Tập đoàn Ngô gia.
Thưa chủ tịch Ngô,cô Hạ Như Song đã về nước sáng nay ạ Thám tử nhìn Ngô Trác Thăng nói.
Được rồi,anh ra ngoài đi. Tiền công thư kí sẽ chuyển cho anh Anh nói.
Thám tử ra khỏi phòng,anh cầm tài liệu về cô lên xem. Xem đến dòng chữ cuối cùng thì hoảng hồn.
Song Nhi bị liệt sao? Lẩm bẩm một mình.
Cô đã trở về.
**
Ngoài xe,nhìn Lê Ngọc Khánh và cô. Anh trở nên trầm lặng u ám. Nhìn hồi lâu, Ngô Trác Thăng cầm điện thoại lên gọi một dãy số.
Bà Tuyền Uri tôi đồng ý tham gia bữa tiệc vào ngày mai - Anh nói xong cúp máy.
Ngày mai có bữa tiệc sinh nhật,nhưng bà Tuyền Uri là người lạ lùng,biến bữa tiệc sinh nhật của mình là tiệc hóa trang. Mỗi người đều phải đeo một chiếc mặt nạ.
Thông tin thám tử đưa hắn,thì cô có đi dự bữa tiệc của bà ta,nên anh quyết định đi để làm rõ,tại sao hai chân cô lại bị liệt. Nhìn cô ngồi trên xe lăn như vậy anh cảm thấy lòng đầy chua xót.
Không dám nhìn cô nữa bảo tài xế chạy đi. Anh sợ,sợ nhìn cô nữa nước mắt sẽ rơi mất,vì hai năm trước lúc cô đi. Lòng anh tràn đầy đau nhói,muốn giữ cô lại nhưng quá trễ rồi.
Đến bây giờ lại, Hạ Như Song ha năm qua em sống thế nào khi không bước đi được,anh chỉ muốn ôm em lúc này lắm,em biết không?
Hai năm trước anh quá ngốc để mất em,nhưng bây giờ Ngô Trác Thăng này sẽ không đánh mất em,Hạ Như Song!
Tối hôm sau, Hạ Như Song được chuẩn bị một chiếc váy dạ hội để tham gia bữa tiệc của bà Tuyền Uri.
Hạ Như Song khoát trên mình bộ váy xanh biển nhạt,mái tóc được chải gọn xõa xuống,không cầu kì,không điệu đà rất tự nhiên.
Cô mang đôi giày cao gót trắng,nhìn xuống cô rất thích,nhưng lúc nào cô mới đi được?
Lê Ngọc Khánh đưa cho cô một chiếc mặt nạ,nói là tiệc hóa trang nên phải đeo. Cô không suy nghĩ đeo vào rồi được anh đẩy đi.
Đến bữa tiệc,cô thật sự không muốn bước vào vì...sợ mọi người bàn tán về đôi chân này!
Nhìn hiểu rõ tâm tư của cô,Lê Ngọc Khánh nói cô đừng lo rồi đẩy vào bữa tiệc.
Quả nhiên mọi người khi thấy cô,nhận ra cô là tiểu thư của Hạ gia. Mọi người dần bàn tán về đôi chân của cô,không ai không biết rằng hai năm trước cô đã gặp chuyện bị và liệt hai chân,chỉ có Ngô Trác Thăng ngu ngốc không biết.
Cô sợ hãi cúi đầu,có lẽ cô không nên tham gia bữa tiệc này để làm xấu mặt Hạ gia. Bỗng một bàn tay ấm áp rộng lớn nắm chặt tay cô.
Song Nhi lâu rồi khồn gặp cô - Ám Dạ Thần nói.
Thần,sao anh lại ở đây? Theo cô biết Ám Dạ Thần đang bên Bỉ mà...sao lại có mặt ở đây?
Thằng quỷ,sao trễ vậy? Lê Ngọc Khánh đi đến càu nhàu.
