Mộ Thiên Thanh âm thầm nghiến răng, tiến lên một bước, liếc nhìn Hình Thiên nói: Sếp Mộc, hôm nay tới đây thôi, các đồng nghiệp đều rất mệt rồi....
Hà Tuấn và Lý Dược có chút kinh ngạc về hành động của Mộ Thiên Thanh, mặc kệ người chống lưng phía sau là ai, một khi cô điều tra vụ án cũng có thể bất chấp người nào, thế mà hôm nay lại lên tiếng bênh vực?
Nhìn thấy sự cầu xin trong đáy mắt Mộ Thiên Thanh, Thượng Quan Mộc hòa hoãn lại. Từ lúc bắt đầu càn quét phố Phong Hoa, cô cũng đã không tập trung, anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý đến chuyện mấy tấm hình....
Thượng Quan Mộc khe khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng không đành lòng, quay lại ánh mắt nhìn về phía Hình Thiên, lạnh nhạt nói: Chẳng qua chỉ là hiểu lầm, nếu là tiệc đãi khách của Lãnh Thiếu, vậy cũng không có gì điều tra!
Hình Thiên vội vàng lên tiếng cảm ơn, sau đó tiễn mọi người ra ngoài. Nụ cười ôn thuận vẫn luôn giữ trên mặt anh ta, mãi cho đến khi xe Thượng Quan Mộc lái qua góc đường mới dần dần thu lại, đáy mắt có chút thất vọng....
Vỗn dĩ cho rằng hôm nay sẽ có cơ hội thưởng thức cuộc đối đầu trực diện giữa lão đại và Thượng Quan Mộc, nhưng rõ ràng anh ta đã đánh giá quá cao sự kiêu ngạo của Thượng Quan Mộc...
Hình Thiên quay người, vào đại sảnh, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Lãnh Tĩnh Hàn khoanh tay trước ngực, nửa dựa vào bàn làm việc, nhìn đoạn hình ảnh được tạm dừng trên màn hình, mắt ưng tĩnh lặng như mặt biển, nhưng sóng ngầm bên dưới lại cuộn trào mãnh liệt.
Trên màn hình, Mộ Thiên Thanh khẽ mím môi nhìn Thượng Quan Mộc, ánh mắt Thượng Quan Mộc cũng mang theo thương xót....
Tiếng gõ cửa truyền đến, lúc Hình Thiên tiến vào, Lãnh Tĩnh Hàn thong thả tắt màn hình video, cầm lấy áo khoác, lạnh nhạt căn dặn: Tôi đi trước, những chính khách bên kia cậu và Đường Lam xử lý!
Rõ! Hình Thiên vừa lên tiếng trả lời, Lãnh Tĩnh Hàn đã ra khỏi văn phòng, anh ta chu miệng lầm bầm: Vốn dĩ cả đêm đều do chúng tôi xử lý mà....
Anh ta thật muốn nhìn bộ dạng của Thượng Quan Mộc khi thấy những chính khách này nha, làm sao lão đại biết hôm nay Thượng Quan Mộc sẽ đến MG?
Hình Thiên có chút không hiểu nổi.
Lãnh Tĩnh Hàn xuống thẳng tầng hầm bãi đỗ xe của MG, vừa leo lên chiếc Mercedes đen, liền phóng nhanh biến mất hút trên dòng xe cộ vào ban đêm, chỉ lưu lại hai đường ánh sáng như con sông đổ ra biển...
Lãnh Tĩnh Hàn mím chặt môi mỏng, con ngươi sắc bén khẽ híp, gương mặt lạnh lùng như điêu khắc, lộ ra lo lắng.
Xe phóng như bay trên đường, đột nhiên, Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày kiếm, con ngươi đen khẽ liếc một cái, hẳn là lơ đãng lái xe đến chung cư Mộ Thiên Thanh ở....
Lãnh Tĩnh Hàn dừng xe ở bóng cây, ánh mắt của anh nhìn về phía trước cửa chung cư, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Vô tình, trong đầu vẫn ẩn hiện hình ảnh cuối cùng, lời cảnh cáo của anh, Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không để trong lòng, nên có chút tức giận.
Thượng Quan Mộc cũng không phải không tốt, mặc kệ là gia tộc, bối cảnh hay là năng lực bản thân, Mộ Thiên Thanh đều với cao, nhưng....nhưng anh lại biết, Thượng Quan Mộc không thích hợp với cô!
Cũng không thể nói rõ vì sao lại cảm thấy như vậy, có lẽ chính là cấp bậc quá chênh lệch, một bậc thang vĩnh viễn không thể vượt qua, sau khi cố gắng, kết quả chỉ để lại cho mình vết thương chồng chất, chạy trối chết....
Ưng trăn trối với anh lời cuối cùng, anh nhất định phải hoàn thành cho Ưng!
Thời gian chầm chậm đi qua, điếu thuốc trong tay Lãnh Tĩnh Hàn đã đốt xong, anh âm thầm cau mày, lơ đãng đi đến cửa chung cư nhìn vào, đêm khuya yên tĩnh, khắp nơi đều lọt vào tĩnh mịch.
Lãnh Tĩnh Hàn bóp tắt tàn thuốc trong tay, đang định lái xe đi, một chiếc Land Rover vượt qua xe của anh, dừng lại ở cửa chung cư, xe dừng lại mấy phút, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế bị mở ra, Mộ Thiên Thanh xuống xe, Thượng Quan Mộc cũng xuống xe....
