Editor: Nana Trang
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, khẽ hất cằm tỏ ý cô ngồi xuống rồi rót trà cho cô, giọng điệu cũng không gợn sóng mấy: Chân tướng chính là... Anh, quá mức tự tin!
Mộ Thiên Thanh chăm chú nhìn Thượng Quan Mộc, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt anh ta, thế nhưng cô lại thất bại, Thượng Quan Mộc này cực kỳ hiểu rõ tâm lý người khác, đương nhiên cũng sẽ có lực khống chế chính mình.
Với tư cách cấp dưới, em không có quyền chất vấn chỉ huy hòa bố trí hành động của cấp trên, Mộ Thiên Thanh dừng lại một chút, nói tiếp, Nhưng em cho là em có quyền biết, hôm nay anh vội vã chạy tới ngăn cản. Là xuất phát từ nguyên nhân gì?
Thượng Quan Mộc với tư cách là trung tâm chỉ huy cao nhất chỉ huy hành động hôm nay, nếu có gì cần thông báo thì sẽ trực tiếp thông qua bộ đàm chuyên dụng ra lệnh cho cô, nhưng cuối cùng Thượng Quan Mộc lại vội vàng chạy tới hiện trường... Nếu từ lúc bắt đầu anh ra lệnh ngăn cản sớm, hành động hôm nay sẽ không đi đến kết cục không thể thay đổi được.
Sắc mặt Thượng Quan Mộc vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng Mộ Thiên Thanh nghĩ gì đương nhiên anh ta biết rõ, Đốc sát Mộ, câu hỏi nghi ngờ của em anh sẽ viết báo cáo, nhưng tuyệt đối không phải để giải thích với em, understand?
Mộ Thiên Thanh nắm chặt nắm tay, cắn môi: Yes, sir!
Đi ra ngoài đi! Thượng Quan Mộc lạnh lùng nói, sau khi thấy Mộ Thiên Thanh đi ra, trên khuôn mặt tuấn dật đầy vẻ âm u, đối với cái bẫy tiên sinh R bố trí ngày hôm nay, trong lòng tràn ngập lửa giận thật lớn.
Đúng lúc này, điện thoại của Thượng Quan Mộc đột nhiên vang lên, anh ta liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi giấu số, đôi mắt lạnh đi đến đáng sợ!
Thượng Quan Mộc nhận điện thoại đưa đến bên tai, lạnh lùng nói: Thế nào, trễ thế này... để cười nhạo tôi à?
Sếp Mộc sao nói vậy? Tiên sinh R cất giọng cứng nhắc trước sau như một, Mục đích hôm nay của cậu là người đứng đầu Dạ Ưng, không phải đã đạt được mục đích rồi sao?
Nhưng, ông cũng mang đến cho tôi một phiền phức vô cùng vô tận... Thượng Quan Mộc nghiến răng nghiến lợi, Hơn nữa, cho dù biết Lãnh Tĩnh Hàn là người đứng đầu Dạ Ưng thì sao? Hôm nay có thể nói Dạ Ưng đã giải tán, lô hàng duy nhất có thể chứng minh cũng đã rời tay, hiện tại cho dù toàn bộ người trong thế giới đều biết thật ra Lãnh Tĩnh Hàn chính là người phía sau điều khiển Dạ Ưng cũng đã không còn tác dụng gì!
Ừ, nói vậy rất đúng! Tiên sinh R làm như có chuyện lạ xảy ra nói, Cộng thêm địa vị ở trong xã hội hiện nay của Lãnh Tĩnh Hàn, không thể dễ dàng lung lay được, huống chi là dưới tình hình không có bất kỳ chứng cứ nào!
Sắc mặt Thượng Quan Mộc cực kỳ không tốt, anh ta có thể cam đoan, tiên sinh R sớm đã biết trước kết quả của hành động hôm nay sẽ là như vậy: Rốt cuộc mục đích của ông là gì?
Mục đích? Ha ha ha... Tiên sinh R bật cười, âm thanh kia thông qua điện thoại trở nên ghê tợn hơn, Mục đích của tôi rất đơn giản, không muốn để cho những người đó vui vẻ mà thôi!