Ông anh,tôi còn bận nhiều việc nên về trễ,không phải còn kịp giờ để đến tham gia bữa tiệc sao? Ám Dạ Thần càu nhàu nói.
Hai người vẫn vậy Cô mỉm cười nói,hai người này của cô luôn vậy.
Tất cả đều là nếu như nhỉ? Chỉ vì cô mà ngoại trừ mọi người luôn không biết thì Lê Ngọc Khánh luôn lo lắng cho cô. Luôn hết mừng tìm cách trị liệu cho cô,mong muốn cô bước đi lại được. Nhưng..vẫn không được thành thục...cô không có nghị lực để bước đi.
Sự xuất hiện của Ám Dạ Thần đã làm mọi người hết bàn tán. Ai không biết Ám Dạ Thần là người đáng sợ. Anh chỉ ấm áp với gia đình bạn bè người thân,còn bên ngoài lạnh lùng với mọi người.
Cô dần thu mình vào một góc nhỏ,nói cả hai đi chào hỏi đối tác đi. Vì đây nói là bữa tiệc,nhưng luôn là nơi làm việc,giao tiếp bàn bạc. Cô biết hết,biết hết mọi thứ.
Cô bước khó khăn đến một góc bữa tiệc,cầm li rượu vang trong tay,nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngô Trác Thăng giờ đang làm gì nhỉ? Anh có biết cô nhớ anh lắm không?
Đưa li rượu vang lên,cô uống ngụm nhỏ. Rượu này không tệ nha,uống vào cảm thấy ngon. Nhưng cô lại không thích uống nhiều. Vì uống nhiều cô lại say nữa cho coi. Nhiều lúc buồn,cô lại lôi ra mấy chai rượu vang uống,uống đến say khướt lại lấy ảnh của Ngô Trác Thăng ra ôm. Ngủ đến hôm sau mới bình thường lại.
Bỗng...ai đó ôm cô từ đằng sau,làm cô giật bắn mình quay đầu lại. Là một người đàn ông đeo mặt nạ,mặt vest đang ôn chặt cô. Người đàn ông đó nói nhỏ bên tai cô:
Song Nhi
Cô giật bắn mình,ai vậy? Sao lại biết tên cô? Ngửi thấy mùi hương thoang thoáng trên người đàn ông,mùi hương này là của hai năm trước. Ngô Trác Thăng sao?
Trác Thăng...sao? Giọng cô bỗng nhỏ lại,tuy mặt che lại nhưng cái mùi hương trên người anh cô không bao giờ quên.
Là anh...Song Nhi,anh xin lỗi Ngô Trác Thăng dựa đầu bên vai cô nói nhỏ.
Cô không mơ chứ? Là Ngô Trác Thăng sao? Nhưng...sao anh lại phải xin lỗi? Anh làm gì sai sao?
Ngô Trác Thăng ,bỏ Song Nhi ra hê hê Tiếng của Lê Ngọc Khánh đi đến,kéo cô ra khỏi vòng tay Ngô Trác Thăng bế thốc cô lên.
Khánh,đau... Cô bỗng nói,bị lôi mạnh làm cổ tay cô đau quá.
Xin lỗi,em không sao chứ? Nghe cô nói đau, Lê Ngọc Khánh vội bỏ cô xuống ghế,nắm nhẹ cổ tay cô lên. May quá không đỏ lắm,lúc nãy anh hơi mạnh tay rồi.
Ai đây ta... À Chủ tịch của tập đoàn Ngô gia đây mà... Dám ở đây ôm ấp con gái nhà lành . Thích chết hử? - Ám Dạ Thần hùa theo Lê Ngọc Khánh diễn
Hai thằng quỷ này trả vợ lại đây - Nói xong anh gầm gừ đuổi theo Lê Ngọc Khánh và Ám Dạ Thần đang chạy kia đuổi nửa đoạn lại chợt nhớ ra cái gì liền chạy lên sân khấu vớ lấy cái mic trước sự kinh ngạc của mọi người.
