Thượng Quan Mộc ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn bốn phía, khóe miệng lơ đãng nâng lên thành một đường cong nhẹ, mặc kệ là lúc nào thì trong căn hộ không lớn này đều là chỉnh chỉnh tề tề.
Thẩm Duyệt Nhiên rót trà cho Thượng Quan Mộc, cô nhìn bộ dáng của anh, bĩu môi nói: Coi như là anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy... Có gì muốn hỏi thì hỏi đi?
Nói xong, Thẩm Duyệt Nhiên tùy tiện ngồi xuống một cái salon hình bàn tay, chờ đợi Thượng Quan Mộc hỏi ?
Cô khẳng định là tôi có việc muốn hỏi? Thượng Quan Mộc cười yếu ớt, giọng nói giống như tiếng đàn Violin ưu nhã.
Thẩm Duyệt Nhiên vung tay, Cắt một tiếng, nhíu mày nói: Anh đưa tôi về đây…không phải chỉ là vì muốn lên nhà chơi đấy chứ? Hay là anh quá nhập vai bạn trai tôi rồi?
Thượng Quan Mộc là người rất hiểu bản thân mình đang đứng ở đâu, ít nhất là ở bên trong suy nghĩ của Thẩm Duyệt Nhiên, anh cho là vậy, anh hào phóng lại không câu nệ tiểu tiết, tâm tư đối với Thiên Thanh rất rõ ràng, người quen của bọn họ cũng biết, đáng tiếc cô lại là một con đà điểu luôn bởi vì chuyện tình lúc nhỏ mà trốn tránh, mà anh lại không muốn cô khó xử cho nên cứ yên lặng đợi chờ...
Vậy mà hôm nay lại có một đối thủ mạnh mẽ xuất hiện, anh yên lặng bảo vệ cô nhiều năm như vậy, đột nhiên nửa đường bị người khác đoạt đi, tất nhiên là anh không cam lòng.
Thượng Quan Mộc nhếch môi, để ly trà trong tay xuống sau đó thả lỏng người tựa vào ghế sa lon, nói: Tôi muốn biết rốt cuộc Thiên Thanh đang trốn tránh cái gì?
Một tháng... Anh chờ không được, có một số việc anh có thể nắm trong tay nhưng trái tim của Thiên Thanh thì anh không có biện pháp nào cả, ngay cả một khắc sau nếu lòng của cô xảy ra biến hóa gì đó anh đều không thể xác định, huống chi là một tháng?
Anh không phải là một người ngồi chờ chết, anh mặc kệ Lãnh Tĩnh Hàn ôm thái độ gì đối với Thiên Thanh, anh không thể khiến mình mất đi tiên cơ được.
Chuyện này... Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, thật khó khăn nói ra: Đó là nút thắt trong lòng Thiên Thanh, tôi cũng không biết phải nói như thế nào?
Suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Duyệt Nhiên nhìn Thượng Quan Mộc hỏi: Tập đoàn Mộ thị xảy ra chuyện vào mười năm trước chắc anh cũng biết chứ?? .
Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng gật đầu, lúc đó tin tức này cũng được coi như là một tin tức hết sức oanh động ở thành phố A, chủ tịch tập đoàn Mộ thị Mộ Viễn Hàng cùng phu nhân Khương Thục Cầm đi tới thị sát một nhà xưởng thì trên đường xảy ra chuyện không may, cả hai người bị tai nạn giao thông, đều chết tại chỗ.
Lúc đó cảnh sát cũng có điều tra qua, sau đó nhận định vì lái xe quá nhanh cho nên đây là việc ngoài ý muốn.
Tang sự còn chưa kịp chuẩn bị thì tài chính của tập đoàn có vấn đề lại bị lộ ra ngoài, có thể nói chuyện xảy ra trong nháy mắt, mặc kệ là người hay là công ty đều biến mất trong nháy mắt...
Tất cả quá nhanh chóng làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, thời điểm tất cả mọi người còn đang tiếc hận thì người con gái luôn bất hòa với cha, đang trọ nội trú ở trường là Mộ Thiên Thanh đứng ra nói Mộ Viễn Hàng không thể nào lái xe quá tốc độ được, tai nạn lần này tuyệt đối là có dự mưu, vì vậy không để cho cảnh sát kết án.
Nhưng mà một học sinh trung học thì có khả năng quyết định được cái gì?
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Mộ Thiên Thanh thương tâm... Bỏ qua ngành thiết kế mà mình thích nhất để đi thi trường cảnh sát.
Trước kia tính cách của Thiên Thanh không phải như thế... Thẩm Duyệt Nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lúc nhỏ cậu ấy rất trầm mặc, cậu ấy dùng sự trầm mặc đó để che giấu sự cô độc và sợ hãi của mình nhưng cậu ấy không biết là cậu ấy càng như vậy... thì người chơi với cậu ấy càng ít, đến cuối cùng một người bạn cậu ấy cũng không có, cậu ấy thay đổi, càng ngày càng cô độc, càng ngày càng trầm mặc, cứ như một vòng tuần hoàn ác tính...
