Nước hồ xộc vào xoang mũi ngay tức khắc, mắt cay xè, miệng há uống liên tục mấy ngụm nước to. Nghiêm Noãn sặc, ra sức giãy dụa tiến về phía trước.
Thật ra, cô biết bơi nhưng cô ngã ngửa xuống hồ, lại không kịp phản ứng, mà nãy chạy bộ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cả người đau mỏi nên hiện tại mất sức.
Ban đêm trời tối đen, mọi người thi nhau bật đèn pin trên điện thoại rọi xuống hồ, có người kêu không ngừng, đám đông xô đẩy.
“Hồ này khá sâu đấy, mau cứu người đi!”
“Mau báo cảnh sát. Đúng rồi, gọi cả xe cấp cứu!”
Có nam sinh bắt đầu cởi áo, chuẩn bị nhảy xuống cứu Nghiêm Noãn.
Đúng lúc này, một người lao nhanh ra khỏi đám đông. Mấy người ở đó chưa kịp định hình thì người đó đã nhảy xuống hồ, bơi đến chỗ Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn bị sặc nước, người dần lịm đi, vì vùng vẫy quá nhiều mà tay cô bắt đầu mất sức. Dần dần, cô chìm xuống nước, thôi không vùng vẫy nữa.
Vào khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất, bỗng có một đôi tay vươn tới kéo cô vào trong lồ ng ngực. Lực cánh tay rất tốt lại thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Cô dựa vào lòng người đó, cảm giác yên tâm hơn nhiều. Thậm chí, cô còn chẳng cần mở to mắt nhìn rõ đã có thể hoàn toàn buông thõng, không dùng sức nữa.
Cả người Trình Sóc Xuyên ướt đẫm, môi mím chặt. Trong bóng đêm, ánh mắt anh âm trầm.
Anh bế Nghiêm Noãn vào bờ, vỗ nhẹ vào lưng cô để nhổ nước ra. Chẳng biết sao, quần chúng vây xem lại tự động tản ra, không ai dám tới gần.
Trình Sóc Xuyên hỏi: “Em đỡ hơn chưa?”
Nghiêm Noãn gật đầu. Nhưng cô hơi mệt, đầu gối đau rồi nãy còn bị sặc mấy ngụm nước.
Anh thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Dứt câu, anh cõng Nghiêm Noãn, tính rời đi luôn.
Đúng lúc ấy, có người to gan cản anh lại: “Anh… Anh là ai? Anh muốn đưa Nghiêm Noãn đi đâu?”
Trình Sóc Xuyên dừng chân, ánh mắt lạnh băng.
Không đợi anh mở miệng, Nghiêm Noãn đã lên tiếng giải thích trước: “Anh ấy là anh trai tôi. Làm phiền cậu bảo mọi người tản ra một chút được không? Không đợi lúc nữa sẽ có phiền phức đấy.”
Giọng cô hơi yếu. Nam sinh kia định mở miệng nói mấy lần mà không nói được câu nào, chỉ gật đầu rồi ân cần giúp bọn họ mở lối.
Người phía sau đi theo một đoạn, nhìn Trình Sóc Xuyên ôm Nghiêm Noãn lên một chiếc xe ven đường rồi chỉ kịp chụp ảnh, không đi theo kịp.
Ngay lúc Trình Sóc Xuyên bị người khác đụng phải, Nghiêm Noãn bị bao vây, anh đã liên lạc với Thượng Dương tới đón người. Sau đó, chị ta đến rất đúng lúc.
Thượng Dương hoảng sợ: “Trình tổng, Tiểu Noãn, hai người làm sao thế?”
Nghiêm Noãn thấy đường phía trước không dẫn về nhà, đoán ngay Thượng Dương định đi bệnh viện, mở miệng ngăn cản: “Em không đi bệnh viện đâu. Em không sao hết, chị đưa bọn em về nhà là được. Chắc chút nữa trên mạng sẽ tung tin… khụ khụ…” Chưa dứt câu, Nghiêm Noãn đã ho liên tục.
Trình Sóc Xuyên nói: “Đến bệnh viện.”
Nghiêm Noãn siết chặt tay anh, cố chấp lắc đầu.
