Tiểu Thần cười với Mộ Thiên Thanh, anh bước lên đứng phía trên Lãnh Tĩnh Hàn, nhẹ nhàng nghịch đầu cô, sau đó mềm giọng nói: “Công việc của em bây giờ rất được, anh thấy em rất kiên cường!”
Mộ Thiên Thanh nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tiêu Thần, ánh mắt anh nóng bỏng xen lẫn sự yêu thương như kẹo đường tan trong nước, khiến cho người khác muốn sa vào.
Cộng thêm giọng nói êm ái lành lạnh như gió đêm lùa vào mặt, khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhưng cô cũng cảm thấy không thích!
Mộ Thiên Thanh lùi về sau một bước, liếc nhìn hai tay đang dang của anh, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta có quen sao?”
Lúc cô cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta trong rừng cây tới giờ cô vẫn không thích người đàn ông này.
Cả bạn thân quan trọng nhất cũng có thể lừa gạt, mà còn dùng cách giả chết. Mặc kệ nguyên nhân của anh ta là gì cô cũng cảm thấy không thể tha thứ được!
Trong nghĩa trang, trên người Lãnh Tĩnh Hàn tràn ngập hơi thở bi thương và hối hận, cho dù sau này kết quả của cô và mặt trời nhỏ ra sau thì lúc đó cô cũng cảm thấy đau lòng. Cũng may là bây giờ anh đã gặp được Tiêu Thần.
Con ngươi Tiêu Thần lóe lên một tia đau thương xen lẫn tự giễu, khi thấy ánh mắt bài xích của cô thì đành thu tay về, lẳng lặng nhìn Mộ Thiên Thanh mà nói: “Em thật sự không biết anh à?”
Giọng của anh nhỏ như đang lẩm bẩm cho mình nghe, sau đó thở dài, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Sau khi về thành phố A, anh sẽ tới tìm em!”
Nói xong anh xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị giọng nói phía sau làm cho dừng bước…
“Anh không cần tìm tôi!” Mộ Thiên Thanh lạnh lùng nói: “Thứ nhất, tôi và anh không quen nhau. Thứ hai, tôi không muốn dính líu gì với anh!”
“Thật hả?” Giọng nói của anh từ từ vang lên, Tiêu Thần hơi nghiêng đầu nhếch môi cười lạnh, đồng thời cũng chầm chậm nói: “Nếu em khỏe mạnh thì chính là Thiên Thanh (trời sáng).”
Trong phút chốc Mộ Thiên Thanh mắt trợn to, miệng ngoác ra, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần mà quên cả phản ứng lại.
Lãnh Tĩnh Hàn từ đầu tới giờ không hề nhúc nhích, cũng không nói gì. Ánh mắt rơi vào hai người đang đứng phía bên kia cửa sổ, khi Tiêu Thần nói câu “Nếu em khỏe mạnh thì chính là Thiên Thanh” tim của anh giống như bị vật gì đó đâm xuyên, đau đớn lắm.
Tiêu Thần không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Mộ Thiên Thanh, mà quay đầu lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang dựa người vào xích đu. Sau đó anh đi tới trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, dùng giọng nhỏ tới mức chỉ hai người mới có thể nghe được: “Dạ, cậu nói xem… hai bên cứ như vậy thì cuối cùng ai sẽ thắng.”
Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh không chút dao động, nhưng sâu trong đáy mắt đã có mạch nước ngầm mãnh liệt dâng trào, hai mắt của anh bỗng chốc trở nên rét lạnh, mí mắt run nhẹ đồng thời hai con ngươi trở nên sáng ngời. Anh mấp máy môi, lạnh nhạt nói: “Đồ của mình, nếu cậu muốn thì mình sẽ nhường cho! Thậm chí… nếu không có thì mình cũng sẽ nghĩ cách tìm cho cậu!”
Nói tới câu sau thì ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên trở nên sâu xa, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng, sau đó anh suy nghĩ rồi cắn răng nói: “Ưng, cậu biết rõ chỉ cần cậu muốn mình sẽ nhường!”
“Nếu…” Tiêu Thần không vì lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn mà lay động, anh vẫn cười như có như không, nói một cách sâu xa: “…Thứ mình cần là mạng của cậu thì sao?”