Thượng Quan Mộc nhíu mày, hoàn toàn không có cách nào dung hòa được một Thiên Thanh hiện tại đối với cuộc sống tràn đầy tích cực, đối với người bên cạnh cũng cực kỳ tốt, coi như thỉnh thoảng có lật xem lại vụ án của Mộ Viễn Hàng với một Thiên Thanh tiêu cực không có lối thoát mà Thẩm Duyệt Nhiên nói được.
Thẳng đến có một ngày, có một bé trai lớn hơn cậu ấy xuất hiện bên cạnh Thiên Thanh, anh và người khác không giống nhau, chỉ cần liếc nhìn một cái anh đã nhận ra được Thiên Thanh cô đơn... Thẩm Duyệt Nhiên nói vô cùng bình tĩnh, cô không có cách nào hiểu được cảm giác trong lòng của Thiên Thanh lúc đó cho nên tất nhiên là cũng không có cách nào hiểu được phần tâm tình phức tạp này, cảm giác đó giống như một đứa bé chết chìm chộp được một bè gỗ cứu mạng: “Anh đi theo Thiên Thanh nhưng cũng không đi vào cuộc sống của Thiên Thanh, bé trai đó tựa như một người lớn, biểu hiện có lúc không phù hợp với lứa tuổi của mình, anh khích lệ Thiên Thanh đổi lại phương thức tiếp xúc với những người bạn nhỏ, anh nhìn những bản vẽ đồ trang sức không biết là cái gì của Thiên Thanh mà nhàn nhạt cười, tóm lại vào thời điểm đó, anh chính là tất cả của Thiên Thanh...
Thượng Quan Mộc lẳng lặng nghe, khóe môi dần dần nhếch lên.
Thiên Thanh dần dần thay đổi, cậu ấy trở nên cứng cỏi hơn, vui vẻ hơn, mỗi ngày đều có thể thấy nụ cười ở trên mặt của cậu ấy... Cậu ấy có rất nhiều bạn bè nhưng mà lòng của cậu ấy lại càng ngày càng lệ thuộc vào bé trai kia. Mỗi lần gặp anh cậu ấy đều cực kì vui vẻ. Thẩm Duyệt Nhiên nói tiếp: Có một lần, bé trai nói với Thiên Thanh, bây giờ em... xinh đẹp tựa như một đóa hoa hướng dương, tản ra ánh sáng thuần phác mà chói mắt. Thiên Thanh vô cùng vui vẻ, ngày hôm sau, cậu ấy đưa cho bé trai một món trang sức nhỏ có khắc hình mặt trời, vui vẻ nói anh là mặt trời nhỏ của cậu ấy, bởi vì có mặt trời nhỏ nên hoa hướng dương mới càng ngày càng xinh đẹp...
Chân mày Thượng Quan Mộc nhíu chặt, tâm tình lo lắng bỗng nhiên lan tràn...
Đáng tiếc, ngày ấy mặt trời nhỏ tới nói lời từ biệt với Thiên Thanh ... Thẩm Duyệt Nhiên rũ bả vai, có chút thương cảm nói: Lúc đó Thiên Thanh khóc rất dữ dội, cô ấy túm lấy mặt trời nhỏ khóc sướt mướt...
Sau đó thì sao? Thượng Quan Mộc có chút gấp gấp muốn biết chuyện xảy ra sau đó.
Thẩm Duyệt Nhiên nhún vai, hậm hực nói: Đi rồi, chỉ là đưa cho Thiên Thanh một tờ giấy vẽ phác thảo một sợi dây chuyền rất đẹp rồi nói một câu: Nếu như em mạnh khỏe sẽ có một ngày anh cầm mặt trời tới tìm em rồi biến mất, thậm chí... ngay cả tên thật của anh là gì Thiên Thanh cũng không biết.
Thẩm Duyệt Nhiên nhìn Thượng Quan Mộc nói: Cái này là chính nút thắt khó bỏ trong lòng Thiên Thanh, cậu ấy đang đợi, rất cố chấp, coi như có khuyên thì cậu ấy cũng không nghe, chuyện tình lúc nhỏ ai sẽ cho là thật đây... Nhưng mà cậu ấy vẫn không có cách nào quên được, thậm chí mỗi ngày cậu ấy đều mong đợi mặt trời nhỏ cầm mặt trời đến tìm mình, dù... Chỉ là vì thực hiện cam kết, dù sau khi thực hiện xong bọn họ chỉ còn là người qua đường cũng được.
Thượng Quan Mộc rủ mắt, anh im lặng suy tư một lát, đột nhiên ngước mắt hỏi: Nút thắt này của cô ấy có liên quan đến Lãnh Tĩnh Hàn sao? Dựa vào cảm giác nhạy bén nhiều năm làm cảnh sát của mình, tâm tư của Thiên Thanh đối với Lãnh Tĩnh Hàn không đơn giản.
Thẩm Duyệt Nhiên ngẩng đầu, nghe Thượng Quan Mộc hỏi như vậy, cô giật mình hỏi ngược lại: Có quan hệ sao?
