên hồi, không dám xông tới gần.
Khi tôi và Ba Nông Đinh trèo tới nóc lò, trưởng thôn dặn dò trước khi giao ban: Cách đây khoảng một tiếng, lúc một đám mây đen che khuất mặt trăng, mặt trăng đang sáng tỏ bỗng dưng tối sầm lại, con sói mẹ đột nhiên im bặt và vùng ra khỏi lùm cây, chạy như bay tới chỗ con sói con đang bị trói. Nhưng ngay lúc nó sắp đến nơi, đám mây đen đó lại bị thổi đi, mặt đất lại được ánh trăng chiếu rọi trở lại. Trưởng thôn và một vài tay thợ săn lập tức phát hiện tình huống xấu, vội nhằm về phía con sói mẹ bắn hai phát đạn. Mặc dù trong lúc hoảng loạn không bắn trúng, nhưng con sói mẹ cũng bị tiếng súng nổ làm giật mình, quay người chạy vào rừng sâu. Trưởng thôn nhấn mạnh, ông ta nhìn thấy một cách rõ ràng, đây là một con sói mẹ có bộ lông màu xám đen, hai con mắt sáng như chiếc đèn lồng xanh.
Ở chỗ cái chạc, con sói nhỏ không ngừng kêu hổn hển. Suốt mấy ngày nay, chúng tôi chỉ cho nó uống một ít cháo gạo, con sói gầy đến mức da bọc xương, có lẽ sắp chết rồi.
Tôi nằm trên nóc lò, nhìn chằm chằm trên trời. Hãy còn may, trời đêm càng lúc càng sáng rõ, không nhìn thấy một đám mây nào lớn cả, cũng có nghĩa, sẽ không xảy ra khả năng con sói mẹ tranh thủ lúc trời sập tối mà tấn công.
Gà gáy ba lần, sao mai đã mọc. Xem ra, con sói mẹ giảo hoạt biết rằng nơi này có mai phục, sẽ không đến đây cắn càn nữa. Tôi gỡ bỏ súng, co người làm một giấc.
“Đừng chủ quan, con sói con sắp chết rồi, đêm nay bằng giá nào sói mẹ cũng đến cứu nó đấy.” Ba Nông Đinh nhắc.
“Nó không ngu thế đâu, đến đây chỉ có chết thôi.” Tôi gạt đi.
Vừa nói xong, đột nhiên phía dưới chòi canh phát ra tiếng động lạ. Ba Nông Đinh và tôi lập tức giương súng nhắm về góc phát ra tiếng động, ngón tay đặt lên cò súng.
Một lúc sau, dưới bóng chòi canh có một con chó trắng trườn đến. Dưới ánh trăng, chúng tôi nhìn rõ, đích thực là một con chó lông trắng như tuyết, trắng đến mức không có một sợi lông nào khác màu, trắng đến mức lóa cả mắt.
Ba Nông Đinh đặt súng xuống, càu nhàu: “Chó nhà ai mà canh ba khuy khoắt còn đến đây làm loạn!”
Tôi cũng bỏ súng xuống, ngoẹo đầu vào vai, định làm một giấc nữa.
Con chó trắng dưới tầm mắt của chúng tôi, từ từ bò ra chỗ cái chạc.
“Xuy, xuy, cút ra, đừng có ra đó!” Ba Nông Đinh khua tay đuổi con chó trắng.
Con chó trắng quay đầu liếc nhìn Ba Nông Đinh, rồi lại chạy tiếp tới chỗ cái chạc gỗ. Trong khoảnh khắc nó quay đầu lại, tôi cảm thấy mặt mình bị hai luồng sáng xanh lét từ mắt nó quét qua, bất giác toát mồ hôi lạnh. Tôi chưa từng nhìn thấy con mắt chó nào dữ tợn như vậy. Tôi muốn kể cảm giác của mình cho Ba Nông Đinh, nhưng lại sợ anh ta cười tôi nhát gan như thỏ đế, đến con chó mà cũng sợ, liền nuốt luôn mấy câu định nói vào trong bụng.
Con chó trắng đến chỗ cái chạc gỗ, cúi đầu xuống làm cái gì đó, quay lưng về phía chúng tôi. Chúng tôi không nhìn rõ rút cục nó đang làm gì, nhưng con sói nhỏ đột nhiên ngừng kêu.
“Mẹ nó, không phải là con chó trắng cắn chết con sói nhỏ rồi chứ?” Ba Nông Đinh bỏ súng xuống, chạy khỏi chỗ canh, bám vào một cành cây, “Tao đánh gẫy chân mày, đánh vỡ mồm mày!”
Ba Nông Đinh chạy tới chỗ chạc gỗ, đột nhiên hét toáng lên sợ hãi: “Nó đang nhằn dây thừng, con sói con đang bú sữa nó. Nó không phải là chó, mà là sói! Mau, mau bắn đi!”
Tôi rợn cả tóc gáy, vội vàng giương súng lên ngắm. Trời ạ, cái ông Ba Nông Đinh đang cuống quýt kia cũng nằm trong tầm ngắm của tôi, tôi không thể tống tiễn cả người cả sói về Tây Thiên được. Khó khăn lắm mới bảo được Ba Nông Đinh dẹp sang một bên, con chó trắng, à không, con sói trắng đó đã cắn đứt dây thừng, cắp con sói nhỏ chạy như bay vào rừng.
“Rõ ràng là một con sói đen mà, làm sao lại biến toàn thân thành màu trắng được?” Ba Nông Đinh nghi hoặc.
Đúng rồi, tôi chỉ nghe người ta nói ở Bắc Cực mới có giống sói trắng, chứ cả vùng Chấn Nam này không phải sói đen thì là sói vàng, chưa từng nghe nói lại có sói trắng.
Tôi và Ba Nông Đinh bật đèn pin lên, soi kỹ đám cỏ phía trước chạc gỗ. Trên đám cỏ phủ một lớp vôi, vậy là chúng tôi đã đoán ra bí quyết đổi màu lông của con sói mẹ. Thì ra nó đã nhảy vào lò vôi, bọc lên người một lớp vôi sống, cải trang một cách khéo léo thành một con chó, đánh lừa con mắt của cả hai chúng tôi, cứu thoát được đứa con của mình. Đúng là một con sói mẹ vừa dũng cảm, vừa thông minh tuyệt đỉnh.
/19
|