Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi phòng tổng thống, không thèm liếc mắt nhìn tới Hình Thiên cũng đi theo ra ngoài, lạnh giọng nói: Tôi không qua bên buổi tiệc nữa...
Lão đại, hôm nay là tiệc mừng kỷ niệm, anh vắng mặt có phải sẽ không hay lắm không? Hình Thiên nhíu mày, biết lão chủ tịch đã nhắc tới nhà họ Hàn khiến lão đại tức giận, Vậy phía ông cụ nên giải thích làm sao ạ!
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hình Thiên, Tôi làm việc cần phải giải thích với người khác sao?
Hình Thiên không nói nữa, len lén bĩu môi, miễn cưỡng ậm ờ nói: Anh dầu gì cũng là tổng giám đốc của Thiên Lân, bữa tiệc quan trọng như vậy nếu anh vắng mặt thì...
Đường Lam sẽ xử lý! Lãnh Tĩnh Hàn nói xong xoay người đi, bỏ lại mình Hình Thiên ở đó với bộ dạng uất nghẹn như nuốt phải ruồi.
“Anh làm lớn, anh nói sao thì là vậy...” Trong lòng Hình Thiên thầm kêu rên: Em ở lại sẽ trở thành tấm bia đỡ đạn mất thôi lão đại ơi!
Về phần cậu ta có trở thành vật hy sinh hay không thì Lãnh Tĩnh Hàn nào còn lòng dạ để quan tâm. Anh đi thẳng xuống bãi đậu xe, lên xe, thắt dây an toàn rồi đạp chân ga, nhả thắng... Tất cả động tác làm liền một mạch, chiếc xe đánh một vòng vô cùng đẹp mắt, bánh xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai kèm theo trận gầm rú vọt ra khỏi bãi đậu xe.
Trên gương mặt với những đường nét tinh tế thấp thoáng lộ ra vẻ lo lắng, môi hơi mím, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, anh đạp lút cần ga, kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn vọt lên tốc độ gần hai trăm km/h ...
“Tin… tin… tin…”
Chiếc xe lao trên đường phố với hàng loạt tiếng còi ồn ào inh ỏi, các dòng xe đều rối rít né tránh xe của Lãnh Tĩnh Hàn. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt điềm nhiên, tuy tốc độ xe lao nhanh như thế, vậy mà anh vẫn thành thạo điêu luyện xuyên qua giữa dòng xe xuôi ngược.
Chiếc xe cứ vậy lao vùn vụt giữa màn đêm, cuối cùng dừng lại ở ven bờ biển. Lãnh Tĩnh Hàn xuống xe, hai ta đút trong túi quần đứng trên một tảng đá ngầm, ánh mắt thăm thẳm dõi về phương xa.
Nước biển vỗ đập lên tảng đá ngầm tạo ra âm thanh ầm ầm rào rào, gió đêm mang theo vị mặn chát thổi táp vào mặt. Dáng đứng của Lãnh Tĩnh Hàn giữa bóng đêm trông vô cùng cô độc và thê lương mà không có cách nào gạt đi được.
Lãnh Tĩnh Hàn cứ lẳng lặng đứng đó, mặc cho gió biển thổi phất lên từng sợi tóc của anh, dòng suy nghĩ của anh cũng dần bay xa trôi dạt về nơi nào...
... …
Dạ, tôi muốn đi tìm cô ấy! Trên tảng đá ngầm ở bờ biển, Ưng chống hai tay lên mỏm đá ngầm ở phía sau, đặt câu hỏi nhưng trong mắt không mang sự hy vọng nào, Không biết cô bé đó có còn nhớ tôi không?
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Ưng, bộ mặt lạnh nhạt không biết đang nghĩ gì trên mặt lạnh nhạt không nhìn ra suy nghĩ, khẽ hỏi: ‘Mặt Trời’ gì đó của cậu ấy à?
Môi Ưng nở nụ cười kiêu ngạo phóng túng, nét cười lan tận đến đuôi mắt, nhíu mày thở than nói: Haiz... Nhiều năm không gặp, chắc cô ấy đã quên tôi rồi!
Lãnh Tĩnh Hàn nhướn môi cười cười, pha trò nói: Nhớ hay không điều đó không quan trọng, thích thì cứ tóm về là được...