Thượng Quan Mộc cau mày kiếm, hiển nhiên... Có quan hệ hay không, Thẩm Duyệt đúng là không biết.
Hẳn không có... Thẩm Duyệt Nhiên nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn cộng thêm khí thế bức người, chậm rãi nói: Thiên Thanh nói lúc cậu ấy đứng bên cạnh mặt trời nhỏ, cậu ấy luôn có thể cảm thấy được sự dịu dàng, hơi thở ấm áp của anh... Còn Lãnh Tĩnh Hàn giống như đi ngược lại với mấy từ dịu dàng, ấm áp này thì đúng hơn.
Vừa nói Thẩm Duyệt Nhiên vừa gật đầu, giống như càng nghĩ càng đồng ý với phán đoán của mình.
Thượng Quan Mộc không có nói tiếp, bản tính của con người là trời sinh, nhưng ngộ nhỡ ngày mai xảy ra biến cố gì đó thì cũng khó để bảo đảm sẽ không có thay đổi, theo như hiểu biết của anh đối với Thiên Thanh thì nếu không có gì cô sẽ không nhìn Lãnh Tĩnh Hàn bằng ánh mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp như vậy... Nếu như là anh suy nghĩ quá nhiều thì chính là nhất định giữa Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn đã có xảy ra chuyện gì đó.
Được rồi, chuyện tình của Thiên Thanh tôi cũng biết đại khái, còn dư lại... Phải nhờ vào chính anh rồi. Thẩm Duyệt Nhiên cong khóe miệng.
Cám ơn. Thượng Quan Mộc giấu suy đoán trong lòng, đứng lên nói: Cũng không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, đoán chừng tối nay Thiên Thanh không về được đâu.
Quen rồi... Thẩm Duyệt Nhiên cười cười, từ khi Thiên Thanh bắt đầu vào đồn cảnh sát khu Nam làm việc, ngày đêm điên đảo ở trong đó, ngày nghỉ thì không ổn định, sự việc thì đột ngột phát sinh cho nên cô đã vô cảm với những chuyện như thế này rồi.
Tiễn Thượng Quan Mộc rời đi, Thẩm Duyệt Nhiên nhìn bóng lưng cao to bước xuống lầu, tự lẩm bẩm nói: Thượng Quan Mộc đã không cam lòng yên lặng bảo vệ cậu nữa, Thiên Thanh... có phải hay cậu cũng nên buông tha rồi không?
Than nhẹ một tiếng, Thẩm Duyệt Nhiên đóng lại cửa, đi tới phòng tắm...
Rốt cuộc cam kết giữa hai đứa trẻ có bao nhiêu nặng nhẹ thì cô không biết, cô chỉ biết mặt trời nhỏ đã rời đi rất lâu rồi, một chút tin tức cũng không có, có lẽ... Người đó đã sớm kết hôn sinh con hoặc quẳng Thiên Thanh ra sau đầu mà cậu ấy vẫn ở nơi này chờ đợi, hoàn toàn không có phương hướng, không có mục đích.
Hơn nữa đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là... Tình yêu không phải xe buýt, bỏ qua chuyến này còn có chuyến tiếp theo.
Qua những việc Thượng Quan Mộc yên lặng làm cho Thiên Thanh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh có tâm tư đối với Thiên Thanh, cô cũng không tin một ít cảm giác Thiên Thanh cũng không có.
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn âm u như cũ, mây đen ở chân trời dần dần tụ lại một chỗ khiến cho tâm trạng của mọi người cũng rầu rĩ theo...
Trong cục cảnh sát khu Nam, bởi vì mọi người đêm qua bận rộn đến rất khuya nên bây giờ ngã trái ngã phải ngủ bù, trong không gian yên tĩnh cũng chỉ có đồng hồ treo tường phát ra âm thanh Tích tắc tích tắc theo quy luật.
Tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến, Kili cầm một tờ báo trong tay, vội vã đi vào, người còn chưa còn kịp thở dốc đã quát lên: Không xong, không xong...
Giọng không nhỏ. Lập tức tất cả mọi người đang ngủ bù đều bị tiếng hô của cô đánh thức, Hà Tuấn mơ màng nhìn Kili, cắn răng mắng: Muốn chết hả? Nếu tôi có bệnh tim thì đoán chừng giờ này sẽ phải gọi xe cứu thương rồi.
Loại người giống heo như anh chỉ sợ Diêm Vương ghét bỏ anh ngu xuẩn, không có rảnh thu nhận. Kili trợn mắt nhìn Hà Tuấn một cái, không để ý tới anh nữa, trực tiếp đi tới chỗ Mộ Thiên Thanh đang còn mơ màng, thả tờ báo trong tay mình xuống trước mặt Mộ Thiên Thanh: Thiên Thanh, cậu xem đi.
Cái gì... Giọng Mộ Thiên Thanh có chút khàn khàn, ánh mắt liếc qua về tờ báo, nhìn bức ảnh gần như chiếm hết cả trang đầu, lập tức tất cả buồn ngủ đều bay hết, cô trừng mắt, cầm tờ báo lên gắt gao nhìn chằm chằm bức ảnh đó, mắt gần như trợn trừng đến mức muốn lồi ra.
