Tôi... Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, cố sức để nói: Tôi muốn kiện... kiện anh tội cưỡng hiếp...
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng dỗi hờn, không kiềm được khẽ nhếch môi, đôi tròng mắt đen bóng như tinh thể núi lửa càng trở nên thâm sâu…
Thế tôi đành chỉ trơ mắt nhìn cô bị dục vọng thiêu đốt vậy... Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh nói.
Hơi thở của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng nặng nề, cô khó khăn nuốt nước bọt, tác dụng của thuốc trong cơ thể càng lúc càng phát tác mạnh, thân thể cô dần dần bắt đầu run rẩy, khó chịu càng muốn phát tiết. Lâm vào tình huống thế này làm cho cô vừa giận vừa xấu hổ.
Tôi... Ưm… Mộ Thiên Thanh vừa muốn nói gì đó, nhưng cơ thể bủn rủn khiến cô không tự chủ khẽ rên ra tiếng. Cô ngượng nghịu, khóe mắt lại phiếm đỏ, mê ly mơ màng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.
Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên chứa đựng nụ cười, trêu tức hỏi: Nếu không thì... tôi tìm Thượng Quan Mộc tới đây?
Không... Mộ Thiên Thanh nghe xong, sắc mặt đổi thành nóng nảy, giọt lệ lóng lánh nơi đáy mắt trở nên trong suốt dưới ánh đèn dịu nhẹ. Cô cắn môi chịu đựng cơn nóng rang cuồn cuộn trong cơ thể, vừa mâu thuẫn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hoàn toàn quên mất bản thân mình lúc này gần như không mảnh vải phơi bày ở trước mặt anh.
Nhìn biểu hiện như thế của cô, nơi nào đó trong Lãnh Tĩnh Hàn bất chợt xao động. Anh vẫn nhớ lúc nhìn thấy tấm hình kia ở chỗ của Ưng, trên cánh tay và đùi của cô gái nhỏ chằng chịt vết trầy xước, cô cắn chặt môi, cố nén nước mắt nơi hốc mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu...
Cuối cùng, Lãnh Tĩnh Hàn không đành lòng để cô chật vật, từ từ cúi người, nhẹ nhàng bao phủ đôi môi Mộ Thiên Thanh. Nụ hôn này của anh thật dịu dàng, so với vừa nãy thì có thêm vài phần thương tiếc.
Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở đàn ông, cơn nóng trong người giảm xuống một chút. Cơ thể cô theo bản năng muốn dán sát vào người Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn ngậm lấy đôi môi nóng bỏng kia liếm-cắn-mút dây dưa, bàn tay bắt đầu chạy loạn tự do trên da thịt trắng nõn. Tay anh như có một loại ma lực kì lạ, mỗi nơi đi qua đều khiến cơ thể nóng bỏng của Mộ Thiên Thanh thư thái lạ thường...
Dần dần, nụ hôn của Lãnh Tĩnh Hàn chuyển sang bá đạo. Miệng Mộ Thiên Thanh thoang thoảng mùi bia bọt nhàn nhạt, mà anh vốn rất ghét thứ mùi thơm tho này, thế nhưng giờ phút này đây anh như đang mê say chìm đắm trong hơi thở kia. Anh dùng đầu lười hùng hồn thăm dò, cạy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc…
Ưm... Âm thanh mập mờ nhảy ra khỏi miệng Mộ Thiên Thanh, cô vừa ngượng ngùng, vừa muốn đòi thêm ngọt ngào từ Lãnh Tĩnh Hàn.
Lưỡi của Lãnh Tĩnh Hàn linh hoạt liếm mút trong miệng Mộ Thiên Thanh. Theo từng đợt hôn sâu, cơn nóng ở dưới bụng anh cũng dần dần lan ra. Cô gái này... chỉ một nụ hôn thôi mà đã gợi lên lửa dục của anh!
Bàn tay sờ soạng sau lưng Mộ Thiên Thanh, anh nhẹ nhàng đẩy móc cài áo lót của cô ra, lúc kéo xuống, môi của anh cũng đồng thời rời khỏi nụ hôn mềm mại không có cách nào hô hấp…
Ưm...
Thân thể Mộ Thiên Thanh bủn rủn, rung động thoải mái làm cho cô không có cách nào khống chế bật thốt ra âm thanh khoái cảm. Cô vừa chơm chớm nước mắt, vừa khó khăn nói: Lãnh Tĩnh Hàn... Tôi... Tôi muốn kiện anh... kiện anh tội cưỡng hiếp...
Môi của Lãnh Tĩnh Hàn dọc theo gò má của Mộ Thiên Thanh trượt đến bên tai cô, anh hôn nhẹ lên vành tai của cô, ở bên tai cô dụ hoặc trả lời: Ừ, vậy tôi đi ngồi tù!
Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần ẩn nhẫn. Lúc anh nói chuyện, hơi nóng tê tê dại dại phả lên da thịt Mộ Thiên Thanh, chọc cho thân thể cô lại một lần nữa run rẩy…
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng dỗi hờn, không kiềm được khẽ nhếch môi, đôi tròng mắt đen bóng như tinh thể núi lửa càng trở nên thâm sâu…
Thế tôi đành chỉ trơ mắt nhìn cô bị dục vọng thiêu đốt vậy... Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh nói.
Hơi thở của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng nặng nề, cô khó khăn nuốt nước bọt, tác dụng của thuốc trong cơ thể càng lúc càng phát tác mạnh, thân thể cô dần dần bắt đầu run rẩy, khó chịu càng muốn phát tiết. Lâm vào tình huống thế này làm cho cô vừa giận vừa xấu hổ.
Tôi... Ưm… Mộ Thiên Thanh vừa muốn nói gì đó, nhưng cơ thể bủn rủn khiến cô không tự chủ khẽ rên ra tiếng. Cô ngượng nghịu, khóe mắt lại phiếm đỏ, mê ly mơ màng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.
Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên chứa đựng nụ cười, trêu tức hỏi: Nếu không thì... tôi tìm Thượng Quan Mộc tới đây?
Không... Mộ Thiên Thanh nghe xong, sắc mặt đổi thành nóng nảy, giọt lệ lóng lánh nơi đáy mắt trở nên trong suốt dưới ánh đèn dịu nhẹ. Cô cắn môi chịu đựng cơn nóng rang cuồn cuộn trong cơ thể, vừa mâu thuẫn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hoàn toàn quên mất bản thân mình lúc này gần như không mảnh vải phơi bày ở trước mặt anh.
Nhìn biểu hiện như thế của cô, nơi nào đó trong Lãnh Tĩnh Hàn bất chợt xao động. Anh vẫn nhớ lúc nhìn thấy tấm hình kia ở chỗ của Ưng, trên cánh tay và đùi của cô gái nhỏ chằng chịt vết trầy xước, cô cắn chặt môi, cố nén nước mắt nơi hốc mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu...
Cuối cùng, Lãnh Tĩnh Hàn không đành lòng để cô chật vật, từ từ cúi người, nhẹ nhàng bao phủ đôi môi Mộ Thiên Thanh. Nụ hôn này của anh thật dịu dàng, so với vừa nãy thì có thêm vài phần thương tiếc.
Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở đàn ông, cơn nóng trong người giảm xuống một chút. Cơ thể cô theo bản năng muốn dán sát vào người Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn ngậm lấy đôi môi nóng bỏng kia liếm-cắn-mút dây dưa, bàn tay bắt đầu chạy loạn tự do trên da thịt trắng nõn. Tay anh như có một loại ma lực kì lạ, mỗi nơi đi qua đều khiến cơ thể nóng bỏng của Mộ Thiên Thanh thư thái lạ thường...
Dần dần, nụ hôn của Lãnh Tĩnh Hàn chuyển sang bá đạo. Miệng Mộ Thiên Thanh thoang thoảng mùi bia bọt nhàn nhạt, mà anh vốn rất ghét thứ mùi thơm tho này, thế nhưng giờ phút này đây anh như đang mê say chìm đắm trong hơi thở kia. Anh dùng đầu lười hùng hồn thăm dò, cạy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc…
Ưm... Âm thanh mập mờ nhảy ra khỏi miệng Mộ Thiên Thanh, cô vừa ngượng ngùng, vừa muốn đòi thêm ngọt ngào từ Lãnh Tĩnh Hàn.
Lưỡi của Lãnh Tĩnh Hàn linh hoạt liếm mút trong miệng Mộ Thiên Thanh. Theo từng đợt hôn sâu, cơn nóng ở dưới bụng anh cũng dần dần lan ra. Cô gái này... chỉ một nụ hôn thôi mà đã gợi lên lửa dục của anh!
Bàn tay sờ soạng sau lưng Mộ Thiên Thanh, anh nhẹ nhàng đẩy móc cài áo lót của cô ra, lúc kéo xuống, môi của anh cũng đồng thời rời khỏi nụ hôn mềm mại không có cách nào hô hấp…
Ưm...
Thân thể Mộ Thiên Thanh bủn rủn, rung động thoải mái làm cho cô không có cách nào khống chế bật thốt ra âm thanh khoái cảm. Cô vừa chơm chớm nước mắt, vừa khó khăn nói: Lãnh Tĩnh Hàn... Tôi... Tôi muốn kiện anh... kiện anh tội cưỡng hiếp...
Môi của Lãnh Tĩnh Hàn dọc theo gò má của Mộ Thiên Thanh trượt đến bên tai cô, anh hôn nhẹ lên vành tai của cô, ở bên tai cô dụ hoặc trả lời: Ừ, vậy tôi đi ngồi tù!
Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần ẩn nhẫn. Lúc anh nói chuyện, hơi nóng tê tê dại dại phả lên da thịt Mộ Thiên Thanh, chọc cho thân thể cô lại một lần nữa run rẩy…
/156
|