Trần Dương kéo đến một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống trước mặt, tôi căng thẳng tột độ, căng hai tai đợi chờ đáp án.
Anh ta hỏi: “Cậu…uống miếng nước đã!”
Tôi tức muốn nghẹn lại, đợi đợi đợi, hắn vẫn cứ chầm chậm chậm chạp sắp xếp suy nghĩ. Nếu đây là thời chiến tranh chắc người ta phải phái gã làm đặc vụ mất! Ban nãy tôi đã lấy cái chết ra dọa mà hắn vẫn không chịu mở mồm.
“Này, Tiểu Lý à, tôi gọi cậu là Tiểu Lý nhé, cậu xem tôi với cậu mới vừa biết nhau, tôi không hiểu cậu, Diệp Tử bên ấy có xảy ra chút chuyện. Nhưng, nhìn từ góc độ của mình, cậu nghe xong chớ có…nếu không tôi cũng khó xử lắm…”
“Em biết em biết, anh Trần, anh nói mau đi, quân tử không nuốt lời. Em bảo đảm sẽ không kích động, không gây sự, được chưa? Xin anh nói hết một lời đi, đừng dày vò tôi nữa!”
Trần Dương không hề nhìn tôi, thở dài não nuột một hồi mới nói: “Diệp Tử…cô ta…kết hôn rồi!”
“Cô Diệp Tử kết hôn rồi…”
“Không thể nào! Không thể nào!” Tôi xông vào nắm cổ áo Trần Dương, “Tại sao anh lại nói như thế? Rốt cuộc anh có dụng ý gì? Diệp Tử mới đi được hai tháng, cô ấy không thể kết hôn! Tại sao anh muốn lừa tôi?”
“Cậu buông tay ra, buông tay ra ngay, chúng ta đã cam kết rồi, sao cậu vẫn xúc động thế?” Trần Dương cố gắng ngửa mặt ra xa hơn, tránh khỏi bị cơn thạnh nộ của tôi làm vỡ cặp kính mạ vàng.
“Tại sao lại nói dối tôi? Nói!” Tôi không hình dung nổi mình dựa vào sức lực gì để gào lên như thế, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lạo rạo như bị nứt não trong đầu.
“Tôi không lừa, Tiểu Lý, anh ngồi xuống đã, lời tôi nói là sự thật.”
“Cô ấy kết hôn từ bao giờ?”
”Ngày 20 tháng 12, Tiểu Vân đi Singapore để làm phù dâu cho Diệp Tử…”
“Anh lừa người! Anh hoàn toàn dối trá!!!”
“Tôi thực sự không lừa gì cậu, tôi biết, lòng cậu ra sao tôi rất hiểu, nhưng…Không bằng đợi vài ngày nữa Tiểu Vân về cậu tự đi hỏi cho rõ, giả sử Diệp Tử giữ Tiểu Vân qua mùa giáng sinh, thì muộn nhất là tết sẽ về.”
Đất trời nổi cơn sấm sét! Từng lời từng lời khẳng định của Trần Dương đẩy tôi xuống vực thẳm muôn kiếp chôn vùi.
Hồn tôi lìa khỏi xác, dơ dạt trong căn phòng khách trang hoàng lộng lẫy, căn phòng chứng kiến Lý Hải Đào không còn sự sống thuộc thể, trầm mặc không lời. Thuộc linh cất lời khóc than, một lời than yếu ớt như hơi thở, sau đó điên cuồng liên tiếp quật mình lên bức tường và trần nhà, quật đến lả người đầy vết tích, mãi cho đến khi linh hồn sắp chết, mới rã rời quay trở về thân thể tôi.
Tôi trở trong mình cái linh hồn thoi thóp ấy bước ra khỏi cửa nhà Trần Dương.
Trần Dương nói với theo: “Tiểu Lý ơi, đều là đàn ông, việc gì cũng nên nghĩ thoáng ra, đừng một chút đã hoảng loạn, thời gian có thể pha loãng mọi chuyện. Bao giờ Tiểu Vân về tôi bảo cô ấy gọi cho anh hay anh chủ động gọi lại? Cô ấy có số của anh chưa?”
Tuyết rơi dày đặc! Tôi lao như điên vào màn tuyết bay đầy trời, muốn đánh thức linh hồn đang thoi thóp, và cánh bướm đêm hoang phế lạc mất trong bóng đêm đen kịt, những bông tuyết từ phía trước xối đến, tan hòa trên gương mặt tôi. “DIỆP TỬ ơi!” tiếng hét bị gió thổi cuốn đi, bị tuyết tầng tầng vùi lấp.
Trận tuyết cuối cùng của thế kỉ 20 tại Bắc Kinh, tôi ngã quỵ, ôm lấy mình bật khóc.
Nếu đau buồn vì người bạn gái trước lấy chồng ở Canada chỉ như một chậu nước, thì giờ đây tôi đã bị chính tay Diệp Tử dìm trong biển lớn.