Hà Tuấn và Lý Dược liếc nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: Gì vậy? Có chỗ nào phát hiện thi thể mục nát hay bị cắt xẻ sao...
Trong mắt hai người bọn anh, có thể làm cho Mộ Thiên Thanh phản ứng lớn như vậy nhất định là án tử cực kì bi thảm.
Mộ Thiên Thanh không có nghe được câu hỏi của bọn họ, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm bức ảnh, sắc mặt dần dần thay đổi trắng bệch, thậm chí bàn tay nắm tờ báo cũng dần dần run lên, môi của cô khẽ run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Kili nhìn sắc mặt của Thiên Thanh, mặt cũng nhăn nhúm đến nơi, ban đầu trong lòng cô còn cảm thấy có chút may mắn, dù sao bối cảnh của bức hình là ở trong một cái ngõ hẻm tối tăm, Thiên Thanh cũng chỉ bị chụp một nửa mặt, nhưng người quen thuộc với Thiên Thanh vẫn có thể nhận ra được, mà giờ khắc này nhìn cô ấy như vậy, Kili đã hoàn toàn xác định người trong hình chính là Mộ Thiên Thanh, mà bóng lưng của người đàn ông kia chính là Lãnh Tĩnh Hàn.
Hà Tuấn và Lý Dược nghi hoặc nhìn sắc mặt của Mộ Thiên Thanh và Kili không tốt, mang theo nghi ngờ đi tới bên cạnh Mộ Thiên Thanh, lúc ánh mắt rơi vào tờ báo, lập tức mắt của hai người trừng lớn giống như chuông đồng.
Thiên Thanh... Không phải ngày hôm qua cô luôn ở cùng với chúng tôi sao? Hà Tuấn cau mày, sau đó hỏi: Cái này không phải là PS chứ?
Nữ cảnh sát trong phiên trực và một người đàn ông hôn nhau mãnh liệt trong ngỏ hẻm, giao dịch thân thể mờ ám? Lý Dược kinh hãi nhìn tựa đề, đọc đến đoạn cuối giọng nói không tự chủ cao lên, mang theo kinh ngạc không thể tin.
Tay Mộ Thiên Thanh gắt gao nắm chặt tờ báo, cô nhìn chằm chằm cái tựa đề đó giống như muốn nhìn xuyên qua nó, càng ngày thân thể của cô càng run rẩy kịch liệt, cái loại ngột ngạt không lối thoát này giống như đang đè ép trái tim cô.
Thiên Thanh... Kili nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh, lo lắng cau mày, không biết làm thế nào để an ủi cô cả, mặc dù trong bài báo không có nói tên của Thiên Thanh và người đàn ông kia nhưng những tên phóng viên chó săn kia rất nhanh sẽ liên hệ tới bóng lưng của đàn ông này và bóng lưng của Lãnh Tĩnh Hàn trên tạp chí, mà Thiên Thanh cũng sẽ bị người ta xẻ thịt tìm tòi.
Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, cô gắng khiến cho chính mình có thể bình tĩnh lại, nhưng mà những lo lắng cắm rễ trong lòng cô khiến cho cô không có cách nào tỉnh táo, cô liều chết nuốt xuống, đôi môi run rẩy nói: Tôi...tôi... Không có... Không có việc gì...
Ba người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ của cô đều cực kì lo lắng, Thiên Thanh là hạng người gì bọn họ đều biết, mà tối ngày hôm qua chuyện đã xảy ra ở Lam Điều, dĩ nhiên Hà Tuấn cũng rõ ràng, vốn đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm nhưng nếu bị truyền thông lấy ra vặn vẹo, mặc kệ Lãnh Tĩnh Hàn có bị ảnh hưởng hay không thì Thiên Thanh nhất định sẽ phải chịu xử phạt.
Thiên Thanh, cô xem có nên đi tìm anh ta... Xem thử có biện pháp gì giải quyết hay không? Vào lúc này Hà Tuấn coi như tỉnh táo, có lẽ là anh đã có thể xác định được thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn rồi, một người như anh ta, khẳng định không cần phải đối mặt với truyền thông nhưng sẽ có nhiều cách để xử lí chuyện như vậy.
Mộ Thiên Thanh gắt gao cắn răng, bởi vì tức giận, ngực của cô phập phồng lên xuống, giờ phút này đầu óc của cô bị tin tức này làm cho hồ đồ, không có cách nào suy nghĩ được.
Đúng vậy, Thiên Thanh... Kili lo lắng nhìn Mộ Thiên Thanh, nói: Cô sẽ đi tìm anh ta chứ?
Mộ Thiên Thanh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu mới dần dần bình tĩnh lại một ít, cô mở mắt, tay siết chặt tờ báo chậm rãi buông ra...
Lúc này, Thượng Quan Mộc lạnh lẽo đi vào, toàn thân lộ ra sát khí, ánh mắt của anh phức tạp nhìn Mộ Thiên Thanh, ra lệnh: Mộ Thiên Thanh, đến phòng làm việc của anh.