Thượng Quan Mộc nhìu chặt mày, ấn đường nhíu lại thành cục, anh ta nghiên cứu tâm lý học nhiều năm, có thể khẳng định... tâm lý của tiên sinh R này có chút vặn vẹo.
Cúp điện thoại của tiên sinh R, Thượng Quan Mộc đi đến trước cửa sổ nhìn người đi lại trong sân cục cảnh sát, ngày mai truyền thông sẽ nhất định đưa tin trắng trợn, muốn đè xuống... e rằng không dễ dàng.
*
Bệnh viện Thư Khang.
Lúc này đã là ba giờ sáng, thế nhưng đèn trên phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, Thẩm Duyệt Nhiên vỗ nhẹ bụng ngồi dựa trên ghế, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn về phía trước, cô không biết mệt, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngơ ngác ngồi ở đó, thời gian dần trôi qua, cả trái tim cô như bị tảng đá khổng lồ đè xuống không có cách nào thở được.
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, anh có chút kiêu ngạo lạnh lùng bất kham dựa vào bức tường, dĩ nhiên môi mỏng đã mím lại thành một đường thẳng...
Trong lúc thời gian từ từ trôi qua, máu trong kho máu liên tục không ngừng đưa vào trong phòng phẩu thuật, tiếng bước chân y tá tới lui dồn dập, tay cầm tay vịn của Thẩm Duyệt Nhiên từ từ dùng lực, thậm chí móng tay bị gãy cô cũng không biết, cô cố gắng chống đỡ bản thân, không để cho mình ngã xuống... Nhất định Hình Thiên sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, cô còn muốn nói cho anh ấy biết, bọn họ có con rồi, anh ấy sắp làm cha rồi, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì!!
Nghĩ tới đây, Thẩm Duyệt Nhiên nuốt sự đau khổ xuống, nuốt trọn bi thương và chua xót trào ra, cô không thể khóc, Hình Thiên sẽ không có chuyện gì!
Thời gian từng chút trôi qua, thẳng cho đến năm giờ sáng, đèn của phòng phẩu thuật mới tắt, trong thời khắc đèn tắt kia, trái tim Thẩm Duyệt Nhiên vọt lên tới cổ họng, Lãnh Tĩnh Hàn cũng chậm rãi đứng thẳng dậy...
Xoạt một tiếng, cửa phòng phẩu thuật được mở ra, viện trưởng dẫn mấy bác sĩ đi từ trong ra, Thẩm Duyệt Nhiên vội vàng tiến lên, run rẩy hỏi: Bác sĩ, Hình, Hình Thiên, Hình Thiên anh ấy... anh ấy...
Giọng Thẩm Duyệt Nhiên run rẩy đến nát vụn, hoàn toàn không có cách nào chắp vá thành một câu đầy đủ.
Ánh mắt viện trưởng nhìn bộ dạng của Thẩm Duyệt Nhiên hết sức ngưng trọng, ông tháo khẩu trang ra hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn, im lặng chút mới nói: Lãnh thiếu, xin lỗi... Chúng tôi tận lực...
Một tiếng Ầm như tiếng sấm rền nổ tung trong đầu Thẩm Duyệt Nhiên, cô khẽ run mi mắt, khóe môi giật giật, hàm răng run lẩy bẩy nhìn viện trưởng, run rẩy hỏi: Cái... cái gì gọi là... tận lực?
Viện trưởng nặng nề thở dài một tiếng, là một bác sĩ, ông thường thấy những trường hợp sinh tử cách biệt như vậy, nhưng đối với Hình Thiên mà nói, ông cũng có một phần tình cảm, thế nhưng vị trí của viên đạn cách trái tim quá gần, mặc dù đã lấy đạn ra, nhưng... Hình Thiên không thể xuống bàn phẩu thuật được.
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử đen láy ánh lên sự ngoan độc đáng sợ, hai mắt đỏ rực, anh không nói lời nào, chỉ đi lướt qua viện trưởng vào trong phòng phẩu thuật...
Không người nào dám đi ngăn cản, thậm chí ánh mắt của tất cả mọi người đều theo bước chân của Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ riêng Thẩm Duyệt Nhiên, không biết cô lấy sức lực từ đâu, đột nhiên tiến lên một bước túm chặt cánh tay viện trưởng, gào thét lên: Ông nói, cái gì gọi là tận lực? Rốt cuộc Hình Thiên như thế nào?
