Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, đôi mắt chim ưng nhìn bóng lưng chợt cứng ngắc ở trước mặt, cho dù cô ăn mặc tùy ý hay chỉnh chu nhưng cũng không thể che giấu được cảm giác thiếu an toàn của mình, cho dù ngoài mặt cô luôn tỏ vẻ mạnh mẽ như đàn ông.
Mộ Thiên Thanh nắm chặt tay, chỉ có vậy mới có thể chống đỡ nổi, mắt cá chân truyền tới cảm giác đau âm ỉ, bây giờ cho dù đau tới đâu cũng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng lúc này.
Cô tự nói với mình, phải kiên cường lên!
Coi như không có mặt trời thì cô cũng phải trở thành trời quang! (Thiên Thanh được hiểu là trời quang đãng ^^)
Mộ Thiên Thanh hít sâu rồi từ từ đi ngang qua anh, khóe môi khô cứng của cô khó khăn nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy nước, cô mặc kệ dáng vẻ của mình bây giờ chỉ chậm rãi nói: “Lãnh thiếu, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn. Các người là người có tiền tôi chơi với mấy người không nổi, vì vậy cầu xin anh, phiền anh… coi như tôi cầu xin anh…”
Chỉ vài ba câu mà làm cho Mộ Thiên Thanh khó khăn lắm mới nói ra được, đôi mi run rẩy nhưng cô lại cố gắng không bản thân bộc lộ cảm xúc, cắn răng nói: “Xin anh đừng trêu chọc tôi nữa! Cám ơn.”
Dứt lời Mộ Thiên Thanh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn thật sâu, giống như là cái nhìn kết thúc đồng thời cũng bắt đầu một khởi đầu mới.
Cô chậm rãi xoay người sau đó từng bước đi xuống dưới, không để ý đến mắt cá chân đang đau nhói của mình. Dáng vẻ quật cường đi xuống, không nhanh không chậm.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, anh nhíu mày nhìn Mộ Thiên Thanh dần dần khuất khỏi tầm mắt của mình, ánh mắt chuyển dần tới nơi xa xắm, trong con ngươi sâu không thấy đáy.
Đôi môi mỏng hơi mím lại, mắt ưng sau khi híp lại mới mở ra. Trong đáy mắt có sự tức giận nhẹ, anh lạnh nhạt xoay người đi lên lầu, nhưng không đi tới toilet mà đi lên lầu ba.
Lầu ba là nơi chỉ dành cho người trong nhà, nhưng suốt quãng đường người làm không hề lấy làm lạ mà còn chào hỏi anh, anh cũng không thèm để ý mà tự mình mở cửa đi vào một căn phòng ngủ.
Lãnh Tĩnh Hàn tiện tay bật đèn, ánh mắt lạnh lùng đảo một vòng, nơi này vẫn như sáu năm về trước, giống y như lần cuối cùng anh tới đây sạch sẽ không dính một hạt bụi nào nhưng lại thiếu đi một người.
Lãnh Tĩnh Hàn đi tới trước tủ sách, bên trong là các dụng cụ dã chiến và mô hình, môi của anh mím lại như một đường thẳng.
Qua một lúc lâu anh mới mở ngăn tủ lấy ra một cái hộp, rũ mắt nhìn một lúc rồi mới mở ra, bên trong là một vỏ đạn.
Vỏ đạn này là loại đạn dùng cho súng trường đặc biệt, là loại súng ống của xã hội đen được chế tác bởi người có tài năng đặc biệt, viên đạn này đã từng xuyên qua lồng ngực của Ưng bắn vào bụng anh, bởi vì Ưng che chắn nên viên đạn mới lệch hướng đi, đồng thời cũng không gây sát thương lớn.
Thái dương của Lãnh Tĩnh Hàn hơi giật nhẹ, anh giơ tay lấy vỏ đạn trong hộp ra, trong bàn tay chai sạn là vỏ đạn dưới ánh đèn phản chiếu vài tia sáng nhạt nhòa.
Anh lấy một vật từ trong túi ra, đặt bên cạnh vỏ đạn, đây cũng chỉ là một vỏ đạn bình thường, nhìn hai vỏ đạn trong con ngươi của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra vẻ phức tạp, dường như ban đầu hai người đều từ thành phố A đến Mỹ, tất cả đều rõ như mồng một.