Dưới sự kiên trì của Nghiêm Noãn, Thượng Dương đành quay đầu về khu Minh Nguyệt. Suốt dọc đường đi, Trình Sóc Xuyên không nói câu nào, mãi tới lúc chị ta chuẩn bị rời đi mới gọi: “Chuyện hôm nay hãy nhanh chóng xử lý, tôi không muốn trên mạng xuất hiện bất cứ lời đồn nào gây bất lợi cho cô ấy.”
Cái đó…
“Bộ phận công tác xã hội của công ty sẽ dốc sức phối hợp với cô.”
Nghe vậy, Thượng Dương gật đầu: “Được, Trình tổng yên tâm đi.”
Có bộ phận công tác xã hội của giải trí Khải Trình hỗ trợ, chị ta yên tâm rồi.
Vào ngồi trong nhà rồi mà sắc mặt Nghiêm Noãn vẫn trắng bệch. Trình Sóc Xuyên giúp cô lấy nước, ôm cô đi tắm rửa.
Nghiêm Noãn ngẩng đầu: “Anh cũng tắm đi.”
Trình Sóc Xuyên “ừm” tiếng rồi nói: “Anh tới phòng đối diện tắm.” Dừng giây lát, anh nói tiếp: “Em không cần lo lắng, anh bảo Thượng Dương đi xử lý rồi. Chuyện của chúng ta sẽ không bị tuồn ra ngoài.”
Nghiêm Noãn ngẩn người.
Cô… có lo lắng đâu.
Chỉ là cô vẫn nghĩ đến cảnh rơi xuống nước vừa rồi, lòng còn sợ hãi nên chưa hồi hồn mà thôi.
Hai người bắt đầu tắm rửa. Nghiêm Noãn bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Trình Sóc Xuyên tắm xong, đang đứng rót nước ấm, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng trên vỉ thuốc, lấy liều thuốc cảm đủ dùng cho Nghiêm Noãn. Thấy cô ra, anh vẫy tay: “Lại đây.”
Nghiêm Noãn biết đó là thuốc, lập tức cau mày.
“Em không sao hết. Thật đó! Không cần uống thuốc đâu… Khụ! Khụ khụ…”
…
Che miệng ho một trận dài xong, Nghiêm Noãn chột dạ. Sau đó, cô uống thuốc dưới cái nhìn chăm chú của Trình Sóc Xuyên.
Tắm rửa xong, Nghiêm Noãn thay váy ngủ, phần đầu gối đỏ lên trông cực kỳ rõ ràng. Trình Sóc Xuyên nhanh mắt chú ý tới chỗ đó. Chắc do vừa rồi cô bị xe đạp đụng phải.
Giọng anh bình thản, nghe không ra cảm xúc gì: “Chân em bị thương rồi. Ngồi xuống!”
Anh không nói, Nghiêm Noãn đã quên luôn. Giờ nhắc mới thấy nhức nhức.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, Trình Sóc Xuyên ngồi xổm phía trước, giúp cô khử trùng rồi dùng tăm bông dính thuốc mỡ bôi lên. Tuy hơi đau nhưng Nghiêm Noãn yên lặng nín nhịn.
Cô nhìn Trình Sóc Xuyên không chớp mắt. Khắp người anh đều đang tỏa ra mùi hương thanh mát sau khi tắm. Nó khiến cô nhớ lại lúc mình rơi xuống hồ, được anh ôm vào lòng. Cảm giác ấy an toàn biết bao! Thế nên, cô không tự chủ được mà nhếch khóe miệng.
Trình Sóc Xuyên đứng dậy, quay đầu đi vứt rác, ánh mắt Nghiêm Noãn tự động dõi theo. Sau đó, tầm mắt cô khựng lại, bởi vì cô nhìn thấy… trên áo thun xám của anh có chỗ ướt đẫm nước, mà đó còn là màu đõ thẫm.
Cô đứng lên theo bản năng: “Anh Xuyên, anh bị thương rồi!”
Bước chân Trình Sóc Xuyên cứng đờ, anh thấp giọng nói: “Không sao.”
Gì mà không sao chứ?
