Một tiếng động vang nhỏ, thông qua ống hãm thanh đạn súng lục được bắn ra nhanh chóng bay về phía Mộ Thiên Thanh... Tốc độ nhanh tới mức làm người ta chắc lưỡi hít hà.
Đang ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Quan Mộc đột nhiên ôm lấy hông của Mộ Thiên Thanh, một nhanh chóng xoay tròn, chỉ nghe thấy tiếng kim loại ma sát vang lên trong không gian trống rỗng...
Người trong bóng tối thấy mình thất thủ thì không tiếp tục nữa, vội vàng rút lui, nhưng mà Thượng Quan Mộc lại không cho cơ hội như vậy, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên phá vỡ không gian trống trải, viên đạn bay tới chỗ khúc quanh mà người nọ đang muốn rút lui, tiếng viên đạn cắm vào da thịt vang lên sau đó là tiếng rên rỉ, người nọ quỳ một gối xuống trên mặt đất.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại xảy ra ở trong nháy mắt, sắc mặt Mộ Thiên Thanh không hề thay đổi, trao đổi ánh mắt với Thượng Quan Mộc, mới vừa rồi... Bọn họ cũng chỉ muốn dụ người này ra ngoài mà thôi.
Hai người đi về phía người đàn ông bị thương ở xương bánh chè, động tác của Mộ Thiên Thanh lưu loát xé áo khoác của người đó ra, sau đó bắt chéo hai tay người đó ra sau lưng...
Anh là ai? Dám đánh lén cảnh sát... Giọng nói Mộ Thiên Thanh vang vang có lực, thuận tiện lúc vặn tay người đàn ông đó còn tăng thêm vài phần lực.
Người đàn ông nọ cắn răng thật chặt, không nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Thượng Quan Mộc, giống như anh phá hỏng chuyện tốt của y.
Tin nhắn kia... Là anh gửi? Thượng Quan Mộc hỏi.
Hừ một tiếng, đàn ông quay mặt qua, hoàn toàn không để ý tới Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh.
Mà lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, người của tổ chống ma túy mang theo chó cảnh sát nhanh chóng tiến vào, người dẫn đầu nhìn thấy Thượng Quan Mộc, đầu tiên là chào hỏi sau đó mới hỏi thăm: Sếp Mộc... Có phát hiện tình huống gì sao?
Tôi hoài nghi nơi này đã từng xuất hiện tung tích của ma túy. Sau khiThượng Quan Mộc lãnh đạm nói xong, người của tổ chống ma túy hiểu rõ bắt đầu kiểm tra.
Hơn thế người phụ trách của Hải Nguyên cũng đến hiện trường, nghe nói ở trong công ty của mình xuất hiện chuyện như vậy, lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Dẫn người này về đồn. Thượng Quan Mộc lãnh đạm phân phó cảnh sát bên cạnh, đối với việc người đàn ông này sẽ không mở miệng thì trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Thượng Quan Mộc nhìn nhân viên cảnh sát nọ dẫn người đàn ông kia rời đi, ánh mắt sâu thẳm, trong đầu không tự chủ nghĩ đến một chuyện, nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của ông chủ Hải Nguyên, hỏi: Số cá biển này của anh muốn đưa tới chỗ nào?
Là A-magic đặt mua, hôm nay hàng mới vừa đến, ngày mai phải đóng hàng... Mặt của ông chủ cũng buồn đến xoắn lại một chỗ, Các anh làm cá thành như vậy, ngày mai tôi làm thế nào giao hàng đây? Hơn nữa... Nơi này làm sao có thể có hàng cấm được, tôi là người làm ăn...
Thượng Quan Mộc không để ý đến việc anh ta kêu rên, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi...
Lần trước nghi phạm đó chạy trốn tới quán bar dưới danh nghĩa Lãnh Tĩnh Hàn, mà lần này... Người này lại dẫn bọn họ đến đây ... Việc này có liên quan gì đến nhau không?
Thượng Quan... Mộ Thiên Thanh đột nhiên kêu lên, sau đó đưa điện thoại di động qua, sắc mặt bình tĩnh mang theo nghi ngờ.
