Chờ một mùa Sen nở

Chương 1: Thành phố mùa Sen nở.

/5


Chương 1: Thành phố mùa Sen nở.

Thành phố S trải qua tháng sáu dưới cái nóng như chảo lửa, đã một tuần nay trời không hề đổ mưa, chắc chỉ có hương hoa Sen thoang thoảng lan tỏa ven hồ mới có thể khiến cho con người ta cảm thấy cái nhớp nháp của mùa hè dịu đi không ít.

Hạ Hàn Miên chạy vội vào sân bay, lia mắt nhìn ngó xung quanh sảnh chờ rộng lớn tấp nập người qua lại, mong muốn nhìn thấy một dáng hình hay khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ. Nhưng vô ích, có lẽ cô ấy đi vệ sinh, Hạ Hàn Miên đau khổ nghĩ, hoặc cô ấy đã bắt taxi về nhà trước. Hôm nay là lần đầu tiên Lữ Lam về nước sau 6 năm du học biệt tăm biệt tích ở Tây Ban Nha. Nếu như không đón được Lữ Lam, Hạ Hàn Miên cảm thấy mình không còn xứng làm bạn thân của cô ấy.

Hạ Hàn Miên đoán không đúng, Lữ Lam hiện đang thảnh thơi ngồi trong một quán Starbucks ở một góc sân bay quan sát Hạ Hàn Miên  ngó nghiêng tìm mình. Vốn cô có thể gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng đây là một sự trừng phạt, ai bảo Hạ Hàn Miên là chuyên gia giờ cao su, thậm chí là bậc thầy cho người khác leo cây. Hơn nữa, Hạ Hàn Miên không biết dùng điện thoại để liên lạc với cô à, đúng là đồ ngốc.

Mãi đến khi đá trong cốc cà phê đã tan hết, điện thoại trong túi xách Lữ Lam mói rung lên từng hồi chuông báo cuộc gọi đến, cô nhếch môi cười lạnh, chậm rãi bắt máy, “Alo?”.

Quả nhiên, giọng nói ngọt lịm đúng kiểu nịnh nọt của Hạ Hàn Miên truyền đến: “Đại bảo bối của tớ, cậu đang ở đâu vậy, cậu chưa về đến nhà đấy chứ?”.

“Starbucks”.

“A, thấy rồi thấy rồi, cậu ngồi yên đừng đi đâu đấy, tớ đến ngay bây giờ”.

Hạ Hàn Miên không chờ Lữ Lam trả lời đã vội vã cúp máy, rồi lại vội vã chạy đến quán Starbucks duy nhất trong sân bay, không quan tâm bản thân đang mang giày cao gót, dù sao cô cũng quen rồi.

Nhìn thấy Lữ Lam đang yên vị trên ghế chờ của Starbuck, Hạ Hàn Miên thầm cảm tạ trời đất, chân chó chạy đến kéo vali, khoác chiếc túi du lịch to tướng của Lữ Lam lên vai, không nói không rằng đi ra chỗ đậu xe của mình, hơn nữa còn luôn luôn nở nụ cười chính hiệu Hạ Bình Hoa.

Trong tay chỉ có một chiếc túi xách hiệu Venuco nhiều màu sắc nhẹ nhàng gọn gàng, Lữ Lam không nhanh không chậm bước theo phía sau, còn thuận tiện đeo mắt kính chống nắng, khí chất nữ vương bắn ra bốn phía khiến người ta phải ngoái nhìn, quả là một trời một vực với kẻ tiểu nhân phía trước. Lữ Lam không hề cảm thấy áy náy, 6 năm dài cô mới về nước một lần, vậy mà lại bị chính bạn thân của mình cho leo cây, không tức chết mới lạ.

Từ khi đi du học nước ngoài đến giờ, ngoại trừ ông bà nội, Hạ Hàn Miên và Dữ Dương là hai người duy nhất mà Lữ Lam còn giữ liên lạc.

Vốn lúc ra đi Lữ Lam không hề nói điều gì với bất cứ ai, kể cả cô bạn thân nhất cũng là duy nhất này của mình. Mãi đến một năm sau, sau khi ổn định mọi thứ, Lữ Lam mới liên lạc lại với Hạ Hàn Miên thông qua internet, kể với cô cuộc sống cũng như tình hình học tập của mình sau khi đi nước ngoài. Quả thật, nói Hạ Hàn Miên là tri kỉ của Lữ Lam cũng không sai, dù một tháng chỉ liên lạc từ 2 hoặc 3 lần, nhưng mỗi lần như thế lại kéo dài tới đơn vị tiếng đồng hồ, không thân cũng không được.

Hạ Hàn Miên đặt hành lí vào cốp xe rồi nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho Lữ Lam, người ngoài nhìn vào tưởng như Hạ Hàn Miên là một nữ hầu hầu hạ cô tiểu thư nhà giàu vậy. Lữ Lam cũng không ngại ngùng, nhập vai cô chủ nhà giàu có rất đạt, phóng khoáng chui vào ghế phụ đã được mở sẵn, để mặc cửa xe cho Hạ Hàn Miên đóng nốt.