Kính thưa mọi người tôi tên là Ngô Trác Thăng của Ngô gia là chồng của cô Hạ Như Song ở dưới kia * chỉ chỉ cô *. Tôi của hai năm trước đã từng đánh mất cô ấy và cho tới tận hôm nay tôi xin tuyên bố....
... Mọi người và cô chăm chú lắng nghe anh nói thì anh lại ngắt quãng nói gì đó với bên âm thanh.
~Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên ~
Và không để mọi người và cô ấy chờ lâu thêm được nữa tôi xin tuyên bố..
TÔi MUỐN CẦU HÔN CÔ Hạ Như Song LẦN NỮA
Hoan Hô
Tiếng vỗ tay đồng cảm của mọi người.
Huýt Huýt ~ Tiếng huýt sáo của Lê Ngọc Khánh, Sa Mạn Mạn, Ám Dạ Thần,Sở Sở. Cả bé Song Thư đang được bế trên tay Sở Sở nữa.
(@Song: Sở Sở và Ám Dạ Thần là một cặp nhia hí hí)
Đi qua bao nhiêu khó khăn. Đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm. Đôi lúc anh mệt mỏi,chỉ có em ở bên,là người mang đến. Cho anh những tiếng cười. Em ơi lại gần anh nữa đi. Em hãy nhìn thẳng mắt anh này.
Anh sẽ rất hạnh phúc. Nếu sớm mai tỉnh giấc. Người đầu tiên anh
trông thấy chính là em. Làm vợ anh nhé
anh có,một bờ vai đủ rộng. Một vòng tay ấm một trái tim,luôn thấu hiểu em. Làm vợ anh nhé
anh sẽ luôn là,người che chở. Mang đến cho em
sự bình yên. Dù mai mưa nắng,anh sẽ luôn là
người dẫn lối.Buồn vui gian khó,đã có anh ở đây sẻ chia. Chẳng cần em phải, lo lắng hay bận tâm điều gì. Trọn đời yêu anh
nhé em.Em ơi lại gần anh nữa đi.Trọn đời yêu anh
nhé em.Làm vợ anh nhé
Làm vợ anh nhá Hạ Như Song - Ngô Trác Thăng tới bên cô quỳ một chân xuống mở chiếc hộp màu đỏ sẫm ra.
Là nhẫn cưới ~
Thấy cô khóc, anh liền lau nước mắt cho cô,cô nức nở nghẹn ngào không nói lên lời nữa. Anh liền hỏi tiếp:
Em đồng ý lấy anh nhã?
Em đồng...ý - Cô ngồi yên nói nhỏ.
Hả vậy là không lấy à?! Thôi đi cưới cô hoa hậu Min đi Ngô Trác Thăng - Cô ấy cầu hôn với theo đuổi cậu 2 năm mà - Ám Dạ Thần và Lê Ngọc Khánh lên giọng trêu đùa khiến cho Ngô Trác Thăng giật nảy tim nhìn hai kẻ đó và cô .
Hạ Như Song nhíu mi tâm nghe rõ lại những từ: Hoa hậu, cầu hôn, theo đuổi, 2 năm???
Ấy, không phải đâu em đừng nghe bọn họ nói. Đi chết đi - Anh nắm lấy tay cô rồi lườm họ nói.
Em ... - Ngô Trác Thăng định nói lấy tiếp thì cô đã giật mic của anh.
EM ĐỒNG Ý KHÔNG ĐỂ ANH ThOÁT KHỎI TAY EM ĐÂU - NGÔ TRÁC THĂNG!!!!!! - nói xong cô vất mic xuống hôn anh trước cả mọi người.
HOAN HÔ
*Tiếng vỗ tay *
Haaaaaa
A...AAA
**
Thời gian sau, cô và anh luôn trị liệu để bước đi. Anh muốn cùng cô kết hôn, nhưng cô nói lúc nào mình bước đi được rồi hãy kết hôn, cô muốn cùng anh sánh vai nhau bước vào lễ đường.