Thượng Quan Mộc cầm di động liếc nhìn, cũng khẽ cau mày, sâu kín nói: Nếu như mà anh không có nhớ lầm thì... bến tàu Hoàng Gia là bến tàu thuộc sở hữu của Thiên Lân.
Nhắc tới Thiên Lân, trong đầu Mộ Thiên Thanh theo bản năng hiện ra gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn, mà giây phút nghĩ đến anh, trái tim... Không khỏi co rút đau đớn.
Cô gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, hỏi: Có cần tới đó hay không? .
Đi? Tại sao không đi?
Thượng Quan Mộc nói xong, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, anh quay đầu dặn dò tổ chống ma túy mấy câu rồi dẫn Mộ Thiên Thanh rời khỏi Hải Nguyên, sau khi lên xe lại phân công cho đám người Lý Dược rồi nhanh chóng lái xe chạy nhanh về phía bến tàu Hoàng Gia...
*
Lãnh Tĩnh Hàn Đồng giữ nguyên một tư thế ngồi ở trên ghế sa lon đã lâu, lúc này đã là rạng sáng, như vậy trò chơi này đối với anh mà nói là cực kì kiên nhẫn.
Tiếng cửa mở phá vỡ không gian yên lặng, Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hình Thiên đi vào...
Quả nhiên có người thọc dao găm sau lưng. Lời nói của Hình Thiên có mấy phần châm chọc khinh thường: “Báo cho Thượng Quan Mộc và...
Hình Thiên dừng một chút, nhìn thấy mặt Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm, nói tiếp: Và Mộ Thiên Thanh.
Lãnh Tĩnh Hàn nghe được cái này tên, đôi môi mỏng hơi nâng lên thành một đường cong khó có thể nhận ra, chỗ sâu trong đôi mắt đen như mực có ưu thương nhàn nhạt xẹt qua, anh bình tĩnh nói: Không biết... nếu cô ấy biết tôi là đại ca của Dạ Ưng ... thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Cô ta? Hình Thiên đang tự rót rượu cho mình bỗng nhiên ngừng lại, nghi hoặc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn hỏi, Mộ Thiên Thanh sao?
Lãnh Tĩnh Hàn không trả lời, chỉ uống một hớp rượu, đôi mắt chim Ưng bình tĩnh giống như mặt biển không sóng không gió, kì thực phía dưới lại đang có sóng lớn mãnh liệt...
Hình Thiên để chai rượu xuống, sắc mặt có chút nặng nề hỏi: Đại ca... Rốt cuộc mục đích của đối phương là gì?
Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu như đối phương đã biết đại ca của Dạ Ưng chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lân thì tại sao không trực tiếp chọc phá? Nếu như là vì hàng thì tại sao lại muốn chơi trò chơi như vậy, giống như, đối phương hiểu đại ca rất rõ, mà đại ca... Cũng không xa lạ gì với đối phương cả.
Hình Thiên nghĩ tới đây, trên khuôn mặt phong độ trí thức bao phủ vẻ lo lắng, anh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, con ngươi dưới mắt kính có chút nặng nề.
Mục đích... Lãnh Tĩnh Hàn âm u nói hai chữ, ở thời điểm Hình Thiên chờ đợi thì lại không có nói tiếp.
Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm suy nghĩ: mục đích của người kia không phải hàng, cũng không phải là tổn thương Tiểu Tứ và Tiểu Lục, mục đích của người kia rất đơn giản, chỉ có hai thứ... Một là muốn làm cho Thiên Thanh bị thương, hai là muốn nói cho anh biết người kia đã trở lại?
Dĩ nhiên, nếu như là người kia... Thật sự là người kia?
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo âm trầm, mặc kệ là loại nào, anh đều không có cách nào giải thích được.
Nghĩ tới đây, Lãnh Tĩnh Hàn để cái ly trong tay xuống, một tay đút ở trong túi quần định đi ra ngoài...
Hình Thiên cũng vội vàng đi theo, hỏi: Đại ca, đi đâu vậy?
Một mình người kia nhất định sẽ rất cô đơn nhàm chán. Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm nói xong, bước chân không ngừng lại nữa.