Viện trưởng nhìn dáng vẻ sụp đổ của Thẩm Duyệt Nhiên, sắc mặt cũng bi thương lây, ông nặng nề nói: Hình Thiên... không sống được!
Thẩm Duyệt Nhiên nghe xong, hai mắt hồng lên nhìn chằm chằm viện trưởng, khóe môi kéo ra nụ cười hết sức khó coi: Ông gạt tôi đúng không? Hình Thiên không thể đi... đúng không? Anh ấy từng nói, anh ấy muốn chăm sóc tôi cả đời, anh ấy từng nói, anh ấy sẽ yêu tôi cả đời, anh ấy từng nói, sẽ thực hiện lời hứa với tôi... ông gạt tôi, ông gạt tôi, Hình Thiên sẽ không chết, không thể, không thể!
Thẩm Duyệt Nhiên lớn tiếng gào thét, cô đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt trào ra trong mắt cô, không ngừng nói Không thể!
Âm thanh thở dài nặng nề, vỗ vỗ Thẩm Duyệt Nhiên, bảo y tá đứng một bên đỡ lấy cô, trầm trọng nói: Bà Hình, nén bi thương!
Viện trưởng nói xong, lại thán một tiếng, dẫn đội ngũ phẩu thuật rời khỏi phòng phẩu thuật...
Thẩm Duyệt Nhiên ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt yên lặng tràn ra hốc mắt cô, theo gương mặt chảy xuống khéo miệng, cả người cô đều run rẩy, cô không có cách nào tin tưởng, người ôm lấy cô mở ra những vì sao, nói sẽ chăm sóc cô một đời một kiếp cứ thế mà ra đi, cô không có cách nào đối mặt, người ấy cho dù là đang bận cũng sẽ về nhà, cũng sẽ ôm cô hôn cô trong khi cô đang ngủ sẽ không thể về được nữa...
Thẩm Duyệt Nhiên đẩy y tá ra, kéo theo thân thể như nặng ngàn cân đi vào phòng phẩu thuật, ánh mắt cô đờ đẫn không có bất kỳ tiêu điểm nào, thẳng đến khi nhìn thấy Hình Thiên được giải phẫu trên giường...
Lãnh Tĩnh Hàn đừng bên cạnh, một bác dĩ đang làm bước cuối cùng xác nhận tử vong, anh lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra, nhìn bác sĩ khâu lại vết thương cho Hình Thiên, nhìn bác sĩ kiểm tra các hạng mục cho Hình Thiên, xác nhận tử vong!
Bốp!
Tiếng bạt tai nặng nề vang dội trong phòng phẩu thuật, làm kinh hãi tất cả mọi người, bác sĩ và y tá đều ngừng động tác trong tay, đều không thể tin nhìn một màn này...
Tay Thẩm Duyệt Nhiên run rẩy mà tê dại, hai mắt cô đỏ rực nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mặt, trong mắt hoàn toàn là lửa giận cuồng liệt: Đều là tại anh, đều là tại anh làm hại... anh trả Hình Thiên lại cho tôi! A......
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi quay mặt lại, vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như người nằm trên bàn giải phẩu, cùng người hoàn toàn mất trí trước mắt đã không còn chút quan hệ nào với anh, thậm chí là cái tát vừa nãy cũng không tồn tại.
Thẩm Duyệt Nhiên tiến lên kéo tay áo Lãnh Tĩnh Hàn, điên cuồng lung lay, miệng không ngừng hô lên: Anh trả Hình Thiên lại cho tôi... , Lãnh Tĩnh Hàn mặc cho cô phát tiết, ánh mắt lại nhìn vào bác sĩ xác định tử vong, bác sĩ vội vàng thu hồi ánh mắt không dám nhìn tiếp, tiếp tục làm bước xác nhận cuối cùng cho Hình Thiên.
Tôi không có cách nào trả Hình Thiên lại cho cô! Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững nói, xen lẫn vào tiếng gào thét của Thẩm Duyệt Nhiên, không có chút tình cảm, thậm chí là lạnh lùng đến mức khiến lòng người rét lạnh.