Dạ, cậu không hiểu... Ánh mắt Ưng đột nhiên trở nên ảm đạm, sắc mặt cũng chuyển sang nặng nề, Khoảng cách giữa tôi và cô ấy... Càng ngày càng xa...
Lãnh Tĩnh Hàn hiểu Ưng nói khoảng cách ở đây là gì, đó là khoảng cách giữa ánh sáng và bóng đêm, rõ ràng là có thể gần nhau nhưng không thể hòa cùng một nhịp.
...
Năm ấy, Lãnh Tĩnh Hàn hai mươi muốn tuổi còn Ưng hai mươi lăm!
Lãnh Tĩnh Hàn bồi hồi nhớ lại, rũ mi che giấu nỗi cô đơn cùng niềm đau nơi đáy mắt, Ưng, cô ấy vẫn còn nhớ cậu...
Lời thì thầm bị gió đêm thổi tan, Lãnh Tĩnh Hàn cô đơn đứng trên mỏm đá, người anh em đã từng kề vai sát cánh, nhưng nay chỉ còn lại mình anh...
Mãi đến tận bây giờ, anh vẫn không có cách nào quên được cái ngày hôm đó, ngày mà Ưng nằm xuống và mãi mãi không bao giờ đứng dậy nữa!
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần trở nên lạnh lẽo, toàn thân rét lạnh như đến từ âm tào địa phủ, anh như ác quỷ Satan cai trị bóng đêm, giữa màn đêm u ám giang rộng đôi cánh màu đen như thể chuẩn bị đoạt lấy mọi thứ bất cứ lúc nào...
Những kẻ đã nợ Ưng, anh sẽ đòi lại từng người một!
Đêm mỗi lúc càng sâu, trên bầu trời mênh mông đầy rẫy những vì sao sáng, cho biết thời tiết ngày mai sẽ là một ngày trong xanh nắng ấm…
***
Thượng Quan Mộc cùng Mộ Thiên Thanh rời khỏi Khách sạn Vạn Tôn nhưng anh không đưa cô về nhà, mà đến thẳng một nhà hàng ăn uống sang trọng và lịch sự khác. Tiếng đàn dương cầm bay bổng du dương mang theo sự thân thiện và ấm áp khiến lòng người như được xóa tan bao áp lực mệt mỏi. Trong hoàn cảnh lãng mạn êm dịu thế này, con người ta đương nhiên cũng buông bỏ những phiền hà toan tính.
Môi Thượng Quan Mộc nở nụ cười dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, anh nghiêng mắt nhìn sang chiếc đàn Piano màu trắng trong phòng ăn, sau đó nhấn chuông...
Người bồi bàn rất nhanh đi tới, khom người lễ phép hỏi thăm: Xin hỏi quý khách cần gì?
Thượng Quan Mộc ra dấu cho người bồi bàn cúi xuống, khi người bồi bàn cúi người, Thượng Quan Mộc kề tai anh ta nói nhỏ mấy câu, người bồi bàn đáp: Vâng, xin ngài đợi một lát, tôi sẽ đi sắp xếp ngay ạ!
Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Mộc, nhạy cảm phát hiện ra trong mắt anh có ý cười gì đó là lạ, cảnh giác hỏi: Anh muốn làm gì?
Thượng Quan Mộc chỉ cười không nói, anh như vậy càng khiến cho Mộ Thiên Thanh thấy bối rối trong lòng, bởi vì cô vẫn còn nhớ rõ lời thổ lộ của anh trước đó trong bữa tiệc.
Tiếng đàn dương cầm ngân nga bay bỏng mãi một lát sau mới dừng lại, người bồi bàn cũng đi tới, còn nở nụ cười tươi rói, Thượng Quan tiên sinh, có thể rồi ạ!
Thượng Quan Mộc đứng dậy, vươn tay về hướng Mộ Thiên Thanh dịu dàng hỏi: Xin hỏi cô Mộ, có thể mời em cùng đàn một khúc không?