“Ưng, mình chờ cậu…” Bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn nắm chặt lại, nữa câu sau chậm rãi từ môi mỏng tràn ra: “… cho mình một đáp án!”
Dứt lời Lãnh Tĩnh Hàn nhét hết hai vỏ đạn vào túi quần, ánh mắt vốn đang sâu thẳm dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này trên hành lang truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra.
Lãnh Tĩnh Hàn không quay đầu lại nhìn, người có thể tùy ý đi lại ở lầu ba ngoại trừ giáo sư Smith ra thì không còn ai khác.
“Tới đây uống một ly đi nào!” Giáo sư Smith không hiền lành giống như vừa rồi, bây giờ dáng vẻ của ông khá nghiêm túc đi tới tủ rượu rót rượu ra hai cái ly, sau đó đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn một cái, ra hiệu xong uống một hớp nhẹ ông mới hỏi: “Sao lại đồng ý tới gặp tôi?”
Lãnh Tĩnh Hàn ngồi xuống ghế sofa, đôi chân thon dài tùy ý gác lên, anh chỉ uống rượu mà không nói gì.
Giáo sư Smith lắc đầu, ông và Lãnh Tĩnh Hàn quen biết bao nhiêu năm qua, tính cách của anh có bao nhiêu vụng về ông điều biết, trên đời này ngoài trừ thằng nhóc Tiêu Thần thì không ai chịu được anh, “Không phải cậu nói từ đây về sau không bước vào đây à?”
“Tôi nói bao giờ?” Lãnh Tĩnh Hàn không thèm nhìn giáo sư Smith, ngón tay nhẹ nhàng lắc cái ly, ánh mắt nhìn rượu lỏng đong đưa bên trong.
Ánh mắt giáo sư Smith vụt sáng: “Trong lòng cậu nói!”
Lãnh Tĩnh Hàn không nhìn chỉ im lặng!
“Cậu cho rằng thằng nhóc Tiêu Thần đó chưa chết?”
Giáo sư Smith rất thích đào bới chuyện tình của người khác, ông nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn không đổi mới âm thầm oán hận trong lòng, tâm lý học cũng không phải là thuật độc tâm. Tâm lý học có thể đoán được ngôn ngữ của một người qua động tác và vẻ mặt, vì trong tìm thức của họ muốn biểu đạt một điều gì đó mới thể hiện ra, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn trời sinh lại là người lạnh lùng, có kiên nhẫn, còn có thể duy trì dáng vẻ bình thản, muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì thì không phải là chuyện dễ.
Năm đó anh đau khổ tột cùng, ông chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của tên nhóc này cho tới lúc đó, nguyên nhân đơn giản là vì Tiêu Thần đã cứu anh khỏi cái chết.
Nhiều người làm anh em ông đã thấy rồi, nhưng làm anh em như hai người này thì ông ít thấy, trong một xã hội có lợi ích mà bọn họ còn là người ưu tú như vậy, nhưng lại có thể giúp đỡ lẫn nhau đến mức độ đó.
Đáng tiếc, có một số việc cũng không phải như mình muốn, cứ muốn làm anh em cả đời!
Năm đó lúc Lãnh Tĩnh Hàn rời đi, trong mắt anh đều là trốn tránh những hành vi của mình, ông đã biết cái đêm đó chính là đêm mất đi Ưng, mà anh cũng không trở về…
Nhưng phải bây giờ anh trở về là để chứng minh không?
Giáo sư Smith không nghĩ tiếp, ông nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn rồi lại từ chối đi tìm hiểu lòng của họ. Ông bắt đầu kháng cự dùng tâm lý học để tìm hiểu họ.
“Ông già…” Lãnh Tĩnh Hàn nói, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhưng lại tĩnh lặng như nước. Anh nhìn giáo sự Smith chậm rãi nói: “Tôi có chút sợ…”
Một câu xưng hô, cộng thêm năm chữ ngắn ngủn, trái tim giáo sư Smith như bị một thanh niên trẻ đạp một cái.
Cảm xúc rối rắm tới cỡ nào mới có thể làm cho một người nguy hiểm ở trước mặt người khác không hề nhíu mày, mà lại nói “sợ”?