Nghiêm Noãn tiến lên, nhẹ tay vén áo thun của anh, phát hiện sau lưng bị trầy xước một mảng lớn. Nhẹ thì trầy da mà nặng hơn là chảy máu.
Nghiêm Noãn vừa kinh ngạc vừa đau lòng, nhớ đến ban nãy bị đâm, Trình Sóc Xuyên bảo vệ mình, bị đâm ngã trên mặt đất, đám người chen lấn xô đẩy tách bọn họ ra.
Cô cẩn thận quan sát từ đằng trước ra đằng sau, phát hiện thêm vết thương nhẹ ở đùi của Trình Sóc Xuyên.
Anh cứ mặc kệ vết thương và nhảy xuống nước cứu cô rồi giờ vẫn chưa kịp xử lý, hẳn là đau lắm.
Càng nghĩ, Nghiêm Noãn càng khó chịu, nước mắt trào dâng. Sau đó, cô không nói lời nào đã cầm hộp thuốc ban nãy Trình Sóc Xuyên mới dùng xử lý cho mình.
Nhưng cô sợ mình tay chân vụng về làm Trình Sóc Xuyên đau hơn nên lúc bôi thuốc luôn cẩn thận từng li từng tí một.
Tình huống bất thình lình xảy ra hôm nay không quá lạ lẫm với Nghiêm Noãn. Thân là nhân vật của công chúng, một khi đã bị vây xem thì sẽ có thể xảy ra đủ loại sự cố.
Cô từng bị người ta chặn ở WC sân bay suốt ba tiếng, bị fan cuồng đặt camera mini quay phòng khách sạn mình ở, còn từng bị một số fan quá khích kéo xuống khỏi sân khấu ngay tại hiện trường họp báo.
Thông thường thì việc này rất khó phòng bị. Không trải qua vài ba lần thì khi nói mình rất nổi tiếng sẽ thấy hơi ngượng.
Nhớ đến việc hôm nay mình bị bi3n thái sờ s0ạng chân, lòng cô hoảng sợ. May mà lúc đó không mặc váy, không sẽ càng ghê tởm hơn.
Buổi tối, Trình Sóc Xuyên ở lại ngủ với cô. Vì lưng bị thương nên anh chỉ có thể nằm nghiêng hoặc nằm sấp. Đối với Trình Sóc Xuyên mà nói, việc nằm sấp này chẳng có vẻ gì là đẹp trai, anh không làm. Vì thế, anh chọn nằm nghiêng, đối mặt với Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn dùng phần đùi quấn chặt lấy eo anh, giống một chú koala nhỏ bám vào thân cây không chịu buông.
Thấy Nghiêm Noãn không vui, Trình Sóc Xuyên hôn lên trán cô một cái, suy nghĩ kỹ rồi mới nói: “Nếu em cảm thấy làm nghệ sĩ quá cực khổ, em có thể không làm nữa.”
Nghiêm Noãn sửng sốt.
Cô đâu thấy vất vả. Có phải núi băng nhỏ hiểu lầm gì đó rồi không?
Thật ra, cô hơi tức giận vì mình kém may mắn, chạy bộ thôi mà làm cả hai người bị thương, chứ không có gì quá giận dữ hay vất vả.
Từ khi tiến vào giới giải trí, cô đã hiểu rằng, bước đi trên con đường này sẽ hưởng thụ ánh đèn flash nghìn người theo đuổi, có những quyền lợi tiện ích. Thậm chí, chỉ cần lộ mặt thôi đã thu về con số cực kỳ xa xỉ. Đồng thời, nó lại khiến bạn mất đi sự riêng tư, phải chịu đựng những công kích không nên có.
Nói theo một khía cạnh khác thì những thứ này coi như bổ trợ cho nhau.
Cho nên, cô luôn cảm thấy có một vài người cùng ngành với mình có lối tư duy rất kỳ quái. Khi có tình yêu đẹp đẽ, kiếm được tiền, bạn tự biết mình là minh tinh. Nhưng tới lúc ngoại tình bị phóng viên chụp được lại thành họ xâm phạm đời sống riêng tư. Đây không phải kiểu đo lường điển hình cho mức độ kiềm chế bản thân sao?