Tầm mắt Mộ Thiên Thanh theo bản năng nhìn bàn tay thon dài kia, do đặc thù công việc nên lòng bàn tay và trên ngón trỏ anh có nhiều vết chai dày cộm, nhưng cũng không mất đi vẻ thẩm mỹ cho đôi tay của anh…
Hướng mắt lên phía trên, thấy Thượng Quan Mộc vẫn chỉ mỉm cười tủm tỉm, dáng vẻ lịch thiệp nho nhã hoàn toàn khác hẳn với anh ngày thường lúc ở cục cảnh sát. Khi còn học ở trường cảnh sát thì là nhân vật đình đám không ai mà không biết, sau khi đến cục cảnh sát thì trở thành giai thoại trong giới cảnh sát. Bất kể là gia đình hay cá nhân, bản thân anh như được bao phủ bởi muôn vàn ánh hào quang, tất cả những điều đó dường như đang minh chứng rằng, Thượng Đế thật sự rất ưu ái anh!
Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh lặng thinh không nhúc nhích, đành bước lên nắm lấy bàn tay dẫn cô đến bên chiếc Piano, sau đó hai người ngồi xuống, Thượng Quan Mộc cười dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, tiếng đàn từ từ cất lên...
Mộ Thiên Thanh vẫn kinh ngạc bất động, sau vài nốt nhạc dạo, hai tay Thượng Quan Mộc mới đặt lên phím đàn đen trắng xen kẽ. Khúc dương cầm ‘Lời tình ảo mộng’ được dìu dặt cất lên bởi những đầu ngón tay của hai người ...
Thời gian như đang quay ngược lại những năm tháng xa xưa, năm đó trong buổi liên hoan khiêu vũ của nhà trường tổ chức chào đón người mới. Hai người họ trên sân khấu cùng hợp tấu, bởi do lâu rồi không dùng đến đàn Piano nên tay cô hơi cứng, lỡ đánh sót một nhịp, và Thượng Quan Mộc đã âm thầm khéo léo xoay chuyển tình hình lúc ấy, sau đó anh khẽ mỉm cười nói, Không cần khẩn trương, đã có anh ở đây!
Một câu nói bình thường thôi nhưng khiến cô cảm thấy vô cùng xúc động, và cũng từ sau lần đó, dường như bọn họ gặp nhau càng ngày càng nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ có ai tiến lên một bước phá vỡ cánh cửa kia.
Theo dòng suy nghĩ trôi xa, đầu ngón tay đã dừng lại ở nốt nhạc cuối cùng, sau đó tiếng vỗ tay lên ầm ầm như sóng vỗ vang lên mới kéo dòng suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh quay trở lại...
Bàn tay cầm súng mấy năm qua nhưng xem ra vẫn không hề cứng chút nào! Thượng Quan Mộc cười cười buông lời trêu chọc.
Mộ Thiên Thanh nhíu mày, vừa định lên tiếng đáp lại thì thấy người bồi bàn nâng một cái khay bên trong có một bó hồng tươi ngát đi tới bên cạnh Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Mộc cầm lấy đưa đến trước mặt Mộ Thiên Thanh, dịu dàng nói: Thiên Thanh, lời anh nói trong bữa tiệc là thật, anh không nói đùa... Từ lần đầu tiên hợp tấu với em thì anh đã thích em rồi... Anh biết trong lòng em còn vướng mắc một số chuyện chưa bỏ xuống được, nên bấy lâu nay anh vẫn không dám mở miệng. Năm ngoái lúc ra nước ngoài học huấn luyện, anh đã tự nhủ rằng, nếu như năm nay trở về, nếu cấp trên phân công công việc có điều kiện ở cạnh em, thì anh sẽ ngỏ lời với em!
Mộ Thiên Thanh ngẩn người tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Thiên Thanh... Anh rất thích em! Đã thích từ lâu lắm rồi... Anh...
Em chợt nhớ ra em còn có chuyện, em đi trước ạ! Mộ Thiên Thanh đột nhiên đứng dậy, quay lại chỗ ngồi cầm túi xách lên rồi vội vã rời khỏi phòng ăn, bỏ lại một mình Thượng Quan Mộc thẫn thờ ngơ ngẩn.
Nhìn bó hoa trên tay, Thượng Quan Mộc nhếch môi nở nụ cười khổ, tự lẩm bẩm: Chuyện đã qua rồi... Thế mà em vẫn không thể buông xuống được sao?