Sau sáu tháng trị liệu, như thường ngày, anh từ công ty về thì chạy thẳng đến nhà cô, xem cô hôm nay trị liệu thế này.
Anh vừa bước vào nhà, cô bất ngờ chạy đến, ôm chặt anh.
Anh bất ngờ, cô vừa chạy đến, vừa chạy đến ôm anh sao? Thật sao? Cô bước đi được thành thạo rồi.
Cô không quan tâm mình vừa chạy hay đi, hay là đang ngồi xe, cô chỉ cần thấy anh là cô an tâm rồi. Cô vừa mơ thấy anh bị tai nạn và bỏ mình, cô sợ lắm, khi thấy anh đến, cô không quan tâm mình vừa bước đi hay gì mà lao đến ôm anh.
Anh vui mừng ôm cô quay vòng vòng, cô bước đi được rồi, bước đi được rồi.
Cô bị anh ôm quay vòng, vội bảo anh bỏ xuống... và nhận ra, mịn đang đứng... cô đang đứng.. đứng trước mặt anh... cô đi lại được rồi, được rồi.
Cô bật khóc ôm chầm anh, cô đi được rồi, cô đi được rồi, cô có thể cùng anh bước vào lễ đường rồi.
Sau khi bác sĩ đến, nói đây là kì tích, nhưng quá may mắn là cô đã bước đi được.
...
Ngày kết hôn của cả ba cặp: Song Nhi - Trác Thăng, Mạn Mạn - Ngọc Khánh và Dạ Thần - Sở Sở, cả ba cặp cùng nhau bước vào lễ đường, hạnh phúc nhìn cha xứ, và trao nụ hôn đầy hạnh phúc trong lễ đường. Cả ba cặp nắm tay nhau, hứa với nhau sẽ đi cùng nhau hết quãng đời còn lại thật... hạnh phúc!
~HÒAN
Thưa chủ tịch Ngô,cô Hạ Như Song đã về nước sáng nay ạ Thám tử nhìn Ngô Trác Thăng nói.
Được rồi,anh ra ngoài đi. Tiền công thư kí sẽ chuyển cho anh Anh nói.
Thám tử ra khỏi phòng,anh cầm tài liệu về cô lên xem. Xem đến dòng chữ cuối cùng thì hoảng hồn.
Song Nhi bị liệt sao? Lẩm bẩm một mình.
Cô đã trở về.
**
Ngoài xe,nhìn Lê Ngọc Khánh và cô. Anh trở nên trầm lặng u ám. Nhìn hồi lâu, Ngô Trác Thăng cầm điện thoại lên gọi một dãy số.
Bà Tuyền Uri tôi đồng ý tham gia bữa tiệc vào ngày mai - Anh nói xong cúp máy.
Ngày mai có bữa tiệc sinh nhật,nhưng bà Tuyền Uri là người lạ lùng,biến bữa tiệc sinh nhật của mình là tiệc hóa trang. Mỗi người đều phải đeo một chiếc mặt nạ.
Thông tin thám tử đưa hắn,thì cô có đi dự bữa tiệc của bà ta,nên anh quyết định đi để làm rõ,tại sao hai chân cô lại bị liệt. Nhìn cô ngồi trên xe lăn như vậy anh cảm thấy lòng đầy chua xót.
Không dám nhìn cô nữa bảo tài xế chạy đi. Anh sợ,sợ nhìn cô nữa nước mắt sẽ rơi mất,vì hai năm trước lúc cô đi. Lòng anh tràn đầy đau nhói,muốn giữ cô lại nhưng quá trễ rồi.
Đến bây giờ lại, Hạ Như Song ha năm qua em sống thế nào khi không bước đi được,anh chỉ muốn ôm em lúc này lắm,em biết không?