“Sợ, hóa ra… mọi thứ đều là giả dối!” Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn trở nên thâm thúy, anh ngửa đầu uống toàn bộ rượu trong lý, chậm rãi nuốt xuống giống như đang uống rượu độc. “Nhưng… tôi phải làm sao đây? Mặc kệ là nguyên nhân gì, kết quả thế nào. Tôi cũng muốn chơi cho rõ ràng!”Nói xong Lãnh Tĩnh Hàn buông cái ly trong tay ra rồi đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần, không thèm để ý tới giáo sư Smith mà đi ra ngoài.
“Nhóc con!” Giáo sư Smith gọi nhẹ Lãnh Tĩnh Hàn, ông bước nhìn người dáng vẻ cô đơn đang đưa lưng về phía mình, “Người đó thay đổi thế nào không quan trọng, quan trọng là cậu không thay đổi, đừng vì muốn tìm đáp án mà làm liên lụy người vô tội, cuối cùng người bị thương lại là chính mình!”
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng đầu lại, nhưng không nói lời nào mà đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu.
Giáo sư Smith thở dài, vừa rồi Lãnh Tĩnh Hàn và Thượng Quan Mộc vì Mộ Thiên Thanh mà khó chịu ông thấy rất rõ ràng, còn việc hai người đụng mặt ở cầu thang ông cũng thấy, trong lời nói của họ ông cũng đoán ra chỉ sợ là Mộ Thiên Thanh là cô bé Tình Thiên gì đó của lão Tiêu Thần, nếu như vậy…
Giáo sư Smith nhíu mày, hai anh em cùng yêu một người phụ nữ, nếu như Tiêu Thần không chết thì người cuối cùng bị thương có phải là Lãnh Tĩnh Hàn hay không?
Một bên là anh em, một bên là người mình thích, nhưn lại không chịu thừa nhận.
Giáo sư Smith lắc đầu bắt đắc dĩ, sau đó cũng ra khỏi phòng. Chuyện của họ ông đành bó tay, cũng không muốn nhúng tay vào. Anh em kết nghĩa… không thể đi quản chuyện tình cảm cá nhân!
Bên ngoài tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, vì là tiệc riêng nên mọi người đều rất tự nhiên.
“Hàn!” Đường Lam thấy Lãnh Tĩnh Hàn từ trong biệt thự đi ra, nhẹ nhàng gọi tên anh sau đó anh mắt khiêu kích liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh mím môi, không kìm được mà liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Lúc ánh mắt của hai người giao nhau, cô lại vội vàng trốn tránh, có chút bối rối nói với Thượng Quan Mộc ở bên cạnh: “Em hơi khó chịu, chúng ta… về trước được không?”
“Ừ.” Thượng Quan Mộc dịu dàng trả lời, anh cố ý bỏ qua tâm sự của Mộ Thiên Thanh, sau đó rất tự nhiên ôm lấy vai của cô: “Chúng ta vào chào hỏi giáo sư Smith trước đi.”
Bàn tay đặt trên vai Mộ Thiên Thanh truyền đến sự ấm áp cho cô nhưng cũng làm cô hơi mất tự nhiên, mặc dù vậy nhưng cô cũng không giãy dụa cô tự nói với mình cô là bạn gái của Thượng Quan Mộc.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn coi nhẹ nhưng thái dương lại giật giật, anh lạnh lùng đi về phía xe đang đậu.
“Chúng ta đi sao?” Đường Lam nghi ngờ hỏi.
“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt đáp lại, sau đó nói một câu: “Không phải cô muốn đi với tôi sao?”
Đường Lam vừa nghe thì ánh mắt lập tức sáng rực lên, cô thản nhiên cười sau đó dáng vẻ như cô bé mà bước lên, hai tay ôm trọn lấy cánh tay của Lãnh Tĩnh Hàn, bước chân thể hiện sự kiêu ngạo, vui vẻ muốn rời khỏi với Lãnh Tĩnh Hàn.
Mộ Thiên Thanh nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, muốn đi chào hỏi giáo sư Smith xong thì rời khỏi tiệc rượu với Thượng Quan Mộc.
Nhìn hai cặp một trước một sau rời đi, sắc mặt giáo sư Smith có chút trầm trọng nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài bắt đắc dĩ.
Xe vững vàng chạy trong đêm ở thành phố Newyork, dường như lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được một sức hấp dẫn độc chiếm quanh quẩn mình.