Hình Thiên đột nhiên cảm thấy, gần đây những lời Đại ca nói đều tràn đầy thâm ý... anh muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Mưa bên ngoài đã dừng lại, mặt đất ẩm ướt mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt sau cơn mưa phả vào mặt, đã gần đến mùa hè nhưng sau cơn mưa đêm lại lộ ra lạnh lẽo.
Lãnh Tĩnh Hàn đi tới chiếc Bugatti Veyron, Hình Thiên thấy vậy muốn đi theo anh nhưng lại bị câu nói Không cần đi theo tôi ngăn lại, sau đó Lãnh Tĩnh Hàn mở cửa lên xe, ở dưới con mắt khổ não của Hình Thiên, động cơ gầm thét phóng vào trong bóng tối...
Hình Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể lái xe rời khỏi biệt thự, xe mới vừa ra khỏi biệt thự thì điện thoại vừa lúc vang lên, anh hỏi thắng: Tình huống như thế nào?
Thượng Quan Mộc đang đi đến bến tàu Hoàng Gia... Trong điện thoại truyền đến giọng của Tiểu Tứ, không có kinh ngạc, không có bàng hoàng nếu có chỉ là trong dự đoán.
Hình Thiên lại nhíu mày, hình như đối phương hiểu rất rõ cách làm việc của Dạ Ưng thủ, mà Đại ca sắp xếp địa điểm giao dịch lần này khiến cho anh suy nghĩ sâu xa, nếu quả thật có người... Chẳng phải là sẽ dẫn lửa tới Thiên Lân hay sao?
Anh Thiên? Tiểu Tứ thấy trong điện thoại không có ai trả lời, nhỏ giọng gọi.
Đang nghe đây. Hình Thiên trả lời: Nói cho Tiểu Lục, hàng không quan trọng, tôi không hy vọng nhìn thấy mọi người gặp chuyện không may.
Mặc dù mục đích của đối phương có phải là hàng trên tay Lão Quỷ hay không thì anh cũng không thể không phòng những việc phát sinh ngoài ý muốn.
Đại ca đã thông báo rồi hả? Trong giọng nói của Tiểu Tứ âm lộ ra ấm áp nhàn nhạt.
Ừ. Hình Thiên đáp một tiếng, lại nói mấy câu sau đó cúp điện thoại, lái xe chẳng có mục đích, anh không thể ra mặt, nhưng cũng không cách nào chờ đợi, thứ anh lo lắng không phải là hàng, không có vài thứ đó, Dạ Ưng không quan tâm, thứ anh để ý chỉ có Đại ca. (Có mùi JQ, đừng trách Mèo vì Mèo là hủ :3)
Không có thì bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng trong cuộc đời của bọn họ không thể lại mất đi một Đại ca nữa...
Đêm đen tăm tối như vậy giống như được xây dựng nên tâm tình từ ủ dột hơi thở lạnh lẽo, ẩm ướt.
Lãnh Tĩnh Hàn lái xe rất nhanh trên đường, thành phố A là một thành phố không có màn đêm, dù đã rạng sáng nhưng trên đường vẫn có rất nhều xe như cũ, bởi vì tốc độ xe của Lãnh Tĩnh Hàn quá nhanh, rước lấy một đống xe rối rít né tránh, mà tiếng coi chói tai trong đêm đen vốn nên yên tĩnh lại càng thêm vẻ cực kỳ đột ngột.
Đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn hơi run sợ, tốc độ không ngừng tăng lên, kim chỉ tốc độ đã vượt qua con số 200 (km/h nha) nhưng hình như anh hoàn toàn không cảm giác được, chân vẫn đè ép chân ga như cũ...
Tốc độ xe rất nhanh tựa như Du Long xuyên qua dòng xe cộ, Lãnh Tĩnh Hàn trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn không có bởi vì tốc độ xe cùng dòng xe chạy mà có bất kỳ biến hóa về cảm xúc nào.
Dần dần xe rời khỏi khu náo nhiệt, chạy như bay đến bến tàu Hoàng Gia, vùng ngoại ô trống vắng và rộng lớn, tiếng rít động cơ của chiếc Bugatti Veyron cực kỳ rõ ràng, giống như sấm sét từ trời giáng xuống.