Lão đại, hôm nay là tiệc mừng kỷ niệm, anh vắng mặt có phải sẽ không hay lắm không? Hình Thiên nhíu mày, biết lão chủ tịch đã nhắc tới nhà họ Hàn khiến lão đại tức giận, Vậy phía ông cụ nên giải thích làm sao ạ!
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hình Thiên, Tôi làm việc cần phải giải thích với người khác sao?
Hình Thiên không nói nữa, len lén bĩu môi, miễn cưỡng ậm ờ nói: Anh dầu gì cũng là tổng giám đốc của Thiên Lân, bữa tiệc quan trọng như vậy nếu anh vắng mặt thì...
Đường Lam sẽ xử lý! Lãnh Tĩnh Hàn nói xong xoay người đi, bỏ lại mình Hình Thiên ở đó với bộ dạng uất nghẹn như nuốt phải ruồi.
“Anh làm lớn, anh nói sao thì là vậy...” Trong lòng Hình Thiên thầm kêu rên: Em ở lại sẽ trở thành tấm bia đỡ đạn mất thôi lão đại ơi!
Về phần cậu ta có trở thành vật hy sinh hay không thì Lãnh Tĩnh Hàn nào còn lòng dạ để quan tâm. Anh đi thẳng xuống bãi đậu xe, lên xe, thắt dây an toàn rồi đạp chân ga, nhả thắng... Tất cả động tác làm liền một mạch, chiếc xe đánh một vòng vô cùng đẹp mắt, bánh xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai kèm theo trận gầm rú vọt ra khỏi bãi đậu xe.
Trên gương mặt với những đường nét tinh tế thấp thoáng lộ ra vẻ lo lắng, môi hơi mím, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, anh đạp lút cần ga, kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn vọt lên tốc độ gần hai trăm km/h ...
“Tin… tin… tin…”
Chiếc xe lao trên đường phố với hàng loạt tiếng còi ồn ào inh ỏi, các dòng xe đều rối rít né tránh xe của Lãnh Tĩnh Hàn. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt điềm nhiên, tuy tốc độ xe lao nhanh như thế, vậy mà anh vẫn thành thạo điêu luyện xuyên qua giữa dòng xe xuôi ngược.
Chiếc xe cứ vậy lao vùn vụt giữa màn đêm, cuối cùng dừng lại ở ven bờ biển. Lãnh Tĩnh Hàn xuống xe, hai ta đút trong túi quần đứng trên một tảng đá ngầm, ánh mắt thăm thẳm dõi về phương xa.
Nước biển vỗ đập lên tảng đá ngầm tạo ra âm thanh ầm ầm rào rào, gió đêm mang theo vị mặn chát thổi táp vào mặt. Dáng đứng của Lãnh Tĩnh Hàn giữa bóng đêm trông vô cùng cô độc và thê lương mà không có cách nào gạt đi được.
Lãnh Tĩnh Hàn cứ lẳng lặng đứng đó, mặc cho gió biển thổi phất lên từng sợi tóc của anh, dòng suy nghĩ của anh cũng dần bay xa trôi dạt về nơi nào...
... …
Dạ, tôi muốn đi tìm cô ấy! Trên tảng đá ngầm ở bờ biển, Ưng chống hai tay lên mỏm đá ngầm ở phía sau, đặt câu hỏi nhưng trong mắt không mang sự hy vọng nào, Không biết cô bé đó có còn nhớ tôi không?
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Ưng, bộ mặt lạnh nhạt không biết đang nghĩ gì trên mặt lạnh nhạt không nhìn ra suy nghĩ, khẽ hỏi: ‘Mặt Trời’ gì đó của cậu ấy à?
Môi Ưng nở nụ cười kiêu ngạo phóng túng, nét cười lan tận đến đuôi mắt, nhíu mày thở than nói: Haiz... Nhiều năm không gặp, chắc cô ấy đã quên tôi rồi!
Lãnh Tĩnh Hàn nhướn môi cười cười, pha trò nói: Nhớ hay không điều đó không quan trọng, thích thì cứ tóm về là được...