Tài xế lái xe tới gần trung tâm công viên, Lãnh Tĩnh Hàn xuống xe Đường Lam cũng xuống theo. Xa cách bao nhiêu năm giờ hai người lại đứng ở chỗ này, nhưng lại có thêm cảm xúc khác nữa.
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt sâu sắc của mình, một lần nữa ánh mắt lại rơi vào đài phun nước phía trên.
Lãnh Tĩnh Hàn đi trước, Đường Lam đi sau hai người im lặng đi dạo trong công viên. Bây giờ đã hơn mười giờ có nhiều rất nhiều người đi dạo trong công viên.
Hai người không ai nói với ai câu nào, Lãnh Tĩnh Hàn đi tới đài phun nước thì dừng lại, hai tay của anh bỏ trong túi quần. Ánh mắt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì, ở đây anh và Ưng đùa giỡn với nhau. Bởi vì chuyện xấu của Ưng mà anh bất cẩn tạc nước vào trong người Đường Lam, hôm đó thời tiết lại xấu có mưa lâm râm, vì vậy đêm đó không có mấy người ở gần đài phun nước, với lại còn trễ vậy càng không có con gái ở đây.
Đường Lam hơi nhếch môi cười, đáy mắt có sự say mê. Quá khứ và hiện tại chồng chất lên nhau, ký ức ban đầu còn mới mẻ nếu như nói đây là cảm xúc nhất thời, nhưng ngay lúc anh xoay người lại thì tình cảm của cô cũng đã trầm luân trong thế giới của anh.
“Nghe nói…” Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên mở miệng, đồng thời thu tầm mắt lại: “Tôi có vợ chưa cưới!”
Dứt lời anh xoay người lại nhìn Đường Lam, trong khoảng khắc nét mặt của cô trở nên cứng ngắc thậm chí sắc mặt còn thay đổi mấy lần, sau đó khi suy nghĩ kỹ đứng vững vàng mới ra vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại Lãnh Tĩnh Hàn: “Anh có vợ chưa cưới? Là ai vậy?”
Giọng điệu của cô có hơi giật mình nhưng cũng xen lẫn bi thương.
Đường Lam là một phụ nữ biết che giấu mìn, mặc dù Lãnh Tĩn Hàn đứng ở trước mặt nhưng cô cũng có thể nhận là mình che giấu rất tốt. Nếu không… cô cũng sẽ không ở bên cạnh anh giả ngu lâu đến vậy.
“Tôi cũng muốn biết là ai đó!” Giọng điệu bình tĩnh của Lãnh Tĩnh Hàn làm cô không nghe ra ý tứ của anh, nhưng mà đôi mắt ưng nhìn Đường Lam thật sâu.
Trái tim Đường Lam giật lên, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn vô cùng sắc bén, dường như thấy hiểu linh hồn của người bình thường, còn người đó chỉ có thể để mặc cho anh mổ xẻ nội tâm của mình.
Ổn định lại suy nghĩ của, Đường Lam nổ lực duy trì sự bình tình của mình, sau đó mới nói: “Có ai gây scandal sao? Mai em sẽ đi xử lý!”
Chuyện như vậy lâu nay đều là do cô xử lý, cô tự nói với mình không cần sợ hãi trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, có lẽ anh chỉ nghe được gì thôi, chỉ cần cô đi xử lý là được.
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt sâu xa của mình, lần nữa lại rơi đến đài phun nước.
Trái tim của Đường Lam bắt đầu thấp thỏm, cô bắt đầu lo lắng khi thấy dáng vẻ yên lặng của Lãnh Tĩnh Hàn, trong lòng không ngừng suy đoán có phải Mộ Thiên Thanh và anh đã nói gì không.
Nhưng mà nếu muốn nói thì nên nói sau hôm kỉ niệm thành lập trường chứ, Mộ Thiên Thanh lúc đó sao không đi tìm anh mà phải chờ tới hôm nay?
Đường Lam không ngừng an ủi chính mình, cô cắn răng nhìn gương mặt lạnh lùng, áp chế xúc động đang dâng trào.
“Đường Lam, cô là người thông minh…” Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên mở miệng, “Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên… Chưa bao giờ tôi phải nhắc nhở cô! Nhưng có một việc tôi phải nói… Mộ Thiên Thanh không phải là người cô có thể chọc.”