Lúc này một chiếc xe thể thao màu bạc ở hướng ngược lại cũng chạy nhanh như bay tới, tốc độ xe cũng kiến người ta chắc lưỡi hít hà...
Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên run lên, trong đôi mắt chim Ưng lộ ra sát khí rất nhạt, chẳng những không có ý tứ né tránh, thậm chí anh còn tăng thêm tốc độ nhanh chóng tiến lên.
Đối phương giống như hiểu suy nghĩ của anh, cũng không tránh chiếc xe của Lãnh Tĩnh Hàn đang chạy như bay tới, hai chiếc xe thể thao trong đêm tối tựa như cầu hồn, lấy tốc độ báo săn xông về đối phương...
Mắt thấy tốc độ của hai chiếc xe thể thao càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng ngày càng gần, ở lúc chạm vào nhau... Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cửa xe ở vị trí ghế lái của hai chiếc xe thể thao gần như đồng thời bị mở ra, hai bóng dáng khỏe mạnh nhảy ra khỏi xe, bởi vì quán tính nên lăn về hai hướng khác nhau...
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng thật lớn, hai chiếc xe thể thao bởi vì va chạm vào nhau phát rav kịch liệt, hơn nữa bởi vì tốc độ hai chiếc xe va chạm vào quá nhanh nên cả hai chiếc xe đều văng lên cao sau đó nặng nề rớt xuống mặt đất...
Giờ phút này hai chiếc xe thê thảm không nỡ nhìn, bình xăng bởi vì va chạm vào nhau mà vỡ tan, xăng nhanh chóng tràn ra khỏi bình xăng, Két, két, xì, XÌ... Âm thanh như vậy tại địa phương an tĩnh cực kỳ chói tai, lúc hai bóng người mới vừa ổn định thân thể thì đồng thời truyền đến một tiếng nổ mạnh, ngọn lửa và khói đen dày đặc tạo thành hình một cây nấm không lồ, chiếu sáng cả chân trời, bầu trời đen xi giống như bị nhiễm một loại máu đỏ...
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi bò dậy, lãnh đạm sửa sang lại quần áo, ánh mắt thâm thúy nhìn người ở phía sau ngọn lửa và cột khói đen khổng lồ...
Đang ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Quan Mộc đột nhiên ôm lấy hông của Mộ Thiên Thanh, một nhanh chóng xoay tròn, chỉ nghe thấy tiếng kim loại ma sát vang lên trong không gian trống rỗng...
Người trong bóng tối thấy mình thất thủ thì không tiếp tục nữa, vội vàng rút lui, nhưng mà Thượng Quan Mộc lại không cho cơ hội như vậy, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên phá vỡ không gian trống trải, viên đạn bay tới chỗ khúc quanh mà người nọ đang muốn rút lui, tiếng viên đạn cắm vào da thịt vang lên sau đó là tiếng rên rỉ, người nọ quỳ một gối xuống trên mặt đất.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại xảy ra ở trong nháy mắt, sắc mặt Mộ Thiên Thanh không hề thay đổi, trao đổi ánh mắt với Thượng Quan Mộc, mới vừa rồi... Bọn họ cũng chỉ muốn dụ người này ra ngoài mà thôi.
Hai người đi về phía người đàn ông bị thương ở xương bánh chè, động tác của Mộ Thiên Thanh lưu loát xé áo khoác của người đó ra, sau đó bắt chéo hai tay người đó ra sau lưng...
Anh là ai? Dám đánh lén cảnh sát... Giọng nói Mộ Thiên Thanh vang vang có lực, thuận tiện lúc vặn tay người đàn ông đó còn tăng thêm vài phần lực.
Người đàn ông nọ cắn răng thật chặt, không nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Thượng Quan Mộc, giống như anh phá hỏng chuyện tốt của y.
Tin nhắn kia... Là anh gửi? Thượng Quan Mộc hỏi.
Hừ một tiếng, đàn ông quay mặt qua, hoàn toàn không để ý tới Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh.
Mà lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, người của tổ chống ma túy mang theo chó cảnh sát nhanh chóng tiến vào, người dẫn đầu nhìn thấy Thượng Quan Mộc, đầu tiên là chào hỏi sau đó mới hỏi thăm: Sếp Mộc... Có phát hiện tình huống gì sao?