Thế nhưng Thẩm Duyệt Nhiên lại đột nhiên yên tĩnh, cô buông Lãnh Tĩnh Hàn ra, đôi mắt đỏ ngầu rưng rưng nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh Hàn một hồi, yên lặng xoay người, nhìn vào khuôn mặt Hình Thiên đã hoàn toàn không còn chút màu máu, nước mắt không kiềm được lại tuôn ra ngoài...
Bác sĩ làm xong bước xác nhận tử vong cuối cùng, điền xong hết các số liệu của hạng mục, dẫn y tá rời đi, lúc này cho dù không đúng với quy tắc, nhưng có Lãnh Tĩnh Hàn ở đây thì không hề có quy tắc nào.
Từ đầu tới cuối Lãnh Tĩnh Hàn đều lạnh nhạt không có bất kỳ biểu cảm nào, anh lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện, thật ra khi anh mang Hình Thiên đến bệnh viện, anh cũng đã đoán được kết quả này... nhưng anh vẫn đang mong đợi kỳ tích xảy ra.
Tự giễu lan sâu vào trong mắt, đôi đồng tử âm u sâu thẳm như một cơn gió lốc bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả, anh nhìn Thẩm Duyệt Nhiên vuốt nhẹ mặt Hình Thiên, nhìn Thẩm Duyệt Nhiên cực kỳ bi thương nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh...
Lão đại, kết thúc đợt này, em muốn nghỉ phép thời gian dài... Vẻ mặt Hình Thiên đắc ý, Em quyết định dẫn Tiểu Nhiên đi hưởng tuần trăng mật, thời gian thì... tạm thời một năm được rồi!
Lão đại, anh nói đi nơi nào thì tốt đây?
Thôi quên đi, hỏi anh chắc anh cũng không biết...
Nhưng, anh vẫn có thể cho chút ý kiến...
...
Lãnh Tĩnh Hàn cắn chặt răng, tay đột nhiên nắm chặt lại, trán anh nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt thành quyền phát ra tiếng rắc rắc... anh nhìn khuôn mặt Hình Thiên đã không còn chút sinh khí nào, đưa mắt nhìn hồi lâu, đột nhiên quay người đi...
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, khẽ hất cằm tỏ ý cô ngồi xuống rồi rót trà cho cô, giọng điệu cũng không gợn sóng mấy: Chân tướng chính là... Anh, quá mức tự tin!
Mộ Thiên Thanh chăm chú nhìn Thượng Quan Mộc, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt anh ta, thế nhưng cô lại thất bại, Thượng Quan Mộc này cực kỳ hiểu rõ tâm lý người khác, đương nhiên cũng sẽ có lực khống chế chính mình.
Với tư cách cấp dưới, em không có quyền chất vấn chỉ huy hòa bố trí hành động của cấp trên, Mộ Thiên Thanh dừng lại một chút, nói tiếp, Nhưng em cho là em có quyền biết, hôm nay anh vội vã chạy tới ngăn cản. Là xuất phát từ nguyên nhân gì?
Thượng Quan Mộc với tư cách là trung tâm chỉ huy cao nhất chỉ huy hành động hôm nay, nếu có gì cần thông báo thì sẽ trực tiếp thông qua bộ đàm chuyên dụng ra lệnh cho cô, nhưng cuối cùng Thượng Quan Mộc lại vội vàng chạy tới hiện trường... Nếu từ lúc bắt đầu anh ra lệnh ngăn cản sớm, hành động hôm nay sẽ không đi đến kết cục không thể thay đổi được.
Sắc mặt Thượng Quan Mộc vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng Mộ Thiên Thanh nghĩ gì đương nhiên anh ta biết rõ, Đốc sát Mộ, câu hỏi nghi ngờ của em anh sẽ viết báo cáo, nhưng tuyệt đối không phải để giải thích với em, understand?
Mộ Thiên Thanh nắm chặt nắm tay, cắn môi: Yes, sir!
Đi ra ngoài đi! Thượng Quan Mộc lạnh lùng nói, sau khi thấy Mộ Thiên Thanh đi ra, trên khuôn mặt tuấn dật đầy vẻ âm u, đối với cái bẫy tiên sinh R bố trí ngày hôm nay, trong lòng tràn ngập lửa giận thật lớn.