Giọng của Lãnh Tĩnh Hàn phảng phất giống như là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Đường Lam, anh liếc nhìn cô rồi xoay người đi về phía vừa đi tới.
Mộ Thiên Thanh nắm chặt tay, chỉ có vậy mới có thể chống đỡ nổi, mắt cá chân truyền tới cảm giác đau âm ỉ, bây giờ cho dù đau tới đâu cũng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng lúc này.
Cô tự nói với mình, phải kiên cường lên!
Coi như không có mặt trời thì cô cũng phải trở thành trời quang! (Thiên Thanh được hiểu là trời quang đãng ^^)
Mộ Thiên Thanh hít sâu rồi từ từ đi ngang qua anh, khóe môi khô cứng của cô khó khăn nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy nước, cô mặc kệ dáng vẻ của mình bây giờ chỉ chậm rãi nói: “Lãnh thiếu, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn. Các người là người có tiền tôi chơi với mấy người không nổi, vì vậy cầu xin anh, phiền anh… coi như tôi cầu xin anh…”
Chỉ vài ba câu mà làm cho Mộ Thiên Thanh khó khăn lắm mới nói ra được, đôi mi run rẩy nhưng cô lại cố gắng không bản thân bộc lộ cảm xúc, cắn răng nói: “Xin anh đừng trêu chọc tôi nữa! Cám ơn.”
Dứt lời Mộ Thiên Thanh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn thật sâu, giống như là cái nhìn kết thúc đồng thời cũng bắt đầu một khởi đầu mới.
Cô chậm rãi xoay người sau đó từng bước đi xuống dưới, không để ý đến mắt cá chân đang đau nhói của mình. Dáng vẻ quật cường đi xuống, không nhanh không chậm.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, anh nhíu mày nhìn Mộ Thiên Thanh dần dần khuất khỏi tầm mắt của mình, ánh mắt chuyển dần tới nơi xa xắm, trong con ngươi sâu không thấy đáy.
Đôi môi mỏng hơi mím lại, mắt ưng sau khi híp lại mới mở ra. Trong đáy mắt có sự tức giận nhẹ, anh lạnh nhạt xoay người đi lên lầu, nhưng không đi tới toilet mà đi lên lầu ba.
Lầu ba là nơi chỉ dành cho người trong nhà, nhưng suốt quãng đường người làm không hề lấy làm lạ mà còn chào hỏi anh, anh cũng không thèm để ý mà tự mình mở cửa đi vào một căn phòng ngủ.
Lãnh Tĩnh Hàn tiện tay bật đèn, ánh mắt lạnh lùng đảo một vòng, nơi này vẫn như sáu năm về trước, giống y như lần cuối cùng anh tới đây sạch sẽ không dính một hạt bụi nào nhưng lại thiếu đi một người.
Lãnh Tĩnh Hàn đi tới trước tủ sách, bên trong là các dụng cụ dã chiến và mô hình, môi của anh mím lại như một đường thẳng.
Qua một lúc lâu anh mới mở ngăn tủ lấy ra một cái hộp, rũ mắt nhìn một lúc rồi mới mở ra, bên trong là một vỏ đạn.
Vỏ đạn này là loại đạn dùng cho súng trường đặc biệt, là loại súng ống của xã hội đen được chế tác bởi người có tài năng đặc biệt, viên đạn này đã từng xuyên qua lồng ngực của Ưng bắn vào bụng anh, bởi vì Ưng che chắn nên viên đạn mới lệch hướng đi, đồng thời cũng không gây sát thương lớn.
Thái dương của Lãnh Tĩnh Hàn hơi giật nhẹ, anh giơ tay lấy vỏ đạn trong hộp ra, trong bàn tay chai sạn là vỏ đạn dưới ánh đèn phản chiếu vài tia sáng nhạt nhòa.
Anh lấy một vật từ trong túi ra, đặt bên cạnh vỏ đạn, đây cũng chỉ là một vỏ đạn bình thường, nhìn hai vỏ đạn trong con ngươi của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra vẻ phức tạp, dường như ban đầu hai người đều từ thành phố A đến Mỹ, tất cả đều rõ như mồng một.
“Ưng, mình chờ cậu…” Bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn nắm chặt lại, nữa câu sau chậm rãi từ môi mỏng tràn ra: “… cho mình một đáp án!”