Nghiêm Noãn chọc chọc ngực Trình Sóc Xuyên, nghẹn giọng nói: “Em không sao, chẳng qua em không ngủ được.”
“Hủy lịch trình ngày mai đi.”
Nghiêm Noãn lắc đầu: “Không sao mà. Em chỉ bị sặc nước chứ có bị cảm đâu.” Cô nằm trong lòng Trình Sóc Xuyên, ngẫm nghĩ: “Hay anh kể chuyện cổ tích ru em ngủ đi, được không?”
“Em là trẻ ba tuổi đấy hả?”
“Không. Em là tiên nữ vĩnh viễn mười tám tuổi đó.”
“…”
Trình Sóc Xuyên thở dài đầy bất đắc dĩ.
Anh bắt đầu lục lọi trí nhớ, tìm một câu chuyện cổ tích kể trước khi đi ngủ nhưng lâu tới độ Nghiêm Noãn tưởng anh ngủ rồi mới mở miệng nói: “Thế… kể chuyện liên quan đến chú thỏ trắng nhỏ nhé?”
Nghiêm Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Sóc Xuyên thong thả kể chuyện cổ tích, giọng điệu nghe hơi giống lúc cố gắng học thuộc: “Rừng rậm… Không đúng, thỏ trắng nhỏ bị lạc đường trong rừng rậm, nó bắt gặp thỏ đen, muốn hỏi thỏ đen đường về nhà. Thỏ đen xấu xa nói: Cậu làm tôi vui tôi sẽ nói cho cậu biết. Vì thế, thỏ trắng ra sức làm nó vui.”
…
Dần dà, Nghiêm Noãn cảm thấy hoài nghi nhân sinh. Đây là… chuyện cổ tích kể trước khi đi ngủ hả?
Sao nghe như sách đen thế?
Núi băng nhỏ kể chuyện cổ tích theo lối 18+ hả?
Sau đó, Nghiêm Noãn bình tĩnh lại, nghĩ chắc do mình suy nghĩ quá đen tối, thôi để nghe tiếp xem có pha xoay chuyển nào không.
Trình Sóc Xuyên tiếp tục kể: “Đi thêm một đoạn, thỏ trắng lại lạc đường. Lần này, nó gặp thỏ xám, hỏi đường về nhà. Thỏ xám xấu xa nói: Cậu làm tôi vui tôi sẽ nói cho cậu biết. Vì thế, thỏ trắng ra sức làm nó vui.”
…
Nghiêm Noãn hoang mang.
“Cuối cùng, thỏ trắng về tới nhà. Sau đó, nó mang thai, sinh thỏ con. Em đoán xem đứa trẻ con ai?”
Trình Sóc Xuyên bình tĩnh kể xong chuyện cổ tích. Nghiêm Noãn im lặng giây lát rồi quyết định phối hợp với anh tới cùng, mong chờ cốt truyện: “Thế đứa trẻ con ai?”
Trình Sóc Xuyên siết chặt tay đặt bên hông cô, thầm thì bên tai: “Em làm anh vui anh nói cho em biết.”
“Bùm” một cái, khuôn mặt Nghiêm Noãn nóng bừng: “Anh Xuyên à, anh đen tối thật đấy.”
Quả nhiên, đàn ông cấm dục lúc ở trên giường sẽ không nhịn được mà bày mưu tính kế.
Khoảng thời gian trước, “dì cả” của cô ghé thăm nên hai người chỉ đắp chăn bông ngủ vô cùng trong sáng. Nếu cứ thế thì cũng thôi đi nhưng Trình Sóc Xuyên lại là người mới khai trai, sao chịu ăn chay mãi được.
Lúc trên giường, anh khá giống thường ngày, nói ít làm nhiều. Nghiêm Noãn miệng thì kêu khóc nũng nịu, bảo không chịu nổi lực của anh nhưng đâu phải không muốn làm cùng, chỉ là: “Trên lưng anh có vết thương, sẽ đau đấy.”
“Em không cào anh thì anh không đau.”
Nghiêm Noãn không phục: “Anh dùng lực mạnh như thế, em không cào lưng anh thì cào chỗ nào?”
“Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Tắt đèn, bóng đêm bao trùm lên âm thanh r3n rỉ ái muội. Đến ánh trăng cũng trốn biệt sau rặng mây, không dám xem khung cảnh kiều diễm kia.