Hai năm trước anh quá ngốc để mất em,nhưng bây giờ Ngô Trác Thăng này sẽ không đánh mất em,Hạ Như Song!
Tối hôm sau, Hạ Như Song được chuẩn bị một chiếc váy dạ hội để tham gia bữa tiệc của bà Tuyền Uri.
Hạ Như Song khoát trên mình bộ váy xanh biển nhạt,mái tóc được chải gọn xõa xuống,không cầu kì,không điệu đà rất tự nhiên.
Cô mang đôi giày cao gót trắng,nhìn xuống cô rất thích,nhưng lúc nào cô mới đi được?
Lê Ngọc Khánh đưa cho cô một chiếc mặt nạ,nói là tiệc hóa trang nên phải đeo. Cô không suy nghĩ đeo vào rồi được anh đẩy đi.
Đến bữa tiệc,cô thật sự không muốn bước vào vì...sợ mọi người bàn tán về đôi chân này!
Nhìn hiểu rõ tâm tư của cô,Lê Ngọc Khánh nói cô đừng lo rồi đẩy vào bữa tiệc.
Quả nhiên mọi người khi thấy cô,nhận ra cô là tiểu thư của Hạ gia. Mọi người dần bàn tán về đôi chân của cô,không ai không biết rằng hai năm trước cô đã gặp chuyện bị và liệt hai chân,chỉ có Ngô Trác Thăng ngu ngốc không biết.
Cô sợ hãi cúi đầu,có lẽ cô không nên tham gia bữa tiệc này để làm xấu mặt Hạ gia. Bỗng một bàn tay ấm áp rộng lớn nắm chặt tay cô.
Song Nhi lâu rồi khồn gặp cô - Ám Dạ Thần nói.
Thần,sao anh lại ở đây? Theo cô biết Ám Dạ Thần đang bên Bỉ mà...sao lại có mặt ở đây?
Thằng quỷ,sao trễ vậy? Lê Ngọc Khánh đi đến càu nhàu.
Ông anh,tôi còn bận nhiều việc nên về trễ,không phải còn kịp giờ để đến tham gia bữa tiệc sao? Ám Dạ Thần càu nhàu nói.
Hai người vẫn vậy Cô mỉm cười nói,hai người này của cô luôn vậy.
Tất cả đều là nếu như nhỉ? Chỉ vì cô mà ngoại trừ mọi người luôn không biết thì Lê Ngọc Khánh luôn lo lắng cho cô. Luôn hết mừng tìm cách trị liệu cho cô,mong muốn cô bước đi lại được. Nhưng..vẫn không được thành thục...cô không có nghị lực để bước đi.
Sự xuất hiện của Ám Dạ Thần đã làm mọi người hết bàn tán. Ai không biết Ám Dạ Thần là người đáng sợ. Anh chỉ ấm áp với gia đình bạn bè người thân,còn bên ngoài lạnh lùng với mọi người.
Cô dần thu mình vào một góc nhỏ,nói cả hai đi chào hỏi đối tác đi. Vì đây nói là bữa tiệc,nhưng luôn là nơi làm việc,giao tiếp bàn bạc. Cô biết hết,biết hết mọi thứ.
Cô bước khó khăn đến một góc bữa tiệc,cầm li rượu vang trong tay,nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngô Trác Thăng giờ đang làm gì nhỉ? Anh có biết cô nhớ anh lắm không?
Đưa li rượu vang lên,cô uống ngụm nhỏ. Rượu này không tệ nha,uống vào cảm thấy ngon. Nhưng cô lại không thích uống nhiều. Vì uống nhiều cô lại say nữa cho coi. Nhiều lúc buồn,cô lại lôi ra mấy chai rượu vang uống,uống đến say khướt lại lấy ảnh của Ngô Trác Thăng ra ôm. Ngủ đến hôm sau mới bình thường lại.
