Đêm đã về khuya, khi Mộ Thiên Thanh chỉnh sửa xong hồ sơ báo cáo nhiệm vụ tối hôm nay thì đã hơn mười một giờ đêm, cô mệt mỏi duỗi lưng một cái, sau khi lên tiếng chào hỏi người trực ban liền rời khỏi cục cảnh sát Khu Nam, chờ đến lúc trở lại phòng thuê thì kim đồng hồ vừa đúng điểm đến vạch mười hai giờ khuya.
Mộ Thiên Thanh lấy chìa khóa mở cửa phòng, vừa mở cửa ra thì bị khăn giấy vương vãi bay đầy đất cùng tiếng khóc thảm thiết dọa cho hết cả hồn. Cô đóng cửa lại, nhíu mày nhìn cô gái ngồi dưới đất vừa khóc bù lu bù loa vừa không ngừng vứt giấy lau, Tiểu Nhiên, cậu đang....hát tuồng sao?
Thẩm Duyệt Nhiên chợt co ro người lại, nhìn thấy Mộ Thiên Thanh lập tức khóc rống lên, sau đó nghẹn ngào lên án, Thiên Thanh, cái tên Vương Chí Huy khốn kiếp kia, hắn đá mình rồi!
Mộ Thiên Thanh thoáng sửng sốt, sau đó, bao nhiêu lửa giận tích tụ chồng chất bởi hành động thất bại của tối hôm nay bắt đầu phừng phừng bộc phát, Cậu chắc chứ?
Thẩm Duyệt Nhiên yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào nói: Mình tận mắt nhìn thấy anh ta ôm một cô gái cười cười nói nói đi vào MG....
Mộ Thiên Thanh vừa nghe, ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, đời này của cô không quan tâm ai, chỉ quan tâm một người duy nhất, đó chính là Thẩm Duyệt Nhiên. Cuộc đời của cô có thể nói vì nhờ có Thẩm Duyệt Nhiên mới có thể bắt đầu sống lại lần nữa, bất kỳ ai cũng không được ăn hiếp cô ấy, nhất là tên Vương Chí Huy từng ở trước mặt cô thề non hẹn biển nói sẽ yêu và bảo vệ Tiểu Nhiên hết cả đời.
Có khi nào anh ta đang làm việc không? Mộ Thiên Thanh giữ một tia lý trí cuối cùng, dù sao xã hội bây giờ, nhất là trong việc làm ăn kinh doanh, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui là không thể tránh khỏi.
Thẩm Duyệt Nhiên buồn bã, khóc một hồi lâu mới nói: Mình gọi điện thoại cho anh ta, anh ta.... bảo mình phiền, sau đó.... nói muốn chia tay....
Bàn tay Mộ Thiên Thanh đột nhiên siết lại cố nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa xoay người đi ra cửa....
Thiên Thanh, cậu định làm gì?
Mộ Thiên Thanh không trả lời mà đi thẳng ra cửa, sau đó đón xe tới MG.
Câu lạc bộ MG là nơi đốt tiền nổi tiếng nhất thành phố A, ra vào nơi này không phải thương nhân nổi tiếng thì cũng là nhân vật của giới chính trị, mà phụ nữ tới nơi này muốn phát sinh tình một đêm hay câu cá vàng cũng đã thành chuyện thường tình mỗi ngày.
Có một cô gái đứng ở cửa ra vào MG, ăn mặc cực kỳ nóng bỏng, áo chiffon hở ngực, váy ngắn ôm bó sát mông, đôi chân trần mang giày cao gót bảy phân, dáng người hình chữ S không dư miếng thịt thừa nào trông vô cùng hoàn mỹ.
Mộ Thiên Thanh kéo kéo chiếc váy ngắn trên người, quần áo trên người là mới vừa mua trên đường tới đây. Muốn vào chỗ này mà không chịu tốn kém một chút thì không vào được, người đẹp nhờ lụa lúa tốt nhờ phân là chân lý hoàn toàn chính xác.
Đây là lần đầu tiên Mộ Thiên Thanh vào MG, đại sảnh xanh vàng rực rỡ, mỗi một nơi đều được lắp đặt những thiết bị cầu kỳ sang trọng, biến nơi ăn chơi đàng điếm thành một nơi lịch sự trang nhã, như thể đến nơi này bạn sẽ có cảm giác mâu thuẫn bởi sự kết hợp giữa thiên đường và địa ngục.
Theo lời đồn, ông chủ của nơi này là người rất thần bí, chưa bao giò lộ diện nhưng thế lực đằng sau anh ta thì vô cùng khủng bố. Về phần có thật hay không, chỉ dựa vào điểm cục cảnh sát chưa từng nhận được thông báo kiểm tra nơi này là có thể nhìn ra được.