Đúng lúc này, điện thoại của Thượng Quan Mộc đột nhiên vang lên, anh ta liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi giấu số, đôi mắt lạnh đi đến đáng sợ!
Thượng Quan Mộc nhận điện thoại đưa đến bên tai, lạnh lùng nói: Thế nào, trễ thế này... để cười nhạo tôi à?
Sếp Mộc sao nói vậy? Tiên sinh R cất giọng cứng nhắc trước sau như một, Mục đích hôm nay của cậu là người đứng đầu Dạ Ưng, không phải đã đạt được mục đích rồi sao?
Nhưng, ông cũng mang đến cho tôi một phiền phức vô cùng vô tận... Thượng Quan Mộc nghiến răng nghiến lợi, Hơn nữa, cho dù biết Lãnh Tĩnh Hàn là người đứng đầu Dạ Ưng thì sao? Hôm nay có thể nói Dạ Ưng đã giải tán, lô hàng duy nhất có thể chứng minh cũng đã rời tay, hiện tại cho dù toàn bộ người trong thế giới đều biết thật ra Lãnh Tĩnh Hàn chính là người phía sau điều khiển Dạ Ưng cũng đã không còn tác dụng gì!
Ừ, nói vậy rất đúng! Tiên sinh R làm như có chuyện lạ xảy ra nói, Cộng thêm địa vị ở trong xã hội hiện nay của Lãnh Tĩnh Hàn, không thể dễ dàng lung lay được, huống chi là dưới tình hình không có bất kỳ chứng cứ nào!
Sắc mặt Thượng Quan Mộc cực kỳ không tốt, anh ta có thể cam đoan, tiên sinh R sớm đã biết trước kết quả của hành động hôm nay sẽ là như vậy: Rốt cuộc mục đích của ông là gì?
Mục đích? Ha ha ha... Tiên sinh R bật cười, âm thanh kia thông qua điện thoại trở nên ghê tợn hơn, Mục đích của tôi rất đơn giản, không muốn để cho những người đó vui vẻ mà thôi!
Thượng Quan Mộc nhìu chặt mày, ấn đường nhíu lại thành cục, anh ta nghiên cứu tâm lý học nhiều năm, có thể khẳng định... tâm lý của tiên sinh R này có chút vặn vẹo.
Cúp điện thoại của tiên sinh R, Thượng Quan Mộc đi đến trước cửa sổ nhìn người đi lại trong sân cục cảnh sát, ngày mai truyền thông sẽ nhất định đưa tin trắng trợn, muốn đè xuống... e rằng không dễ dàng.
*
Bệnh viện Thư Khang.
Lúc này đã là ba giờ sáng, thế nhưng đèn trên phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, Thẩm Duyệt Nhiên vỗ nhẹ bụng ngồi dựa trên ghế, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn về phía trước, cô không biết mệt, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngơ ngác ngồi ở đó, thời gian dần trôi qua, cả trái tim cô như bị tảng đá khổng lồ đè xuống không có cách nào thở được.
Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, anh có chút kiêu ngạo lạnh lùng bất kham dựa vào bức tường, dĩ nhiên môi mỏng đã mím lại thành một đường thẳng...
Trong lúc thời gian từ từ trôi qua, máu trong kho máu liên tục không ngừng đưa vào trong phòng phẩu thuật, tiếng bước chân y tá tới lui dồn dập, tay cầm tay vịn của Thẩm Duyệt Nhiên từ từ dùng lực, thậm chí móng tay bị gãy cô cũng không biết, cô cố gắng chống đỡ bản thân, không để cho mình ngã xuống... Nhất định Hình Thiên sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, cô còn muốn nói cho anh ấy biết, bọn họ có con rồi, anh ấy sắp làm cha rồi, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì!!
Nghĩ tới đây, Thẩm Duyệt Nhiên nuốt sự đau khổ xuống, nuốt trọn bi thương và chua xót trào ra, cô không thể khóc, Hình Thiên sẽ không có chuyện gì!
Thời gian từng chút trôi qua, thẳng cho đến năm giờ sáng, đèn của phòng phẩu thuật mới tắt, trong thời khắc đèn tắt kia, trái tim Thẩm Duyệt Nhiên vọt lên tới cổ họng, Lãnh Tĩnh Hàn cũng chậm rãi đứng thẳng dậy...