Thẩm Duyệt Nhiên rót trà cho Thượng Quan Mộc, cô nhìn bộ dáng của anh, bĩu môi nói: Coi như là anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy... Có gì muốn hỏi thì hỏi đi?
Nói xong, Thẩm Duyệt Nhiên tùy tiện ngồi xuống một cái salon hình bàn tay, chờ đợi Thượng Quan Mộc hỏi ?
Cô khẳng định là tôi có việc muốn hỏi? Thượng Quan Mộc cười yếu ớt, giọng nói giống như tiếng đàn Violin ưu nhã.
Thẩm Duyệt Nhiên vung tay, Cắt một tiếng, nhíu mày nói: Anh đưa tôi về đây…không phải chỉ là vì muốn lên nhà chơi đấy chứ? Hay là anh quá nhập vai bạn trai tôi rồi?
Thượng Quan Mộc là người rất hiểu bản thân mình đang đứng ở đâu, ít nhất là ở bên trong suy nghĩ của Thẩm Duyệt Nhiên, anh cho là vậy, anh hào phóng lại không câu nệ tiểu tiết, tâm tư đối với Thiên Thanh rất rõ ràng, người quen của bọn họ cũng biết, đáng tiếc cô lại là một con đà điểu luôn bởi vì chuyện tình lúc nhỏ mà trốn tránh, mà anh lại không muốn cô khó xử cho nên cứ yên lặng đợi chờ...
Vậy mà hôm nay lại có một đối thủ mạnh mẽ xuất hiện, anh yên lặng bảo vệ cô nhiều năm như vậy, đột nhiên nửa đường bị người khác đoạt đi, tất nhiên là anh không cam lòng.
Thượng Quan Mộc nhếch môi, để ly trà trong tay xuống sau đó thả lỏng người tựa vào ghế sa lon, nói: Tôi muốn biết rốt cuộc Thiên Thanh đang trốn tránh cái gì?
Một tháng... Anh chờ không được, có một số việc anh có thể nắm trong tay nhưng trái tim của Thiên Thanh thì anh không có biện pháp nào cả, ngay cả một khắc sau nếu lòng của cô xảy ra biến hóa gì đó anh đều không thể xác định, huống chi là một tháng?
Anh không phải là một người ngồi chờ chết, anh mặc kệ Lãnh Tĩnh Hàn ôm thái độ gì đối với Thiên Thanh, anh không thể khiến mình mất đi tiên cơ được.
Chuyện này... Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, thật khó khăn nói ra: Đó là nút thắt trong lòng Thiên Thanh, tôi cũng không biết phải nói như thế nào?
Suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Duyệt Nhiên nhìn Thượng Quan Mộc hỏi: Tập đoàn Mộ thị xảy ra chuyện vào mười năm trước chắc anh cũng biết chứ?? .
Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng gật đầu, lúc đó tin tức này cũng được coi như là một tin tức hết sức oanh động ở thành phố A, chủ tịch tập đoàn Mộ thị Mộ Viễn Hàng cùng phu nhân Khương Thục Cầm đi tới thị sát một nhà xưởng thì trên đường xảy ra chuyện không may, cả hai người bị tai nạn giao thông, đều chết tại chỗ.
Lúc đó cảnh sát cũng có điều tra qua, sau đó nhận định vì lái xe quá nhanh cho nên đây là việc ngoài ý muốn.
Tang sự còn chưa kịp chuẩn bị thì tài chính của tập đoàn có vấn đề lại bị lộ ra ngoài, có thể nói chuyện xảy ra trong nháy mắt, mặc kệ là người hay là công ty đều biến mất trong nháy mắt...
Tất cả quá nhanh chóng làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, thời điểm tất cả mọi người còn đang tiếc hận thì người con gái luôn bất hòa với cha, đang trọ nội trú ở trường là Mộ Thiên Thanh đứng ra nói Mộ Viễn Hàng không thể nào lái xe quá tốc độ được, tai nạn lần này tuyệt đối là có dự mưu, vì vậy không để cho cảnh sát kết án.
Nhưng mà một học sinh trung học thì có khả năng quyết định được cái gì?
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Mộ Thiên Thanh thương tâm... Bỏ qua ngành thiết kế mà mình thích nhất để đi thi trường cảnh sát.
Trước kia tính cách của Thiên Thanh không phải như thế... Thẩm Duyệt Nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lúc nhỏ cậu ấy rất trầm mặc, cậu ấy dùng sự trầm mặc đó để che giấu sự cô độc và sợ hãi của mình nhưng cậu ấy không biết là cậu ấy càng như vậy... thì người chơi với cậu ấy càng ít, đến cuối cùng một người bạn cậu ấy cũng không có, cậu ấy thay đổi, càng ngày càng cô độc, càng ngày càng trầm mặc, cứ như một vòng tuần hoàn ác tính...