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn lập tức trở nên nghiêm trọng trong giây lát, sau đó khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ. Anh hừ mũi nói: “Cậu muốn lấy lúc nào cũng được!”
Lời nói chắc chắn, hoàn toàn không có chút trêu chọc thậm chí cũng không hy vọng có chút may mắn nào, chân mày của Tiêu Thần hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua chút đau đớn đến cả Lãnh Tĩnh Hàn cũng không thấy.
“Dạ, mình không muốn mạng của cậu!” Tiêu Thần rũ mắt, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Mình không có gì để giải thích…”
Dứt lời anh bỏ đi mà không thèm nhìn Lãnh Tĩnh Hàn một lần, sải bước rời khỏi căn biệt thự mà hai người đã sống nhiều năm.
Mộ Thiên Thanh đứng ngay ngưỡng cửa, từ cầu thang nhỏ nhìn bóng lưng của Tiêu Thần đang xa dần. Đến khi anh ta đi xa cô mới thu hồi tầm mắt rồi quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Tĩnh Hàn.
“Tôi đưa cô về!” Lãnh Tĩnh Hàn nói xong thì đã xoay người đi về phía ga ra.
“Hàn…” Mộ Thiên Thanh muốn gọi anh lại, nhưng vừa mở miệng cô đành ngậm miệng, vì tim cô đau nhói khi thấy bóng lưng cao ngạo lạnh lùng của anh.
Mộ Thiên Thanh mím môi đi theo Lãnh Tĩnh Hàn, đột nhiên cô chạy tới ôm lấy anh từ sau.
Bước chân của Lãnh Tĩnh Hàn dừng lại, anh không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Thanh. Nhưng ánh mắt tĩnh mịch của anh dần dần tiêu tan.
Mộ Thiên Thanh ôm chặt Lãnh Tĩnh Hàn, cô sợ anh sẽ đẩy mình ra nên vòng cả hai tay qua eo anh, “Bây giờ em không muốn về, em muốn ở lại cùng với anh!”
Lãnh Tĩnh Hàn nghe cô nói mà cười thê lương. Anh vậy mà không che giấu được tâm trạng của mình sao?
Đến cả cô cũng phát hiện ra, lúc này anh lại cảm thấy sợ cảm giác cô đơn này.
Tim Lãnh Tĩnh Hàn rung động khi cảm nhận được người sau lưng ôm mình sau đó áp mặt lên lưng anh. Anh quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Thanh rồi lạnh nhạt nói: “Sao vậy? Không sợ Thượng Quan Mộc tìm em à?”
“Chỉ cần anh không đưa em về, thì anh ấy nhất định sẽ bị giáo sư Smith níu kéo tiếp.” Mộ Thiên Thanh mím môi nói, cũng cụp mắt che đi sự tham lam và áy náy của mình!
“Em đang thanh minh cho mình à?” Lãnh Tĩnh Hàn cười nhạt nói, giọng nói trầm bổng giống như tiếng đàn violon vừa tao nhã mà vừa truyền cảm.
Mộ Thiên Thanh mím môi chặt hơn, cô biết mình làm vậy là sai. Bản thân đang hẹn hò với Thượng Quan Mộc, vậy mà còn dây dưa với mặt trời nhỏ. Nhưng, cô lại không buông tay được.
Cô không thích anh của hiện tại, tuy lúc nhỏ anh lạnh lùng, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh như lúc này… cứ như cả thế giới đều vứt bỏ anh.
Lãnh Tĩnh Hàn thu tầm mắt lại, đôi mắt nhìn về phía trước, con ngươi đen như mực hòa trộn vào bóng đêm. Qua một lúc, anh bình tĩnh nói: “Thiên Thanh… có bao giờ em nghi ngờ thân phận của anh không?”
Mộ Thiên Thanh ngước đầu lên nhìn, cô thấy dáng vẻ cô độc còn có ánh mắt bối rối của anh.
Tuy Lãnh Tĩnh Hàn không quay đầu lại nhưng cũng biết Mộ Thiên thanh đang nghĩ gì, anh mấp mấy môi: “Đừng dùng mắt để nhìn… có đôi khi thứ nhìn thấy cũng là giả. Cho dù mọi thứ đều giống như thật.”