Xì! Khẽ xì một tiếng, Mộ Thiên Thanh có vẻ như rất khinh thường đối với nơi ăn chơi sa đọa này, cô di chuyển tầm mắt, giờ mới phát hiện muốn tìm một người trong cậu lạc bộ rộng lớn như MG này quả thật không dễ dàng. Nếu như gõ cửa từng căn phòng một, e là còn chưa tìm được người thì đã bị người ta tống cổ ra ngoài....
Nhưng.... Trên đời vốn thật có cái gọi là trùng hợp gẫu nhiên, vì Mộ Thiên Thanh vừa đi lên đến tầng hai liền nhìn thấy Vương Chí Huy từ toilet đi ra rồi quẹo vào một căn phòng được bao.
Mộ Thiên Thanh đi tới nhìn vào căn phòng đó với sắc mặt tối tăm đáng sợ, ánh mắt rét lạnh bất ngờ mở tung cửa phòng ra, ngay lập tức bao nhiêu ánh mắt có mặt trong phòng đều bắn về phía cô....
Ánh mắt ẩn dưới đôi kính không gọng của Hình Thiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mộ Thiên Thanh một lượt, thấy cách ăn mặc bốc lửa của cô âm thầm nhếch miệng oán thầm: Sẽ không xui xẻo tới mức bị cô ta nhận ra chứ? Có điều.... Cách ăn mặc này.... Rất bốc!
Nghĩ vậy, ánh mắt không kiềm được nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn đang ngồi kế bên cạnh, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh đang hờ hững cầm ly đế cao lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ theo động tác tay anh lượn tròn trong ly, anh chỉ nhướn nhẹ mắt lên nhìn, khóe môi như có như không gợi lên ý cười gian tà, đôi con ngươi như đá vỏ chai chợt lóe sáng rồi dần biến sang im lìm tĩnh lặng.
Thiên Thanh? Vương Chí Huy là người phản ứng trước tiên, gọi tên cô theo quán tính, bàn tay vốn đang ôm một cô gái liền buông ra như bị chạm điện vội rụt trở về.
Mộ Thiên Thanh không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, đi thẳng tới trước mặt Vương Chí Huy, cố dằn lòng muốn vung cho hắn ta một cái tát, mặt không cảm xúc nhìn cô gái xinh đẹp ngồi ở bên cạnh lạnh lùng nói: Vương Chí Huy, cho anh hai lựa chọn: Một, đi theo tôi; hai.... Dừng một chút, tay đột nhiên siết lại, Bị tôi đá ra!
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều tỏ ra kinh ngạc, duy chỉ có Lãnh Tĩnh Hàn là vẫn lạnh nhạt hờ hững, nhưng sâu tận nơi đáy mắt dường như ẩn hiện ý cười mà không ai phát hiện ra...
Mộ Thiên Thanh lấy chìa khóa mở cửa phòng, vừa mở cửa ra thì bị khăn giấy vương vãi bay đầy đất cùng tiếng khóc thảm thiết dọa cho hết cả hồn. Cô đóng cửa lại, nhíu mày nhìn cô gái ngồi dưới đất vừa khóc bù lu bù loa vừa không ngừng vứt giấy lau, Tiểu Nhiên, cậu đang....hát tuồng sao?
Thẩm Duyệt Nhiên chợt co ro người lại, nhìn thấy Mộ Thiên Thanh lập tức khóc rống lên, sau đó nghẹn ngào lên án, Thiên Thanh, cái tên Vương Chí Huy khốn kiếp kia, hắn đá mình rồi!
Mộ Thiên Thanh thoáng sửng sốt, sau đó, bao nhiêu lửa giận tích tụ chồng chất bởi hành động thất bại của tối hôm nay bắt đầu phừng phừng bộc phát, Cậu chắc chứ?
Thẩm Duyệt Nhiên yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào nói: Mình tận mắt nhìn thấy anh ta ôm một cô gái cười cười nói nói đi vào MG....
Mộ Thiên Thanh vừa nghe, ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, đời này của cô không quan tâm ai, chỉ quan tâm một người duy nhất, đó chính là Thẩm Duyệt Nhiên. Cuộc đời của cô có thể nói vì nhờ có Thẩm Duyệt Nhiên mới có thể bắt đầu sống lại lần nữa, bất kỳ ai cũng không được ăn hiếp cô ấy, nhất là tên Vương Chí Huy từng ở trước mặt cô thề non hẹn biển nói sẽ yêu và bảo vệ Tiểu Nhiên hết cả đời.
Có khi nào anh ta đang làm việc không? Mộ Thiên Thanh giữ một tia lý trí cuối cùng, dù sao xã hội bây giờ, nhất là trong việc làm ăn kinh doanh, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui là không thể tránh khỏi.
Thẩm Duyệt Nhiên buồn bã, khóc một hồi lâu mới nói: Mình gọi điện thoại cho anh ta, anh ta.... bảo mình phiền, sau đó.... nói muốn chia tay....