Xoạt một tiếng, cửa phòng phẩu thuật được mở ra, viện trưởng dẫn mấy bác sĩ đi từ trong ra, Thẩm Duyệt Nhiên vội vàng tiến lên, run rẩy hỏi: Bác sĩ, Hình, Hình Thiên, Hình Thiên anh ấy... anh ấy...
Giọng Thẩm Duyệt Nhiên run rẩy đến nát vụn, hoàn toàn không có cách nào chắp vá thành một câu đầy đủ.
Ánh mắt viện trưởng nhìn bộ dạng của Thẩm Duyệt Nhiên hết sức ngưng trọng, ông tháo khẩu trang ra hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn, im lặng chút mới nói: Lãnh thiếu, xin lỗi... Chúng tôi tận lực...
Một tiếng Ầm như tiếng sấm rền nổ tung trong đầu Thẩm Duyệt Nhiên, cô khẽ run mi mắt, khóe môi giật giật, hàm răng run lẩy bẩy nhìn viện trưởng, run rẩy hỏi: Cái... cái gì gọi là... tận lực?
Viện trưởng nặng nề thở dài một tiếng, là một bác sĩ, ông thường thấy những trường hợp sinh tử cách biệt như vậy, nhưng đối với Hình Thiên mà nói, ông cũng có một phần tình cảm, thế nhưng vị trí của viên đạn cách trái tim quá gần, mặc dù đã lấy đạn ra, nhưng... Hình Thiên không thể xuống bàn phẩu thuật được.
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử đen láy ánh lên sự ngoan độc đáng sợ, hai mắt đỏ rực, anh không nói lời nào, chỉ đi lướt qua viện trưởng vào trong phòng phẩu thuật...
Không người nào dám đi ngăn cản, thậm chí ánh mắt của tất cả mọi người đều theo bước chân của Lãnh Tĩnh Hàn, chỉ riêng Thẩm Duyệt Nhiên, không biết cô lấy sức lực từ đâu, đột nhiên tiến lên một bước túm chặt cánh tay viện trưởng, gào thét lên: Ông nói, cái gì gọi là tận lực? Rốt cuộc Hình Thiên như thế nào?
Viện trưởng nhìn dáng vẻ sụp đổ của Thẩm Duyệt Nhiên, sắc mặt cũng bi thương lây, ông nặng nề nói: Hình Thiên... không sống được!
Thẩm Duyệt Nhiên nghe xong, hai mắt hồng lên nhìn chằm chằm viện trưởng, khóe môi kéo ra nụ cười hết sức khó coi: Ông gạt tôi đúng không? Hình Thiên không thể đi... đúng không? Anh ấy từng nói, anh ấy muốn chăm sóc tôi cả đời, anh ấy từng nói, anh ấy sẽ yêu tôi cả đời, anh ấy từng nói, sẽ thực hiện lời hứa với tôi... ông gạt tôi, ông gạt tôi, Hình Thiên sẽ không chết, không thể, không thể!
Thẩm Duyệt Nhiên lớn tiếng gào thét, cô đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt trào ra trong mắt cô, không ngừng nói Không thể!
Âm thanh thở dài nặng nề, vỗ vỗ Thẩm Duyệt Nhiên, bảo y tá đứng một bên đỡ lấy cô, trầm trọng nói: Bà Hình, nén bi thương!
Viện trưởng nói xong, lại thán một tiếng, dẫn đội ngũ phẩu thuật rời khỏi phòng phẩu thuật...
Thẩm Duyệt Nhiên ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt yên lặng tràn ra hốc mắt cô, theo gương mặt chảy xuống khéo miệng, cả người cô đều run rẩy, cô không có cách nào tin tưởng, người ôm lấy cô mở ra những vì sao, nói sẽ chăm sóc cô một đời một kiếp cứ thế mà ra đi, cô không có cách nào đối mặt, người ấy cho dù là đang bận cũng sẽ về nhà, cũng sẽ ôm cô hôn cô trong khi cô đang ngủ sẽ không thể về được nữa...
Thẩm Duyệt Nhiên đẩy y tá ra, kéo theo thân thể như nặng ngàn cân đi vào phòng phẩu thuật, ánh mắt cô đờ đẫn không có bất kỳ tiêu điểm nào, thẳng đến khi nhìn thấy Hình Thiên được giải phẫu trên giường...