Hạ Hàn Miên cười cười đóng cửa xe rồi vòng sang ghế lái, tự nhiên đảm nhiệm vị trí tài xế, trong lòng còn không ngừng oán trách vị tổng giám đốc mặt lạnh nào đó, có giỏi thì đến đây đón nữ vương của anh đi.

Hạ Hàn Miên lái xe đi về hướng đông của thành phố, đây là hướng nhà riêng của Lữ Lam. Dù đã 6 năm Lữ Lam không hề quay lại thành phố này, nhưng cô biết, đó vẫn luôn luôn là ngôi nhà mà Lữ Lam muốn trở về.

Sân bay ở tận phía tây thành phố, còn nhà Lữ Lam lại ở rìa đông của nội thành, đi với tốc độ cho phép cũng phải đến ba, bốn mươi phút. Hạ Hàn Miên cũng không thấy vội, nhanh tay bỏ vào máy phát nhạc một album của Westlife, chỉ và giây sau, trong không gian nhỏ đã vang lên những ca từ của bài hát “Season in the sun”.

Lữ Lam lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít, cô thả lỏng cả người trên ghế mềm, nhắm mắt ngân nga theo từng lời hát, tâm trạng như trở về những ngày còn học đại học, đầy nắng, và tiếng cười.

Hạ Hàn Miên nhìn thấy cô như vậy cũng vui vẻ lên, giọng điệu lập tức trở nên kiêu ngạo: “Thế nào? Cậu xem, tớ rõ là tri kỉ của cậu, thần tượng của cậu tớ biết thì không nói làm gì, đến cả bài hát khiến cậu thoải mái nhất tớ cũng biết, hơn nữa còn săn sóc tìm đĩa gốc cho cậu, lúc cậu mệt mỏi còn mở cho cậu thưởng thức. Tớ nói này, có lẽ kiếp trước cậu đã giải cứu cả dải ngân hà ấy chứ, thế nên kiếp này cậu mới có được người bạn như tớ, đúng không hả?”.

Lữ Lam coi như không nghe thấy gì, “Lát nữa nhớ đóng hộp cẩn thận lại cho tớ”.

Hạ Hàn Miên cười cười không để ý, cô dừng xe trước đèn tín hiệu, “Lần này cậu về sẽ không đi nữa chứ?”.

Lữ Lam vẫn đang ngân nga theo điệu nhạc, trả lời như lơ đãng, “Ừ, tớ nhận công việc ở đây”.

“Hả? Thật á?”.

“Tất nhiên. Lừa cậu làm gì?”. Lữ Lam cũng không phản ứng nhiều, chỉ xem câu hỏi của Hàn Miên như một phản xạ không điều kiện mà tự nhiên đáp lại.

“Nói rõ xem”.

“Tớ vốn đang làm ở công ty chi nhánh bên ấy, nhưng sau đó lại nhận được thông báo bị thuyên chuyển về bên đây. Dù sao ở đây cũng là công ty mẹ, được chuyển về đây chắc tốt hơn công ty con ở bên đó. Nếu tớ làm việc tốt, có lẽ sẽ cố định nơi làm việc và chỗ ở luôn. Tất nhiên, tớ sẽ làm tốt”.

Thành phố S không phải là nơi chôn rau cắt rốn của Lữ Lam, đó là thành phố H, nhưng đây cũng được xem là quê hương thứ hai của cô. Năm 11 tuổi, Lữ Lam cùng ông bà nội chuyển về đây sinh sống, gắn bó với nơi này 9 năm trời, cô cũng đã quen gọi nơi này là quê hương.

Thế nhưng, đi hết cả nửa vòng thành phố, từ phía tây thành phố đến trung tâm nội thành, Lữ Lam cũng không còn nhận ra thành phố mà mình từng rất thân thuộc nữa. Đúng rồi, dù sao cũng đã 6 năm trôi qua, thế giới còn thay đổi từng ngày, huống chi là một thành phố nhỏ bé đặt dưới bàn tay của cuộc sống công nghiệp hóa? Với lại, số lần mà Lữ Lam đi qua con đường này, con đường từ nội thành đến sân bay thành phố, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Hạ Hàn Miên liếc mắt thấy Lữ Lam có vẻ suy tư, cũng không nghĩ nhiều, “Vậy sao? Tốt quá rồi, từ chi nhánh về công ty mẹ, ừm, chắc lãnh đạo đã cảm phục tài năng của cậu rồi đấy. Ha ha, vậy công ty đó là công ty gì vậy? Nói tớ nghe xem có tiếng tăm gì không?”.

“Công ty cậu đang làm đấy”.

Hạ Hàn Miên sửng sốt giây lát. “Cậu không đùa đấy chứ?”. Đối với Hạ Hàn Miên mà nói, câu nói này đích thực là một quả bom không chốt an toàn. Hạ Hàn Miên không hiểu, sao Lữ Lam có thể nói ra câu ấy như đang trần thuật một vấn đề vô tư nào đó? Càng làm cho Hạ Hàn Miên không hiểu hơn, sao cô ấy lại đồng ý quay trở về đây chỉ vì nhận một công việc này?

“Tớ thích đùa lắm à?”.

“Vậy tớ hỏi cậu, Tô Giang là tổng giám đốc của công ty tớ, cậu biết không?”.

/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status