Thượng Quan Mộc nhíu mày, hoàn toàn không có cách nào dung hòa được một Thiên Thanh hiện tại đối với cuộc sống tràn đầy tích cực, đối với người bên cạnh cũng cực kỳ tốt, coi như thỉnh thoảng có lật xem lại vụ án của Mộ Viễn Hàng với một Thiên Thanh tiêu cực không có lối thoát mà Thẩm Duyệt Nhiên nói được.
Thẳng đến có một ngày, có một bé trai lớn hơn cậu ấy xuất hiện bên cạnh Thiên Thanh, anh và người khác không giống nhau, chỉ cần liếc nhìn một cái anh đã nhận ra được Thiên Thanh cô đơn... Thẩm Duyệt Nhiên nói vô cùng bình tĩnh, cô không có cách nào hiểu được cảm giác trong lòng của Thiên Thanh lúc đó cho nên tất nhiên là cũng không có cách nào hiểu được phần tâm tình phức tạp này, cảm giác đó giống như một đứa bé chết chìm chộp được một bè gỗ cứu mạng: “Anh đi theo Thiên Thanh nhưng cũng không đi vào cuộc sống của Thiên Thanh, bé trai đó tựa như một người lớn, biểu hiện có lúc không phù hợp với lứa tuổi của mình, anh khích lệ Thiên Thanh đổi lại phương thức tiếp xúc với những người bạn nhỏ, anh nhìn những bản vẽ đồ trang sức không biết là cái gì của Thiên Thanh mà nhàn nhạt cười, tóm lại vào thời điểm đó, anh chính là tất cả của Thiên Thanh...
Thượng Quan Mộc lẳng lặng nghe, khóe môi dần dần nhếch lên.
Thiên Thanh dần dần thay đổi, cậu ấy trở nên cứng cỏi hơn, vui vẻ hơn, mỗi ngày đều có thể thấy nụ cười ở trên mặt của cậu ấy... Cậu ấy có rất nhiều bạn bè nhưng mà lòng của cậu ấy lại càng ngày càng lệ thuộc vào bé trai kia. Mỗi lần gặp anh cậu ấy đều cực kì vui vẻ. Thẩm Duyệt Nhiên nói tiếp: Có một lần, bé trai nói với Thiên Thanh, bây giờ em... xinh đẹp tựa như một đóa hoa hướng dương, tản ra ánh sáng thuần phác mà chói mắt. Thiên Thanh vô cùng vui vẻ, ngày hôm sau, cậu ấy đưa cho bé trai một món trang sức nhỏ có khắc hình mặt trời, vui vẻ nói anh là mặt trời nhỏ của cậu ấy, bởi vì có mặt trời nhỏ nên hoa hướng dương mới càng ngày càng xinh đẹp...
Chân mày Thượng Quan Mộc nhíu chặt, tâm tình lo lắng bỗng nhiên lan tràn...
Đáng tiếc, ngày ấy mặt trời nhỏ tới nói lời từ biệt với Thiên Thanh ... Thẩm Duyệt Nhiên rũ bả vai, có chút thương cảm nói: Lúc đó Thiên Thanh khóc rất dữ dội, cô ấy túm lấy mặt trời nhỏ khóc sướt mướt...
Sau đó thì sao? Thượng Quan Mộc có chút gấp gấp muốn biết chuyện xảy ra sau đó.
Thẩm Duyệt Nhiên nhún vai, hậm hực nói: Đi rồi, chỉ là đưa cho Thiên Thanh một tờ giấy vẽ phác thảo một sợi dây chuyền rất đẹp rồi nói một câu: Nếu như em mạnh khỏe sẽ có một ngày anh cầm mặt trời tới tìm em rồi biến mất, thậm chí... ngay cả tên thật của anh là gì Thiên Thanh cũng không biết.
Thẩm Duyệt Nhiên nhìn Thượng Quan Mộc nói: Cái này là chính nút thắt khó bỏ trong lòng Thiên Thanh, cậu ấy đang đợi, rất cố chấp, coi như có khuyên thì cậu ấy cũng không nghe, chuyện tình lúc nhỏ ai sẽ cho là thật đây... Nhưng mà cậu ấy vẫn không có cách nào quên được, thậm chí mỗi ngày cậu ấy đều mong đợi mặt trời nhỏ cầm mặt trời đến tìm mình, dù... Chỉ là vì thực hiện cam kết, dù sau khi thực hiện xong bọn họ chỉ còn là người qua đường cũng được.
Thượng Quan Mộc rủ mắt, anh im lặng suy tư một lát, đột nhiên ngước mắt hỏi: Nút thắt này của cô ấy có liên quan đến Lãnh Tĩnh Hàn sao? Dựa vào cảm giác nhạy bén nhiều năm làm cảnh sát của mình, tâm tư của Thiên Thanh đối với Lãnh Tĩnh Hàn không đơn giản.
Thẩm Duyệt Nhiên ngẩng đầu, nghe Thượng Quan Mộc hỏi như vậy, cô giật mình hỏi ngược lại: Có quan hệ sao?
Thượng Quan Mộc cau mày kiếm, hiển nhiên... Có quan hệ hay không, Thẩm Duyệt đúng là không biết.