Thật ra, cô biết bơi nhưng cô ngã ngửa xuống hồ, lại không kịp phản ứng, mà nãy chạy bộ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cả người đau mỏi nên hiện tại mất sức.
Ban đêm trời tối đen, mọi người thi nhau bật đèn pin trên điện thoại rọi xuống hồ, có người kêu không ngừng, đám đông xô đẩy.
“Hồ này khá sâu đấy, mau cứu người đi!”
“Mau báo cảnh sát. Đúng rồi, gọi cả xe cấp cứu!”
Có nam sinh bắt đầu cởi áo, chuẩn bị nhảy xuống cứu Nghiêm Noãn.
Đúng lúc này, một người lao nhanh ra khỏi đám đông. Mấy người ở đó chưa kịp định hình thì người đó đã nhảy xuống hồ, bơi đến chỗ Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn bị sặc nước, người dần lịm đi, vì vùng vẫy quá nhiều mà tay cô bắt đầu mất sức. Dần dần, cô chìm xuống nước, thôi không vùng vẫy nữa.
Vào khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất, bỗng có một đôi tay vươn tới kéo cô vào trong lồ ng ngực. Lực cánh tay rất tốt lại thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Cô dựa vào lòng người đó, cảm giác yên tâm hơn nhiều. Thậm chí, cô còn chẳng cần mở to mắt nhìn rõ đã có thể hoàn toàn buông thõng, không dùng sức nữa.
Cả người Trình Sóc Xuyên ướt đẫm, môi mím chặt. Trong bóng đêm, ánh mắt anh âm trầm.
Anh bế Nghiêm Noãn vào bờ, vỗ nhẹ vào lưng cô để nhổ nước ra. Chẳng biết sao, quần chúng vây xem lại tự động tản ra, không ai dám tới gần.
Trình Sóc Xuyên hỏi: “Em đỡ hơn chưa?”
Nghiêm Noãn gật đầu. Nhưng cô hơi mệt, đầu gối đau rồi nãy còn bị sặc mấy ngụm nước.
Anh thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Dứt câu, anh cõng Nghiêm Noãn, tính rời đi luôn.
Đúng lúc ấy, có người to gan cản anh lại: “Anh… Anh là ai? Anh muốn đưa Nghiêm Noãn đi đâu?”
Trình Sóc Xuyên dừng chân, ánh mắt lạnh băng.
Không đợi anh mở miệng, Nghiêm Noãn đã lên tiếng giải thích trước: “Anh ấy là anh trai tôi. Làm phiền cậu bảo mọi người tản ra một chút được không? Không đợi lúc nữa sẽ có phiền phức đấy.”
Giọng cô hơi yếu. Nam sinh kia định mở miệng nói mấy lần mà không nói được câu nào, chỉ gật đầu rồi ân cần giúp bọn họ mở lối.
Người phía sau đi theo một đoạn, nhìn Trình Sóc Xuyên ôm Nghiêm Noãn lên một chiếc xe ven đường rồi chỉ kịp chụp ảnh, không đi theo kịp.
Ngay lúc Trình Sóc Xuyên bị người khác đụng phải, Nghiêm Noãn bị bao vây, anh đã liên lạc với Thượng Dương tới đón người. Sau đó, chị ta đến rất đúng lúc.
Thượng Dương hoảng sợ: “Trình tổng, Tiểu Noãn, hai người làm sao thế?”
Nghiêm Noãn thấy đường phía trước không dẫn về nhà, đoán ngay Thượng Dương định đi bệnh viện, mở miệng ngăn cản: “Em không đi bệnh viện đâu. Em không sao hết, chị đưa bọn em về nhà là được. Chắc chút nữa trên mạng sẽ tung tin… khụ khụ…” Chưa dứt câu, Nghiêm Noãn đã ho liên tục.
Trình Sóc Xuyên nói: “Đến bệnh viện.”
Nghiêm Noãn siết chặt tay anh, cố chấp lắc đầu.