Dứt lời Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát kéo hai tay của cô ra khỏi người mình, sau đó sải bước đi tới ga ra.
Mộ Thiên Thanh ngẩng người đứng tại chỗ, đôi mắt dâng lên một làn nước mỏng, cô chắn chặt môi, mũi cay cay nói: “Em và anh không dây dưa nữa. Em chỉ muốn giống lúc nhỏ, anh hay đi theo em, giờ em muốn đi với anh thôi.”
Giọng cô lẩm bẩm nhưng lại lộ ra nổi bi thương, hai mắt Mộ Thiên Thanh ngấn lệ nhìn về phía gara. Lúc Lãnh Tĩnh Hàn lái xe ra, cô vội vàng quay lưng lại bối rối lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng khóc nhiều hơn.
Thấy xe chạy gần tới chỗ mình thì Mộ Thiên Thanh càng sốt ruột hơn, cô buồn bực chùi nước mắt. Đến khi đèn xe chiếu về phía mình, sau đó chiếc xe dừng lại thì cô dứt khoát cắn môi quay mặt qua chỗ khác.
Cô không muốn Lãnh Tĩnh Hàn thấy được dáng vẻ nhếch nhác của mình, cô cảm thấy mình rất đáng khinh thường!
Đôi mắt của Lãnh Tĩnh Hàn xuyên qua kính chắn gió nhìn Mộ Thiên Thanh đang run rẩy, mắt ưng híp lại đồng thời hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng.
Ưng đã trở lại, anh không cần thay Ưng chăm sóc cô nữa.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy không vui?
Lãnh Tĩnh Hàn, cô ấy là của Ưng.
Nghĩ tới điều này Lãnh Tĩnh Hàn lại nhếch môi cười tự giễu. Anh thở dài, đôi mắt sâu thẳm nhìn bóng dáng đứng bên ngoài, do dự một lát mới mở cửa xuống xe, gương mặt khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như lúc xưa.
“Lên xe!” Giọng nói dịu dàng chưa từng có, vừa dứt lời anh không nhìn Mộ Thiên Thanh mà tầm mắt nhìn về phía trước.
Mộ Thiên Thanh cắn chặt môi, ngước mắt lên nhìn, ép nước mắt ngừng rơi sau đó lau nước mắt trên mặt mình rồi xoay người lên xe.
Suốt quãng đường trong xe rất im lặng.
Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững lái xe, Mộ Thiên Thanh nãy giờ luôn cúi thấp đầu, trên mặt vẫn hiện lên vẻ bi thương.
Xe lẳng lặng chạy vào phố xá sầm uất, cuối cùng dừng trước của khách sạn. Mộ Thiên Thanh thẩn thờ nhìn cửa khách sạn, “Em về trước đây!”
Nói xong nhưng cô lại không có hành động tiếp theo.
“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt đáp lại.
Mộ Thiên Thanh hơi mấp máy môi, âm thầm cười tự giễu, rốt cuộc thì cô đang hy vọng điều gì?
Cô không nói gì nữa mà tháo nhanh dây thắt an toàn, mở cửa xuống xe rồi đóng mạnh lại tạo thành một tiếng “ầm”, sau đó sải bước đi vào khách sạn.
Lãnh Tĩnh Hàn hạ cửa kính xuống nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, mắt ưng dần trở nên tối tăm, sâu thẳm trong đôi mắt đen tĩnh mịch đó là nỗi cô đơn.
“Ưng, nếu cậu không quan tâm thì hôm nay sẽ không để lộ sơ hở khi mình hôn cô ấy.” Lãnh Tĩnh Hàn lẩm bẩm, nhếch môi cười lạnh, đáy mắt nóng rực như lửa, đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biết mất thì mới từ từ thu hồi tầm mắt của mình.
Lãnh Tĩnh Hàn đóng của kính xe lại, lúc đang muốn nổ máy thì điện thoại reo. Anh nhận điện thoại, khi thấy số gọi tới thì bắt máy để lên tai nghe.
