Tay Mộ Thiên Thanh tê tê, trong lúc nhất thời cô cũng quên mất phản ứng. Cô thật không ngờ, mình sẽ đánh trúng Lãnh Tĩnh Hàn, dù sao bản lĩnh mà cô vẫn thường tự hào cũng chẳng là cái đinh gỉ gì trước mặt người đàn ông này mà!
Lãnh Tĩnh Hàn bị tát nghiêng mặt, từ từ quay đầu, mắt ưng nhẹ nhàng híp lại, hai luồng sáng lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén phóng về phía Mộ Thiên Thanh. Trên khuôn mặt điển trai vẫn còn truyền đến cảm giác đau rát, huyệt thái dương giật giật, môi mỏng khẽ mím, toàn thân tản ra khí rét khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo từ tận dưới lòng bàn chân đi lên.
Lửa giận của Mộ Thiên Thanh trong nháy mắt bị đóng băng, cô không nhịn được sợ hãi. Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn u ám như một cái đầm chết, sâu không thấy đáy. Ánh mắt lạnh lẽo như vậy không giống như người trần, mà giống tới từ địa ngục hơn!
Ưm kêu đau một tiếng, Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn hung hăng quăng trên giường, người còn chưa kịp ngồi dậy, thân hình thon dài đã đè lên....
A ....
Mộ Thiên Thanh thét lên, đêm qua bị bỏ thuốc cô không thể phản kháng, nhưng lúc này đây cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô giãy giụa, hai tay lại bị bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn giam cầm kéo đến đỉnh đầu, chân thì bị anh đè chặt.
Anh muốn làm gì? Mộ Thiên Thanh sợ hãi. Ngày thường, coi như cô là một cảnh sát sắc bén, nhưng cuối cùng cô vẫn là một cô gái!
Không phải nói tôi là cầm thú sao? Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn còn lạnh giá hơn mấy phần so với ánh mắt. Một tay anh tháo ra khăn tắm quấn thật chặt trên người Mộ Thiên Thanh, khuôn mặt chậm rãi lấn tiến sát gần Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh trợn to mắt nhìn gương mặt tuấn tú dần dần áp sát, đáy mắt ẩn chứa nhục nhã lẫn sợ hãi, dần dần chuyển thành một tầng ươn ướt thật mỏng....
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên ngưng động tác, bàn tay buông lỏng, đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Thanh đang vội vàng quấn khăn.
Mộ Thiên Thanh cắn môi, rung rung mi mắt, cố nín không để cho nước mắt trào ra.
Lãnh Tĩnh Hàn đút tay trong túi quần, cả đêm không ngủ nhưng trên khuôn mặt anh cũng không có dấu vết mệt mỏi. Từ trên cao nhìn xuống, anh nhìn người trên giường, chậm rãi nói: Không phải lần nào cô cũng có thể may mắn như vậy.... Một cô gái tốt không nên vô lễ!
Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát xoay người rời đi không chút do dự. Động tác liền một mạch: mở cửa, bấm khóa. Lúc khóa cửa cụp một tiếng đóng lại, rốt cuộc nước mắt không kềm được chảy xuống....
Cô ngồi trên giường, quấn khăn đến đầu gối, đôi tay ôm đầu gục trên đùi, nước mắt vẫn không ngừng chảy như muốn trôi sạch khuất nhục trên người mình...
Cốc, cốc, cốc Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Mộ Thiên Thanh mắt đẫm lệ mông lung nhìn ra cửa nhưng không hề động đậy.
Bên ngoài lại vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó im bặt. Mộ Thiên Thanh cắn môi nhìn mình nhếch nhác, ngó xung quanh một chút, rồi lấy điện thoại trong túi xách, do dự hồi lâu cũng không có dũng khí bấm số gọi.
Cô không có quần áo mặc.... Cũng không thể ngây người chỗ này?
Đúng lúc này, tiếng cụp... vang lên, cửa bị mở ra từ bên ngoài. Trong khi Mộ Thiên Thanh cảnh giác siết chặt chăn, Lãnh Tĩnh Hàn vừa đi đã quay lại....
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng quét qua cô, thả túi xách trong tay xuống một bên, cũng không nói gì liền xoay người đi ra ngoài cửa....
Mộ Thiên Thanh đỏ mắt nhìn bóng lưng của anh, hơi nhếch môi.
Đột nhiên, Lãnh Tĩnh Hàn khựng lại, con ngươi khẽ liếc về đằng sau, lạnh nhạt nói: Nếu không muốn những chuyện tương tự xảy ra, thì đừng nên đi thăm dò bất cứ thứ gì....