Bỗng...ai đó ôm cô từ đằng sau,làm cô giật bắn mình quay đầu lại. Là một người đàn ông đeo mặt nạ,mặt vest đang ôn chặt cô. Người đàn ông đó nói nhỏ bên tai cô:
Song Nhi
Cô giật bắn mình,ai vậy? Sao lại biết tên cô? Ngửi thấy mùi hương thoang thoáng trên người đàn ông,mùi hương này là của hai năm trước. Ngô Trác Thăng sao?
Trác Thăng...sao? Giọng cô bỗng nhỏ lại,tuy mặt che lại nhưng cái mùi hương trên người anh cô không bao giờ quên.
Là anh...Song Nhi,anh xin lỗi Ngô Trác Thăng dựa đầu bên vai cô nói nhỏ.
Cô không mơ chứ? Là Ngô Trác Thăng sao? Nhưng...sao anh lại phải xin lỗi? Anh làm gì sai sao?
Ngô Trác Thăng ,bỏ Song Nhi ra hê hê Tiếng của Lê Ngọc Khánh đi đến,kéo cô ra khỏi vòng tay Ngô Trác Thăng bế thốc cô lên.
Khánh,đau... Cô bỗng nói,bị lôi mạnh làm cổ tay cô đau quá.
Xin lỗi,em không sao chứ? Nghe cô nói đau, Lê Ngọc Khánh vội bỏ cô xuống ghế,nắm nhẹ cổ tay cô lên. May quá không đỏ lắm,lúc nãy anh hơi mạnh tay rồi.
Ai đây ta... À Chủ tịch của tập đoàn Ngô gia đây mà... Dám ở đây ôm ấp con gái nhà lành . Thích chết hử? - Ám Dạ Thần hùa theo Lê Ngọc Khánh diễn
Hai thằng quỷ này trả vợ lại đây - Nói xong anh gầm gừ đuổi theo Lê Ngọc Khánh và Ám Dạ Thần đang chạy kia đuổi nửa đoạn lại chợt nhớ ra cái gì liền chạy lên sân khấu vớ lấy cái mic trước sự kinh ngạc của mọi người.
Kính thưa mọi người tôi tên là Ngô Trác Thăng của Ngô gia là chồng của cô Hạ Như Song ở dưới kia * chỉ chỉ cô *. Tôi của hai năm trước đã từng đánh mất cô ấy và cho tới tận hôm nay tôi xin tuyên bố....
... Mọi người và cô chăm chú lắng nghe anh nói thì anh lại ngắt quãng nói gì đó với bên âm thanh.
~Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên ~
Và không để mọi người và cô ấy chờ lâu thêm được nữa tôi xin tuyên bố..
TÔi MUỐN CẦU HÔN CÔ Hạ Như Song LẦN NỮA
Hoan Hô
Tiếng vỗ tay đồng cảm của mọi người.
Huýt Huýt ~ Tiếng huýt sáo của Lê Ngọc Khánh, Sa Mạn Mạn, Ám Dạ Thần,Sở Sở. Cả bé Song Thư đang được bế trên tay Sở Sở nữa.
(@Song: Sở Sở và Ám Dạ Thần là một cặp nhia hí hí)
Đi qua bao nhiêu khó khăn. Đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm. Đôi lúc anh mệt mỏi,chỉ có em ở bên,là người mang đến. Cho anh những tiếng cười. Em ơi lại gần anh nữa đi. Em hãy nhìn thẳng mắt anh này.
Anh sẽ rất hạnh phúc. Nếu sớm mai tỉnh giấc. Người đầu tiên anh
trông thấy chính là em. Làm vợ anh nhé
anh có,một bờ vai đủ rộng. Một vòng tay ấm một trái tim,luôn thấu hiểu em. Làm vợ anh nhé
anh sẽ luôn là,người che chở. Mang đến cho em
sự bình yên. Dù mai mưa nắng,anh sẽ luôn là
người dẫn lối.Buồn vui gian khó,đã có anh ở đây sẻ chia. Chẳng cần em phải, lo lắng hay bận tâm điều gì. Trọn đời yêu anh
nhé em.Em ơi lại gần anh nữa đi.Trọn đời yêu anh
nhé em.Làm vợ anh nhé
Làm vợ anh nhá Hạ Như Song - Ngô Trác Thăng tới bên cô quỳ một chân xuống mở chiếc hộp màu đỏ sẫm ra.