“Anh hai…” Bên đầu kia truyền tới giọng yếu ớt của Hình Thiên, giống như đang cố gắng chịu đựng.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên rét lạnh hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Mộ Thiên Thanh nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tiêu Thần, ánh mắt anh nóng bỏng xen lẫn sự yêu thương như kẹo đường tan trong nước, khiến cho người khác muốn sa vào.
Cộng thêm giọng nói êm ái lành lạnh như gió đêm lùa vào mặt, khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhưng cô cũng cảm thấy không thích!
Mộ Thiên Thanh lùi về sau một bước, liếc nhìn hai tay đang dang của anh, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta có quen sao?”
Lúc cô cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta trong rừng cây tới giờ cô vẫn không thích người đàn ông này.
Cả bạn thân quan trọng nhất cũng có thể lừa gạt, mà còn dùng cách giả chết. Mặc kệ nguyên nhân của anh ta là gì cô cũng cảm thấy không thể tha thứ được!
Trong nghĩa trang, trên người Lãnh Tĩnh Hàn tràn ngập hơi thở bi thương và hối hận, cho dù sau này kết quả của cô và mặt trời nhỏ ra sau thì lúc đó cô cũng cảm thấy đau lòng. Cũng may là bây giờ anh đã gặp được Tiêu Thần.
Con ngươi Tiêu Thần lóe lên một tia đau thương xen lẫn tự giễu, khi thấy ánh mắt bài xích của cô thì đành thu tay về, lẳng lặng nhìn Mộ Thiên Thanh mà nói: “Em thật sự không biết anh à?”
Giọng của anh nhỏ như đang lẩm bẩm cho mình nghe, sau đó thở dài, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Sau khi về thành phố A, anh sẽ tới tìm em!”
Nói xong anh xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị giọng nói phía sau làm cho dừng bước…
“Anh không cần tìm tôi!” Mộ Thiên Thanh lạnh lùng nói: “Thứ nhất, tôi và anh không quen nhau. Thứ hai, tôi không muốn dính líu gì với anh!”
“Thật hả?” Giọng nói của anh từ từ vang lên, Tiêu Thần hơi nghiêng đầu nhếch môi cười lạnh, đồng thời cũng chầm chậm nói: “Nếu em khỏe mạnh thì chính là Thiên Thanh (trời sáng).”
Trong phút chốc Mộ Thiên Thanh mắt trợn to, miệng ngoác ra, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần mà quên cả phản ứng lại.
Lãnh Tĩnh Hàn từ đầu tới giờ không hề nhúc nhích, cũng không nói gì. Ánh mắt rơi vào hai người đang đứng phía bên kia cửa sổ, khi Tiêu Thần nói câu “Nếu em khỏe mạnh thì chính là Thiên Thanh” tim của anh giống như bị vật gì đó đâm xuyên, đau đớn lắm.
Tiêu Thần không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Mộ Thiên Thanh, mà quay đầu lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang dựa người vào xích đu. Sau đó anh đi tới trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, dùng giọng nhỏ tới mức chỉ hai người mới có thể nghe được: “Dạ, cậu nói xem… hai bên cứ như vậy thì cuối cùng ai sẽ thắng.”
Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh không chút dao động, nhưng sâu trong đáy mắt đã có mạch nước ngầm mãnh liệt dâng trào, hai mắt của anh bỗng chốc trở nên rét lạnh, mí mắt run nhẹ đồng thời hai con ngươi trở nên sáng ngời. Anh mấp máy môi, lạnh nhạt nói: “Đồ của mình, nếu cậu muốn thì mình sẽ nhường cho! Thậm chí… nếu không có thì mình cũng sẽ nghĩ cách tìm cho cậu!”
Nói tới câu sau thì ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên trở nên sâu xa, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng, sau đó anh suy nghĩ rồi cắn răng nói: “Ưng, cậu biết rõ chỉ cần cậu muốn mình sẽ nhường!”
“Nếu…” Tiêu Thần không vì lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn mà lay động, anh vẫn cười như có như không, nói một cách sâu xa: “…Thứ mình cần là mạng của cậu thì sao?”