Hẳn không có... Thẩm Duyệt Nhiên nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn cộng thêm khí thế bức người, chậm rãi nói: Thiên Thanh nói lúc cậu ấy đứng bên cạnh mặt trời nhỏ, cậu ấy luôn có thể cảm thấy được sự dịu dàng, hơi thở ấm áp của anh... Còn Lãnh Tĩnh Hàn giống như đi ngược lại với mấy từ dịu dàng, ấm áp này thì đúng hơn.
Vừa nói Thẩm Duyệt Nhiên vừa gật đầu, giống như càng nghĩ càng đồng ý với phán đoán của mình.
Thượng Quan Mộc không có nói tiếp, bản tính của con người là trời sinh, nhưng ngộ nhỡ ngày mai xảy ra biến cố gì đó thì cũng khó để bảo đảm sẽ không có thay đổi, theo như hiểu biết của anh đối với Thiên Thanh thì nếu không có gì cô sẽ không nhìn Lãnh Tĩnh Hàn bằng ánh mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp như vậy... Nếu như là anh suy nghĩ quá nhiều thì chính là nhất định giữa Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn đã có xảy ra chuyện gì đó.
Được rồi, chuyện tình của Thiên Thanh tôi cũng biết đại khái, còn dư lại... Phải nhờ vào chính anh rồi. Thẩm Duyệt Nhiên cong khóe miệng.
Cám ơn. Thượng Quan Mộc giấu suy đoán trong lòng, đứng lên nói: Cũng không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, đoán chừng tối nay Thiên Thanh không về được đâu.
Quen rồi... Thẩm Duyệt Nhiên cười cười, từ khi Thiên Thanh bắt đầu vào đồn cảnh sát khu Nam làm việc, ngày đêm điên đảo ở trong đó, ngày nghỉ thì không ổn định, sự việc thì đột ngột phát sinh cho nên cô đã vô cảm với những chuyện như thế này rồi.
Tiễn Thượng Quan Mộc rời đi, Thẩm Duyệt Nhiên nhìn bóng lưng cao to bước xuống lầu, tự lẩm bẩm nói: Thượng Quan Mộc đã không cam lòng yên lặng bảo vệ cậu nữa, Thiên Thanh... có phải hay cậu cũng nên buông tha rồi không?
Than nhẹ một tiếng, Thẩm Duyệt Nhiên đóng lại cửa, đi tới phòng tắm...
Rốt cuộc cam kết giữa hai đứa trẻ có bao nhiêu nặng nhẹ thì cô không biết, cô chỉ biết mặt trời nhỏ đã rời đi rất lâu rồi, một chút tin tức cũng không có, có lẽ... Người đó đã sớm kết hôn sinh con hoặc quẳng Thiên Thanh ra sau đầu mà cậu ấy vẫn ở nơi này chờ đợi, hoàn toàn không có phương hướng, không có mục đích.
Hơn nữa đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là... Tình yêu không phải xe buýt, bỏ qua chuyến này còn có chuyến tiếp theo.
Qua những việc Thượng Quan Mộc yên lặng làm cho Thiên Thanh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh có tâm tư đối với Thiên Thanh, cô cũng không tin một ít cảm giác Thiên Thanh cũng không có.
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn âm u như cũ, mây đen ở chân trời dần dần tụ lại một chỗ khiến cho tâm trạng của mọi người cũng rầu rĩ theo...
Trong cục cảnh sát khu Nam, bởi vì mọi người đêm qua bận rộn đến rất khuya nên bây giờ ngã trái ngã phải ngủ bù, trong không gian yên tĩnh cũng chỉ có đồng hồ treo tường phát ra âm thanh Tích tắc tích tắc theo quy luật.
Tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến, Kili cầm một tờ báo trong tay, vội vã đi vào, người còn chưa còn kịp thở dốc đã quát lên: Không xong, không xong...
Giọng không nhỏ. Lập tức tất cả mọi người đang ngủ bù đều bị tiếng hô của cô đánh thức, Hà Tuấn mơ màng nhìn Kili, cắn răng mắng: Muốn chết hả? Nếu tôi có bệnh tim thì đoán chừng giờ này sẽ phải gọi xe cứu thương rồi.
Loại người giống heo như anh chỉ sợ Diêm Vương ghét bỏ anh ngu xuẩn, không có rảnh thu nhận. Kili trợn mắt nhìn Hà Tuấn một cái, không để ý tới anh nữa, trực tiếp đi tới chỗ Mộ Thiên Thanh đang còn mơ màng, thả tờ báo trong tay mình xuống trước mặt Mộ Thiên Thanh: Thiên Thanh, cậu xem đi.
Cái gì... Giọng Mộ Thiên Thanh có chút khàn khàn, ánh mắt liếc qua về tờ báo, nhìn bức ảnh gần như chiếm hết cả trang đầu, lập tức tất cả buồn ngủ đều bay hết, cô trừng mắt, cầm tờ báo lên gắt gao nhìn chằm chằm bức ảnh đó, mắt gần như trợn trừng đến mức muốn lồi ra.