Dạ, cậu không hiểu... Ánh mắt Ưng đột nhiên trở nên ảm đạm, sắc mặt cũng chuyển sang nặng nề, Khoảng cách giữa tôi và cô ấy... Càng ngày càng xa...
Lãnh Tĩnh Hàn hiểu Ưng nói khoảng cách ở đây là gì, đó là khoảng cách giữa ánh sáng và bóng đêm, rõ ràng là có thể gần nhau nhưng không thể hòa cùng một nhịp.
...
Năm ấy, Lãnh Tĩnh Hàn hai mươi muốn tuổi còn Ưng hai mươi lăm!
Lãnh Tĩnh Hàn bồi hồi nhớ lại, rũ mi che giấu nỗi cô đơn cùng niềm đau nơi đáy mắt, Ưng, cô ấy vẫn còn nhớ cậu...
Lời thì thầm bị gió đêm thổi tan, Lãnh Tĩnh Hàn cô đơn đứng trên mỏm đá, người anh em đã từng kề vai sát cánh, nhưng nay chỉ còn lại mình anh...
Mãi đến tận bây giờ, anh vẫn không có cách nào quên được cái ngày hôm đó, ngày mà Ưng nằm xuống và mãi mãi không bao giờ đứng dậy nữa!
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần trở nên lạnh lẽo, toàn thân rét lạnh như đến từ âm tào địa phủ, anh như ác quỷ Satan cai trị bóng đêm, giữa màn đêm u ám giang rộng đôi cánh màu đen như thể chuẩn bị đoạt lấy mọi thứ bất cứ lúc nào...
Những kẻ đã nợ Ưng, anh sẽ đòi lại từng người một!
Đêm mỗi lúc càng sâu, trên bầu trời mênh mông đầy rẫy những vì sao sáng, cho biết thời tiết ngày mai sẽ là một ngày trong xanh nắng ấm…
***
Thượng Quan Mộc cùng Mộ Thiên Thanh rời khỏi Khách sạn Vạn Tôn nhưng anh không đưa cô về nhà, mà đến thẳng một nhà hàng ăn uống sang trọng và lịch sự khác. Tiếng đàn dương cầm bay bổng du dương mang theo sự thân thiện và ấm áp khiến lòng người như được xóa tan bao áp lực mệt mỏi. Trong hoàn cảnh lãng mạn êm dịu thế này, con người ta đương nhiên cũng buông bỏ những phiền hà toan tính.
Môi Thượng Quan Mộc nở nụ cười dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, anh nghiêng mắt nhìn sang chiếc đàn Piano màu trắng trong phòng ăn, sau đó nhấn chuông...
Người bồi bàn rất nhanh đi tới, khom người lễ phép hỏi thăm: Xin hỏi quý khách cần gì?
Thượng Quan Mộc ra dấu cho người bồi bàn cúi xuống, khi người bồi bàn cúi người, Thượng Quan Mộc kề tai anh ta nói nhỏ mấy câu, người bồi bàn đáp: Vâng, xin ngài đợi một lát, tôi sẽ đi sắp xếp ngay ạ!
Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Mộc, nhạy cảm phát hiện ra trong mắt anh có ý cười gì đó là lạ, cảnh giác hỏi: Anh muốn làm gì?
Thượng Quan Mộc chỉ cười không nói, anh như vậy càng khiến cho Mộ Thiên Thanh thấy bối rối trong lòng, bởi vì cô vẫn còn nhớ rõ lời thổ lộ của anh trước đó trong bữa tiệc.
Tiếng đàn dương cầm ngân nga bay bỏng mãi một lát sau mới dừng lại, người bồi bàn cũng đi tới, còn nở nụ cười tươi rói, Thượng Quan tiên sinh, có thể rồi ạ!
Thượng Quan Mộc đứng dậy, vươn tay về hướng Mộ Thiên Thanh dịu dàng hỏi: Xin hỏi cô Mộ, có thể mời em cùng đàn một khúc không?