Dứt lời Lãnh Tĩnh Hàn nhét hết hai vỏ đạn vào túi quần, ánh mắt vốn đang sâu thẳm dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này trên hành lang truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra.
Lãnh Tĩnh Hàn không quay đầu lại nhìn, người có thể tùy ý đi lại ở lầu ba ngoại trừ giáo sư Smith ra thì không còn ai khác.
“Tới đây uống một ly đi nào!” Giáo sư Smith không hiền lành giống như vừa rồi, bây giờ dáng vẻ của ông khá nghiêm túc đi tới tủ rượu rót rượu ra hai cái ly, sau đó đưa cho Lãnh Tĩnh Hàn một cái, ra hiệu xong uống một hớp nhẹ ông mới hỏi: “Sao lại đồng ý tới gặp tôi?”
Lãnh Tĩnh Hàn ngồi xuống ghế sofa, đôi chân thon dài tùy ý gác lên, anh chỉ uống rượu mà không nói gì.
Giáo sư Smith lắc đầu, ông và Lãnh Tĩnh Hàn quen biết bao nhiêu năm qua, tính cách của anh có bao nhiêu vụng về ông điều biết, trên đời này ngoài trừ thằng nhóc Tiêu Thần thì không ai chịu được anh, “Không phải cậu nói từ đây về sau không bước vào đây à?”
“Tôi nói bao giờ?” Lãnh Tĩnh Hàn không thèm nhìn giáo sư Smith, ngón tay nhẹ nhàng lắc cái ly, ánh mắt nhìn rượu lỏng đong đưa bên trong.
Ánh mắt giáo sư Smith vụt sáng: “Trong lòng cậu nói!”
Lãnh Tĩnh Hàn không nhìn chỉ im lặng!
“Cậu cho rằng thằng nhóc Tiêu Thần đó chưa chết?”
Giáo sư Smith rất thích đào bới chuyện tình của người khác, ông nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn không đổi mới âm thầm oán hận trong lòng, tâm lý học cũng không phải là thuật độc tâm. Tâm lý học có thể đoán được ngôn ngữ của một người qua động tác và vẻ mặt, vì trong tìm thức của họ muốn biểu đạt một điều gì đó mới thể hiện ra, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn trời sinh lại là người lạnh lùng, có kiên nhẫn, còn có thể duy trì dáng vẻ bình thản, muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì thì không phải là chuyện dễ.
Năm đó anh đau khổ tột cùng, ông chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của tên nhóc này cho tới lúc đó, nguyên nhân đơn giản là vì Tiêu Thần đã cứu anh khỏi cái chết.
Nhiều người làm anh em ông đã thấy rồi, nhưng làm anh em như hai người này thì ông ít thấy, trong một xã hội có lợi ích mà bọn họ còn là người ưu tú như vậy, nhưng lại có thể giúp đỡ lẫn nhau đến mức độ đó.
Đáng tiếc, có một số việc cũng không phải như mình muốn, cứ muốn làm anh em cả đời!
Năm đó lúc Lãnh Tĩnh Hàn rời đi, trong mắt anh đều là trốn tránh những hành vi của mình, ông đã biết cái đêm đó chính là đêm mất đi Ưng, mà anh cũng không trở về…
Nhưng phải bây giờ anh trở về là để chứng minh không?
Giáo sư Smith không nghĩ tiếp, ông nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn rồi lại từ chối đi tìm hiểu lòng của họ. Ông bắt đầu kháng cự dùng tâm lý học để tìm hiểu họ.
“Ông già…” Lãnh Tĩnh Hàn nói, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhưng lại tĩnh lặng như nước. Anh nhìn giáo sự Smith chậm rãi nói: “Tôi có chút sợ…”
Một câu xưng hô, cộng thêm năm chữ ngắn ngủn, trái tim giáo sư Smith như bị một thanh niên trẻ đạp một cái.
Cảm xúc rối rắm tới cỡ nào mới có thể làm cho một người nguy hiểm ở trước mặt người khác không hề nhíu mày, mà lại nói “sợ”?
“Sợ, hóa ra… mọi thứ đều là giả dối!” Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn trở nên thâm thúy, anh ngửa đầu uống toàn bộ rượu trong lý, chậm rãi nuốt xuống giống như đang uống rượu độc. “Nhưng… tôi phải làm sao đây? Mặc kệ là nguyên nhân gì, kết quả thế nào. Tôi cũng muốn chơi cho rõ ràng!”Nói xong Lãnh Tĩnh Hàn buông cái ly trong tay ra rồi đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần, không thèm để ý tới giáo sư Smith mà đi ra ngoài.