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn lập tức trở nên nghiêm trọng trong giây lát, sau đó khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ. Anh hừ mũi nói: “Cậu muốn lấy lúc nào cũng được!”
Lời nói chắc chắn, hoàn toàn không có chút trêu chọc thậm chí cũng không hy vọng có chút may mắn nào, chân mày của Tiêu Thần hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua chút đau đớn đến cả Lãnh Tĩnh Hàn cũng không thấy.
“Dạ, mình không muốn mạng của cậu!” Tiêu Thần rũ mắt, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Mình không có gì để giải thích…”
Dứt lời anh bỏ đi mà không thèm nhìn Lãnh Tĩnh Hàn một lần, sải bước rời khỏi căn biệt thự mà hai người đã sống nhiều năm.
Mộ Thiên Thanh đứng ngay ngưỡng cửa, từ cầu thang nhỏ nhìn bóng lưng của Tiêu Thần đang xa dần. Đến khi anh ta đi xa cô mới thu hồi tầm mắt rồi quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Tĩnh Hàn.
“Tôi đưa cô về!” Lãnh Tĩnh Hàn nói xong thì đã xoay người đi về phía ga ra.
“Hàn…” Mộ Thiên Thanh muốn gọi anh lại, nhưng vừa mở miệng cô đành ngậm miệng, vì tim cô đau nhói khi thấy bóng lưng cao ngạo lạnh lùng của anh.
Mộ Thiên Thanh mím môi đi theo Lãnh Tĩnh Hàn, đột nhiên cô chạy tới ôm lấy anh từ sau.
Bước chân của Lãnh Tĩnh Hàn dừng lại, anh không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Thanh. Nhưng ánh mắt tĩnh mịch của anh dần dần tiêu tan.
Mộ Thiên Thanh ôm chặt Lãnh Tĩnh Hàn, cô sợ anh sẽ đẩy mình ra nên vòng cả hai tay qua eo anh, “Bây giờ em không muốn về, em muốn ở lại cùng với anh!”
Lãnh Tĩnh Hàn nghe cô nói mà cười thê lương. Anh vậy mà không che giấu được tâm trạng của mình sao?
Đến cả cô cũng phát hiện ra, lúc này anh lại cảm thấy sợ cảm giác cô đơn này.
Tim Lãnh Tĩnh Hàn rung động khi cảm nhận được người sau lưng ôm mình sau đó áp mặt lên lưng anh. Anh quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Thanh rồi lạnh nhạt nói: “Sao vậy? Không sợ Thượng Quan Mộc tìm em à?”
“Chỉ cần anh không đưa em về, thì anh ấy nhất định sẽ bị giáo sư Smith níu kéo tiếp.” Mộ Thiên Thanh mím môi nói, cũng cụp mắt che đi sự tham lam và áy náy của mình!
“Em đang thanh minh cho mình à?” Lãnh Tĩnh Hàn cười nhạt nói, giọng nói trầm bổng giống như tiếng đàn violon vừa tao nhã mà vừa truyền cảm.
Mộ Thiên Thanh mím môi chặt hơn, cô biết mình làm vậy là sai. Bản thân đang hẹn hò với Thượng Quan Mộc, vậy mà còn dây dưa với mặt trời nhỏ. Nhưng, cô lại không buông tay được.
Cô không thích anh của hiện tại, tuy lúc nhỏ anh lạnh lùng, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh như lúc này… cứ như cả thế giới đều vứt bỏ anh.
Lãnh Tĩnh Hàn thu tầm mắt lại, đôi mắt nhìn về phía trước, con ngươi đen như mực hòa trộn vào bóng đêm. Qua một lúc, anh bình tĩnh nói: “Thiên Thanh… có bao giờ em nghi ngờ thân phận của anh không?”
Mộ Thiên Thanh ngước đầu lên nhìn, cô thấy dáng vẻ cô độc còn có ánh mắt bối rối của anh.
Tuy Lãnh Tĩnh Hàn không quay đầu lại nhưng cũng biết Mộ Thiên thanh đang nghĩ gì, anh mấp mấy môi: “Đừng dùng mắt để nhìn… có đôi khi thứ nhìn thấy cũng là giả. Cho dù mọi thứ đều giống như thật.”
