Màn đêm buông xuống, khắp nơi được bao phủ bởi những ánh đèn muôn màu, dòng xe tấp nập trên đường phố phản chiếu ra từng vệt sáng thât dài, càng tô điểm thêm cho bóng đêm chút màu sắc rực rỡ.
Mộ Thiên Thanh lững thững đi trên lối dành cho người đi bộ, lòng bỗng thấy mênh mông trống trải, cô cứ đi không mục đích như vậy, đi như người mất hồn không biết đâu là phương hướng, mà trong đầu vẫn quanh quẩn mãi sợi dây chuyền Mặt Trời kia.
Tin tin, tin tin....
Thiên Thanh?
Tiếng còi ô tô phát ra vang vọng, sau đó một giọng nam tính dịu dàng vang lên, Mộ Thiên Thanh dừng bước, nhìn tới chiếc Land Rover đang dỗ sát làn đường, cửa sổ xe được quay xuống....
Thượng Quan? Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên, Không phải anh và bác gái đang ở tiệc đấu giá sao?
Có chút chuyện phát sinh. Thượng Quan Mộc thấy sắc mặt Mộ Thiên Thanh không tốt liền, hỏi: Sao em lại ở đây có một mình vậy?
À, mọi người đi tăng hai rồi, em thấy hơi mệt, cho nên.... Mộ Thiên Thanh che giấu cảm xúc nhún vai cười nói.
Anh đưa em về! Thượng Quan Mộc nói xong, liền bảo Mộ Thiên Thanh lên xe.
Không cần, em tự đón taxi về cũng được!
Thượng Quan Mộc im lặng nhìn Mộ Thiên Thanh, qua ánh mắt không cho phép cô từ chối.
Anh... Không phải đang vội sao? Mộ Thiên Thanh nhắc nhở.
Khóe miệng Thượng Quan Mộc khẽ nở nụ cười, gương mặt đẹp trai rạng ngời mang nét cương nghị chính trực, Chậm một lát cũng không sao!
Em không cần thật mà, anh bận thì mau đi đi! Mộ Thiên Thanh nhìn thấy Thượng Quan Mộc còn tính nói gì đó vội vàng nói tiếp: Em bảo đảm sẽ an toàn về đến nhà!
Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh kiên trì như thế, hơn nữa mình thật sự có việc gấp nên không miễn cưỡng nữa, Ừ, được rồi....Anh đi trước nhé!
Mộ Thiên Thanh nhìn chiếc Land Rover biến mất ở đầu ngã rẽ, mới chuyển tầm mắt, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, hít một hơi thật sâu bước xuống lề đường đón xe taxi về nhà.
***
Khuôn viên nhà họ Lãnh nằm trên đỉnh núi Dược Long thành phố A, diện tích chiếm hơn mười ngàn mét vuông, chu vi giữa vườn hoa là một ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu Âu, bóng đèn ban đêm phát ra ánh sáng mờ nhạt trên sân cỏ, như phủ lên cho bóng đêm một tầng ánh sáng mỏng manh.
Ngón tay suông dài nổi rõ khóp xương của Lãnh Tĩnh Hàn đang kẹp một điếu thuốc đứng lặng người trước cửa sổ sát đất, khói mờ bay bay lượn lờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xăm ra phía bên ngoài, trên người chỉ để lộ sự lạnh lùng và đơn độc.
Lão đại! Hình Thiên bước vào đi thẳng về phía Lãnh Tĩnh Hàn, đưa hộp gấm hình vuông in kiểu chữ mạ vàng Y-Crystail ở trong tay đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn dụi điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn trên bàn nhỏ bên cạnh, thuận tay nhận lấy hộp gấm rồi mở ra... Chính là sợi dây chuyền có tên Mặt Trời đã trình diễn trong buổi đấu giá tối hôm nay.
Ánh mắt Hình Thiên rơi vào sợi dây chuyền, không sao hiểu được sao nữa chừng Lãnh Tĩnh Hàn lại đổi bộ vật phẩm thứ ba thành Mặt Trời , sợi dây chuyền này không phải là hàng Y-Crystail không bán sao?
Lòng ngón tay Lãnh Tĩnh Hàn lướt nhẹ qua sợi dây chuyền, đôi con ngươi đen như mực bỗng trở nên u ám, trên đôi gợi lên ý cười tinh quái, đóng lại cái hộp đựng sợi dây chuyền, Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Hình Thiên hờ hững nói: Hành động về sau cậu không cần đi nữa!
Nhưng mà... Hình Thiên định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, lão đại căn dặn như vậy đương nhiên là có tính toán của anh ấy.
Ngoài ra, điều tra xem giữa Mộ Thiên Thanh và cái tên Vương Chí Huy của tập đoàn điện tử Tín Đức kia có quan hệ gì! Lãnh Tĩnh Hàn vừa căn dặn vừa đi đến trước quầy bar nhỏ, bỏ hộp trang sức trong tay xuống, lấy ra một chai rượu đỏ rót vào hay ly cao.
Hình Thiên dạ một tiếng, tuy trong lòng có rất nhiều điển nghi vấn nhưng anh ta chỉ có thể khổ sở tự mình suy đoán.
Từ hôm qua yêu cầu cục trưởng Trương phái cảnh sát viên tới bảo vệ hiện trường, cho đến buổi bán đấu giá vật phẩm Mặt Trời tối hôm nay, cộng thêm bây giờ còn muốn điều tra về mối quan hệ của Mộ Thiên Thanh và Vương Chí Huy, mỗi một chuyện đều cho thấy có một ý nghĩa sâu xa này đó...