Dưới sự kiên trì của Nghiêm Noãn, Thượng Dương đành quay đầu về khu Minh Nguyệt. Suốt dọc đường đi, Trình Sóc Xuyên không nói câu nào, mãi tới lúc chị ta chuẩn bị rời đi mới gọi: “Chuyện hôm nay hãy nhanh chóng xử lý, tôi không muốn trên mạng xuất hiện bất cứ lời đồn nào gây bất lợi cho cô ấy.”
Cái đó…
“Bộ phận công tác xã hội của công ty sẽ dốc sức phối hợp với cô.”
Nghe vậy, Thượng Dương gật đầu: “Được, Trình tổng yên tâm đi.”
Có bộ phận công tác xã hội của giải trí Khải Trình hỗ trợ, chị ta yên tâm rồi.
Vào ngồi trong nhà rồi mà sắc mặt Nghiêm Noãn vẫn trắng bệch. Trình Sóc Xuyên giúp cô lấy nước, ôm cô đi tắm rửa.
Nghiêm Noãn ngẩng đầu: “Anh cũng tắm đi.”
Trình Sóc Xuyên “ừm” tiếng rồi nói: “Anh tới phòng đối diện tắm.” Dừng giây lát, anh nói tiếp: “Em không cần lo lắng, anh bảo Thượng Dương đi xử lý rồi. Chuyện của chúng ta sẽ không bị tuồn ra ngoài.”
Nghiêm Noãn ngẩn người.
Cô… có lo lắng đâu.
Chỉ là cô vẫn nghĩ đến cảnh rơi xuống nước vừa rồi, lòng còn sợ hãi nên chưa hồi hồn mà thôi.
Hai người bắt đầu tắm rửa. Nghiêm Noãn bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Trình Sóc Xuyên tắm xong, đang đứng rót nước ấm, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng trên vỉ thuốc, lấy liều thuốc cảm đủ dùng cho Nghiêm Noãn. Thấy cô ra, anh vẫy tay: “Lại đây.”
Nghiêm Noãn biết đó là thuốc, lập tức cau mày.
“Em không sao hết. Thật đó! Không cần uống thuốc đâu… Khụ! Khụ khụ…”
…
Che miệng ho một trận dài xong, Nghiêm Noãn chột dạ. Sau đó, cô uống thuốc dưới cái nhìn chăm chú của Trình Sóc Xuyên.
Tắm rửa xong, Nghiêm Noãn thay váy ngủ, phần đầu gối đỏ lên trông cực kỳ rõ ràng. Trình Sóc Xuyên nhanh mắt chú ý tới chỗ đó. Chắc do vừa rồi cô bị xe đạp đụng phải.
Giọng anh bình thản, nghe không ra cảm xúc gì: “Chân em bị thương rồi. Ngồi xuống!”
Anh không nói, Nghiêm Noãn đã quên luôn. Giờ nhắc mới thấy nhức nhức.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, Trình Sóc Xuyên ngồi xổm phía trước, giúp cô khử trùng rồi dùng tăm bông dính thuốc mỡ bôi lên. Tuy hơi đau nhưng Nghiêm Noãn yên lặng nín nhịn.
Cô nhìn Trình Sóc Xuyên không chớp mắt. Khắp người anh đều đang tỏa ra mùi hương thanh mát sau khi tắm. Nó khiến cô nhớ lại lúc mình rơi xuống hồ, được anh ôm vào lòng. Cảm giác ấy an toàn biết bao! Thế nên, cô không tự chủ được mà nhếch khóe miệng.
Trình Sóc Xuyên đứng dậy, quay đầu đi vứt rác, ánh mắt Nghiêm Noãn tự động dõi theo. Sau đó, tầm mắt cô khựng lại, bởi vì cô nhìn thấy… trên áo thun xám của anh có chỗ ướt đẫm nước, mà đó còn là màu đõ thẫm.
Cô đứng lên theo bản năng: “Anh Xuyên, anh bị thương rồi!”
Bước chân Trình Sóc Xuyên cứng đờ, anh thấp giọng nói: “Không sao.”
Gì mà không sao chứ?
Nghiêm Noãn tiến lên, nhẹ tay vén áo thun của anh, phát hiện sau lưng bị trầy xước một mảng lớn. Nhẹ thì trầy da mà nặng hơn là chảy máu.