Chẳng lẽ em không biết tôi khó mà bơi qua được?
***
Không nhớ nổi đã về nhà bằng cách nào, cũng không nhớ nổi đã nằm vật xuống giường ra sao.
Tôi châm một điếu thuốc, cứ nhìn cho đến khi nó rụi đi chỉ còn tàn tro.
Xin làm lễ truy điệu cho cuộc tình này, từ nay, từ này, Diệp Linh Lung hóa thành ký ức, hóa thành dấu chấm hết, hóa thành nỗi đau tôi không còn chạm vào được nữa. Tôi mở cửa sổ, quẳng đi chiếc đồng hồ.
Một phút sau đó tôi cuống cuồng chạy xuống nhà, như gã điên lần mò trong tuyết phủ, khi chạm tay vào bề mặt tuyết đóng băng, nỗi thống khổ trong lòng lại bị gió bão quất ập lên người, tôi run rẩy khắp mình mẩy, chừng như muốn ngất đi.
Tôi cứ cong queo ngồi như thế dưới chân tường, hoa tuyết cứ nhè nhẹ nhè nhẹ chất lên đầu tôi, thân tôi, chúng thỏa thích vuốt ve lấy gương mặt, khúc khích: “Ha ha, cái kẻ này, điên rồi! Dưới tuyết rơi hẳn sẽ có thằng điên!”
Không rõ là bao lâu nữa, tôi trở về cửa sau nhà, nằm vật ra giường, thiếp đi trong cơn mỏi mệt cuối cùng.
Lạnh quá! Tôi mơ thấy mình bị Diệp Tử và Tiểu Ngọc dìm đầu trong một hốc băng đá, tôi không nén được bật ho, toàn thân co tròn lại quắt quẽ.
Mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ: “Con ơi, sao không thay quần áo và đắp chăn lên? Không sợ lạnh à? Rồi có bàn tay cởi bỏ áo khoác ngoài của tôi. “Chết thật, Tiểu Đào con sốt rồi này! Ông ơi, ông ơi, lại giúp tôi! Lấy dùm tôi mấy viên thuốc cảm trong tủ xuống đây!”
Bố mẹ hợp sức cởi bỏ áo khoác và áo ngoài của tôi, đắp cho tôi hai cái chăn, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, lạnh cóng.
Bố đỡ tôi dậy cho uống thuốc, tôi đau rừ khắp người, thiêm thiếp chìm đi trong giấc ngủ.
Anh ta hỏi: “Cậu…uống miếng nước đã!”
Tôi tức muốn nghẹn lại, đợi đợi đợi, hắn vẫn cứ chầm chậm chậm chạp sắp xếp suy nghĩ. Nếu đây là thời chiến tranh chắc người ta phải phái gã làm đặc vụ mất! Ban nãy tôi đã lấy cái chết ra dọa mà hắn vẫn không chịu mở mồm.
“Này, Tiểu Lý à, tôi gọi cậu là Tiểu Lý nhé, cậu xem tôi với cậu mới vừa biết nhau, tôi không hiểu cậu, Diệp Tử bên ấy có xảy ra chút chuyện. Nhưng, nhìn từ góc độ của mình, cậu nghe xong chớ có…nếu không tôi cũng khó xử lắm…”
“Em biết em biết, anh Trần, anh nói mau đi, quân tử không nuốt lời. Em bảo đảm sẽ không kích động, không gây sự, được chưa? Xin anh nói hết một lời đi, đừng dày vò tôi nữa!”
Trần Dương không hề nhìn tôi, thở dài não nuột một hồi mới nói: “Diệp Tử…cô ta…kết hôn rồi!”
“Cô Diệp Tử kết hôn rồi…”
“Không thể nào! Không thể nào!” Tôi xông vào nắm cổ áo Trần Dương, “Tại sao anh lại nói như thế? Rốt cuộc anh có dụng ý gì? Diệp Tử mới đi được hai tháng, cô ấy không thể kết hôn! Tại sao anh muốn lừa tôi?”
“Cậu buông tay ra, buông tay ra ngay, chúng ta đã cam kết rồi, sao cậu vẫn xúc động thế?” Trần Dương cố gắng ngửa mặt ra xa hơn, tránh khỏi bị cơn thạnh nộ của tôi làm vỡ cặp kính mạ vàng.
“Tại sao lại nói dối tôi? Nói!” Tôi không hình dung nổi mình dựa vào sức lực gì để gào lên như thế, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lạo rạo như bị nứt não trong đầu.
“Tôi không lừa, Tiểu Lý, anh ngồi xuống đã, lời tôi nói là sự thật.”
“Cô ấy kết hôn từ bao giờ?”
”Ngày 20 tháng 12, Tiểu Vân đi Singapore để làm phù dâu cho Diệp Tử…”
“Anh lừa người! Anh hoàn toàn dối trá!!!”