Dứt lời Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát kéo hai tay của cô ra khỏi người mình, sau đó sải bước đi tới ga ra.
Mộ Thiên Thanh ngẩng người đứng tại chỗ, đôi mắt dâng lên một làn nước mỏng, cô chắn chặt môi, mũi cay cay nói: “Em và anh không dây dưa nữa. Em chỉ muốn giống lúc nhỏ, anh hay đi theo em, giờ em muốn đi với anh thôi.”
Giọng cô lẩm bẩm nhưng lại lộ ra nổi bi thương, hai mắt Mộ Thiên Thanh ngấn lệ nhìn về phía gara. Lúc Lãnh Tĩnh Hàn lái xe ra, cô vội vàng quay lưng lại bối rối lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng khóc nhiều hơn.
Thấy xe chạy gần tới chỗ mình thì Mộ Thiên Thanh càng sốt ruột hơn, cô buồn bực chùi nước mắt. Đến khi đèn xe chiếu về phía mình, sau đó chiếc xe dừng lại thì cô dứt khoát cắn môi quay mặt qua chỗ khác.
Cô không muốn Lãnh Tĩnh Hàn thấy được dáng vẻ nhếch nhác của mình, cô cảm thấy mình rất đáng khinh thường!
Đôi mắt của Lãnh Tĩnh Hàn xuyên qua kính chắn gió nhìn Mộ Thiên Thanh đang run rẩy, mắt ưng híp lại đồng thời hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng.
Ưng đã trở lại, anh không cần thay Ưng chăm sóc cô nữa.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy không vui?
Lãnh Tĩnh Hàn, cô ấy là của Ưng.
Nghĩ tới điều này Lãnh Tĩnh Hàn lại nhếch môi cười tự giễu. Anh thở dài, đôi mắt sâu thẳm nhìn bóng dáng đứng bên ngoài, do dự một lát mới mở cửa xuống xe, gương mặt khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như lúc xưa.
“Lên xe!” Giọng nói dịu dàng chưa từng có, vừa dứt lời anh không nhìn Mộ Thiên Thanh mà tầm mắt nhìn về phía trước.
Mộ Thiên Thanh cắn chặt môi, ngước mắt lên nhìn, ép nước mắt ngừng rơi sau đó lau nước mắt trên mặt mình rồi xoay người lên xe.
Suốt quãng đường trong xe rất im lặng.
Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững lái xe, Mộ Thiên Thanh nãy giờ luôn cúi thấp đầu, trên mặt vẫn hiện lên vẻ bi thương.
Xe lẳng lặng chạy vào phố xá sầm uất, cuối cùng dừng trước của khách sạn. Mộ Thiên Thanh thẩn thờ nhìn cửa khách sạn, “Em về trước đây!”
Nói xong nhưng cô lại không có hành động tiếp theo.
“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt đáp lại.
Mộ Thiên Thanh hơi mấp máy môi, âm thầm cười tự giễu, rốt cuộc thì cô đang hy vọng điều gì?
Cô không nói gì nữa mà tháo nhanh dây thắt an toàn, mở cửa xuống xe rồi đóng mạnh lại tạo thành một tiếng “ầm”, sau đó sải bước đi vào khách sạn.
Lãnh Tĩnh Hàn hạ cửa kính xuống nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, mắt ưng dần trở nên tối tăm, sâu thẳm trong đôi mắt đen tĩnh mịch đó là nỗi cô đơn.
“Ưng, nếu cậu không quan tâm thì hôm nay sẽ không để lộ sơ hở khi mình hôn cô ấy.” Lãnh Tĩnh Hàn lẩm bẩm, nhếch môi cười lạnh, đáy mắt nóng rực như lửa, đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biết mất thì mới từ từ thu hồi tầm mắt của mình.
Lãnh Tĩnh Hàn đóng của kính xe lại, lúc đang muốn nổ máy thì điện thoại reo. Anh nhận điện thoại, khi thấy số gọi tới thì bắt máy để lên tai nghe.
“Anh hai…” Bên đầu kia truyền tới giọng yếu ớt của Hình Thiên, giống như đang cố gắng chịu đựng.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên rét lạnh hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
/156
|