Tôi hoài nghi nơi này đã từng xuất hiện tung tích của ma túy. Sau khiThượng Quan Mộc lãnh đạm nói xong, người của tổ chống ma túy hiểu rõ bắt đầu kiểm tra.
Hơn thế người phụ trách của Hải Nguyên cũng đến hiện trường, nghe nói ở trong công ty của mình xuất hiện chuyện như vậy, lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Dẫn người này về đồn. Thượng Quan Mộc lãnh đạm phân phó cảnh sát bên cạnh, đối với việc người đàn ông này sẽ không mở miệng thì trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Thượng Quan Mộc nhìn nhân viên cảnh sát nọ dẫn người đàn ông kia rời đi, ánh mắt sâu thẳm, trong đầu không tự chủ nghĩ đến một chuyện, nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của ông chủ Hải Nguyên, hỏi: Số cá biển này của anh muốn đưa tới chỗ nào?
Là A-magic đặt mua, hôm nay hàng mới vừa đến, ngày mai phải đóng hàng... Mặt của ông chủ cũng buồn đến xoắn lại một chỗ, Các anh làm cá thành như vậy, ngày mai tôi làm thế nào giao hàng đây? Hơn nữa... Nơi này làm sao có thể có hàng cấm được, tôi là người làm ăn...
Thượng Quan Mộc không để ý đến việc anh ta kêu rên, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi...
Lần trước nghi phạm đó chạy trốn tới quán bar dưới danh nghĩa Lãnh Tĩnh Hàn, mà lần này... Người này lại dẫn bọn họ đến đây ... Việc này có liên quan gì đến nhau không?
Thượng Quan... Mộ Thiên Thanh đột nhiên kêu lên, sau đó đưa điện thoại di động qua, sắc mặt bình tĩnh mang theo nghi ngờ.
Thượng Quan Mộc cầm di động liếc nhìn, cũng khẽ cau mày, sâu kín nói: Nếu như mà anh không có nhớ lầm thì... bến tàu Hoàng Gia là bến tàu thuộc sở hữu của Thiên Lân.
Nhắc tới Thiên Lân, trong đầu Mộ Thiên Thanh theo bản năng hiện ra gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn, mà giây phút nghĩ đến anh, trái tim... Không khỏi co rút đau đớn.
Cô gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, hỏi: Có cần tới đó hay không? .
Đi? Tại sao không đi?
Thượng Quan Mộc nói xong, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, anh quay đầu dặn dò tổ chống ma túy mấy câu rồi dẫn Mộ Thiên Thanh rời khỏi Hải Nguyên, sau khi lên xe lại phân công cho đám người Lý Dược rồi nhanh chóng lái xe chạy nhanh về phía bến tàu Hoàng Gia...
*
Lãnh Tĩnh Hàn Đồng giữ nguyên một tư thế ngồi ở trên ghế sa lon đã lâu, lúc này đã là rạng sáng, như vậy trò chơi này đối với anh mà nói là cực kì kiên nhẫn.
Tiếng cửa mở phá vỡ không gian yên lặng, Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hình Thiên đi vào...
Quả nhiên có người thọc dao găm sau lưng. Lời nói của Hình Thiên có mấy phần châm chọc khinh thường: “Báo cho Thượng Quan Mộc và...
Hình Thiên dừng một chút, nhìn thấy mặt Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm, nói tiếp: Và Mộ Thiên Thanh.
Lãnh Tĩnh Hàn nghe được cái này tên, đôi môi mỏng hơi nâng lên thành một đường cong khó có thể nhận ra, chỗ sâu trong đôi mắt đen như mực có ưu thương nhàn nhạt xẹt qua, anh bình tĩnh nói: Không biết... nếu cô ấy biết tôi là đại ca của Dạ Ưng ... thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Cô ta? Hình Thiên đang tự rót rượu cho mình bỗng nhiên ngừng lại, nghi hoặc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn hỏi, Mộ Thiên Thanh sao?