“Tôi thực sự không lừa gì cậu, tôi biết, lòng cậu ra sao tôi rất hiểu, nhưng…Không bằng đợi vài ngày nữa Tiểu Vân về cậu tự đi hỏi cho rõ, giả sử Diệp Tử giữ Tiểu Vân qua mùa giáng sinh, thì muộn nhất là tết sẽ về.”
Đất trời nổi cơn sấm sét! Từng lời từng lời khẳng định của Trần Dương đẩy tôi xuống vực thẳm muôn kiếp chôn vùi.
Hồn tôi lìa khỏi xác, dơ dạt trong căn phòng khách trang hoàng lộng lẫy, căn phòng chứng kiến Lý Hải Đào không còn sự sống thuộc thể, trầm mặc không lời. Thuộc linh cất lời khóc than, một lời than yếu ớt như hơi thở, sau đó điên cuồng liên tiếp quật mình lên bức tường và trần nhà, quật đến lả người đầy vết tích, mãi cho đến khi linh hồn sắp chết, mới rã rời quay trở về thân thể tôi.
Tôi trở trong mình cái linh hồn thoi thóp ấy bước ra khỏi cửa nhà Trần Dương.
Trần Dương nói với theo: “Tiểu Lý ơi, đều là đàn ông, việc gì cũng nên nghĩ thoáng ra, đừng một chút đã hoảng loạn, thời gian có thể pha loãng mọi chuyện. Bao giờ Tiểu Vân về tôi bảo cô ấy gọi cho anh hay anh chủ động gọi lại? Cô ấy có số của anh chưa?”
Tuyết rơi dày đặc! Tôi lao như điên vào màn tuyết bay đầy trời, muốn đánh thức linh hồn đang thoi thóp, và cánh bướm đêm hoang phế lạc mất trong bóng đêm đen kịt, những bông tuyết từ phía trước xối đến, tan hòa trên gương mặt tôi. “DIỆP TỬ ơi!” tiếng hét bị gió thổi cuốn đi, bị tuyết tầng tầng vùi lấp.
Trận tuyết cuối cùng của thế kỉ 20 tại Bắc Kinh, tôi ngã quỵ, ôm lấy mình bật khóc.
Nếu đau buồn vì người bạn gái trước lấy chồng ở Canada chỉ như một chậu nước, thì giờ đây tôi đã bị chính tay Diệp Tử dìm trong biển lớn.
Chẳng lẽ em không biết tôi khó mà bơi qua được?
***
Không nhớ nổi đã về nhà bằng cách nào, cũng không nhớ nổi đã nằm vật xuống giường ra sao.
Tôi châm một điếu thuốc, cứ nhìn cho đến khi nó rụi đi chỉ còn tàn tro.
Xin làm lễ truy điệu cho cuộc tình này, từ nay, từ này, Diệp Linh Lung hóa thành ký ức, hóa thành dấu chấm hết, hóa thành nỗi đau tôi không còn chạm vào được nữa. Tôi mở cửa sổ, quẳng đi chiếc đồng hồ.
Một phút sau đó tôi cuống cuồng chạy xuống nhà, như gã điên lần mò trong tuyết phủ, khi chạm tay vào bề mặt tuyết đóng băng, nỗi thống khổ trong lòng lại bị gió bão quất ập lên người, tôi run rẩy khắp mình mẩy, chừng như muốn ngất đi.
Tôi cứ cong queo ngồi như thế dưới chân tường, hoa tuyết cứ nhè nhẹ nhè nhẹ chất lên đầu tôi, thân tôi, chúng thỏa thích vuốt ve lấy gương mặt, khúc khích: “Ha ha, cái kẻ này, điên rồi! Dưới tuyết rơi hẳn sẽ có thằng điên!”
Không rõ là bao lâu nữa, tôi trở về cửa sau nhà, nằm vật ra giường, thiếp đi trong cơn mỏi mệt cuối cùng.
Lạnh quá! Tôi mơ thấy mình bị Diệp Tử và Tiểu Ngọc dìm đầu trong một hốc băng đá, tôi không nén được bật ho, toàn thân co tròn lại quắt quẽ.
Mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ: “Con ơi, sao không thay quần áo và đắp chăn lên? Không sợ lạnh à? Rồi có bàn tay cởi bỏ áo khoác ngoài của tôi. “Chết thật, Tiểu Đào con sốt rồi này! Ông ơi, ông ơi, lại giúp tôi! Lấy dùm tôi mấy viên thuốc cảm trong tủ xuống đây!”
Bố mẹ hợp sức cởi bỏ áo khoác và áo ngoài của tôi, đắp cho tôi hai cái chăn, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, lạnh cóng.
Bố đỡ tôi dậy cho uống thuốc, tôi đau rừ khắp người, thiêm thiếp chìm đi trong giấc ngủ.
/68
|