Nghiêm Noãn vừa kinh ngạc vừa đau lòng, nhớ đến ban nãy bị đâm, Trình Sóc Xuyên bảo vệ mình, bị đâm ngã trên mặt đất, đám người chen lấn xô đẩy tách bọn họ ra.
Cô cẩn thận quan sát từ đằng trước ra đằng sau, phát hiện thêm vết thương nhẹ ở đùi của Trình Sóc Xuyên.
Anh cứ mặc kệ vết thương và nhảy xuống nước cứu cô rồi giờ vẫn chưa kịp xử lý, hẳn là đau lắm.
Càng nghĩ, Nghiêm Noãn càng khó chịu, nước mắt trào dâng. Sau đó, cô không nói lời nào đã cầm hộp thuốc ban nãy Trình Sóc Xuyên mới dùng xử lý cho mình.
Nhưng cô sợ mình tay chân vụng về làm Trình Sóc Xuyên đau hơn nên lúc bôi thuốc luôn cẩn thận từng li từng tí một.
Tình huống bất thình lình xảy ra hôm nay không quá lạ lẫm với Nghiêm Noãn. Thân là nhân vật của công chúng, một khi đã bị vây xem thì sẽ có thể xảy ra đủ loại sự cố.
Cô từng bị người ta chặn ở WC sân bay suốt ba tiếng, bị fan cuồng đặt camera mini quay phòng khách sạn mình ở, còn từng bị một số fan quá khích kéo xuống khỏi sân khấu ngay tại hiện trường họp báo.
Thông thường thì việc này rất khó phòng bị. Không trải qua vài ba lần thì khi nói mình rất nổi tiếng sẽ thấy hơi ngượng.
Nhớ đến việc hôm nay mình bị bi3n thái sờ s0ạng chân, lòng cô hoảng sợ. May mà lúc đó không mặc váy, không sẽ càng ghê tởm hơn.
Buổi tối, Trình Sóc Xuyên ở lại ngủ với cô. Vì lưng bị thương nên anh chỉ có thể nằm nghiêng hoặc nằm sấp. Đối với Trình Sóc Xuyên mà nói, việc nằm sấp này chẳng có vẻ gì là đẹp trai, anh không làm. Vì thế, anh chọn nằm nghiêng, đối mặt với Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn dùng phần đùi quấn chặt lấy eo anh, giống một chú koala nhỏ bám vào thân cây không chịu buông.
Thấy Nghiêm Noãn không vui, Trình Sóc Xuyên hôn lên trán cô một cái, suy nghĩ kỹ rồi mới nói: “Nếu em cảm thấy làm nghệ sĩ quá cực khổ, em có thể không làm nữa.”
Nghiêm Noãn sửng sốt.
Cô đâu thấy vất vả. Có phải núi băng nhỏ hiểu lầm gì đó rồi không?
Thật ra, cô hơi tức giận vì mình kém may mắn, chạy bộ thôi mà làm cả hai người bị thương, chứ không có gì quá giận dữ hay vất vả.
Từ khi tiến vào giới giải trí, cô đã hiểu rằng, bước đi trên con đường này sẽ hưởng thụ ánh đèn flash nghìn người theo đuổi, có những quyền lợi tiện ích. Thậm chí, chỉ cần lộ mặt thôi đã thu về con số cực kỳ xa xỉ. Đồng thời, nó lại khiến bạn mất đi sự riêng tư, phải chịu đựng những công kích không nên có.
Nói theo một khía cạnh khác thì những thứ này coi như bổ trợ cho nhau.
Cho nên, cô luôn cảm thấy có một vài người cùng ngành với mình có lối tư duy rất kỳ quái. Khi có tình yêu đẹp đẽ, kiếm được tiền, bạn tự biết mình là minh tinh. Nhưng tới lúc ngoại tình bị phóng viên chụp được lại thành họ xâm phạm đời sống riêng tư. Đây không phải kiểu đo lường điển hình cho mức độ kiềm chế bản thân sao?
Nghiêm Noãn chọc chọc ngực Trình Sóc Xuyên, nghẹn giọng nói: “Em không sao, chẳng qua em không ngủ được.”