Là nhẫn cưới ~
Thấy cô khóc, anh liền lau nước mắt cho cô,cô nức nở nghẹn ngào không nói lên lời nữa. Anh liền hỏi tiếp:
Em đồng ý lấy anh nhã?
Em đồng...ý - Cô ngồi yên nói nhỏ.
Hả vậy là không lấy à?! Thôi đi cưới cô hoa hậu Min đi Ngô Trác Thăng - Cô ấy cầu hôn với theo đuổi cậu 2 năm mà - Ám Dạ Thần và Lê Ngọc Khánh lên giọng trêu đùa khiến cho Ngô Trác Thăng giật nảy tim nhìn hai kẻ đó và cô .
Hạ Như Song nhíu mi tâm nghe rõ lại những từ: Hoa hậu, cầu hôn, theo đuổi, 2 năm???
Ấy, không phải đâu em đừng nghe bọn họ nói. Đi chết đi - Anh nắm lấy tay cô rồi lườm họ nói.
Em ... - Ngô Trác Thăng định nói lấy tiếp thì cô đã giật mic của anh.
EM ĐỒNG Ý KHÔNG ĐỂ ANH ThOÁT KHỎI TAY EM ĐÂU - NGÔ TRÁC THĂNG!!!!!! - nói xong cô vất mic xuống hôn anh trước cả mọi người.
HOAN HÔ
*Tiếng vỗ tay *
Haaaaaa
A...AAA
**
Thời gian sau, cô và anh luôn trị liệu để bước đi. Anh muốn cùng cô kết hôn, nhưng cô nói lúc nào mình bước đi được rồi hãy kết hôn, cô muốn cùng anh sánh vai nhau bước vào lễ đường.
Sau sáu tháng trị liệu, như thường ngày, anh từ công ty về thì chạy thẳng đến nhà cô, xem cô hôm nay trị liệu thế này.
Anh vừa bước vào nhà, cô bất ngờ chạy đến, ôm chặt anh.
Anh bất ngờ, cô vừa chạy đến, vừa chạy đến ôm anh sao? Thật sao? Cô bước đi được thành thạo rồi.
Cô không quan tâm mình vừa chạy hay đi, hay là đang ngồi xe, cô chỉ cần thấy anh là cô an tâm rồi. Cô vừa mơ thấy anh bị tai nạn và bỏ mình, cô sợ lắm, khi thấy anh đến, cô không quan tâm mình vừa bước đi hay gì mà lao đến ôm anh.
Anh vui mừng ôm cô quay vòng vòng, cô bước đi được rồi, bước đi được rồi.
Cô bị anh ôm quay vòng, vội bảo anh bỏ xuống... và nhận ra, mịn đang đứng... cô đang đứng.. đứng trước mặt anh... cô đi lại được rồi, được rồi.
Cô bật khóc ôm chầm anh, cô đi được rồi, cô đi được rồi, cô có thể cùng anh bước vào lễ đường rồi.
Sau khi bác sĩ đến, nói đây là kì tích, nhưng quá may mắn là cô đã bước đi được.
...
Ngày kết hôn của cả ba cặp: Song Nhi - Trác Thăng, Mạn Mạn - Ngọc Khánh và Dạ Thần - Sở Sở, cả ba cặp cùng nhau bước vào lễ đường, hạnh phúc nhìn cha xứ, và trao nụ hôn đầy hạnh phúc trong lễ đường. Cả ba cặp nắm tay nhau, hứa với nhau sẽ đi cùng nhau hết quãng đời còn lại thật... hạnh phúc!
~HÒAN
/21
|