Mộ Thiên Thanh lững thững đi trên lối dành cho người đi bộ, lòng bỗng thấy mênh mông trống trải, cô cứ đi không mục đích như vậy, đi như người mất hồn không biết đâu là phương hướng, mà trong đầu vẫn quanh quẩn mãi sợi dây chuyền Mặt Trời kia.
Tin tin, tin tin....
Thiên Thanh?
Tiếng còi ô tô phát ra vang vọng, sau đó một giọng nam tính dịu dàng vang lên, Mộ Thiên Thanh dừng bước, nhìn tới chiếc Land Rover đang dỗ sát làn đường, cửa sổ xe được quay xuống....
Thượng Quan? Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên, Không phải anh và bác gái đang ở tiệc đấu giá sao?
Có chút chuyện phát sinh. Thượng Quan Mộc thấy sắc mặt Mộ Thiên Thanh không tốt liền, hỏi: Sao em lại ở đây có một mình vậy?
À, mọi người đi tăng hai rồi, em thấy hơi mệt, cho nên.... Mộ Thiên Thanh che giấu cảm xúc nhún vai cười nói.
Anh đưa em về! Thượng Quan Mộc nói xong, liền bảo Mộ Thiên Thanh lên xe.
Không cần, em tự đón taxi về cũng được!
Thượng Quan Mộc im lặng nhìn Mộ Thiên Thanh, qua ánh mắt không cho phép cô từ chối.
Anh... Không phải đang vội sao? Mộ Thiên Thanh nhắc nhở.
Khóe miệng Thượng Quan Mộc khẽ nở nụ cười, gương mặt đẹp trai rạng ngời mang nét cương nghị chính trực, Chậm một lát cũng không sao!
Em không cần thật mà, anh bận thì mau đi đi! Mộ Thiên Thanh nhìn thấy Thượng Quan Mộc còn tính nói gì đó vội vàng nói tiếp: Em bảo đảm sẽ an toàn về đến nhà!
Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh kiên trì như thế, hơn nữa mình thật sự có việc gấp nên không miễn cưỡng nữa, Ừ, được rồi....Anh đi trước nhé!
Mộ Thiên Thanh nhìn chiếc Land Rover biến mất ở đầu ngã rẽ, mới chuyển tầm mắt, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, hít một hơi thật sâu bước xuống lề đường đón xe taxi về nhà.
***
Khuôn viên nhà họ Lãnh nằm trên đỉnh núi Dược Long thành phố A, diện tích chiếm hơn mười ngàn mét vuông, chu vi giữa vườn hoa là một ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu Âu, bóng đèn ban đêm phát ra ánh sáng mờ nhạt trên sân cỏ, như phủ lên cho bóng đêm một tầng ánh sáng mỏng manh.
Ngón tay suông dài nổi rõ khóp xương của Lãnh Tĩnh Hàn đang kẹp một điếu thuốc đứng lặng người trước cửa sổ sát đất, khói mờ bay bay lượn lờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xăm ra phía bên ngoài, trên người chỉ để lộ sự lạnh lùng và đơn độc.
Lão đại! Hình Thiên bước vào đi thẳng về phía Lãnh Tĩnh Hàn, đưa hộp gấm hình vuông in kiểu chữ mạ vàng Y-Crystail ở trong tay đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn dụi điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn trên bàn nhỏ bên cạnh, thuận tay nhận lấy hộp gấm rồi mở ra... Chính là sợi dây chuyền có tên Mặt Trời đã trình diễn trong buổi đấu giá tối hôm nay.
Ánh mắt Hình Thiên rơi vào sợi dây chuyền, không sao hiểu được sao nữa chừng Lãnh Tĩnh Hàn lại đổi bộ vật phẩm thứ ba thành Mặt Trời , sợi dây chuyền này không phải là hàng Y-Crystail không bán sao?
Lòng ngón tay Lãnh Tĩnh Hàn lướt nhẹ qua sợi dây chuyền, đôi con ngươi đen như mực bỗng trở nên u ám, trên đôi gợi lên ý cười tinh quái, đóng lại cái hộp đựng sợi dây chuyền, Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Hình Thiên hờ hững nói: Hành động về sau cậu không cần đi nữa!
Nhưng mà... Hình Thiên định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, lão đại căn dặn như vậy đương nhiên là có tính toán của anh ấy.
Ngoài ra, điều tra xem giữa Mộ Thiên Thanh và cái tên Vương Chí Huy của tập đoàn điện tử Tín Đức kia có quan hệ gì! Lãnh Tĩnh Hàn vừa căn dặn vừa đi đến trước quầy bar nhỏ, bỏ hộp trang sức trong tay xuống, lấy ra một chai rượu đỏ rót vào hay ly cao.
Hình Thiên dạ một tiếng, tuy trong lòng có rất nhiều điển nghi vấn nhưng anh ta chỉ có thể khổ sở tự mình suy đoán.
Từ hôm qua yêu cầu cục trưởng Trương phái cảnh sát viên tới bảo vệ hiện trường, cho đến buổi bán đấu giá vật phẩm Mặt Trời tối hôm nay, cộng thêm bây giờ còn muốn điều tra về mối quan hệ của Mộ Thiên Thanh và Vương Chí Huy, mỗi một chuyện đều cho thấy có một ý nghĩa sâu xa này đó...
/156
|