“Hủy lịch trình ngày mai đi.”
Nghiêm Noãn lắc đầu: “Không sao mà. Em chỉ bị sặc nước chứ có bị cảm đâu.” Cô nằm trong lòng Trình Sóc Xuyên, ngẫm nghĩ: “Hay anh kể chuyện cổ tích ru em ngủ đi, được không?”
“Em là trẻ ba tuổi đấy hả?”
“Không. Em là tiên nữ vĩnh viễn mười tám tuổi đó.”
“…”
Trình Sóc Xuyên thở dài đầy bất đắc dĩ.
Anh bắt đầu lục lọi trí nhớ, tìm một câu chuyện cổ tích kể trước khi đi ngủ nhưng lâu tới độ Nghiêm Noãn tưởng anh ngủ rồi mới mở miệng nói: “Thế… kể chuyện liên quan đến chú thỏ trắng nhỏ nhé?”
Nghiêm Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Sóc Xuyên thong thả kể chuyện cổ tích, giọng điệu nghe hơi giống lúc cố gắng học thuộc: “Rừng rậm… Không đúng, thỏ trắng nhỏ bị lạc đường trong rừng rậm, nó bắt gặp thỏ đen, muốn hỏi thỏ đen đường về nhà. Thỏ đen xấu xa nói: Cậu làm tôi vui tôi sẽ nói cho cậu biết. Vì thế, thỏ trắng ra sức làm nó vui.”
…
Dần dà, Nghiêm Noãn cảm thấy hoài nghi nhân sinh. Đây là… chuyện cổ tích kể trước khi đi ngủ hả?
Sao nghe như sách đen thế?
Núi băng nhỏ kể chuyện cổ tích theo lối 18+ hả?
Sau đó, Nghiêm Noãn bình tĩnh lại, nghĩ chắc do mình suy nghĩ quá đen tối, thôi để nghe tiếp xem có pha xoay chuyển nào không.
Trình Sóc Xuyên tiếp tục kể: “Đi thêm một đoạn, thỏ trắng lại lạc đường. Lần này, nó gặp thỏ xám, hỏi đường về nhà. Thỏ xám xấu xa nói: Cậu làm tôi vui tôi sẽ nói cho cậu biết. Vì thế, thỏ trắng ra sức làm nó vui.”
…
Nghiêm Noãn hoang mang.
“Cuối cùng, thỏ trắng về tới nhà. Sau đó, nó mang thai, sinh thỏ con. Em đoán xem đứa trẻ con ai?”
Trình Sóc Xuyên bình tĩnh kể xong chuyện cổ tích. Nghiêm Noãn im lặng giây lát rồi quyết định phối hợp với anh tới cùng, mong chờ cốt truyện: “Thế đứa trẻ con ai?”
Trình Sóc Xuyên siết chặt tay đặt bên hông cô, thầm thì bên tai: “Em làm anh vui anh nói cho em biết.”
“Bùm” một cái, khuôn mặt Nghiêm Noãn nóng bừng: “Anh Xuyên à, anh đen tối thật đấy.”
Quả nhiên, đàn ông cấm dục lúc ở trên giường sẽ không nhịn được mà bày mưu tính kế.
Khoảng thời gian trước, “dì cả” của cô ghé thăm nên hai người chỉ đắp chăn bông ngủ vô cùng trong sáng. Nếu cứ thế thì cũng thôi đi nhưng Trình Sóc Xuyên lại là người mới khai trai, sao chịu ăn chay mãi được.
Lúc trên giường, anh khá giống thường ngày, nói ít làm nhiều. Nghiêm Noãn miệng thì kêu khóc nũng nịu, bảo không chịu nổi lực của anh nhưng đâu phải không muốn làm cùng, chỉ là: “Trên lưng anh có vết thương, sẽ đau đấy.”
“Em không cào anh thì anh không đau.”
Nghiêm Noãn không phục: “Anh dùng lực mạnh như thế, em không cào lưng anh thì cào chỗ nào?”
“Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Tắt đèn, bóng đêm bao trùm lên âm thanh r3n rỉ ái muội. Đến ánh trăng cũng trốn biệt sau rặng mây, không dám xem khung cảnh kiều diễm kia.
/65
|