Dưới đèn đường, bóng dáng của hai người kéo ra thật dài, có loại hơi thở mập mờ không nói ra được, ở trong đêm tối lan tràn trong đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn!
Hà Tuấn và Lý Dược có chút kinh ngạc về hành động của Mộ Thiên Thanh, mặc kệ người chống lưng phía sau là ai, một khi cô điều tra vụ án cũng có thể bất chấp người nào, thế mà hôm nay lại lên tiếng bênh vực?
Nhìn thấy sự cầu xin trong đáy mắt Mộ Thiên Thanh, Thượng Quan Mộc hòa hoãn lại. Từ lúc bắt đầu càn quét phố Phong Hoa, cô cũng đã không tập trung, anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý đến chuyện mấy tấm hình....
Thượng Quan Mộc khe khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng không đành lòng, quay lại ánh mắt nhìn về phía Hình Thiên, lạnh nhạt nói: Chẳng qua chỉ là hiểu lầm, nếu là tiệc đãi khách của Lãnh Thiếu, vậy cũng không có gì điều tra!
Hình Thiên vội vàng lên tiếng cảm ơn, sau đó tiễn mọi người ra ngoài. Nụ cười ôn thuận vẫn luôn giữ trên mặt anh ta, mãi cho đến khi xe Thượng Quan Mộc lái qua góc đường mới dần dần thu lại, đáy mắt có chút thất vọng....
Vỗn dĩ cho rằng hôm nay sẽ có cơ hội thưởng thức cuộc đối đầu trực diện giữa lão đại và Thượng Quan Mộc, nhưng rõ ràng anh ta đã đánh giá quá cao sự kiêu ngạo của Thượng Quan Mộc...
Hình Thiên quay người, vào đại sảnh, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Lãnh Tĩnh Hàn khoanh tay trước ngực, nửa dựa vào bàn làm việc, nhìn đoạn hình ảnh được tạm dừng trên màn hình, mắt ưng tĩnh lặng như mặt biển, nhưng sóng ngầm bên dưới lại cuộn trào mãnh liệt.
Trên màn hình, Mộ Thiên Thanh khẽ mím môi nhìn Thượng Quan Mộc, ánh mắt Thượng Quan Mộc cũng mang theo thương xót....
Tiếng gõ cửa truyền đến, lúc Hình Thiên tiến vào, Lãnh Tĩnh Hàn thong thả tắt màn hình video, cầm lấy áo khoác, lạnh nhạt căn dặn: Tôi đi trước, những chính khách bên kia cậu và Đường Lam xử lý!
Rõ! Hình Thiên vừa lên tiếng trả lời, Lãnh Tĩnh Hàn đã ra khỏi văn phòng, anh ta chu miệng lầm bầm: Vốn dĩ cả đêm đều do chúng tôi xử lý mà....
Anh ta thật muốn nhìn bộ dạng của Thượng Quan Mộc khi thấy những chính khách này nha, làm sao lão đại biết hôm nay Thượng Quan Mộc sẽ đến MG?
Hình Thiên có chút không hiểu nổi.
Lãnh Tĩnh Hàn xuống thẳng tầng hầm bãi đỗ xe của MG, vừa leo lên chiếc Mercedes đen, liền phóng nhanh biến mất hút trên dòng xe cộ vào ban đêm, chỉ lưu lại hai đường ánh sáng như con sông đổ ra biển...
Lãnh Tĩnh Hàn mím chặt môi mỏng, con ngươi sắc bén khẽ híp, gương mặt lạnh lùng như điêu khắc, lộ ra lo lắng.
Xe phóng như bay trên đường, đột nhiên, Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày kiếm, con ngươi đen khẽ liếc một cái, hẳn là lơ đãng lái xe đến chung cư Mộ Thiên Thanh ở....
Lãnh Tĩnh Hàn dừng xe ở bóng cây, ánh mắt của anh nhìn về phía trước cửa chung cư, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Vô tình, trong đầu vẫn ẩn hiện hình ảnh cuối cùng, lời cảnh cáo của anh, Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không để trong lòng, nên có chút tức giận.
Thượng Quan Mộc cũng không phải không tốt, mặc kệ là gia tộc, bối cảnh hay là năng lực bản thân, Mộ Thiên Thanh đều với cao, nhưng....nhưng anh lại biết, Thượng Quan Mộc không thích hợp với cô!
Cũng không thể nói rõ vì sao lại cảm thấy như vậy, có lẽ chính là cấp bậc quá chênh lệch, một bậc thang vĩnh viễn không thể vượt qua, sau khi cố gắng, kết quả chỉ để lại cho mình vết thương chồng chất, chạy trối chết....
Ưng trăn trối với anh lời cuối cùng, anh nhất định phải hoàn thành cho Ưng!
Thời gian chầm chậm đi qua, điếu thuốc trong tay Lãnh Tĩnh Hàn đã đốt xong, anh âm thầm cau mày, lơ đãng đi đến cửa chung cư nhìn vào, đêm khuya yên tĩnh, khắp nơi đều lọt vào tĩnh mịch.
Lãnh Tĩnh Hàn bóp tắt tàn thuốc trong tay, đang định lái xe đi, một chiếc Land Rover vượt qua xe của anh, dừng lại ở cửa chung cư, xe dừng lại mấy phút, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế bị mở ra, Mộ Thiên Thanh xuống xe, Thượng Quan Mộc cũng xuống xe....
Dưới đèn đường, bóng dáng của hai người kéo ra thật dài, có loại hơi thở mập mờ không nói ra được, ở trong đêm tối lan tràn trong đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn!
/156
|