Bàn tay Mộ Thiên Thanh đột nhiên siết lại cố nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa xoay người đi ra cửa....
Thiên Thanh, cậu định làm gì?
Mộ Thiên Thanh không trả lời mà đi thẳng ra cửa, sau đó đón xe tới MG.
Câu lạc bộ MG là nơi đốt tiền nổi tiếng nhất thành phố A, ra vào nơi này không phải thương nhân nổi tiếng thì cũng là nhân vật của giới chính trị, mà phụ nữ tới nơi này muốn phát sinh tình một đêm hay câu cá vàng cũng đã thành chuyện thường tình mỗi ngày.
Có một cô gái đứng ở cửa ra vào MG, ăn mặc cực kỳ nóng bỏng, áo chiffon hở ngực, váy ngắn ôm bó sát mông, đôi chân trần mang giày cao gót bảy phân, dáng người hình chữ S không dư miếng thịt thừa nào trông vô cùng hoàn mỹ.
Mộ Thiên Thanh kéo kéo chiếc váy ngắn trên người, quần áo trên người là mới vừa mua trên đường tới đây. Muốn vào chỗ này mà không chịu tốn kém một chút thì không vào được, người đẹp nhờ lụa lúa tốt nhờ phân là chân lý hoàn toàn chính xác.
Đây là lần đầu tiên Mộ Thiên Thanh vào MG, đại sảnh xanh vàng rực rỡ, mỗi một nơi đều được lắp đặt những thiết bị cầu kỳ sang trọng, biến nơi ăn chơi đàng điếm thành một nơi lịch sự trang nhã, như thể đến nơi này bạn sẽ có cảm giác mâu thuẫn bởi sự kết hợp giữa thiên đường và địa ngục.
Theo lời đồn, ông chủ của nơi này là người rất thần bí, chưa bao giò lộ diện nhưng thế lực đằng sau anh ta thì vô cùng khủng bố. Về phần có thật hay không, chỉ dựa vào điểm cục cảnh sát chưa từng nhận được thông báo kiểm tra nơi này là có thể nhìn ra được.
Xì! Khẽ xì một tiếng, Mộ Thiên Thanh có vẻ như rất khinh thường đối với nơi ăn chơi sa đọa này, cô di chuyển tầm mắt, giờ mới phát hiện muốn tìm một người trong cậu lạc bộ rộng lớn như MG này quả thật không dễ dàng. Nếu như gõ cửa từng căn phòng một, e là còn chưa tìm được người thì đã bị người ta tống cổ ra ngoài....
Nhưng.... Trên đời vốn thật có cái gọi là trùng hợp gẫu nhiên, vì Mộ Thiên Thanh vừa đi lên đến tầng hai liền nhìn thấy Vương Chí Huy từ toilet đi ra rồi quẹo vào một căn phòng được bao.
Mộ Thiên Thanh đi tới nhìn vào căn phòng đó với sắc mặt tối tăm đáng sợ, ánh mắt rét lạnh bất ngờ mở tung cửa phòng ra, ngay lập tức bao nhiêu ánh mắt có mặt trong phòng đều bắn về phía cô....
Ánh mắt ẩn dưới đôi kính không gọng của Hình Thiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mộ Thiên Thanh một lượt, thấy cách ăn mặc bốc lửa của cô âm thầm nhếch miệng oán thầm: Sẽ không xui xẻo tới mức bị cô ta nhận ra chứ? Có điều.... Cách ăn mặc này.... Rất bốc!
Nghĩ vậy, ánh mắt không kiềm được nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn đang ngồi kế bên cạnh, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh đang hờ hững cầm ly đế cao lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ theo động tác tay anh lượn tròn trong ly, anh chỉ nhướn nhẹ mắt lên nhìn, khóe môi như có như không gợi lên ý cười gian tà, đôi con ngươi như đá vỏ chai chợt lóe sáng rồi dần biến sang im lìm tĩnh lặng.
Thiên Thanh? Vương Chí Huy là người phản ứng trước tiên, gọi tên cô theo quán tính, bàn tay vốn đang ôm một cô gái liền buông ra như bị chạm điện vội rụt trở về.
Mộ Thiên Thanh không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, đi thẳng tới trước mặt Vương Chí Huy, cố dằn lòng muốn vung cho hắn ta một cái tát, mặt không cảm xúc nhìn cô gái xinh đẹp ngồi ở bên cạnh lạnh lùng nói: Vương Chí Huy, cho anh hai lựa chọn: Một, đi theo tôi; hai.... Dừng một chút, tay đột nhiên siết lại, Bị tôi đá ra!
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều tỏ ra kinh ngạc, duy chỉ có Lãnh Tĩnh Hàn là vẫn lạnh nhạt hờ hững, nhưng sâu tận nơi đáy mắt dường như ẩn hiện ý cười mà không ai phát hiện ra...
/156
|