Lãnh Tĩnh Hàn không trả lời, chỉ uống một hớp rượu, đôi mắt chim Ưng bình tĩnh giống như mặt biển không sóng không gió, kì thực phía dưới lại đang có sóng lớn mãnh liệt...
Hình Thiên để chai rượu xuống, sắc mặt có chút nặng nề hỏi: Đại ca... Rốt cuộc mục đích của đối phương là gì?
Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu như đối phương đã biết đại ca của Dạ Ưng chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lân thì tại sao không trực tiếp chọc phá? Nếu như là vì hàng thì tại sao lại muốn chơi trò chơi như vậy, giống như, đối phương hiểu đại ca rất rõ, mà đại ca... Cũng không xa lạ gì với đối phương cả.
Hình Thiên nghĩ tới đây, trên khuôn mặt phong độ trí thức bao phủ vẻ lo lắng, anh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, con ngươi dưới mắt kính có chút nặng nề.
Mục đích... Lãnh Tĩnh Hàn âm u nói hai chữ, ở thời điểm Hình Thiên chờ đợi thì lại không có nói tiếp.
Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm suy nghĩ: mục đích của người kia không phải hàng, cũng không phải là tổn thương Tiểu Tứ và Tiểu Lục, mục đích của người kia rất đơn giản, chỉ có hai thứ... Một là muốn làm cho Thiên Thanh bị thương, hai là muốn nói cho anh biết người kia đã trở lại?
Dĩ nhiên, nếu như là người kia... Thật sự là người kia?
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo âm trầm, mặc kệ là loại nào, anh đều không có cách nào giải thích được.
Nghĩ tới đây, Lãnh Tĩnh Hàn để cái ly trong tay xuống, một tay đút ở trong túi quần định đi ra ngoài...
Hình Thiên cũng vội vàng đi theo, hỏi: Đại ca, đi đâu vậy?
Một mình người kia nhất định sẽ rất cô đơn nhàm chán. Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm nói xong, bước chân không ngừng lại nữa.
Hình Thiên đột nhiên cảm thấy, gần đây những lời Đại ca nói đều tràn đầy thâm ý... anh muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Mưa bên ngoài đã dừng lại, mặt đất ẩm ướt mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt sau cơn mưa phả vào mặt, đã gần đến mùa hè nhưng sau cơn mưa đêm lại lộ ra lạnh lẽo.
Lãnh Tĩnh Hàn đi tới chiếc Bugatti Veyron, Hình Thiên thấy vậy muốn đi theo anh nhưng lại bị câu nói Không cần đi theo tôi ngăn lại, sau đó Lãnh Tĩnh Hàn mở cửa lên xe, ở dưới con mắt khổ não của Hình Thiên, động cơ gầm thét phóng vào trong bóng tối...
Hình Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể lái xe rời khỏi biệt thự, xe mới vừa ra khỏi biệt thự thì điện thoại vừa lúc vang lên, anh hỏi thắng: Tình huống như thế nào?
Thượng Quan Mộc đang đi đến bến tàu Hoàng Gia... Trong điện thoại truyền đến giọng của Tiểu Tứ, không có kinh ngạc, không có bàng hoàng nếu có chỉ là trong dự đoán.
Hình Thiên lại nhíu mày, hình như đối phương hiểu rất rõ cách làm việc của Dạ Ưng thủ, mà Đại ca sắp xếp địa điểm giao dịch lần này khiến cho anh suy nghĩ sâu xa, nếu quả thật có người... Chẳng phải là sẽ dẫn lửa tới Thiên Lân hay sao?
Anh Thiên? Tiểu Tứ thấy trong điện thoại không có ai trả lời, nhỏ giọng gọi.
Đang nghe đây. Hình Thiên trả lời: Nói cho Tiểu Lục, hàng không quan trọng, tôi không hy vọng nhìn thấy mọi người gặp chuyện không may.
Mặc dù mục đích của đối phương có phải là hàng trên tay Lão Quỷ hay không thì anh cũng không thể không phòng những việc phát sinh ngoài ý muốn.
Đại ca đã thông báo rồi hả? Trong giọng nói của Tiểu Tứ âm lộ ra ấm áp nhàn nhạt.