Hà Tuấn và Lý Dược liếc nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: Gì vậy? Có chỗ nào phát hiện thi thể mục nát hay bị cắt xẻ sao...
Trong mắt hai người bọn anh, có thể làm cho Mộ Thiên Thanh phản ứng lớn như vậy nhất định là án tử cực kì bi thảm.
Mộ Thiên Thanh không có nghe được câu hỏi của bọn họ, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm bức ảnh, sắc mặt dần dần thay đổi trắng bệch, thậm chí bàn tay nắm tờ báo cũng dần dần run lên, môi của cô khẽ run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Kili nhìn sắc mặt của Thiên Thanh, mặt cũng nhăn nhúm đến nơi, ban đầu trong lòng cô còn cảm thấy có chút may mắn, dù sao bối cảnh của bức hình là ở trong một cái ngõ hẻm tối tăm, Thiên Thanh cũng chỉ bị chụp một nửa mặt, nhưng người quen thuộc với Thiên Thanh vẫn có thể nhận ra được, mà giờ khắc này nhìn cô ấy như vậy, Kili đã hoàn toàn xác định người trong hình chính là Mộ Thiên Thanh, mà bóng lưng của người đàn ông kia chính là Lãnh Tĩnh Hàn.
Hà Tuấn và Lý Dược nghi hoặc nhìn sắc mặt của Mộ Thiên Thanh và Kili không tốt, mang theo nghi ngờ đi tới bên cạnh Mộ Thiên Thanh, lúc ánh mắt rơi vào tờ báo, lập tức mắt của hai người trừng lớn giống như chuông đồng.
Thiên Thanh... Không phải ngày hôm qua cô luôn ở cùng với chúng tôi sao? Hà Tuấn cau mày, sau đó hỏi: Cái này không phải là PS chứ?
Nữ cảnh sát trong phiên trực và một người đàn ông hôn nhau mãnh liệt trong ngỏ hẻm, giao dịch thân thể mờ ám? Lý Dược kinh hãi nhìn tựa đề, đọc đến đoạn cuối giọng nói không tự chủ cao lên, mang theo kinh ngạc không thể tin.
Tay Mộ Thiên Thanh gắt gao nắm chặt tờ báo, cô nhìn chằm chằm cái tựa đề đó giống như muốn nhìn xuyên qua nó, càng ngày thân thể của cô càng run rẩy kịch liệt, cái loại ngột ngạt không lối thoát này giống như đang đè ép trái tim cô.
Thiên Thanh... Kili nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh, lo lắng cau mày, không biết làm thế nào để an ủi cô cả, mặc dù trong bài báo không có nói tên của Thiên Thanh và người đàn ông kia nhưng những tên phóng viên chó săn kia rất nhanh sẽ liên hệ tới bóng lưng của đàn ông này và bóng lưng của Lãnh Tĩnh Hàn trên tạp chí, mà Thiên Thanh cũng sẽ bị người ta xẻ thịt tìm tòi.
Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, cô gắng khiến cho chính mình có thể bình tĩnh lại, nhưng mà những lo lắng cắm rễ trong lòng cô khiến cho cô không có cách nào tỉnh táo, cô liều chết nuốt xuống, đôi môi run rẩy nói: Tôi...tôi... Không có... Không có việc gì...
Ba người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ của cô đều cực kì lo lắng, Thiên Thanh là hạng người gì bọn họ đều biết, mà tối ngày hôm qua chuyện đã xảy ra ở Lam Điều, dĩ nhiên Hà Tuấn cũng rõ ràng, vốn đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm nhưng nếu bị truyền thông lấy ra vặn vẹo, mặc kệ Lãnh Tĩnh Hàn có bị ảnh hưởng hay không thì Thiên Thanh nhất định sẽ phải chịu xử phạt.
Thiên Thanh, cô xem có nên đi tìm anh ta... Xem thử có biện pháp gì giải quyết hay không? Vào lúc này Hà Tuấn coi như tỉnh táo, có lẽ là anh đã có thể xác định được thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn rồi, một người như anh ta, khẳng định không cần phải đối mặt với truyền thông nhưng sẽ có nhiều cách để xử lí chuyện như vậy.
Mộ Thiên Thanh gắt gao cắn răng, bởi vì tức giận, ngực của cô phập phồng lên xuống, giờ phút này đầu óc của cô bị tin tức này làm cho hồ đồ, không có cách nào suy nghĩ được.
Đúng vậy, Thiên Thanh... Kili lo lắng nhìn Mộ Thiên Thanh, nói: Cô sẽ đi tìm anh ta chứ?
Mộ Thiên Thanh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu mới dần dần bình tĩnh lại một ít, cô mở mắt, tay siết chặt tờ báo chậm rãi buông ra...
Lúc này, Thượng Quan Mộc lạnh lẽo đi vào, toàn thân lộ ra sát khí, ánh mắt của anh phức tạp nhìn Mộ Thiên Thanh, ra lệnh: Mộ Thiên Thanh, đến phòng làm việc của anh.
/156
|