“Nhóc con!” Giáo sư Smith gọi nhẹ Lãnh Tĩnh Hàn, ông bước nhìn người dáng vẻ cô đơn đang đưa lưng về phía mình, “Người đó thay đổi thế nào không quan trọng, quan trọng là cậu không thay đổi, đừng vì muốn tìm đáp án mà làm liên lụy người vô tội, cuối cùng người bị thương lại là chính mình!”
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng đầu lại, nhưng không nói lời nào mà đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu.
Giáo sư Smith thở dài, vừa rồi Lãnh Tĩnh Hàn và Thượng Quan Mộc vì Mộ Thiên Thanh mà khó chịu ông thấy rất rõ ràng, còn việc hai người đụng mặt ở cầu thang ông cũng thấy, trong lời nói của họ ông cũng đoán ra chỉ sợ là Mộ Thiên Thanh là cô bé Tình Thiên gì đó của lão Tiêu Thần, nếu như vậy…
Giáo sư Smith nhíu mày, hai anh em cùng yêu một người phụ nữ, nếu như Tiêu Thần không chết thì người cuối cùng bị thương có phải là Lãnh Tĩnh Hàn hay không?
Một bên là anh em, một bên là người mình thích, nhưn lại không chịu thừa nhận.
Giáo sư Smith lắc đầu bắt đắc dĩ, sau đó cũng ra khỏi phòng. Chuyện của họ ông đành bó tay, cũng không muốn nhúng tay vào. Anh em kết nghĩa… không thể đi quản chuyện tình cảm cá nhân!
Bên ngoài tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, vì là tiệc riêng nên mọi người đều rất tự nhiên.
“Hàn!” Đường Lam thấy Lãnh Tĩnh Hàn từ trong biệt thự đi ra, nhẹ nhàng gọi tên anh sau đó anh mắt khiêu kích liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh mím môi, không kìm được mà liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Lúc ánh mắt của hai người giao nhau, cô lại vội vàng trốn tránh, có chút bối rối nói với Thượng Quan Mộc ở bên cạnh: “Em hơi khó chịu, chúng ta… về trước được không?”
“Ừ.” Thượng Quan Mộc dịu dàng trả lời, anh cố ý bỏ qua tâm sự của Mộ Thiên Thanh, sau đó rất tự nhiên ôm lấy vai của cô: “Chúng ta vào chào hỏi giáo sư Smith trước đi.”
Bàn tay đặt trên vai Mộ Thiên Thanh truyền đến sự ấm áp cho cô nhưng cũng làm cô hơi mất tự nhiên, mặc dù vậy nhưng cô cũng không giãy dụa cô tự nói với mình cô là bạn gái của Thượng Quan Mộc.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn coi nhẹ nhưng thái dương lại giật giật, anh lạnh lùng đi về phía xe đang đậu.
“Chúng ta đi sao?” Đường Lam nghi ngờ hỏi.
“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt đáp lại, sau đó nói một câu: “Không phải cô muốn đi với tôi sao?”
Đường Lam vừa nghe thì ánh mắt lập tức sáng rực lên, cô thản nhiên cười sau đó dáng vẻ như cô bé mà bước lên, hai tay ôm trọn lấy cánh tay của Lãnh Tĩnh Hàn, bước chân thể hiện sự kiêu ngạo, vui vẻ muốn rời khỏi với Lãnh Tĩnh Hàn.
Mộ Thiên Thanh nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, muốn đi chào hỏi giáo sư Smith xong thì rời khỏi tiệc rượu với Thượng Quan Mộc.
Nhìn hai cặp một trước một sau rời đi, sắc mặt giáo sư Smith có chút trầm trọng nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài bắt đắc dĩ.
Xe vững vàng chạy trong đêm ở thành phố Newyork, dường như lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được một sức hấp dẫn độc chiếm quanh quẩn mình.
Tài xế lái xe tới gần trung tâm công viên, Lãnh Tĩnh Hàn xuống xe Đường Lam cũng xuống theo. Xa cách bao nhiêu năm giờ hai người lại đứng ở chỗ này, nhưng lại có thêm cảm xúc khác nữa.