Ừ. Hình Thiên đáp một tiếng, lại nói mấy câu sau đó cúp điện thoại, lái xe chẳng có mục đích, anh không thể ra mặt, nhưng cũng không cách nào chờ đợi, thứ anh lo lắng không phải là hàng, không có vài thứ đó, Dạ Ưng không quan tâm, thứ anh để ý chỉ có Đại ca. (Có mùi JQ, đừng trách Mèo vì Mèo là hủ :3)
Không có thì bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng trong cuộc đời của bọn họ không thể lại mất đi một Đại ca nữa...
Đêm đen tăm tối như vậy giống như được xây dựng nên tâm tình từ ủ dột hơi thở lạnh lẽo, ẩm ướt.
Lãnh Tĩnh Hàn lái xe rất nhanh trên đường, thành phố A là một thành phố không có màn đêm, dù đã rạng sáng nhưng trên đường vẫn có rất nhều xe như cũ, bởi vì tốc độ xe của Lãnh Tĩnh Hàn quá nhanh, rước lấy một đống xe rối rít né tránh, mà tiếng coi chói tai trong đêm đen vốn nên yên tĩnh lại càng thêm vẻ cực kỳ đột ngột.
Đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn hơi run sợ, tốc độ không ngừng tăng lên, kim chỉ tốc độ đã vượt qua con số 200 (km/h nha) nhưng hình như anh hoàn toàn không cảm giác được, chân vẫn đè ép chân ga như cũ...
Tốc độ xe rất nhanh tựa như Du Long xuyên qua dòng xe cộ, Lãnh Tĩnh Hàn trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn không có bởi vì tốc độ xe cùng dòng xe chạy mà có bất kỳ biến hóa về cảm xúc nào.
Dần dần xe rời khỏi khu náo nhiệt, chạy như bay đến bến tàu Hoàng Gia, vùng ngoại ô trống vắng và rộng lớn, tiếng rít động cơ của chiếc Bugatti Veyron cực kỳ rõ ràng, giống như sấm sét từ trời giáng xuống.
Lúc này một chiếc xe thể thao màu bạc ở hướng ngược lại cũng chạy nhanh như bay tới, tốc độ xe cũng kiến người ta chắc lưỡi hít hà...
Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên run lên, trong đôi mắt chim Ưng lộ ra sát khí rất nhạt, chẳng những không có ý tứ né tránh, thậm chí anh còn tăng thêm tốc độ nhanh chóng tiến lên.
Đối phương giống như hiểu suy nghĩ của anh, cũng không tránh chiếc xe của Lãnh Tĩnh Hàn đang chạy như bay tới, hai chiếc xe thể thao trong đêm tối tựa như cầu hồn, lấy tốc độ báo săn xông về đối phương...
Mắt thấy tốc độ của hai chiếc xe thể thao càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng ngày càng gần, ở lúc chạm vào nhau... Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cửa xe ở vị trí ghế lái của hai chiếc xe thể thao gần như đồng thời bị mở ra, hai bóng dáng khỏe mạnh nhảy ra khỏi xe, bởi vì quán tính nên lăn về hai hướng khác nhau...
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng thật lớn, hai chiếc xe thể thao bởi vì va chạm vào nhau phát rav kịch liệt, hơn nữa bởi vì tốc độ hai chiếc xe va chạm vào quá nhanh nên cả hai chiếc xe đều văng lên cao sau đó nặng nề rớt xuống mặt đất...
Giờ phút này hai chiếc xe thê thảm không nỡ nhìn, bình xăng bởi vì va chạm vào nhau mà vỡ tan, xăng nhanh chóng tràn ra khỏi bình xăng, Két, két, xì, XÌ... Âm thanh như vậy tại địa phương an tĩnh cực kỳ chói tai, lúc hai bóng người mới vừa ổn định thân thể thì đồng thời truyền đến một tiếng nổ mạnh, ngọn lửa và khói đen dày đặc tạo thành hình một cây nấm không lồ, chiếu sáng cả chân trời, bầu trời đen xi giống như bị nhiễm một loại máu đỏ...
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi bò dậy, lãnh đạm sửa sang lại quần áo, ánh mắt thâm thúy nhìn người ở phía sau ngọn lửa và cột khói đen khổng lồ...
/156
|