Nói xong, anh bước tiếp rời đi, bỏ lại Mộ Thiên Thanh ở nơi này nhất thời không cách nào phản ứng.
Lãnh Tĩnh Hàn bị tát nghiêng mặt, từ từ quay đầu, mắt ưng nhẹ nhàng híp lại, hai luồng sáng lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén phóng về phía Mộ Thiên Thanh. Trên khuôn mặt điển trai vẫn còn truyền đến cảm giác đau rát, huyệt thái dương giật giật, môi mỏng khẽ mím, toàn thân tản ra khí rét khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo từ tận dưới lòng bàn chân đi lên.
Lửa giận của Mộ Thiên Thanh trong nháy mắt bị đóng băng, cô không nhịn được sợ hãi. Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn u ám như một cái đầm chết, sâu không thấy đáy. Ánh mắt lạnh lẽo như vậy không giống như người trần, mà giống tới từ địa ngục hơn!
Ưm kêu đau một tiếng, Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn hung hăng quăng trên giường, người còn chưa kịp ngồi dậy, thân hình thon dài đã đè lên....
A ....
Mộ Thiên Thanh thét lên, đêm qua bị bỏ thuốc cô không thể phản kháng, nhưng lúc này đây cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô giãy giụa, hai tay lại bị bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn giam cầm kéo đến đỉnh đầu, chân thì bị anh đè chặt.
Anh muốn làm gì? Mộ Thiên Thanh sợ hãi. Ngày thường, coi như cô là một cảnh sát sắc bén, nhưng cuối cùng cô vẫn là một cô gái!
Không phải nói tôi là cầm thú sao? Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn còn lạnh giá hơn mấy phần so với ánh mắt. Một tay anh tháo ra khăn tắm quấn thật chặt trên người Mộ Thiên Thanh, khuôn mặt chậm rãi lấn tiến sát gần Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh trợn to mắt nhìn gương mặt tuấn tú dần dần áp sát, đáy mắt ẩn chứa nhục nhã lẫn sợ hãi, dần dần chuyển thành một tầng ươn ướt thật mỏng....
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên ngưng động tác, bàn tay buông lỏng, đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Thanh đang vội vàng quấn khăn.
Mộ Thiên Thanh cắn môi, rung rung mi mắt, cố nín không để cho nước mắt trào ra.
Lãnh Tĩnh Hàn đút tay trong túi quần, cả đêm không ngủ nhưng trên khuôn mặt anh cũng không có dấu vết mệt mỏi. Từ trên cao nhìn xuống, anh nhìn người trên giường, chậm rãi nói: Không phải lần nào cô cũng có thể may mắn như vậy.... Một cô gái tốt không nên vô lễ!
Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn dứt khoát xoay người rời đi không chút do dự. Động tác liền một mạch: mở cửa, bấm khóa. Lúc khóa cửa cụp một tiếng đóng lại, rốt cuộc nước mắt không kềm được chảy xuống....
Cô ngồi trên giường, quấn khăn đến đầu gối, đôi tay ôm đầu gục trên đùi, nước mắt vẫn không ngừng chảy như muốn trôi sạch khuất nhục trên người mình...
Cốc, cốc, cốc Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Mộ Thiên Thanh mắt đẫm lệ mông lung nhìn ra cửa nhưng không hề động đậy.
Bên ngoài lại vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó im bặt. Mộ Thiên Thanh cắn môi nhìn mình nhếch nhác, ngó xung quanh một chút, rồi lấy điện thoại trong túi xách, do dự hồi lâu cũng không có dũng khí bấm số gọi.
Cô không có quần áo mặc.... Cũng không thể ngây người chỗ này?
Đúng lúc này, tiếng cụp... vang lên, cửa bị mở ra từ bên ngoài. Trong khi Mộ Thiên Thanh cảnh giác siết chặt chăn, Lãnh Tĩnh Hàn vừa đi đã quay lại....
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng quét qua cô, thả túi xách trong tay xuống một bên, cũng không nói gì liền xoay người đi ra ngoài cửa....
Mộ Thiên Thanh đỏ mắt nhìn bóng lưng của anh, hơi nhếch môi.
Đột nhiên, Lãnh Tĩnh Hàn khựng lại, con ngươi khẽ liếc về đằng sau, lạnh nhạt nói: Nếu không muốn những chuyện tương tự xảy ra, thì đừng nên đi thăm dò bất cứ thứ gì....
Nói xong, anh bước tiếp rời đi, bỏ lại Mộ Thiên Thanh ở nơi này nhất thời không cách nào phản ứng.
/156
|