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt sâu sắc của mình, một lần nữa ánh mắt lại rơi vào đài phun nước phía trên.
Lãnh Tĩnh Hàn đi trước, Đường Lam đi sau hai người im lặng đi dạo trong công viên. Bây giờ đã hơn mười giờ có nhiều rất nhiều người đi dạo trong công viên.
Hai người không ai nói với ai câu nào, Lãnh Tĩnh Hàn đi tới đài phun nước thì dừng lại, hai tay của anh bỏ trong túi quần. Ánh mắt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì, ở đây anh và Ưng đùa giỡn với nhau. Bởi vì chuyện xấu của Ưng mà anh bất cẩn tạc nước vào trong người Đường Lam, hôm đó thời tiết lại xấu có mưa lâm râm, vì vậy đêm đó không có mấy người ở gần đài phun nước, với lại còn trễ vậy càng không có con gái ở đây.
Đường Lam hơi nhếch môi cười, đáy mắt có sự say mê. Quá khứ và hiện tại chồng chất lên nhau, ký ức ban đầu còn mới mẻ nếu như nói đây là cảm xúc nhất thời, nhưng ngay lúc anh xoay người lại thì tình cảm của cô cũng đã trầm luân trong thế giới của anh.
“Nghe nói…” Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên mở miệng, đồng thời thu tầm mắt lại: “Tôi có vợ chưa cưới!”
Dứt lời anh xoay người lại nhìn Đường Lam, trong khoảng khắc nét mặt của cô trở nên cứng ngắc thậm chí sắc mặt còn thay đổi mấy lần, sau đó khi suy nghĩ kỹ đứng vững vàng mới ra vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại Lãnh Tĩnh Hàn: “Anh có vợ chưa cưới? Là ai vậy?”
Giọng điệu của cô có hơi giật mình nhưng cũng xen lẫn bi thương.
Đường Lam là một phụ nữ biết che giấu mìn, mặc dù Lãnh Tĩn Hàn đứng ở trước mặt nhưng cô cũng có thể nhận là mình che giấu rất tốt. Nếu không… cô cũng sẽ không ở bên cạnh anh giả ngu lâu đến vậy.
“Tôi cũng muốn biết là ai đó!” Giọng điệu bình tĩnh của Lãnh Tĩnh Hàn làm cô không nghe ra ý tứ của anh, nhưng mà đôi mắt ưng nhìn Đường Lam thật sâu.
Trái tim Đường Lam giật lên, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn vô cùng sắc bén, dường như thấy hiểu linh hồn của người bình thường, còn người đó chỉ có thể để mặc cho anh mổ xẻ nội tâm của mình.
Ổn định lại suy nghĩ của, Đường Lam nổ lực duy trì sự bình tình của mình, sau đó mới nói: “Có ai gây scandal sao? Mai em sẽ đi xử lý!”
Chuyện như vậy lâu nay đều là do cô xử lý, cô tự nói với mình không cần sợ hãi trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, có lẽ anh chỉ nghe được gì thôi, chỉ cần cô đi xử lý là được.
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt sâu xa của mình, lần nữa lại rơi đến đài phun nước.
Trái tim của Đường Lam bắt đầu thấp thỏm, cô bắt đầu lo lắng khi thấy dáng vẻ yên lặng của Lãnh Tĩnh Hàn, trong lòng không ngừng suy đoán có phải Mộ Thiên Thanh và anh đã nói gì không.
Nhưng mà nếu muốn nói thì nên nói sau hôm kỉ niệm thành lập trường chứ, Mộ Thiên Thanh lúc đó sao không đi tìm anh mà phải chờ tới hôm nay?
Đường Lam không ngừng an ủi chính mình, cô cắn răng nhìn gương mặt lạnh lùng, áp chế xúc động đang dâng trào.
“Đường Lam, cô là người thông minh…” Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên mở miệng, “Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên… Chưa bao giờ tôi phải nhắc nhở cô! Nhưng có một việc tôi phải nói… Mộ Thiên Thanh không phải là người cô có thể chọc.”
Giọng của Lãnh Tĩnh Hàn phảng phất giống như là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Đường Lam, anh liếc nhìn cô rồi xoay người đi về phía vừa đi tới.
/156
|