Lãnh Tĩnh Hàn đừng bên cạnh, một bác dĩ đang làm bước cuối cùng xác nhận tử vong, anh lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra, nhìn bác sĩ khâu lại vết thương cho Hình Thiên, nhìn bác sĩ kiểm tra các hạng mục cho Hình Thiên, xác nhận tử vong!
Bốp!
Tiếng bạt tai nặng nề vang dội trong phòng phẩu thuật, làm kinh hãi tất cả mọi người, bác sĩ và y tá đều ngừng động tác trong tay, đều không thể tin nhìn một màn này...
Tay Thẩm Duyệt Nhiên run rẩy mà tê dại, hai mắt cô đỏ rực nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mặt, trong mắt hoàn toàn là lửa giận cuồng liệt: Đều là tại anh, đều là tại anh làm hại... anh trả Hình Thiên lại cho tôi! A......
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi quay mặt lại, vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như người nằm trên bàn giải phẩu, cùng người hoàn toàn mất trí trước mắt đã không còn chút quan hệ nào với anh, thậm chí là cái tát vừa nãy cũng không tồn tại.
Thẩm Duyệt Nhiên tiến lên kéo tay áo Lãnh Tĩnh Hàn, điên cuồng lung lay, miệng không ngừng hô lên: Anh trả Hình Thiên lại cho tôi... , Lãnh Tĩnh Hàn mặc cho cô phát tiết, ánh mắt lại nhìn vào bác sĩ xác định tử vong, bác sĩ vội vàng thu hồi ánh mắt không dám nhìn tiếp, tiếp tục làm bước xác nhận cuối cùng cho Hình Thiên.
Tôi không có cách nào trả Hình Thiên lại cho cô! Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững nói, xen lẫn vào tiếng gào thét của Thẩm Duyệt Nhiên, không có chút tình cảm, thậm chí là lạnh lùng đến mức khiến lòng người rét lạnh.
Thế nhưng Thẩm Duyệt Nhiên lại đột nhiên yên tĩnh, cô buông Lãnh Tĩnh Hàn ra, đôi mắt đỏ ngầu rưng rưng nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh Hàn một hồi, yên lặng xoay người, nhìn vào khuôn mặt Hình Thiên đã hoàn toàn không còn chút màu máu, nước mắt không kiềm được lại tuôn ra ngoài...
Bác sĩ làm xong bước xác nhận tử vong cuối cùng, điền xong hết các số liệu của hạng mục, dẫn y tá rời đi, lúc này cho dù không đúng với quy tắc, nhưng có Lãnh Tĩnh Hàn ở đây thì không hề có quy tắc nào.
Từ đầu tới cuối Lãnh Tĩnh Hàn đều lạnh nhạt không có bất kỳ biểu cảm nào, anh lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện, thật ra khi anh mang Hình Thiên đến bệnh viện, anh cũng đã đoán được kết quả này... nhưng anh vẫn đang mong đợi kỳ tích xảy ra.
Tự giễu lan sâu vào trong mắt, đôi đồng tử âm u sâu thẳm như một cơn gió lốc bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả, anh nhìn Thẩm Duyệt Nhiên vuốt nhẹ mặt Hình Thiên, nhìn Thẩm Duyệt Nhiên cực kỳ bi thương nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh...
Lão đại, kết thúc đợt này, em muốn nghỉ phép thời gian dài... Vẻ mặt Hình Thiên đắc ý, Em quyết định dẫn Tiểu Nhiên đi hưởng tuần trăng mật, thời gian thì... tạm thời một năm được rồi!
Lão đại, anh nói đi nơi nào thì tốt đây?
Thôi quên đi, hỏi anh chắc anh cũng không biết...
Nhưng, anh vẫn có thể cho chút ý kiến...
...
Lãnh Tĩnh Hàn cắn chặt răng, tay đột nhiên nắm chặt lại, trán anh nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt thành quyền phát ra tiếng rắc rắc... anh nhìn khuôn mặt Hình Thiên đã không còn chút sinh khí nào, đưa mắt nhìn hồi lâu, đột nhiên quay người đi...
/156
|