Tầm mắt Mộ Thiên Thanh theo bản năng nhìn bàn tay thon dài kia, do đặc thù công việc nên lòng bàn tay và trên ngón trỏ anh có nhiều vết chai dày cộm, nhưng cũng không mất đi vẻ thẩm mỹ cho đôi tay của anh…
Hướng mắt lên phía trên, thấy Thượng Quan Mộc vẫn chỉ mỉm cười tủm tỉm, dáng vẻ lịch thiệp nho nhã hoàn toàn khác hẳn với anh ngày thường lúc ở cục cảnh sát. Khi còn học ở trường cảnh sát thì là nhân vật đình đám không ai mà không biết, sau khi đến cục cảnh sát thì trở thành giai thoại trong giới cảnh sát. Bất kể là gia đình hay cá nhân, bản thân anh như được bao phủ bởi muôn vàn ánh hào quang, tất cả những điều đó dường như đang minh chứng rằng, Thượng Đế thật sự rất ưu ái anh!
Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh lặng thinh không nhúc nhích, đành bước lên nắm lấy bàn tay dẫn cô đến bên chiếc Piano, sau đó hai người ngồi xuống, Thượng Quan Mộc cười dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, tiếng đàn từ từ cất lên...
Mộ Thiên Thanh vẫn kinh ngạc bất động, sau vài nốt nhạc dạo, hai tay Thượng Quan Mộc mới đặt lên phím đàn đen trắng xen kẽ. Khúc dương cầm ‘Lời tình ảo mộng’ được dìu dặt cất lên bởi những đầu ngón tay của hai người ...
Thời gian như đang quay ngược lại những năm tháng xa xưa, năm đó trong buổi liên hoan khiêu vũ của nhà trường tổ chức chào đón người mới. Hai người họ trên sân khấu cùng hợp tấu, bởi do lâu rồi không dùng đến đàn Piano nên tay cô hơi cứng, lỡ đánh sót một nhịp, và Thượng Quan Mộc đã âm thầm khéo léo xoay chuyển tình hình lúc ấy, sau đó anh khẽ mỉm cười nói, Không cần khẩn trương, đã có anh ở đây!
Một câu nói bình thường thôi nhưng khiến cô cảm thấy vô cùng xúc động, và cũng từ sau lần đó, dường như bọn họ gặp nhau càng ngày càng nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ có ai tiến lên một bước phá vỡ cánh cửa kia.
Theo dòng suy nghĩ trôi xa, đầu ngón tay đã dừng lại ở nốt nhạc cuối cùng, sau đó tiếng vỗ tay lên ầm ầm như sóng vỗ vang lên mới kéo dòng suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh quay trở lại...
Bàn tay cầm súng mấy năm qua nhưng xem ra vẫn không hề cứng chút nào! Thượng Quan Mộc cười cười buông lời trêu chọc.
Mộ Thiên Thanh nhíu mày, vừa định lên tiếng đáp lại thì thấy người bồi bàn nâng một cái khay bên trong có một bó hồng tươi ngát đi tới bên cạnh Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Mộc cầm lấy đưa đến trước mặt Mộ Thiên Thanh, dịu dàng nói: Thiên Thanh, lời anh nói trong bữa tiệc là thật, anh không nói đùa... Từ lần đầu tiên hợp tấu với em thì anh đã thích em rồi... Anh biết trong lòng em còn vướng mắc một số chuyện chưa bỏ xuống được, nên bấy lâu nay anh vẫn không dám mở miệng. Năm ngoái lúc ra nước ngoài học huấn luyện, anh đã tự nhủ rằng, nếu như năm nay trở về, nếu cấp trên phân công công việc có điều kiện ở cạnh em, thì anh sẽ ngỏ lời với em!
Mộ Thiên Thanh ngẩn người tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Thiên Thanh... Anh rất thích em! Đã thích từ lâu lắm rồi... Anh...
Em chợt nhớ ra em còn có chuyện, em đi trước ạ! Mộ Thiên Thanh đột nhiên đứng dậy, quay lại chỗ ngồi cầm túi xách lên rồi vội vã rời khỏi phòng ăn, bỏ lại một mình Thượng Quan Mộc thẫn thờ ngơ ngẩn.
Nhìn bó hoa trên tay, Thượng Quan Mộc nhếch môi nở nụ cười khổ, tự lẩm bẩm: Chuyện đã qua rồi... Thế mà em vẫn không thể buông xuống được sao?
/156
|